Bầu show

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Những ánh đèn sân khấu sáng loá hắt từ bốn phía làm nổi bật người con trai đứng giữa sân khấu, những hạt cườm long lanh muôn màu đính trên quần áo phản chiếu lại thứ ánh sáng lung linh ấy như thể đang dát một vầng hào quang xung quanh người ca sĩ. Phía bên dưới, đám khán giả như phát cuồng nhảy điên loạn theo nhịp bài hát, theo tiếng hát cao vút đầy sức sống của. Đó là Hiếu, một chàng ca sĩ một bước tiến lên mây.

Ở đất Sài Gòn này, người ta có thể lăng xê một ngôi sao của công nghệ showbiz với một tốc độ chóng mặt, chỉ mới một năm trước thôi, Hiếu chỉ là một thằng nhà quê mới vào nghề kiếm cơm lạc lõng giữa mười triệu người nơi này thì nay khắp nơi người ta nhắc đến anh, poster, áp phích dán nhiều chi chít đủ làm cho từ một ông già đến đứa trẻ nít quen thuộc cái nụ cười trong trẻo ngây thơ của anh trong những tấm hình quảng cáo. Bài hát đi dần đến những nhịp dồn dập ở cao độ đến chóng mặt, khán phòng chìm trong tiếng hò reo và tiếng nhạc, không khí ngột ngạt càng bị đốt nóng vì những fan hâm mộ Hiếu đứng dưới. Người ta hét tên cậu, hát theo cậu, tiếng những bước chân dậm thình thịch của đám người chen chúc nhau hướng nhìn lên sâu khấu. Buổi biểu diễn cứ phải kéo dài hơn dự kiến, thoạt đầu là một, sau đó là hai bài, rồi thêm nữa, cứ mỗi lần anh định chào khán giả và kết thúc chương trình thì bên dưới lại có những tiếng hô đến khản giọng yêu cầu anh hát thêm, rồi Hiếu lại hát thêm nữa, mãi cho đến khi người phụ trách phòng trà phải bước ra kết thúc chương trình. Hiếu rút lui vào trong sân khấu trong những tiếng hoan hô có, la ó có của đám khán giả vừa bị Hiếu làm cho phát cuồng, họ coi Hiếu như một thần tượng sống, họ tôn thờ cậu.

- Đêm nay em hát hay lắm, rất có hồn, chả trách khán giả họ hâm mộ em như thế.

Hiếu ngồi trong phòng phục trang, cố uống hết cốc nước quả ép, cậu hơi nhăn mặt, cổ họng cậu như đau rát, căng ra vì hát quá sức. Người nhân viên hoá trang giúp cậu tẩy trang, những giọt mồ hôi chảy thành từng dóng tren khuôn mặt cậu, kéo theo cả lớp son phấn nhoè nhoẹt. May mà ánh đèn sân khấu chói mắt nên khán giả bên dưới chẳng thể phát hiện ra, nhưng quả thực nhìn vào gương lúc này Hiếu tự thấy trông bản thân mình rũ rượi, như một con đĩ – cậu nghĩ thầm – giống những lúc chàng bơ phờ sau khi phải phục vụ gã đàn ông mập mạp bụng phệ đang đứng phía sau ngắm chàng. Gã đang cầm xấp tiền cát xê người ta trả cho Hiếu đếm từng tờ một, gã hài lòng lắm vì hình như dạo này mỗi một đêm đi hát chàng lại kiếm về cho gã nhiều hơn.

Đáng lẽ em có thể đòi thêm tiền, hôm nay em hát vượt quá ba bài so với trong hợp đồng cơ mà. Thế mà cái lão chủ phòng trà này lại chỉ chịu trả thêm có chút xíu, chả bõ bèn gì. Lần sau thì cạch mặt cái phòng trà này ra.

- Thôi mà anh, tại khán giả họ yêu cầu nên tự em hát thêm chớ đâu phái là người ta yêu cầu. Mình đừng làm khó người ta, cát xê trả vậy là đã cao lắm rồi.

Ban nãy trên sân khấu, Hiếu bốc lửa và hừng hực bao nhiêu thì giờ coi cậu mệt mỏi và ủ rũ bấy nhiêu, phải mãi mới có thể cất nên tiếng. Cậu lười biếng nghiêng đầu để cho người phụ trách hoá trang làm lại tóc cho cậu, chị ta chải thẳng những lọn tóc uốn cong rất kiêu kỳ của Hiếu. Thực ra chàng thích để tóc kiểu tự nhiên hơn, như thế hợp với tính cách của chàng, nhưng có điều ông bầu của chàng một mực bắt chàng chải kiểu này cho phù hợp với phục trang đêm nay của chàng. Trông mình như một con búp bê ngốc nghếch với cái kiểu tóc này – Hiếu nghĩ thầm – quả thực với gã đàn ông đứng kè kè bên chàng, chàng chả khác gì một con búp bê của gã. Một con búp bê mà gã đã lăng xê cho có ngày hôm nay, một con búp bê hàng ngày đi hát kiếm tiền cho gã và phục vụ cho thói dâm ô quá sức chịu đựng hàng đêm của gã.

- Cát xê của em giờ thuộc loại top ở Sài Gòn rồi đó. Lần sau em nên khôn ra một chút, giữ sức giữ giọng, chỉ hát đủ số bài trong hợp đồng thôi. Hôm nay hát mệt lắm phía không.

"Không mệt bằng lúc bị mày lật ngửa ra rồi chơi như chơi một con heo nái.'' – Hiếu suýt chút buột miệng, chàng cố gắn mình lại chỉ gật đầu cho qua chuyện với hắn. Chỉ nghĩ đến việc hát suốt hai tiếng đồng hồ nãy giờ, mệt nhoái mà lát nữa về đến nhà lại phải làm tình với gã hai tiếng đồng hồ nữa là chàng đã thấy rùng mình. Nhiều đêm đi hát về mệt quá, chàng van xin hắn cho chàng nghỉ làm cái chuyện đó một đêm nhưng hắn lúc nào cũng chỉ cười hềnh hệch túm tóc chàng lôi lên giường, cởi toạc hết quần áo của chàng ra rồi.....

So với Hiếu thì Tuấn hơn hẳn chàng ở sự từng trải và lọc lõi. Nếu coi cái nghề ông bầu của gã như một kiểu ma cậu cao cấp thì có lẽ cũng chẳng sai. Trong giới giải trí hiện nay thì có thể nói hắn chả ngán ai, mà đúng hơn là chẳng ai muốn dây chuyện với hắn. Một cậu ca sĩ trẻ mới tập tọng vào nghề, hắn thấy vừa mắt thì có thể gặp mặt và trực tiếp đặt vấn đề. Cậu ta có thể chọn, hoặc là theo hắn, cung cấp xác thịt hàng ngày cho hắn, hoặc từ chối lời đề nghị luôn luôn vô cùng khiếm nhã và thô bỉ của hắn. Nếu cậu ta chọn cách thứ hai thì chỉ ngay hôm sau, tất cả các sân khấu, phòng trà ở Sài gòn sẽ từ chối thẳng thừng suất diễn của cậu ta, không một ai dám mời cậu ta diễn, sau khi nhận được những cú điện thoại của Tuấn. Cái tên Tuấn "sô" đã đủ là một nỗi khiếp đảm cho tất cả, ngay bản thân Hiếu cũng biết chuyện tuần trước, một cậu bé mới hát được mấy buổi diễn, rất xinh và ngây thơ từ chối cho hắn chơi thử cái lồn của cậu ta, thế má chỉ vài hôm sau đã phải lết đến tìm hắn van xin hắn như một con chó để được hắn địt, đổi lại việc cậu ta được làm tiếp cái nghề ca hát này.

Hiếu nhắm mắt không dám nhìn cảnh cậu ca sĩ đó lầm lỗi theo hắn vào phòng ngủ, bên ngoài Hiếu có thể nghe thấy tiếng van xin, rên rỉ của cậu ta vọng ra. Hiếu biết đêm đó, cậu ta đã phải làm với Tuấn đủ mọi trò khủng khiếp nhất, của một con vật chứ không phải của con người. Đó là cái giá để đổi lại một cú gọi điện của Tuấn, đại khái kiểu như" Tối tôi sẽ cho Hiếu đến hát ở phòng trà của ông, à mà tôi có một cậu trai mới kháu khỉnh lắm, ông cho cậu ta lồng thêm vào chương trình của Hiếu nhé..." Ngày xưa, Hiếu cũng đã từng phải như vậy, cũng đã chống cự rồi cuối cùng cũng đành đầu hàng trước thế lực của Tuấn, cam chịu làm một món đồ chơi trong tay hắn. Trước Hiếu cũng đã có hàng tá những cậu ca sĩ khác làm điều đó, mà sau Hiếu cũng sẽ còn nhiều cậu trai trẻ khác chấp nhận đánh đổi thân xác của mình như thế. Chỉ có điều trong những chàng trai ấy, chẳng có mấy người có thể đạt được nhiều thành công và vinh quang như Hiếu ngày hôm nay.

- Thôi, về thôi, em cũng nên về nghỉ sớm đi chứ hôm nay hát mệt rồi.

Tuấn giục giã chàng, hắn vừa mới kiểm kê lại số tiền thu được hôm nay xong. Hiếu cười khổ, "nghỉ ngơi" chỉ là cái từ hoa mĩ hắn nói ra ở chốn đông người thôi chứ riêng Hiếu thì chàng thừa biết hắn thúc giục chàng về nhà là vì cái của nợ ấy trong quần hắn đang đòi hỏi chàng mà thôi. Hắn muốn chóng về nhà để địt chàng, để bắt chàng phải banh đít cho hắn đụ. Hiếu nhanh chóng thu dọn lại mấy thứ đồ cá nhân vất la liệt trên bàn trang điểm rồi bước theo hắn ra xe. Chiếc ô tô đen bón lộn đậu ngay ở cửa sau khuất của phòng trà, Hiếu vẫn có thể nghe được tiếng hò reo tên chàng vọng lại từ phía cửa trước, nếu giờ chàng về theo cái cửa đó thì tới đêm cũng không thể về nhà. Tự dưng Hiếu lại thấy muốn bước ra chỗ đó, hoà mình vào đám đông, những người muốn chụp ảnh cùng chàng, xin chữ kí cùng chàng. Dù sao ở chỗ đông người, chàng cũng có một cảm giác an toàn hơn là đi theo Tuấn như thể sắp sửa bị làm thịt đến nơi, chàng thực đã quá khiếp sợ những trận làm tình hùng hục của hắn.

Anh lái xe cho xe chạy vun vút, giờ này đường phố đã thưa người hơn rất nhiều, dọc đường chỉ còn đôi ba chiếc xe bán mì đêm cùng những tiếng rao lạc lõng. Đã quá quen rồi nên anh lái xe chỉ tập trung vào công việc của mình mà không thèm, đúng ra là không dám nhìn cảnh ông chủ đang vầy vò cậu ca sĩ nổi tiếng Hiếu ở băng ghế đằng sau. Đêm nào chàng cũng phải chiều hắn ngay từ lúc còn trên xe ô tô chứ không đợi đến khi về nhà. Hiếu mệt mỏi buông thả mình, mặc cho gã đàn ông bắt đầu cởi áo của chàng ra, làm lộ ra cả một bầu vú trắng ngần săn chắc với hai núm vú màu hồng tươi quyến rũ. Hiếu cong ngực lên cho hắn mút vú chàng chùn chụt, quần áo trên người chàng tụt ra đến tận hông. Hiếu khiếp không dám nhìn cảnh hắn mút chàng chùn chụt, rồi tay hắn thọc vào bên dưới mò mẫm đến chỗ kín đáo của chàng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro