Chương 49: Thời gian khó khăn của Tiểu Bạch

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: J

Khổng Địch nghe vậy thì sững sờ, vội vàng mở cửa bước vào, nhìn thấy Đường Tiểu Duy nhà anh đang ngồi trên bồn cầu với cặp mông trần và vẻ mặt buồn bã, quần bị cô vứt sang một bên, trên đồ lót dường như còn dính một chút máu.

"Làm sao vậy?" Khổng Địch ngồi xổm trước mặt cô, vươn tay nắm lấy chân cô.

"Đừng nhìn, rất khó coi ..." Cô nhịn không được kẹp lấy chân của mình.

"Không sao, để anh xem có phải bị thương không?" Vẻ mặt chăm chú, dáng vẻ nghiêm túc, thực sự rất lo lắng.

Một người ngồi, một người ngồi xổm, một người khoanh chân, một người nhìn, cảnh tượng thật dâm~mĩ, nhưng hai người bọn họ chỉ đơn giản như vậy, "Không có chảy máu, ngoại trừ hơi sưng đỏ một chút thì không thấy gì cả." Khổng Địch dùng tay giữ chân cô, tỏ vẻ nghiêm túc nói.

"Em vừa mới rửa sạch, một lát nữa sẽ còn chảy ..." Cô cúi đầu lẩm bẩm nói nhỏ, vội vàng khép chân lại khi anh vừa ngẩng đầu lên.

Anh xoa trán cô, tự trách mình đến chết đi sống lại, "Anh xin lỗi, bé cưng..."

Cô cắn môi lắc đầu.

"Còn đau không?" Anh hỏi.

"... Bụng dưới đau quá," cô suy nghĩ một hồi, " Có phải là vì hôm qua anh vào sau quá không?"

"Anh lên mạng tra một chút." Đứng dậy, sải bước ra khỏi phòng tắm.

Năm phút sau, Khổng Địch quay lại gãi đầu, "Bé cưng, em có kinh nguyệt chưa?"

"Hả?" Đường Tiểu Duy sửng sốt, suy nghĩ hồi lâu, dùng ngón tay đếm ngày, cau mày suy nghĩ hồi lâu mới nói: "Hình như là vậy."

Thì ra đồng chí Đường Tiểu Duy tình cờ chào hỏi dì cả của mình vào buổi chiều ân ái, ban đầu cô rất căng thẳng không nghĩ tới, nghĩ rằng có chuyện gì xảy ra với mình, cũng làm cho Khổng Địch bị doạ sợ.

May mắn thật.

Khổng Địch thở dài nhẹ nhõm một hơi, ôm Đường Tiểu Duy tiếp tục xoa bụng dưới dỗ cô ngủ, dần dần thấy cô thở đều, cuối cùng anh cũng cảm thấy yên tâm.

Thấy cô ngủ say như vậy vừa tức vừa buồn cười, đứa nhỏ ngốc kia là ai sai đến hành hạ anh thế này, chẳng phải anh chỉ muốn ngủ với cô gái của anh sao, sao một hồi lại sợ hãi như vậy chứ? Đột nhiên nghĩ đến cô ngồi trên bồn cầu vẻ mặt buồn bực, thật sự là bất lực, anh chưa từng thấy cô bối rối như vậy, nhưng cho dù là như vậy, anh vẫn như cũ không tức giận một chút nào, cô gái khả năng sinh ra là để hành hạ anh mà, nhưng anh nguyện ý!

Nghĩ lại, hôm nay thực sự là một ngày khó quên.

Hai người cứ như vậy ngủ một giấc đến sáng hôm sau, không ăn bữa tối hôm trước, ngày thứ hai trong sinh nhật của Đường Tiểu Duy là ngày lễ tình nhân, hai người lại không đi theo nhóm mà tách riêng hoạt động. Những người khác đã sớm quen với việc đó, đối với việc hai người họ rời đi cũng không thèm để ý tới, cả nhóm liền thương lượng là muốn đi nơi nào chơi.

Khổng Dịch và Đường Tiểu Duy muốn đi mua sắm ở Otaru*, bị Tiểu Bạch nghe được, cậu ấy vô cùng thích thú, không quan tâm mình sẽ trở thành bóng đèn lớn, còn tình nguyện làm tài xế cho bọn họ.

(*) Otaru: một thành phố ở Nhật Bản

Vì vậy, ba người đã bắt tay vào một cuộc hành trình đến Otaru cùng nhau.

Nói cách khác, Tiểu Bạch dường như không giống người sẽ có hứng thú với một nơi lãng mạn như vậy, nhưng anh ấy thực sự muốn đi nơi đó. Tiểu Bạch giải thích rằng anh ấy yêu Otaru vì "Thư tình*" của Iwai Shunji.

(*) "Thư tình" tác phẩm văn học Nhật Bản của tác giả Iwai Shunji và sau này cũng được chính ông chuyển thể thành tác phẩm điện ảnh cùng tên. "Thư tình" được coi là tác phẩm vốn được viết ra để dựng thành phim. Cuốn sách xoay quanh những lá thư trao đổi giữa hai cô gái, Watanabe Hiroko và Fujii Itsuki. Watanabe Hiroko ban đầu tưởng viết cho hôn phu Fujii Itsuki ở trên thiên đường nhưng sau đó thì nhận ra mình đang viết cho cô bạn cùng lớp cấp II của vị hôn phu và cũng là mối tình đầu của anh này.

"Đó không phải là thể loại phim tình cảm thuần túy mà phụ nữ chỉ phụ nữ mới thích sao!" Khổng Địch nói.

"Em không thích. Em không hiểu tại sao Fujii Itsuki* vẫm luôn yêu thầm." Vẻ mặt Đường Tiểu Duy bối rối.

(*) Fujii Itsuki: tên nam chính trong phim "Thư tình"

"Em chỉ kaf cô bé mới mười mấy tuổi thì biết cái gì?" Tiểu Bạch giống như người từng trải, "Anh hiểu được, cái loại cảm giác đó... Chậc chậc chậc chậc chậc chậc.".

"Cậu còn từng yêu thầm?" Khổng Địch rất kinh ngạc. Đồng chí Bạch Hiểu trước nay luôn nên ra tay liền ra tay.

Tiểu Bạch gật đầu, "Lúc vừa mới học cấp hai, khi đó thật sự thích rất thích cô gái ấy, chỉ cần nhìn cô ấy từ xa là cũng đủ thoả mãn rồi.."

"Anh đang nói chính anh sao?" Đường Tiểu Duy cũng hoài nghi.

"Tại sao không phải anh, anh cũng đã từng ngây ngốc như vậy....", Tiểu Bạch liếc nhìn cô trong gương chiếu hậu, "Anh hoàn toàn hiểu Fujii Itsuki, rất hiểu, vì vậy anh nhất định phải đến Otaru để xem và cảm nhận chặng đường thanh xuân của họ, gợi nhớ tuổi trẻ của anh."

"Cô gái kia thì sao? Anh tỏ tình chưa?" Đường Tiểu Duy đối với mấy chuyện bát quái luôn luôn rất hứng thú.

Tiểu Bạch suy nghĩ một hồi, "Lúc đó, tối nào anh cũng lén theo sau đưa cô ấy về nhà, có hôm đợi ở cổng trường rất lâu không thấy cô ấy đi ra. Anh đi tới lớp học của cô ấy, nhìn thấy ... cô ấy đang hôn  môi với giáo viên vật lý của mình. "

Đường Tiểu Duy rùng mình hít một ngụm khí lạnh, tại sao học sinh lại thích thầy giáo?

Cô nhớ Đường Quân Trúc đã nói với cô rằng cha ruột của cô là gia sư của bà ấy.

Khổng Địch bị bộ dáng ngây ngốc của cô chõ cười, xoa tóc cô, ra hiệu cho Tiểu Bạch tiếp tục.

"Kể từ đó anh không còn để ý đến cô ấy."

Vậy đó, crush đầu tiên, thật lòng thật dạ thích một người kết quả...như vậy đó!

Không phải là anh không thích nữa, mà không muốn tình cảm đó tiếp tục tan vỡ, muốn giữ cho cô ấy vẻ đẹp nhất trong lòng mình, không cho phép cô ấy có bất kỳ sai sót nào trong việc tự lừa dối bản thân.

"Vậy là kết thúc?" Đường Tiểu Duy rất thất vọng, cô còn tưởng có gì đó tiến triển, "Không gặp lại nhau sao? Cũng chưa nói chuyện câu nào?"

"Anh thường xuyên có thể nhìn thấy cô ấy." Ngoài trời tuyết đang rơi, Tiểu Bạch chậm lại nói. "Học chung một cấp nên vẫn rất thường xuyên gặp mặt, nhưng anh vẫn chưa nói, một câu cũng chưa nói."

"Thật đáng thương, thế nhưng còn chưa từng nói chuyện câu nào với người mình yêu." Đường Tiểu Duy vô cùng đồng cảm với Tiểu Bạch, đối với đồng chí Bạch Hiểu từ một công tử vô tình ngay lập tức thay đổi thành hoàng tử thâm tình.

"Này, này, đừng nhìn anh với vẻ thương hại như vậy!" Tiểu Bạch buồn cười nói - "Mặc dù bọn anh chưa nói chuyện, nhưng chúng ta đã lên giường rồi."

"..." Hoàng tử thâm tình? Đi chết đi...

Câu truyện rất lãng mạn và tốt đẹp trước khi nói câu cuối cùng.

Lại nói những người như Tiểu Bạch sẽ  không có bất kỳ tình yêu bí mật thanh tao và ngây thơ nào, anh ta là một người thô tục.

"Đó là khoảng thời gian sảng khoái nhất đối với anh." Tiểu Bạch nói thêm, "Cùng chính người mình tha thiết mơ ước làm tình, cái loại cảm giác đó quả thực là lên thiên đường, từ đó về sau anh chưa từng có cảm giác như vậy đối với bất kì người phụ nào đã lên giường với mình. "

Nhìn thấy vẻ mặt khao khát đó của anh, Đường Tiểu Duy quay đầu lại nhìn Khổng Địch, "Các anh ... thực sự cảm thấy như được lên thiên đường khi làm chuyện đó?"

Khổng Địch cong môi cười xấu xa, phi thường quyến rũ gật đầu, "Mỗi lần xong việc ... anh đều hận không thể đem tim đào ra cho em."

Bạn học Đường mím môi cười, trừng lớn hai mắt nhìn anh, dễ noi chuyện như vậy, sau này còn không phải để cho cô muốn làm gì thì làm sao?

Tâm trạng rất tốt nha!

"Chết tiệt, Khổng Địch, cả đời này mình chưa bao giờ ghen tị với ai, nhưng nói đến chuyện lên giường thì mình lại ghen tị với cậu."

"..."

Anh ấy không ghen tị điểm khác được sao? Đường Tiểu Duy lại khinh thường anh, nhưng cũng không quên câu chuyện còn dở, "Anh cũng đã lên giường thế nhưng không nói lời nào?"

"Làm gì rảnh nói chuyện, miệng còn bận mà!"

"... Khi không bận thì sao?" Đường Tiểu Phàm đầu đầy hắc tuyến.

"Cô ấy bỏ đi. Khi anh tỉnh dậy, thấy mình khỏa thân, chỉ có một mình." Tiểu Bạch nói rất thoải mái. "Sau ngày hôm đó anh đã quên mất cô ấy. Thật sự rất kỳ lạ. Mọi người đều nói rằng đàn ông đối với người phụ nữ đầu tiên của mình sẽ không bao giờ quên, nhưng anh yêu thầm cô lâu như vậy thế nhưng lại có thể  buông xuống một cách dễ dàng, không còn chút tình cảm gì dành cho cô ấy nữa. " Tiểu Bạch nói xong, còn hát lên," Sau này, tôi cuối cùng ở trong nước mắt hiểu rằng một số người một khi họ đã làm thì sẽ không yêu nữa ... "

Sự thay đổi của câu hát này, quả thực là cách giải thích tốt nhất về anh.

"Thật không biết xấu hổ." Đường Tiểu Duy thở dài, ngủ với người ta xong liền không yêu người ta.

"Đứa nhỏ này, nói chuyện như thế hả?" Tiểu Bạch không vui. "Cũng không phải cô ấy không sung sướng, sao lại nói anh không biết xấu hổ trong khi cô ấy thoả mãn vậy mà? Anh còn là người vừa ra sức lại còn đổ mồ hôi nha."

Đường Tiểu Duy trừng mắt nhìn anh, vẻ mặt rất bất mãn, "Anh không coi trọng phụ nữ!"

"Anh mẹ nó còn chưa tôn trọng cô ấy? Lúc ngủ với cô ấy anh còn là một tiểu gà con, là lần đầu tiên hàng thật giá thật, nhưng cô ấy lại không phải xử nữ. Anh đoán là ngủ với thầy giáo dạy vật lý rồi."

Đường Tiểu Duy hất môi sang một bên, "... Anh còn không tôn trọng thầy giáo!"

"Dù sao anh cũng không phải là người tốt ..." Tiểu Bạch bất lực đến mức không thể tức giận được nữa.

Vào ngày lễ tình nhân, Otaru rất sôi động, ở các cửa hàng nhỏ ven đường luôn có người ra vào, hộp nhạc của thành phố Otaru là một sản phẩm đặc biệt, Đường Tiểu Duy nhìn thấy một cô gái mua một rương hộp nhạc lớn kéo đi. Cô rất ngưỡng mộ sức mạnh của cô ấy, Tiểu Bạch nói rằng cô ấy đi giao hàng.

Vào trong tiệm gặp một vài người châu Âu và Mỹ. Họ nghe thấy Tiểu Bạch Khổng Địch đang nói chuyện bằng tiếng Anh liền rất nhiệt tình đi tới bắt chuyện.

Một trong số họ có một người đàn ông da trắng rất thanh lịch đã giới thiệu cho bọn họ một nhà hàng ăn uống miễn phí, chẳng hạn như một bữa tiệc buffet .Một nhà hàng ăn thỏa thích mà không tốn tiền.

"Là gia đình giàu có phát từ thiện sao?" Đường Tiểu Duy kỳ quái hỏi.

"Anh chưa bao giờ nghe nói qua." Tiểu Bạch nói, "Trên đời không có nào là miễn phí."

Chắc chắn rồi, người đàn ông da trắng nói, chỉ cần đến cửa hàng của họ và hôn nhau trong hơn một phút.

Nhật Bản đúng là một quốc gia biến thái.

"Anh ăn chưa?" Tiểu Bạch hỏi người đàn ông áo trắng.

Người đàn ông lắc đầu, quay đầu nhìn một người đàn ông da trắng cao to khác, vẻ mặt buồn bã, "Tôi đi cùng bạn trai, chủ cửa hàng nhìn thấy chúng ta là hai người đàn ông liền nói chúng tôi muốn kiếm cơm ăn nên mới làm vậy."

Người nọ vỗ lưng an ủi người đàn ông đó, vẻ mặt vừa có chút buồn cười vừa có chút dung túng.

Đường Tiểu Duy im lặng, tình cảm tốt!

Tiểu Bạch rất hứng khởi, xúi giục Khổng Địch đưa Đường Tiểu Duy đi ăn, anh tính toán ra đường tìm một cô gái và sẽ theo họ cùng đi, Đường Tiểu Duy khinh thường anh lần thứ N. Tiểu Bạch cũng quá tự tin đi, cho rằng mình ra đường thì liền có phụ nữ nhào tới sao!

Cuối cùng thì điều đó đã không xảy ra. Đường Tiểu Duy cảm thấy việc thực hiện một nụ hôn nóng bỏng trước toàn cảnh người khác là quá cao siêu. Khổng Địch thực ra rất hào phóng, không cảm thấy gì có gì cả. Đây là bị người xem riết thành quen, nhưng anh nói là anh lo lắng một khi hôn sẽ không dừng lại được, còn nói giỡn với cô là có thể hôn tới lúc cơm tối được bưng ra.

Còn Tiểu Bạch bởi vì bất đồng ngôn ngữ mà trò chuyện với một cô gái cứ kiểu như ông nói tây bà nói vịt, phí nửa ngày nói chuyện chỉ cảm thấy mệt mỏi, chỉ vì một bữa cơm mà mệt đến vậy sao? Vì thế ba người tìm một nhà hàng bình thường để giải quyết bữa trưa .

Sau bữa ăn, ba người họ đi lang thang quanh Cửa hàng kính, Bảo tàng Hộp nhạc và Đồng hồ hơi nước trong một buổi chiều, nhân tiện giúp Tiểu Bạch nhớ lại thời tuổi trẻ của mình rồi mới trở về khách sạn.

Ngày lễ tình nhân năm nay, dưới sự can thiệp của Tiểu Bạch không hề giống Lễ tình nhân, bởi vì đường phố đều đi một cặp một cặp, chuyến đi của ba người bọn họ luôn thu hút rất nhiều ánh mắt tò mò, nghĩ đến cũng có chút buồn cười.

Khi ăn ở nhà hàng, Khổng Địch lau miệng cho Đường Tiểu Duy, người phục vụ ở bên gật đầu liền hiểu hai người họ là một cặp, có thể thấy Tiểu Bạch rất ân cần gắp món ăn cho Khổng Địch còn không ngừng hỏi cậu ăn có ngôn không? Người phục vụ hoàn toàn đần độn, hai người đàn ông này cũng là một đôi sao?

Cô ấy chưa từ bỏ ý định, gọi một số nhân viên phục vụ khác ở bên cạnh thì thầm to nhỏ và nói điều gì đó mà họ không hiểu, nhưng ánh mắt dò hỏi cho thấy những người đó đang nói về họ.

Ngày lễ tình nhân này, Đường Tiểu Duy luôn cảm thấy rất phiền muộn khi nghĩ về nó.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro