Cả cuộc đời này dành tặng cho em 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương1

Chuyển ngữ: hướng dương xanh

Beta:  Sunny

Đây chính là nơi ở của quân nhân cấp cao, quân khu A của Bộ tư lệnh. Bên trong, hầu hết là người nhà của Ngài đại tá, mỗi người đều có một khu riêng biệt dành cho mình ở, mỗi một khu rộng lớn không kém cái tiểu biệt thự nhỏ là bao. Bên ngoài cửa còn có quân nhân đứng canh gác, nhìn qua thật là uy nghiêm khác thường.

Ở trước cửa có một chiếc BMW màu trắng, mới cáu nằm ở đó đã lâu mà chưa thấy chủ xe bước ra. Lúc này, từ bên trong nhà một người phụ nữ mới bước ra, thân hình cao vừa phải, mái tóc được buộc gọn ở phía sau gáy, trên người là bộ váy hoa màu trắng nhạt, ôm sát người, cùng đó là đôi giày cao hơn ba phân đang cầm trên tay một chiếc túi màu vàng hiệu LV.Cửa xe chiếc BMW đột ngột mở ra, theo bên trong ghế ngồi bước ra lại là một người phụ nữ khác, mái tóc xoăn, tầm nhìn được che chắn bằng chiếc kính màu nâu, khí chất tao nhã, trên người là bộ váy liền áo, thân mình nhỏ nhắn, yểu điệu, hơn nữa chân đang mang đôi giày cao gót bảy phân, làm cho người khác không hề có cảm giác phản cảm, mà là một thể hài hòa, tuyệt mỹ.

Hai người phụ nữ thân thiết, ôm chầm lấy nhau, người phụ nữ cất tiếng : “ Tân Hạ Noãn tớ đến xem cậu trông như thế nào đây”.

Cô đi ra từ phía tiểu khu A, bước tới cửa trước đứng cùng với bạn mình. Hai mắt cô mở to lên , đứng đối diện cùng với bạn, cô rất không thích bộ dáng của chính mình bây giờ, cô vừa tập đeo kính sát tròng “Mạn Ny kính sát tròng thực là làm xốn mắt lắm, tớ chỉ có thể mang  nó trong 30 phút thôi”.

Mạn Ny lắc đầu, giở giọng xem thường “ Lần đầu tiên mang đều như thế cả, so với trước kia mỗi ngày đều mang một cặp kính dày cộm không tốt hơn sao?”.Mạn Ny  đem kính mát lấy xuống, cao giọng đánh giá diện mạo của Tân Hạ Noãn mà than “ Khó trách không có người đàn ông nào bám theo cậu cả. Cô đã ở bên cạnh bạn mình từ lúc tốt nghiệp cho tới tận bây giờ, đã gần ba năm, lúc nào cũng công việc, hiện tại chỉ là trợ lý trưởng phòng, nho nhỏ chức vụ!”“ Thật vậy nha, còn cậu vận khí thật tốt mà, vừa vào công ty làm việc một năm, đã được trưởng phòng ưu ái thăng chức vèo vèo, hiện tại danh tiếng nổi như cồn phải vậy không trợ lý phó giám đốc.” Tân Hạ Noãn nói những lời này tính ra là trêu đùa bạn mình, chỉ những khi Mạn Ny xiên xỏ, cô liền mang những lời này ra mà trả đũa.

“ Cậu còn thiếu mất một câu…………kiêm tình nhân.”

“……..” Mặt Tân Hạ Noãn lập tức biến sắc, cái gì phó tổng giám đốc và trưởng phòng gộp chung là hai cái đàn ông hoàn mỹ, đào hoa, phong lưu đa tình lại lắm tiền, có biết bao nhiêu ong sắc vây quanh mà hút mật ngọt, thử ra mối quan hệ giữa cấp trên cấp dưới lại biến thành bất chính quan hệ.

Sở dĩ nói Mạn Ny kiêm luôn công việc tình nhân, vì khi ở công ty nàng cùng tổng giám đốc là thực có quan hệ vượt mức cho phép. Tên kia lại là viên ngọc hoàn mỹ, đẹp trai, phong lưu lại giàu có, sở hữu phần lớn cổ phần, là đại cổ đông của công ty, xuất thân từ hào môn danh gia, nổi tiếng trong giới kinh doanh. Hắn ta lại chân chính chưa có bạn gái, chỉ có một hàng dài danh sách tình nhân xinh đẹp. Bạn cô chính là một trong số đó. Mạn Ny hiện tại trên người mặc toàn  hàng hiệu, còn có chiếc xe thể thao BMW màu trắng trị giá mấy trăm vạn, chiếc xe ấy là tặng phẩm lấy lòng người đẹp mà bạn cô dùng thủ đoạn để có được. Tân Hạ Noãn từng khuyên qua Mạn Ny, làm như vậy không tốt chút nào, thế là Mạn Ny trả lại cô một câu:”Hiện tại giá nhà rất cao? Mua một căn hộ bình thường để ở ít nhất nhiều hơn ba trăm vạn, chỉ bằng chúng ta một tháng làm việc không tiêu xài bảy ngàn tệ liệu tồn tại quá bao lâu? Hạ Noãn à, cậu nên nhớ tớ là một người ở quê lên đi làm công, không giống với cậu. Kỳ thật cũng không có gì không tốt , hắn không kết hôn lại không có bạn gái chính thức, quan hệ  của  cả hai cũng sẽ không bị người  khác chê cười, bản thân lại có thể có cảm giác hưởng thụ  được người đàn ông chiều chuộng, quan tâm mình, lại vừa có tiền xài, tớ không nghĩ làm mình mệt.”

Tân Hạ Noãn không phản đối. Đó chính là  do hoàn cảnh khác nhau tạo nên cá tính khác nhau của hai người họ. Cô quả thật rất hạnh phúc nha, bằng thạc sĩ còn chưa lấy được, mẹ cô liền  ký thác người khác giúp cô sang công ty ở Mĩ  làm nhân viên thực tập,  vừa mới tốt nghiệp lại không cần thi tuyển trực tiếp vào công ty người quen để làm việc, tiền lương của mình điều có thể chính mình mà tiêu xài, căn bản là không cần lo lắng cơm áo gạo tiền, sinh hoạt phí lại còn tiền thuê nhà hàng tháng phải trả. Cô ở A thị, cha mẹ bao ăn bao ở. Cùng Mạn Ny trong lời nói nói, cô thật sự là một người hạnh phúc.

Tân Hạ Noãn cũng từng cho rằng bản thân mình thực hạnh phúc, có được sự yêu thương của cha mẹ, điều kiện gia cảnh lại tốt, tương đối ổn định mà an tâm công tác, còn có một người bạn trai vô cùng tốt, tên là Liêu Tu, không ai so với cô càng hạnh phúc viên mãn .

Cô nghĩ vĩnh viễn sẽ mãi hạnh phúc như thế cả đời,  như là sự sắp đặt của ông trời, cảm giác như một tuần không gặp mặt, lòng cô bồn chồn , không yên nhưng có ai dẫn dụ tâm linh của cô vậy, bất quá cô nhìn thấy “Bắt kẻ thông dâm ở giường” , mà cô lại chưa chuẩn bị tâm lý đi bắt gian tại trận..Liêu Tu và Tân Hạ Noãn  học cùng đại học, chuyên ngành kinh tế, thị trường tài chính của đại học X,  sau đó tham gia vào câu lạc bộ võ thuật mà quen biết nhau, sau đó vì một lần luyện tập, Tân Hạ Noãn lỡ chân đá Liêu Tu bị thương, phải vào bệnh viện, Từ đó cảm tình  ngày một chút phát triển, chẳng qua sau một thời gian chăm sóc cho người bị hại, thời gian kéo dài, mới bắt đầu nảy sinh tình cảm, gắn kết cả hai người ở cùng một chỗ. 

 Liêu Tu gia cảnh cũng tốt, tốt nghiệp đại học xong, hắn được gia đình đưa ra nước ngoài học để lấy MBA, mà Tân Hạ Noãn còn ở lại phấn đấu làm cho xong tiểu luận của mình. Xa mặt mà cách lòng, làm cho người ta buồn bã đến mất ăn mất ngủ thì cô điều không có , hai người bình thường trò chuyện qua điện thoại là chính, ai nhìn vào cũng thấy đau lòng thay,  tuy  rằng thời gian qua nhanh sẽ mau gặp lại .

Tân Hạ Noãn lòng nghĩ ngợi không nguôi, một loạt hồi tưởng quá khứ.

Vào một ngày cuối tuần, bốn năm trước, Liêu Tu trở về nước, mẹ cô tặng cô một chiếc xe thể thao hiện đại, bóng loáng khoảng mười bốn vạn. Cô vốn định dùng xe này để đưa Liêu Tu đi chơi, rửa xe luôn thể, nghĩ thế cô gọi điện cho hắn ta, liền một mạch khiến cô thất vọng, hắn rất mệt mỏi, mới vừa về tới nhà, sau vài ngày nữa hẳn lại gặp nhau đi.

Cô đợi hai ngày, đợi đến khi hắn gọi cũng không thấy hắn gọi điện đến hỏi thăm . Cho đến một ngày, cô vừa mới tan sở xong, liền lái xe về nhà, trong khi chờ đèn chuyển màu thì thoáng thấy một nam một nữ nắm tay nhau đứng trong tiệm kim hoàn, hình như là lựa chọn trang sức, còn nữa người đàn ông vẻ mặt đầy thâm tình chân thành, đột nhiên cúi xuống nhẹ nhàng hôn lên môi cô gái.

Người đàn ông ấy, Tân Hạ Noãn nhận thức được, trừ bỏ cái tên vẫn luôn miệng than mệt là Liêu Tu còn có ai khác?  Sự thật hắn cùng với phụ nữ mỗi ngày đi dạo, mua sắm đến hết khí lực đây mà. Tân Hạ Noãn trấn định cảm xúc, lấy lại bình tĩnh, đợi cho đến khi đèn xanh, tiếp tục nhấn ga lái xe về nhà.Chính là có một sự cố nhỏ ngoài ý muốn, tại bãi đổ xe nhỏ, gần như kín chỗ đậu, cô đang loay hoay chuyển xe vào khoảng trống cuối cùng, vì mới vừa tập lái nên trình độ quay xe của cô chưa khả quan lắm, khoảng cách lại nhỏ khó có thể vào. Cô lại là cái dạng người không kiên nhẫn, đạp chân ga quá mạnh khiến chiếc xe tông thật mạnh vào tường, toàn bộ phía trước đèn xe đều bị đập vỡ. Cô đành gọi điện cho trung tâm bảo hành đến sữa chửa. Cô cố tình chọn thời điểm về nhà cũng đã là nửa đêm, chiếc giày cao gót bị cô quăng đi, còn có cặp kính bị vứt bỏ.

Sau khi về nhà, Tân Hạ Noãn chuẩn bị tinh thần, gọi điện nói lời chia tay với Liêu Tu . Qua thật lâu sau, khi Tân Hạ Noãn vừa có cảm giác buồn ngủ, Liêu Tu gọi điện tới, hỏi rõ cô vì nguyên nhân gì mà chia tay hắn. Tân Hạ Noãn không nhanh không chậm, không bộc lộ nhiều lắm cảm xúc,  đem sự tình hôm nay từ đầu đến cuối  nói một lần cho xong. Liêu Tu trầm mặc  thật lâu,  miệng nở nụ cười  ha hả lên tiếng “Hạ Noãn, em khó chấp nhận đến như vậy sao?”

 ”Hoàn hảo.”

 ”Anh căn bản không thương tôi.” Liêu Tu ngược lại kích động đứng dậy “Chúng ta ở cùng một chỗ cũng lâu, thời gian hiểu biết cũng nhiều, em cũng không khiến cho anh phát sinh dục hỏa ; anh ra  nước ngoài, em chưa bao giờ chủ động  qua thăm , hay gọi điện hỏi thăm anh tiếng nào. Anh thường gọi điện về cho em, em lại thúc giục anh  phải  nói nhanh lên rồi cúp máy.”Tân Hạ Noãn lấy tay mình gãi gãi mái tóc  rối, bộ dáng thật bĩnh tĩnh biện giải “Tôi nói rồi chuyện hai chúng ta đã kết thúc, tôi mặc kệ. Phí điện thoại quốc tế đường dài rất là mắc, mà căn bản anh một  ngày mấy lần gọi điện đều muốn nói trong nhiều giờ” .

“Nếu là Lục Tử Ngân, đáp án là khác nhau rất lớn  đi?” Liêu Tu ở điện thoại kia bắt đầu hừ lạnh.

 Tân Hạ Noãn sửng sốt, có chút kinh ngạc, không biết trả lời như thế nào. Có lẽ chỉ cần là chuyện về Lục Tử Ngân, cô đầu óc luôn trống rỗng, cái gì cũng không muốn nghĩ đến. Ánh mắt của cô có một chút  si ngốc, không hề cảm giác  chính mình  đang nhìn chăm chú một chỗ.

“Như thế nào? Bị anh nói trúng rồi đúng không? Hạ Noãn, em đừng lừa mình dối người, anh cũng không lừa mình dối người , không phải anh không cần em, không yêu em mà là anh cũng muốn tìm một phụ nữ chân thành yêu mình  .”“Vậy anh vì cái gì không sớm chia tay tôi? Cố tình chờ tôi phát hiện , sau đó thương tâm vạch trần anh, để rồi cuối cùng vẫn không thoát khỏi hai chữ chia tay kia?” Tân Hạ Noãn chợt mỉm cười, lạnh lùng đứng lên. Đàn ông thường kiếm những lý do chính đáng để dễ dàng trốn tránh trách nhiệm của bản thân.

Bên kia đầu dây không có người trả lời. Tân Hạ Noãn cũng lười chờ hắn hồi âm, cúp điện thoại, cười lớn ha ha, lên giường thẳng một đường đi gặp Chu Công.

Hôm nay là ngày nghỉ, Tân Hạ Noãn năn nỉ Mạn Ny cùng cô lái xe đi dạo. Mạn Ny đôi mắt có chút thất thần . Tân Hạ Noãn, không khỏi sốt ruột lên tiếng hỏi, “Làm sao vậy? Thất tình kì thật là chuyện bình thường đi, còn có lại đây mà nhìn xem? Đâm xe đụng đến vỡ đèn, kính mắt lại bị vứt bỏ ư?”

Tân Hạ Noãn lắc đầu, “Cô suy nghĩ  lâu rồi, lời nói mới thốt ra, cô cảm giác bản thân đánh mất nhiều thứ . Bây giờ còn lại chỉ là cái  chức  trợ lý danh nghĩa thôi.” Hai tròng mắt cô tiếp tục đảo quanh, giễu cợt “Nếu không hai chúng ta ở công ty cùng nhau làm tình nhân tổng giám đốc cũng tốt?“Phốc. . . . . .”Mạn Ny nở nụ cười ” Bộ dáng cậu thế này, ai dám để ý? Tóm lại cách ăn mặc của cậu, đầu óc thì ngây ngô, tính tình thì nóng nảy, sao có thể mà dụ dỗ ai được? Hơn nữa công ty chúng ta hai vị sếp ấy thì tình nhân nhiều lắm, cậu làm cách nào mà so với bọn họ.”

Tân Hạ Noãn thở dài một tiếng, “Cho dù có được để mắt tới, tớ cũng không làm ra cái chuyện xấu hổ đó. Mẹ tớ mà biết được, phi thường bóp chết tớ à nha.”

Mạn Ny ngồi một bên lái xe, cười nói: “Cậu có thể đem sự quyến rũ của mình hướng sang vị tổng giám đốc mới của chúng ta.”

Công ty của bọn họ sắp đổi chủ, mọi người từ trên xuống dưới đều nhiệt liệt bàn tán, được quan tâm nhiều nhất chính là  tiếng tăm của vị tổng giám đốc của họ . Công ty ở Mỹ là một tập đoàn uy tín, tiếng tăm lẫy lừng trên quốc tế, tập đoàn này có rất nhiều chi nhánh, tham gia kinh doanh trong nhiều lĩnh vực, trong đó sở hữu rất nhiều khách sạn, nhà ở, lấy việc điều hành hoạt động kinh doanh khách sạn là chính. Chủ nhân tập đoàn này nghe nói sản nghiệp là vô cùng to lớn, căn bản là không thể tính toán nổi, biệt thự thì có trên mấy chục cái, còn công ty thì đừng nói tới .Trời xui đất khiến, tập đoàn hùng mạnh như thế kia, lại có người thừa kế là kẻ phá hoại, là đại cổ đông lớn nhất nắm trong tay hơn phân nửa cổ phần công ty. Anh ta ở nước ngoài đang chơi một loại cổ phiếu tích lũy, lãi suất cao, dùng hình thức mua bán tài sản, cùng với công ty đầu tư khác kết hợp phát hành cổ phiếu để tăng thêm vốn làm cơ sở thế chấp ngân hàng. Nếu mà thuận lợi, khi giá thị trường cao hơn giá sàn liền có thể thu về thật nhiều tiền, còn khi nếu cổ phiếu đó ở trên thị trường ngày càng tăng giá thì tiền thu vào có thể là gấp đôi, gấp ba lần so với số tiền đã bỏ ra. Loại đầu tư này càng chơi càng lớn lại càng mạo hiểm. Anh ta đã dùng rất nhiều tiền cho việc đầu tư đầy rủi ro. Không nghĩ đến, hiện tại thị trường chứng khoán đang đóng băng không thể nhập lệnh, bán tháo cổ phiếu đang tụt giá, nhẫn nhịn chờ đợi mà không thấy khả quan, đánh phải tiếp tục đánh liều mà bán tiếp, tiếp tục lỗ một cách thê thảm, mất đi rất nhiều tiền. Những người khi đã đầu tư vào chứng khoán nếu thượng lộ bình an thì nhanh chóng thành tỷ phú một khi đã rớt thì sa lầy xuống vực thẩm. Vì thiếu nợ rất nhiều tiền anh ta phải đem cổ phần công ty ra mà cấn nợ cho ngân hàng, chuyển nhượng bán lại trên thị trường. Mặt khác, nhiều người trong công ty cũng có hứng thú mạo hiểm đầu tư chuyện, khiến cho một đường mất trắng tơi tả, bán lại cổ phần đang nắm giữ cho người khác. Hiện tại, đa số cổ phần đều nằm trong tay một nhà đầu tư đã mua lại từ ngân hàng. Thật lạ, nhà đầu tư này lại không tiếp tục bán đi tài sản thu lời mà trực tiếp đứng ra quản lý công ty. Hơn một nửa nhân sự trong công ty bị giảm biên chế, buộc nghỉ việc, trừ bỏ những thay đổi nho nhỏ khác thì nhìn chung công ty vẫn tiếp tục hoạt động như bình thương. Điều này khiến cho mọi người đều thập phần tò mò.

“ Có vẻ như tân tổng giám đốc của chúng ta chính là kẻ đầu tư tài chính đã mua lại cổ phần công ty đúng không?”

“Ừa cũng hẳn là vậy, nghe nói anh ta khoảng 28, 29 tuổi gì đó, là người rất có năng lực, vô cùng tuấn mỹ à nha. Anh ta chẳng qua là kẻ thứ ba có dã tâm đưa ra thiện ý thu mua công ty người ta thông qua ngân hàng là một nhà đầu tư tài chính khác để mà sát nhập công ty, qua đó đạt được mục đích thâu mua, thu lại lợi nhuận khổng lồ. Anh ta lại là người chuyên mua lại công ty người khác với giá thấp, sau thời gian ngắn đầu tư liền bán ra với giá ngất trời, từ chênh lệch đó mà kiếm tiền. Lại nghe nói lần này, anh ta thay đổi phương thức kinh doanh chủ động trực tiếp đứng ra điều hành”. Mạn Ny mặt cười hì hì nói chuyện : “ Cậu có biết Tất Phương nói chuyện này như thế nào không?”.

“Sao?”“Chúng ta đem vị tân tổng giám đốc tiễn đến sông Trường Giang và Hoàng Hà, đều là rửa không sạch.”

 ”. . . . . .” Khoa trương quá  đi.

 ”Cái ngân hàng kia đem công ty chúng ta tặng cho tân tổng tài. Xem như là vận khí tốt đi?”Mạn Ny sờ sờ tóc mình, vẻ mặt hứng thú mà nói: ” Tổng giám đốc quả nhiên là cực phẩm, gần quan được ban lộc. Thật muốn nhìn xem  cái vị này tướng mạo rốt cuộc là như thế nào đây.”

“Là một cái người nước ngoài, mắt xanh, mũi cao , tóc vàng và…..” Tân Hạ Noãn sắc mặt không thay đổi,bộ dáng không hề hứng thú gì  mà nói với bạn. Người như vậy, tuyệt đối là cách ly càng xa .“Không phải, anh ta là người Hoa.”

 ”Thật?”

“Hơn nữa còn là người có xuất thân ở  thành phố A, là địa phương mà cậu đang cư trú, tên hình như là. . . . . .”Mạn Ny nói còn chưa nói xong, tay cô giơ lên làm dấu im lặng. Cô vội vàng mở ra di động, ngọt ngào mà kêu lên: “Xin chào.”

Tân Hạ Noãn da gà nổi khắp thân mình.Hết chương 1 

Chương 2

Chuyển ngữ: mèo Kat

Beta: Sunny & xx

Link: ghé vào thưởng thức nha các /ty của xx

zing.mp3

Tân Hạ Noãn có thể xem như một cô gái có năng lực. Có thể làm thư ký giỏi trong ba năm, hơn nữa còn lấy được bằng thạc sĩ, thật sự không thể nói cô lại nghĩ tới một tương lai an phận. Nhưng kỳ thật là cô đã nghĩ tới một tương lai an phận, cô sớm đã có kế hoạch cho mọi việc, cô sẽ kết hôn trong hai năm tới, sau đó từ chức, trở về căn nhà nhỏ bé, trở thành hiền thê lương mẫu, giúp chồng dạy con. Cô đã không còn trẻ tuổi nông cạn, sẽ không giống như trước kia luôn tìm kiếm một người đàn ông trong mộng đẹp. Chỉ cần có thể không có trở ngại, cô sẽ dễ dàng chấp nhận.

Có lẽ cũng đúng như lời Liêu Tu nói, cô căn bản không có yêu anh ta, cùng anh ta ở một chỗ bất quá cũng là vì muốn tìm một người đàn ông để kết hôn, mưu cầu chung thân mà thôi.

Tân Hạ Noãn lên xe, lùi xe lại, cô nhìn qua bên những chiếc xe bên cạnh, cảm giác không có gì khác biệt với xe của mình cho lắm, thấy chút hài lòng. Mạn Ny đang ở trên xe cùng người yêu nói chuyện, nhìn thấy Tân Hạ Noãn lái xe đi ra, liền nhô đầu ra ngoài cửa sổ xe kêu cô “Hạ Noãn, tớ đi trước, ngày mai đi làm gặp.”

Tân Hạ Noãn tối sầm mặt, thật là kẻ trọng sắc khinh bạn a! Cô hạ cửa sổ xuống, khoác áo vào liền lái xe chuẩn bị về nhà. Tân Hạ Noãn thuộc loại người khép kín, không thường đi xã giao, dạo phố phường, cô đi làm về liền trở về nhà, ngồi lì trong phòng mình, nghịch máy tính, lên diễn đàn … Mạn Ny thường nói, nếu Liêu Tu không cần cậu, cả đời cậu cũng không tìm thấy bạn trai, suốt đời luẩn quẩn với bản thân mình.Hiện giờ Liêu Tu không cần cô, cô có lẽ thật sự không ai để ý tới, mắt thấy chính mình đã hai sáu tuổi đầu, sắp thành gái già đến nơi rồi!

(Kat: oa oa, nàng Xanh ta cũng hok mún sẽ thành gái già)

Tân Hạ Noãn mới vừa đem xe vào sát lề đường, chuẩn bị rẽ vào khu nhà cô, một chiếc xe thể thao xe hoa màu xanh ngọc ngáng phía trước xe cô, nhìn chiếc xe, hai mắt Tân Hạ Noãn tròn mắt há hốc miệng.Ôi trời ơi, một chiếc Bugatti mắc tiền!  Không phải là loại xe mới nhất hiện nay, thế mà ngay trong thành phố A này, trước mắt đã xuất hiện một chiếc kia?

Chủ nhân chiếc xe hẳn rất giàu có, sao lại có thể xuất hiện ở khu vực này? Đa phần những người định cư tại khu vực này đều làm chức lớn, có người giàu có đến tìm, khó khánh khỏi lời đồn đại, không tốt cho thanh danh. Mà người chủ của chiếc xe này xuất hiện ở đây, không phải sẽ làm tin đồn truyền rêu rao khắp nơi sao?

Phía trước, chiếc Bugatti dừng lại, cửa xe mở ra, một người mặc âu phục đen bước ra. Bên trong cái áo khoác đắt tiền là chiếc áo sơ mi trắng tinh ôm lấy thân hình thon dài, tuy chỉ nhìn hé khuôn mặt và vóc dáng cũng có thể đánh giá người này tướng mạo rất xuất chúng.

(Kat: nàng Xanh, khăn giấy ah!)

Tân Hạ Noãn nhìn anh chàng kia, miệng cứng ngắc mở ra, ngẩn người trố mắt, có thể dùng tới “trợn mắt há hốc mồm” để miêu tả bộ dáng cô lúc này, mặt cô chuyển sang màu trắng bệch, tựa hồ như bị chàng trai trước mắt kia làm cho hoảng sợ.

Chàng trai kia dừng lại trước của phòng bảo vệ, nói gì đó. Người bảo vệ vào phòng thường trực, gọi một cuộc điện thoại, sau đó kéo thanh chắn lên để xe có thể đi qua. Chàng trai kia liền quay trở lại xe, lúc anh ta mở cửa xe, Tân Hạ Noãn rõ ràng thấy anh ta hơi nghiêng đầu nheo mắt nhìn về hướng cô, lòng cô ngay lập tức như con nai chạy loạn, tim đập thình thịch.

Lục Tử Ngân … Anh Tử Ngân của cô, từ biệt đã bốn năm, nay đã trở lại. Cô đã nghĩ anh sẽ vĩnh viễn không trở về. Tân Hạ Noãn cắn chặt môi, môi bị cô cắn gần như ứa máu, tâm cô vốn đang tĩnh lặng như mặt hồ nước, phút chốc lại bị một viên đá ném vào làm cho nhất thời nổi lên cơn sóng quay cuồng mãnh liệt.Tân Hạ Noãn gắt gao nắm lấy tay lái, tâm tư bay lên đến tận chín tầng mây, ngay cả nhân viên bảo vệ đang đến gần cửa kính xe mà cô cũng không biết.

“Cộc, cộc.” Cửa kính xe bị đánh động. Tân Hạ Noãn nháy mắt định thần, hạ cửa xe xuống, nhìn nhân viên bảo vệ bên ngoài.

“Tân tiểu thư, cô làm sao vậy?”

Tân Hạ Noãn vội vàng mỉm cười lắc đầu, “Không có việc gì, chỉ đang suy nghĩ thôi.” Cô bỗng nhiên lại muốn xác định lại chuyện vừa chứng kiến, muốn biết mình có phải hoa mắt hau không, lập tức hỏi “Anh Trương, người vừa đi vào là ai vậy? Hình như chưa thấy qua.” Cô nói “chưa thấy qua” mà mặt không khỏi đỏ lên, thật là nói xạo mà.“Con trai độc nhất của Lục tham mưu, nghe nói vừa từ Mĩ trở về, cũng không biết ở nước ngoài làm gì mà toàn thân toàn mặc đồ hiệu, xe cũng là loại rất xịn.”

“Vâng, cám ơn.” Tân Hạ Noãn lạnh cả người, hồn vía thất kinh vội đóng cửa kính xe, chạy vào khu nhà.

Cô vừa mới đem xe cất vào, chuẩn bị vào nhà thì một người phụ nữ trung niên tiến lại gần, mái tóc bà quăn nâu, mặc một bộ váy hoa dài rộng thùng thình, chân đi đôi déo lê nhàn nhã, tay dắt theo một chú chó nhìn dễ thương như búp bê, bà dừng lại phía sau kêu “Tử Noãn.”

Tân Hạ Noãn thu hồi chìa khóa xe, xoay người đáp một tiếng “Mẹ.”Mẹ Tân ngồi xổm xuống, đem cát búp bê ôm vào trong ngực, nhìn từ trên xuống dưới đánh giá Tân Hạ Noãn “Khó trách Liêu Tu không cần con, con dù gì cũng là con gái, sao lại không biết cách ăn mặc như thế nhỉ?”

Tân Hạ Noãn ủy khuất than thở “Lần trước con trang điểm, mẹ nói con thật không ra gì.”

Mẹ Tân hơi nghiêng về phía trước, hung hăng liếc mắt nhìn con gái “Con trang điểm cái kiểu gì? Trang điểm như vậy, nếu ra đường cái, người ta trông thấy con nhất định còn dừng xe lại.”

“Vì sao?”“Tưởng con là bà con với con khỉ đít đỏ, hoặc tưởng con là đèn đỏ trên cột đèn giao thông!”

Vẻ mặt Tân Hạ Noãn ủy khuất, cô lúc ấy vẻ mặt cũng không đẹp đẽ gì, cô trang điểm thật lâu, bôi bôi, trét trét, vì chà quá mạnh mà mặt tự nhiên hóa hồng lên như vậy.

Mẹ Tân đem cát búp bê nhét vào lòng Tân Hạ Noãn, tự mình mở cửa. Ba Tân Hạ Noãn là người trong quân đội, bình thường buổi sáng tám giờ đã ra ngoài, tối chín giờ mới trở về. Mẹ Tân trước kia trong quân đội theo ngành nghệ thuật, chuyên ngành múa, nghe nói rất giỏi. Sau khi bà sinh Tân Hạ Noãn thì nghỉ làm, về nhà chăm lo cho gia đình. Khi Tân Hạ Noãn lớn lên đôi chút, mẹ Tân cho Tân Hạ Noãn đi học vũ đạo, múa ba lê, múa dân tộc, đủ các loại nhưng kết quả cho thấy, Tân Hạ Noãn không có kế thừa tế bào nghệ thuật từ mẹ Tân, học bảy tám năm vũ đạo chẳng có được kết quả nào. Bất quá đang mừng là thành tích học tập của Tân Hạ Noãn luôn đi đầu. Mẹ Tân thấy vậy, liền chấm hết con đường nghệ thuật của Tân Hạ Noãn.

Mẹ Tân đem thức ăn hâm lại trong lò vi sóng, Tân Hạ Noãn dọn bàn ăn, ngồi xuống chờ mẹ. Mẹ Tân ngồi xuống cạnh con, nói, “Tử Noãn, con cũng trưởng thành rồi, nếu Liễu Tu không cần con, mẹ tìm người khác cho con?”Đây là lần thứ n mẹ Tân nói chuyện này. Lúc trước Tân Hạ Noãn còn có Liêu Tu, mẹ Tân thường nói, “Còn cùng Liêu Tu không thích hợp, nhà nó theo nghiệp kinh doanh, bọn họ lo cho sự nghiệp, luôn mong vào sự trợ giúp và tài cán của người vợ, chúng ta thì chỉ mong một người môn đăng hộ đối.”

Khi đó Tân Hạ Noãn mặc kệ, chỉ cảm thấy đó không phải là điều tất yếu.

Hiện giờ, mẹ Tân không có ai cản lời, nói thẳng ý. Tân Hạ Noãn đang đánh trứng nấu với tôm, một bên gắp tôm, một bên trả lời, “Mẹ lại ngắm được con trai nhà ai thế?”

“Con trai của Khương tham mưu, chính là đứa trước đây thường hỏi bài tập toán con.”Tân Hạ Noãn suy nghĩ, trong trí nhớ hiện lên hình ảnh một cậu bé, làn da ngăm đen, khi cười lộ ra răng khểnh. Bất quá … Nhưng thật lạ, mẹ Tân thập phần là chú trọng vào vẻ bề ngoài, như thế nào lại nhắm cậu bé da ngăm đen kia?

Tân Hạ Noãn hồ nghi nhìn mẹ, bất giác nghi ngờ cậu bé da ngăm đen trong trí nhớ, mẹ Tân khoát tay áo “Khương Tân Bác năm nay vừa chuyển cấp, ở viện kiểm sát làm tới kiểm sát trưởng rồi, cũng không tồi.”

Quả nhiên là Khương Tân Bác. Tân Hạ Noãn không khỏi tối sầm mặt, quay về phía lò vi sóng vừa kêu “đinh” một tiếng, “Con đi lấy đồ ăn.”

Mẹ Tân ở sau lưng thì thầm “Tử Noãn, con gái có thì, con hiện tại đã 26, nếu không ưng ý ai, thì để người ta tìm hiểu mình chứ.” Mẹ Tân khi sinh Tân Hạ Noãn chỉ mới 20 tuổi, xã hội thời nay sao lại có thể chậm kết hôn được như vậy?Tân Hạ Noãn mang đồ ăn ra, mang cơm ra, bắt đầu ngồi ăn. Mẹ Tân thấy Tân Hạ Noãn thái độ dửng dưng, ảo não “Con vẫn còn thích Lục Tử Ngân?”

Tân Hạ Noãn dừng một chút, chiếc đũa gắp cơm dừng ở ngang miệng. Cô sửng sốt, tiếp tục ăn “Mẹ, nếu con vẫn thích anh Tử Ngân, con sẽ không quen với Liêu Tu.”

Mẹ Tân xới cơm vào bát mình “Nó đã về rồi.”

“Vâng, đã thấy.” Tân Hạ Noãn nói, lòng có chút không yên.Mẹ Tân sửng sốt, thả bát cơm xuống bàn, “Các con đã chạm mặt nói chuyện?”

“Không đâu, con chỉ thoáng thấy anh ấy mà thôi. Anh ấy thay đổi không ít.” Trong ấn tượng của Tân Hạ Noãn, Lục Tử Ngân căn bản không giống lúc này, anh không bao giờ mặc âu phục, áo sơ mi luôn sắn tay áo thật cao, thích ăn kẹo cao su, hơn nữa thường ăn giúm cô, nói cô ăn ít để mặt gầy bớt, mặt cô hơi béo. Anh luôn cà lơ cà phất, bài tập luôn nhờ cô làm giúp. Anh rõ ràng học hơn cô 2 lớp, cô sao có thể làm giúp?

Không phải vì anh, cô đã không cất công đọc sách, học tập siêng năng vượt cả cấp học hiện tại của cô. Bạn bè của Lục Tử Ngân đều hâm mộ anh, khen anh thật là tốt số, anh liền nắm bả vai cô, xoa đầu cô, cười ngọt ngào “Tớ thích nhất là em gái, ai cũng không cho.”

Đúng vậy, cô chính là em gái của anh. Anh là chàng trai đầu tiên cô để ý, nhưng vào thời điểm cô chuẩn bị dũng khí để thổ lộ, vào sinh nhật mười ba của cô, anh trước mặt mọi người lại muốn cùng cô kết bái huynh muội. Cô biết, đời này, anh luôn xem cô như một đứa em gái.“Tử Noãn, hay chúng ta đánh tiếng với Lục gia, dù thế nào, chú Lục luôn là người rõ con nhất.”

Chú Lục tức là ba của Lục Tử Ngân. Lục tham mưu thật hy vọng có một cô con gái, nhưng lại chỉ có một đứa con trai, Tân gia và Lục gia có quan hệ tốt, Tân Hạ Noãn lại được ông rất yêu thích. Sau khi biết Lục Tử Ngân cùng cô kết bái, ông rõ ràng rất phật lòng, đành ngậm ngùi nhận cô làm con gái nuôi.

Tân Hạ Noãn vừa ăn cơm, bình tĩnh nói “Tốt thôi, không việc gì.”

Dù gì cũng không có gì. Xem như cô là em gái gặp lại anh trai lâu ngày không thấy, từ xa mới trở về.Lục Tử Ngân tay vẫết chặt trên vô lăng, mãi vẫn chưa động, bỗng nhiên anh quay xe, Tân Hạ Noãn theo quán tính ngã người về phía trước. Tân Hạ Noãn có chút nghi hoặc nhìn Lục Tử Ngân.Anh chậm rãi nghiêng đầu, khóe miệng nhếch lên mộụ cười khó hiểu

“Noãn, em nghĩ nên lập gia đình?”

Tân Hạ Noãn cười xấu hổ, đáy mắt phẩng phất sương mù, có chút bất đắc dĩ,

“Anh, nam nhân cùng nữ nhân không giống nhau. Nam nhân tới ba mươi tuổi có thể chọn nữ nhân, nhưng nữ nhân tới lúc ba mươi tuổi, có thể không phải lúc nào cũng vậy nhưng theo ý em, tới khi em ba mươi tuổi, là người khác chọn em, không thể theo ý mình được. Anh nói như vậy có phải rất thảm không?”

L

c T

Ngân tr

c m

t lúc, b

ng nhiên nói m

t câu ch

ng liên quan gì

“Anh hiện tại có tiền.”

“…”

Tân Hạ Noãn lại càng trầặc, trong lòng cười lạnh. Đúng vậy, anh từng là kẻ không có gì, thời niên  thiếu chuyện gì cũng đã trải qua, cuối cùng anh cũng thực hiện được lời thề, kiếm được thật nhiều tiền, về sau sẽ không bao giờ … vì tiền mà lo lắng.Anh đã làm được.

“Anh so với Liêu Tu không phải nhiều tiền hơn sao?”

Tân H

Noãn ng

n ngư

i, cũng không bi

ế

l

i th

ế

nào, cô gi

t mình khi th

y L

c T

Ngân bi

ế

t Liêu Tu, sau l

i càng gi

t mình hơn khi nh

n ra, cô làm b

n gái c

a Liêu Tu hơn năm năm cũng không bi

ế

t tình hình tài chính c

a Liêu Tu, ch

đ

i khái bi

ế

t nhà anh ta m

công ty.

Lục Tử Ngân thấy Tân Hạ Noãn không nói lời nào, cũng không miễn cưỡng, tiếục nhấn ga, chú tâm lại lái xe. Sau anh lại nói với Tân Hạ Noãn

“Em về sau gặp qua nam nhân nào cũng nên nói với anh, anh nhìn qua, nói không được thì không nên quen.”

Tân H

Noãn kinh ng

c, tròn m

t nhìn L

c T

Ngân, dư

ng như L

c T

Ngân bá đ

o c

a ngày xưa đã quay tr

l

i, ch

là v

t c

a anh bây gi

không chút thay đ

i, khác xưa luôn có ý c

t nhã.

Xe đứng lạở quán bar Duy Nạp Tư. Duy Nạp Tư là quán bar cao cấp, tụ điểm ăn chơi cao cấở thành phố A này. Tân Hạ Noãn luôn ở nhà, rất ít ra ngoài nên không thường lui tới đây, nếu có thì cũng là vì đi cùng Mạ

n Ny. Có đôi khi, Tân H

Noãn oán gi

n không hi

u sao mình l

thành b

n c

a M

n Ny, bạn thân là đằng khác. Hai ngườở chung phòng trong ký túc xá, Tân Hạ Noãn xem như loại người ngoan ngoãn đọc sách, chấp hành nghiêm chỉnh nguyên tắc “Hai điểột đường cộng thêm căn tin”, chưa bao giờ làm trái. Mạ

n Ny l

i là đi

n hình c

a l

ng sinh viên, v

a lên đ

i h

c li

do như chim s

l

ng, vui chơi bay nh

y, đăng ký khóa h

c nhưng l

n đi chơi, luôn c

u xin Tân H

Noãn giúp mình đi

m danh. M

i l

đi

m danh, Tân H

Noãn luôn ph

i đ

t, lén lút gi

ng M

n Ny giúp cô điểm danh. Nhưng cũng có thể vì như vậy mà hai người ngày càng thân thiết.(Kat: “hai điểm một đường cộng thêm căn tin” tức là chỉ có từ trường về phòng ký túc xá, cùng lắm là tới căn tin nữa thui)

Mãi đ

ế

n khi nghiên c

u sinh th

c t

t nghi

p, Tân H

Noãn th

y M

n Ny đau kh

tìm nơi công tác, m

i đem cô gi

i thi

u v

t công ty, hai ngư

i lúc đó m

i chính th

c nh

n ra mình là b

t c

a nhau. Tuy r

ng Tân H

Noãn c

c đ

không tán thành M

n Ny là b

n gái T

t Phương, nhưng khi th

y M

n Ny cùng T

t Phương vui v

bên nhau l

i không dám nói gì.

Ch

c

cùng m

t ch

vui v

bên nhau là đư

c r

i. M

n Ny nói cô vui vẻ, Tân Hạ Noãn cũng sẽ cảm thấy vui.

Tân H

Noãn xu

ng xe, t

bên ngoài c

a kính xe v

y tay v

i L

c T

Ngân“Cảm ơn anh.”

Lục Tử Ngân liếc mắt nhìn quán bar Duy Nạp Tư. Trước khi trở lại thành phố A, anh đã biết qua thành phốờ đây thay đổi không ít. Giống như ở Mĩ, không thiếu nhữụ điểm ăn chơi, lãng phí, giống như là một quy luật của xã hội vậy.

Quán bar Duy N

p Tư này m

i ngày thu hơn ba mươi v

n, hơn n

a ch

có khách quý m

i có th

vào, không ph

i đ

ng nghĩ đư

c vào, đương nhiên b

n đi cùng khách quý cũng có th

vào.

Lo

đi

m ăn chơi này,

M

cũng không thi

ế

u, Charles cũng t

ng kéo anh đi nh

ng nơi như th

ế

này, đơn gi

n ch

vì c

u ta là lo

i công t

dư ti

n, mu

n phung phí vào ch

n ăn chơi xa hoa, hư

ng thú vui u

ng rư

u cao sang. Nói qua nói l

i, b

t quá là quá nhàm chán, mu

n tìm nơi tiêu khi

n.

Anh không khỏi nhíu mày, nhìn Tân Hạ Noãn đi về phía quán bar. Cô từ lúc nào lui tới những nơi như thế này?***

Tân H

Noãn đi vào bar, qua c

a trư

c vào đ

ế

n đ

nh. Cô b

ánh sáng nh

p nháy c

a đèn neon làm cho lóa m

t. Cô híp m

t, tìm ki

ế

m thân

nh quen thu

c, nhưng mãi v

n không th

y, li

n đ

ế

n trư

c qu

y rư

u, h

i ngư

i pha ch

ế

“Xin hỏi, anh có biết Tất Phương tiên sinh không?”Đây là một anh chàng pha rượu tuấn tú, ước chừng hai mươi ba tuổi, mặc dù cách ăn mặc rất chững chạc nhưng vẫn không thể che dấu nét trẻ con trên mặt. Có lẽ là vì cô nhiều tuổi hơn nên Tân Hạ Noãn ngay lậức coi anh ta như … trẻ con.

Ngư

i pha ch

ế

v

t lưu manh nhìn Tân H

Noãn đánh giá, hi

n nhiên cô tho

t nhìn là ngư

i đàng hòang, không thư

ng lui t

i nh

ng ch

th

ế

này. Anh ta nhìn cô cư

i tà m

.

Tân H

Noãn có chút khó ch

u, mu

n, không ng

l

i đ

ng ph

t tên nhóc v

t gian tà, th

t h

ng. Anh chàng pha ch

ế

u ch

m ngư

i qua qu

y rư

u, chìa tay v

phía cô

“Tiểu thư, lần đầu tiên đến đây?”

Tân H

Noãn cau mày, không thèm ph

ng l

i h

n, lôi đi

n tho

i ra. Nơi này quá

n ào, cô ph

i lôi thêm m

t tai nghe ra, đeo vào tai m

i nh

n nút g

i. Ch

trong ch

c lát âm thanh t

tai nghe v

ng l

i.

“Ở đâu?’

Phía bên kia chỗ Mạ

n Ny th

t tĩnh l

ng, t

a h

chung quanh không h

có ti

ế

n ào, cô nói

“Phòng rượu, A85.”

“Tớ lập tức tới.”

Cô đem điện thoạắấy, cất tai nghe đi, hỏi người pha chế

“Xin hỏi A85 đi lối nào?”

Anh chàng pha chế dường như rất có hứng thú với Tân Hạ Noãn, nhìn cô tà ác nói

“Nếu chỉ cho cô, cô sẽ bắt tay tôi chứ?”

Tân H

Noãn m

c k

h

n, thu

n tay gi

t nhân viên t

p v

h

i, nhưng nhân viên này c

tình ch

n ch

không tr

l

i, m

t c

li

ế

c nhìn s

c m

t ngư

i pha ch

ế

, th

y h

n cư

i tà, nhân viên t

p v

v

i vàng l

c đ

u, l

n đi.

Tân Hạ Noãn ngạc nhiên rồức giận, liếc mắt nhìn gã pha chế rượu. Không nói cho cô, cô đi chỗ khác hỏi. Cô liền đi ngang qua sàn nhảy, tìm vài ngườạp vụ khác hỏi.Khi hỏi được, cô quay trở lại đường cũ tìm A85, đi ngang quầy bar, gặp lại gã pha chế rượu, hắn nhìn cô cười trêu chọc, thật là gặp quỷ!

Tân H

Noãn đ

ế

n A85, v

a m

c

a li

n nhìn th

y T

t Phương n

trên gh

ế

sô pha, còn có M

n Ny đáng thương ngồi bên cạnh. Tân Hạ Noãn đi tới, nhặt đôi giày cao gót trên mặt đất lên xem. Quả nhiên, đây là đôi giày mới mua lần trước, giá hơn một ngàn, vậy mà đã hi sinh mấồi. Cô ngay lậức cảm thán

“Tiêu tiền hoang phí quả nhiên không giữ lâu được.”

“Hạ Noãn, động chạm gì cậu? Tớ không có việc gì.”

Mạ Ny nói lại, cô đã quá quen với việc Tân Hạ Noãn khi dễ mình. Tân Hạ Noãn liếc mắt nhìn bạn, lấy chiếc giầy lành lặn còn lại, bẻốt gót giầy, hi sinh luôn chiếc giầy còn lại. Tân Hạ Noãn đem hai chiếc dép lê ném qua cho Mạ

n Ny

“Đi vào.”

“…”

M

Ny

m nhìn đôi giày b

ế

n d

.

“Dù sao cậu là lái xe, không cần đi giầy đẹp. Ngày mai kêu kim chủ bồi thường cậu đôi giầy khác? Anh ta có tiền mà.”

Mạ Ny cảm thấy cũng đúng, liền đi đôi giầy kì quái vào chân. Cô dùng thân mình gầy yếu nhấc Tất Phương dậy nhưng không nổi. Tân Hạ Noãn bất đắc dĩ phải hỗợ Mạ

n Ny, khiêng m

t bên b

vai T

t Phương.“Tên say mèm này như thế nào lại luôn gọi cho cậu, hắn không phải có rất nhiều tình nhân sao?”

“Xem như tớ dễ tính.”

M

Ny

nói nh

, không có b

t mãn hay đ

ng, gi

ng như là chuy

n bình thư

ng.

“Phải tính tiền không?”“Có, dùng thẻ.”

“Ha, cậu cũng bắt chước hắn tiêu tiền.”

“Là thẻ của anh ấy.”

“Cậu biết mật mã? Thật là không đơn giản nha!”

Tân Hạ Noãn nhìn bạn mình ngưỡộ.Mạ Nyỉm cười, có chút ngượng ngùng

“Mật mã của anh ấy luôn là sinh nhật của tớ.”

“Bội phục.”

Tân H

Noãn th

c kính n

nhìn M

n Ny.Hai người khó nhọc kéo được Tất Phương ra ngoài. Khi cả ba ra khỏi quán, Mạ

n Ny đi l

y xe, Tân H

Noãn đành ph

t mình khiêng T

t Phương vô l

c ch

c

a.

“Mạn Ny …”

T

t Phương gi

non, m

t v

n khép l

i, mi

ng c

ng Tân H

Noãn d

a l

n. Tân H

Noãn b

d

a nh

y d

ng, đem h

n đ

y ra, nhưng nam nhân này say rư

u, đ

ng không v

ng l

i l

o đ

o mu

n ngã xu

ng, Tân H

Noãn đành ph

i đ

l

y h

n, m

t mày xám x

“Tổng tài đại nhân, tiểu tình nhân của anh sẽ mau tới thôi, đừng có làm phiền nữa.”Tất Phương bấy giờới khẽ hé mắt, nhìn thẳng vào một chỗ, sau đó lậức mởừắt, chỉ tay về phía sau Tân Hạ Noãn

“Lục … Lạc …”

Hắn vừa nói được một chữ, hơi rượu lại trào ra, phải chạy sang một bên, ói như điên ra đường.

Tân H

Noãn v

i vàng xoay ngư

i, ch

nhìn th

y L

c T

Ngân chăm chú nhìn mình, hình như có chút m

t h

“Loại nam nhân này em cho rằng bố mẹ em sẽ thích sao?”“…”

Tân H

Noãn ch

c

m th

y đ

nh đ

u mình như có con qu

đen bay qua. Anh đang hi

u l

m cô? Cô cùng cái tên hoa hoa công t

T

t Phương này m

t chút quan h

cũng không có a.

Lục Tử Ngân nói tiế

“Em có khăn tay không?”

“Có.”

“Đưa cho hắn, thực bẩn chết.”

L

c T

Ngân như

ng mày, m

t đen k

t. Tân H

Noãn m

i v

a đem khăn tay ra, m

t chi

ế

c xe BMW màu tr

ng đã d

ng l

i trư

c m

n h

. M

n Ny xuống xe, nhận lấy khăn tay của Tân Hạ Noãn lau lau cho Tất Phương, sau đó đẩy hắn  lên xe, oán trách:“Không thể uống thì đừng uống nhiều như vậy, thật là.”

M

n Ny trư

c khi đi, ánh m

t quét qua L

c T

Ngân phía sau Tân H

Noãn r

i hư

ng Tân H

Noãn nháy m

t, cô nghĩ r

ng có k

c

Duy N

p Tư đ

ý t

i Tân H

Noãn.

Tân H

Noãn v

t càng tr

nên đen thui.

Nhìn theo bọn Mạ

n Ny lái xe r

i đi, m

t Tân H

Noãn càng lúc càng xám x

t, cô vô l

c nhìn L

c T

Ngân“Anh, anh rốt cục hiểu ra chưa?”

Lục Tử Ngân không nói, nắm chặt tay cô kéo lạần anh một chút. Tân Hạ Noãn bị Lục Tử Ngân đột nhiên kéo lạần, mặt thoáng đỏ. Anh khẽ hít mùi rượu trên người cô, rượu đắền, Lafite Pháp năm 82, có đủ loại cấậc.

L

c T

Ngân h

“Muốn uống Lafite Pháp năm 82 sao?”“Gì cơ?”

Tân H

Noãn ng

ng đ

u, c

m nh

n L

c T

Ngân g

n ngay gang t

c.

Lục Tử Ngân hé miệỉm cười, nhẹ nhàng mà thản nhiên nói

“Đi tới nhà của anh.”

Kỳ th

i nhà anh có khác gì v

nhà cô, b

t quá là ch

cách nhau trăm bư

c. M

c dù có chút b

t đ

c dĩ, nhưng cũng không mu

n th

t l

, u

ng nhanh m

t chút r

i v

, hơn n

a chú L

c và dì đ

u

nhà.

“Được rồi.”

Lafite Pháp năm 82, Tân H

Noãn đã t

ng nghe qua, có l

n đã nhìn th

y trên m

p chí l

n là đư

c đ

u giá, kh

i đi

m là m

c giá mư

i v

n.

L

c T

Ngân cư

i cư

i, đi v

phía đư

ng l

n đ

i di

n. Tân H

Noãn theo sau, không kh

t, chi

ế

c xe v

ch

cô xu

ng ban nãy, anh v

n chưa h

i đi, v

n đang đ

i cô …

 ( Hết chương 4)Tình hình là truyện này phải đợi thêm 2 tuần nữa rùi vì nàng Kat và xx hiện rất bận nhiều việc riêng…aizaa bắt các tềnh yêu phải đợi xx buồn lắm nhưng không có cách khác…thông cảm nha mọi người.

Tân H

Noãn không nghĩ t

i nhà c

a L

c T

Ngân nói không ph

i cách nhà mình trăm bư

c. Xe đi không quá năm phút, ch

cô ng

i còn chưa

m thì xe đã d

ng l

i trư

c m

u khu Liên hoa.

Ti

u khu Liên hoa này là m

t khu bi

t th

i xây, khép kín, không quá to cao. M

t ngôi bi

t th

trong khu này đ

u có ki

ế

n trúc khá gi

ng nhau, phòng

c bên trong dư

ng như cũng đư

c b

trí như v

y, m

i nhìn qua th

y r

t hi

n đ

i.

Từệt thự đều có gara để xe riêng, Lục Tử Ngân đem xe chạy vào gara, tắt máy, đèn trong xe cũng tắt theo. Nhất thời, cả gara trở nên âm trầm mà không khí trong xe cũng rất im lặng. Theo ánh đèn mờảo, Tân Hạ Noãn muốn nhìn rõ biểu tình của Lục Tử Ngân, nhưng mà chỉ thấy được ánh mắt anh đang nhìn chằm chằm phía trước, tựa hồ như đang nhìn về nơi xa xăm nào đó.Tân Hạ Noãn cũng chỉết im lặng theo.

M

t lúc sau, L

c T

Ngân m

i nghiên đ

u, kh

nói“Noãn, chúng ta kết hôn đi.”

“…”

Tân H

Noãn s

t, trong lòng căng th

ng, c

m th

y máu trong ngư

i như đang sôi trào, cô ho

ng h

t đ

ế

n đ

nói năng l

n x

n c

lên:

“Anh, đừng đùa em, em không có đủ gan chịu đùa đâu.”

L

c T

Ngân b

t cư

i, v

nh

gáy c

a cô“Xuống xe đi.”

Anh xu

ng xe trư

c. Tân H

Noãn m

t đ

d

n, lòng cũng bình tĩnh d

l

i. Cô c

m th

y mình th

t vô d

ng, l

i đi gi

ng như m

sinh, vì câu nói c

a anh mà miên man suy nghĩ.

Cô cũng nh

n ra, ngư

i cô g

i anh mư

y năm, nói nh

ng l

i này ch

như l

i trêu đùa, chê cư

i cô, hơn n

a đây cũng không ph

i l

n đ

u, đã không bi

ế

t bao nhiêu l

n trư

c đây anh cũng trêu ch

c cô như v

y.

Biệt thự trong Liên hoa tiểu khu này kiến trúc nhìn không mới cũng không cũ. Lục Tử Ngân lấy chìa khóa mở cửa, đi vào, mở đèn trong đạảnh lên sáng chói cảắt. Đồ đạc trong nhà thoạt nhìn đều rấới, trang trí theo phong cách cổ điển. Tân Hạ Noãn nhìn hết thảy mọi thứ trong phòng, không khỏi hỏi:

“Anh mua?”

“Tùy tiện thôi, nhà mới ở trên núi. Cuối tuần mới ghé tới, lần sau sẽ mang em đi xem.”

Tân Hạ Noãn đi qua, rút một cái ghế bên cạnh anh ra, ngồi xuống cười hì hì nói:

“Một đại nam nhân liền tùy tiện mua một ngôi nhà lớn như vậy ở, không sợ tịch mịch sao, vậy chị dâu đâu?”

Tân H

Noãn nghe m

Tân k

ng L

c T

Ngân

c ngoài có r

t nhi

u b

n gái. Khi đó cô ch

nh

nhàng cư

i, th

c s

không có cách nào đ

ý. Đã t

lâu, Tân H

Noãn bi

ế

t dù cô có mu

n đ

ý, cũng ch

là u

ng công mà thôi. Quan h

a cô và L

c T

Ngân, không th

đ

i khác đư

c. Đ

y chính là n

i kh

tâm l

n nh

t c

a cô.

Lục Tử Ngân nghe Tân Hạ Noãn nói vậy, thân mình ngả về sau, lậức mỉm cười, nhưng nụ cười có chút khổ tâm, lại pha chút chế nhạo:

“Anh về nước là để cưới em, làm gì có chị dâu nào?”

Tân H

Noãn m

t l

c l

ch, m

t tròn xoe, cô bưng chén rư

u anh đưa cho, nh

nhàng nh

m, gi

như đang nh

m nháp hương v

. Kỳ th

t cũng như nu

t nư

c vào bao t

, làm sao c

m nh

n đư

c rư

u? Đ

thư

ng th

c xem rư

u quý khác th

ế

nào v

i rư

u thư

ng? K

ế

t qu

cô u

ng vào, cũng không th

y gì rõ ràng, rư

u này so v

i lo

i rư

u cô u

ng đ

u có v

như nhau!

Cô ảm đạm buông ly rượu, hỏi:

“Anh, ở nước ngoài anh hẳn là rất biết hưởng thụ? Rượu hay mỹ nhân cũng vậy?”

Nói xong, chính cô cũng muốự cắn lưỡi mình, nói chuyện kiểu này vốn không phải là tính cách thường ngày của cô.Lục Tử Ngân hơi khép mi, môi khẽ nhếch:

“Anh biết em đáng thương, người yêu bỏ ra nước ngoài, một thân một mình.”

Lục Tử Ngân nhàn nhạt nói, có ý nói móc.

Tân H

Noãn cư

i kh

, cô th

không bi

ế

t nói gì, b

vi

c đúng là v

y. Tân H

Noãn càng nghĩ càng bu

n. Cô luôn mu

n thân mình ph

i có th

t nhi

u đ

t, đ

ng đ

cho anh có th

tìm ra đi

m chê cư

i mình. Cô luôn t

m v

i lòng mình “Không ăn đư

c b

đào thì nói b

đào còn xanh”, không chi

ế

m đư

c L

c T

Ngân, không nh

t đ

nh là s

không h

nh phúc. Cô nên t

tìm h

nh phúc c

a mình.

Nhưng gi

đây, s

nghi

p không có vì đáng nói, tình yêu cũng không có, m

i th

, cô như th

ế

nào có h

nh phúc?

Cô bực mình đem ly rượu trên bàn uốột hơi hếạch, không nói nên một lời nào. Thậự là tức chết người đi được…Lục Tử Ngân cũng lấy một chiếc ghế ra ngồi đối diện cô, nhìn thấy cô không biết uống rượu, mặt đỏ lên

“Vì em đáng thương như vậy, nên anh muốn thu về.”

Tân Hạ Noãn liếc ngang, “Đừng xem thường nha, em … Em sẽ có người thương.”

Cô b

t ch

t lo l

ng, s

th

t thì qua nhi

u năm như v

y, tr

Liêu Tu, dư

ng như không có ai ti

ế

p c

n cô c

. M

n Ny từng nói là do cô ít tiếp xúc, nếu luận về nhan sắc, tuyệt đối có thể trêu đùa nhiều người.Nhưng Tân Hạ Noãn không phải loại con gái thích trên đùa, cô luôn theo khuôn phép, nói khó nghe một chút thì chính là loạạch nữ. Tóm lại, Mạ

n Ny k

ế

t lu

ng chính Tân H

Noãn đang lãng phí th

i gian c

a chính mình.

Lục Tử Ngân cũng đang thưởng thức rượu, anh nhấột chút, khẽ đưa tay lắc nhẹ ly rượu, chất lỏng trong ly sóng sánh. Anh khẽ cười:

“Anh luôn để ý tới em, Noãn.”

Anh đem ánh mắt vừa ngước lên, nhìn về phía cô

“Một cô gái đáng yêu như vậy, ai mà không muốn, không phải sao? Nhỉ?”

Mi

ng anh toát ra hương v

c

a s

n c

t, Tân H

Noãn không thèm đ

ý t

i anh đang trào phúng, c

m l

y chai rư

u trên bàn, rót vào ly c

a mình, l

t phen u

ng c

ch,

“Em hiểu ý của anh, được, em nói cho anh một bí mật.”

L

c T

Ngân như

n mày, ý mu

n cô ti

ế

c nói.

Tân H

Noãn c

m th

y đ

t nhiên c

ngư

i nóng lên, máu tr

c ti

ế

p tràn lên hai má, hai má cô tư

ng ch

ng như đang b

h

a thiêu, chà … Ch

ng l

chính vì mình s

a nói d

i mà có ph

ng này sao? Cô có chút lo l

“Em sắp thăng chức. Em vốn là trợ lý của bí thư đúng không, sắp tới, em sẽ lên chức trợ lý tổng tài.”

L

c T

Ngân bu

n cư

i nhìn cô“Tự tin như vậy sao? Dựa vào cái gì?”

“Dựa vào … em chuẩn bị câu dẫn tổng tài mới nhậm chức, hơn nữa phải thành công nha.”

(Kat: Phụt! *lau lau màn hình*)

Lục Tử Ngân có chút bất đắc dĩ, cau mày khẽ cườ

“Tự tin vậy sao? Anh nghĩ ngay cả tổng tài mới là ai em cũng không biết.”

Nét m

t Tân H

Noãn l

i đ

lên, hai má nóng cháy,

“Dù sao chỉ cần là nam nhân là được, em có thể thu phục, em phải chứng minh em rất có mị lực, đừng xem thường em.”

Tân H

Noãn qu

th

c b

ch

c gi

n. Anh nói cô có đi

u ki

t, sao l

i còn ta ra chê cư

i?!

( rùa xanh: tỷ đáng yêu ghê!)

Lục Tử Ngân không biết vì sao tỏ ra dở khóc dở cười, chỉ có thể lại cầm ly rượu lên thưởng thức, “Không cần, anh biết em có thể thành công. Chúc em mau trở thành thư ký tổng tài.”Tân Hạ Noãn hơi sửốt, lại ngã ly rượu rót đếộữa, mộụm xử lý hết. Tân Hạ Noãn uốột lúc, rốt cuộc cảm thấy điểm khách biệt của rượu … Ban đầu uống vào không hề có cảm giác khác, nhưng càng về sau …

Cô c

m th

y đ

u r

ng, có chút bu

. trên gương m

t v

đ

ng v

n không h

m, c

ngư

t đ

u nóng lên như h

a thiêu, cô bi

ế

t cô hơi quá chén r

i, đã say, nên là ng

ng u

ng thôi.

L

c T

Ngân nhìn sang bên c

nh, kim đ

ng h

cũng ch

khá tr

i. Anh bi

ế

t nhà Tân H

Noãn khá nghiêm, li

n đ

ng lên nói:

“Đi thôi, anh đưa em về nhà.”

“Vâng.”

Tân Hạ Noãn mới vừa đứng lên, lại muốn đổập xuống, tứ chi không thể kiểm soát nỗi, chỉột chút nữa thôi là té ngã, cũng may là Lục Tử Ngân đỡ thật đúng lúc, anh cười nhẹ:

“Loại rượu này em cũng dám một ngụm mà uống cạn, cứ như thể mình là người có tửu lượng tốt lắm vậy!”

Tửu lượng của anh thuộc loạốt cũng không dám uống như cô.Tân Hạ Noãn ngẩng đầu, khuôn mặt đỏ hồng, vẻặt khó chịu thống khổ nói:

“Anh rõ ràng biết rượu này nặng như vậy, sao không cản em?”

“Vì anh muốn em say.”

L

c T

Ngân đ

t nhiên x

u xa cư

i, đem cô cõng lên lưng, cư

i y

ế

u

t:

“Anh muốn cõng em, giống như trước kia vậy.”

Tân H

Noãn không có nghe đư

c câu nói sau c

a L

c T

Ngân, cô lúc đó đã đi vào gi

c ng

i, môi kh

hé m

, đ

u đ

u th

nh

, n

n d

a vào trên lưng c

a L

c T

Ngân mà ng

, gi

ng như trư

c kia v

y. Anh v

n thư

ng cõng cô như v

y …

Lục Tử Ngân có một cô em gái thực chiếu cốới  anh trai, mà Tân Hạ Noãn cũng có một ông anh tốt mà cũng thực bá đạo. Tân Hạ Noãn cùng Lục Tử Ngân khi đó là hàng xóm ởểu khu. Hai nhà đối diện. Cả hai cùng học ởột trường cách nhà không xa lắm, chừng mười lăm phút đi bộ. Tân Hạ Noãn thường cùng Lục Tử Ngân đi học, cùng anh ra về. Lục Tử Ngân ở nhà thường không đọc sách, chú Lục liềắt anh phải hoàn thành bài tậở trườới được về nhà, không làm xong đừng nghĩ bước chân vào nhà. Mà anh làm bài thật lâu, khiến cô vì vậy mà cũng phải thật lâu chờ đợi. Thành ra trong khi chờ đợi nhàm chán, cô dựa bàn ghế bên cạnh, hai tay chống cằm, im lặng nhìn anh gà mờ làm bài tập, không hề làm phiền, cũng không nói năng gì. Mỗi khi nhàm chán quá thì cô lại lăn ra ngủ, mỗi lần đều là Lục Tử Ngân đem cô cõng về.Khi lớn lên, Tân Hạ Noãn vì Lục Tử Ngân mà học vượt cấp, cô tự hoàn thành bài tập của mình, đến lúc ra về lại đem bài tập của anh mà làm giúp anh toàn bộ, như mộảẫu hoàn hảốt. Vì vậy, thiếu gia Lục Tử Ngân không rãnh rỗới có thời gian đi chơi bóng rổ, vận động đến quên cả thời gian, trở về thì đã thấy Tân Hạ Noãn vì nhàm chán chờ đợi đã lại lăn ra ngủ. Lục Tử Ngân chưa bao giờ đánh thức cô dậy, chỉống như trước đây, đem cô cẩn thận cõng về. Nhưng về sau anh có ý trở vềớm hơn, Tân Hạ Noãn vẫn cứ thế mà ngủ, anh không có cách, lại cõng cô về. Kỳ thật Tân Hạ Noãn căn bản không có ngủ, cô chính là muốn anh cõng mình, nằm trên lưng anh, cô cảm thấy thậấm áp, cảm thấy được anh cưng chiều yêu thương, làm cho cô thực muốn hưởng thụừng giây từng phút một của mười lăm phút ngắủấy.

Khi đó, cô th

c d

dàng th

a mãn. Cô ch

c

m th

y m

i ngày có đư

c mư

i lăm phút đó, chính là nh

ng giây phút tươi đ

p nh

t trong cu

c đ

i mình. Cô thích ch

m rãi m

t chút, không c

n anh quá g

p gáp bư

c đi, t

ng giây t

ng phút nh

m nháp dư v

h

nh phúc, trong lòng không ng

ng th

m hò hét: ch

m l

i, ch

m l

t chút.

Ch

có như v

y, cô m

i có th

tranh th

. Tranh th

th

i gian đư

c

bên ngư

i mình thích.

rùa xanh khóc ròng vì cảm động quá không thôi…hức hức tềnh yêu thật đẹp và ấm ápTân Hạ Noãn bị đồng hồ báo thức làm cho tỉnh giấc. Lúc cô tỉnh lại đã là buổi sáng của ngày hôm sau. Cô ngáp một cái thật dài, kéo dép lê tập tễnh đi vào toilet đánh răng, mắt mơ mơ hồ hồ, bộ dạng vẫn chưa tỉnh ngủ soi vào trong gương.

Cô vô lực nhìn ảnh phản chiếu của mình trong gương, tóc rối tung, cho dù vốn có đôi mắt to, lúc này cũng trở nên híp lại, áo ngủ thắt nút cũng không được chỉnh tề, cao thấp so le không đều.

“Con xem xem, có phải là chính con không.”

Trong gương phản chiếu hình ảnh thứ hai, là mẹ Tân Hạ Noãn, mẹ Tân. Bà trong tay âu yếm ôm sủng vật là chú chó cat búp bê, mặc đồ thể thao, chắc là vừa đi tập thể dục về.

Tân Hạ Noãn một bên đánh răng một bên xoay đầu nhìn lại, sau đó thực máy móc nhìn vào gương, nhìn mình, tiếp tục đánh răng.

“Ngày hôm qua con sao lại uống say đến không còn biết gì? Con có biết ba con thiếu chút nữa lấy roi đánh chết con không?”

Mẹ Tân một bên vuốt ve cục cưng một bên cùng cô nói chuyện phiếm.

Tân Hạ Noãn súc miệng, cảm thấy sạch sẽ mới nói:

“Con hoàn hảo, không tổn hao gì.”“Nếu không có Tử Ngân nói giúp, con cho là con có thể may mắn thoát khỏi? Còn không biết xấu hổ nằm ì trên lưng người ta ngủ.”

Mẹ Tân gãi gãi chú cún nhỏ, tiếp tục nói:

“Con rõ ràng biết ba con ghét nhất là con gái buổi tối uống rượu, nhất là lại vào lúc nửa đêm, dễ gặp chuyện không may, con có biết không?”

Tân Hạ Noãn vừa chải đầu vừa nghe mẹ Tân lải nhải, cô buộc đại tóc đuôi ngựa, ra khỏi nhà tắm. Mẹ Tân ở phía sau tiếp tục đi theo nói:

“May mắn con gặp Tử Ngân mang con về. Nếu không mẹ thấy ngày mai khẳng định phải dán thông báo tìm người.”

(Kat: ô, thật giống mẹ ta hay đi theo càm ràm >.<)

Tân Hạ Noãn vốn đang ngồi ở trên bàn ăn bánh mì, nghe mẹ nói dong dài, nhưng mà nói thế nào càng nghe càng kỳ quái? Cô vội vàng hỏi:

“Ngày hôm qua, anh ấy rốt cục nói gì với mẹ?”

“Còn có thể như thế nào? Nói con đến quán bar cùng bạn bè uống rượu, anh con lo lắng, một mực chờ, sau đó thấy con cùng bạn uống đến say không còn biết gì hết đi ra, nó mới vội mang con trở về.”

Sao sự thật lại bị vặn vẹo như thế? Tân Hạ Noãn cơ hồ muốn đứng lên mà gào rít, như vậy hóa ra kẻ đáng xấu hổ là cô sao, là Tân Hạ Noãn sao? Ba cô mà biết cô uống rượu, không tức giận mới là lạ! Tân Hạ Noãn lại nhớ tới điều mẹ vừa nói, lập tức trợn mắt há hốc mồm, ba cô chính vì nghe những lời nói dối đó nên mới nổi giận? Lục Tử Ngân rốt cuộc đang làm cái gì? Muốn hại cô mất hình tượng trong lòng ba mẹ vậy sao?

“Mẹ, mẹ có biết số điện thoại của Lục Tử Ngân không?”

Tân Hạ Noãn lúc này đã muốn nổi trận lôi đình.

“Có, hôm qua trước khi đi, nó đã cho mẹ.”

Mẹ Tân lấy máy điện thoại, đưa cho cô. Tân Hạ Noãn lấp tức nhấn tìm số gọi, không hề có chút lo lắng nào.

Chuông chờ vang lên hồi lâu, thật vất vả mới có người nhấc máy, giọng người trả lời còn có chút chưa tỉnh ngủ

“Alo, là ai?”“Lục Tử Ngân!”

Tân Hạ Noãn lập tức lớn tiếng, ngay cả tiếng anh cũng không thèm kêu.

Đầu dây bên kia thực bình tĩnh

“Ừ”

một tiếng, cũng không nói thêm gì, bởi đã dự đoán được tại sao Tân Hạ Noãn lại có cuộc gọi như bão nổi này. Tân Hạ Noãn ngược lại, không tiếp tục lớn tiếng, giọng nói trở lại vẻ thong thả, hỏi:

“Anh vì sao bẻ cong sự thật, anh có biết như vậy sẽ khiến ba em rất giận?”

Lục Tử Ngân lại thản nhiên

“Ừ”

một tiếng, sau một lúc lâu lại bắt đầu dùng giọng nói trầm thấp nói:

“Chú Tân đem xe xủa em cất đi rồi, trong thời gian tới anh chở em đi làm.”

“Gì?”

Tân Hạ Noãn lập tức kinh ngạc ngẩng đầu nhìn mẹ, hỏi:

“Ba đem xe con cất?”

“Đúng vậy, sợ con mang xe ra ngoài chạy loạn. Tử Ngân tình nguyện đưa rước con sau này.”

Tân Hạ Noãn nghiến chặt răng. Cô đã không còn bình tĩnh được nữa, rất muốn rống thật to lên nhưng lại phải chịu đựng, thống khổ nghiến răng nghiến lợi:

“Anh, anh đang dỗ em ăn kẹo sau khi cho em một cái bạt tai phải không?”

“Thật ngại, anh chỉ muốn hạ hỏa cho chú Tân, thấy chú ấy tức giận quá, mới nối dối như vậy, đành phải mất bò mới lo làm chuồng, xem như bù đắp tội lỗi.”

Anh nói dối vì muốn ba cô không tức giận? Ba cô là người không giữ được bình tĩnh sao? Tân Hạ Noãn cơ hồ muốn khóc. Lục Tử Ngân còn cố tình nói thêm:

“Sáng hôm nay anh không thể đưa em đi làm, tối hôm qua anh uống hơi nhiều, có chút váng đầu, em đi làm bằng phương tiện công cộng vậy.”

“…”

Tân Hạ Noãn trong lòng tựa như có thiên binh vạn mã đang dẫm đạp lên cỏ mà gào rít, cô thật muốn hét to lên.

Cô nhịn nhục đi xe bus đi làm ba năm, thật vất vả mới có thể có xe riêng để đi, ngồi còn chưa ấm xe, đã bị tên Lục Tử Ngân tai họa kia hãm hại, khiến cô không thể hưởng thụ cái cảm giác dương dương tự đắc lái xe đi làm a!

(Kat: chẹp, tỷ còn bị ca chơi nhìu vố nữa cho mà xem)Ngày hôm nay của cô bắt đầu với một tinh thần thật uể oải. Cô một bên phải xem giờ, một bên trông trừng chuyến xe bus của mình, Sau khi lên xe, ngán ngẩm ăn miếng bánh sandwich trong khi lòng lo lắng tới công ty trễ.

Cô vất vả ba năm, cuối cùng lại chẳng được gì. Kỳ thực cô cũng muốn mau chóng khôi phục tinh thần, trở lại như trước kia, không cần dựa vào Lục Tử Ngân giúp đưa cô đi làm.

Đang giành giật từng giây để chay tới công ty, bên cạnh cô một chiếc BMW màu trắng trờ tới, Mạn Ny ló đầu ra: “

Lên xe, mau

.”

Tân Hạ Noãn mừng muốn khóc, nhanh chóng lên xe, ngồi ở ghế phía trước.

“Xe của cậu đâu? Lại bị hư à?”

Tân Hạ Noãn thở phì phò, bừng bừng tức giận nói: “Đừng nhắc tới xe của tớ, nói tới mà tức anh ách

.”

“Vậy anh chàng đẹp trai hôm qua thế nào? Sau đó ra sao?”

Tân Hạ Noãn nhớ tới Lục Tử Ngân, cơn tức giận lại bùng lên, thiếu chút nữa là lửa giận thiểu cháy cả tóc, cô giương nanh múa vuốt nói:

“Không cần nhắc tới người đàn ông kia, hắn đã hủy hoại hạnh phúc nửa đời sau của tớ.”

Nhớ tới những giây phút thảnh thơi hạnh phúc lái xe đi làm, cô không khỏi muốn khóc rống lên một phen.Mạn Ny kinh ngạc, không khỏi trợn mắt nhìn cô:

“Bị hắn phá hư rồi sao? Kỹ thuật lại không tốt à?”

(Kat: ta bái phục Ny tỷ *lau lau màn hình*)

Tân Hạ Noãn nghiến răng, vẻ mặt đen kịt nói:

“Cậu đang nghĩ cái gì thế hả.”

“Tớ cũng hiểu được, cái tên ngốc đó nhìn được như vậy, cho dù phá cậu tới đâu, kỹ thuật nhất định là rất tốt rồi, sao lại có chuyện không tốt.”

Mạn Ny nói những lời này tự nhiên như là đang nói “Hôm nay thời tiết tốt lắm” vậy.

“…”

Tân Hạ Noãn chỉ biết câm nín.Tân Hạ Noãn cùng Mạn Ny quả nhiên không phải là hai người cùng thế giới, sao có thể trở thành bạn tốt được nhỉ? Là bù trừ cho nhau sao? Những lời này nếu để ba Tân Hạ Noãn nghe được, nhất định đánh chết cô, dám quan hệ trước khi kết hơn, đối với tính bảo thủ của ba cô, là tội không thể tha.

Mạn

Ny

đem xe vào gara cất, bước khỏi xe trên đôi giày cao gót  bảy phân, bộ váy công sở ôm lấy dáng người yểu điệu, tô điểm cho những đường cong quyến rũ. Tân Hạ Noãn sửa sang lại dung của mình, được rồi, cô sớm đã biết mình không thể so sánh với Mạn Ny.

Mạn Ny quét mắt nhìn Tân Hạ Noãn, thấy cô vẫn như thời

“thanh xuân”, không khỏi hỏi:

“Hạ Noãn, tớ nghĩ cậu nên đi luyện yoga, có thể luyện tập thân thể. Đàn ông đều thích phụ nữ có dáng dấp một tí.”

Tân Hạ Noãn nhẹ giọng ho khan,

“Cậu đừng lấy đàn ông ra chế nhạo tớ, tớ biết tớ không có người nào để ý mà.”

Mạn

Ny

làm bộ kinh ngạc:

“Ai nói cậu không có ai để ý tới? Ai nói cậu không thu hút được đàn ông nào, tớ tát cho họ mấy cái.”

Tân Hạ Noãn nhếch khóe môi cười

“Mẹ tớ.”“…”

Mạn

Ny

sửng sốt, xấu hổ cười “Đó là vì dì không biết giá trị của cậu, người không biết không có tội.”

Tân Hạ Noãn lười cùng bạn huyên náo, xoay người đi vào công ty. Ở thanh máy, đụng phải vài vị sếp lớn, Mạn Ny nhiệt tình tán gẫu

“Ôi, mọi người hôm nay ăn mặc thực đẹp.”

Thật là chải chuốt! Tân Hạ Noãn ngầm bổ sung. Cùng là thư ký giám đốc phòng ban như Tân Hạ Noãn, nữ thư ký Diêu Hiểu Đào chớp cặp lông mi giả cười nói:

“Hôm nay gặp mặt tổng tài mới, phải lưu lại ấn tượng tốt.”

Đứng ở bên cạnh Diêu Hiểu Đào là thư kí của chủ nhiệm Chân Âm, cũng là một trong những người trực tiếp lãnh đạo Tân Hạ Noãn. Chị ta ta đã ngoài ba mươi tuổi, nhưng bộ dáng, quần áo không phải của người ba mươi tuổi, trang điểm cũng khá là chói, son môi đỏ tươi, thái độ cử chỉ đôi khi không được khôn khéo cho lắm, mắt lúc nào cũng ngắm nghía các nam đồng sự, luôn vọng tưởng mà cằn nhằn rằng mọi nam nhân đều thầm mến chị ta. Chị ấy ở công ty danh tiếng cực kém, đồng sự sau lưng luôn kêu nàng là lão xử nữ. Có lẽ ba mươi tuổi rồi mà không xử lý được chứng vọng tưởng.

Châm Âm hôm nay so với mọi ngày không có sai biệt lắm, như trước

“vẻ đẹp khiến người ta lạnh người”, chẳng qua hôm nay chị ấy còn đeo thêm một đôi khuyên tai lớn hơn bình thường, nhìn thật không vừa mắt. Chân Âm tức giận quét mắt nhìn Tân Hạ Noãn

“Không biết hôm nay là ngày quan trọng sao? Sao lại ăn mặc bình thường thế này?”

Tân Hạ Noãn cười trả lời:

“Cách thưởng thức mỗi người bất đồng.”

Cô nếu như cũng ăn mặc như chị ta, không bằng cô tự đập đầu mình vào tường mà chết.Diêu Hiểu Đào một bên đệm vào:

“Hạ Noãn thuộc loại người thích vẻ bình thường đại chúng, không giống những người có con mắt thưởng thức phức tạp .”

Lời này có ý ngầm châm chọc, ai cũng có thể nghe ra, Chân Âm không giản chỉ cười trả lại:

“Cẩn thận lông mi giả rơi xuống dính và mặt tổng tài mới nha.”

“Đinh.”

Thang máy đến nơi, mọi người đang chờ như ong vỡ tổ tràn vào bên trong. Công ty Sang Mỹ tổng cộng có 23 tầng, mỗi một tầng là một ngành khác nhau, ở tầng càng cao, chức vị càng cao. Tổng tài ở tầng 23.

Công ty từng có người nói đùa, theo như cây cỏ mọc bò lên, muốn lên tầng 23, mỗi năm một tầng thì cũng phải mất 23 năm. Vậy mà chỉ cần một vài ngày có thể lên thẳng tầng 23, trở thành phượng hoàng, chỉ có thể là làm trong phòng tổng tài. Sở dĩ nói là phượng hoàng mà không phải rồng vì ý chỉ ở đây chính là thư ký của tổng tài.

Thang máy vừa đến tầng 23, những cô gái đi giày cao gót như ong vỡ tổ đi ra, mỗi người một vị trí và cương vị riêng, bắt đầu công tác. Cái gọi là thư ký, kỳ thật là công tác văn phòng và làm những việc lặt vặt, công việc quan trọng nhất trong ngày của Tân Hạ Noãn là … pha cà phê cho lãnh đạo trực tiếp của mình.Tân Hạ Noãn đi đến phòng pha trà nước, cầm lấy cái ly của Châm Âm, chuẩn bị pha cà phê. Diêu Hiểu Đào cũng vào theo pha cà phê cho sếp của mình. Cô thấy Tân Hạ Noãn liền cười nói:

“Hạ Noãn, cô thật khổ, có thủ trưởng như vậy.”

Tân Hạ Noãn đang khuấy cà phê, cười cười:

“Không có gì, trừ bỏ hay cằn nhằn, chị ấy cũng được.”

“Cũng được con khỉ

(Kat: nguyên văn là “cái rắm” mừ ta hem thích để vậy ah >.<),

cô có biết không? Cái ghế trống của thư ký tổng tài, chị ta đã sớm mơ ước, vừa rồi ở trong thang máy không nhận ra sao? Chị ta đã đến đây, chính là muốn đi xuống lầu mua chút đồ đạc. Hiện tại đang ở văn phòng tổng tài xem xét tình hình đó.”

Tân Hạ Noãn sửng sốt, thật đúng là nhìn không ra Châm Âm lại là loại nữ nhân để ý tới địa vị. Bất quá cô cảm thấy có chút gấp gấp, không phải chính cô cũng đang có ý định câu dẫn tổng tài mới sao? Bỗng nhiên cô nhận ra một điều, hôm nay các nữ nhân viên ăn mặc trang điểm xinh đẹp  hơn ngày thường, ngay cả Châm Âm cũng trang điểm đến quá là nổi bật, chính là cũng như cô muốn quyến rũ tổng tài mới nhậm chức!Hóa ra họ cùng cô có chung ý tưởng? Muốn được thăng chức sao? Tân Hạ Noãn vẻ mặt  xị xuống, cáo biệt Diêu Hiểu Đào, chán nản ra khỏi phòng pha trà nước. Cô vốn nghĩ mình là người không biết xấu hổ, không ngờ còn có người tệ hơn mình nữa, quả là núi cao thì có núi cao hơn!

Tân Hạ Noãn đem cà phê tới bàn của Châm Âm, vừa mới chuẩn bị ra ngoài thì vừa vặn Châm Âm trở vềm gặp Tân Hạ Noãn, chị ta bỗng nhiên nói thật nhẹ nhàng:

“Hạ Noãn, mấy năm nay sáng nào cô cũng pha cà phê cho chị, lại là cấp dưới của chị, nên chị sẽ thiên vị em, chờ chị làm thư ký tổng tài, chị sẽ tiến cử em vào chức của chị.”A, đây là lôi kéo sao? Tân Hạ Noãn có dự cảm không tốt! Hồ ly có khi nào tốt tính! Quả nhiên, Châm Âm nói ra ngay mục đích của chị ta, trên tay không biết khi nào đưa ra một tấm thiếp:

“Có chút đồ đạc cần mua, em có thể giúp chị mua không? Em xem, lúc tổng tài tới, chị không có mặt, bỏ qua nghi thức nghênh đón sẽ không tốt lắm.”

Đúng vậy, bỏ qua nghi thức nghênh đón, khác nào bỏ qua cơ hội. Lương thư ký tổng tài cao gấp ba lần lương thư ký chủ nhiệm, năm sau được chia hoa  hồng còn nhiều hơn nữa, như vậy vì vị trí này, chai mặt một tí cũng đáng.Kỳ thật Tân Hạ Noãn một vạn lần cũng không muốn, nhưng Châm Âm là thủ trưởng, cô lại ngại về mặt tình cảm nên cũng không tiện cự tuyệt. Cô đành miễn cưỡng nhận lấy tấm thiếp.

Châm Âm còn nhân tiện nói:

“Dùng thẻ là được, mật mã là 528888.”Tân Hạ Noãn bĩu môi, đi đến bàn công tác của mình, cầm lấy túi xách chuẩn bị đi ra ngoài, Diêu Hiểu Đào ngồi cùng dãy bàn hỏi:

“Cô giờ lại muốn đi ra ngoài? Tổng tài sắp tới rồi.”

“Không có duyên.”

Tân Hạ Noãn khoát tay, mất hứng đi ra khỏi phòng trợ lí tổng tài chờ thang máy.

Mạn

Ny

từ trong văn phòng của mình chạy ra, đuổi theo Tân Hạ Noãn, nắm lấy ta cô

“Cậu điên rồi, tân tổng tài sắp tới, cậu không ở đây tiếp đón? Nếu tân tổng tài nổi giận thì làm sao?”

“Cậu nói phải làm sao bây giờ? Châm chủ nhiệm muốn tới đi, tớ có thể không đi? Chị ấy là người lãnh đạo trực tiếp của tớ, làm trái ý chị ấy, về sao tớ sống yên à?”

Mạn

Ny

rối rắm suy nghĩ, nhìn đồng hồ, còn nửa tiếng, không biết có kịp hay không? Mạn Ny vỗ vỗ vai cô, vọt vào văn phòng của mình rồi lao trở ra, đem chìa khóa giao cho cô:

“Cậu lái xe đi, nhanh lên, rồi nhanh chóng trở về. Lão xử nữ hẳn là tìm mua đồ vật tổng tài yêu thích, cậu tới cửa hàng bách hóa gần nhất đi, chỗ đó thứ gì cũng có.”

Tân Hạ Noãn gật đầu, vào thang máy. Đến lúc này, người quan tâm cô vẫn chỉ có bạn thân là Mạn Ny. Cô lấy xe BMW của Mạn Ny đi tới bách hóa, tìm khiếm khắp nơi. Cô nhìn vài tấm thiếp, xem chị ta là muốn mua cái gì, vừa nhìn tới, cô thiếu chút nữa hộc máu.

Bức màn họa cây lan tử! Gối tựa sô pha làm bằng lông thỏ! Còn có Qpad? Đây là loại quà cáp kiểu gì, càng làm cho cô hộc máu hơn chính là trong danh sách còn có thêm một gốc cây tiên nhân cầu! Tân Hạ Noãn run run mi mắt, tất cả là vì tiền đồ sự nghiệp sao?

Những thứ đầu danh sách thì kiếm được rất đơn giản, nhưng gốc cây tiên nhân cầu kia hiệu bách hóa không có. Đây là khu buôn bán thương mại, không phải chợ hoa. Tân Hạ Noãn đứng ở giữa hiệu bách hóa nhìn về phía trước, như thể nhìn vào tương lai mịt mù phía trước, không biết phương hướng nào mà tìm mua được cây tiên nhân cầu.Bỗng nhiên di động của cô đỗ chuông. Cô lấy ra xem số, là một số lạ. Cô chần chờ một chút rồi đặt lên tai hỏi:

“Vâng?”

“Noãn.”

Giọng nói Lục Tử Ngân từ đầu kia truyền tới, Tân Hạ Noãn có chút kinh ngạc, không hiểu anh gọi cô làm gì. Lục Tử Ngân hỏi:

“Em ở cửa hiệu bách hóa làm gì? Giờ là lúc nào rồi mà không đi làm?”“Anh sao biết em đang ở cửa hàng bách hóa?”

“Anh đang ở quán ăn đối diện.”

Tân Hạ Noãn cứng ngắc người, ngẩng đầu nhìn quán ăn phía đối diện, cách một con phố rộng, Lục Tử Ngân cũng đang nghe điện thoại, đầu hướng phía cô nhìn đến.

“Lại đây.”

Lục Tử Ngân nói xong hai chữ, trực tiếp ngắt máy, cũng không để ý cô có bằng lòng hay không.

Tân Hạ Noãn nhìn thời gian, thời gian còn lại vẫn dư dả, cây tiên nhân cầu kia hẳn là không mua được rồi. Nghĩ vậy, cô nhấc chân, qua đường cái đi vào quán ăn.

Lục Tử Ngân đang ăn sáng. Anh ăn rất ít, một ly nước trái cây, một phần phô mai cùng vài miếng bánh mì.Tân Hạ Noãn ngồi xuống đối diện anh

“Anh thật đúng là nhàn nhã, ngồi ăn bữa sáng đến vài tiếng.”

“Em thì sao? Hiện tại không phải là nên ở công ty sao?”Tân Hạ Noãn nghĩ tới nguyên nhân, không khỏi tức giận càm ràm: “Đừng nói nữa, thủ trưởng của em vì nịnh bợ tổng tài, muốn bố trí văn phòng của tân tổng tài, phái em đi mua đồ vật này nọ.”“Vậy à?”

Lục Tử Ngân nhíu mày, đem miếng bánh phết phô mai lên miệng,

“Em cứ như vậy mà đi sao, không sợ gây mất thiện cảm với tân tổng tài à? Anh còn tưởng em muốn câu dẫn hắn ta.”Nét mặt Tân Hạ Noãn đỏ lên, có chút không tự nhiên ho nhẹ:

“Câu dẫn là kỹ thuật để sống, một bên lo cho sự nghiệp, một bên vẫn phải bảo trụ bát cơm đúng không?”

Lục Tử Ngân cười ha hả:

“Vậy em mua hết được mọi thứ chưa?”

“Gần hết, chỉ thiếu cây tiên nhân cầu! Tân tổng tài thật có sở thích lỳ quái? Lại đi thích tiên nhân cầu. Em thấy ông ta khẳng định là lớn lên cùng với cây tiên nhân cầu!”

Lục Tử Ngân nhíu mày, tựa hồ không thích cách Tân Hạ Noãn hình dung. Lục Tử Ngân nói:

“Không tìm thấy thì thôi. Cũng không ảnh hưởng em gây ấn tượng tốt với tân tổng tài đâu.”

Tân Hạ Noãn nghe Lục Tử Ngân cổ vũ mình câu dẫn tân tổng tài, trong lòng không biết tại sao có điểm chùng xuống. Cô ráng nhếch môi, để lộ ra một nụ cười:

“Tốt, sau này thành công, em sẽ mời ăn một bữa tiệc lớn, cảm tạ anh đã cổ vũ.” Cô nói xong, lập tức chuẩn bị quay người đi. Lục Tử Ngân lại kéo lấy tay cô, thoáng nhướn mày nói: “Bữa tiệc lớn có thể miễn, hay là mua cho anh thật nhiều rau chân vịt đi.”

“…”

Tân Hạ Noãn không nói gì lại được.Tân Hạ Noãn trở lại phòng tổng tài, cô không có mua được cây tiên nhân cầu làm Châm Âm  không hài lòng lắm nhưng cũng không thể nói cái gì. Châm Âm tranh thủ thời gian còn sớm, vội vào văn phòng tổng tài sắp xếp.

Tân Hạ Noãn về chỗ, Diêu Hiểu Đào cười hì hì với cô:

“Hạ Noãn, cô thật chuẩn, còn đúng hơn mười phút.”Tân Hạ Noãn gượng cười. Kỳ thực cô không để ý mình có kịp nghênh đón tân tổng tài hay không. Mặc dù cô vẫn muốn tranh thủ gây ấn tượng, nhưng ngẫm lại, thấy mình không có cái tính cách ấy, không khôn khéo được như những người khác, cho nên đến bây giờ vẫn là người thất bại.

Rốt cục, đã đến giờ. Tân Hạ Noãn nhìn thấy Tất Phương cùng một vị phó tổng tài khác đang đi ra nghênh tiếp. Các nữ nhân viên và thư ký các bộ phận đã sớm trong tư thế chào đón. Mạn Ny đứng bên cạnh Tân Hạ Noãn, thừa dịp người còn chưa đến, kề tai Tân Hạ Noãn nói nhỏ:

“Cậu nói xem, tân tổng tài của chúng ta là người như thế nào?”“Giống như là cây tiên nhân cầu.”

Tân Hạ Noãn đáp không hề có ý thú vị.

“Không phải đâu.”

Vẻ mặt mong chờ của Diêu Hiểu Đào nhăn lại.

Đột nhiên, phía trước mọi người đều vỗ tay nồng nhiệt, kêu to

“Đến rồi, đến rồi.”

Tân Hạ Noãn ngẩng đầu cùng những người khác, kiểng chân nhìn bóng người sắp xuất hiện. Một thân hình trong bộ âu phục nhàn nhã xuất hiện, bên trong là áo sơ mi màu trắng, thắt cá vạt chỉnh tề nhưng lại để khuyết nút áo thứ hai làm lộ ra xương quai xanh khêu gợi, dáng người thon dài. Nhìn tới khuôn mặt, lại chính là Lục Tử Ngân? Lúc Lục Tử Ngân nhìn vào mắt Tân Hạ Noãn là lúc cô đang hoàn toàn trợn mắt, há hốc mồm.

(Kat: *cười lăn lộn*)Mà ngay cả người chỉ nhìn thấy Lục Tử Ngân có một lần là Mạn Ny cũng không kém phần kinh ngạc, chỉ thiếu chút nữa là hét ầm lên. Mạn Ny phải gắt gao che lấy miệng.

“Tổng tài, thật hân hạnh.”

Mọi người cúi đầu.Lục Tử Ngân đứng ở giữa, mỉm cười:

“Chào mọi người, hân hạnh.” Anh nghiêng đầu hướng Tất Phương mà nói: “Hai người thực hưởng phúc.”

Tất Phương ngượng ngùng cười. Lục Tử Ngân một bên sửa nút áo trên cổ tay, một bên tiến về phía văn phòng, lúc đi ngang qua Tân Hạ Noãn, Lục Tử Ngân chợt dừng lại.Thần trí Tân Hạ Noãn cũng theo đó mà dừng lại, hoàn toàn hít thở không thông.

“Anh chờ em câu dẫn.”

Hai mắt Lục Tử Ngân nheo lại nhìn hướng cô mà trầm thấp nói, sau đó trực tiếp nói với trưởng bộ phận nhân sự bên cạnh:

“Thư ký tổng tài để cho vị tiểu thư này đảm nhiệm đi.”

Lục Tử Ngân chỉ vào Tân Hạ Noãn.

(Kat: *cười đến chảy cả nước mắt* *chấm chấm nước mắt*)Lời này, không nghi ngờ gì sẽ biến Tân Hạ Noãn thành kẻ bị mọi người chỉ trích. Tân Hạ Noãn cứng ngắc tại chỗ, ngay cả thở cũng không dám thở mạnh.

Được lắm! Lục Tử Ngân, xem như anh lợi hại! Sự tình này không phải trước mắt bao người tuyên bố với thiên hạ, cô, Tân Hạ Noãn cùng vị tân tổng tài có quan hệ sao? Lục Tử Ngân lần này vừa tặng cho cô một một lời động viên tưởng chừng ngọt ngào, sau lại bất ngờ xuất hiện đánh úp cô một cái như trời giáng!

Chương 7

Chuyển ngữ: mèo Kat

Beta: Sunny & xanh xanh

Chuyện Tân Hạ Noãn cùng tân tổng tài có quan hệ, cơ hồ là mộức đáng kinh ngạc. Sau khi buổi chào đón chấm dứt, trưởng phòng nhân sự nhanh chóng làm biển công tác mới cho Tân Hạ Noãn ởầng 23, là chức thư ký tổng tài.

Trư

c khi đi, trư

ng phòng nhân s

còn nói: “Kỳ th

t L

c t

ng tài đã s

m đ

nh cho cô ch

c thư ký t

ng tài, nhưng anh

y nói ch

khi anh

y nh

n ch

c s

báo v

i cô sau. Cô xem, bi

n tên c

a cô đã chu

i này.”

Tân H

Noãn run r

y nh

n l

y bi

n tên, th

t sâu hít th

, bi

u tình trên m

t tho

t nhìn không ph

i là vui sư

ng mà là như mu

n khóc.

“À, thì ra đã sớm điều độộộồi, khó trách khi nãy cô không chút do dự mà nhận lời đi mua đồ giúp tôi. Hóa ra là đã sớm có quan hệ vớổng tài.” Chân Âm nheo mắt nhìn cô, vẻặt ganh tỵ hèn mọn.Diểu Hiểu Đòa nhìn Chân Âm khó chịu: “Chị không có bản lĩnh thì thôi, đừng có không ăn được bồ đào thì nói bồ đào còn xanh.”

(Kat: giống như hem ăn được thì đạp đổ ý)

“Hừ.” Chân Âm vùng vằở về văn phòng của mình.Mạ Ny nãy giờ vẫn đứng bên cạnh Tân Hạ Noãn rốt cục mởệng, cô ngây ngô cườộm, đẩy tay Tân Hạ Noãn, “Thực sự là cậu đã sớm dò hỏi được tân tổng tài, sau đó tiên hạ thủ vi cường? Trờạ, Hạ Noãn, thật không nghĩ tới cậu có thể làm như vậy!”

(Tiên hạ thủ vi cường: ra tay trước tạo lợi thế)

“Nếu tới nói với cậu, anh ta là anh trai tớ, cậu tin không?” Tân Hạ Noãn khổở sâu kín thở dài, biểu tình có vài phầất đáng thương.Mạ Nyửốt, chớắt, “Anh trai … Không phải chứ.”

“Đúng là như v

y.” Tân H

Noãn lúc này đã mu

n rơi l

.

Lúc này đi

n tho

i trên bàn làm vi

c c

a Tân H

Noãn vang lên, cô v

ế

p đi

n tho

i, đ

u kia truy

n đ

ế

ng nói vô cùng nghiêm ngh

c

a L

c T

Ngân: “Tân H

Noãn ti

u thư, đ

ế

n văn phòng t

ng tài ngay.”

“Vâng.” Tân Hạ Noãn chờ Lục Tử Ngân cúp máy mới đau thương mà nói: “Tớến vào chiến trường đây, chúc phúc cho tớ đi.”Mạ Ny làm ra vẻ đồng tình: “Giải quyết vấn đềệt để nhé, rồi thuyết minh lại cho tớ!” Tân Hạ Noãn quay lại nhăn mặt nhìn Mạ

n Ny, thuy

ế

t minh cái con kh

. Cô không ph

i là đi gi

i quy

ế

t v

n đ

mà là đi

ng phó v

i cái h

u qu

mà cô đã trót gây ra.

Tân Hạ Noãn đi đến trước của văn phòng tổng tài, dừng lại, hít một hơi thật sâu mới gõ cửa.“Vào đi.”

Tân H

Noãn li

c

a. C

a v

a m

, li

n th

y L

c T

Ngân đang m

m cư

i trên gh

ế

, v

tươi cư

i kia

n ch

a nhi

u ý t

trong đó. Tân H

Noãn nu

t xu

lo l

ng, c

ng thanh gi

l

i: “T

ng tài có gì phân phó?”

L

c T

Ngân ch

v

phía t

m rèm tu

t ra: “Giúp anh kéo l

c rèm.”

“…” Tân Hạ Noãn nhịn xuốự nhộn nhạo trong lòng, tiến lại khép cửa chớp, sau đó kéo lạức rèm, cốữ vẻặt tươi cười hỏi: “Còn gì nữa không, tổng tài?”Cô có cảm giác mình giống như người bán hàng cho Lục Tử Ngân vậy.

L

c T

Ngân nheo m

t l

i, kh

l

c đ

u: “Em m

c trang ph

c như v

y là không đư

c.”

Tân H

Noãn cúi đ

u nhìn ph

c trang c

a mình, trang ph

c c

a cô màu đen tr

ng đơn gi

n, phong cách tri th

c, chính là lo

i trang ph

c thích h

p nh

i công s

còn gì? Có gì không đư

c ch

? L

c T

Ngân tay đang c

m bút, tr

cây vi

ế

t v

phía áo c

a Tân H

Noãn: “Không c

n ph

i cài nút áo sơ mi cao như v

y.” Ánh m

t anh trư

t đư

c

xu

ng eo cô, Tân H

Noãn l

c né mình, tránh ánh m

t c

a anh, nhân ti

t nhìn l

i anh đ

y t

c gi

n, có ý c

nh báo anh đ

ng có mà nhìn lo

n.

“Váy cũng nên ngắớt đi một chút.” Lục Tử Ngân không đểới vẻặận của cô.Tân Hạ Noãn tức giận nói: “Anh có ý gì?”

“Ăn m

c b

o th

như v

y làm sao câu d

n anh? Ph

i không, thư ký t

ng tài?”

M

t Tân H

Noãn phút ch

c đ

lên, v

i vàng gi

i thích: “Anh, đ

ng làm lo

a. Lúc

y em không bi

ế

t …”

“Chức vụ đã giao cho em, chỉ chờểu hiện của em thôi. Cho em một tháng câu dẫn, câu dẫn không thành công đổi người.”Tân Hạ Noãn cứệng, căn bản không có cơ hộải thích gì thêm, Lục Tử Ngân đã làm cho cô không còn đường thối lui, chỉ có thểả lời YES hay NO. Nếu cô lựa chọn YES, quan hệữa cô và Lục Tử Ngân sẽất phức tạp. Nếu chọn NO, cô sẽ phảực tiếp đóng gói đồ đạc chạy lấy người.

Kỳ th

ế

u là trư

c kia, Tân H

Noãn kh

ng đ

nh s

ch

c v

mà ch

y l

y ngư

i. Nhưng hôm nay m

i chuy

n l

i không đơn gi

n như v

y, m

i ngư

i trong phòng t

ng tài đ

u nghĩ cô d

a vào quan h

v

i tân t

ng tài là nh

n ch

c. N

ế

u cô c

như v

y b

ch

y, s

khi

ế

n ngư

i ta đơn gi

n nghĩ đ

ế

n hai k

ế

t lu

n. M

t là cô v

sau s

c ti

ế

p đư

c bao dư

ng, không c

n ph

i đi làm. Hai là L

c T

Ngân vì đã công khai quan h

c

a hai ngư

i, quy

ế

t đ

nh s

nói là đã chia tay. Khi

ế

n ngư

i ta nghĩ không t

t v

cô: hóa ra là mu

n th

n không bi

ế

t qu

không hay lên ch

c, gi

là d

a vào th

c l

c chính mình, làm ra v

, d

i trá. Tuy r

ng Tân H

Noãn t

hi

u b

n thân không có gì quá xu

c, công tác cũng không có gì n

i, nhưng cô cũng không mu

n mang ti

ế

ng d

i trá hay t

o ra

n tư

ng không t

t đ

i v

i ngư

i. Th

ế

nhưng hi

i cô dư

ng như đã không còn đư

ng lui, ngay c

a ch

c v

lý cho phòng s

n xu

t cũng khó mà ch

i đư

c.

Cô không th

v

công vi

c này. Cho dù là mu

n thì cũng ph

t th

i gian n

a.

Tân Hạ Noãn cốắng đàm phán với Lục Tử Ngân: “Anh …hay đểếục là thư ký cho phòng sản xuất.”Lục Tử Ngân bỗng nhiên chống hai tay lên bàn, hơi nghiêng mình về phía trước, bộ dáng như đế vương, thầắc trên khuôn mặt có chút trào phúng: “Noãn, anh rất đáng để câu dẫn. Không muốn thử sao?”

“Anh có t

ng th

y qua em gái câu d

n anh trai chưa?” Tân H

Noãn x

t.

“Lúc trư

c, n

hôn đ

u tiên c

a em, không ph

i là dành cho anh sao, th

ế

không ph

i là câu d

n anh trai à?” L

c T

Ngân nhìn Tân H

Noãn v

vô t

i. S

c m

t Tân H

Noãn lúc l

i đ

lên, nói năng l

n x

n: “L

n đó … sinh nh

t anh … ch

là trò chơi mà thôi …”

“Tóm lại, là em câu dẫn.” Lục Tử Ngân trực tiếp kết luận.Tân Hạ Noãn ai oán thầm kêu oan, đành phải khẽ cắn môi, cầu xin Lục Tử Ngân: “Anh, em sai rồi,(Kat: câu này ta nghe quen quen!)

em không bao gi

làm ra nh

ng chuy

n như th

ế

này n

a, anh đ

ng ch

nh em.” Tân H

Noãn còn không rõ L

c T

Ngân sao? Anh l

n này cư

ng đi

u cái “k

ế

ho

ch câu d

n” c

a cô chính là đánh ph

đ

u, xem cô v

sau còn đ

đ

u óc nghĩ ra m

y chuy

n vô b

này không!

Vẻặt Lục Tử Ngân âm trầm: “Anh nghĩ, nếu ngồở vị trí này là người khác, em sẽ thực sự câu dẫn người ta?”“Không có, em nói đùa thôi.” Tân Hạ Noãn thấy Lục Tử Ngân có ý tha thứ cho mình, lậức tìm cách tẩy sạch danh tiếng cho mình. Nhưng vẻặt Lục Tử Ngân vẫất khó đoán, sau một lúc thì khôi phục lại thái độ bình thường: “Ai, nếu em nói cho anh biếớm, sẽ không chỉnh em như vậy.”

Tân H

Noãn không nói l

i nào, cô tr

t ch

L

c T

Ngân nói câu ti

ế

p theo. Cô b

ng nhiên có d

c

m không t

t.

“Hi

i ngư

i trong công ty đ

u nghĩ chúng ta có quan h

, gi

mà nói ra m

i quan h

th

t c

a chúng ta, em cho r

i ngư

i tin sao?”

Không thể. Tân Hạ Noãn khẳng định điều này. Cô biếếu nói với đồng nghiệp vị trí này cô có được là do vị tân tổng tài là anh trai kết nghĩa ưu ái cho cô, ai có thể tin? Mối quan hệ này lại càng mậờ hơn!Lúc trước, Tân Hạ Noãn không hiểu được việc kết bái này có gì phức tạp, nhưng sau này, cô thậự hiểu ra, một khi đã kết bái, mối quan hệ của họ về sau không thể vượt quá mức tình cảm anh em.

Tân H

Noãn r

m h

i: “Chúng ta nên làm cái gì bây gi

?”

“Ngư

i ta nghĩ th

ế

nào, chúng ta li

n như v

y.”

“Cái gì? Làm như chúng ta thậự là có quan hệ?”“Chúng ta thì sao?” Lục Tử Ngân liếc cô, tỏ vẻ không hài lòng “Chúng ta kết giao đi.”

“…”  Tân H

Noãn mu

t c

c

m xu

ng. Cô còn chưa nói đư

c gì, L

c T

Ngân li

n lên ti

ế

ng trư

c: “Hai chúng ta quá hi

u rõ l

n nhau, em cho r

ng còn có ngư

i khác thích h

p hơn sao?”

Đúng v

y. Trong lòng Tân H

Noãn v

n ch

có mình anh, đ

i v

i nh

ng ngư

i đàn ông khác, cô đ

u có chút phòng v

, không mu

n tranh th

tình c

m c

a ai. M

n Ny nói, cô đã bỏ lỡột người đàn ông tốt. Liêu Tu chính là người đàn ông đó. Bởi vì cô trốn quá kĩ trong vỏọc của mình, không hề nhiệt tình đối đãi với anh, cũng không hề tranh thủ thời gian bên nhau, không bao giờ lo lắới cảm thụ của đối phương, chỉ là muốn tìm một người để cưới mà thôi. Nhưng loại tình cảm đơn phương này kéo dài, sẽ càng phảả giá bằng nhữệỏi cứ tăng dần lên không có điểm dừng. Liêu Tu nói đúng, anh chỉ muốn tìm một người phụữ yêu chính anh, nhưng Tân Hạ Noãn làm không được điều đó. Không phải Liêu Tu không tốt, mà là cô không có thực hiện được trách nhiệm của một ngườạn gái. Cho nên, cô chưa từng trách anh phảội cô.

L

c T

Ngân r

t hi

u cá tính c

a cô, mà cô cũng hi

u rõ L

c T

Ngân. L

c T

Ngân là lo

i đàn ông không bao gi

i ch

đ

i hay khuyên nh

cô r

i kh

i v

c c

a mình, anh s

c ti

ế

p lôi cô ra kh

i l

p v

đó, làm cho cô không có đư

ng thoái lui. Anh bi

ế

t rõ, Tân H

Noãn ch

ế

t né tránh nên nh

t đ

nh s

không đ

cho có đư

ng lui.

Có th

cùng ngư

i mình th

ế

n nhi

u năm bên c

nh nhau s

là m

ki

n khi

ế

n ngư

i ta h

nh phúc c

nào. Tân H

Noãn c

m th

y th

t may m

n, trong lòng có chút vui sư

ng nhưng l

i không th

vui v

. S

vui sư

ng v

a lư

t qua thì cô cũng b

ng nh

n ra m

t đi

u khi nhìn L

c T

Ngân lúc này, anh không ph

bên c

nh cô vì anh thích cô, ch

là vì tình th

ế

t bu

c mà thôi …

Tân Hạ Noãn trầầm hồi lâu, cuối cùng nói như thỏa hiệp: “Anh, chúng ta kết giao đi, về sau nếu anh có để ý tới ai, anh nói với em là được, em sẽ không làm chướại vật.”Lục Tử Ngân nởụ cười: “Noãn, nhiều năm như vậy, em vẫn không thay đổi gì.”

Tân H

Noãn cư

i bên ngoài nhưng trong lòng không cư

i: “Sao l

i không thay đ

i? Em có cao hơn mà.”

“Anh nói chính là tính tình c

a em. V

ng trư

c kia, nh

n nh

c ch

u đ

ng, chưa bao gi

vì chính mình mà tranh th

th

gì.”

Lục Tử Ngân nói đúng. Tân Hạ Noãn hai mưới sáu năm qua, đều là như vậy. Như trước đây, học ngành gì, học trường nào đều là do ba cô quyết định. Cô cho dù không muốn vẫn chấp nhận. Quần áo, cách ăn mặc cho tớờ cũng đều theo ý mẹ cô. Cô chỉ thích buộc kiểu tóc đuôi ngựa đơn giản, mẹ cô thích những kiểu tóc phương tây nên cô cũng nghe lờẹ, đổi qua không biết bao nhiêu kiểu tóc. Cô từ nhỏ đã thích làm một giáo viên, nhưng nguyện vọng của ba cô chính là có con gái làm ngành kinh doanh. Cô thấy ngành này cũng chấp nhận được, tiếục học lên, về sau công việc của cô cũng là do mẹ cô an bài. Đối với cô, việc gì cũng không có tranh thủ, chỉ chịu đựng hoặc nhẫn nhưc theo an bài của người khác. Ý niệm chính của cô là có thể buông tay, liền buông, có thểời đi, sẽời đi.Lục Tử Ngân nhất định thực chán ghét tính cách này của cô. Tân Hạ Noãn chua sót cười trong lòng, cô cùng Lục Tử Ngân không những khác nhau về địa vị, ngay cả tính cách cũng rất trái ngược nhau. Khi Từ Vị xuất hiện, Lục Tử Ngân lúc nào cũng ở bên cạnh cô nhắc nhở, em gái, nếu em có mộửa chính kiến của cô ấy thì tốồi.

trong lòng L

c T

Ngân, cô, Tân H

Noãn cũng không b

ng ngay c

a c

a cô

y …

L

c T

Ngân th

y Tân H

Noãn không nói l

i nào, không có cách nào khác, anh tr

c ti

ế

p giao cho cô m

t công vi

c: “Em t

i phòng nhân s

l

y danh sách nhân viên cho anh xem qua.”

Tân Hạ Noãn gật đầu, vừa mới chuẩị ra khỏi cửa, bị Lục Tử Ngân gọi lại, anh nói: “Em yêu, giữa trưa cùng đi ăn.”“…” Sửa miệng cũng nhanh quá đi. Tân Hạ Noãn có chút không thích ứng kịp.

V

a m

i ra kh

i c

a, c

m giác th

t khác bi

t. Cô, Tân H

Noãn hi

i là gì đ

i v

i L

c T

Ngân? Tình nhân em gái sao? Ki

u xưng hô này th

t l

. Tân H

Noãn không kh

t đ

c dĩ.

Kỳ th

t cô cũng có chút vui v

. Dù sao ngư

i đ

u tiên và cho đ

ế

trong tim cô, chính là anh. Cùng ngư

i mình thích bên nhau, b

t lu

n như th

ế

nào, đ

u tr

nên vui v

.

Tớữa trưa vào thời gian ăn cơm trưa, Tân Hạ Noãn rốt cục có được bàn làm việc riêng. Thư ký tổng tài có phòng làm việc riêng, đặt ngay cạnh văn phòng của tổng tài, thông với bên trong phòng làm việc của tổng tài.Diêu Hiểu Đào ngồi bên cạnh Tân Hạ Noãn trước nay, vẻặt hâm mộ nhìn Tân Hạ Noãn thu dọn đồ đạc: “Hạ Noãn, cô thật tài. Lục tổng tài vừa đẹp trai lại có tiền, người như thế sao cô tóm được thế?”

Nhìn đôi m

t đeo lông mi gi

c

a Diêu Hi

u Đào lóe sáng tia nhìn ngư

, Tân H

Noãn có chút ngư

ng ngùng: “Là do đ

i l

p nên có s

c hút.”

“Th

t sao? Tôi cũng mu

n có đư

c lo

i đ

i l

p này nha!” Diêu Hi

u Đào v

t vô cùng đau kh

.

Mạ Nyừ trong văn phòng đi ra, vai đeo túi sách cao cấp, tay cầm điện thoại, miệng không ngừng nói vào trong điện thoại. Lúc đếần Tân Hạ Noãn, cô che microphone, nhỏọng nói với Tân Hạ Noãn: “Tớ đi trước, Tất Phương đang chờ.”Tân Hạ Noãn hiểu ngay, khoát tay, ý bảo có thể đi. Mạ

n Ny li

n vui sư

ng mà r

i đi.

Tân Hạ Noãn dọn dẹp lại văn phòng của mình. Dọn xong, cô phủi phủi tay, cảm thấy có chút cao hứng.“Đi thôi.” Không biếừ lúc nào, Lục Tử Ngân đã đứở ngào nhìn Tân Hạ Noãn bậộn dọn dẹp, hai tay anh dựa vào thành cửa, hờ hững nói.

Tân H

Noãn s

t, lúc này m

i nh

ra m

trư

c, m

i quan h

c

a b

n h

đã có chút bi

ế

n hóa.

Cô g

t đ

u, m

i đ

ế

n anh m

t chút, L

c T

Ngân li

n quay ngư

i đi ra ngoài, đ

cô d

ng l

i ngay phía sau. Hai ngư

i, m

t trư

c m

t sau, ch

ng có chút không khí tình nhân nào, như là theo quan h

cao th

p ch

c v

.

Cả hai dừng lại chỗ chờ thang máy.Lục Tử Ngân nhìn thẳng cửa thang máu, hỏi: “Hôm nay ăn cái gì?”

“Tùy ti

n.”

L

c T

Ngân nhíu mày, thang máy m

ra. Hai ngư

i đi vào, ai cũng không nói. L

c T

Ngân nh

n nút B1, m

t tay đ

trong túi qu

n, không nói ti

ế

ng nào. Tân H

Noãn cũng b

o trì s

c.

“Ăn cái gì?” Lục Tử Ngân lại hỏi.“Tùy tiện.” Tân Hạ Noãn lại đáp như cũ.

L

c T

Ngân li

ế

c nhìn qua, trong m

t hi

n ra m

t tia gi

o ho

t: “Th

là tùy ti

n?”

“Vâng.” Tân H

Noãn v

a nói d

t l

i, L

c T

Ngân li

n đ

y ngư

i, đem cô nh

t vào trong vòng kìm k

p c

a mình. Tân H

Noãn b

vây trong lòng ng

c L

c T

Ngân, c

giãy d

a nhưng không có tác d

ng, cô li

n kinh ng

c ngư

c lên nhìn anh.

Lục Tử Ngân cúi đầu, tớầờ môi của cô: “Ăn em thì sao?”Tân Hạ Noãn ngẩn người, còn chưa đáp lại thì thang máy bỗng vang lên tiếng “Đinh”, tới nơi. Tân Hạ Noãn khẽ cựa mình vẫn không làm cho Lục Tử Ngân nhúc nhích “Tớồi.”

L

c T

Ngân ngay c

đ

u cũng không quay đi, li

n vươn tay nh

n nút đóng thang máy l

i. Anh nói: “N

ế

u còn mu

n tùy ti

n, anh li

n ăn em.”

Tân H

Noãn cư

i x

u h

, thu

ng nói: “Anh, em mu

n ăn mì gói

.”

Lục Tử Ngân sửốt, buông lỏng vòng tay, anh nhấn nút 23, không mặn mà nói: “Phòng pha trà tầổng tài có mì gói.” Điều này Tân Hạ Noãn biết, nhưng cô chỉ không thể hiểu anh sẽ ăn mì gói ở phòng trà nước với cô sao?Đáp án rất xác thực. Ở gian trà nước, cô pha một bát mì gói cho đưa cho Lục Tử Ngân, anh chỉ thản nhiên nói: “Để đó đi.” Mời cũng không ăn, Tân Hạ Noãn chỉ có thể ôm lấy tô mì của mình bên cạnh mà ăn.

Cu

i cùng, cô ăn xong r

i, L

c T

Ngân v

n chưa đ

ng đũa, Tân H

Noãn nói: “Anh không thích ăn mì ăn li

n sao?”

“H

Mĩ năm năm, đã ăn đ

ế

n ngay ngư

i mì gói đ

ế

n năm, em cho r

ng còn có th

thích n

i sao?”

Tân Hạ Noãn lậức nín lặng, trầặc một hồi lâu mới nói: “Thực xin lỗi, nếu vậy chúng ta lại ra bên ngoài ăn?”Lục Tử Ngân lạnh lùng đứng lên, liếc nhìn cô một cái: “Không cần, em ăn tiếp đi. Ăn xong rồi thì đem danh sách đóng dấu đến văn phòng anh.” Nói xong liền đi thẳng ra ngoài không thèm liếc lạột cái.

Đ

l

i Tân H

Noãn ngây ng

c t

i ch

i. Ăn mì gói ch

c gi

i anh sao? Cô chìm trong m

t.

Chương 8

Chuyển ngữ: mèo Kat

Beta: Sunny và hướng dương xanh

Tân Hạ Noãn có một tính tốt, ăn no sẽ làm việc rất tốt. Cô dùng xong mì gói liền bắt tay vào công việc Lục Tử Ngân giao cho buổi sáng, đi lấy tài liệu chuẩn bị đóng dấu đến văn phòng Lục Tử Ngân. Lúc này vẫn là thời gian nghỉ trưa, phòng tổng tài vẫn không có ai.

Tân Hạ Noãn gõ cửa văn phòng Lục Tử Ngân. Bên trong truyền đến giọng nói trầm thấp “Vào đi.”. Tân Hạ Noãn nghe vậy liền mở cửa đi vào. Lục Tử Ngân nhận văn kiện trên tay Tân Hạ Noãn, mắt không quên đánh giá cô một lúc. Tân Hạ Noãn trao văn kiện cho anh xong thì vẫn đứng tại chỗ, chờ anh lên tiếng.

Lục Tử Ngân xem qua công văn giấy tờ, có chút ngạc nhiên khi phát hiện Tân Hạ Noãn vẫn chưa đi ra ngoài: “Em còn ở đây làm gì? Xong rồi thì ra ngoài đi.”

Tân Hạ Noãn không biết tại sao cứ chôn chân tại chỗ, cô lắp bắp hỏi: “Anh không đói sao?”Lục Tử Ngân ngừng lướt nhìn giấy tờ, ngẩng đầu, nhìn cô có chút hứng thú, nhưng cũng phảng chút cười nhạo: “Nếu anh đói?”

“Em lập tức xuống lầu mua đồ ăn. Anh muốn ăn cái gì?” Tân Hạ Noãn nhanh chóng lôi cuốn sổ ghi chép và bút trong túi áo ra, chuẩn bị ghi chép.

Lục Tử Ngân buông văn kiện cần đóng dấu ra, yên lặng nhìn cô: “Lại đây.”

Tân Hạ Noãn ngạc nhiên tròn mắt nhìn lại anh, không hiểu. Lục Tử Ngân có chút không kiên nhẫn nói: “Anh không muốn nói lần thứ hai.”Tân Hạ Noãn đành phải đi đến bên cạnh anh,  chỉ không ngờ tay anh nhanh như chớp, liền đem cô kéo vào trong lồng ngực cứng rắn, khiến cô ngồi gọn trên đùi anh, không để cho cô có cơ hội phản ứng, liền mạnh mẽ cúi đầu hôn trụ cô. Tân Hạ Noãn khẽ nức nở vài tiếng chống cự nhưng không có kết quả, mà từ chối cũng không được, ngược lại còn bị Lục Tử Ngân hôn khiêu khích khiến cô mơ hồ mà thuận theo.

(Kat: hạ gục nhanh tiêu diệt gọn! Ồ yeah!)

Lục Tử Ngân cảm thấy hôn đủ rồi, mới buông cô ra, trên mặt anh không thể nhìn ra được biểu tình gì, chỉ khó chịu hỏi: “Kỹ thuật khá tốt, từng hôn qua nhiều lần rồi?”Tân Hạ Noãn không biết vì sao có chút chột dạ, hấp tấp đứng dậy: “Chỉ có vài lần.”

Lục Tử Ngân không buồn lên tiếng, một hồi sau anh mới lại cầm văn kiện lên lại, nói: “Em có thể trở về văn phòng.”

Thấy thái độ Lục Tử Ngân đột nhiên thay đổi, Tân Hạ Noãn không khỏi ảo não, cô thử giải thích: “Thật ra đã là chuyện của ba năm trước, em ba năm rồi không có hôn ai.”

“Tân Hạ Noãn!” Lục Tử Ngân bỗng nhiên gầm lên, gắt gao nhìn chằm chằm cô, “Em tin hay không, em còn nói nữa, anh trực tiếp ở trong phòng này lột hết quần áo trên người em?”

( XX: Á.. á..anh bá đạo quá phản đối cấm nha!)

Tân Hạ Noãn sợ tới mức nhanh chóng chạy ra ngoài.

Lục Tử Ngân phiền não nhìn bản danh sách trong tay, dục vọng không hề giảm bớt, trực tiếp ném bản danh sách xuống mặt bàn. Anh chưa bao giờ biết, mình lại là một người nhỏ mọn như vậy.Chuyện tân tổng tài mới nhận chức tính tình đột nhiên chuyển biến, buổi sáng quang đãng như cảnh xuân hiện trên mặt, thế nhưng buổi chiều lại như núi lửa động phải vào là lập tức phát giận, khiến cho nhân viên phòng tổng tài không khỏi hoảng sợ, nếu không làm tốt việc, sẽ chọc cho tổng tài mất hứng.

Tân Hạ Noãn lo lắng nhìn văn phòng của tổng tài, đã là người thứ ba đi ra trong bộ dáng ảo não. Rốt cục khi Tất Phương đi vào, rất nhiều người đều thắc mắc, rốt cuộc là có chuyện gì làm cho tổng tài mất hứng như vậy.

Không phải là Lục Tử Ngân muốn chỉnh các nhân viên cũ chứ? Nhưng không phải những người vừa rồi chức không hề nhỏ nha, mà ngay cả Tất Phương đây cũng là phó tổng tài, anh ta không phải cũng sẽ bị đá ra ngoài chứ? Thấy Tất Phương an toàn đi ra từ văn phòng tổng tài, Tân Hạ Noãn mới yên lòng một chút.

Buổi chiều tan tầm là vào lúc năm giờ. Vị khách đầu tiên vào văn phòng mới của Tân Hạ Noãn đương nhiên chính là Mạn Ny. Cô lướt đi trên đôi giày cao gót đi vào, ngồi ghé vào cạnh bàn làm việc của Tân Hạ Noãn, làm bộ cung kính nói: “Chào thư ký tổng tài.”Tân Hạ Noãn trừng mắt liếc cô: “Không có việc gì khác ngoài trêu chọc tớ sao?” Tân Hạ Noãn nhìn lên đồng hồ trên tường “Ban đêm cảnh đẹp, thời khắc tốt thế sao lại ở đây phá tớ? Không ở cùng với tình nhân thân ái của cậu đi?”

“Anh ấy bị Lục tổng tài bắt đi cắt hợp đồng.”

“Hủy hợp đồng?” Tân Hạ Noãn có chút sửng sốt. Cô quả nhiên là tự mình tưởng tưởng quá, còn nghĩ rằng tại mình “kỹ thuật” tốt khiến cho anh ta giận tới mức bất mãn mà chỉnh mọi người. Tân Hạ Noãn tự cười nhạo mình trong đáy lòng, chẳng qua chỉ là già vờ, còn tự mình đa tình, có chút thất vọng.

“Cậu biết không? Thời điểm trước khi Lục tổng tài tiếp nhận chức, thì ra tổng tài trước đã ký hợp đồng với một công ty kiến trúc xây dựng thêm ở thành phố A một khách sạn gọi là Lia. Lục tổng tài cảm thấy hợp đồng này không ổn, không nhất thiết tái đầu tư, muốn hủy hợp đồng. Nhưng những phòng ban khác cảm thấy hủy hợp đồng rất phiền toái, hơn nữa công ty chúng ta trước giờ chưa thất tín bao giờ.”“Nhưng sao lại đồng ý rồi?”

“Lục tổng tài đã chỉ ra được mặt không tốt, bên cạnh đó còn có số liệu rất cụ thể nha. Khách sạn Lia đó còn ba tháng nữa mới hoàn thành xây dựng, trong ba tháng đó không có kinh doanh đã tổn thất 400 vạn, cộng thêm chi phí xây dựng, cũng hơn gần 700 vạn. Mà hủy hợp đồng thì tiền bồi thường và chi phí cho luật sự không hơn 230 vạn. Khách sạn Lia đó có địa thế không tốt, không phát triển kinh doanh cao được, cùng lắm chỉ kinh doanh như quán rượu thường ở mức độ cao hơn. Lục tổng tài cho rằng so với bình cũ rượu mới thì không bằng hoàn toàn có một diện mạo mới, sẽ thực tế và mang lại lợi ích hơn nhiều.”

“Anh ấy cũng thật lớn gan, không sợ mang tiếng? Khách sạn ở thành phố A kinh doanh rất được.”

“Lục tổng tài muốn dời dự án khách sạn từ thành phố A sang thành phố S.”“Thành phố S?” Tân Hạ Noãn không khỏi ngạc nhiên, thành phố S là một thành phố du lịch, có bãi biển nổi tiếng, là nơi mọi người thường đến nghỉ phép hoặc tận hưởng tuần trăng mật. Nhưng bởi vì địa thế không tốt, bốn phía xung quanh đều là đồi núi, giao không cực kỳ hạn chế phương tiện, đường cao tốc thường xuyên kẹt xe. Nhưng lại có một lợi thế là vận tải biển.

Thành phố A tuy rằng không phải là một thành phố đầu mối kinh tế then chốt, nhưng cũng xem là một thành phố phát triển toàn diện, bến tàu của thành phố A được xem như cảng quốc tế, đang cùng với bến tàu của thành phố S nối đường ray, lưu lượng khách cũng rất lớn. Bất quá thành phố S gần đây đang xây dựng sân bay, dần dần sẽ có thêm không gian để phát triển.

Tân Hạ Noãn nghĩ một hồi mới nheo mắt nhìn Mạn Ny, “Cậu trọng sắc khinh bạn, không có nam nhân mới nghĩ tới tớ.”

“Đừng nói tớ trọng sắc khinh bạn, mà nói tớ trọng sắc khinh người không phải là bạn.” Mạn Ny trừng mắt lại Tân Hạ Noãn, liếc cô một cái rồi nói: “Không phải tớ mang cậu đi làm quen sao?”“Làm quen?” Tân Hạ Noãn hoảng sợ

“Tớ mới tìm được một tay luật sư được lắm, bèn cố ý giới thiệu về cậu, hắn tỏ ra rất có hứng thú. Tay luật sư này là luật sự cao cấp ở sở hội, rất nổi tiếng. Lương một năm ít nhất cũng được chừng này con số.” Mạn Ny xòe bảy ngón tay ra.

Tân Hạ Noãn hít một hơi, quả nhiên lợi hại. Mạn Ny ra vẻ đắc ý: “Thế nào, còn nói tớ trọng sắc khinh bạn?”

Tân Hạ Noãn liều mạng gật đầu, nhưng mà … Việc này chậm rồi, nếu là ngày hôm qua, Tân Hạ Noãn có thể bỏ qua chuyện cũ mà thử lại một lần. Hiện giờ tình thế đã khác, cô cùng Lục Tử Ngân …“Chờ ngày nào đó tớ bị người ta vứt bỏ, sẽ lại đi làm quen.” Tân Hạ Noãn tiếc nuối nói.

Mạn

Ny

há miệng thở ra: “Hả, cậu …”

“Tớ với cậu hiện tại như nhau, đều là những kẻ vướng vào tình nhân.” Tân Hạ Noãn lại thở dài, biểu tình thoạt nhìn rất bất đắc dĩ, không nghĩ tới cái thở dài chưa dứt một nửa hơi, liền thấy Lục Tử Ngân mặt không biến sắc đứng ngay ở cửa, chắc cũng chưa lâu, hẳn là lúc cô vừa nói xong câu “Chờ một ngày nào đó tớ bị người ta vứt bỏ, sẽ lại đi làm quen.”

Lục Tử Ngân ở cửa nói: “Em yêu, ra về thôi.”Mạn Ny nghe giọng nói của Lục Tử Ngân, cứng ngắc cả người, nhìn Tân Hạ Noãn biểu tình cũng đông cứng như mình, không mở nổi miệng nói, Mạn Ny khó khăn hỏi: “Lục tổng tài ở phía sau?”

Tân Hạ Noãn gật đầu. Mạn Ny nhăn mặt, làm ra biểu tình sắp chết, sau đó hít một hơi, nhiệt tình xoay lại phía sau, trưng ra bộ mặt ninh nọt: “Lục tổng tài, tôi không quấy rầy hai người, hai người cứ tiếp tục đi.” Cô nhanh chóng chuẩn bị rời đi.

Lục Tử Ngân lạnh lùng nói: “Nếu có đối tượng làm quen tốt, cũng giới thiệu giúp tôi một người.”

“À …” Mạn Ny cười gượng, tiếp theo lại trưng ra nụ cười lấy lòng “Nhất định, nhất định.” Sau đó cô nhanh chóng rời đi như dân chạy nạn.Tân Hạ Noãn cũng cùng với tốc độ đó mà thu dọn, đeo túi sách vào, tới đứng trước mặt Lục Tử Ngân, giống học sinh tiểu học tới báo cáo với giáo viên, “Em xong rồi.”

Lục Tử Ngân gật đầu, xoay người bước ra, Tân Hạ Noãn cũng tự động thả cước bộ chậm chạp đi theo phía sau anh. Anh tựa hồ như cố ý thả chậm bước chân để cô theo kịp anh, mà Tân Hạ Noãn dường như cũng giảm tốc độ theo, tiếp tục theo phía sau anh. Như thế, trong chốc lát, rốc cục Lục Tử Ngân lại trở thành người đi trước. Anh lẳng lặng nhìn cô vài giây, lui về sau từng bước, cánh tay vòng ra sau, nắm lấy eo Tân Hạ Noãn, tiếp tục đi. Tân Hạ Noãn hoảng sợ, thấy chung quanh mọi người trong phòng tổng tài đều nhìn mình, mặt cô không khỏi đỏ ửng lên.

“Tân Hạ Noãn, anh thật muốn bóp chết em.” Lục Tử Ngân xiết chặt thắt lưng mảnh khảnh của Tân Hạ Noãn. Tân Hạ Noãn là người thuộc loại có vóc dáng mảnh mai. Chính xác là gầy teo, tuy rằng không cao lắm nhưng nhìn dáng người cô như con chim nhỏ gầy giơ xương. Tuy nhiên dáng người cô gầy nhưng lại không có nét, không giống như Mạn Ny, những chỗ nên gầy thì gầy, những nơi nên mượt mà thì sẽ mượt mà. Cơ thể cô chính là điển hình của người con gái thuần khiết bình thường chưa hề phát dục.

Không có thịt trên người, bị xiết rất đau, Tân Hạ Noãn nhe răng trợn mắt, úy khuất nhìn Lục Tử Ngân, “Em lại đắc tội gì anh, đừng sử dụng bạo lực nha!”Hai người lúc này đã đi tới nơi để xe, Lục Tử Ngân trực đem cô nhấn ngồi vào ghế trước bên cạnh người lài, chính anh thì im lặng ngồi ở tay lái, khởi động xe nhưng dường như xe không hề nổ máy.

Lục Tử Ngân đối với việc này có chút ngạc nhiên. Tân Hạ Noãn rất có kiên nhẫn, mà nói đúng ra là cô rất thức thời. Cô ngoan ngoãn ngồi ở vị trí cũ, không có lên tiếng, như tượng điêu khắc vậy.

Xe vẫn tiếp tục khởi động, chỉ cần động cơ đánh lửa lên là có thể đi. Lục Tử Ngân không có ý định lái xe đi, lấy ra một gói thuốc lá, rút ra một cây, châm lửa hút.

Tân Hạ Noãn đoạt lấy điếu thuốc trên tay anh, ném ra ngoài. Lục Tử Ngân nhíu mày, nhìn cô. Hai người cứ như vậy mà nhìn nhau, chiến tranh bằng ánh mắt, Tân Hạ Noãn rốt cục không chịu được “Anh rốt cục là làm sao vậy?”Lục Tử Ngân không hề chớp mắt nhìn Tân Hạ Noãn, anh nói: “Em đang chờ anh không cần tới em nữa?”

Tân Hạ Noãn không nói lời nào.

Lục Tử Ngân bỗng nhiên nhướn một bên mày, con mắt bên kia khẽ nheo lại, biểu tình giảo hoạt hiện ra trên nét mặt, anh nâng cằm Tân Hạ Noãn, nói rõ ràng: “Ngày đó, em không đợi được đâu. Anh sẽ không như em mong muốn.”

Tân Hạ Noãn hơi mấp máy môi, lời nói tắc nghẹn trong cổ họng, chưa kịp phát ra liền bị tiếng chuông di động của Lục Tử Ngân ngắt ngang. Lục Tử Ngân không hề tình nguyện tiếp chuyện điện thoại nhưng vẫn phải nghe máy, đường nét lông mày đẹp đẽ khẽ nhăn lại, mặt cũng có biểu tình khó chịu, tự như là không hề muốn tiếp chuyện.Chỉ nghe thấy Lục Tử Ngân dùng âm chuẩn tiếng Anh nói: “Chuyện này tôi không quan tâm. Chúng ta đã không còn quan hệ gì. Tôi xin lỗi.”

Nói xong, Lục Tử Ngân liền ngắt điện thoại. Anh như người đột nhiên bị sao nhãng giờ lại khôi phục bình thường, anh bắt đầu lái xe, chạy ra phố, ánh mắt vô định.

Tân Hạ Noãn quan sát thấy thần sắc của anh có vẻ ổn định, liền hỏi, “Anh hai …” Cô vừa thốt ra tiếng “Anh hai …” một tí liền bị ánh mắt đông lạnh của Lục Tử Ngân liếc trở lại, cô dành phải tĩnh lược phần xưng hô hỏi: “Chúng ta đi đâu?”

“Khách sạn.” Lục Tử Ngân không để ý phản ứng bất mãn của Tân Hạ Noãn, thản nhiên trả lời cô.Tân Hạ Noãn thầm nghĩ, giờ đã là tan tầm, còn bận tâm tới chuyện công việc sao. Hơn nữa còn là đền khách sạn thăm dò? Cô tò mò hỏi lại: “Đi khách sạn làm gì? Công ty lại có chuyện gì sao?”

Lục Tử Ngân không có nói lời nào. Lái xe chạy thẳng đến khách sạn, sau đó giao xe cho nhân viên tiếp khách, lôi Tân Hạ Noãn vào đại sảnh. Tân Hạ Noãn cảm thấy có chút kỳ quái, sao không đi tới khách sạn Lia mà lại đến khách sạn khác? Thế này không giống như đang có công việc của công ty nha?

Tân Hạ Noãn lại hỏi thêm một lần: “Tới đây làm cái gì?”

“Thuê phòng.” Lục Tử Ngân bỗng nhiên ngừng lại, bọn họ cách cách bàn tiếp tân không quá một bước.(Kat: hê hê, tới lượt nàng đấy Xanh, mau mau edit cho các tình êu bít anh đưa chị vào khách sạn thuê phòng làm zề, hô hô,

Xanh xanh : kat iu yên tâm đê đã chuẩn bị ha….hotel kích thích lém a!)

Chương 9

Chuyển ngữ

: hướng dương xanh 

Tân H

Noãn b

hù d

a choáng váng c

ngư

i. Cô m

ng kinh s

, kh

l

p v

i vàng c

tuy

t: “Anh đ

nh làm gì, tuy r

ng hai chúng ta l

n lên cùng nhau còn có hi

cùng m

t ch

, nhưng là  em v

n theo ch

nghĩa b

o th

trư

c khi k

ế

t hôn em s

không quan h

a bãi đâu, trăm ngàn l

n không th

đư

c!”

Lục Tử Ngân khẽ nhíu mày, khóe miệng cong lên vui thích còn có ý cười nhạo “Noãn, em là đang sợ cái gì vậy? Đã là một phụữ trưởng thành đều cần phảải nghiệm qua việc này một lần.”“Không được đâu!” Tân Hạ Noãn kích động muốỏ ra tay anh liềị anh dùng sức bắở lại, không an tâm Lục Tử Ngân lần này càng nắm chặt hơn. Tân Hạ Noãn mặt nhăn mày nhíu, sắc mặt không có vẻ hờận mà là tiếục nhỏọng cầu xin ” Anh đừng đùa như vậy với em.”

L

c T

Ngân t

v

thích thú, mi

ng kh

i đ

c ý cũng b

t đ

c dĩ m

ng đáp tr

: “T

t l

m, không đùa v

a, ch

c

n đi theo anh lên phòng là đư

c.”

“. . . . . .” Tân H

Noãn nh

t th

i không nghĩ ra chính mình nên nói gì, đ

ng ngây ng

c, b

t đ

i ch

nhìn ch

m ch

m L

c T

Ngân đ

t phòng và l

y chìa khóa đi v

phía trư

c. L

c T

Ngân đi đư

c vài bư

c cũng không th

y Tân H

Noãn đi theo t

i, th

c m

c quay đ

u l

i nhìn cô, Tân H

Noãn kiên quy

ế

t không mu

n đi, t

a h

đ

i v

i hành đ

ng kì l

c

a anh còn nhi

u khó hi

u.

“Em có tin anh không?” Lục Tử Ngân vẻặt không chút biếắc chân thành nhìn sâu vào mắt cô.Tân Hạ Noãn lậức định thần lại, đi tới phía bên cạnh anh khẽ lắc đầu nói: “Không có, em khi nãy còn mãi suy nghĩ một vài thứ nên nhất thời thất thần  mà thôi.”

L

c T

Ngân b

t cư

i to, m

t tay n

m l

y tay Tân H

Noãn, theo c

a kính đi lên phía trên l

u. Tân H

Noãn khi

ế

nhìn ch

m ch

t th

, tay hai ngư

i đang n

m ch

t l

n nhau, đây là l

n đ

u tiên anh n

m tay cô khi

ế

n cô không thích

i có m

t chút ho

ng h

t, mà th

t ra lòng bàn tay anh r

t là

m áp cũng khi

ế

n lòng cô b

t giác rung đ

ng theo, phi thư

m áp n

hoa.

Lo

i c

m giác này cho t

i bây gi

cô cũng chưa t

ng phát sinh qua. Cô hi

u rõ lo

i c

m xúc này ch

xu

t hi

n khi cô

bên c

nh L

c T

Ngân mà thôi, ch

có riêng anh m

i khi

ế

n cô xúc đ

ng đ

ế

n như v

y ng

c ngh

ế

ch.

Lục Tử Ngân đặt phòng là căn phòng loại Vip rấạch sẽ, rộng rãi. Anh vừa bước vào đã đi đến phía cửa sổ kéo ra bức màn, từ hướng cửa sổ có thể nhìn rất rõ cảnh vật bên ngoài. Căn phòng này mộặt hướển, mộặấần vớến tàu.“ Khách sạn này so với khách sạn của công ty chúng ta có ưu điểm gì nổật hơn?”

Đ

i v

i câu h

i mà L

c T

Ngân đ

t nhiên b

t ra trong l

i nói, Tân H

Noãn đ

u tiên là ngây ng

n ngư

i, sau đó l

c tr

l

t cách khách quan: “Có th

nói m

i ngư

i chúng ta đ

u có m

t ưu đi

m riêng. Khách s

n Lia c

a chúng ta cũng v

y nó đư

c ưa thích b

i vì nó n

trung tâm thành ph

l

n l

i là đ

a đi

p ngh

ng c

a các t

ng l

p quý t

c, nhà giàu, thích tiêu ti

n hư

ng th

v

t ch

t nh

t. Khách s

n này so v

i khách s

n chúng ta có đi

t đ

ng, nó n

m bên c

nh b

ế

n tàu r

n ào, tuy nhiên nh

th

ế

đây có r

t nhi

u khách du l

ch, hơn n

a phòng

c cũng không quá m

c sang tr

ng, ti

n nghi nên đương nhiên  giá thuê phòng

đây s

th

p hơn khách s

n chúng ta.

“Qu

là không t

i.” L

c T

Ngân đi đ

ế

n gh

ế

sô pha phía trư

c r

i xu

ng, c

n th

n ngó nhìn xung quanh mình, sau đó t

t l

i chuy

n d

i trên ngư

i Tân H

Noãn  đang đ

ng im l

i ch

“Em làm sao v

y? Vì sao l

i ch

m ch

m nhìn anh?”

Tân Hạ Noãn vội vàng cúi đầu khẽ nói: “Chúng ta ở trong phòng này rốt cuộc là muốn làm cái gì?” Cô thậự không nghĩ ra được cái lý do nào thoả đáng.“Thăm dò tình hình đối thủ.” Lục Tử Ngân thân mình tựa hẳn vào ghế, đầu hơi hơi ngã ra sau “Anh là đến xem xét khách sạn này tình hình kinh doanh như thế nào, khách thuê ra sao. Còn có khách sạn của chúng ta được xếp vào hàng thứ nhất đếừ dưới lên, còn khách sạn này được xếp vào loại thứ nhất đông khách. Khách sạn Lia là loại khách sạn cao cấp, nộền thuê phòng cũng hơn mười ngàn, chỉ dành cho giới thượng lưu cư ngụ. Nhưng mà theo điều tra thị trường thì thị phần dành cho loại khách đó rất là nhỏ. Bất quá giới thượng lưu chỉ chiếm khoảng chưa đến 10% thị phần, còn tầng lớp trung lưu thì chiếm lợi thế hơn, một thị trường đông đảo và đầy tiềm năng. Ngươi chủ khách sạn này điều hành công việc ở đây rất hiệu quả, lại nhanh nhạy nắắt thị hiếu của khách du lịch, giá cả lại tương đối thấp hơn so với nhiều nơi khác chỉ khoảng ba trăm tệ, cao nhất cũng chưa đến mười ngàn.”

Tân H

Noãn hi

u bi

ế

t ý t

trong l

i thích c

a L

c T

Ngân, thì ra không ph

i khách s

n Lia có th

ph

n khách quá kén ch

n, mà chính là ti

n thuê phòng và d

ch v

quá đ

t. Nhưng mà. . . . . .

“Khách s

n Lia n

khu v

c trung tâm thành ph

, xung quanh đ

u là các c

a hàng mua s

m, d

ch v

cao c

p, so v

i khách s

đây là không gi

ng nhau. Khách s

n Lia khách đ

ế

n ph

n đông là nh

ng ngư

i có ti

n, tiêu pha r

t l

n ch

n Lia chúng ta vì nó là lo

i cao c

p, khách nhân đ

ế

n thuê đ

u là thư

ng khách, doanh nhân, chính tr

gia n

ế

u h

giá th

p cũng chính là t

h

th

p giá tr

c

a chúng ta, làm như th

ế

cũng không th

gây s

chú ý c

a khách đ

ế

n đ

t phòng.”

Lục Tử Ngân mỉm cười “Anh cũng không nói là muốn đem Lia cải cách đâu. Anh muốn đề cập chính là cái địa phương phía trước.” Lục Tử Ngân chỉ vào bến tàu ở bên cạnh là khoảng đấống đi ra thêm một đoạn đường. Anh tiếục nói: “Đây là phần đất công ty chúng ta mới thu mua, trước mắt cần phải quy hoạch lạất cả khu đất và con đường, anh nghĩ nên dùng khu đất này để xây khách sạn.”“Còn khách sạn này. . . . . .”

“Anh đã đi

u tra qua, khách s

n này có s

ng khách ph

n l

n là khách du l

ch, duy nh

t nó có m

t đi

m l

i th

ế

chính là n

ế

n tàu mà thôi. Khách du l

ch thư

ng thích lo

i phương ti

n v

a tho

i mái và ti

n l

i đ

m c

nh như đi tàu. Khu đ

t c

a chúng ta l

m ngay chính di

n đo

n đư

ng chính, bên c

nh l

i thông ra v

ế

n c

ng so v

i khách s

n này t

t hơn nhi

u? N

ế

u khánh thành khách s

đây, anh nghĩ khách s

n này s

không có đ

l

c c

nh tranh l

i v

i chúng ta.”

Tân H

Noãn ng

m nhìn L

c T

Ngân b

ng đôi m

t thán ph

c, đ

y ng

c nhiên, anh trư

c kia so v

i bây gi

t khác nhau, n

ế

u trư

c đây anh ch

là m

t chàng thanh niên kiêu ng

o, r

t lông bông chưa t

ng mu

n làm vi

c gì nghiêm túc, th

ế

nhưng hi

i đã khác đi nhi

u anh đã thay đ

i, hoàn toàn l

t xác, làm vi

c cũng b

t đ

u chú tâm, n

l

c ph

n đ

u th

, qu

th

c không gi

ng v

i anh trư

c kia tí nào .

“Nếu tổng tài đã nói như vậy, tôi sẽ đi viết báo cáo ngay .”Lục Tử Ngân bĩu môi cười “Hiệại đã là giờ tan tầm, em không cần xưng hô kính nể như vậy .”

“. . . . . .” Tân H

Noãn v

t nh

t th

i đ

lên. Đ

i v

i hành vi phóng khoáng c

a L

c T

Ngân kỳ th

t v

n không có thay đ

i,anh

y v

ng như trư

c thích bông đùa, trêu ch

c cô. Tân H

Noãn nu

m nư

c mi

ế

ng, v

i chuy

n hư

ng đ

tài “Chúng ta có th

đi ra ngoài đư

c chưa?”

“Em không bi

ế

t như th

ế

là lãng phí sao?” L

c T

Ngân đi đ

ế

n bên giư

ng, hư

ng cô m

m cư

i.

Tân Hạ Noãn hít sâu một hơi, mởắt to, vẻặt ngây thơ điềm tĩnh “Mặc kệ.”“Vậy được rồi.” Lục Tử Ngân cũng không miễn cưỡng, nắm tay cô bước ra khỏi phòng. Tân Hạ Noãn đôi mắt sáng ngời trông mong Lục Tử Ngân sẽ ôm chầm lấy mình, nghĩ thầm Lục Tử Ngân ở Mĩ  đã được vài năm, lần này trở về nước chắc chắn không chỉ vì lý do đoàn tụ với người nhà, nhìn bộ dáng anh thản nhiên tiêu sái, căn bản không giống như với đàn ông đang có dục vọng mãnh liệt. Khoảng thời gian cô cùng Liêu Tu kết giao yêu đương, Liêu Tu vài lần muốn quan hệ thân mật nhưng đều bị cô cự tuyệt, lần nào Liêu Tu cũng không nhanh như vậy lấy lại tinh thần, sau này hắn ta lại nói không cầữa.

Nói ra cũng th

t kỳ quái, cô đ

i v

n thân luôn đ

tâm đ

ế

n l

n đ

u tiên c

a chính mình, nhưng mà đàn ông thì l

i khác không có yêu c

u kh

t khe v

vi

c này, có l

là cùng M

n Ny ở chung lâu quá, về phương diện này cô quả thật có điểm hơi e thẹn. Đi đến phía trước cửa, Lục Tử Ngân chuẩịở ra cánh cửa, cô chỉ là cố tình mởệng cười hì hì lại thuậệng hỏột việc “Anh lúc ở Mĩ có cùng người phụữ nào quan hệ thân mật không?”Lục Tử Ngân híp lại ánh mắt, chăm chú ngắm nhìn cô từ trên xuống dưới vài lần “Em là hy vọng anh thậự có?”

Tân H

Noãn nh

nh

l

i “Em th

t lòng hy v

ng anh không có, nhưng anh như th

ế

này b

dáng kh

ng đ

nh là có .”

a, t

ng có. . . . . .”

Tân Hạ Noãn nghe xong cả lòng đầy tan nát , quả nhiên tảng đá lớằở trong lòng đã lâu sẽ khiến chính mình bị thương tổn, vẫn là chính cô tự chuốc lấy khổ  vào thân mà thôi. Cô buồn bã không thốt nên lời . Lục Tử Ngân liếc nhìn xem cô một cái, xem bộ dáng cô uểải thành ra như vậy, không khỏi hào hứởụ cười, tâm tình đặc biệt vui vẻ “Anh không cùng phụữở trong phòng khách sạột mình bao giờ.”“. . . . . .” Tân Hạ Noãn oán giận nhìn hắn, coi như  là bị quỷ dọa nạt đi. Lục Tử Ngân đột nhiên hành động kì quái kéo cô dựa sát lên cánh cửa, nâng lên cằm cô, nhìn một cách tinh tế thăm dò biểu tình của cô “Em là người đầu tiên anh kéo vào thuê phòng cũng là người phụữ duy nhấởột mình với anh trong phòng, hiệại em có muốn thử luyệập?”

Tân H

Noãn không c

n suy nghĩ, tr

c ti

ế

p nâng  lên c

m  kh

nói “Có th

a, nhưng mà ch

k

ế

t hôn v

sau hãy th

c hành.”

L

c T

Ngân nhíu mày “Em nói gì v

y ?”

“Em muốn nói .” Tân Hạ Noãn bỗng nhiên ưỡực, tỏ vẻ cây ngay không sợ chết đứất hùng hồn. Lục Tử Ngân đứại chỗ nhìn lướt qua cô, tỏ vẻ có chút thất vọng nói: “Anh nhớ rõ có một loạản phẩm nâng ngực rấốt dành cho vòng một của phụữ, lần sau sẽ mua cho em.”“. . . . . .” Tân Hạ Noãn lậức trở lại vớộ dáng ỉu xìu khi nãy. Cô quả có vòng một không lớn nhưng cái đó cũng thật bình thường, mà cô biết rõ khuyết điểm thân thể mình, không cần anh cứ lặp đi lặp lại nhiều lần nhắc nhở . Lục Tử Ngân thấy cô như vậy thật để ý, anh cười: “Không có việc gì, anh có thể  “nắm chúng gọn gàng trong lòng bàn tay” cũng là một chuyệốt thôi.”

( Xanh xanh: sắc lang cái gì mà gọn trong tay? Không hiểu a? Mọi người tự suy diễn đi nha!)

Tân Hạ Noãn mày khẽ nhíu, khó chịu “Em sẽ nói cho bác Lục biết anh là bắạt người ta.”“Em vì sao muốn kểội anh bắạt em hả?” Lục Tử Ngân thực bình dịần gũi, lộ ra một tia mỉm cười, nhưng mà ởắt Tân Hạ Noãn cái mỉm cười này thậựất là nguy hiểm .

Cô l

c v

vàng s

a mi

ng “Em không có khéo mi

ng ăn nói, v

n là không nói n

a . Chúng ta. . . . . . Chúng ta tr

v

đi.”

L

c T

Ngân g

t đ

u, đ

u hơi hơi nghiêng qua m

t bên, nhìn th

y cánh tay chính mình “B

kéo đi.”

Tân Hạ Noãn nhanh chóng lôi kéo cánh tay của anh, dùng hếức lực lôi anh đi cùng dù sao cô cũng không phải dạng thiếu nữầy yếu quá mức. Hai người cứ như vậy đi ra khỏi khách sạn, mà bộ dáng hai người vừa đi vừa lôi kéo làm cho nhân viên khách sạở đạảnh bắặp cảnh kì lạ không khỏật mình, vẻặt quái lạ nhìn hai người. Tân Hạ Noãn đương nhiên hiểu được ý tự của nữ phục vụ, cô ngay tức khắc muốn đi lên phía trước nói cho cô ấy biết không phải như cô ấy tưởng tượng đâu, cô không phải loại người như vậy.Hết thảy đều không thể nói ra. Cô chỉ có thểủy khuất chính mình cúi đầu im lặng.

Ng

i vào trong xe c

a L

c T

Ngân, anh mu

lái xe đưa Tân H

Noãn v

nhà. Vào lúc đèn đ

t lên, L

c T

Ngân như nghĩ đ

ế

n cái gì, mu

n l

y đi

n tho

i ra g

i, không may đèn tín hi

u chuy

n thành đèn xanh. L

c T

Ngân đành ph

i nh

Tân H

Noãn giúp chính mình l

y đi

n tho

i di đ

trong túi áo.

“Làm gì cơ?”

Lục Tử Ngân mộặt lái xe một bên nói: ” Anh muốn em giúp anh lấy điện thoại.”Tân Hạ Noãn nhìn xe bọn họ hiệại đang đi trên đoạn đường đông đúc, vì vậy lái xe cần phảập trung và cẩn thận, không thể đem sinh mệnh ra đùa giỡn được. Cô đành phải vươn tay vào sâu trong áo khoác của Lục Tử Ngân, tìm đến cái túi nhỏ bên trong.

L

c T

Ngân cư

i: “Em là đang giúp anh l

y di đ

ng hay là mư

n cơ h

i đ

ng anh? Em không bi

ế

t l

c c

a đàn ông r

t là m

n c

m hay sao?”

( XX: bó tay anh tự cao quá nha..nãy giờ vờn chị như mèo vờn chuột a! Ta tức rùi đấy.)

Tân H

Noãn m

t đ

lên, có chút kh

. Cô cũng không ph

i d

ng ph

ch

đ

ng quy

ế

n rũ đàn ông, ch

là cô giúp anh l

y ra di đ

ng, trên ngư

i cô còn có mang th

t dây an toàn, kho

ng cách hai ngư

i l

i l

n tay cô thì không đ

dài a. Cô đành ph

i c

dây an toàn, toàn thân không vư

ng víu giúp anh l

y ra di đ

ng, th

t v

t v

i l

y ra đư

c di đ

ng. Cô là không ng

đ

ế

n L

c T

Ngân b

ng nhiên chuy

n hư

ng tay lái quá g

p khi

ế

n cô b

t ngã n

m úp s

p trên đùi anh, tay cô còn dùng s

c tr

c ti

ế

u víu vào qu

n anh. Nhanh chóng l

y l

i bình tĩnh, Tân H

Noãn ngây ng

c cùng s

t th

y chính mình c

m l

y cái kia ——

bên trong n

i sư

n đùi c

a anh cái kia là. . . . . .

“Em có sở thích tìm hiểu bộ phậẫn cảm của nam giới sao hay chỉ là thích đùa giỡn với anh?” Lục Tử Ngân vẫn lái xe, trên mặt thản nhiên không có biểu tình gì khác lạ.Tân Hạ Noãn vội vàng chỉnh lại tư thếồi của chính mình, tay cô rụt rè cài lại dây an toàn, trên mặửng đỏ vì thẹn “Nào có, em chỉ là không cẩn thận mà thôi.”

 L

c T

Ngân không nói l

i nào, tay b

đ

ế

n nhà hàng Hoa Th

nh n

ế

ng đ

đ

t bàn, sau đó l

khác ch

đ

i ngư

i bên kia nh

c máy, h

n áp đi

n tho

i vào bên tai c

t l

i “M

, ba đã v

nhà chưa? . . . . . . M

cùng ba đ

ế

n nhà hàng Hoa Th

nh phòng A012 dùng cơm t

i v

i con, con có vi

c mu

n nói. M

ế

t, là chuy

n vui. D

, h

đó.”

 L

c T

Ngân t

t đi

n tho

i, hư

ng Tân H

Noãn nói: “G

i đi

n tho

i cho m

em, nói dì đ

ế

n nhà hàng Hoa Th

nh phòng s

A012 dùng cơm t

i.”

 ”Tại sao?” Tân Hạ Noãn có chút nghi hoặc khó hiểu. ”Mời dì cùng dùng cơm tối không được sao?”

 ”V

y à.” Tân H

Noãn vâng l

i đi

n v

cho m

cô, đư

c bi

ế

t ba cô hi

i không có

nhà, b

t quá m

nhà là phu nhân nên r

nh r

i không có nhi

u vi

c đ

làm nên ch

c ch

n bà đang

nhà . Cô cùng m

mình nói chuy

n vài câu, m

cô li

n vui v

đáp

ng. Th

t ra, m

cô vô cùng thích L

c T

Ngân .

 Tân H

Noãn nói xong đi

n tho

i, trong lòng có r

t nhi

u đi

u khó hi

u, t

nhiên l

i dùng cơm t

i, có m

t chút kì l

nha.

 Để đến được nhà hàng Hoa Thịnh phải lái xe thêm hai mươi phút nữa, hơn nữa trên đường đi đèn xanh đèn đỏ không ngừng lại còn kẹt xe và vân vân thứữa làm trì hoãn, mãi gần ba mươi phút sau mới đến nơi. Tân Hạ Noãn nhìn vào ga ra liền nhận ra chiếc xe hiện đại kia rất quen thuộc, lại có điểm quen mắt. Liền nghi ngờ nhìn đếểố xe, quả thật xe kia là của nàng, khẳng định là mẹ cô đã dùng xe cô đến đây . Nghĩ đến chính mình không có tâm trạốt dùng cơm chung, cô cảm thấy khổở, trước mắt là không trốn thoát được viễn cảnh hãi hùng . Tân Hạ Noãn không khỏi phẫn hận dùng ánh mắt oán ghét liếc anh một cái. Lục Tử Ngân không có để ý tới ánh mắt của cô, nắm tay cô cùng nhau đi lên. Tân Hạ Noãn khẽ giãy dụa, nghĩ muốn rút tay mình về, mà tên này này đột nhiên bá đạo chết cũng không chịu buông tay, nắm càng chặt lôi kéo cô đi vào số phòng A012  đã đặt trước.

 Nhìn th

y vi

c L

c T

Ngân cùng Tân H

Noãn đ

ng th

i xu

t hi

n cùng nhau th

t ra cũng không có gì là to chuy

n, quan tr

ng là … Hai ngư

i tay n

m ch

t tay cùng xu

t hi

trư

c m

t cha m

hai nhà, L

c T

Ngân b

dáng t

v

nhiên, đem Tân H

Noãn đ

t vào gh

ế

i bên c

nh mình.

 ”Các con là có ý. . . . . .” Bà Tân th

nh

n không đư

c nghi v

n trong lòng, tuy r

ng hai đưa trư

c kia còn nh

ng như là anh em n

m tay, ôm

p th

m chí hôn nhau cũng không có vi

c gì to tác, hi

các con đã trư

ng thành,

nơi công c

ng như v

y, bi

u l

như th

ế

có chút không t

t l

m ngư

i khác s

d

hi

u l

m.

 Lục Tử Ngân nhẫại chờ bà Tân nói xong, hắn khuôn mặt tươi cười điềm đạm cấếng: “Dì, con tính cùng Hạ Noãn kết hôn.” Nháy mắầu không khí chung quanh ngưng trọng, căng thẳng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro