Chương 39: Xe không chấn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: nhinhii1721

Hai nhóm người có việc gì hay không có việc gì cũng tìm nhau, hơn nữa sau lần Dany Nhi đua xe thua Phương Đạc thì đã khổ luyện tài lái xe, nói cái gì mà phải thắng anh ta một lần.

Bọn Phương Đạc còn kiêu ngạo hơn bọn họ, lúc Dany Nhi tới muốn khiêu chiến lần nữa liền khinh thường không muốn chơi với bọn họ, nhưng Quốc Vương trái lại thường xuyên dẫn người đến so tài với Dany Nhi m, thắng được rất nhiều tiền. Hôm nay không biết tài đua xe của Dany Nhi từ đâu mà ra làm Quốc Vương thua tiền nên trong lòng cực kỳ tức giận.

"Tay đua kia ở đoàn xe nào? Cứ đụng vào ông chủ của anh ta không phải là được rồi sao?" Phương Đạc cho Quốc Vương gợi ý.

Quốc Vương khoát tay, "Có nghĩ tới, nhưng nghe nói hai ngày trước đã bị khai trừ rồi."

"Ô ô ô, nhìn xem đây là ai vậy? Phương thiếu gia?" Khuôn mặt gây phiền toái cho người khác của Dany Nhi xuất hiện ở trước mặt mọi người, "Tôi còn nghĩ Quốc Vương đi tìm ai tới, chỉ là mấy người này? Có ổn không? Tiểu Đằng Nguyên của tôi rất ít khi thua nha."

Tiểu Đằng Nguyên? Đằng Nguyên Thác Hải? Tên này thật sự không biết xấu hổ.

"Có thể chịu được thì anh đừng đi tìm người giúp đỡ." Phương Đạc cực kỳ khinh thường anh ta.

"Tôi để cho các người đi tìm người giúp đỡ, các người có thể tìm được người lợi hại thì coi như các người có bản lĩnh." Dany Nhi mặc áo khoác da, kết hợp với bảng in, lúc nói chuyện chỉ chỉ ngón trỏ vào bọn họ, khỏi phải nói có bao nhiêu kiêu ngạo rồi.

Phương Đạc khẽ vung tay, đánh tay của anh ta qua một bên, "Chúng tôi không cần tìm người giúp đỡ cũng có năng lực hơn anh, hơn nữa chúng tôi khinh thường chơi với anh."

Nghe nói như vậy, Dany Nhi tức mà không nói được gì, sau đó anh ta quay qua nhìn Khổng Địch đang tựa vào xe nói chuyện với Đường Tiểu Duy rồi hét lên: "Khổng Địch, dựa vào giao tình của hai nhà chúng ta, anh nên về phía tôi, tại sao luôn ở chung một chỗ với đám người này, rất mất giá nha."

Khổng Địch không rõ nguyên do nhìn nhìn Dany Nhi, nghĩ nghĩ, kỳ quái nói: "Anh là ai?"

Lữ Nam không nhịn được cười lớn: "Dany Nhi anh thật buồn cười, tưởng là Khổng Địch của nhà chúng ta cả ngày không nói gì thì sẽ rất dễ bị lừa sao? Hơn nữa ở với anh thì sẽ không mất giá sao? Gốc của anh đâu?"

Dany Nhi đen mặt, "Là đàn ông thì đua xe với chúng tôi."

Tiếng phanh xe chói tai truyền đến từ phía sau mọi người, hóa ra là Sa Mạc và Lý Lạp Phiến. Sa Mạc đội mũ lưỡi trai, lái một chiếc xe thể thao màu đỏ thẫm, cực kỳ khốc ngồi ở ghế lái nhìn Dany Nhi, "Dany Nhi, là đàn ông thì đua với tôi một trận?"

Dany Nhi nhìn thấy là Sa Mạc, hừ một tiếng: "Các người không có dũng khí như vậy sao? Để cho phụ nữ tới."

"Chờ anh thắng cô ấy rồi lại nói." Tiểu Bạch khá chắc chắn kỹ thuật lái xe của tiểu thư Mạc Mạc.

"Bà xã, em phải cẩn thận một chút....." Lý Lạp Phiến ngồi ở tay lái phụ khẽ nói.

"Biết rồi." Sa Mạc cực kỳ phóng khoáng trả lời.

"Xì, đàn ông giống đàn bà, đàn bà giống đàn ông." Dany Nhi cực kỳ khinh thường nhìn một đôi này, xoay người đi tới xe của mình.Hai phút sau, Sa Mạc và Dany Nhi đồng loạt dừng ở đường thi đấu, Lý Lạp Phiến ngồi ở tay lái phụ xe của Sa Mạc, ngoắt tay với một cô gái ăn mặc cực kỳ mát mẻ giữa trời đông.

Tuy bây giờ không phải là lạnh đến tuyết rơi, nhưng cô ta mặc váy B ngắn và vớ đen đi qua ngoài thì cũng quá mát mẻ rồi, cô gái kia lắc cái mông nhỏ đi tới xe của Dany Nhi, không có mở cửa xe, trực tiếp nâng chân bước vào xe mui trần, Dany Nhi ngồi ở dưới đương nhiên là nhìn thấy được cảnh xuân, chờ người phụ nữ kia ngồi xuống, anh ta liền cười rất vui vẻ.

Một cô gái xinh đẹp đứng ở trước xe cởi bỏ quần lót của cô ta ở trước mặt mọi người, ném lên, dẫn đến tiếng reo hò ở bốn phía, quần lót rơi xuống đất trong nháy mắt xe của Sa Mạc và Dany Nhi liền xông ra ngoài.

"Những cô gái này tại sao lại có thể kháng lạnh như vậy?" Đường Tiểu Duy đứng ở bên cạnh xe của Khổng Địch, dậm chân một cái, cảm thấy chân cũng chính mình đã mang giày rồi vẫn cảm thấy lạnh.

"Lạnh?" Khổng Địch hỏi.

Đường Tiểu Duy gật đầu.

Khổng Địch đưa tay mở cửa xe, "Chúng ta vào trong xe."

"Không cần cổ vũ cho Mạc Mạc sao?"

"Không cần." Khổng Địch nói xong liền khởi động xe, mở máy sưởi, sau đó cùng Đường Tiểu Duy ngồi ở phía sau, "Cô ấy nhất định sẽ thắng."

Đường Tiểu Duy vừa mới ngồi xong, Khổng Địch liền nâng chân của cô lên, cầm lấy mắt cá chân cởi giày cho cô.

"Làm gì vậy?" Đường Tiểu Duy rụt chân, Khổng Địch không buông tay ngược lại còn nắm chặt hơn.

"Chân của em không phải là bị lạnh sao?" Khổng Địch ném giày của cô, đưa tay nắm lấy đôi chân trần của cô, "Cũng thật lạnh!" Đường Tiểu Duy không nghĩ tới mình chỉ dậm chân hai lần cũng bị Khổng Địch phát hiện, muốn nói Khổng Địch ngây thơ nhưng có lúc anh rất chu đáo với cô.

Tay của anh đặc biệt nóng, cách một đôi vớ nhưng vẫn có thể cảm nhận rất rõ ràng, Đường Tiểu Duy vươn chân, dùng mũi chân gãi gãi ngực của Khổng Địch, "Chân có hôi không?" Khổng Địch đúng là tượng hình tượng dáng kéo tới mũi ngửi ngửi, "Hôi!" Đường Tiểu Duy hoảng sợ, khẩn trương thu về ôm lấy ngửi hai lần, sau đó cười hì hì thả vào trong lòng của Khổng Địch, "Gạt người."

Khổng Địch cũng cười theo, vừa cười vừa cởi vớ của Đường Tiểu Duy, sau đó một tay nắm lấy đôi chân của cô, tay kia kéo mở áo sơ mi bên trong áo khoác của mình ra, bỏ chân của Đường Tiểu Duy lên trên bụng của mình.

Đường Tiểu Duy biết chân của mình cực kỳ lạnh, đương nhiên là cô không muốn bắt nạt Khổng Địch như vậy, "Rất lạnh nha!" Cô cố gắng rút về, lại bị anh nắm chặt, "Đàn ông không sợ lạnh!" Thấy anh kiên quyết, Đường Tiểu Duy cũng không từ chối, động động ngón chân, "Khổng Địch, anh thật tốt."

"Anh muốn thù lao." Khổng Địch nói.

"Thù lao gì?"

"Vừa rồi bởi vì chị của em, anh chưa cướp được sắc." Khổng Địch mở to mắt cực kỳ mong đợi nhìn Đường Tiểu Duy.

Đường Tiểu Duy cắn môi suy nghĩ một lúc, di chuyển mông về phía trước, cong mông, lại di chuyển mông, lại công chân, cứ di chuyển tới trước mặt của Khổng Địch với tốc độ như vậy, giữa hai người bị ngăn cách bởi đầu gối cong lên của Đường Tiểu Duy, cô nhìn nhìn m, tách hai chân duỗi từ thắt lưng ra phía sau, kẹp lấy eo của anh, ngồi trên chân của anh.

Khổng Địch không nhúc nhích, chờ động tác tiếp theo của Đường Tiểu Duy, anh đợi chờ cô sẽ làm gì đó.

Đường Tiểu Duy im lặng hồi lâu, mắt to nhìn trái rồi lại nhìn phải, cởi ra cái áo khoác dày của mình, sau đó cầm bàn tay của Khổng Địch để vào trong quần áo của cô, để lên trên bụng.

Cô ngẩng đầu nhìn Khổng Địch, cực kỳ nghiêm túc nói: " Ngực của e cũng lạnh, anh cho em sự ấm áp đi!"

Khổng Địch nghe xong liền cười, chống lấy cái trán của cô cười cực kỳ thoải mái, anh không chút khách khí xoa cái lưng trơn bóng của cô, " Bảo bảo, đây không phải là để cho anh ăn đậu hũ sao?"

Vừa mới dứt lời, anh thuần thục cởi móc khoá sau lưng cô, tay luồn từ dưới nách của cô lên phía trước, nắm lấy cái tròn trịa kia, Đường Tiểu Duy ôm Khổng Địch hừ một tiếng, anh tha thiết hôn lên môi củ cô, hai người không kiêng nể gì mà thân mật ngay ở trong xe.

Đây thật sự là chiêu bài cướp sắc.

Đường Tiểu Duy mặc cổ áo chữ V ôngws tay áo chữ T, anh chỉ cần kéo xuống nhẹ nhàng là bả vai trắng như tuyết của cô liền lộ ra trước mắt của anh.

Khổng Địch không chút do dự hôn lên, hơi thở nóng bỏng thổi lên da thịt cô, cho dù nhiệt độ trong xe rất cai, nhưng Đường Tiểu Duy vẫn cảm nhận được thân nhiệt của anh rất cao, môi của anh lưu luyến trên cổ của cô, tay trái của anh nắm lấy eo của cô, ra sức ép xuống, áp vào nơi nào đó giữa đùi anh.

Tay phải của anh quấy lên từng đợt sóng ở trong ngực của cô, cằm của Đường Tiểu Duy đặt lên bả vai anh, ánh mắt dần dần trở nên si mê.

Đồng chí Đường Tiểu Duy có vẻ như có chút không thoải mái, tay chống xuống chân của anh di chuyển lung tung.

"Đừng nhúc nhích!" Khổng Địch cắn bả vai của cô, có chút ẩn nhẫn.

"Không thoải mái nha!" Đường Tiểu Duy không nghe, nâng mông lên.

Khổng Địch giữ lấy tay của cô để vào nơi nào đó, "Giúp anh xoa xoa."

Bạn học Đường hỗn loạn, nhiệt độ trong tay dần dần cao lên, cô vùi đầu vào vai của anh, tay giơ lên vài lần đều bị đè lại, thật là quá xấu hổ rồi...

Trong lòng bàn tay đều đã đổ mồ hôi rồi!

"Khổng Địch, anh đừng khi dễ em..." cô nằm trên vai của anh, giọng nói rầu rĩ.

"Không bỏ được." Khổng Địch cười cười muốn đặt cô nằm trên ghế cũng không nghĩ tới trong lúc cô vô ý nhìn ra ngoài sau đó đột nhiên lại nghiêng người về trước, cánh tay lại đè lên cửa kính xe, gõ gõ, rồi nói: "Này, người ở bên ngoài, đi vệ sinh có thể đi xa một chút không? Như vậy không có đajo đức công cộng nha."

Trong nháy mắt Khổng Địch lại cảm thấy Đường Tiểu Duy rất đáng đánh đòn, bây giờ có thể đừng quan tâm nhiều như vậy hay không?

Người bên ngoài nghe được tiếng gõ cửa sổ, nghiêng nửa người nhìn, bởi vì đèn trong xe cực kì tối, anh ta vừa kéo quần vừa đu tới. Khổng Địch che mắt của Đường Tiểu Duy không cho cô nhìn, quay người liếc người kia một cái, bất mẫn với bộ dạng tuỳ tiện của anh ta.

Người kia khom người nhìn qua cửa kính xe từ bên ngoài, chỉ thấy Đường Tiểu Duy đang kéo tay của Khổng Địch, quay đầu nhìn anh ta, trong đôi mắt to đều là sự khing bỉ, "Thật là không biết xấu hổ."

Không phải là Đường Tiểu Duy nhiều chuyện, vừa rồi cô đang thân mật với Khổng Địch, ngoài cửa kính xe trước mặt đột nhiên có người bước tới, đưa lưng về phía cô, chính xác mà nói là đưa mông về phía cô, lại nhìn động tác là biết đang xuỵt xuỵt, khoảng cách gần như vậy lại để cho cô nhìn thấy, ai có chịu được.

Người kia đánh giá hai người một phen, thấy Đường Tiểu Duy ngồi trên người của Khổng Địch, mặc dù tay của anh đã lấy ra khỏi quần áo của cô, nhưng vạt áo ở eo của cô cuộn lên lộ ra một phần eo trắng nõn, anh ta nhắm mắt cười như không cười, "Hai người ở trong xe làm chuyện xấu hổ rồi hả."

Còn chưa nói xong, Khổng Địch đã đưa tay kéo rèm của cửa kính xe xuống, trong nháy mắt anh mắt của người kia bị ngăn cách ở bên ngoài.

Khổng Địch ôm Đường Tiểu Duy uỷ khuất nói: "Anh chỉ muốn cùng em hôn nhẹ, tại sao lại vất vả như vậy!"

"Hôn cũng hôn rồi, sờ cũng sờ rồi, tại sao anh vẫn chưa thoả mãn?" Đường Tiểu Duy xoay người, kéo áo, để cho Khổng Địch giúp cô cài lại áo ngực.

Khổng Địch hôn vào cái lưng trơn bóng của cô, vừa cài vừa nói: "Em hỏi xem có người đàn ông nào chỉ hôn hôn sờ sờ là thoả mãn?"

Đường Tiểu Duy kéo quần áo xuống, xoay người ôm Khổng Địch cười nói: "Đường Quân Trúc nói với em, đàn ông ngủ với phụ nữ rồi sẽ có yêu cầu với đối phương, có yêu cầu sữ có oán giận, có oán giận sẽ có đau khổ, có đau khổ sữ có thù hận, chúng ta còn quá trẻ cực kì dễ dàng làm tổn thương nhau."

Khổng Địch lắc đầu, "Bà ấy không biết chuyện gì đã xảy ra với anh, cho nên anh không trách bà ấy không hiệ em đối với anh có bao nhiêu quan trọng."

Đây là lần đầu tiên Khổng Địch nhắc đến chuyện đã qua với Đường Tiểu Duy, trực giác của cô cho biết chuyện đã qua mà anh nói chính là chuyện ở Mĩ mà anh cực kì không tình nguyện nhắc tới.

"Nói với mẹ vợ, cho dù trẻ thêm vài tuổi chúng ta cũng sẽ không làm tổn thương nhau." Khổng Địch cực kì nghiêm túc nói, anh chăm chú nhìn Đường Tiểu Duy chờ cô trả lời.

"À..." Đường Tiểu Duy ngoan ngoãn gật đầu, không phải là rất thích ứng với sự nghiêm túc của Khổng Địch.

Đột nhiên bên ngoài truyền đến tiếng hoan hô, đám người bắt đầu xôi động.

Khổng Địch nhìn đồng hồ, "Mạc Mạc trờ lại, chúng ta đi ra ngoài thôi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro