ĐOẢN 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tuổi trẻ ai cũng có lúc sai lầm.

Còn sai lầm của tôi, thì đã bắt đầu hình thành từ thời trẻ trâu.

Hồi ấy trong xóm có một anh đẹp trai ơi là đẹp trai, tôi mê tít.

Tuy mới có 5 tuổi nhưng tôi đã mất hết liêm sỉ, ấp ủ ước mơ sau này sẽ làm vợ anh.

Anh năm đó 14 tuổi, mà eo ơi cái soái khí ngút trời ấy đã lọt vào mắt xanh của một con bé sắp tốt nghiệp mầm non như tôi.

Nhà anh lại ở ngay sát nhà tôi, ngày nào bố chở đi học về qua cũng cố gây sự chú ý với anh bằng cách hét thật lớn.

"Anh Minh ơi, sau này lớn làm chồng em nhớ!"

Nghe vậy, bố mẹ anh ngồi trong sân uống nước thích thú nói vọng ra với tôi.

"Châu cứ yên tâm, sau này lớn cô chú nhận làm con dâu!"

Còn anh, chỉ ngồi trong nhà nhìn ra sân cười với tôi một cái.

Èo, cứ tưởng anh cũng thích mình nên tôi chăm chỉ làm điệu lắm cơ, cứ sang nhà anh là phải tết tóc với đeo bờm hồng mới chịu.

Lần nào tôi sang nhà bố mẹ anh cũng mang bao nhiêu là bánh kẹo, hoa quả các thứ cho tôi ăn ngập mồm.

Anh Minh của tôi thì vẫn ngồi chống tay lên bàn nhìn tôi ăn, thi thoảng quay sang véo má tôi một cái.

Rồi đến năm tôi lên lớp 8, anh đã là sinh viên sắp ra trường, dẫn người yêu về ra mắt bố mẹ.

Tôi ức lắm, tức tối chạy sang mách cô Hồng chú Sơn, ai mà ngờ bị bố mẹ lôi về nhà đầy đau thương.

Thế là toang, tôi khóc lên khóc xuống, hò hét ầm nhà chỉ mong vọng sang bức tường bên cạnh.

Nhưng đời chẳng như ngôn tình, chẳng có soái ca nào đến dỗ dành tôi hết.

Vậy là anh chính thức là chồng người ta, còn tôi lặng lẽ mặc váy công chúa sang ăn đám cưới anh.

Trong kí ức của con bé 13 tuổi năm đó, vẫn văng vẳng bên tai lời nói của anh Minh năm nào.

"Anh hứa sau này Châu lớn, anh sẽ đợi Châu!"

Thế mà cái tên Minh ấy giờ đang nắm tay một nàng dâu xinh đẹp khác mà chẳng phải tôi, hớn hở thắp hương ông bà tổ tiên.

Tôi đứng đó nhìn, anh dường như đã nhận ra sự hiện diện của tôi, cúi xuống cười yêu ơi là yêu.

Tôi liếc xéo anh một cái, bĩu môi nói thầm với anh.

"Anh nói anh chờ em lớn cơ mà?"

Anh Minh cười khổ, bí mật đưa cho tôi cái kẹo mút vị dâu mà tôi thích, khẽ nói.

"Anh nói đùa đấy, em gái ạ!"

Tôi tức ơi là tức, nhưng vì cái kẹo mút nên đành ngậm ngùi đút vào miệng rồi ra ngoài chơi với bạn Bình lớp trưởng.

Vậy là giấc mơ của tôi tan biến, soái ca của năm nào cũng đi vào dĩ vãng.

Thay vào đó, mối tình cũng huy hoàng không kém là với bạn Bình cũng siêu xinh xẻo kia.

Nói đến đây thì tôi cũng thấy thời trẻ trâu của mình xán lạn thật ấy nhỉ?

Đấy, đấy là sai lầm lớn của tuổi trẻ các bạn ạ!
Sưu tầm : FB Minhh Châu
Nhớ bấm sao ủng hộ mình nha.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro