Đại ma đầu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Miệng Grunt nở nụ cười kỳ quái, từ từ quay lại, khom lưng hỏi Đồng Niên: "Cô gái nhỏ, cô có quen người này không?" Hắn nói xong, ánh mắt liếc nhìn Gun.
Mắt Đồng Niên đỏ ửng, mặc dù chẳng muốn nghĩ tới người này nữa... vẫn gật đầu.
"Vậy... Cô biết tên của anh ấy là gì không?"
Cô không dám nói thẳng, lại nhìn về phía Gun, người kia vẫn tiếp tục ăn táo, vẻ mặt trái lại muốn nhìn cô xem còn có thể làm ra chuyện gì mới mẻ.
"...Hàn Thương Ngôn." Cô nhẹ giọng trả lời.
Ngày ấy... Anh tới quán net có dùng chứng minh thư chính là cái tên này...
Chẳng lẽ lại nhầm rồi? Mẹ kiếp.....
Grunt đứng lên, vừa khổ sở che bụng, vừa hả hê quay lại, đưa lưng về phía Đồng Niên, hạ thấp giọng nói bên tai Gun: "Trong câu lạc bộ, số người biết tên tiếng Trung của anh không vượt quá ba người, chứ đừng nói là người trong câu lạc bộ nhé. Muốn em phải chịu oan ức hả? Không có cửa đâu, thần côn!"
Anh chớp mắt một cái vẻ không hiểu, ngay sau đó liền nhíu mày, đấm một phát vào ngực Grunt.
"Mẹ kiếp..." Grunt lập tức che ngực, suýt nữa té nhào xuống đất, "Anh muốn diệt khẩu!"
Một cánh tay đặt lên vai Grunt, đè xuống một cách nặng nề: "Cậu hãy xem lại một chút, ai mới là người đang chịu oan ức?"
"...Cô gái nhỏ," Grunt đành phải hy sinh trước, bỏ mắt kính xuống, dùng ánh mắt vô hại thuần lương nhìn về phía Đồng Niên, "Thích thì dũng cảm nói ra, nói cho cô biết, người đàn ông này đừng nói đến phụ nữ, ngay cả sinh vật cái cũng không muốn dính líu. Mấy con chó của mấy ông bảo vệ dưới lầu đều là giống đực đấy... Cực phẩm thế này đúng là lãng phí cả đời!"
Tôi..." Nước mắt cô chưa rơi xuống, vẻ mặt chợt tỉnh ra, "Dù sao... Người tôi thích không phải là Grunt..." Đồng Niên cúi đầu, gắt gao nhìn chằm chằm mũi giày của mình, nhỏ giọng nói: "Tôi tới tìm anh."
Trời ạ...
Dám nói ra rồi...
Gun nhíu chặt mi tâm.
Ánh mắt của anh rất đẹp, đàn ông đáng nhẽ không nên có lông mi dài và dày như vậy, lúc này con ngươi đen nháy đều là hoài nghi: "Còn không chịu nói thật phải không?"
"Chính là lời nói thật mà!" Đồng Niên và Grunt đồng thanh thốt lên, cùng kêu lên phản bác.
Còn chưa đủ rõ ràng ư!?
Đây là lần đầu tiên tỏ tình... Không phải bị từ chối, cũng không phải là được đồng ý, mà là không tin!
Không tin......
Đồng Niên cảm giác mình như đang nằm mơ, vừa uất ức, thất vọng.
Gian phòng trong một thời gian ngắn đã trở nên yên tĩnh lạ thường.
Cho đến khi, có người hắng giọng, nói: "Còn đứng đây làm gì? Không có chuyện của cậu."
Hả?
Đồng Niên bắt đầu lo lắng, ngẩng đầu lên.
Anh tiện tay ném lõi táo vào thùng rác, trừng mắt nhìn Grunt.
Hả? Không phải nói mình?
Rốt cuộc cũng được đi, Grunt một phút cũng không muốn nán lại, ngay cả áo khoác cũng không cầm đi, chỉ mặc một chiếc áo mùa thu tay lửng, run rẩy đeo mắt kính: "Hai anh chị cứ tiếp tục, em rút lui đây."
Nói xong, bước đi như bay rời khỏi đó.
Cửa lạch cạch một tiếng.
Đồng Niên theo phản xạ, ưỡn thẳng lưng lên
Trước mắt xuất hiện một đôi giày thể thao màu đen.
Cô không dám thở mạnh, hai tay để phía sau lưng toát hết mồ hôi.
Anh đi tới trước mặt cô, đang suy nghĩ xem nên mở miệng thế nào.
Buổi chiều ở cung thể thao, thấy cô kéo một cái vali, sau khi kết thúc cuộc thi đấu mới vội vã đi vào, khiến anh chợt nhớ lại hình như đã từng có duyên gặp mặt cô gái này một lần rồi. Dù sao cũng đã đi tới nhiều nơi tham gia nhiều trận đấu, nên quen rất ít phụ nữ, điều này làm cho anh nhớ tới, trong cuộc sống của anh đã từng xuất hiện một cô gái.
Là người bạn tốt, AppleDog.
Lần đầu tiên anh gọi một cô gái là người bạn tốt, cô gái kia chỉ mới 15 tuổi, là bạn gái của Solo.
Đó cũng là lần đầu tiên anh thay đổi cái nhìn về phụ nữ, có thể cùng người khác phái nói chuyện trên mạng, có thể kề vai sát cánh, có thể giúp đỡ lẫn nhau, có tình nghĩa anh em. Sau đó... như chưa từng có chuyện gì xảy ra. Đối với chuyện mất đi một tình bạn, anh vẫn luôn thấy canh cánh trong lòng, cho nên phút chốc ấy lại khiến anh hơi xúc động, muốn tới trước mặt cô gái này để chào hỏi, khích lệ sự nhiệt tình của cô với game online.
Sau đó lại cảm thấy, có chút không đúng.
Cái này... Trong quá khứ của anh suốt hai mươi mấy năm đã bài xích những người có tính tình mềm yếu, nước chảy bèo trôi, mưu cầu danh lợi, hay suy nghĩ lung tung, chỉ biết xử trí theo cảm tính, hơn nữa còn thích
Anh nhìn lướt qua chiếc quần ngố cùng đôi tất dài trắng có con mèo.
Cô khẽ ho khan một tiếng.
Tóc không rối lên chứ?
Ặc, hay là anh không thích phong cách đáng yêu thế này?
"Cô..." Gun hỏi một câu, "Biết tôi tên là gì không?"
Dĩ nhiên... Cô nhẹ giọng trả lời: "Hàn Thương Ngôn."
Mặc dù nhìn trộm chứng minh thư là vô văn hóa...
Lại yên lặng.......😌
"Thích tôi?" Anh mở miệng lần nữa.
"Sao? Tôi hiểu lầm rồi hả?"
"Không có..."😳
"Thích cái gì ở tôi?"🤔
"..."
Chẳng lẽ lại nói vừa gặp đã yêu rồi sao 😍
Nếu ngón tay có thể thắt lại với nhau, có lẽ cô đã sớm quấn chặt đến đứt ra rồi.
Trước mắt, chân của anh bỗng di chuyển.
Sang phải hai bước, chậm rãi bước đi thong thả.
"Khó trả lời sao? Vậy thì hỏi câu khác," Gun nở nụ cười rạng ngời, vẻ mặt ôn hòa, hỏi từng câu từng chữ đều kích thích sự hiếu kỳ, "Tôi có gì đáng để thích sao?"
Dù bị ngốc cũng nghe ra, giọng nói của anh mặc dù mang vẻ tôn trọng, nhưng hiển nhiên không hề vui vẻ gì. Anh nhất định không thích người khác nhìn trộm chứng minh thư, không thích phụ nữ theo đuổi đến tận cửa, hơn nữa... còn tới tận khách sạn.😌
Mấy ngày nay cô như bị trúng tà lại đi thích người ta, bây giờ đứng ở đây, chính miệng không nhịn được tự chất vấn mình "Tôi có gì đáng để thích", lời này không phải ngầm nói là "Đừng thích tôi, tôi không có hứng thú với cô" sao?
Cô cắn môi, một lát sau mới lên tiếng: "Xin lỗi, tôi... tôi không phải cố ý đi theo anh, chỉ là ở sân bay gặp lại anh, anh và những người khác đều mặc quần áo thể thao, còn rất vui vẻ... Tôi hỏi bạn mình, cô ấy nói ở đây có cuộc thi đấu game, nên tới đây xem một chút, có phải anh đang thi đấu ở đây thật hay không...
Tôi... Chính là muốn biết tuổi của anh, công việc, cuộc sống của anh, và anh thích làm gì.
Muốn anh có thể biết đến tôi, hiểu tôi, nhớ đến tôi...
Muốn cho anh nhìn thấy những điều tốt nhất ở tôi, để anh thích tôi...
Mà không phải...
Như bây giờ......💔
"Tên của anh, là trong sổ ghi chép của quán net... Tôi không nên cố ý nhìn, Còn tên bị xuất huyết dạ dày kia, tôi bỗng nhiên nghe thấy nhân viên làm việc ở đó nói đến, nghĩ rằng Grunt là anh, nên khẩn trương muốn đi thăm anh... Chỉ muốn nhìn xem anh có bị làm sao, không muốn quầy rầy anh đâu."
Chỉ là, sau đó không giải thích được gì liền bị người đàn ông kia đưa vào phòng họp.
........
Cô cúi đầu, liều mạng tự nói với mình, Đồng Niên mày ngàn vạn lần đừng làm chuyện gì mất mặt nữa.
Nói xong rồi đi.
Ngàn vạn lần đừng do dự...
Gun cảm thấy cô gái này cũng khá thành thật, anh khép mắt lại, nhìn cô.
Có phải mình quá thẳng thắn rồi không? Hình như lại hù dọa cô gái này?
Chuông điện thoại vang lên, phá vỡ không gian yên tĩnh.
Sau đó, tiếp tục vang lên, không ai di chuyển.
Cô vẫn mơ màng, ngẩng đầu nhắc nhở anh: "Điện thoại của anh..."
Ánh mắt Gun nhìn nghiêng, hướng đến chỗ chiếc túi của cô, là tiếng điện thoại di động của cô.
...??Tình hình gì đây?
Không đúng...
Hỏng rồi, là của đài phát thanh...
Đồng Niên chợt thức tỉnh, hốt hoảng nhìn anh, rồi lại vội vã nhìn xung quanh.
Nơi này? Là hành lang?
Ở đây... Thật quá xấu hổ.
Nói chuyện ở hành lang... Có phải quá xấu hổ hay không?
Cuối cùng, đành nhắm mắt, nhỏ giọng hỏi: "Tôi có thể dùng tolet ở đây không? Có một cuộc điện thoại rất gấp."
Gun cũng chẳng để ý tới, chỉ chỉ một nơi: "Ở đó."
Bố trí văn phòng hành chính có chút kỳ lạ, cửa phòng vệ sinh nằm ở gần giường, rất khuất.
Cô chạy ra theo ngón tay của anh, chạy vào, đóng cửa lại, hắng giọng. Sau đó cầm điện thoại từ trong ba lô ra, đặt lên tai.
Một giọng nói nhiệt tình rõ ràng lập tức truyền tới: "Alo, chào cô, xin hỏi cô có phải là cá mực điện hạ không?
"Ừ, là tôi." Cô cố để cho giọng nói của mình thật ổn định.
"A, thật tốt quá, Cá Mực điện hạ! Tôi là fan hâm mộ của cô đây, hohohoho, xấu hổ quá, cho phép tôi thất lễ một chút. Điện hạ, khi học lớp cấp ba tôi đã nghe những bài hát của cô, thành ra đã vượt qua rất nhiều bài thi đó!"
"À, phải." Cô biết đây cũng là một fan hâm mộ nhiệt tình, không biết nên nói gì.
Cho nên... Dần dà sẽ bị người ta nghĩ thành kiêu ngạo...
"Khụ khụ, tốt quá, tiết mục mở đầu hôm nay, tôi muốn trở về với thân phận của mình. Các thính giả quen thuộc, hôm nay chúng ta đang liên lạc trực tiếp với một nhân vật rất nổi tiếng, trên mạng phải có tới mười mấy vạn fan hâm mộ, lượng người xem lên tới hàng triệu view - Cá lội trong mật thất. Dĩ nhiên, những người ái mộ rất yêu mến cô gọi cô là điện hạ, cô có thể lên tiếng chào hỏi mọi người hay không, cá mực điện hạ."🙂
"Chào mọi người, tôi là Cá Mực Nhỏ, tối nay cần được chiếu cố nhiều. Không cần gọi tôi là điện hạ, Cá Mực Nhỏ là được rồi."
"A, điện hạ của chúng ta đang bán manh rồi. Điện hạ, một bạn trên mạng có điều này muốn hỏi cô, có phải điện hạ có thể làm một cử chỉ thật đáng yêu hay không?"
Thật đáng yêu??...🥰
Cô dựa lưng vào cửa, nhìn tấm gương trước mặt, rõ ràng vẫn còn hơi nước, chắc hẳn là vừa tắm xong.
Sau lưng cách một cánh cửa, chính là anh.
Chuyện này... Đáng yêu thế nào đây....
Người chủ trì chương trình không nghe thấy tiếng động, lập tức hiểu ra: "Ha ha ha, điện hạ vẫn cao ngạo như thế, vậy thì tốt, chúng ta bắt đầu chào hỏi thôi."
20p chào hỏi, một tuần trước đã cố gắng bình tĩnh rất tốt, chính là không ngờ...
Lại nói chuyện trong một nơi xấu hổ thế này.
Bởi vì sợ người ngoài cửa nghe thấy sẽ không giải thích được, cô cố gắng rút ngắn từng câu từng chữ. Chỉ nói nhiều nhất là "à, phải." "À, đúng thế." "Có thật không?"...
Khi đã cúp điện thoại, cô mới cảm thấy toàn thân đang toát mồ hôi ròng ròng.
Điện thoại bỏ vào áo khoác, xoa mặt, còn nóng, thật quá căng thẳng.
Cửa đằng sau lưng.
Cạnh cửa là một tấm đá cẩm thạch dài mười mét, trên đó còn để một chiếc khăn tắm và chiếc khăn mặt vừa dùng...
Cách một cánh cửa, là anh.
Cô nhớ lại tình huống vừa rồi, không dám ra ngoài, cứ đứng trong phòng vệ sinh như vậy, không biết nên làm sao đây. Thôi, cứ cúi đầu xuống, trực tiếp mở cửa đi ra, cùng lắm... là nói tạm biệt....
Cô hạ quyết tâm, để tay lên tay nắm cửa, vừa định mở ra, liền nghe thấy một tiếng gõ cửa.
Theo phản xạ, thu tay lại.
"Có sao không?" Anh hỏi.
"Không sao..." Cô đáp.
"Không sao thì mở cửa ra đi."
"À." Cô lại đưa tay ra, từ từ mở cửa.
Vẫn cúi đầu, nhìn đôi giày thể thao đen...
"Có đói bụng không?"
"Hả?" Cô mơ màng, ngẩng đầu lên.
"Đi ăn."
"À?" Cô nhìn anh.
Gun giải thích qua quýt: "Sau tám giờ là thời gian huấn luyện câu lạc bộ, còn 20' không ăn được nữa đâu."
"À..." Cô đeo ba lô lên, chậm rãi suy nghĩ, không phải là... muốn đuổi mình đi chứ?
Gun mặc áo khoác, bỏ điện thoại và thẻ khóa phòng vào túi, mở cửa ra, ý bảo Đồng Niên đi ra ngoài trước. Đồng Niên đi lướt qua anh, đột nhiên dừng lại.
Không đúng, tại sao lại cùng nhau đi ăn?
"Thật ra thì..."
"Tên cô là gì?" Gun nghĩ rằng cô gái này trời sinh ra vốn đã chậm chạp, khẽ đẩy nhẹ hai vai của cô, sau đó đi ra, trở tay đóng cửa lại.
"Đồng Niên..."
Anh gật đầu.
Anh đi phía trước, trước khi vào thang máy, chợt lấy ra từ trong túi áo một viên kẹo, bóc vỏ định bỏ vào miệng, bỗng nhiên dừng lại, nhìn Đồng Niên đang đi theo sát mình vào thang máy: "Muốn ăn không?"
Hả?😳

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro