Chương 8: Ngọc Thành rơi vào tuyệt cảnh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Còn nhớ rõ một năm kia mùa đông vô cùng lạnh, tổ mẫu đi chùa miếu tu hành, chỉ để lại hắn một hài tử mười tuổi cho Trương thị chăm sóc, Trương thị mặt ngoài đối hắn không dám làm gì, lại ở trên chi phí chăm sóc hắn động tay chân, thời tiết lạnh đến cực điểm, trong phòng hắn thế như không có lấy một cái lò sưởi.

Từ nhỏ được tổ mẫu nuông chiều tất nhiên hắn không chịu được, nhanh chóng sinh bệnh, hạ nhân trong phòng đi tìm quản gia lại làm sao cũng không tìm thấy nhân ảnh quản gia, đi tìm phụ thân lại luôn không hiểu sao bị người quấy nhiễu, bệnh của hắn càng ngày càng nặng, thời điểm hắn cho rằng mình sắp chết thì Tứ phu nhân La thị xuất hiện, bên người còn đi theo một tiểu nam hài đẹp như ngọc như tuyết. Tiểu nam hài kia đối hắn hơi mỉm cười, hắn còn tưởng rằng gặp được tiên đồng đâu!

Đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy Tứ đệ Dung Ngọc Lạc, trước kia chỉ nghe nói phụ thận thực sủng ái vị Tứ đệ này, trong lòng hắn vẫn luôn có chút hâm mộ cùng ghen ghét nhưng nhìn đến một khắc kia, ghen ghét trong lòng hắn thế nhưng biến mất toàn bộ, một tiên đồng hài tử như vậy ai sẽ không thích đây?

Tam phu nhân La thị chính là Bình Nam Hậu phủ thứ xuất tiểu thư, tuy là thứ xuất nhưng từ nhỏ được sủng ái, khi nàng xuất giá trong nhà cho không ít của hồi môn, cùng với Nhị phu nhân xuất thân nhà nghèo so sánh vẫn có ưu thế thật lớn nên rất được Dung Giác sủng ái, lúc ấy Dung Ngọc Lạc nhìn Dung Ngọc Thành bệnh đến rối tinh rối mù, nhanh chóng quyết định vì hắn mời đại phu, cứu Dung Ngọc Thành một mạng. Sau hắn mới biết hạ nhân không tìm thấy phụ thân, khi tuyệt vọng liền cái gì cũng có thể thử, đi tìm Tam phu nhân luôn không ưa Nhị phu nhân, vốn dĩ sẽ không thuận lợi như vậy, Tam phu nhân tuy nói là không ưa Nhị phu nhân nhưng cũng không cần thiết chỉ vì một cái râu ria như Dung Ngọc Thành mà đắc tội Nhị phu nhân. Đến khi Dung Ngọc Lạc vì hắn mà cầu tình La thị mới đồng ý mạo hiểm đắc tội Trương thị mà cứu hắn.

Từ đó Dung Ngọc Thành liền coi Dung Ngọc Lạc là thân nhân, đối hắn có thể nói là thật lòng, tới bây giờ đã mười năm, hơn nữa bởi vì chuyện kia, La thị cùng Trương thị như nước với lửa, Dung Ngọc Lạc sao có thể đi trợ giúp Trương thị, nhất định là hắn nghĩ nhiều, đúng vậy, nhất định là thế, tuy là nghĩ như vậy nhưng bất an trong lòng một chút cũng không giảm bớt.

"Một khi đã như vậy thì mời công tử đối chất một chút, mọi chuyện liền rõ ràng!" Một trưởng lão nói, hắn đứng về phía Dung Ngọc Thành, biết Dung Ngọc Thành cùng Dung Ngọc Lạc quan hệ thực tốt liền đưa ra yêu cầu nhìn như có lợi đối với Dung Ngọc Thành.

"Mời đại nhân cho Tứ công tử đối chất!" Một trưởng lão đứng ở bên Dung Ngọc Thành sôi nổi đứng dậy, nhất thời tạo được khí thế to lớn, rất bức bách Dung Giác phải thỏa hiệp.

"Làm càn! Bản quan là gia chủ một nhà, cần tới các ngươi chỉ điểm phải làm như thế nào sao?" Dung Giác nhìn kỹ, trong tộc cư nhiên có quá nửa số trưởng lão đều ủng hộ Dung Ngọc Thành, trong lòng vừa kinh vừa sợ, quyết tâm trừ bỏ Dung Ngọc Thành lại càng kiên định.

Theo gia quy Dung gia, gia chủ Dung gia là do trưởng lão Dung gia ở dòng chính quyết định nhận hay đuổi, nếu có hơn phân nửa trưởng lão đều nghị bãi miễn thì gia chủ tại vị cũng phải phải ngoan ngoãn mà nhường ra vị trí gia chủ. Mà hiện giờ, Dung Ngọc Thành thế nhưng được nhiều trưởng lão ủng hộ như vậy, đồng nghĩa với Dung Giác hắn tùy thời đều có thể mất đi vị trí gia chủ. Nghĩ như vậy, trong mắt Dung Giác hiện lên một mạt quang mang ngoan độc, Dung Ngọc Thành tuyệt đối không thể giữ lại!

Dung Ngọc Thành nhìn thấy có nhiều trưởng lão tự nhiên lại giúp mình như vậy cũng thực giật mình, tuy rằng hắn lấy thế lực của mình mà thu mua không ít trưởng lão nhưng tuyệt đối không có nhiều như vậy, cẩn thận mà xem, số người thế mà nhiều tới quá nửa, hơn nữa trong đó rất nhiều người vẫn đứng bên phía Nhị phu nhân, không thích hợp, thật sự không thích hợp, lại bỗng nhiên thấy được trong mắt Dung Giác một mạt quang mang, trong lòng cả kinh, ngay tức khắc liền hiểu rõ đây là quỷ kế của Trương thị.

"Phụ thân, Lạc nhi nguyện ý làm chứng!" Hai bên giương cung bạt kiếm hết sức, một đạo thanh âm sạch sẽ làm người nghe thoải mái truyền đến, sau đó một thân ảnh phong độ nhẹ nhàng đi vào từ đường.

Người tới ước chừng mười sáu mười bảy tuổi, một thân cẩm y màu trắng, cổ áo dùng tơ ám kim sắc thêu tường vân đồ án (hoa văn đám mây), xuất hiện vô cùng hoa lệ, một dung nhan tinh xảo có năm phần tương tự Dung Ngọc Thành, tuy không có cảm giác tà mị thâm trầm như Dung Ngọc Thành nhưng cũng là phong độ nhẹ nhàng cực phẩm mỹ nam, chỉ là con ngươi ngăm đen thường thường hiện lên một mạt ánh sáng âm hàn, tương đối ảnh hưởng tới mỹ cảm của hắn.

"Lạc nhi, không được hồ nháo, đi về!" Thời điểm Dung Giác nhìn thấy Dung Ngọc Lạc biểu tình trên mặt bỗng nhiên trở nên nhu hòa, rất có cảm giác phụ thân hiền từ, lúc sau nghe đến lời nói của Dung Ngọc Lạc sắc mặt hoàn hoãn tức khắc lại căng lên, hắn tuyệt đối không cho phép bất luận kẻ nào phá hư kế hoạch của hắn, cho dù là nhi tử hắn thích nhất.

"Phụ thân, Lạc nhi không có hồ nháo, thỉnh người tin tưởng Lạc nhi!" Dung Ngọc Lạc vẻ mặt kiên trì nhìn Dung Giác, là vẻ bướng bỉnh mà Dung Giác chưa bao giờ thấy trước nay.

"Đại nhân, nếu Tứ công tử khăng khăng muốn làm chứng vậy thành toàn cho công tử đi, tin tưởng Tứ công tử sẽ không làm đại nhân thất vọng!" Trương thị ở bên cạnh nhẹ nhàng khuyên nhủ, lời nói toàn là thâm ý, nàng tin tưởng Dung Giác có thể nghe hiểu, đây là ăn ý bọn họ bồi dưỡng được qua nhiều năm qua.

"Tốt, như vậy Lạc nhi, chờ lát nữa vi phụ hỏi ngươi, ngươi phải trả lời đúng sự thật, không được có nửa điểm dối gạt!" Dung Giác nhìn vẻ mặt chờ mong của Dung Ngọc Lạc, lại nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Trương thị, cuối cùng nói như vậy, lời nói mang theo nồng đậm cảnh cáo.

"Xin phụ thân hỏi!" Dung Ngọc Lạc thản nhiên tiếp nhận ánh mắt Dung Giác, lời nói bình tĩnh.

"Hôm qua ngươi có từng hẹn đại ca ngươi đến hoa viên gặp nhau?" Dung Giác hỏi ra vấn đề không xác định, theo hắn biết Dung Ngọc Thành cùng Dung Ngọc Lạc quan hệ thực sự rất tốt, tuy rằng thái độ Trương thị làm hắn có điểm an tâm nhưng hắn cũng không thể xác định được Dung Ngọc Lạc sẽ là ra chuyện gì!

"Chưa từng!" Sau một hồi do dự cuối cùng Dung Ngọc Lạc hộc ra hai chữ như vậy.

"Nghịch tử, ngươi nghe thấy chưa? Hiện giờ còn có gì để nói?" Dung Giác thở ra một hơi nhẹ nhõm, đồng thời khẩn trương mới vừa rồi biến thành phẫn nộ, thời điểm nhìn Dung Ngọc Thành lại bỏ thêm vài phần lửa giận.

"Dù vậy cũng không thể chứng minh ta thật sự đến để khinh bạc Cửu di nương!" Tâm Dung Ngọc Thành khi nghe đến hai chữ kia, cảm giác đau đớn tràn đến, kỳ thực thời điểm Dung Ngọc Lạc thong dong xuất hiện ở đây hắn đã có dự cảm như vậy, nhưng là đến lúc Dung Ngọc Lạc phản bội hắn, hắn vẫn không thể tránh được đau lòng. Nhưng đau lòng thì đau lingf, hắn còn không có quên tình cảnh hiện tại của mình, dù trong lòng muốn hỏi vì cái gì hắn muốn làm như vậy, cuối cùng vẫn khống chế được cảm xúc, chỉ là cảm giác bị người phản bội này thật sự không dễ chịu.

"Phụ thân, Lạc nhi có tội, thỉnh phụ thân trách phạt!" Dung Ngọc Thành vừa nói ra một câu kia tức khắc cả từ đường yên tĩnh, đúng lúc đó Dung Ngọc lạc đột nhiên quỳ xuống thỉnh tội, đem ánh mắt mọi người đều hấp dẫn tới trên người mình.

"Nga? Ngươi có tội gì?" Dung Giác kinh ngạc, không hiểu đứa con trai này đang định chơi cái gì, bất quá trải qua chuyện vừa rồi hắn tin tưởng Dung Ngọc Lạc sẽ không làm hắn thất vọng.

"Biết gia quy nhưng vẫn vi phạm gia quy, bao che huynh trưởng, đây là bất trung. Biết rõ huynh trưởng mơ ước thứ mẫu lại không sớm bẩm báo phụ thân, đây là bất hiếu. Mắt thấy tội nữ gây tai ương lại không ngăn cản đúng lúc, đây là bất nhân. Không khuyên can huynh trưởng đúng lúc, để huynh trưởng phạm phải sai lầm lớn, đây là bất nghĩa. Người bất trung bất hiếu bất nhân bất nghĩa như thế, chẳng lẽ không nên trách phạt sao?" Dung Ngọc Lạc một phen nói xong liền cúi đầu, vẻ mặt muốn nhận trách phạt.

"Ngươi nói phải có chứng cứ, nếu không đúng sự thật thì đó là hãm hại thủ túc, dựa theo gia pháp là phải bị trục xuất khỏi gia môn!" Nói chuyện chính là một trong những trưởng lão Dung gia, chủ quản hình phạt, xử sự luôn công bằng, hơn nữa không đứng ở bên kẻ nào, là trung lập phái điển hình.

"Ngọc Lạc không dám nói bậy, ở đây có bức họa Cửu di nương do huynh trưởng tự mình họa, còn có lời khai của nha hoàn bên người Tam di nương, thỉnh phụ thân cùng các vị trưởng lão xem qua!" Dung Ngọc lạc từ trong ngực lấy ra một quyển tranh cuộn cùng hai trang giấy, tiến lên giao cho Dung Giác.

Dung Giác xem xong sắc mặt tức khắc xanh mét, ánh mắt nhìn Dung Ngọc Thành như muốn ngay lập tức đưa hắn vào chỗ chết, lại nhịn lại, đem chứng cứ đưa cho trưởng lão gần hắn nhất, sau đó một đám trưởng lão truyền nhau mà đọc. Những trưởng lão đó sau khi xem xong, một đám đều thay đổi sắc mặt, thậm chí cả những người đứng bên phía Dung Ngọc Thành cũng đều thất vọng đầy mặt, không dám biểu tình gật bừa.

"Hừ, nghịch tử ngươi, nhìn chuyện tốt ngươi làm ra đi, chuyện tới bây giờ, ngươi còn có gì chối cãi?" Dung Giác tựa hồ khó thở, ném cuộn tranh tới trước mặt Dung Ngọc Thành, vẻ mặt phẫn nộ nói.

Dung Ngọc Thành chết lặng nhặt cuộn tranh lên, nhìn bức họa Cửu phu nhân Yến Tuyết, họa giống như đúc, người họa tài nghệ cao siêu, hắn không cần xem cũng biết đây chính là bút tích của mình. Nghĩ đến ngày đó Dung Ngọc Lạc vẻ mặt thần bí kéo hắn tới phòng y, năn nỉ hắn họa một bức tranh Cửu phu nhân, nói là bằng hữu của y ngưỡng mộ Yến Tuyết nên muốn có một bức họa để an ủi nỗi tương tư, ha hả, lý do đó vụng về cỡ nào, hắn cư nhiên ngây ngốc tin tưởng, lúc đấy liền họa, còn nhìn bức họa mà dương dương tự đắc viết một đầu dâm thơ bên cạnh.

Tiên tử kiều nhiêu cốt nhục quân, phương tâm cộng túy bích la nhân.

Tình thâm kí triệu đào nguyên hội, diệu túc Tây Thi liễu diệp tần.

Động lí tuyền sinh phương thốn địa, hoa gian điệp luyến nhất đoàn xuân.

Phân minh nhữ ngã nan phân biện, thiên tứ nhân gian vẫn hợp nhân.

(Cái này ta không hiểu lắm, chắc đại ý là muốn nói rằng nữ tử kia xinh đẹp như tiên tử, hương thơm khiến người say như say hương thơm của nhân trần, thâm tình nảy nở nơi tiên cảnh, Tây Thi nhăn mày liễu xinh đẹp. Hoa cùng bướm đều không quên một mùa xuân (liệu ý có phải là "không quên một đêm xuân" :3). Không thể phân rõ ràng nhưng nàng cùng ta đều là trời ban người hợp nhân duyên.)

Không nghĩ tới bức họa này hôm nay thế nhưng trở thành bùa đòi mạng hắn. Phải biết rằng, ở thời đại này không thể tùy ý lưu giữ một bức họa nữ tử, kia là đại biểu rằng không tôn trọng nữ tử đó, càng không nói đến điều đó tương đương rằng ngươi đối với nữ tử kia có dâm ý, dâm thơ, bức họa này vừa xuất hiện thì tội danh mơ tưởng thứ mẫu định cho hắn đã là chuyện hiển nhiên.

"Liệt tổ liệt tông trên cao, gia chủ Dung thị đời thứ hai mươi bốn Dung Giác ta kính báo, cháu đích tôn Dung thị thời thứ hai mươi lăm Dung Ngọc Thành, bất trung bất hiếu, nay xin bẩm báo tổ tiên, phạt hai trăm trượng, trục xuất khỏi Dung thị, từ đây Dung Ngọc Thành cùng Dung thị ta không còn một chút quan hệ!" Dung Giác càng nghĩ càng tức giận, lập tức quỳ gối trước những linh bài trong từ đường, trước mặt tổ tiên làm trò tuyên bố trừng phạt Dung Ngọc Thành.

Trừng phạt này tuy rằng không muốn tính mạng Dung Ngọc Thành nhưng cũng không sai biệt lắm, nam tử bình thường tuyệt đối không phạt quá hai trăm trượng, cho dù nhịn qua cái đó thì phía sau còn có một cái án trục xuất khỏi Dung Thị, tuy rằng thời đại này đã không còn câu nệ bùn với dòng dõi (huyết thống chính tông và "máu bùn") nhưng quan niệm của mọi người trong gia tộc vẫn là coi trọng cái này, một người bị gia tộc trục xuất là rất khó dừng chân trong xã hội, trừng phạt này của Dung Giác không khác gì đem Dung Ngọc Thành đưa vào tuyệt cảnh.

Thương: Bởi vì đã có nhóm edit truyện này nên ta sẽ drop. Thân ái!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro