Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thứ sáu, Giản Kiệt vẫn ở nhà một mình.Anh năm nay mười chín tuổi đang theo học ngành kiến trúc tại Đại học Hằng Đức, một trường đại học hàng đầu ở Trung Quốc.Anh trai bây giờ là người thân duy nhất của anh, từ khi anh trai kết hôn, anh đã chuyển đến căn nhà bốn phòng ngủ hai phòng khách này.Hàng tuần đều có nhân viên vệ sinh đến dọn dẹp cùng với bản thân anh cũng rất gọn gàng ngăn nắp nên nhà vẫn sạch sẽ.Bây giờ đang ở giữa tháng bảy và rất nóng, với ánh nắng gay gắt vào buổi chiều.Nhưng lúc này, anh kéo rèm dày của tất cả các phòng lên và bật đèn, làm cho trời có vẻ như buổi tối.

Khi có tiếng gõ cửa vang lên, anh đang vẽ bản phác thảo mặt ngoài của một tòa nhà trong phòng làm việc, trong phòng còn có tiếng đàn cello trầm thấp nên anh không nghe thấy.Chú chó Labrador tên là Viên Viên đang chơi đồ chơi dưới chân anh, nghe thấy tiếng động,nó vội chạy vào phòng khách và sủa thật lớn nhìn về phía cửa.

“Kiệt Kiệt ” Lúc này anh mới nghe thấy bên ngoài có người gọi biệt danh của mình, đó giọng của anh trai Giản Bân, anh nhanh chóng đặt bút chì xuống và đi ra ngoài mở cửa.

“Ngày đẹp trời như vậy, em tối ngày chỉ ở trong nhà, cuối tuần sao không cùng bạn bè đi chơi đi?”  Kỳ nghỉ hè nhìn thấy em trai vẫn chỉ biết ở trong phòng, vừa mở cửa Giản Bân không nhịn được nhắc nhở đứa em trai này vài câu.

Giản Bân năm nay 30 tuổi là giám đốc điều hành của một công ty lớn.Giản Bân hơn anh mười một tuổi, và kể từ khi cha mẹ  qua đời nhiều năm trước, anh ấy đã chăm sóc em trai mình rất tốt.

Giản Bân rất thương đứa em trai này của mình, vì anh rất nghe lời và thành tích học tập luôn rất tốt, còn đang học tại trường đại học tốt nhất Trung Quốc, điều này khiến Giản Bân rất tự hào. Chỉ có một điều, anh quá hướng nội và trầm tính lúc nào cũng ru rú trong nhà, không giống với những thanh niên 19 tuổi khác. Giản Bân vẫn luôn hy vọng em trai mình có thể ra ngoài và kết bạn nhiều hơn.

Sau khi nghe anh trai nói, anh chỉ cười đáp: "Sáng nay em đã ra ngoài rồi."

“ Em dắt chó đi dạo đấy à.” Giản Bân bất đắc dĩ lắc đầu,  “Anh đến để nói với em hai ngày nữa anh sẽ đi Hồng Kông, công ty đang mở rộng kinh doanh ở đó, vì vậy anh được bổ nhiệm làm giám sát viên.Trong một khoảng thời gian dài không về được, anh đang cho em, em cứ nhất định muốn dọn ra ngoài, hay là chuyển về chỗ của anh ở một thời gian đi, có gì chị dâu có thể chăm sóc em dù sao cũng là kỳ nghỉ hè, đâu cần đến trường. Em nghĩ sao?"

Anh cúi đầu suy nghĩ một lúc, nhưng vẫn từ chối, nói: "Em muốn sống ở đây , anh Dương Kỳ đã giới thiệu một công việc tốt cho em, anh à, chỗ của anh cách nơi đó quá xa."

Nhắc đến việc này Giản Bân lại cảm thấy tức giận hơn : " Em thật là có chuyện gì cũng không muốn gọi báo cho ông anh trai này một tiếng."
Giản Bân cảm thấy người em trai này có chuyện gì chắc chắn sẽ đi tìm Dương Kỳ cầu giúp đỡ chứ không phải mình , vì thế cảm thấy vừa khó chịu vừa bất đắc dĩ, cất giọng oán trách: "Tại sao lại không gọi cho anh? Kể từ khi em bắt đầu học ghita từ Dương Kỳ có việc gì em cũng cũng không hề gọi cho anh, sớm biết anh sẽ không đồng ý cho em học ghita chỗ hắn rồi!”.
"Em có gọi nhưng lúc ấy anh bận." Anh cố gắng giải thích.
Giản Bân biết mình đuối lý nên nhanh chóng chuyển đề tài nói: “Anh cũng từng đến quán bar mà Dương Kỳ giới thiệu cho em, khá yên tĩnh và không tệ, anh cũng quen biết ông chủ Văn Sâm ở đó, cũng không có vấn đề gì lớn, thích thì cứ đến đó đi.Nếu cảm thấy không thoải mái thì không cần làm nữa, có chuyện gì cứ nói với anh nhé"
Một mặt,Giản Bân muốn em trai mình ra ngoài nhiều hơn, nhưng mặt khác, lại luôn coi em trai mình như một đứa trẻ, sợ rằng sẽ xảy ra chuyện gì ở bên ngoài vì vậy không thể không luyên thuyên một lúc lâu, nhưng anh cũng không tỏ ra khó chịu mà vui vẻ đồng ý.

Đương nhiên, anh đi làm không phải vì thiếu tiền. Anh trai anh Giản Bân đã để lại toàn bộ tài sản thừa kế của cha mẹ cho anh, còn được cho một số tiền tiêu vặt hàng tháng, hơn nữa anh chưa bao giờ tiêu tiền một cách tùy tiện nên cuộc sống không thiếu thốn gì. Chỉ là anh thích cảm giác tự lập thôi. Anh cũng đã làm việc bán thời gian trước đây, nhưng anh quá hướng nội và vẫn chưa gặp được công việc phù hợp. Lần này, công việc mà Dương Kỳ giới thiệu cho anh là đến quán bar do bạn anh ta mở vào mỗi tối thứ sáu và thứ bảy để chơi piano trong hai giờ. Anh đã đến đó nhiều lần và yêu thích công việc này. Anh đã học piano từ khi còn nhỏ, học đàn cello khi lớn hơn, và bây giờ anh vẫn đang học guitar từ Dương Kỳ anh là một người rất yêu âm nhạc.

Giản Bân nói rằng chỉ cần em trai thích gì thì tuyệt nhiên sẽ không phản đối, sau khi khuyên nhủ anh một lúc lâu, Giản Bân hỏi về điều kiện sống gần đây của anh, một lúc sau thì rời đi.

Sau khi Giản Bân rời đi, anh thấy trời đã tối nên bắt đầu chuẩn bị để đi làm việc vào ban đêm. Anh đã đến đó một vài lần nên khá quen thuộc với nó. Khi đánh đàn, ông chủ nói ăn mặc bình thường cũng tốt, không cần chuẩn bị quần áo đặc biệt. Anh thu dọn ba lô, thu dọn ví tiền, điện thoại di động, chia khóa, bản nhạc, v.v., rửa mặt, thay một chiếc áo sơ mi màu đen sạch sẽ và đi ra ngoài. Quán bar tên là Freezing Point, rất gần nơi anh sống, cách đó khoảng 20 phút
đi xe buýt. Giản Bân muốn mua cho anh ấy một chiếc xe hơi trước đây, nhưng anh cảm
thấy rằng mình không thường xuyên ra ngoài và không cần nó.

Lúc đến quán bar chỉ mới 4:40 vac công việc bắt đầu lúc 5:30, vì vậy anh đến phòng nhân viên để cất chiếc túi vào tủ, sau đó lấy đàn ra và đi đến sảnh đợi.Vừa đến đại sảnh, ông chủ Văn Sâm nhìn thấy anh đi tới, cười chào hỏi: "Tiểu Kiệt, sao lại đến sớm như vậy."
Văn Sâm năm nay bốn mươi sáu, tốt bụng, ông ấy là một đầu bếp đặc biệt, vì vậy đồ ăn phương tây trong quán bar này cũng rất nổi tiếng.

Anh cũng lễ phép chào hỏi,đáp: " Cháu muốn đến chỉnh đàn sớm một chút ạ."

Anh ngồi trước chiếc đàn piano, đặt bản nhạc xuống và điều chỉnh nó. Đàn piano ở đây đương nhiên không tốt bằng chiếc đàn anh trai mua cho ở nhà, nhưng anh không kén chọn. Chỉ sau một thao tác điều chỉnh đơn giản, một số khách hàng lần lượt kéo đến quán, dù chưa đến giờ anh cũng bắt đầu chơi. Quán bar này là một quán bar tương đối yên tĩnh, phần lớn khách đến trong khoảng thời gian này đều là ăn tối, cho nên anh biểu diễn tiết mục đều là những bài hát nổi tiếng thế giới êm dịu, cũng không có bao nhiêu khó khăn.

Từ góc nhìn của người khác, có một thanh niên tuấn tú sạch sẽ, sống mũi cao thẳng nam tính  đường nét khuôn mặt đẹp đẽ đang ngồi trước chiếc đàn piano màu đen, ngón tay thon dài đang gõ trên phím đàn đen trắng, những nốt nhạc êm dịu trầm thấp vang lên từ đầu ngón tay, làm sinh ra một loại cảm giác lãng mạn vô thực. Hầu hết các cô gái trẻ bước vào đều không thể không nhìn qua anh thêm vài lần, và cũng có những người táo bạo hơn gần như nhìn chằm chằm vào anh. Anh đã chăm chú chơi piano, đắm chìm trong thế giới âm nhạc và sẽ không quan tâm việc gì cho đến khi bản nhạc ấy kết thúc.

Sáu giờ rưỡi, người phục vụ đến gọi anh đi ăn tối. Vì là ông chủ Văn đặc biệt gọi món nên đồ ăn của anh không tệ, một phần thịt bò cuộn, một đĩa mỳ Ý hải sản và một ly nước ép trái kiwi tươi, tất cả đều rất ngon. Anh đang ngồi ăn thì thấy ông chủ Văn  vội vàng đi tới, vừa nhìn thấy anh thì nói: "Tiểu Kiệt à, nghe Dương Kỳ nói cháu hát rất hay, cứu chú với".Anh nghi ngờ hỏi lại: "Chú Văn, có chuyện gì vậy?"

Văn Sâm phiền muộn nói: "Ban nhạc dự kiến ban đầu tối nay vẫn chưa đến, chú gọi điện cũng không liên lạc được với ai. Cho người khác gọi vài ca sĩ rồi họ nói rằng phải mất hai hoặc ba giờ nữa mới đến được. Chú không biết liệu họ có chắc chắn sẽ đến kịp hay không.Chú thực sự không thể tìm thấy ai, tiểu Kiệt làm ơn giúp chú lên hát một lát trong khi đợi các ca sĩ khác tới có được không?"

"Chú Văn, cháu không hát ở bên ngoài, và cũng không biết nhiều sợ sẽ phá hỏng việc thì sao ạ?" Anh thực sự không tự tin. Bởi vì Dương Kỳ đã thành lập một ban nhạc khi anh ấy còn trẻ, anh cũng đã học được một số thanh nhạc  khi anh học guitar từ anh ấy. Dương Kỳ khen ngợi tài năng ca hát của anh, nhưng anh cảm thấy đó phải là một kiểu khích lệ và lịch sự, anh  chưa bao giờ biểu diễn hát trước công chúng,vì lẽ đó cảm thấy vô cùng bất an sợ mình làm không tốt.

Chỉ là Văn Sâm lúc này không thể để ý những thứ kia, chỉ cần hội trường không trống, liền vội vàng nói: "Không sao, cháu hát được là được. Hôm nay là đêm trực tiếp, thực sự không thể thiếu người biểu diễn, sẽ không phá hỏng việc. Mau theo chú đi xem nhạc cụ ". Nói rồi kéo anh đến phòng chờ của ban nhạc.

“Nơi này có chút nhạc cụ, cháu xem thử có dùng được hay không." Trong phòng, một góc để rất nhiều nhạc cụ, trống, mấy cái đàn ghita,... còn có rất nhiều đồ lặt vặt. Anh đi tới xem cây đàn ghi-ta, chơi thử, chọn một cây và nói: "Chú Văn, chỗ này cháu chỉ biết chơi ghi-ta  thôi, cháu sẽ dùng cái này." Anh chọn một cây ghi-ta nhịp điệu để đệm đàn, và hợp âm.

Văn Sâm không am hiểu về âm nhạc nên nói: "Được rồi, cháu biết phong cách quán bar ở đây mà, chỉ cần hát một số bài không quá ồn ào là được. Cháu chuẩn bị với nghỉ ngơi một chút đi, sau 19:30 ra ngoài chờ giới thiệu lên sâu khấu. Sau khi hát xong, buổi tối sẽ cho cháu một phong bì lớn.

Anh chỉ cười cười nói: "Chủ Văn đừng khách khí, không biết lát nữa có thành công không, sợ sẽ làm chú khó xử."

" Tiểu Kiệt à cháu đừng lo lắng, cứ hát như bình thường đi. Dương Kỳ cũng đã khen ngợi cháu, vậy thì tệ đến mức nào chứ? Dù sao chỉ là một đêm không có dịp gì lớn, cứ tự tin lên nhé".Anh gật đầu.

Khi ở một mình trong phòng, anh bắt đầu nghĩ về những bài hát pop mà mình biết. Kỳ thực, anh biết khá nhiều bài hát rất thích hát và cảm thụ âm nhạc rất tốt, một ca khúc trên căn bản nghe qua hai lần là có thể thuộc . Vì vậy, khi Dương Kỳ thường cảm thán : người và người quả thật là không giống nhau! Thực sự không công bằng.

Tác giả có lời muốn nói:

Đây là lần đầu tôi viết truyện hiện đại, viết mấy chương ngứa tay liền đăng. Lần này nó liên quan đến tất cả các lĩnh vực xa lạ hoan nghênh đóng góp gạch.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#dammy