Chương 3: Khoảng Cách Tình Thân

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cuối tuần thỉnh thoảng ba mẹ sẽ về nên Y Na đã sớm dặn dì lý nếu cả hai về thì báo cô một tiếng. Mà đến lúc tỉnh dậy cũng chẳng nghe động tĩnh nào.
Y Na ngồi thẫn thờ trên giường, hai mắt hơi nheo lại nhìn ngoài cửa sổ kính. Chỉ mới sáu giờ nên mặt trời còn chưa xuất hiện, theo thói quen tắm rửa vệ sinh xong sau đó thay bộ đồ thể thao chuẩn bị chạy bộ.
Xuống dưới tầng đã thấy ly sữa tươi dì Lý để sẵn trên bàn. Y Na uống một nửa rồi nói vọng vào trong bếp: "Cháu chạy bộ đây ạ."
"Được được." Dì Lý đang liền tay liền chân nấu ăn nên chỉ đáp cô một tiếng lại tay không ngừng nghỉ tiếp tục công việc dở dang.
Ông bà chủ đã thông báo trưa nay sẽ về biệt thự ăn cơm. Vốn định báo với Y Na một tiếng nhưng cô chạy nhanh quá bà không kịp kêu lại. Thôi tí nữa về rồi nói sau cũng được.
Chạy được nửa tiếng, mồ hôi cũng toát ra không ít. Y Na trở lại biệt thự, cô thong dong vững từng bước lúc này mới nghe dì Lý nói ba mẹ hôm nay sẽ về. Cô khá vui vẻ, cũng cả tuần rồi không gặp hai người. Về anh hai thì không ai biết anh có về hay không. Tối qua anh có gọi điện trò chuyện vài câu với cô nhưng anh không nói về lộ trình của mình.
Tắm lại lần nữa mới xuống tầng ăn sáng.
Tầm chín giờ sau khi từ vườn hoa về lại phòng Y Na lấy cuốn truyện ra đọc. Là tiểu thuyết "Người đua diều". Cô đã đọc được một nửa.
Đang chìm đắm vào trong câu chuyện của Amir (nhân vật chính trong truyện) thì nghe tiếng xe hơi. Cô hơi ngạc nhiên vì nghĩ là ba mẹ về. Chạy đến cửa sổ phòng, kéo rèm ra ngó xuống, sau đó hai mắt cô sáng lên không còn nhớ tới cuốn sách đang đọc nữa mà nhanh chân rời khỏi phòng.
"Anh." Nhìn người đàn ông trưởng thành, nghiêm nghị trước mắt niềm vui trong cô không kiềm chế được.
Thượng Quan Phục vẫn là khuôn mặt lạnh tanh nhưng trong đôi mắt anh đã sớm hiện ý cười rõ rệt khi nhìn thấy cô nhóc.
Thấy cô chào đón mình như vậy, trái tim đơn độc cũng ấm áp hơn phần nào. Anh nâng tay xoa đầu cô. "Gầy hơn rồi." Quan sát cô từ trên xuống dưới, chiếc đầm baby rộng rãi cũng không che giấu được thân hình mảnh mai của cô. Vừa rồi ôm cô anh có thể cảm nhận được eo nhỏ của cô không chút miếng thịt nào. Rõ ràng tháng trước lúc gặp nhau mặc dù cô vẫn luôn gầy nhưng ít ra cũng còn chút thịt, hiện tại mới về nước nửa tháng đã thế này rồi. Anh nhíu mày lo lắng nhìn cô.
Y Na lắc đầu sau đó kéo anh vào nhà. "Không mà, con gái gầy tí đẹp chứ sao ạ."
Anh không quan tâm tới lời cô nói mà hỏi lại. "Ăn không ngon sao? Hay không hợp với hoàn cảnh ở đây? "
Cô lại lắc đầu. "Không mà. Chắc anh nhìn lầm rồi. Em vẫn ăn tốt, ngủ tốt." Cô lắc lắc tay anh. "Không tin anh hỏi dì Lý đi."
Cái vụ cô lén ăn mì tôm sớm đã mua chuộc dì Lý rồi. Cô tin dì ấy sẽ không phản bội mình đâu.
Được rồi. Nhìn vẻ mặt của cô chân thật như vậy anh không thể trách cứ. Mà không phải anh trách gì, chỉ lo lắng cô lạ chỗ rồi sinh bệnh thôi. Anh luôn luôn để tâm đến cảm xúc của cô như vậy đến mức anh coi nó như một điều hết mực bình thường và cần thiết.
Vì đã nhận được tin ba mẹ sẽ về ăn cơm trưa nên hai anh em ngồi ở phòng khách trò chuyện vừa đợi ông bà. Đến mười một giờ rưỡi cuối cùng cũng nghe tiếng xe ngoài cổng.
"Ba mẹ."
“Chào ba mẹ." Hai anh em đồng thanh lên tiếng, người trước là Thượng Quan Phục người sau là Y Na.
"Còn tưởng hai người cho bọn con leo cây." Thượng Quân Phục nhìn ba mẹ người trước người sau trêu chọc. Đương nhiên anh chỉ đùa thôi không có ý xấu gì khác.
Người đàn ông trung niên dù đã nhiều tuổi nhưng trên khuôn mặt vẫn mang sự uy nghiêm, minh mẫn và tinh anh. Ông mỉm cười vuốt tóc Y Na đáp lại. "Ta là kẻ thất hứa vậy sao." Rồi yêu thương hỏi han Y Na.
"Na Na của ta đói bụng rồi phải không?"
Cô lắc đầu, giọng nói không tự nhiên và thoải mái như với Thượng Quan Phục. "Không ạ."
"Con về khi nào?" Chủ mẫu nhà họ Thượng Quan - Lạc Tâm liếc liếc đứa con trai nhà mình. Cứ tưởng thằng nhóc chắc cuối tháng mới về nào ngờ…
"Lúc sáng ạ." Dường như nhìn thấu được ý nghĩ của mẹ mình, anh giải thích. "Hợp đồng bên Lưu Vỹ hoàn thành tốt đẹp nên không cần kéo dài." Lưu Vỹ là bạn làm ăn của anh. Hai người quan hệ rất tốt, thỉnh thoảng cũng hẹn nhau đi bar.
"Ừ." Nghe con trai nói vậy bà cũng không hỏi thêm, nắm lấy tay Y Na. "Con có quen nơi này chưa?"
"Ổn ạ. Người không cần lo cho con."
"Tốt tốt." Bà cười yêu chiều vô cùng tự nhiên, nhưng Y Na rõ tất cả đều không phải như vậy.
Thật ra Y Na cũng không hiểu nguyên nhân vì sao, kể từ hôm sinh nhật mười sáu tuổi của mình bà bắt đầu đối xử với cô có hơi khác lạ. Mặc dù từ nhỏ tình cảm bà dành cho cô đã không được thoải mái như đối với Thượng Quan Phục nhưng cách chung sống của cô và bà ấy vẫn ổn. Chỉ là cho đến sinh nhật năm vừa rồi… Cô không rõ nó ra sao, nhìn bên ngoài thì vẫn vậy không có gì thay đổi nhưng cô tin cảm giác của mình không sai. Bà hình như… đề phòng cô còn cả e ngại cô. Nhưng rõ ràng từ lúc bước chân vào ngôi nhà này cô chưa từng làm gì quá phận vì cô biết vị trí của mình ở đâu. Sau đó cô cũng không muốn tìm hiểu rõ nữa vì nếu mẹ muốn giấu, cô tìm kiếm thế nào cũng không ra. Chỉ là từ đó giữa bà và Y Na đã xuất hiện một khoảng cách không tên ngăn trở.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro