Chương 5:Nghe em nói với người khác là tôi đã chết

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Giản Thành Hi xách rương quần áo ra tới, cậu kêu hệ thống tìm cho cậu nơi nào có thể cầm đồ quần áo.

Hệ thống ngày thường có chút vô dụng, nhưng ngẫu nhiên lấy ra một cái bản đồ thật ra không có vấn đề gì , rất nhanh hệ thống liền tìm ra nơi có thể dùng quần áo đổi lấy tiền- là một ngôi nhà nấm nhỏ, nơi đó là tiệm cầm đồ duy nhất ở thành phố ngầm.

Ngoài cửa người rất nhiều.

Quản sự đến kiểm tra rương của hắn sau khi nhìn đến quần áo bên trong lộ ra biểu tình ghét bỏ, hắn nói: “Giản tiên sinh, quần áo này của cậu chúng ta không có cách nào lấy được”

Giản Thành Hi nghi hoặc dò hỏi nói: “Vì cái gì?”

Vì có thể đem đồ vật mau chút đẩy mạnh tiêu thụ đi ra ngoài.

Giản Thành Hi nhặt lên trong đó một bộ quần áo khoa tay múa chân nửa ngày: “Này không phải khá xinh đẹp sao, lại còn có rất mới nữa, ông liền thu đi, nhà tôi còn có hai đứa nhỏ đói bụng, ông coi như xin thương xót?”

Quản sự tựa hồ là bất đắc dĩ thở dài: “Không phải tôi không giúp cậu a, chỉ là chúng ta cũng không có dư tiền thu quần áo, hiện tại tình hình khó khăn, phía trước chiến sự căng thẳng a, đại thiên sứ nhất tộc của tinh cầu chúng ta mười mấy năm trước bỗng nhiên diệt vong, thần thụ khô kiệt, đã không còn sự phù hộ thần thụ sau, bắt đầu xuất hiện tình huống thú nhân bị ô nhiễm tinh thần mà trở nên cuồng loạn, Trùng tộc nhân cơ hội đó tập hợp tiến công, hiện tại tôi nghe thấy tin tức, nghe nói có dị tộc gần nhất vẫn luôn xoay quanh bên ngoài tinh cầu chúng ta, chảng biết lúc nào chuẩn bị tấn công chúng ta!”


Giản Thành Hi dò hỏi nói: “Chúng ta đây chẳng phải là sẽ gặp nguy hiểm sao?”


“Đúng vậy!” Quản sự có chút ưu sầu mở miệng nói: “Nhưng là có thể làm gì bây giờ, tôi cũng nghĩ sẽ giúp ngươi a Giản tiên sinh, nhưng nhà của chúng ta cũng rất khổ a, mẹ già tôi nằm liệt trên giường, vợ con thì bệnh nặng, tôi ngay cả chân chính mình cũng có tàn tật, hiện tại trừ bỏ dựa vào điểm sinh ý nhỏ này, cũng chỉ có thể lĩnh trợ cấp xã hội sống qua ngày!”


Giản Thành Hi ngẩn người: “Còn có thể lãnh trợ cấp xã hội?”

Quản sự liếc hắn một cái nói: “Nếu trong nhà sinh hoạt cực kỳ khó khăn, liền có thể đến phòng làm việc ở thành phố ngầm xin……”

Tiếp theo ——

Hắn liền nhìn đến Giản Thành Hi trong mắt như có tia sáng, hắn xách theo cái rương liền hướng bên ngoài chạy: “Cảm ơn ta đã biết!”

……

Đường phố thành phố ngầm.

Phòng làm việc tại trung tâm thành phố ngầm, là một cái cổ thụ ngàn năm, cái cây này cành lá lớn lên tốt tươi, tới tới lui lui có không ít người ra vào, ở hiện đại chính là cùng loại tồn tại Thôn Ủy Hội

Giản Thành Hi trong tay nắm con gái, trên lưng cõng con trai.

Lệ Toái Toái nhìn đại sảnh phía trước, ánh mắt mọi người lui tới đều dừng ở trên người ba bon họ, mang theo thăm dò cùng đánh giá, cô nhóc có chút khẩn trương dựa vào Giản Thành Hi: “Ba ba……”

Giản Thành Hi an ủi cúi đầu nói: “Không có liên quan tới Toái Toái không sợ, chúng ta liền tới xử lý chút việc, chỉ cần ở chỗ này điền thông tin, xin trợ cấp, chúng ta là có thể có được tiền cơm.”

Lệ Toái Toái ngoan ngoãn gật đầu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro