Cả cuộc đời này dành tặng cho em 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 22

… đàn ông thường hay giấu tình cảm thực sự của mình nhiều hơn so với phụ nữ…

.

          Mạn Ny không đi làm. Lúc đầu Tân Hạ Noãn cũng không để ý mấy, có lẽ lại là mắc bệnh vặt và vân vân, cô đang làm việc và nghỉ ngơi giữa trưa khi gọi cuộc điện thoại cho cô ấy, kết quả vẫn là trạng thái máy bận. Tân Hạ Noãn bỗng chốc luống cuống đứng lên, không ngừng  quay số điện thoại, kết quả như trước âm máy bận. Cô khẽ cắn môi, chuẩn bị gọi điện cho Tất Phương, máy tính cô mở lúc này truyền đến tín hiệu có thư mới.

          Cô dừng một chút, trước tiên mở ra nhìn.

          Phía trên ghi chú rõ, Thanh Thanh Man.

         

Noãn, lúc cậu đang đọc bức thư này, mình đã trở về quê nhà rồi. Ngày hôm qua nhìn cậu đính hôn, thật sự rất mừng, tham gia lễ đính hôn của hai người, lại khiến cảm xúc của mình tốt lên. Vui chơi lâu như vậy, mình cũng muốn có gia đình, cũng muốn có người chồng nguyện ý lấy mình, cũng hy vọng có người đàn ông làm chỗ dựa, để lúc mình mắc bệnh, có thể làm nũng, để mình có thể yên tâm thoải mái mang thai, không sợ là người mẹ đơn thân. Cậu nói đúng, ngay từ đầu khi mình đánh cược, ở cùng với Tất Phương, ban đầu là vì tiền, phương diện khác là lòng hiếu thắng của mình. Mình vẫn một mực tin tưởng mị lực bản thân có thể thu phục lãng tử tình trường này, nhưng qua ba năm, chỉ có thể giương mắt nhìn chính mình từng chút một chìm vào, mà anh ta vẫn như vậy. Người có thể là kẻ ngốc nhất thời, không thể là kẻ ngốc cả đời. Người ta không cần kẻ ngốc, về sau cậu có rảnh mang cục cưng của cậu và Lục Tử Ngân đến thăm mình nha.

          Mạn Ny tuy rằng chỉ viết  bức thư ngắn gọn như vậy, nhưng lòng Tân Hạ Noãn vẫn run rẩy một hồi. Cô cho tới bây giờ không nghĩ Mạn Ny chạy trốn chấm dứt đoạn tình yêu hoang đường này. Nhưng cũng chỉ có trốn tránh, mới có thể cởi bỏ gông xiềng cồng kềnh này, cho dù đôi cánh bị thương tổn, ít nhất còn có thể bay lượn.

          Tân Hạ Noãn luyến tiếc Mạn Ny, chủ yếu là cô không có nhiều bạn bè lắm, bạn bè để thổ lộ tâm tình lại càng không nhiều, mất đi Mạn Ny, cô có chút buồn bã mất mát, nhưng mà cô tôn trọng lựa chọn của Mạn Ny, ít nhất cô ấy đã biết yêu bản thân mình.

          Tân Hạ Noãn thở dài, một lần nữa ngồi trở lại trên ghế, vội vàng chuyện của chính mình. Đang lúc cô thu thập bàn, nội tuyến điện thoại của cô vang lên, cô tiếp điện thoại, bên kia truyền đến thanh âm hơi biếng nhác của Lục Tử Ngân, “Em yêu, cùng ăn cơm nhé, em muốn ăn gì?”

          Tân Hạ Noãn nghĩ nghĩ, cộc lốc nói: “Đậu hũ trứng”

          “Ừm hừ, không phải đó là món ăn lỗi thời? Sao lại muốn ăn?”

          “Cho đậu hủ trứng một cơ hội, dù sao em vẫn còn thích.” Tân Hạ Noãn lược bớt một câu có phần hờn dỗi. Lục Tử Ngân bên kia liền truyền đến tiếng cười sang sảng, “Được rồi, nửa giờ sau đến văn phòng anh.”

          “Được.”

          Tân Hạ Noãn gác điện thoại, khóe miệng nhếch lên một tia mỉm cười. Vẫn hạnh phúc như vậy thì tốt rồi. Cô cho chính mình một cơ hội trục xuất, như vậy thoải mái đi hưởng thụ hạnh phúc chính mình nên có, không băn khoăn tương lai phải hay không hết thảy bình yên.

          Thời gian nghỉ trưa, nhân viên phòng tổng tài rốt cục từ trong trạng thái vùi đầu đau khổ làm việc được giải phóng, vươn vai duỗi người, chậm rãi nói chuyện phiếm, gọi điện thoại, náo nhiệt giống như chợ. Đây là mỹ nữ như mây của phòng tổng tài a! Cửa văn phòng cô đột nhiên mở ra, là Lục Tử Ngân. Sắc mặt  anh không tốt lắm, có chút ngưng trọng. Anh đưa ra tờ giấy cầm trong tay, tựa hồ là cho Tân Hạ Noãn xem. Tân Hạ Noãn theo thói quen nghề nghiệp  đứng dậy, tìm kiếm hỏi: “Làm sao vậy?”

          Lục Tử Ngân đem tờ giấy kia đưa cho cô, là thư từ chức Mạn Ny gửi đến. Lục Tử Ngân hỏi: “Mạn Ny sao lại thế này?”

          “Cô ấy già rồi, chơi không nổi nữa, cho nên về nhà an hưởng tuổi già.” Cô giống như đang nói giỡn, nhưng Lục Tử Ngân biết ý tứ trong lời đó. Anh mân miệng cười nhạt, “Tình cảm vốn không nên đùa, sớm muộn gì đùa ra lửa.” Bộ dáng của anh tựa hồ rất am hiểu. Tân Hạ Noãn nhướn mày đảo mắt nói, “Tất Phương thấy đơn xin từ chức này chưa?”

          “Cấp trên trực hệ của Mạn Ny là Tất Phương, nhưng mà cô ấy gửi đơn từ chức này đến văn phòng anh, chắc là không muốn Tất Phương biết nhanh như vậy. Anh cảm thấy em vẫn nên khuyên nhủ bạn của em, Tất Phương không phải dễ chọc, từ trước đến giờ đều là Tất Phương vứt bỏ người khác, hậu quả có thể thật nghiêm trọng.”

          Môi Tân Hạ Noãn trở nên trắng, trong lòng có chút không yên. Cũng không biết Tân Hạ Noãn có hay không biết địa chỉ nhà Mạn Ny, nếu biết, theo bản tính độc ác cứng rắn của Tất Phương, khẳng định sẽ khiến Mạn Ny thân bại danh liệt.

          Cô sốt ruột nói với Lục Tử Ngân: “Giúp em với.”

          “Làm sao vậy? Em yêu ?”

          “Em muốn lấy hồ sơ nhân sự của Mạn Ny sửa một chút.”

          Lục Tử Ngân nhíu mi, “Em yêu, em không cảm thấy việc này em tốt nhất không nên nhúng tay?”

          Tân Hạ Noãn gắt gao cắn hạ môi, “Em biết em đang xen vào việc của người khác, chỉ là. . . . .  Mạn Ny là bạn bè tốt của em, em không thể trơ mắt nhìn Tất Phương hủy hoại  Mạn Ny đã đầy thương tổn. Em. . . . . . Em không muốn lại mất đi người bạn tốt nhất.” Tân Hạ Noãn  mí mắt rũ xuống, một bộ dáng thất hồn lạc phách. Lục Tử Ngân đương nhiên biết Tân Hạ Noãn nghĩ gì, anh miết miết thái dương, “Anh phái người đi bộ phận nhân sự một chuyến, em cũng biết, với tính tình Tất Phương, nhất định sẽ suy nghĩ giống như vậy.”

          Lục Tử Ngân so với Tân Hạ Noãn luôn nghĩ sâu xa hơn, cô biết anh đang bảo vệ cô. Tuy rằng trong tay anh có đại bộ phận cổ phần công ty Sang Mĩ, nhưng Tất Phương không phải dễ chọc. Lục Tử Ngân mới bước chân đến quốc nội, giao tế còn chưa thông suốt, nhất định không bằng Tất Phương. Nếu như mờ ám, Lục Tử Ngân dám chắc không đấu lại Tất Phương.

          Tân Hạ Noãn còn một tia lý trí, đồng ý Lục Tử Ngân. Lục Tử Ngân hừ nở nụ cười, khẽ chạm môi cô, “Đến khi nào em có thể đem anh đặt trong lòng giống vậy?”

          Tân Hạ Noãn dở khóc dở cười, người đầu tiên mở rộng cửa lòng của cô chỉ sợ cả đời này cũng không thể nói ra, “Anh luôn luôn ở trong lòng em.”

          Lục Tử Ngân kinh ngạc bật cười, “Tốt lắm.” Dứt lời, vuốt lên tóc dài mềm mại của cô, “Anh xuống lầu bộ phận nhân sự, em ở đây chờ anh.”

          “Ừm.”

          Lục Tử Ngân xoay người rời đi, nhìn bóng dáng hiên ngang của Lục Tử Ngân, Tân Hạ Noãn cảm thấy được, vì sao có chút cô đơn? Cô thất thần. Lục Tử Ngân đến bộ pận nhận sự một đoạn thời gian, Tân Hạ Noãn cảm thấy có chút đói, theo ngăn kéo tìm ra bánh bích quy chuẩn bị đỡ đói, thế nhưng chỉ còn lại vỏ không. Cô đành phải cầm ly đến phòng trà nước lấy nước tạm lót dạ. Cô mới vừa đứng dậy chuẩn bị mở cửa, cửa bị một lực mạnh đẩy ra, đụng phải Tân Hạ Noãn thất điên bát đảo, ly trà trên tay cũng rơi vỡ, mảnh nhỏ ly trà kia vừa vặn bị cô không cẩn thận dùng tay chống đỡ thân mình chống đỡ thân mình. Tân Hạ Noãn bị đau đến ngồi bệt dưới đất, nhìn thấy máu tươi chảy xuôi bàn tay.

          Người đàn ông trước mặt, tỏ vẻ không kiên nhẫn liếc nhìn cô, “Mạn Ny ở nơi nào?”

          Thanh âm của anh ta dường như nhẫn nại. Tân Hạ Noãn ngẩng đầu đối diện đôi mắt lửa giận ngút trời của Tất Phương, cô hơi hơi nhíu mi. Hiển nhiên, Mạn Ny đi không từ biệt chọc giận anh ta. Cô chỉ biết giả ngây giả dại, “Tôi không biết anh đang nói gì.”

          “Mạn Ny tại thành phố A này trừ cô là bạn, cũng chỉ có tôi. Cô ấy rời đi thành phố A, cô không thể không biết.”

          Bàn tay Tân Hạ Noãn một mảng chảy máu, miệng vết thương quá lớn, máu cơ hồ từng giọt rơi trên mặt đất. Tất Phương giờ mặc dù nhìn thấy thương thế của cô, nhưng vẫn như có mắt không tròng tiếp tục ép hỏi, “Cô tốt nhất thành thật nói cho tôi biết, nếu tôi không tìm được cô ấy, cô có tin không tôi sẽ khiến Mạn Ny thật không xong?”

          Tân Hạ Noãn gắt gao cắn răng, nhịn xuống xúc động muốn đánh người. Mạn Ny từng nói, Tất Phương là người đàn ông không dễ chọc, quả nhiên. . . . . .

          Tay phải của cô ra máu quá nhiều, bắt đầu loang loáng phản quang, gió lạnh nhẹ xuyên qua thần kinh mẫn cảm của cô, cô hơi nắm chặt nắm tay, bóp chặt cổ tay, muốn cầm máu. Tất Phương nhìn máu trên mặt đất, mặc dù không nhiều lắm, với thân người không mấy hao tổn, nhưng miệng vết thương trên bàn tay kia lại quá lớn, còn không ngừng chảy máu.

          Đang lúc hai người cứng nhắc, Lục Tử Ngân nhã nhặn tiêu sái tiến vào, thấy mặt Tân Hạ Noãn tái nhợt còn có bàn tay đang chảy máu, đồng tử nháy mắt co lại, anh cực lực bảo trì lý trí, đi tới kéo Tân Hạ Noãn ra khỏi văn phòng.

          Lục Tử Ngân dùng ánh mắt hung hăng nhìn chằm chằm Tất Phương, “Tôi nói cho anh biết, anh còn dám quấy rầy Tân Hạ Noãn, tôi thề, tôi sẽ đem công ty này phá hủy.”

          Tất Phương nheo mắt, một câu cũng không nói. Một người đàn ông lấy ích lợi cá nhân uy hiếp người khác, kỳ thật rất gan dạ sáng suốt, cũng đủ ngoan cường.

          Tay Tân Hạ Noãn khâu ba mũi, lại nói cũng buồn cười, từ mảnh vỡ của một cái ly có thể trở thành tình cảnh khâu ba mũi, cũng cũng chỉ có Tân Hạ Noãn làm ra được. Buổi tối về đến nhà, hai người ngồi trên giường, Lục Tử Ngân vuốt ve hai tay Tân Hạ Noãn bị khâu chỉ, một câu cũng không nói, không biết suy nghĩ gì, chỉ là vuốt ve qua lại.

          Tân Hạ Noãn không nhịn được, hỏi: “Hồ sơ kia sửa lại chưa?”

          “Tất Phương đã đi đến bộ phận nhân sự xem xét tư liệu của Mạn Ny trước chúng ta.”

          “Cái gì?” Tân Hạ Noãn lập tức nhảy dựng, mấp máy môi, cả người phát run. Lục Tử Ngân đem Tân Hạ Noãn đang phát run kéo vào trong ngực, “Cho dù chúng ta sửa lại tư liệu, Tất Phương vẫn là có thể tra thông qua chứng thực nhân dạng.”

          Nghĩ ánh mắt hung hăng của Tất Phương lúc giữa trưa, Tân Hạ Noãn bị dọa sắp khóc, “Vậy Mạn Ny làm sao bây giờ? Anh ta sẽ hủy hoại cô ấy sao?”

          Lục Tử Ngân nở nụ cười, “Em không thấy sao? Ánh mắt yếu ớt của Tất Phương?”

          “Hả?”

          “Lấy hiểu biết của anh với Tất Phương, cậu ấy sẽ không để tâm đến tình nhân bên người, cho dù tình nhân có trốn đi, cũng sẽ không từ thủ đoạn để người khác tìm bắt trở lại, mà không phải tự mình đi tìm như vậy.”

          “Ý của anh là. . . . . .”

          “Em yêu, em không hiểu được hết tình cảm đàn ông, đàn ông thường hay giấu tình cảm thực sự của mình nhiều hơn so với phụ nữ.”

          Tân Hạ Noãn không lên tiếng. Lục Tử Ngân bỗng nhiên đứng dậy, nhéo nhéo khuôn mặt của cô, “Anh đi mở nước cho em, tắm thoải mái một cái, mang thêm cái bao tay, không thể dính nước. Hửm?”

          Tân Hạ Noãn gật đầu, khóe miệng độ cong thực cao, là nụ cười phát ra từ tâm. Nếu sự tình theo như lời Lục Tử Ngân, Tất Phương nếu thật sự “không buông tha” Mạn Ny, như vậy về sau Mạn Ny, chính là sẽ thật hạnh phúc?

          Nghĩ đến Mạn Ny có tương lai tốt đẹp, cô nở nụ cười ngầm hiểu. Cô chợt thấy rất vui vẻ, một âm tiếng vang ngắn, Tân Hạ Noãn theo thanh âm nhìn, di động im lặng của Lục Tử Ngân nằm ở trên giường.

          Tân Hạ Noãn thuận tay mở ra hộp thư, phía trên rõ ràng ngắn gọn, nhất thời khiến cho miệng đang nở nụ cười của cô thu lại.

          “

Tử Ngân, em mang thai, ba tháng. Em mua vé máy bay, muốn đi gặp anh

.”

~oOo~

Kat: Ta công nhận, tác giả rất biết cách cắt chương giết người không dấu vết. Hãy cầu nguyện bạn không bao giờ đọc được tin nhắn này trong điện thoại của người yêu. Hê hê. Những chương tiếp theo, hãy cùng nhau mòn mỏi chờ Xanh nào.

Chương 23

Chuyển ngữ: Jen

Beta: xanh xanh

          Mang thai? Ba tháng? Tân H

Noãn ch

c

m th

y m

t ni

m xúc đ

ng mãnh li

t truy

n đ

ế

n t

các đ

u ngón tay đang c

m di đ

ng và làm đóng băng dòng suy nghĩ mông lung c

a cô. Cô cũng bi

ế

t L

c T

Ngân

M

t

ng có b

n gái, nhưng v

v

n đ

b

n gái trư

c c

a anh cô luôn t

n l

c gác qua m

t bên. L

c T

Ngân chưa bao gi

nh

c đ

ế

n và cô cũng chưa bao gi

h

i đ

ế

n. Đ

i v

i hai ngư

i yêu nhau thì vi

c chia tay r

i l

i tái h

p là l

thư

ng, có đi

u lúc trư

c cô chưa t

ng nghĩ đ

ế

n nguyên nhân khi

ế

n b

n h

chia tay. Nhưng khi hai m

t cô nhìn th

y dòng tin nh

n này, c

ngư

i cô run lên, trong đ

u không ng

ng phát ra nh

ng ti

ế

ng ong ong, nh

ng câu h

i không th

tr

l

i.

            “Em yêu, nư

c đư

c r

i đ

y. Vào đi.” L

c T

Ngân

trong phòng t

m ng

t ngào g

i cô. Tân H

Noãn m

p máy mi

ng, c

g

ng nh

k

s

đi

n tho

i này. Cô t

mình tr

l

i tin nh

n, “Đ

ế

n thì g

i đi

n trư

c, s

s

p x

ế

p g

p m

t.”

          Sau đó xóa đi tin nh

n. Cô mang theo tâm tình lo s

cùng b

t an đ

ng d

y đi vào phòng t

m, L

c T

Ngân đã c

i ra áo khoác, tay áo sơmi x

n đ

ế

n kh

y tay, cơ th

ng tráng tràn ng

p khí th

ế

áp đ

o. Tân H

Noãn nhìn L

c T

Ngân đang phát ra muôn vàn m

l

c quy

ế

n rũ, trong lòng không kh

i lung lay .

          Anh có vì cô gái kia mà pha nư

c t

m không?

          L

c T

Ngân th

y Tân H

Noãn ngây ng

c đ

ng b

t đ

ng

c

a phòng t

m, không có cách nào khác đành đ

ng d

y d

t cô vào, đem bao tay mang vào cánh tay b

thương c

a cô, dùng dây thun bu

c l

i

c

tay đ

phòng ng

a nư

c b

n vào. Anh th

t c

n th

n t

m

, trong m

t tràn ng

p yêu thương.

          “Nh

k

, không nên đ

c b

n vào tay, cho dù ch

m vào nư

c cũng ph

i chú ý không đ

c tràn qua tay c

tay, có bi

ế

t không?” L

c T

Ngân gi

ng như bà cô già kiên nh

n ch

b

o, Tân H

Noãn cúi đ

u lơ đãng, nh

g

t đ

u

          Đ

i v

i tính khí b

t thư

ng m

t mày hay

u xìu c

a Tân H

Noãn , L

c T

Ngân t

p mãi cũng thành thói quen . Lúc anh xoay ngư

i đ

đi ra ngoài thì Tân H

Noãn b

ng nhiên gi

ch

t cánh tay anh l

i, không lên ti

ế

ng ch

đ

ng im l

ng

          L

c T

Ngân quay đ

u h

i: “Em sao v

y?”

          ” T

Ngân, anh có thích em bé không?”

          Đ

i v

i v

n đ

“b

t ng

” này L

c T

Ngân có chút mơ h

, anh không bi

ế

t tr

l

i ra sao ch

kh

m

m cư

i, “Chúng ta còn chưa có đ

ng phòng thì l

y đâu ra em bé? Em là nên h

i, T

Ngân, anh có mu

n em không?”

          Tân H

Noãn b

câu nói đùa c

a L

c T

Ngân làm cho d

khóc d

i, h

n d

i tr

ng m

t nhìn anh m

t cái, sau đó đem anh đ

y ra kh

i phòng t

m, li

n đóng c

a! Khi c

phòng t

m tr

l

i không gian yên tĩnh, lúc này nh

p tim đ

p c

a Tân H

Noãn càng d

n d

p và đ

y b

t an.

          Hi

n gi

v

n đ

mà cô ph

i đ

i m

t không ph

i là anh có yêu cô hay không, mà đó thu

c v

v

n đ

đ

o đ

c. N

ế

u cô ta th

t s

mang thai tìm đ

ế

n đây, cô s

như th

ế

nào? Cho dù L

c T

Ngân yêu cô, vì cô mà không nh

n đ

a bé, nhưng lý trí c

a cô thì sao? Cô làm không đư

c, vì chính mình mà làm cho m

t đưa bé chưa sinh ra đã không có ba, gia đình cô cũng s

không cho phép cô làm như v

y.

          V

a nghĩ t

i đ

a v

trong quân đ

i c

a ông Tân, ông đư

c m

nh danh là ngư

i đàn ông thép, thái đ

làm ngư

i r

t chính tr

c, yêu c

u b

n thân r

t nghiêm kh

c, ông quy

ế

t không cho phép lo

i s

tình này phát sinh

trư

c m

t ông. Tân H

Noãn nghĩ đ

ế

n đây, th

dài, cô cùng L

c T

Ngân th

i gian

bên c

nh nhau có l

không còn nhi

u l

m .

          Tân H

Noãn t

m r

a xong đi ra ngoài cũng là lúc L

c T

Ngân cúp đi

n tho

i, chi

ế

c đi

n tho

i đư

c anh n

m ch

t trong lòng bàn tay, s

c m

t tái nh

t, nhìn Tân H

Noãn m

m cư

i gư

ng g

o, l

i có chút x

u h

. H

Noãn cũng không h

i, cô hi

u rõ L

c T

Ngân, m

t cu

c đi

n tho

i có th

làm cho L

c T

Ngân bi

ế

n s

c?  Anh đ

i v

i nh

ng chuy

n trư

c đây không chút đ

tâm, hi

n t

i v

i v

trí c

a anh lúc này là không có kh

năng vô c

b

hãm h

i, ch

là b

t quá s

tình x

y đ

ế

n quá nhanh s

r

ng nh

ng gì chính mình n

m trong tay s

v

t đi m

t.

          Cô gái kia g

i đi

n tho

i cho anh sao? Tân H

Noãn trong lòng b

t đ

u run r

y, nhưng cô không có bi

u l

ra ngoài, gi

v

như không có vi

c gì h

i: “T

Ngân, s

c m

t anh r

t kém?” Cô phát hi

n ch

c

n cô th

t ra m

t ch

trong l

i nói, thanh âm đã b

t đ

u run r

y.

          L

c T

Ngân kh

m

m cư

i, xoa nh

tóc cô, “Không có gì, t

m xong r

i sao?”

          “

m.”

          “Đ

anh xem nào.” L

c T

Ngân nâng lên tay cô, nhìn xem có hay không b

dính nư

c, nhìn bi

u hi

n vô cùng ngoan ngoãn c

a Tân H

Noãn, ch

b

thương qu

không có b

dính nư

c, anh nh

nhàng vu

t ve bàn tay b

thương c

a Tân H

Noãn, “Sau vài ngày n

a anh s

cùng em đi c

t ch

, m

y ngày này em xin ngh

phép đi.”

          S

d

u dàng c

a L

c T

Ngân cũng không cách nào làm tan bi

ế

n n

i s

hãi trong lòng Tân H

Noãn, đi

u đáng bu

n cư

i chính là s

d

u dàng m

m m

ng c

a anh, l

i khi

ế

n cho lòng cô thêm chua xót, lúc này cô m

i bi

ế

t dư

i s

b

o b

c đ

y d

u dàng

y ch

đ

che đ

y m

t hàng đ

ng sai trái, làm cho lòng c

a cô càng thêm m

t mát.

          Ban đêm, Tân H

Noãn n

m

trên giư

ng th

t lâu cũng không th

chìm vào gi

c ng

, bên c

nh cô ph

i đ

i m

t L

c T

Ngân đang tho

i mái chìm trong gi

c ng

. Trong nh

ng ti

u thuy

ế

t lãng m

n, khi ngư

i đàn ông và ngư

i ph

n

cùng m

t phòng, hơn n

a còn n

m trên cùng m

t chi

ế

c giư

ng là lúc ngư

i đàn ông có ham mu

n nh

t, nhưng bi

u hi

n c

a L

c T

Ngân  làm cho Tân H

Noãn càng thêm b

t an. T

sau khi đính hôn, cô đã chuy

n đ

ế

n s

ng t

i nhà L

c T

Ngân, L

c T

Ngân không l

n nào đi quá gi

i h

n c

a anh, cho dù c

hai đang trong tình c

m mãnh li

t nh

t, hay đang trong m

t n

hôn dài, sâu s

c anh cũng khéo léo d

ng l

i đúng lúc. Anh hô h

p d

n d

p th

không thành ti

ế

ng chuy

n t

cái hôn môi tri

n miên b

ng m

t n

hôn nh

nhàng trên trán cô, sau đó h

n h

n nói: “Ng

thôi.”

          Anh hành đ

ng có ch

ng m

c, tuy cô bi

ế

t anh là tôn tr

ng cô. Ch

vì cô luôn b

o th

kiên trì m

t

o tư

ng, đêm đ

u tiên c

a cô nh

t đ

nh ph

i là đêm tân hôn, cô ph

i có m

t đêm đ

u tiên không th

quên trong đ

i.

          Mà m

i khi đang trong tình c

m mãnh li

t b

đ

y ra v

sau, Tân H

Noãn nguyên b

n s

b

o th

hóa thành hư

o, cô b

t đ

u lo l

ng. Hai ngư

i khi yêu nhau, phương pháp t

t nh

t chính là gi

l

y l

n nhau nhưng v

i thái đ

bình th

n như nư

c c

a L

c T

Ngân làm cho Tân H

Noãn càng ngày càng b

t an.

          Anh đ

i v

i cô căn b

n không có ham mu

n chi

ế

m gi

. Gi

ng như có hay không quan tr

ng, có đư

c thì t

t, không có cũng không sao.

          Tân H

Noãn nghĩ đ

ế

n đây li

n c

m th

y khó ch

u. Cô kéo chăn, l

i tr

mình đưa lưng v

phía L

c T

Ngân. Lúc t

m m

t oán trách c

a Tân H

Noãn chuy

n d

i kh

i ngư

i L

c T

Ngân, anh nh

nhàng m

m

t ra, trong m

t anh ph

ng ph

t m

t n

i bu

n đau mà ngư

i khác khó có th

phát hi

n.

          Tân H

Noãn quy

ế

t đ

nh ngh

phép li

n hư

ng L

c T

Ngân xin ngh

vài hôm. L

c T

Ngân sau khi cho cô m

t “Goodbye kiss” li

n ra kh

i nhà đ

ế

n công ty, đ

l

i m

t mình Tân H

Noãn

nhà.

          Bình thư

ng cô có hai ngày ngh

, n

ế

u cô không lên m

ng đ

vào di

n đàn th

o lu

n thì chính là ng

. Cô v

n là ngư

i đơn đi

u, không có nhi

u trò gi

i trí. Hi

n gi

đang mang thương tích, cô l

i không th

làm b

y. Cô đành ph

i đem phòng

c d

n d

p l

i, hâm l

i chén s

a, đ

ế

n phòng sách m

ra máy tính.

          Cô vào xem di

n đàn, ki

m tra mail xem có tin t

c gì m

i không. Đang lúc cô bu

n chán đ

ế

n ch

ế

t là lúc chuông đi

n tho

i vang lên. Cô c

m l

y di đ

ng nhìn vào, là s

đi

n tho

i l

, cô không  quen. Bình thư

ng, các s

đi

n tho

i l

đ

u là nh

ng cu

c g

i chào hàng ho

c c

a k

l

a đ

o g

i t

i, tuy r

ng r

t ít x

y đ

ế

n v

i cô, nhưng trên m

ng hay báo chí  thư

ng đăng tin mà cô v

n hay xem qua .

          Cô th

m nghĩ có nên nh

n cu

c g

i hay không? Ch

n ch

m

t giây, cu

i cùng v

n là nghe máy. Là cu

c g

i đ

ế

n nên cô s

không ph

i m

t ti

n.

          Đ

u dây bên kia truy

n đ

ế

n gi

ng nói bu

n bã c

a M

n Ny, “H

Noãn.”

          Tân H

Noãn gi

t mình, có chút kích đ

ng, “M

n Ny, c

u g

i đi

n cho mình sao?” Khóe mi

ng cô nh

ế

ch lên m

t n

i vui sư

ng .

          M

n Ny im l

ng, b

qua câu h

i c

a cô, khàn khàn nói: “T

t Phương. . . . . . Anh

y có kh

e không?” Cô ch

là mu

n th

h

i xem, trong lòng có chút b

t an nhưng thanh âm run r

y cho th

y cô đang r

t kh

n trương. V

i hi

u bi

ế

t c

a Tân H

Noãn, M

n Ny kh

ng đ

nh đang lo l

ng T

t Phương s

gây ra nh

ng chuy

n b

t l

i v

i cô, hi

n gi

ch

ng qua là mu

n thăm dò?

          Tân H

Noãn thành th

t tr

l

i: “Anh

y đ

ế

n phòng nhân s

xem h

sơ c

a c

u, v

ph

n anh ta s

làm gì thì t

không bi

ế

t.”

          Bên kia đi

n tho

i rõ ràng truy

n đ

ế

n hơi th

đ

t quãng, cô có chút nan gi

i “À”  Ch

m

t ti

ế

ng l

i chuy

n sang chuy

n khác, “C

u cùng L

c T

Ngân

n không?”

          Nh

c đ

ế

n chuy

n cô và L

c T

Ngân, Tân H

Noãn trong lòng u

t

c khó ch

u, b

n thân vô cùng r

i r

m ch

m

t cái ch

m nh

vào, cô nh

t th

i mu

n òa khóc th

t to, “N

ế

u L

c T

Ngân cùng ngư

i ph

n

khác sinh đ

a nh

, t

nên làm gì bây gi

?”

          M

n Ny d

ng m

t chút, “Cái gì?”

          Vì th

ế

Tân H

Noãn đem toàn b

tin nh

n đêm qua nói cho M

n Ny. Trong tình trư

ng M

n Ny so v

i Tân H

Noãn t

ng tr

i hơn, cô c

n ý ki

ế

n c

a M

n Ny  . M

n Ny im l

ng nghe xong, cu

i cùng th

c nghiêm túc h

i Tân H

Noãn m

t v

n đ

, “C

u và ngư

i nhà c

a c

u tương đ

i b

o th

, là gia đình theo ki

u m

u truy

n th

ng, n

ế

u đ

cho m

t đ

a tr

chưa sinh ra đ

i đã không có ba c

u làm đư

c sao, c

u cũng s

không dám làm, cô gái kia ch

m

i mang thai ba tháng, th

i gian chưa lâu, bi

n pháp duy nh

t chính là làm cho cô gái kia t

mình b

đi đ

a tr

. Nhưng theo ng

khí c

a cô ta, làm cho cô ta t

phá thai kh

năng không l

n, trư

c m

t có hai bi

n pháp cho c

u ch

n”

          Là c

nào tàn nh

n, hai ch

n m

t, cô bi

ế

t hai bi

n pháp này đ

u không th

thành toàn cô.

          “Th

nh

t, c

u là ngư

i ra đi, cùng L

c T

Ngân h

y b

hôn ư

c. Th

hai, c

u âm th

m làm đ

a tr

trong b

ng cô ta bi

ế

n m

t.”

          “. . . . . .” Tân H

Noãn nghe xong hai l

a ch

n, m

t câu cũng nói không nên l

i, hai l

a ch

n này, m

t là đ

chính mình gánh nh

n n

i đau, hai là làm thương t

n ngư

i khác, vi

c th

nh

t cô làm không đư

c, vi

c th

hai cô càng làm không đư

c.

          “Haiz, v

n đ

c

a c

u so v

i mình còn nan gi

i hơn, đ

i v

i t

ch

là v

n đ

th

i gian, còn v

n đ

c

a c

u cũng không n

m

th

i gian. Lo

i s

tình này không th

kéo dài, kéo dài càng lâu đ

i v

i c

ba ngư

i đ

u không có l

i .”

          Tân H

Noãn tay c

m đi

n tho

i b

t đ

u run r

y, cô g

t gao c

n môi dư

i, kh

ng ch

ế

c

m xúc, không cho nư

c m

t ch

y xu

ng. H

nh phúc c

a cô t

đ

u đ

ế

n cu

i đ

u

phía bên kia, cô chính là nhìn th

y, t

cho r

ng nó

r

t g

n .

          “A lô? H

Noãn, nói chuy

n đi?” Tân H

Noãn tr

m m

c làm cho phía bên kia đi

n tho

i M

n Ny có chút ho

ng h

n.

          Tr

n tĩnh l

i c

m xúc c

a chính mình, nư

c m

t không th

kh

ng ch

ế

đư

c b

t đ

u lăn dài, cô gi

b

i to “T

đúng là có m

nh ph

i làm v

t hi sinh, ch

có th

l

ng l

ra đi.”

          M

n Ny không lên ti

ế

ng, cu

i cùng b

ra m

t câu an

i, “N

ế

u không t

cho c

u s

đi

n tho

i c

a v

lu

t sư l

n trư

c, c

u đi xem m

t đi?”

          Cái ch

ý này th

t t

. Tân H

Noãn v

m

t càng thê lương. Cô tùy tay c

m l

y c

c s

a trên bàn, m

t bên u

ng s

a m

t bên nghe M

n Ny nói chuy

n, M

n Ny đ

t nhiên nói, “Kỳ th

t Liêu Tu v

n không t

l

m, n

ế

u không c

u quen l

i h

n ta đi?”

          “A!” Tân H

Noãn b

s

c đ

ế

n ngh

n, cô ho khan hai tr

n, “M

n Ny, năng l

c suy nghĩ c

a c

u cao quá, t

i h

b

i ph

c.”

          “Không ph

i a, H

Noãn, vé máy bay c

a mình là do Liêu Tu giúp mình mua .”

          “H

?”

          “Mình s

T

t Phương tra ra thông tin hành khách đ

t vé máy bay s

tìm ra nơi mình s

đ

ế

n, cho nên tìm ngư

i mua giúp. C

u cũng bi

ế

t

Thành ph

A mình không quen nhi

u ngư

i cho l

m, ngo

i tr

c

u ra, cũng ch

có ch

ng h

t c

a c

u! H

n nh

mình h

i c

u, nói th

c ra, l

y kinh nghi

m tình trư

ng lâu năm c

a mình đ

phán đoán, tình c

m c

a Liêu Tu đ

i v

i c

u v

n chưa h

ế

t.”

          Vi

c này, Tân H

Noãn bi

ế

t. Còn nh

l

đính hôn c

a Liêu Tu, anh t

ng nói qua, mu

n cho cô bi

ế

t luôn luôn có m

t ngư

i đang đ

i ch

cô. Chính là. . . . . . Tân H

Noãn th

t s

có chút kh

s

, tuy r

ng anh nói anh đính hôn chính là di

n k

ch, nhưng đ

cho cô làm đ

ng lõa cùng tham gia, cô làm không đư

c. Hơn n

a ngư

i trong lòng cô thích chính là L

c T

Ngân nên càng khó có th

hàn g

n l

i tình c

m.

          Hai đ

u đi

n tho

i v

n duy trì tr

m m

c. Th

ng đ

ế

n đ

u bên kia đi

n tho

i kia vang lên thanh âm c

a m

t ngư

i ph

n

trung niên, “Cô gái nh

, con m

i ngày ôm đi

n tho

i làm gì? S

a so

n qu

n áo chu

n b

đi xem m

t đi.. . . . . . &. . . . . . &”

          Tân H

Noãn có chút bu

n cư

i nghe ra m

t tràng ti

ế

ng m

ng than th

, M

n Ny thì gi

ng như k

tr

m nh

gi

ng nói, “H

Noãn, không nói chuy

n v

i c

u n

a.”

          “

a.”

          Cúp đi

n tho

i.

          Tân H

Noãn hít sâu m

t hơi, nh

t

i s

đi

n tho

i t

i qua, b

ng vào trí nh

b

m s

g

i đi. Đ

u dây bên kia truy

n đ

ế

n ti

ế

ng nh

c ch

, kinh ng

c, đây là m

t bài hát ti

ế

ng Trung. Tân H

Noãn lúc này m

i ngây ng

n ph

n

ng l

i, s

đi

n tho

i c

a ngư

i này, rõ ràng chính là s

trong nư

c. T

i sao có th

như v

y?

          Ch

ng l

cô gái kia đã v

c?

          Lòng c

a cô nh

t th

i b

t

n, không ki

m ch

ế

đư

c. Cô gái kia r

t cu

c có b

dáng như th

ế

nào? Là L

c T

Ngân thích ki

u ngư

i nào? Kỳ th

t cô cũng không bi

ế

t L

c T

Ngân hi

n t

i r

t cu

c thích tuyp ngư

i nào.

trong đ

u cô, ch

m ch

m d

ng l

i

hình

nh năm mư

i tám tu

i khi

y, hình tư

ng hoang dã c

a Ph

Dương.

          “A lô?” R

t c

c có tín hi

u. Gi

ng nói c

a m

t cô gái vang lên có v

ôn hòa, gi

ng hơi khàn khàn.

          L

i Tân H

Noãn như m

c ngh

n nơi c

h

ng, cô r

t mu

n nói chuy

n rõ ràng, nhưng m

t khi m

mi

ng, thanh âm c

a cô so v

i cô gái kia còn mu

n khàn khàn vài ph

n, gi

ng cô c

ng r

n, c

l

y dũng khí nói: “Tôi là v

hôn thê c

a L

c T

Ngân  .”

          Cu

i cùng cô ch

n cách đi th

ng vào v

n đ

, chính th

c gi

i thi

u, ngay c

Tân H

Noãn cũng không bi

ế

t hành đ

ng này đã đ

uy hi

ế

p đ

i phương hay là b

n thân đ

t đư

c c

m giác dào d

t đ

c ý, ít nh

t hi

n t

i cô có tư cách nói chuy

n này.

Chương 24

Chuyển ngữ: Tử Du

Beta: xanh xanh

Tân H

Noãn gi

chiêu bài ph

đ

u, t

mình lên ti

ế

ng trư

c, hi

n nhiên s

khi

ế

n cho đ

i phương vô cùng kinh ng

c, bên đ

u kia đi

n tho

i v

n không có ngư

i tr

l

i, m

t kho

ng không tr

m m

c, yên

ng. Nh

p tim Tân H

Noãn càng đ

p d

n d

p, c

ngư

i c

ng ng

c, c

m th

y máu trong mình đang đang đông c

ng l

i, toát ra th

t nhi

u m

hôi. Cô l

p l

i câu h

i l

n n

a, “Xin chào.”

Đ

u dây bên kia đi

n tho

i r

t c

c cũng phát ra gi

ng nói c

a m

t ngư

i ph

n

đang m

m cư

i, đáp l

i: “Là cô Tân H

Noãn ph

i không?”

Tân H

Noãn h

ế

t s

c s

ng s

t, không nghĩ đ

ế

n ngư

i ph

n

này l

i có th

nh

n ngay ra cô? Vì sao cô ta bi

ế

t rõ cô đ

ế

n th

ế

? Thông qua L

c T

Ngân ư? Ch

ng l

y v

n luôn quan tâm đ

ế

n L

c T

Ngân, cho nên m

i. . . . . . ? Miên man suy nghĩ hình như đã tr

thành b

n năng c

a Tân H

Noãn, cô kh

g

t đ

u v

i tâm tình c

c kỳ ph

c t

p, “Là tôi.”

“Cô g

i đi

n tr

c ti

ế

p đ

ế

n cho tôi là có ý gì?”

Cô ta có d

ng ý gì? Ngay c

chính cô cũng không th

xác đ

nh, cô có nên làm cho ngư

i ph

n

này bi

ế

n m

t kh

i nơi này? Hay là tuyên b

L

c T

Ngân là ngư

i đàn ông đã có ch

, b

o v

i cô ta hãy buông tay đi? Nh

ng vi

c làm

y, Tân H

Noãn th

c s

làm không đư

c, cô ch

mu

n có đư

c m

t chút ánh sáng, m

t chút hy v

ng, đ

a tr

r

t cu

c có ph

i là c

a L

c T

Ngân hay không, n

ế

u không ph

i, cô s

không c

n ph

i phi

n não và b

t l

c đ

ế

n v

y, cô có th

yên tâm tho

i mái hư

ng th

ni

m h

nh phúc hi

n t

i, còn n

ế

u đúng là như v

y, cô. . . . . . Cô không dám tư

ng tư

ng, cũng không bi

ế

t nên làm như th

ế

nào.

V

n dĩ mu

n h

i th

ng L

c T

Ngân v

chuy

n này có l

s

t

t hơn, nhưng cô l

i lo l

ng chính mình đã tư

ng tư

ng ra quá nhi

u, khi

ế

n m

i th

tr

nên khó x

, phi

n toái hơn n

a, cô v

n ch

dám làm con rùa r

t c

, im l

ng đ

y nghi ng

ch

ch

cơ h

i đ

có th

ch

t v

n ngư

i ph

n

này.

          “Nghe nói cô đang mang thai?” Tin lành này cô đã bi

ế

t rõ còn c

tình h

i.

          Qu

nhiên đ

u dây bên kia kh

gi

t mình, “Ơ? Sao cô bi

ế

t đư

c? L

c T

Ngân nói cho cô nghe à?”

Cô khéo léo quay tr

l

i v

n đ

chính, “Đ

a tr

kia có ph

i là c

a v

hôn phu c

a tôi không?” Cô c

m th

y rõ ràng gi

ng nói c

a chính mình khàn h

n đi, kh

n trương đ

ế

n run r

y. Đ

u bên kia đi

n tho

i xem ra cũng đã c

m nh

n đư

c s

b

t an trong cô, cư

i l

nh trong lòng, “Tôi là b

n gái cũ c

a L

c T

Ngân, anh

y v

c, chúng tôi m

i chia tay, cô nghĩ th

xem?”

L

c T

Ngân v

c đư

c hơn m

t tháng, cô gái này l

i mang thai ba tháng. . . . . . Ý t

này đương nhiên cô hi

u rõ, đ

a nh

này qu

th

c là c

a anh. Gi

ng như đã s

m k

ế

t lu

n đư

c đi

u này t

trư

c, Tân H

Noãn cũng không có v

rúng đ

ng b

i tin t

c này, ngư

c l

i, tâm tình v

n đang b

t an c

a cô b

ng nhiên h

ế

t s

c bình tĩnh l

thư

ng, cũng là d

p t

t ng

n l

a hy v

ng trong lòng cô. Tân H

Noãn cư

i kh

, “Cô v

c là mu

n đo

t l

i v

hôn phu c

a tôi, đưa anh

y tr

v

, đúng không?”

Ngư

i ph

n

đ

u dây bên kia coi như nghe th

y nh

ng l

i nói v

v

n, cô ta kh

cao gi

ng, th

t lên: “N

ế

u đúng v

y thì sao? Tôi đã

cùng L

c T

Ngân hơn hai năm, vào th

i đi

m anh

y khó khăn nh

t, là tôi m

t m

c kiên trì

bên c

nh anh

y; cũng như vào nh

ng lúc huy hoàng nh

t c

a anh

y, cũng ch

m

i mình tôi đ

ng bên c

nh anh

y cùng nhau chiêm ngư

ng thành t

u c

a chúng tôi, cô nghĩ mình x

ng đáng sao? Ch

ng qua L

c T

Ngân đang c

m th

y đau lòng, m

i m

t khi b

tôi b

rơi mà thôi. N

ế

u tôi không chia tay anh

y, làm sao đ

ế

n lư

t cô?”

L

i nói c

a cô gái kia đanh đá là th

ế

, Tân H

Noãn c

m th

y mình đang b

coi thư

ng, ngư

i tìm đ

ế

n m

ng đ

i phương l

i không ph

i là cô. Tân H

Noãn nh

n không đư

c kh

nh

ế

ch mi

ng lên, “Nói v

y, cô đã n

m ch

c mư

i ph

n là mình s

th

ng? T

t thôi, tôi ch

xem cô di

u võ dương oai trư

c m

t tôi như th

ế

nào.”

Tân H

Noãn d

p t

t đi

n tho

i “Ba” m

t ti

ế

ng, trong m

t toát ra t

ng t

ng ng

n l

a, có gì đó nh

nhõm v

a b

c hơi, trong đáy m

t cô gi

hi

n lên n

i bu

n bã khôn nguôi. Cô không th

không chán n

n cho đư

c, n

ế

u đúng như l

i cô ta nói, L

c T

Ngân ch

b

i vì tâm tình bu

n kh

, không th

ch

đ

i thêm n

a

c Mĩ, đành ph

i quay tr

v

, cùng v

i th

tình c

m mà anh dành cho cô, ch

là tùy ti

n tìm m

t ph

n

đ

k

ế

t hôn c

đ

i. Lo

i s

vi

c này khi

ế

n đáy lòng Tân H

Noãn thêm chua xót, nư

c m

t d

n d

n ch

y xu

ng dư

i.

Đâu ph

i cô không mu

n kìm nén n

i đau c

a s

t

n thương sâu s

c này, nhưng trái tim cô v

n y

ế

u

t cu

i cùng ch

bi

ế

t khóc to lên như v

y mà thôi. Ông tr

i, cô qu

nhiên là m

t ngư

i ph

n

r

t d

b

t

n thương mà. Tân H

Noãn lau nư

c m

t trên m

t đi, đ

ng d

y m

c qu

n áo ch

nh t

, đi ra ngoài t

n b

.

T

n b

là m

t phương pháp đ

gi

i s

u, có th

khi

ế

n cho b

n thân tĩnh tâm tr

l

i, trong lòng s

không nghĩ lung tung v

nh

ng chuy

n đau đ

u kia n

a. Tân H

Noãn khi ra kh

i nhà còn c

tình ch

n đôi giày th

thao dã ngo

i, càng tăng thêm s

c v

n đ

ng.

Đã hơn tám gi

sáng, gi

cao đi

m đi làm c

a m

i ngư

i đã qua, lúc này ch

còn thưa th

t m

t vài ngư

i trên đư

ng. Tân H

Noãn l

ng l

c đi mãi mà không rõ đích đ

ế

n, đ

ế

n t

n ngã tư đư

ng, cô m

i phát hi

n qu

n áo c

a mình quá m

c bình dân, khác h

n nh

ng ngư

i ph

n

khác đang đi trên đư

ng, v

i giày cao gót, qu

n áo công s

sang tr

ng ho

c nh

ng b

cánh hàng hi

u m

i tinh.

Cô nhìn xem nh

ng ngư

i này, không th

y phi

n lòng l

m. Cô b

ng nghĩ đ

ế

n chính mình trư

c kia, mư

i tám tu

i khi

y, cô cũng c

c kỳ thích theo đu

i v

t ch

t hay sao? Cô d

n d

n tr

nên ham hư vinh, ch

c

n th

y ngư

i có ti

n li

n đi theo, th

m chí còn có m

t th

i gian dài cô cho r

ng, không có ti

n thì không th

sinh t

n. Đ

ế

n khi vào đ

i h

c, nh

ng b

n h

c năm nh

t, giàu nghèo ch

ng phân bi

t đư

c, ngư

i nào cũng gi

ng nhau, khi đó cô hoàn toàn tr

nên l

c lõng, không th

ch

giao ti

ế

p v

i nh

ng ngư

i có ti

n đư

c n

a, còn ngư

i theo đu

i cô ch

c

n không có ti

n, cô l

p t

c không nhìn m

t, cho nên Liêu Tu tr

thành đ

i tư

ng chi

ế

n th

ng cu

i cùng, anh đã theo đu

i cô su

t ba năm, cô m

i g

t đ

u đ

ng ý.

Khi đó, cô vì cái gì mà bi

ế

n mình tham lam đ

ế

n v

y? Có l

đ

i v

i cô mà nói, ch

có m

i mình L

c T

Ngân là bi

ế

t rõ. V

ph

n lí do t

i sao cô l

i tr

nên tham lam như v

y, t

t c

đ

ế

u do m

t tay cha cô mà ra. Cha cô là m

t con ngư

i có ý chí s

t đá luôn r

t ti

ế

t ki

m và ti

ế

t ch

ế

đ

ế

n m

c keo ki

t, bình thư

ng có th

ti

ế

t ki

m đư

c li

n ti

ế

t ki

m, cũng không tùy ý tiêu xài. Theo lý mà nói ông gi

ch

c cao như v

y, kh

ng đ

nh đã t

ng đi qua nhi

u nơi sang tr

ng, cao c

p.

Nhưng cha cô ngay c

phòng massage cũng chưa t

ng đ

ế

n, càng không nói t

i nh

ng nơi xa hoa lãng phí khác. Cha nào con n

y, Tân H

Noãn trư

c kia cũng an ph

n làm m

t cô con gái ngoan gi

ng ông. T

khi lên đ

i h

c, cô đ

u t

mình chi tr

sinh ho

t phí, th

m chí cô t

nh

đ

ế

n l

n tiêu xài đ

u r

t ít, cha cô mu

n cho s

cho dù ít hay nhi

u. Lúc đ

u cha cô r

t tin tư

ng cô, ông cho th

gì cô đ

u nh

n c

, Tân H

Noãn

trong m

t cha vĩnh vi

n là đ

a con gái ngoan ngoãn, không bao gi

thay đ

i. Mãi đ

ế

n khi m

cô phát hi

n cô có r

t nhi

u ti

n đ

phung phí bên ngoài, báo l

i cho cha cô hay, m

t cái tát r

t m

nh lên m

t cô, lúc này cô m

i bi

ế

t h

i h

n.

Cô vĩnh vi

n không quên đư

c l

i nói c

a cha, “Không ph

i tiêu nhi

u ti

n là t

t, mà là con ph

i bi

ế

t dùng ti

n đúng ch

, đúng th

đi

m, cái cách con bi

ế

t tiêu ti

n, đó m

i là đi

u quan tr

ng nh

t.” Cha cô bi

ế

t r

t rõ t

i sao cô l

i tham ti

n như v

y.

Vì lúc cô c

n dùng đ

ế

n ti

n th

t s

thì trong ngư

i cô l

i không có nó, chính cái giây phút

y cô th

t s

r

t khao khát có th

t nhi

u ti

n.

Tân H

Noãn ng

ng đ

u, nhìn b

u tr

i đ

y n

ng, v

ng ánh dương sáng chói như ng

n l

a đang gây ra s

khó ch

u nơi m

t cô. Tân H

Noãn b

ng nhiên c

m th

y b

n thân quá m

t m

, vì sao cu

c đ

i l

i không như ý mu

n c

a mình, thay đ

i l

n như v

y, mà k

ế

t qu

cũng ch

ng có hi v

ng là m

y?

Nhìn dòng ngư

i đ

ế

n r

i l

i đi, s

v

i vã c

a cu

c s

ng đô th

, Tân H

Noãn th

dài th

t bu

n. Cá tính c

a cô v

n luôn b

m

r

y la, v

i tính tình c

a cô thì ph

i ch

th

t lâu m

i ki

ế

m đư

c nhi

u ti

n, tương lai mù m

t, t

i tăm.

Cô cũng không cho là v

y, nhưng v

i tình c

nh hi

n gi

, cô l

i mu

n lùi bư

c. Tân H

Noãn c

m giác chính mình đã quá m

t m

i, tùy ti

n tìm m

t b

n hoa, ng

i xu

ng th

ngư

i nghĩ ng

i, hoàn toàn không chú ý đ

ế

n có m

t chi

ế

c ô tô đã s

m đi theo mình t

lâu

Phía bên trong chi

ế

c xe màu đen bóng loáng kia, đ

ng sau c

p kính râm là ánh m

t đang r

t kinh ng

c khi nhìn Tân H

Noãn, v

i b

d

ng ti

u t

y và bu

n bã đ

ế

n nao lòng khi

ế

n anh rung đ

ng.

Cu

i cùng anh quy

ế

t đ

nh c

i b

dây an toàn, ng

ng xe

ven đư

ng, l

ng l

không m

t ti

ế

ng đ

ng đi t

i phía cô. Cái b

d

ng này c

a cô, khi

ế

n anh không th

không lo l

ng cho đư

c.

Tân H

Noãn cúi đ

u, vô tình nhìn xu

ng đ

t dư

i chân mình, t

i b

n hoa

ngã tư này, cô c

như ngư

i ngoài hành tinh v

y, không h

quan tâm đ

ế

n đi

u gì, dù ai nhìn th

y cũng s

c

m th

y cô có chút quái l

.

Khi cô đang nhìn ch

m ch

m vào bóng mình, b

ng nhiên cô gi

t n

y mình, phát hi

n ngay trư

c m

t cô là m

t đôi giày da nam đen sáng bóng. Đôi giày da màu đen này đã d

ng l

i

ngay trư

c m

t cô t

lâu. Tân H

Noãn ng

n ngư

i, nhìn t

trên xu

ng dư

i, ch

th

y Liêu Tu tháo kính m

t xu

ng, l

ng l

ng nhìn cô.

Hai ngư

i đang ng

i trên b

n hoa, không ai nói câu nào, Liêu Tu cũng l

ng im bên cô, không h

c

t lên m

t ti

ế

ng, c

như v

y anh yên l

ng

bên cô. Tân H

Noãn r

t c

c cũng phá v

b

u không khí tr

m m

c, nói ra nh

ng đi

u sâu kín trong lòng mình, “L

c T

Ngân có con v

i ngư

i ph

n

khác.”

Liêu Tu không nói l

i nào, “Là An Ny?”

 ”Anh bi

ế

t chuy

n đó?” Tân H

Noãn thoáng chút gi

t mình. Liêu Tu t

a h

có chút phi

n não vì nh

ng l

i v

a th

t ra t

mi

ng mình, nhưng vi

c đó đã quá mu

n, Tân H

Noãn đang ch

m ch

m nhìn v

phía ánh m

t anh, không đ

cho anh gi

i thích. Liêu Tu bu

c lòng nói: “Đó là m

t ngư

i con gái r

t khá, khi anh đi công tác

Wall Street có g

p cô

y. Lúc đó, cô

y đang đ

ng bên c

nh L

c T

Ngân.”

Tân H

Noãn r

u rĩ nhìn xu

ng đ

t không th

hi

u rõ tâm tình c

a chính mình lúc này, cô bi

ế

t gia đình Liêu Tu t

ng g

p ph

i nguy cơ phá s

n, đó cũng là th

i đi

m h

bên nhau nhi

u nh

t, cô luôn tìm đ

ế

n đ

an

i anh, c

vũ cho anh, cũng có th

nói r

ng vào th

i đi

m khó khăn nh

t c

a Liêu Tu, Tân H

Noãn là ngư

i duy nh

t

bên c

nh anh.

G

p ho

n n

n m

i bi

ế

t đư

c chân tình, đ

tâm m

i th

y, th

i đi

m gian kh

nh

t c

a L

c T

Ngân, cô không ph

i là ngư

i

bên c

nh anh, mà là cô gái v

i cái tên An Ny kia. Đúng như l

i An Ny đã nói trong đi

n tho

i, cô ta đã làm b

n cùng L

c T

Ngân t

th

i kh

c t

i tăm nh

t đ

ế

n lúc huy hoàng nh

t, đó là kho

ng th

i gian không ai có th

thay th

ế

đư

c.

Liêu Tu ch

n ch

h

i: “V

y bây gi

em tính làm gì?”

Tân H

Noãn kh

s

ng cư

i, gi

ng nói có chút thê lương, “Em ph

i làm v

t hi sinh, thành toàn cho b

n h

, có đúng không? Gi

ng như anh. . . . . . Em làm không đư

c.” Cô r

t c

c nh

n không đư

c khóc lên, “Anh có bi

ế

t không, em th

c s

r

t thích L

c T

Ngân, v

n luôn luôn thích anh

y, em không làm đư

c vi

c t

t như v

y, ch

p tay dâng t

ng anh

y cho ngư

i khác.”

Tân H

Noãn n

c n

khóc th

t to, không màng đ

ế

n vi

c b

n h

đang ng

i trên đư

ng l

n mà khóc r

ng lên. Liêu Tu v

n ng

i bên c

nh, l

ng l

ng nhìn Tân H

Noãn òa khóc n

c n

như m

t đ

a bé, cu

i cùng anh nh

n không đư

c đ

t tay lên vai Tân H

Noãn, d

a đ

u cô vào b

vai mình, đ

cho cô khóc th

t tho

i mái.

Làm sao anh có th

không bi

ế

t Tân H

Noãn yêu L

c T

Ngân nhi

u năm như v

y?

th

i đi

m b

n h

ch

là b

n c

a nhau, Tân H

Noãn vĩnh vi

n s

không b

đư

c ba ch

, anh T

Ngân. . . . . .

V

sau b

n h

k

ế

t giao, cô m

i d

n d

n không nh

c t

i ba ch

này. Tân H

Noãn yêu L

c T

Ngân nhi

u năm như v

y, th

i gian th

t dài. Liêu Tu bi

ế

t chính anh cũng yêu Tân H

Noãn nhi

u năm như v

y, anh c

m nh

n đư

c Tân H

Noãn là m

t cô gái t

t, r

t ch

p nh

t và chung tình, cũng chính tính cách c

ch

p này c

a cô đã làm t

n thương ngư

i cô yêu, cũng bao g

m c

chính L

c T

Ngân. Anh t

ng không hi

u tình c

m c

a L

c T

Ngân đ

i v

i Tân H

Noãn, L

c T

Ngân cho anh m

t câu tr

l

i, “Tân H

Noãn là m

t cô gái bư

ng b

nh, c

ch

p nh

t anh t

ng bi

ế

t, khi cô

y đã nh

n đ

nh chuy

n gì, thì s

ng b

nh v

i chuy

n đó vư

t quá m

c bình thư

ng. N

ế

u tôi s

m nh

n ra đi

m

y m

t chút, thì có l

bây gi

tôi và cô

y cùng v

i con chúng tôi đã h

nh phúc bên nhau t

lâu.”

Anh cũng hi

u rõ, vi

c Tân H

Noãn thích L

c T

Ngân đã vư

t quá s

c

ch

p bình thư

ng c

a cô. Anh cũng bi

ế

t, L

c T

Ngân cũng c

ch

p không kém gì cô.

“H

Noãn, có m

t s

vi

c, không c

n đ

tâm đ

ế

n nh

ng chuy

n nh

nh

t như v

y, vì sao em không th

đi h

i th

ng L

c T

Ngân đi? Mà c

ph

i t

mình lo s

không đâu?”

Tân H

Noãn bình tĩnh ngóng nhìn Liêu Tu m

t lư

t, Liêu Tu nhìn xu

ng cô kh

khàng ch

p m

t, coi như là c

vũ tinh th

n cho cô. Tân H

Noãn kh

m

m cư

i, hít m

t hơi th

t sâu, b

dáng t

a như v

a xác th

c quy

ế

t tâm m

nh m

c

a mình. Cô l

y di đ

ng t

trong túi ra, b

m s

đi

n tho

i c

a L

c T

Ngân.

Liêu Tu m

t mơ to, ngóng nhìn theo cô.

“A lô?” L

c T

Ngân m

m cư

i nh

n di đ

ng.

Tân H

Noãn l

ng yên không nói nên l

i, v

a nói xong hai ch

“Là em” thì c

h

ng như b

m

c ngh

n, m

t n

a ngày m

i dám lên ti

ế

ng, “Anh ăn sáng chưa?”

L

c T

Ngân nghe th

y li

n b

t cư

i, “Đương nhiên, em thì sao?”

 ”Ăn r

i.” Gi

ng cô r

t th

p, có v

mu

n thoái lui. Liêu Tu nghe gi

ng cô khi nói chuy

n v

i L

c T

Ngân, trong lòng khó tránh có chút chua xót, th

i đi

m lúc trư

c khi hai ngư

i còn yêu nhau, Tân H

Noãn luôn luôn không thèm đ

ý đ

ế

n anh, lúc nào cũng duy trì m

t thái đ

” không quan tâm”. Qu

nhiên là v

quýt dày có móng tay nh

n.

          “Vì sao t

nhiên g

i đi

n tho

i cho anh?” L

c T

Ngân đ

t nhiên h

i.

          Khi Tân H

Noãn c

g

ng tìm t

đ

nói, đôi m

t l

rõ nh

ng gi

t l

, trông mong nhìn Liêu Tu, t

a như đang c

u c

u. Liêu Tu đành ph

i l

y đi

n tho

i c

m tay ra đánh vài kí t

đưa cho cô xem. Cô đ

c đúng theo t

ng dòng trên màn hình “Em và đ

a nh

c

a anh, anh mu

n gi

i quy

ế

t như th

ế

nào?”

          Cô mu

n nói chuy

n tr

c ti

ế

p v

i anh, cũng là không đ

cho chính mình có b

t c

đư

ng lui nào. Tân H

Noãn hơi ch

n ch

, kỳ th

t h

i đ

ế

n v

n đ

nh

y c

m này qu

th

c là không nên. Cách giáo d

c mà L

c T

Ngân đư

c d

y d

cũng gi

ng như cô, tác phong nghiêm túc và có trách nhi

m cao. Cho dù L

c T

Ngân ch

n l

a cô, ch

c

n An Ny m

t chút s

i đ

i, khéo léo tìm đ

ế

n ch

L

c tham mưu làm lo

n, thì cô s

không còn chút hi v

ng gì n

a.

          Tân H

Noãn không h

đ

tâm đ

ế

n l

i nói c

a Liêu Tu, cô mu

n thành th

t, th

ng th

n nói ra v

n đ

, “Ngày hôm qua em lén nhìn tin nh

n c

a anh, có m

t ngư

i ph

n

mang thai xa l

đã đ

ế

n tìm anh.” Gi

ng nói cô hơi run run, nh

nh

, v

ch

m rãi trong t

ng l

i nói c

a cô càng cho th

y lòng cô không ng

ng b

t an, lo s

.

          “Ph

i.” L

c T

Ngân th

n nhiên nói, gi

ng đi

u bình tĩnh khác h

n v

i s

b

t an đang x

y ra trong cô, anh nói chuy

n b

ng bi

u l

c

c kỳ không c

m xúc ” Là b

n gái trư

c c

a anh, còn v

đ

a bé kia, chính anh cũng không có cách nào xác đ

nh đó có ph

i là con c

a anh hay không.”

          Tân H

Noãn hít m

t hơi th

t sâu.

          “Có m

t l

n do xã giao u

ng quá nhi

u, là cô

y đưa anh tr

v

nhà. Bu

i sáng ngày hôm sau, cô

y đã n

m

bên c

nh anh, v

v

n đ

r

t cu

c có chuy

n gì x

y ra hay không, chính b

n thân anh cũng không nh

rõ ràng l

m. Tr

b

l

n đó, tuy

t đ

i không có nh

ng l

n khác.”

          Tân H

Noãn v

n tr

m m

c, không nói l

i nào.

          L

c T

Ngân có chút ho

ng h

t, “Em yêu? H

Noãn? Nói chuy

n v

i anh đi.”

          H

c m

t Tân H

Noãn

ng

c nư

c ch

ch

c tuôn rơi, mu

n ngăn l

i cũng không đư

c. Liêu Tu đau lòng mu

n lau nư

c m

t cho cô, l

i b

Tân H

Noãn ngăn l

i, cô khoát tay, dùng tay áo c

a chính mình lau đi, cô hít sâu vào m

t hơi th

, nói v

i L

c T

Ngân: “N

ế

u không còn gì n

a c

coi như chúng ta đã ch

m d

t.”

          “Cái gì cơ?” L

c T

Ngân kinh ng

c h

i l

i, sau đó đáp án c

a anh là ti

ế

ng d

p máy r

t l

n. Mày anh đã nhíu ch

t l

i t

lâu, ngón tay c

m di đ

ng do quá dùng s

c, b

t đ

u tr

nên tr

ng dã ra.

          Vi

c anh s

nh

t r

t cu

c đã x

y đ

ế

n.

Chương 25

Chuyển ngữ: Jen

Beta: xanh xanh

          Tân H

Noãn t

t đi

n tho

i. L

c T

Ngân nóng n

y đem di đ

ng ném xu

ng đ

t, nhìn th

y di đ

ng v

tan tành trên m

t đ

t L

c T

Ngân b

ng nhiên lao ra kh

i văn phòng, đi đ

ế

n ch

thang máy, b

c b

i

n nút “↓” đi xu

ng.

          Ng

i

trên b

n hoa Tân H

Noãn hai tay n

m ch

t đi

n tho

i di đ

ng c

a mình, s

c m

t c

a cô c

c kỳ tái nh

t, gi

ng như ch

c

n không đ

ý cô s

d

dàng ngã xu

ng. Liêu Tu ng

i

bên c

nh, l

ng l

ng nhìn cô, “Em đ

nh ng

i

đây bao lâu n

a?”

          Tân H

Noãn lúc này m

i ph

c h

i l

i tinh th

n, th

n trí cô dư

ng như đã quay tr

l

i, có chút th

n nhiên nói, “Em đang r

t r

i trí. Không nghĩ v

nhà.”

          Liêu Tu nh

nhàng nói: “N

ế

u không chúng ta tìm m

t ch

yên tĩnh m

t chút, c

ng

i

đây mãi cũng không ph

i là bi

n pháp hay.”

          Tân H

Noãn ng

ng đ

u l

ng l

ng nhìn ch

m ch

m vào Liêu Tu, b

ng nhiên nghĩ mu

n khóc . Cô r

t cu

c mu

n cái gì? N

ế

u không ph

i vì cô r

t thích L

c T

Ngân, có l

ngư

i đàn ông này s

mang cho cô h

nh phúc.

          Cô lay đ

ng, kh

g

t đ

u.

          Liêu Tu đưa Tân H

Noãn đ

ế

n quán bar Viên, t

mình thuê l

y m

t phòng, căn phòng

đây không có c

a s

ngoài, hoàn toàn kín đáo, và riêng tư. Tân H

Noãn ng

i

trên sô pha, ánh m

t th

t th

n, mông lung, b

dáng b

t l

c.

          Liêu Tu kh

khàng nói chuy

n, ” N

ế

u em không th

t

b

đư

c L

c T

Ngân, thì hãy tranh đ

u cùng cô gái

y đi.”

          Tân H

Noãn ho

ng h

t nhìn ch

m vào Liêu Tu, c

m th

y nh

ng l

i này c

a Liêu Tu làm cho cô s

u kh

hơn bao gi

h

ế

t. Liêu Tu đương nhiên bi

ế

t rõ tính cách Tân H

Noãn, anh nh

n không đư

c bĩu môi, “Nhìn em t

đày đ

a mình, lòng anh cũng đau l

m, H

Noãn à”

          Tân H

Noãn c

p m

t xu

ng, có chút y

ế

u

t nói: “Th

c xin l

i.”

          “Em không ph

i xin l

i anh, mà là nói v

i chính mình, em sao ph

i gánh t

i?”

          Kỳ th

t trong n

i tâm c

a Liêu Tu, anh đương nhiên bi

ế

t n

i kh

tâm c

a cô cũng là chính tâm tr

ng d

n v

t c

a anh, anh v

n không ph

i cũng như v

y sao? Yêu Tân H

Noãn nhi

u năm như v

y, cu

i cùng v

n không có k

ế

t qu

m

mãn, chính là trong lòng v

n không th

nào th

a nh

n đư

c s

th

t này, anh cũng t

ng

o tư

ng mong cho th

i gian quay tr

l

i, th

i đi

m vui v

nh

t c

a hai ngư

i.

          Thích đ

i phương nhi

u hơn m

t chút, s

luôn nh

n nhi

u thua thi

t, gi

ng như anh yêu Tân H

Noãn nhi

u như v

y, mà Tân H

Noãn v

n luôn yêu m

ế

n L

c T

Ngân đ

ế

n khôn nguôi. Tình yêu v

n là như v

y không công b

ng. T

i l

i vì đã yêu đơn phương ư?

          “Cái này g

i là b

coi thư

ng.” Tân H

Noãn gào lên, đi

u đó th

t không d

ch

u chút nào.

          Liêu Tu t

a h

cũng tán thành, “N

ế

u đơn gi

n ch

là coi thư

ng, có l

s

không đau kh

đ

ế

n v

y.”

          Tân H

Noãn b

ng nhiên nói: “Trong lòng r

t khó ch

u, hi

n t

i cái gì cũng không mu

n nghĩ đ

ế

n, r

t mu

n mư

n rư

u gi

i s

u.” Tân H

Noãn nâng lên ánh m

t kh

n c

u nhìn v

phía Liêu Tu, khi

ế

n cho Liêu Tu d

khóc d

i, “H

Noãn, em có bi

ế

t hay không cùng v

i m

t ngư

i đàn ông có tình c

m v

i mình u

ng rư

u là vi

c r

t nguy hi

m?”

          Tân H

Noãn kh

i, t

a h

như b

nh

ng l

i nói chân thành này c

a anh ch

c cho mình vui v

, “Liêu Tu v

n không ph

i lo

i ngư

i như v

y.”

          “Em th

t s

s

tin anh đ

ế

n v

y sao?” Liêu Tu bi

u tình có chút kinh ng

c, khóe mi

ng b

t đ

c dĩ tươi cư

i.

          “Liêu Tu chưa bao gi

ng ép em. Ph

i không?” Tân H

Noãn gi

trang kh

kh

o, b

d

ng ngây ngô. Bi

u hi

n c

a cô ngư

c l

i khi

ế

n cho lòng anh

m áp n

hoa, vui sư

ng đ

ế

n n

i nư

c m

t đ

u mu

n rơi xu

ng, “Không ph

i không cư

ng ép em mà là anh bi

ế

t ngoài L

c T

Ngân ra, nh

ng ngư

i khác n

ế

u ép bu

c em s

vĩnh vi

n m

t đi em.”

          Tân H

Noãn b

t đ

c dĩ cư

i theo, qu

nhiên là Liêu Tu, qu

th

c anh r

t khéo hi

u rõ lòng ngư

i.

          Nhân viên ph

c v

bưng t

i m

y chai rư

u ngo

i, t

t c

nhãn chai đ

u là ti

ế

ng Anh, Tân H

Noãn nhìn ch

m ch

m qua m

y chai rư

u, v

n nhìn xem cũng không hi

u đư

c n

ng đ

u c

a nh

ng chai này, thái đ

xem xét c

a cô vô cùng bình th

n, ch

m rãi.

          Liêu Tu đưa cho cô m

t chai th

y tinh có nhãn Whiskey, “T

u lư

ng c

a em không t

t, đó đ

u là rư

u m

nh, mu

n u

ng thì u

ng th

này v

y? Trư

c khi u

ng ăn vài món th

c ăn nh

.”

          V

a m

i nh

c đ

ế

n, nhân viên t

p v

l

i gõ c

a, trong tay bưng các món ăn nh

khai v

. Tân H

Noãn nhìn th

y trên bàn phong phú th

c ăn, c

m giác r

t bu

n cư

i, “Liêu Tu, anh th

t là m

t ngư

i đàn ông r

t bi

ế

t chăm sóc a.”

          “Cũng t

m . . . . . Hôm nay xem như x

thân b

i phái n

?”

          “Đư

c r

i, em xem anh như th

ế

nào b

i thân.” Cô dùng ngón tay b

c l

y m

t mi

ế

ng bánh ng

t, ăn vài cái li

n ng

ng l

i “Không t

, r

t ng

t, ăn cũng ngon.”

          “Trong thâm tâm em, đ

ng

t chính là m

v

.”

          Tân H

Noãn mu

n c

n ph

i đ

u lư

i, cô đang ăn m

t cái bánh ng

t khác. Đ

i v

i Tân H

Noãn đ

c trưng “Ăn u

ng” này , Liêu Tu nhìn mãi thành thói quen, m

i khi tâm tr

ng cô không t

t, li

n thích ăn quà v

t, bánh ng

t, đ

c bi

t thích nh

t nh

ng món đi

m tâm ng

t.

          Tân H

Noãn c

m th

y b

ng có v

no đư

c b

y ph

n, li

n m

chai Whiskey, rót ra m

t ly sau đó u

ng c

n s

ch, mùi v

cay n

ng như l

a đ

t khi

ế

n y

ế

t h

u cô b

ng rát. Cô nhe răng th

phì phò, phát ra ti

ế

ng th

dài, ” Rư

u này qu

là m

t lo

i rư

u m

nh.”

          “Có mu

n dùng th

m

t ly cooktai?”

          “

m?”

          Lúc này, nhân viên ph

c v

l

i gõ c

a, trong tay bưng m

t cái ly bên dư

i đáy n

i lên m

t màu đ

tươi, m

t trên l

i có màu xanh bi

ế

c, cái này g

i là h

ng x

ng l

c, mùi th

i, màu s

c l

ng l

y c

a ly rư

u cooktai thì ngư

c l

i r

t quy

ế

n rũ.

          Tân H

Noãn tò mò nhìn Liêu Tu, Liêu Tu li

n gi

i thích, “Có th

g

i ‘Buông th

’. Bartender t

ng nói này th

l

ng cùng th

i l

m là gi

ng nhau, ch

c

n không s

x

u h

, không s

th

i, th

l

ng tâm tr

ng m

t chút, li

n có th

thư thái. Đ

c bi

t còn l

i là c

ngư

i tr

nên r

t tho

i mái, phiêu hư.”

          A, nguyên lai h

ng x

ng l

c là như v

y. Tho

i mái tương đương thúi l

m, th

c xem như cao ki

ế

n .

          Tân H

Noãn mân mê

ng hút u

ng m

t ng

m, v

a chua cay l

i ng

t ngào còn có chút rư

u say n

ng lan t

a th

n trí, làm cho ngư

i ta có c

m giác nói không nên l

i tâm tình ph

c t

p, nhưng càng u

ng, càng c

m th

y đư

c m

t c

m giác ngây ng

t, tho

i mái lan tràn lưu luy

ế

n mãi nơi c

h

ng r

t là th

ng khoái. Cô l

p t

c đem ly ‘Thúi l

m’  rư

u cooktai u

ng c

n.

          Liêu Tu nhìn xung quanh quán rư

u, m

t b

m

t r

u rĩ . Cho đ

ế

n khi đi

n tho

i vang lên, anh không thèm đ

ý đ

ế

n li

n đem đi

n tho

i t

t đi. Tân H

Noãn quay qua nhìn, th

h

i: “Anh không tr

l

i đi

n tho

i sao?”

          “Không có gì quan tr

ng, th

i gian này c

a anh thu

c v

em.”

          Tân H

Noãn mi

ng m

to, tho

t nhìn không có m

t tia vui sư

ng. Cô nghĩ gì đó, r

t c

c l

y đi

n tho

i c

m tay ra, đem di đ

ng c

a mình kh

i đ

ng l

i máy. Cô v

n ch

mong ti

ế

ng chuông di đ

ng l

i vang lên, nhưng mà nó c

ng đ

u không có vang lên l

n nào. Cho đ

ế

n khi cô u

ng say đ

ế

n b

t t

nh nhân s

thì đi

n tho

i c

a cô v

n n

m im lìm

trong túi xách.

          Liêu Tu v

nh

khuôn m

t Tân H

Noãn, cô v

n th

n nhiên l

ng yên chìm trong cơn say n

ng, n

m bán g

c trên m

t bàn. Liêu Tu xoa bóp huy

t thái dương mình, hình như chính mình cũng hơi đau đ

u, anh l

i th

đ

ng lên, phát hi

n có chút choáng váng. Anh b

d

ng th

ế

này làm sao đưa đư

c Tân H

Noãn v

nhà? Anh nghĩ g

i đi

n cho L

c T

Ngân đ

anh ta đưa cô

y tr

v

, chính là n

i tâm bư

ng b

nh l

i không mu

n hành đ

ng. Cơ h

i l

n này, có th

đ

cho anh cùng Tân H

Noãn hàn g

n l

i nhân duyên.

          Mà cô gái An Ny chính là tr

ng

i c

a hai ngư

i h

, khi

ế

n cho b

n h

nh

t đ

nh không có tương lai. Cho dù L

c T

Ngân như th

ế

nào mu

n ph

n kháng, ch

c

n còn có đ

a nh

, L

c T

Ngân th

y chung không th

làm gì đư

c. Anh đ

ng d

y đi vào toilet r

a m

t b

ng nư

c l

nh, làm cho chính mình thanh t

nh chút ít, sau đó g

i vào m

y chén trà gi

u, ng

i m

t mình

gh

ế

đ

c

m. Cho đ

ế

n khi di đ

ng Tân H

Noãn rung lên, hơi t

v

s

ng s

t, cu

i cùng anh nh

nhàng b

t cư

i, đi

u này th

t s

r

t bu

n cư

i.

          Trong lòng c

a cô ch

có m

t ngư

i. Anh c

m lên đi

n tho

i c

a cô, nhìn vào màn hình, hi

n lên s

đi

n tho

i c

a L

c T

Ngân đang g

i đ

ế

n.

          “A lô ?” Đâu bên kia truy

n đ

ế

n thanh âm lo l

ng c

a L

c T

Ngân, “H

Noãn?”

          “Tôi là Liêu Tu!”

          L

c T

Ngân kinh ng

c nói không nên l

i.

          “Chúng tôi

quán bar Viên, u

ng hơi nhi

u, đ

ế

n đón cô

y đi.”

          “Ch

đã.” Đi

n tho

i c

t đ

t.

          Liêu Tu nhìn th

y b

dáng Tân H

Noãn say khư

t v

i đôi m

t

m ư

t trư

c m

t mình, gi

ng như mu

n nói gì đó v

i cô, l

i l

m b

m l

u b

u m

t mình, “H

Noãn, đây là cơ h

i cu

i cùng anh giành cho anh ta, n

ế

u h

n còn không bi

ế

t làm như th

ế

nào đ

yêu em, t

anh s

đ

ế

n bên em đ

yêu em, có đư

c không?”

          Tân H

Noãn l

ng yên ng

say, m

t chút bi

u hi

n đ

u không có. Liêu Tu thì cho r

ng đây là l

i ch

p nh

n.

          Sau năm phút đ

ng h

L

c T

Ngân đã xu

t hi

n, trư

c đó anh đang

ti

u khu Liên Hoa, ng

i trong nhà ch

đ

i Tân H

Noãn. Lúc anh phá c

a đi vào, nhìn th

y trên bàn  la li

t các chai rư

u cùng m

nh v

n sót l

i t

món bánh ng

t, mày anh nhíu ch

t ch

ế

ch cao.

          Liêu Tu v

n xoa xoa thái dương đang đau nh

c, th

n nhiên nói: “Lúc trư

c tôi chia tay v

i H

Noãn, nghĩ đ

ế

n c

u yêu thương chăm sóc cô

y, không nghĩ t

i c

u l

i gây thương t

n cho cô

y.”

          L

c T

Ngân khóe mi

ng cư

i nh

t, cũng không bi

ế

t chính mình cư

i nh

o đ

i phương hay là đ

i v

i b

n thân, anh thô b

o nói: “C

u cũng bi

ế

t An Ny?”

          “B

n gái cũ?”

          “Ph

i”

          “C

u luôn mi

ng nói thích H

Noãn, như th

ế

nào

c ngoài k

ế

t giao b

n gái?”

          “B

i vì không có hy v

ng, hay ph

i chăng vì cô đơn. An Ny giúp tôi r

t nhi

u th

, khi tôi v

n còn là m

t nhân viên ch

ng khoán, chính cô

y mang tôi đi g

p m

t nhi

u khách hàng l

n, sau đó tôi nhân cơ h

i cùng khách hàng l

n nh

t c

a mình trúng đ

m ch

ng khoán, cũng vì v

y mà quen bi

ế

t đư

c v

i C

Th

n, có th

nói không có An Ny s

không có tôi bây gi

. Tôi v

n th

c c

m kích cô

y. Lúc trư

c c

u nhìn th

y cô

y đ

ng

bên c

nh tôi, khi đó cô

y không ph

i là b

n gái tôi, mà là tr

lý, th

c đơn thu

n lo

i quan h

này.”

          “Sau đó?”

          “Sau đó? C

u còn nh

khi ba c

u s

p phá s

n, c

u đang

công ty ch

ng khoán làm công, đã nói cho tôi bi

ế

t chuy

n v

Tân H

Noãn và công ty đi

n t

c

a gia đình c

u không?”

          “. . . . . .”

          “Tôi đ

ế

n Mĩ, vì mu

n ki

ế

m càng nhi

u ti

n. Có đư

c nhi

u ti

n v

sau, tôi phát hi

n th

i gian đã qua lâu như v

y. Tôi l

i hay tin Tân H

Noãn đã đính hôn, c

u nói tôi còn có cơ h

i sao?”

          L

c T

Ngân cư

i l

nh, “Tôi v

n luôn tin Tân H

Noãn yêu mình, nghĩ đ

ế

n cô

y không th

không có tôi. Sau đó tôi l

i phát hi

n ra tôi đã xem nh

th

i gian đã qua . Tôi nghĩ tìm đ

i m

t ngư

i khác đ

quên đi, mà ngư

i ph

n

này

bên c

nh tôi vô cùng cu

n hút, ngay c

th

y tôi cũng t

ng khuyên tôi, An Ny không ch

giúp đ

tôi trên con đư

ng s

nghi

p, ngay c

đ

i s

ng cũng r

t tươi sáng. Tôi li

n quy

ế

t đ

nh đi đ

ế

n m

i quan h

tình c

m v

i cô

y.”

          Liêu Tu ti

ế

p l

i anh nói: “V

sau c

u bi

ế

t đư

c tình hình kinh t

ế

nhà tôi không kh

quan, n

y sinh tâm k

ế

, làm cho tôi và H

Noãn chia tay?”

          “C

u sai l

m r

i.” L

c T

Ngân nhìn Liêu Tu, “Nguy

n v

ng ban đ

u c

a tôi, chính là mu

n kh

o nghi

m con ngư

i c

u, r

t cu

c c

u là yêu H

Noãn sâu đ

m đ

ế

n đâu. Chính c

u làm cho tôi th

c th

t v

ng, m

t khi k

ế

t qu

đã như v

y, tôi li

n c

p cho chính mình m

t cơ h

i, vì th

ế

tôi mu

n quay v

, tr

v

c.”

          “Ph

i không?” Liêu Tu n

n

i, c

m xúc t

a h

không ph

i t

t l

m, anh m

t m

i xoa nh

thái dương mình, c

m th

y cơn đau đ

u không khá lên là m

y, anh chưa t

ng bi

ế

t r

ng b

n thân mình còn có th

say đ

ế

n choáng váng th

ế

này.

          Liêu Tu không mu

n ti

ế

p t

c nghĩ ng

i, anh bi

ế

t rõ b

n thân nói không n

i n

a, anh đ

ng d

y đ

nh r

i đi, b

ng nhiên nghĩ đ

ế

n cái gì, quay đ

u l

i nhìn L

c T

Ngân nói m

t câu, “Tôi không bi

ế

t gi

a hai ngư

i trong quá kh

đã x

y ra chuy

n gì, hơn n

a cũng không mu

n bi

ế

t lý do c

a c

u, tôi ch

quan tâm hi

n t

i trư

c m

t, th

i gian này đ

ế

n lư

t tôi kh

o nghi

m c

u, n

ế

u c

u không x

lý t

t chuy

n này thì xin l

i, tôi s

không như

ng cho c

u n

a đâu.”

          L

c T

Ngân th

n nhiên nói: “Đư

c.” Tay anh đ

t nh

nhàng

 trên trán Tân H

Noãn, anh xem th

Tân H

Noãn có b

s

t không, không bi

ế

t cô gái này r

t cu

c đã hành h

b

n thân đ

ế

n m

c nào, u

ng nhi

u như v

y rư

u.

          Tân H

Noãn ch

c

m th

y trên đ

u có cái gì đó mát l

nh lan t

a khi

ế

n cho thân mình khô nóng c

a cô th

c tho

i mái, cô không ng

ng cu

n tròn ngư

i l

i g

n anh. L

c T

Ngân c

m bàn tay b

thương c

a cô, thì th

m: “Em yêu, chúng ta tin tư

ng nhau có đư

c không? Cho anh th

i gian, anh s

x

lý chuy

n này.”

          Đương nhiên k

say rư

u như ch

ế

t Tân H

Noãn căn b

n không nghe th

y nh

ng l

i này, cô như trư

c th

c bình th

n chìm trong gi

c ng

, trên m

t  nư

c m

t s

m đã khô, nhìn không ra n

i u s

u ph

ng ph

t.

          Tân H

Noãn xoa l

y th

t lưng, kh

rên r

, m

to m

t th

y chính mình cư nhiên ng

trên giư

ng l

n c

a L

c T

Ngân

bi

t th

V

n Tùng Sơn? Cô b

d

a cho khi

ế

p đ

m, t

t

ng

i d

y, b

n phía không ngư

i, t

a mình vào đ

u giư

ng đ

đ

nh th

n, ch

có ánh sáng nh

t c

a ban mai chi

ế

u r

i qua b

c màn trong phòng, t

cáo m

t tr

i đã lên cao t

lâu. Tân H

Noãn th

h

n h

n đi dép lê ch

y ra kh

i phòng, v

a đúng lúc va ph

i L

c T

Ngân đang đi vào, c

ngư

i ngã vào l

ng ng

c

m áp c

a L

c T

Ngân. L

c T

Ngân cũng thu

n tay ôm ch

t l

y cô, “Em yêu, t

i hôm qua ng

ngon không?”

          Tân H

Noãn gi

t mình, nghĩ mu

n thoát kh

i vòng ôm

m áp c

a L

c T

Ngân, hi

u ý L

c T

Ngân g

t gao si

ế

t ch

t, khóe mi

ng cong lên m

t n

i h

hê, đ

c ý.

          Tân H

Noãn c

n c

n môi, “Buông em ra.”

          “Hôm nay anh cùng em đi c

t ch

. V

ế

t thương trên tay em, anh xem r

t đau lòng.”

          Tân H

Noãn nhìn v

ế

t thương trên tay mình đang d

n lên da non h

ng nh

t, li

ế

m môi không nói, nh

đ

ế

n l

i nói ngày hôm qua, l

p l

i m

t l

n, “L

c T

Ngân, chúng ta d

ng l

i đi, em không nghĩ. . . . . .”

          L

c T

Ngân không ch

Tân H

Noãn nói xong, li

n

n môi mình ph

lên đôi môi đang náo lo

n c

a cô, tuy ch

là môi ch

m môi, nhưng đ

đ

cho Tân H

Noãn im l

ng. L

c T

Ngân ch

b

l

i m

t câu, “Vi

c này anh s

x

lý, em đi thay qu

n áo trư

c, chúng ta đ

ế

n b

nh vi

n.”

          Cô không nói thêm gì n

a. L

c T

Ngân đã nói như v

y, n

ế

u cô còn mu

n truy đ

ế

n cùng, có v

hơi quá đáng.

          Cùng L

c T

Ngân đi b

nh vi

n, Tân H

Noãn vào phòng khám, L

c T

Ngân không có đi theo, anh đ

ng

ngoài c

a ch

, lúc cô đi ra thì đã không còn th

y bóng dáng L

c T

Ngân, Tân H

Noãn trong lòng sinh nghi ho

c, anh đã đi đâu ?

          Cô v

a m

i chu

n b

l

y đi đ

ng ra g

i, L

c T

Ngân t

trong thang máy bư

c ra, g

p Tân H

Noãn đ

ng

c

a, cư

i cư

i, “C

t ch

xong r

i?”

          “Vâng, bác sĩ đ

ngh

em ph

u thu

t th

m m

.”

          ” Đương nhiên . Anh bi

ế

t m

t bác sĩ th

m m

r

t gi

i, anh đã h

n trư

c r

i.”

          “

m.”

          Hi

n nhiên, hai ngư

i trong lúc đó không gi

ng như trư

c h

ế

t s

c th

ng th

n và thân m

t, cũng ch

ng khi nào đ

ý ngư

i xung quanh, cư

i đùa nói chuy

n su

t d

c đư

ng đi, hi

n t

i c

hai có v

gì đó ngư

ng ng

u, khách sáo. Tân H

Noãn không thích b

u không khí như v

y, nhưng cô l

i không bi

ế

t làm như th

ế

nào? Luôn luôn là L

c T

Ngân

v

trí ch

đ

ng, không ph

i cô thay đ

i, mà là anh đã thay đ

i m

t r

i.

          Ngay t

i thang máy, khi cánh c

a m

i v

a v

a m

ra, L

c T

Ngân mi

ng th

t ra hai ch

, gây s

ng s

t b

t ng

cho Tân H

Noãn, anh g

i: “An Ny?”

          L

c T

Ngân v

a nhìn th

y cô gái kia, dáng ngư

i cao g

y, đ

y khí ch

t tao nhã. Hình như là con lai, thu

c hai dòng máu Trung – Âu, cô

y có m

t đôi đôi m

t thâm thúy, dáng ngư

i cao, m

nh kh

nh v

a nhìn qua đã c

m th

y t

ti trư

c dáng vóc bé nh

c

a cô, cái lo

i c

m giác ghen t

, b

b

c bách này khi

ế

n cho Tân H

Noãn không kh

i nh

t

i m

t ngư

i. Vào mùa đông năm đó, cô

y cũng ăn m

c gi

ng như v

y, b

t quá càng đ

l

rõ ra dáng ngư

i cao g

y, nh

t là c

p chân thon dài c

a chính mình.

          Đôi chân thon dài. . . . . . Vi

c này t

a h

tr

thành ác m

ng đ

i v

i Tân H

Noãn, càng làm cô thêm nhút nhát, t

ti nghĩ mu

n òa khóc.

          Ph

Dương, như v

y mà hoàn m

, tư th

ế

giơ đôi chân thon dài ra t

p bài quy

n đ

o vô cùng tuy

t đ

p. Tr

v

ph

n kí

c có Ph

Dương, t

n sâu trong lòng l

i nhói lên m

t c

m giác xót xa.

          Tân H

nh

n th

c đư

c Ph

Dương chính là thông qua L

c T

Ngân gi

i thi

u, nói m

t câu bông đùa, L

c T

Ngân chính là đo

n tơ h

ng, n

i k

ế

t hai ngư

i ph

n

h

l

i v

i nhau. Hai ngư

i làm b

n bè l

i r

t ăn ý. Có l

là nh

tính cách bù tr

l

n nhau, làm cho hai ngư

i càng ngày r

t g

n gũi.

Ph

Dương s

ng đ

ng, cá tính khi

ế

n cho m

t cô gái t

ti như Tân H

Noãn có c

m giác sùng bái, ngư

ng m

, cô xem cô

y như m

t s

tương ph

n chính b

n thân mình, b

i vì cá tính này c

a Ph

Dương cô c

đ

i cũng s

không có đư

c. Mà m

t Tân H

Noãn luôn nhút nhát cũng là Ph

Dương c

đ

i không làm đư

c. Có đôi lúc, cô cũng hy v

ng chính mình có th

gi

ng Tân H

Noãn như v

y ngoan ngoãn khi

ế

n ngư

i khác vô cùng yêu m

ế

n, đáng ti

ế

c cô sinh trư

ng trong m

t hoàn c

nh không cho phép cô đư

c như v

y, cô s

khi

ế

n chính b

n thân mình b

nhi

u ngư

i b

t n

t, khi d

, có l

s

ng không b

ng ch

ế

t. B

i v

y, cô luôn giương nanh múa vu

t trư

c m

t ngư

i khác, cũng là võ trang chính mình, nói cách khác là b

o h

chính mình. D

n dà, cô b

t g

p m

t ti

u n

sinh y

ế

u

t, nhu thu

n r

t khác h

n v

i cô s

n

y sinh ý mu

n b

o h

ngư

i khác.

          Tân H

Noãn may m

n tr

thành đ

i tư

ng b

o h

c

a Ph

Dương n

hi

p. Cô

y đ

i Tân H

Noãn g

n như cưng chi

u như s

ng v

t, m

c cho ai h

i cư

i nh

o trong l

i nói: “Ph

Dương, cô không ph

i là thích Tân H

Noãn ch

?”

          Ph

Dương lúc này cũng tùy ti

n đáp tr

: “Như th

ế

nào? Hâm m

hay ghen t

? Mu

n hay không lão t

cũng h

o h

o đ

i t

t v

i các ngươi m

t phen?”

          Sau đó đám đông kia l

p t

c gi

i tán, không có lòng d

nào đi trêu ch

c. Mà Tân H

Noãn ngây thơ đ

ế

n ng

c ngh

ế

ch l

i có th

i ha ha, hoàn toàn không đ

ý đ

ế

n hình tư

ng, cư

i khoái trá đ

ế

n g

p thân ngư

i ôm b

ng. B

n h

qu

là b

n thân c

a nhau a, bí m

t nào cũng không gi

u di

ế

m m

i là b

n t

t? V

n trong lòng có tâm s

, n

sinh nào mà không mu

n s

chia v

i b

n t

t, cô cũng không ngo

i l

mu

n tìm ngư

i tâm s

.

          Tân H

Noãn nói v

i Ph

Dương, “Mình thích m

t nam sinh, tuy r

ng anh

y không thông minh l

m, nhưng ch

c

n cùng anh

y

cùng m

t ch

mình li

n hy v

ng th

i gian qua r

t ch

m, t

t nh

t làm cho mình c

đ

i cùng anh

y

cùng m

t ch

.”

          “Anh ta là ai?” Ph

Dương cư

i hì hì h

i.

          “L

c T

Ngân, anh T

Ngân c

a mình.” Tân H

Noãn cũng b

t chư

c cư

i hi hi ha ha tr

l

i.

          Nhưng mà, Ph

Dương không có l

p t

c ch

ế

nh

o ánh m

t cô có v

n đ

, v

m

t vô vàn bình tĩnh, ngoài cư

i nhưng trong lòng không cư

i nói: “

m, m

t ngư

i b

n r

t t

t.” Tân H

Noãn không có chú ý đ

ế

n bi

u l

m đ

m c

a Ph

Dương, đôi m

t cô

y có chút th

t v

ng, cô l

i vô tình ph

h

a thêm vào, chính mình cùng L

c T

Ngân t

nh

đ

ế

n l

n luôn bên nhau, tin ch

c sau này s

mãi là như th

ế

. Th

i kì thi

ế

u n

, cô gái nào mà không m

ng tư

ng m

t câu chuy

n c

tích màu h

ng? Cô cũng không ngo

i l

. Ngư

i trong m

ng c

a cô, hoàng t

c

a lòng cô, là L

c T

Ngân.

          “A, trong m

ng c

a c

u không có mình.” Ph

Dương nghe xong, gi

b

bi

u tình bi thương, đ

y mình thương tích mà c

m thán. Tân H

Noãn kh

d

ng m

t chút, h

n d

i đô đô mi

ng, “Sau này con c

a mình và T

Ngân s

đ

cho c

u làm m

nuôi.”

          “H

? Mình m

i không c

n làm m

nuôi, mình ph

i làm cha nuôi.”

          “Đư

c, đ

ế

n lúc đó nh

rõ làm gi

i ph

u chuy

n gi

i.”

          “Tân, H

, Noãn! ! !”

          H

c h

c. . . . . . Không gian tràn ng

p ti

ế

ng cư

i đùa h

n nhiên như tr

i qua gi

c m

ng m

y niên k

, là như v

y trong sáng không vư

ng ph

i chút t

p ni

m nào. Có kho

ng th

i gian L

c T

Ngân luôn ám ch

trong l

i nói m

y v

minh tinh, dáng ngư

i thì cao g

y, đư

ng cong g

i c

m hoàn m

. L

c T

Ngân luôn l

y nh

ng l

i này kích thích Tân H

Noãn, b

i vì khi đó, Tân H

Noãn b

L

c T

Ngân mua chu

c b

ng đ

u h

tr

ng, cô đư

c v

béo gi

ng như chú heo con tr

ng tr

o non m

m.

          B

ngư

i trong lòng ghét b

, t

nhiên có c

m giác b

t an kh

ng khi

ế

p, Tân H

Noãn b

t đ

u bu

i t

i nh

n không ăn cơm, chuyên tâm ăn dưa leo gi

m béo. Khi

y h

c trung h

c, bu

i t

i có gi

ôn t

p, không th

v

nhà ăn cơm, đ

u là

bên ngoài t

gi

i quy

ế

t, bình thư

ng Tân H

Noãn đ

u cùng v

i Ph

Dương đi ăn cơm. V

a m

i b

t đ

u th

i kỳ ăn dưa chu

t gi

m béo, Tân H

Noãn th

c có th

kháng c

m

i hương v

h

p d

n, Ph

Dương ăn cơm có th

hoàn toàn th

ơ, nhưng v

sau Tân H

Noãn li

n không ch

u đư

c, đôi m

t – trông mong nhìn Ph

Dương đang ăn cơm ngon lành, khóe mi

ng nư

c mi

ế

ng đã mu

n b

t đ

u tràn ra . Ph

Dương g

p Tân H

Noãn như v

y th

ng kh

b

dáng, đành ph

i buông bát đũa, b

dáng th

y ch

ế

t không s

, “Mình cùng c

u ăn dưa leo gi

m béo.”

          Ph

Dương thân mình cũng r

t g

y, toàn thân

m y

ế

u đ

ế

n m

nh kh

nh ,ngay c

b

ng

c nhìn cũng không t

i. Ngo

i tr

mùa hè, m

c nhi

u qu

n áo d

y bó sát ngư

i. Lúc ki

m tra s

c kho

, cô giáo b

o cô

y cao ráo, cân n

ng bình thư

ng b

t quá ch

là thi

ế

u hơn 20 kg, h

i xem cô

y có ph

i hay không thư

ng xuyên ăn u

ng thi

ế

u dinh dư

ng. Vì th

ế

Ph

Dương s

nh

t chính là ki

m tra th

tr

ng cơ th

. Cô

y th

t s

là r

t g

y, cùng Tân H

Noãn gi

m béo, ph

i ăn g

n hai tháng dưa leo. L

c T

Ngân g

p Ph

Dương v

i b

dáng ti

u t

y,

m y

ế

u quá th

r

t c

c không đành lòng, nói v

i Tân H

Noãn, “Em dáng ngư

i t

t l

m, đ

ng gi

m cân n

a. N

ế

u l

i m

p thêm chút càng đ

p m

t.”

          Khi đó Tân H

Noãn th

t s

nghĩ đã làm cho L

c T

Ngân v

a lòng, hơn n

a b

t đ

u ăn u

ng bình thư

ng tr

l

i, cũng là làm cho thiên s

b

o h

Ph

Dương cũng b

b

c ăn theo, cũng là ăn r

t nhi

u. Kỳ th

t L

c T

Ngân b

t quá không hy v

ng Ph

Dương ph

i ch

u t

i cùng Tân H

Noãn, m

i ngày nh

n ăn đ

ế

n đói meo, sau đó lúc luy

n t

p quy

n đ

o b

i vì tu

t huy

ế

t áp mà té x

u. Anh cũng đã t

ng thành kh

n khuyên Ph

Dương nhưng không có k

ế

t qu

, ch

có th

gi

i linh còn tu h

linh nhân

(*)

, mà ngư

i

y cũng ch

có Tân H

Noãn, m

i có th

làm cho Ph

Dương t

b

.

          Vi

c này Tân H

Noãn hoàn toàn không hay bi

ế

t, ch

vì Ph

Dương

bên Tân H

Noãn vĩnh vi

n đ

u bi

u hi

n m

t b

dáng tràn tr

s

c s

ng cùng t

tin m

nh m

, s

mãi là thiên th

n b

o v

bên cô.

         

Nh

t trung, nh

như v

y mà phát ra m

t tin đ

n, gi

i nh

t ban Tân H

Noãn có m

t v

su

t khí thiên th

n b

o v

bên c

nh, hai ngư

i quan h

phi thư

ng m

ám. H

c sinh Nh

t trung bình thư

ng không đ

ng đ

v

i h

c sinh Th

p Nh

trung, có l

b

n nhóc trong lúc đó không v

a m

t l

n nhau. H

c sinh Nh

t trung xem thư

ng Th

p Nh

trung thành tích kém c

i, phía Th

p Nh

trung cho r

ng b

n h

c

Nh

t trung là nh

ng con m

t sách, tóm l

i hai bên đ

u r

t ghen ghét nhau.

          B

n h

nhìn không ra Ph

Dương là m

t n

sinh, nghĩ đ

ế

n là ngư

i yêu Tân H

Noãn. L

i đ

n đãi này rơi vào tai các th

y cô giáo, sau đó các th

y cô lo l

ng, v

i v

i vàng vàng đi tìm hi

u cũng không tra ra đư

c chân tư

ng li

n đem vi

c này nói cho Tân quân trư

ng v

n r

t nghiêm kh

c gi

i quy

ế

t.

          Th

i đi

m đó, cu

c s

ng c

a Ph

Dương đã g

n ch

t cùng v

i Tân H

Noãn trong th

i kh

c quan tr

ng nh

t.

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Kỳ thật này văn không tính viết ngược , này đó tình tiết bất quá là làm cho bọn họ giải tỏa khúc mắc trong lòng mà thôi ~~~~ vốn việc, yêu nhau hai người, trong lòng nếu có bí mật chưa phơi bày, về sau kết hôn cũng sẽ không được hạnh phúc thôi ~~ hắc hắc

(*) cởi chuông cần nhờ người buộc chuông.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro