•2•

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

     "Gọi cho Di thử xem, photographer nữ hiếm hoi, chưa kể xinh gái nhất Sài Gòn", thằng bạn đưa tôi danh thiếp kèm lời giới thiệu có vẻ dư thừa.
     "Tao đâu có tuyển người mẫu mà cẫn xinh. Khéo vẽ chuyện! ". Tôi cằn nhằn, xong cũng cất kỹ tấm danh thiếp trắng được in dập nổi chữ Thiên Di bằng thứ mực xanh ánh bạc cầu kỳ, thầm nghĩ "nghe tên là biết không thể đứng yên".
     Công ty tôi vừa nhận thực hiện dự án quảng bá thương hiệu cho một showroom nội thất. Có điều, mọi nhiếp ảnh gia tôi liên hệ đều chỉ nhận được cái lắc đầu, bởi showroom này dành cho trẻ em với thiết kế y hệt truyện cổ nên các tay nhiếp ảnh quen chụp mấy cô người mẫu nóng bỏng cũng đành bó tay. Di là cứu cánh duy nhất khiến tôi yên tâm, bởi lối suy nghĩ cố hữu rằng phụ nữ chắc hiểu ý bọn trẻ và dễ chiếm cảm tình của chúng hơn.
      Ơn trời, Di rất thích con nít và chỉ vừa xuất hiện đã có cách khiến tụi nhỏ xúm xít vây quanh. Buổi chụp hình dự kiến mất cả buổi chiều rốt cuộc chỉ kéo dài chưa đến một giờ đồng hồ. Thấy còn sớm, Di nhận lời mời đi uống vài ly để tôi được dịp cảm ơn.
     Lời cảm ơn chẳng biết lân la đến đâu mà chúng tôi ngồi cạnh nhau đến giữa khuya vẫn chưa ngớt chuyện. Di mê du lịch, còn tôi lại thích gặp gỡ nhiều người và tiếp xúc nhiều nền văn hóa mới, thế nên cuộc trò chuyện thành ra một buổi khám phá passport lẫn nhau. Di trầm trồ về những ngày tôi lánh đời sang Myanmar và sống nhờ cửa Phật để tìm thanh tịnh, còn tôi ngưỡng mộ thân gái dặm trường một mình leo đỉnh Himalaya bất chấp núi tuyết điệp trùng.
     Chúng tôi nói về các vùng đất mình chưa từng qua, về nỗi say mê kỳ lạ dành cho những nơi chốn chỉ thấy trên bản đồ và biết qua Google. Di rất muốn một lần đắm mình giữa hoàng hôn ở Giza - nơi các Pharaoh chọn xây chốn yên nghỉ vĩnh hằng phải thuộc về phía Tây sông Nile để linh hồn tiếp tục chu du trình bất diệt cùng vầng thái dương. Còn tôi, lẳng lặng nhìn đôi mắt ánh lên niềm vui của Di và thấy lòng mình xôn xao ánh lên thứ bình minh của một cảm tình chưa rõ dạng.
     "Vậy hẹn gặp em ở Giza, hứa nhé! ", tôi vừa nói vừa để tay lên ngực trái ra vẻ như tuyên thệ.
     Và đó là lúc Di áp lên môi tôi một nụ hôn, như một lời hẹn ước!
     Dĩ nhiên, chúng tôi thừa hiểu lời hứa ấy vốn dĩ đã được men rượu vẽ vời thêm thắt. Đang chếnh choáng say, ai dám chắc những gì nói ra còn ai nhắc lại và có được lâu dài? Và nụ hôn kia chưa chắc đã xuất phát thật lòng , bởi mấy ai yêu nhau chỉ với tiếng sét ái tình của lần đầu tiên. Đời đầu phải truyện cổ tích mà tin vào nụ hôn có thể đánh thức công chúa khỏi giấc ngủ ngàn năm.
    
     Đúng thật, lời hứa chưa kịp thành thì chúng tôi đã rời tay nhau nhanh như đá tan loãng vào ly rượu đã nhạt vị. Những buổi hẹn hò thưa dần, những lời thương chưa kịp nói đành giữ lại. Và mỗi lần tôi ngỏ ý xa xôi, Di sẽ lại giấu đi ánh mắt xao nhẹ để mỉm cười thật tươi rồi bảo: "Em còn quá nhiều điều phải làm trong phần đời này...". Cứ thế, Di mải mê đến những vùng đất mới - một mình - để làm công việc mà em yêu thích, chụp lại những khoảnh khắc của đời thường nhật. Một cuộc đời mà tôi không thể chạm vào xáo động. Hai đứa cứ thế , đi cạnh nhau, trông thấy nhau, nhưng không thể nào với tới nhau. Thật ra tình cảm ấy ngay từ đầu đã rất khó để nói đúng hay sai. Chẳng thể so đo, cũng không màng tính toán được mất về sau thế nào, chỉ cần biết rằng đang bước bên cạnh nhau thật gần, vậy là đủ - dù chỉ là bước theo quán tính, chứ chẳng phải bản năng của một tình yêu thật lòng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#hdai