Chap 9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tối hôm đó sau khi đi một vòng buổi triển lãm Cheer cũng không ở lại lâu, chủ yếu đi để an ủi bản thân một chút thôi. Cô không có dự định ở lại tham gia buổi đấu giá gì đó vào cuối giờ, những nơi đó cũng chỉ tranh giành nhau, khoe mẻ xem ai là người có tiền có quyền nhất, đối với Cheer chúng thật sự vô bổ, ngột ngạt.

- Sao chị lại ở đây? - Cheer nhíu mày, đi từ xa đã thấy bóng dáng Ann đứng dựa người vào xe cô. Trông bộ dạng cũng chỉ vừa mới ra đến nơi thôi. Ơ hay, là người tổ chức sự kiện này, thay vì ở trong đó đấu giá lại mò ra đây đứng.

- Chỉ là muốn đi dạo một chút.

- Vậy làm phiền chị tránh sang một bên, tôi còn phải về.

- Bây giờ vẫn còn sớm, cùng tôi đi dạo đi. - Ann nhìn Cheer, lại trưng ra cái dáng vẻ mỹ nhân yếu đuối mong manh dễ vỡ.

- Tôi không rảnh. Chị muốn thì tự mà đi. - Nor nói không sai nga, người này không khác gì cái đuôi của cô. Ban nãy tạm biệt ở trong buổi triển lãm cô còn mừng thầm rằng hôm nay chị ta có phải ăn trúng thứ gì không mà lại buông tha cô dễ như vậy. Nào ngờ là trong đầu có âm mưu.

- Em thật sự muốn để tôi đi một mình?

- Đúng đó. Chị nhanh một chút đi khỏi mắt tôi.

- Nếu tôi có mệnh hệ gì, em đừng có mà hối hận. Ở đây vắng vẻ quá a, sợ rằng trước khi đến được với em tôi đã không còn trong trắng. - Ann né qua một bên cho Cheer mở cửa, bộ dạng uỷ khuất quay lưng bước đi.

Cheer đen mặt khi nghe xong câu nói của Ann, chị ta đúng là cái gì cũng không ngại thốt ra. Cô thầm nghĩ có phải lần này quyết định trở về là sai lầm hay không? Mỗi lần gặp Ann đều có muôn vàng rắc rối cần phải giải quyết. Hai cha con họ cũng hợp ý quá đó, ba thì công kích công ty cô, còn đứa con gái bé bỏng nhà họ thì không chừa một giây một phút nào, nếu có thể liền bám theo không rời. Bất quá nhìn xung quanh nơi đây cũng không phải gọi là an toàn tuyệt đối, Cheer thở dài.

- Nè mau lên xe, tôi cùng chị đi dạo.

- Không cần. Em khi nãy bảo tôi đi một mình cơ mà.

Cảnh tượng bây giờ chính là một người thì lái xe theo không ngừng đưa ra lời năn nỉ, còn đại mỹ nhân như Ann chính là quá cứng đầu đi. Mặc kệ lời Cheer nói bên tai, cứ một đường thẳng mà đi, tới một cái liếc nhìn Cheer cũng keo kiệt nha.

- Tôi cho em năn nỉ đến mệt mới thôi.

- Cái đồ đáng ghét nhà em, người ta đã xuống nước năn nỉ cùng nhau đi dạo. Vậy mà nỡ bảo thích thì đi một mình. Được a, nghe theo em.

Ann lầm bầm đi phía trước, chị không hề hay biết chiếc xe luôn chạy bên cạnh đã ngưng lại từ lúc nào. Bây giờ người ngồi trong xe chính là đang bước theo sau chị, một khắc ngay lập tức bế gọn cả người Ann trên tay.

- Aaa...Cheer cứu tôi... - Bị bế lên bất ngờ, Ann còn chưa nhìn đến ai đã la hét kêu cứu.

- Chị la lối nhức cả đầu. Im lặng một chút sẽ chết à?

Khi Ann định thần lại cũng đã yên vị ngồi trên xe, con người như em không biết cái gì gọi là lãng mạn sao? Sau này tôi sẽ cho em xem phim nhiều một chút, 10 năm rồi mà đầu gỗ vẫn hoàn đầu gỗ.

- Có phải em sợ tôi không còn trong trắng khi đến với em?

- ...

Trời đất, có ai đó bịt miệng chị ta lại được không? Cheer không ngờ khi lên xe câu đầu tiên Ann nói với mình lại là về sự trong trắng gì đó của bản thân.

- Im lặng như vậy tức là đúng quá rồi. Em yên tâm đi, tôi rất yêu thương bản thân mình, chắc chắn hàng mới 100%.

- Tôi nghĩ chị nên dẹp cái suy nghĩ quái quỷ này ra khỏi đầu đi. Bởi vì chỉ cần là người tôi yêu, cho dù không trong trắng tôi cũng không để tâm.

- Nhưng đối với tôi, bởi vì người tôi yêu là em nên tôi phải chăm sóc bản thân tốt một chút.

Cheer liếc nhìn Ann, cố nén đi tiếng thở dài. Có phải nếu như năm đó Cheer không luôn đi theo sau bảo vệ Ann thì Ann sẽ không đem lòng mình yêu cô không? Nếu thật sự là vậy thì Cheer chấp nhận đánh đổi tất cả chỉ để quay ngược thời gian, cô không thể đáp lại tình cảm cũng không muốn Ann vì mình mãi sống một cuộc sống cô độc. Nhìn xem, đã đến tuổi thành gia lập thất cả rồi, thà cớ gì để lỡ dỡ đời mình.

***

Cô cứ cho xe chạy, cũng chẳng biết sẽ đi đâu. Những con đường cả hai đi qua cũng dần thưa thớt người di chuyển, thời tiết bên ngoài đã giảm xuống. Cheer đưa tay tắt máy lạnh trong xe, cô chuyển sang chế độ sưởi.

- Sau này cũng đừng ăn mặc ít vải như vậy ra đường. Thời tiết buổi tối không dễ chịu đâu.

- Em đang quan tâm tôi đó hả? - Ann đang nhìn phong cảnh bên đường chợt nghe Cheer lên tiếng trong ánh mắt thoáng có tia ngạc nhiên.

- Tại tôi thấy chị thì lòng cũng lạnh lẽo thay. Tôi ăn mặc kín đáo hơn chị còn thấy muốn cảm rồi, chị nhìn xem chị là mặc kiểu gì?

- Em có biết nữ nhân một khi bước ra đường nhất định không được xuề xoà không? Tôi rất xem trọng vẻ bề ngoài.

- Xem trọng vẻ bề ngoài không nhất thiết phải ăn mặc hở hang như chị. Nhìn vô cùng chướng mắt đi, giống quyến rũ đàn ông hơn.

- Đúng là có muốn quyến rũ nha, nhưng là quyến rũ em. - Ann đột nhiên muốn trêu trọc Cheer một chút, chị đưa mặt sát lại Cheer, rút ngắn khoảng cách, chỉ cần Cheer quay qua sẽ ngay lập tức mặt đối mặt trong cự li gần nhất.

Cheer cảm nhận được hơi thở đối phương đang rất gần mình, tâm trí hơi bị xáo động. Cô nhếch môi, ánh mắt bỗng loé lên một tia sáng, như nghĩ ra được gì đó Cheer ngay lập tức tấp xe vào lề, đưa tay tháo dây an toàn của mình ra, cô không ngại chạm môi đâu a, hai tay Cheer giữ lấy vai Ann, ép chị ngã về sau. Mũi chạm mũi...

Thời gian như ngưng đọng lại, ánh mắt cả hai chỉ chứa đối phương, mỗi lần hít vào đều là hơi thở của nhau.

- Xem chị quyến rũ tôi bằng cách nào? Có phải như thế này không? - Cheer bật cười khi thấy biểu hiện của chị. Thật là không có một chút gì gọi là né tránh nha, như nào lại còn nhắm chặt mắt lại chờ đợi nữa chứ.

Cô đưa tay vuốt mái tóc ngắn, trong phút chốc tay khựng lại. Ann khi xưa tóc rất dài, mái tóc đen xoăn nhẹ tôn thêm vẻ đẹp của chị. Vậy mà bây giờ đã ngắn trên vai rồi, Cheer khẽ cúi xuống đặt lên trán chị một nụ hôn.

- Mở mắt ra đi. Nói cho tôi nghe xem trong đầu chị vẽ nên bao nhiêu cảnh giống trong phim rồi?

Ann mở to mắt ra, lúc này Cheer đã quay về vị trí ban đầu, chị sờ lên trán mình. Không phải là hôn môi sao? Làm người ta cất công đợi mòn mỏi a.

- Từ Pháp trở về cũng xem như mạnh dạn được một chút.

- ....

Có trời mới biết Cheer lúc này thật sự không còn lời nói nào để có thể diễn tả hết được Ann. Ở cùng một chỗ với chị ta có khi phải chuẩn bị tâm lí nhiều lắm, còn không sẽ nhanh chóng bị những lời xấu hổ của chị ta bức chết. Giơ cờ trắng đầu hàng.

***

Ann quay trở về nhà thì thời gian cũng vừa hay bước sang ngày mới, mọi người trong nhà ai nấy đều đã chìm vào giấc ngủ. Chị rón rén từng bước tránh làm phiền đến người khác, nhưng khi bước qua dãy hành lang đã bị thứ ánh sáng chói mắt từ phòng làm việc của ba thu hút. Ann bước từng bước thật nhẹ đi lại, chị đẩy cửa vào phòng làm việc định khuyên ba ba ngủ sớm một chút, sức khoẻ vẫn là quan trọng. Nhưng khi vào trong lại không thấy ai, Ann dựa theo âm thanh phát ra đưa mắt nhìn về phía ban công. Ba nói chuyện điện thoại sao? Giờ này vẫn còn làm việc, đúng là không biết chăm lo cho mình nha. Sáng mai chị phải nhắc nhở ba một chút rồi.

Từ nhỏ đến lớn chị không bao giờ nghe lén bất cứ cuộc trò chuyện của ai, chị chính là dạng tiểu thư mặc dù lớn lên trong giàu sang nhưng được dạy dỗ rất tốt, rất hiểu chuyện. Ann định quay gót trở về phòng thì chính câu nói của Panat khiến chị dừng lại, ánh mắt thoáng một tia kinh ngạc, ba ba vừa nhắc đến Thikam...là Cheer.

Ann hít một hơi đầy lồng ngực, đúng thật là sau khi Cheer rời đi đã khiến chị thay đổi nhiều lắm. Giống như hiện giờ, Ann chính là đang nép sau tấm rèm, lắng tai nghe toàn bộ cuộc hội thoại.

- Nếu có thể thì cũng đừng nương tay. Bọn ranh đó khômg biết thân biết phận, tốt nhất chết hết sẽ thập phần vui vẻ.

Giọng cười của Panat vang vọng đánh mạnh vào tâm trí của chị, Ann như chết lặng khi nghe gần như toàn bộ lời nói của ba mình. Ba rất quan trọng với Ann, chị đã luôn có chấp niệm rằng cả đời chỉ cần ba hạnh phúc vui vẻ thì chị đánh đổi như nào cũng được, Ann đi theo con đường kinh doanh cũng chỉ vì muốn giúp cho ông chặng đường về sau. Chị gần như dành hết tất cả để báo hiếu cho người gà trống nuôi con như ông. Nhưng...bây giờ thứ chị nghe được như một gáo nước lạnh dội thẳng vào người. Chuyện ba nhún tay vào hắc đạo không phải chị không biết, cũng đã khuyên rất nhiều lần, thời gian trước sóng yên biển lặng chị cứ tưởng ba là quan tâm đến lời chị nói nên rời bỏ hắc đạo. Giờ thì...trực tiếp ra lệnh giết người?

Lại một lần nữa đứng giữa ranh giới, một bên là người mình yêu, một bên lại là người ba mình kính trọng.

- Con vào đây từ khi nào? - Panat khó hiểu nhìn Ann, tối muộn mà con gái lại đứng đây thất thần, lại có chuyện gì sao?

Đối với Panat, bởi vì Ann được chính tay ông nuôi nấng nên ông đặc biệt tin tưởng vào đứa con gái này, vả lại Ann cũng chưa từng khiến ông phải thất vọng nên việc nghi ngờ đứa con nghe lén là không thể. Panat chính là thuộc kiểu người, với người ngoài thì nghi hoặc phòng thủ nhưng với con gái thân yêu thì chỉ có tin tưởng và cưng chiều.

Ann giật mình quay lại, chị nhanh chóng che đi sự run rẩy của bản thân. Người đứng trước mặt là ba ba của mình thật sao?

- Con vừa về, thấy phòng còn sáng đèn lại biết ba là không nghe lời con rồi.

- Từ khi nào con lại đi sớm về khuya như thế này? - Panat nhíu mày nhìn đồng hồ đã chỉ đến 1 giờ sáng.

- Ba à, buổi triển lãm hôm nay con tổ chức quả thật nhận lại được rất nhiều thành công. Con cùng mọi người ra ngoài ăn uống một chút, nào ngờ lại trễ thế này.

- Ngươi càng lớn càng không thèm nghe lời lão già này. - Panat khẽ kí đầu Ann, ánh mắt chứa đầy sự cưng chiều.

- Mau trở về phòng ngủ đi. Ngày mai cùng ta đi khảo sát khu đất phía Bắc.

- Ba cũng nhanh trở về ngủ đi a, nếu không sẽ không có đẹp lão được đâu nhé! - Ann mỉm cười, hôn nhẹ lên má Panat rồi rời đi.

Từng bước chân nặng nề lê về phòng, chị thả mình xuống chiếc giường rộng lớn, cuộn cả người trong chiếc chăn, mùi hương từ ngọn nến thơm phát ra khiến cả cơ thể chị như bị đánh úp. Thả lỏng bản thân, nước mắt cũng theo đó mà rơi xuống.

Ông trời quả thật biết trêu ngươi, nhìn xem chị có tội lỗi gì không mà hết lần này đến lần khác bắt chị phải lựa chọn?

Năm đó chứng kiến ba phá đi hạnh phúc gia đình của Cheer, phá đi cả cơ ngơi của người khác nhưng Ann vẫn chọn đứng về phía người có ơn nuôi dưỡng, vẫn ngày qua ngày lừa dối bản thân để che đậy đi sự xấu xa của ba mình. Kết quả chính là chị phải đánh đổi tình yêu vừa chớm nở, đánh đổi 10 năm rời xa Cheer. Còn bây giờ thì sao? Nếu như chị vẫn lựa chọn ba...thì chẳng phải hậu quả sẽ tệ hơn sao?

Không phải là 10 năm nữa mà chính là cả đời không gặp. Cả đời thật sự rất dài...

...

________________

"Tiếc là Trường An không có được Cố Lý
Đợi chẳng được từ niên thiếu tới thất tuần."

Câu trên là trong bài nhạc em gắn ở đầu chap á mọi người. Tự nhiên hôm bữa nghe xong đến giờ bị mê chữ ê kéo dài, với cả thấy nó hợp với truyện này quá luôn.

Thất tuần ở đây là 70 tuổi ý, chờ một người, chờ một lần ngoảnh đầu từ thời niên thiếu đến năm 70 tuổi quả thật rất là dài nhưng cuối cùng vẫn là không có được, người mình chờ cũng không quay lại.

Giống bé Ann ghê, ráng chờ Cheer đi nga~ em sẽ không ác đến độ không cho hai người bên nhau đâu. Chờ đến 70 tuổi em cho Ann toại nguyện bên cạnh Cheer :v

____

Ráng dùng thời gian ít ỏi còn lại ra chap cho mọi người. Tại vì hết tuần sau là em phải bỏ dỡ truyện để ôn thi THPTQG aaaa.

Chúc mọi người đọc truyện zui zẻ. Yêu ❤️

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro