Cà phê biết nói

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tôi rất yêu những buổi sáng thong thả, cả nhà ngồi uống cà phê. Tôi hít đầy phổi mùi thơm nồng và quyện, lắc lắc ly để thấy cà phê sóng sánh đen, bám dính dính vào thành ly. Không thích uống đen như má, đắng nghét, tôi chỉ nghiền nâu sữa vừa ngọt vừa ngậy, vẫn thơm lựng cà phê nhưng chỉ đắng chút chút cho vừa tròn vị.

Tôi cũng thích lắm cái cách chị em tôi ngồi trầm ngâm như những bà cụ non, nhìn cà phê nhỏ giọt chậm rãi, nghe má nói chuyện xưa lắc xưa lơ. Rằng cuộc đời rất giống cà phê, thơm thật thơm nhưng uống rồi mới biết đắng, phải thêm đường thêm sữa mới béo, mới dễ uống, dễ yêu. Rồi cuối cùng, nhận ra ngon nhất vẫn là cà phê đen đặc quánh, uống đắng ban đầu nhưng ngọt và hưng phấn thật sâu.

“Cà phê biết nói đấy con à.”

Câu nói của má đi cùng tôi qua bao năm tháng. Tôi lớn lên. Vẫn chưa hiểu được cái ngọt của ly cà phê đen không đường, vẫn yêu cà phê như thuở nhỏ xíu. Nhưng không hay uống cà phê cùng má nữa. Tôi khoái la cà cùng chị Hai hơn. Chúng tôi đi khắp thành phố, uống cà phê và mơ mộng rất nhiều điều.

Tôi gặp Bảo lần đầu khi đi cà phê cùng chị Hai. Cậu ấy cùng tuổi với tôi và làm bán thời gian ở quán. Dĩ nhiên là sau này chúng tôi mới biết những chuyện đó. Còn tất cả những gì tôi có thể nghĩ tới khi nhìn thấy Bảo là cậu ấy quá bảnh. Bảo để tóc ba phân, đeo bông tai đen, cao thật cao. Nhìn ngầu dễ sợ. Đặc biệt là nụ cười, phải nói là quá hoàn hảo. Và cậu ấy cực kì hào phóng chúng. Cậu ấy cười với tất cả mọi cô gái trong quán, không thêm kèm theo một cái nháy mắt cực duyên. Chị Hai nhận thấy ánh mắt của tôi nhìn Bảo. Chị đang quan sát Bảo đang nói gì đó làm hai cô gái bàn bên cười nắc nẻ, rồi liếc tôi một cái sắc nhẻm.

“Bad boy.”

“Bảnh mà.”

Tôi nói ngang. Chị lắc đầu.

“Con gái là thế đó. Lúc nào cũng đặt ra cả đống tiêu chuẩn chung thủy, hiền lành, tốt bụng, dịu dàng các thứ cho các chàng trai. Nhưng những người như vậy thường rụt rè, và con gái chẳng bao giờ để ý, toàn thích bad boy thôi.”

“Chị nói như chị không phải con gái ấy.”

Chị Hai định cự nự gì đó, nhưng Bảo đã đến bên bàn chúng tôi. Chúng tôi gọi cà phê. Cậu ấy rất thân thiện. Cậu ấy nhìn gần lại càng bảnh, ăn nói rất có duyên. Lúc cậu ấy cười chào tôi, tìm tôi như hoàn toàn quên mất việc phải đập. Chị Hai nhéo tôi một cái thật đau để cảnh tỉnh. Cậu ấy đi rồi, chị Hai tiếp tục huyên thuyên một hồi về việc Bảo không được đâu.

“Ai nói em thích cậu ấy đâu.”

Tôi nói cứng. Và đó là nói dối, vì trong lòng đã có một quyết định vĩ đại: Tôi sẽ thành khách quen ở đây – khách quen của Bảo.

Tôi ngồi đồng ở quán mỗi khi rảnh. Tôi thích đi một mình hơn, vì chị Hai luôn cảnh giác Bảo bằng một kiểu làm tôi rất mất hứng. Tới tuần thứ ba liên tục có mặt ở quán, Bảo bắt đầu hỏi chuyện tôi nhiều hơn những câu xã giao thông thường. Khi quán vắng khách, Bảo sẽ lại bàn và trò chuyện cùng tôi. Cậu ấy gọi đó là “Chế đọ ưu đãi dành cho Khách hàng thân thiết.” Bảo có khá nhiều tài lẻ. Cậu ấy có thể làm ảo thuật đơn giản như lôi từ không khí ra một bông hồng. Hoặc là hát hò đôi chút. Thỉnh thoảng, cậu ấy vẫn hát tặng tôi một vài bài, nhưng khi tôi nằn nì mãi.

Tôi bị mê mẩn Bảo. Tôi là đủ thứ để trở thành bạn của cậu ấy, hoặc thậm chí là một cô em nhỏ nhắn giỏi chọn quà cho bạn gái giúp Bảo. Tôi chỉ muốn được ở cạnh Bảo như thế này.

Càng thân với Bảo, tôi càng phải thừa nhận nhận xét của chị Hai là đúng. Bảo quả thật là một anh chàng rất lăng nhăng. Cậu ấy chẳng hẹn hò ai lâu hơn hai tháng. Tôi quen Bảo 4 tháng và chứng kiến cậu ấy chia tay ba người. Mỗi lần chia tay, cậu ấy đều dắt tôi

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro