C17,18: Như Song Yến (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Tiết học bắt đầu thì Phi Nhung lại nhận được tin nhắn từ Hiếu Từ, lúc đó thì cô mới biết rằng con người của Hiếu Từ đúng là không thể nhẫn nhịn được mà. Nhớ lại ở kiếp trước, ngay khi hắn ta biết rằng cô biết nấu Như Song Yến thì liền dùng lời ngon tiếng ngọt dụ dỗ, sau khi nhận được hết thảy mười bảy món, hắn cũng nhanh chóng tìm ra được mấu chốt của vấn đề thì liền trở mặt.

Con người của Hiếu Từ này, đúng là vừa dễ đoán, nhưng lại khó tin người.

Đào Linh Nhi ở bên cạnh thấy cô cứ chăm chú nhìn vào điện thoại cũng đưa tay chọt vào cánh tay của cô, nói nhỏ:

- Nhung Nhung à, cậu đừng mải chơi nữa, sắp đến kì thi cuối kì rồi đó, cậu không tập trung thì sẽ không qua nổi môn này đâu. Tớ nghe nói đề thi năm nay khó lắm.

Phi Nhungcũng chỉ ậm ừ, nhưng sau đó cô cũng chỉ trả lời qua loa vài câu hỏi của Hiếu Từ rồi lại thôi. Nói sao thì chuyện nấu Như Song Yến cũng không khó, chỉ là nếu như Hiếu Từ không có đủ mười bảy món thì cho dù có là thần tiên cũng không thể giúp hắn ta có được gia sản của Vương gia. Khoan đã, để cô nghĩ xem trên dưới Vương gia còn có ai có thể lợi dụng được nhỉ?

- À đúng rồi Nhung Nhung, tớ nghe cuối tháng sau là thọ bát tuần của Vương lão gia, cũng xem như là chọn ra người thừa kế tiếp theo của Vương gia, hôm đó cậu có đến không?

Vương gia này cô cũng có để ý qua, chỉ là kiếp trước vì quá chú tâm đến Vương Hiếu Từ nên cô không thể quan sát được, kiếp này cô phải tìm người "phù hợp" với chức vị gia chủ của Vương gia. Hiển nhiên lúc này thì Hứa Dịch ngồi phía trên cũng quay xuống, nói:

- Tớ nghe nói năm nay có tận năm người muốn tranh làm đường chủ của Phạm gia. Trong số đó thì có ba người khá được lòng của Vương lão.

- Là ai vậy?

- Vương Hiếu Từ, người này chắc cậu biết rồi nhỉ. Người thứ hai là Vương Khắc Diêu, anh ấy năm nay hai mươi sáu tuổi, tuy tuổi không quá lớn, kinh nghiệm không dày dặn nhưng là người độc lập, có chí cầu tiến, nhà hàng Tinh Thần là do anh ấy một tay thành lập. Người thứ ba có thể kể đến chính là Vương Duy - con trai út của Vương lão gia, năm nay hình như là bốn mươi sáu tuổi, ông ấy là một nhà phê bình ẩm thực có tiếng, chỉ đáng tiếc là cả đời liêm chính nhưng lại không có con cái gì.

Đột nhiên lúc này Phi Nhung lại nghĩ đến một chuyện, đầu của cô lập tức nhảy số ngay, nếu như Vương Duy không có con cái thì vẫn có thể nhận con nuôi, cô từng nghe nói Phạm gia không quá chú trọng huyết thống, chỉ cần là người của Vương gia và tìm được giá trị của Như Song Yến liền có thể làm đường chủ. Nếu như... Chỉ là nếu như, nếu như bây giờ cô làm nghĩa nữ của Vương Duy, thì chẳng phải cô cũng có tư cách tham gia cuộc tranh đấu này sao?

Nhưng lúc này Đào Linh Nhi lại nói:

- Nhưng tớ nghe nói đã nhiều năm rồi chưa ai nấu được Như Song Yến... Cơ mà, Như Song Yến là cái gì vậy? Tớ có nghe cha nói đến, nhưng nghe cũng chẳng hiểu được.

Lúc này Phi Nhung liền không nghĩ mà đáp:

- Như Song Yến là một tên gọi quyền quý được Vua năm đó ngự ban cho một bàn tiệc, trong đó bao gồm mười bảy món với nguyên liệu và cách chế biến vô cùng cầu kì và phức tạp. Bề nổi thì Như Song Yến đơn thuần là một bàn ăn với nhiều món phục tùng Vua chúa thời xưa, nhưng bề chìm thì đó là chìa khóa dẫn đến nhiều cái rất thú vị.

Phi Nhung vừa dứt lời thì không chỉ có Hứa Dịch và Đào Linh Nhi nhìn cô, ngay cả những bạn học khác và giảng viên ở trên bục cũng dừng lại và nhìn cô bằng cặp mắt khó tin. Bỗng chốc Phi Nhung có chút hoảng hốt, chết rồi, cô lỡ miệng mất rồi, nhưng sau đó cô liền chữa cháy nói:

- Là do ông anh của tớ trước kia có nghiên cứu về mấy món Như Song Yến nên tớ mới biết chút thôi. Đừng để ý đến mà.

Nghe vậy thì cả lớp cũng thở phào rồi tiếp tục tiết học của mình, nhưng Đào Linh Nhi lại không cho rằng như vậy. Con người của Ngữ Tùng cô ấy cũng có hiểu một chút, anh ấy không phải dạng ham muốn tìm hiểu về nhà người ta.

- Nhung Nhung, cậu biết nấu Như Song Yến không?

- Cậu nghĩ gì vậy? Tớ là người họ Vương, làm sao biết được những món của Như Song Yến chứ. Mà cho dù có biết thì tớ cũng chẳng để làm gì, vì tớ đâu thể nào tham gia cuộc tranh đấu gia tộc kia được.

Dừng một chút, Phi Nhung lại xoa xoa đầu của Đào Linh Nhi, nói:

- Linh Nhi à, cậu đừng nghĩ nhiều nữa.

Nhưng cho dù một con cừu nhỏ Đào Linh Nhi tin cô, nhưng một con cáo già như Hứa Dịch làm sao có thể dễ dàng bị qua mặt như vậy chứ. Cậu ta vẫn đưa mắt nhìn Phi Nhung, trong đầu dường như cũng đã có tính toán gì đó rồi thì phải.

_____

C18: Như Song Yến (2)

Khi tan học thì Đào Linh Nhi có việc gấp nên đã về trước, mà hôm nay Mạnh Quỳnh cũng có việc nên không đến đón cô được, cuối cùng cô cũng phải tự mình đi về. Trong lúc đang chuẩn bị gọi xe đến đón thì Hứa Dịch đã đuổi đến, cậu ta nhìn cô, sau đó nói:

- Nhung Nhung, chúng ta tìm quán cafe nào đó nói chuyện một chút được không?

Dù Phi Nhung không hiểu gì lắm nhưng vẫn đồng ý.

Sau khi hai người đến một quán cafe thì lại chọn một góc khuất để ngồi, nhìn thái độ nghiêm túc kia của Hứa Dịch thì cô cũng có thể hiểu được chút gì đó rồi.

Nhưng một giây sau đó thì những gì cậu ta nói đều làm cô kinh ngạc.

- Nhung Nhung, cậu có thể giúp dì và dượng út của mình được không?

Quá ngạc nhiên khi biết rằng người đàn ông tên Vương Duy kia lại chính là dượng út của Hứa Dịch, ban đầu thì Phi Nhung cũng không hiểu được mối quan hệ của họ là gì. Mãi cho đến khi Hứa Dịch nói rằng Vương Duy là chồng của dì út, vì nhà họ ngoại không nổi trội nên chẳng giúp gì được cho dượng út, cho dù hai người họ đã kết hôn với nhau hơn hai mươi năm nhưng chẳng có nổi một mụn con, chuyện này cũng làm cho Vương lão càng lúc càng không thích dượng út.

Hơn nữa con người của Vương Duy đơn thuần, không thích tranh chấp, nhưng vì để cho vợ mình có tiếng nói trong nhà, cũng như để bản thân và gia đình có thể hòa nhập với Vương gia nên dượng ấy mới tham gia cuộc tranh đấu kia. Vốn dĩ Vương Duy đã học sáu món, nhưng theo một nguồn thông tin bên ngoài thì họ nghe nói Vương Hiếu Từ đã tìm được người biết nấu mười sáu món của Như Song Yến, nếu như Vương gia rơi vào tay của kẻ độc tài như Vương Hiếu Từ thì chắc gia đình của dượng ấy sẽ không có chỗ dung thân.

Từ lúc Hứa Dịch biết Phi Nhung biết đến Như Song Yến thì cậu ta đã có một ý nghĩ táo bạo, đó là nhờ cô giúp đỡ. Vì cậu ta biết số người biết đến Như Song Yến không nhiều, tài liệu ghi chép cũng chỉ là qua loa tạm bợ, nhưng trong lời nói trên lớp của Phi Nhung thì Hứa Dịch chắc chắn rằng cô biết rất rõ về Như Song Yến, giống như là cô đã từng nấu ra được vậy. Tuy nhiên, trong suy nghĩ của Hứa Dịch vẫn còn có gì đó canh cánh trong lòng, nói sao thì Phi Nhung cũng là họ Phạm, làm sao có thể biết nấu Như Song Yến của Phạm gia chứ? Nhưng đây là niềm hi vọng cuối cùng của dì út và dượng út của cậu ấy, nên cậu ấy mới mặt dày xin giúp đỡ.

- Nhung Nhung, cậu biết nấu Như Song Yến đúng không?

Thấy Hứa Dịch chân thành như vậy thì Phi Nhung cũng không tài nào không nhận, quả thật cô biết nấu Như Song Yến, nhưng mà chuyện này cô đã hứa với sư phụ là không thể tiết lộ ra bên ngoài được. Nên bảo cô tự mình đứng ra nấu thì cô không làm được.

- Nhung Nhung, cầu xin cậu, xem như là tớ nhờ cậu một lần được không?

- Hứa Dịch, thật ra không phải là tớ không giúp... Nhưng mà chuyện nấu Như Song Yến với một người ngoài như tớ thật sự sẽ khiến cho Vương gia khó chấp nhận, hơn nữa là tớ là người ngoài lại nấu được Như Song Yến, nếu như để Vương lão biết thì chắc ông ấy sẽ tức chết mất thôi.

Mặc dù những lời này của Phi Nhung nói ra rất có lý, dù sao thì cô cũng không phải người nhà họ Vương, nếu để một người không thân không thiết, không chút liên can đến Vương gia nấu ra được mười bảy món của Như Song Yến thì đúng là trò cười của thiên hạ mà. Hứa Dịch ngay lập tức cúi đầu than thở.

- Hứa Dịch, cậu rất muốn giúp đỡ hai người họ sao? Cho dù khi họ thắng thì cậu cũng không được lợi ích gì cả.

Nhưng Hứa Dịch cũng chỉ cười, đáp:

- Con người của dì út không thích tranh giành, còn dượng út thì vì yêu thương vợ nên mới đứng ra để giành lấy. Hai người họ thật sự rất tốt, tớ chỉ là muốn họ... À mà thôi, làm khó cậu rồi Nhung Nhung.

Lúc này tựa như Hứa Dịch đã từ bỏ rồi, có lẽ cuộc đời của mỗi người đều có sắp xếp riêng, cậu ta thật sự không nên giúp người khác cãi mệnh. Tuy nhiên lúc này Phi Nhung lại nói:

- Tớ có thể giúp bằng một cách. Nhưng đổi lại tớ có điều kiện.

Nghe đến đây thì hai mắt của Hứa Dịch lập tức sáng lên, cậu ta đương nhiên muốn biết điều kiện là gì, nhưng Phi Nhung lại không nói. Cô muốn trực tiếp đến gặp Vương Duy và bàn rõ về diều kiện của mình với ông ấy, hiển nhiên là Hứa Dịch rất sẵn lòng giúp đỡ.

- Vậy sau khi chuyến leo núi của chúng ta kết thúc thì cậu đến gặp họ nhé?

- Hứa Dịch, tớ cảm thấy tình cảm của cậu dành cho dì dượng này còn tốt hơn cả cha mẹ nữa đấy.

Nhưng Hứa Dịch cũng chỉ cười, có lẽ con người của cậu thanh niên này cô chưa biết rõ được, nhưng chỉ là mỗi người có khoảng trời riêng, một khoảng bí mật riêng, nên cô cũng không muốn can dự vào quá nhiều làm gì.

- Nhung Nhung, cảm ơn cậu!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro