[Chu Đinh] Cả đời không kết thúc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi bọn họ "hòa hợp" lại đại khái đã qua nửa năm, Chu Cẩn Hành mang Đinh Tiểu Vĩ đi Hồng Kong một chuyến.


Khi đó trùng hợp công ty mẹ vừa hoàn thành xong một cuộc thương thảo quốc tế, để ăn mừng cố ý chọn một dãy biệt thự của Chu gia để cử hành một yến hội đơn giản mà long trọng, để cho tất cả những người đã từng cùng nhà bọn họ làm ăn lui tới đều có thể mang theo bạn tham dự. Vừa hay ông nội bệnh nặng mới khỏi quyết định đợi ở nhà nghỉ ngơi, vì vậy Chu Cẩn Hành liền đánh bạo chủ động mời Đinh Tiểu Vĩ cùng hắn tham dự, trên danh nghĩa là "bạn tốt của hắn ở Bắc Kinh đã từng rất chiếu cố hắn", nhưng trong thực tế Đinh Tiểu Vĩ là thân phận gì mọi người đều hiểu trong lòng, cũng coi là Chu Cẩn Hành ở trước mặt những người nhà khác cho Đinh Tiểu Vĩ một sự khẳng định.


Mặc dù hắn biết Đinh Tiểu Vĩ chưa chắc thích loại trường hợp này, nhưng hắn lần này mục đích chủ yếu chính là mang Đinh Tiểu Vĩ đường đường chính chính xuất hiện, để cho những lời đồn đãi cho tới nay không thấy được ánh sáng kia không đánh mà tự thua.


Vừa nghe đến Chu gia trên dưới cũng sẽ tham dự, chân mày Đinh Tiểu Vĩ  đều phải nhăn lại thành một đoàn: "Em còn dám đi à? Không sợ gã em trai bệnh thần kinh của em lại đối với em làm cái gì?"


"Tông Hiền bây giờ biết điều rồi. Ba của nó năm nay vẫn còn ở Canada không trở lại, nó một mình không dám làm loạn." Chu Cẩn Hành cười bóp bóp eo Đinh Tiểu Vĩ ."Nói sao, không phải còn có anh ở đây à?"


Đinh Tiểu Vĩ bị giọng nói mập mờ của hắn dọa cho run run một cái. "Aiya. . . Em cho là anh là thần thánh à? Em bị hắn đánh chết anh còn có thể khiến cho em cải tử hồi sinh chắc?"


Chu Cẩn Hành cười một tiếng, không nói.


Đinh Tiểu Vĩ nghiêm túc suy nghĩ một chút, mới nhớ tới anh cùng Chu Cẩn Hành chưa từng cùng nhau đi du lịch. Kéo cả nhà mấy miệng đi nơi quá xa cũng không tiện, bọn họ lần này đi Hồng Kong vừa vặn đem Dập Dập với Ngôn Ngôn cũng gửi ở Chu gia, sau đó anh cùng Chu Cẩn Hành liền có thể mượn cơ hội thật tốt đi chơi một hồi. . . Nói đúng ra, mặc dù thật đúng là không muốn tham gia gì, nhưng coi như là thuận đường đi liếc mắt nhìn cũng được.


Lấy được đồng ý của Đinh Tiểu Vĩ, Chu Cẩn Hành liền lập tức bắt tay thay anh xin thị thực Hồng Kong, Đinh Tiểu Vĩ ngạc nhiên nói: "Em cũng chỉ làm cho anh. Vậy còn em?"


"Em vốn là có thẻ căn cước Hồng Kong."


Đinh Tiểu Vĩ thật đúng là cho tới bây giờ chưa từng thấy qua thẻ căn cước của Chu Cẩn Hành, nhận lấy nhìn hồi lâu cũng còn không bỏ được thích tay. Nhìn vẻ mặt anh ngạc nhiên thích thú giống như một đứa trẻ phát hiện đồ chơi, Chu Cẩn Hành không nhịn được cười: "Thế nào Đinh ca?"


"Ai Tiểu Chu, tên tiếng Anh của em đọc thế nào vậy?"


"@#$%Y%$^%@# ."


"A? Em lặp lại lần nữa?"


"@#$%Y%$^%@# ."


"Coi như. . . Coi như là anh chưa hỏi đi."


Chu Cẩn Hành cười ha ha một tiếng.


Mới vừa mấy đứa trẻ cũng ở đây để nghỉ đông, Đinh Tiểu Vĩ liền về quê một chuyến đem Linh Linh giao cho mẹ anh, còn bị mẹ anh nhắc đi nhắc lại nửa ngày, các anh là muốn đi đánh giặc ở đâu thế nào mà không mang theo con gái mình chứ. Thật ra thì cũng không phải anh không muốn mang theo Linh Linh cùng đi, mà là anh luôn cảm thấy loại đại tình cảnh này thế nào cũng không thích hợp với một tiểu cô nương mới sáu tuổi, Linh Linh đi cũng sẽ chán.


Nếu như Hồng Kong vui giống như lời đồn, lần sau lại theo Chu Cẩn Hành cùng nhau mang theo Linh Linh Dập Dập cùng Ngôn Ngôn đi chơi một lần nữa.


"Đinh ca anh nhớ theo sát em, nếu anh đi lạc ngôn ngữ không thông rất phiền toái."


"A?" Đinh Tiểu Vĩ kỳ quái nói: "Bọn họ sẽ không nói tiếng phổ thông à?"


"Không phải người nào cũng biết, thế hệ trước nhiều người biết cũng sẽ không nói, chỉ nói tiếng Quảng cùng tiếng Anh." Chu Cẩn Hành kiên nhẫn giải thích, một bên dẫn Đinh Tiểu Vĩ đi ra đại sảnh nhận điện thoại.


Thật xa liền thấy một người giơ tấm bảng giấy lên, trên đó viết tên Chu Cẩn Hành. Chu Cẩn Hành thần sắc ung dung đi tới chỗ người nọ, người nọ cung cung kính kính cùng hắn nói mấy câu, liền nhiệt tình nhận lấy hành lý của hai người, dắt bọn họ đi tới bãi đậu xe.


"Ai đây? Cấp dưới của em?"


"Tài xế khách sạn."


"Em đặt khách sạn còn có đưa đón phục vụ ở phi trường à. . . Ngọa tào, đây là Rolls Royce? !" Vừa nhìn thấy thân xe màu xanh thẫm thiết kế phục cổ, ánh mắt Đinh Tiểu Vĩ phát sáng.


"Đúng vậy, trong nhà em cũng có mấy chiếc, còn có mấy loại xe khác nữa. Chờ chúng ta đi khách sạn bỏ hành lý xong em liền mang anh đi qua lái thử một chút."


Đinh Tiểu Vĩ vừa nghe gương mặt cũng hưng phấn phồng đỏ lên, không nhúc nhích nhìn thành phố phồn hoa vèo vèo biến mất ở sau hai bên cửa kiếng xe, chỉ cần vừa nghĩ tới ở nơi hòn ngọc phương đông chói mắt này cũng có một mảnh thiên hạ của Tiểu Chu nhà anh, anh cảm thấy lòng tràn đầy vui mừng cùng tự hào, loại tâm tình này. . . Thật là giống như thấy con cái nhà mình thi được hạng nhất vậy.


Anh bị loại ý nghĩ này của mình chọc cười, một bên Chu Cẩn Hành thấy vậy cũng không nhịn được cười. "Sao vậy Đinh ca?"


Đinh Tiểu Vĩ lắc đầu một cái, cảm thấy nếu nói thật ra có chút mất thể diện."Đúng rồi, em ở Hồng Kong cũng có nhà chứ ? Tại sao còn phải thuê khách sạn?"


"Em quá lâu không trở về, nhà cái gì cũng không có, sợ anh ở không quen, vẫn là đi khách sạn tương đối tiện hơn."


"Hắc, sợ cái gì? Chúng ta đợi mấy ngày mà thôi, cũng không phải là phải ở chỗ này lâu dài, coi như là để cho anh ngủ ghế sa lon anh cũng có gì mà không quen chứ."


Chu Cẩn Hành kéo tay anh hôn một cái, nháy mắt với anh: "Nhưng em không nỡ."


Đinh Tiểu Vĩ nhất thời rùng mình một cái, cũng lười nói tiếp với hắn.


Xe cuối cùng chậm rãi ngừng ở trước một tòa nhà kiến trúc hùng vĩ, trước mặt cửa chính thiết lập một suối phun theo âm nhạc bắn ra bốn phía, ánh sáng trong quảng trường cũng theo đó chuyển đổi mà biến ảo thành những vầng sáng nhu hòa.


Đinh Tiểu Vĩ ngẩng đầu nhìn kiến trúc tràn đầy phong tình kiểu Anh quốc cổ xưa, trong lòng dần dần luống cuống: "Chúng ta mấy ngày nay ở nơi này à? Có phải rất đắt không?"


"Không sao, không đắt."


Đinh Tiểu Vĩ dĩ nhiên là sẽ không tin tưởng câu "Không đắt" mà Chu Cẩn Hành nói, nhưng hiếm khi ra ngoài du lịch anh cũng không muốn cùng đối phương so đo quá nhiều, tránh cho làm mọi người cùng mất hứng.


Khi thang máy đưa bọn họ đến tầng cao nhất của khách sạn, Đinh Tiểu Vĩ vừa đi vào phòng liền bị cảnh biển Victoria trước mắt làm cho chấn động. Từ tầng hai mươi mấy nhìn xuống, sân bay hình bán nguyệt cùng trung tâm văn hóa hình tam giác cũng phảng phất bị giẫm ở dưới chân, tầm mắt trông về phía xa tới bờ bên kia trung tâm triển lãm Wan Chai cùng với Trung tâm tài chính Quốc gia hình tháp thẳng tắp, anh thật giống như còn có thể thấy những biển quảng cáo của các ngôi sao trên các tòa nhà, khiến cho từ nhỏ đã xem phim Hồng Kong lớn lên Đinh Tiểu Vĩ trong lúc nhất thời ngàn vạn xúc động ở trong lòng.


Nếu không có Chu Cẩn Hành, anh có lẽ đời này cũng sẽ không có cơ hội tới Hồng Kong ngắm cảnh. Mỗi ngày đều chỉ vì con gái mà bôn ba, nếu là còn có cơ hội kết hôn thì phải thật tốt gánh vác trách nhiệm trụ cột gia đình. . . Sau đó chờ bọn nhỏ đều lớn, nếu như tình trạng thân thể của anh còn tốt, có lẽ anh sẽ cùng bạn già đi khắp nơi du lãm một chút, nhưng đến lúc đó tâm tình khẳng định cùng bây giờ sẽ hoàn toàn bất đồng.


"Đinh ca, đẹp không?"


Đinh Tiểu Vĩ từ trong thâm tâm gật đầu."Khó trách người khác đều nói là hòn ngọc phương Đông mà, cảnh đêm này thật đúng là để cho người ta không nói nên lời."


"Nếu anh thích, sau này mỗi tháng em sẽ mang anh đến xem cảnh đêm."


Đinh Tiểu Vĩ nghe vậy cười đẩy Chu Cẩn Hành ra."Thôi đi, tiểu tổ tông kia của em mỗi hai giờ đều phải khóc một lần, còn có thể để cho chúng ta dễ dàng đi chơi à?"


Chu Cẩn Hành cười cười, cũng không giận: "Để cho ba em trông nó cùng Dập Dập liền tốt. 

Lần sau chúng ta mang theo Linh Linh cùng đi, con bé còn chưa ra nước ngoài phải không? Nhất định sẽ rất vui vẻ."


Đinh Tiểu Vĩ nhìn về phía bầu trời đêm chạy dài không dứt, đông nghịt một mảnh thậm chí không có nửa điểm tinh thần, bờ môi nhuộm nụ cười nồng ấm.


"Được."


Mấy ngày kế tiếp, Chu Cẩn Hành liền lấy xe thể thao của hắn chở Đinh Tiểu Vĩ du lãm một phen ở bên trong thành phố. Mặc dù Chu Cẩn Hành có thẻ căn cước Hồng Kong, nhưng ở trong ký ức của hắn cùng với đô thị nhiệt tình này cũng không có bao nhiêu liên hệ. Hắn giống như du khách vậy cầm cuốn chỉ nam du lịch thật dày, đè phía trên những địa điểm quảng bá cùng Đinh Tiểu Vĩ đi khắp thành phố xem quang cảnh. Sau đó ở lúc đêm khuya vắng người, hắn liền lái xe đến địa khu xa xôi dân cư thưa thớt, để cho Đinh Tiểu Vĩ tuy không có bằng lái xe Hồng Kong cũng thể nghiệm một chút cảm xúc mạnh mẽ cùng khoái cảm lái xe thể thao sang trọng.


Vui sướng năm ngày thoáng qua rồi biến mất, đến buổi tối chính là yến hội của Chu gia, Đinh Tiểu Vĩ nhìn Chu Cẩn Hành vì anh chú tâm chọn lựa lễ phục cao cấp, phiền não đến đầu cũng lớn.


"Ầy, cái đó. . . Tiểu Chu à, Đinh ca tối nay không đi được không?"


"Hửm? Tại sao? Đinh ca, chúng ta nói xong rồi." Chu Cẩn Hành ẩn tình nhìn anh.


Đinh Tiểu Vĩ bị ánh mắt của hắn nhìn thấy ngượng đến hoảng, nói cà lăm: "Em. . . Em nói xem, người ta mỗi một người đều là mang vợ con, em dầu gì cũng là cháu trưởng của Chu gia, ở đại sự kiện thế này mang một người đàn ông coi là chuyện gì chứ. . ."


Chu Cẩn Hành lặng lẽ nghe Đinh Tiểu Vĩ nói hết lời, cũng không gấp phản bác. Xong xuôi hắn mới an tĩnh nhìn Đinh Tiểu Vĩ, ánh mắt sáng ngời mà thâm thúy chớp chớp, lông mi thật dài phảng phất đều phải gãi vào buồng tim Đinh Tiểu Vĩ."Nhưng là em chỉ muốn mang anh đi, làm thế nào đây?"


Đinh Tiểu Vĩ bị hắn nhìn hai gò má nóng bức vạn phần, nội tâm đấu tranh hơn nửa ngày cuối cùng vẫn thua trận: "Được được. . . Anh đi là được."


Nhìn nụ cười như ý trên mặt Chu Cẩn Hành, Đinh Tiểu Vĩ trong lòng than thầm một tiếng.


Rốt cuộc là vẫn không qua được ải mỹ nhân mà, thật vô dụng.


Một khắc kia khi đang bước vào trong biệt thự, Đinh Tiểu Vĩ vẫn cảm giác có chút không chân thật.


Trừ những khách quen trên tạp chí Kim Dung, cũng có không ít nghệ sĩ bình thường chỉ có thể thấy ở trên ti vi. Bọn họ đang tụ năm tụ ba làm thành một vòng vui sướng cười nói chuyện phiếm, nhìn qua là một khối hòa thuận.


Chu Cẩn Hành cũng không định để cho Đinh Tiểu Vĩ dung nhập vào những câu chuyện của bọn họ, hắn thản nhiên bình thường mang Đinh Tiểu Vĩ xuyên qua khu trưng bày nơi có những chiếc bàn tròn bày đầy thức ăn tinh xảo, cuối cùng dắt anh đến một nơi tương đối an tĩnh bên cạnh hồ bơi. "Anh nếu là muốn cùng bọn họ nói chuyện trên trời dưới đất thì cứ trò chuyện, nếu là cảm thấy không thoải mái đợi ở nơi này cũng được, thấy cái gì muốn ăn cũng có thể tùy tiện lấy. Em đi theo cha em chào hỏi, lập tức trở lại."


Đinh Tiểu Vĩ gật đầu một cái, sau khi Chu Cẩn Hành vào nhà liền đến gần bàn nhỏ cầm một miếng bánh mì săn quít cùng thức uống, vừa nhìn vịnh nước sâu không thấy đáy, vừa ăn như nhai đèn sáp.


Trước khi tới anh còn ôm một tia may mắn, nói không chừng thế giới của người có tiền cũng không cách mình quá xa đi? Nhưng sau khi chân chính đặt chân vào cái vòng này anh mới thấm thía cảm nhận được con đường trèo lên nơi thanh lịch này thật khó khăn, coi như anh mặc vào bộ âu phục cao cấp mà Chu Cẩn Hành vì mình chuẩn bị cũng không che giấu được khí chất quê mùa trên người mình.


Dĩ nhiên, những vấn đề này anh vào sáng sớm cùng Chu Cẩn Hành "hòa hợp" trước đó cũng đã biết hết, thật vô lý nếu bây giờ lại đổi ý. Nếu quyết định muốn cùng đối phương ở bên nhau, anh cũng không thể để cho đối phương chịu thiệt ở nhà anh làm người nội trợ. Có lúc nhìn Chu Cẩn Hành mệt mỏi mới dính vào gối liền lập tức ngáy ngủ, anh nhưng lại không biết đối phương cả ngày lẫn đêm rốt cuộc ở bên ngoài làm việc gì, cảm thấy bản thân thật đáng chán.


Nếu là ở trong phạm vi năng lực của anh, thật ra thì Đinh Tiểu Vĩ cũng thật tâm muốn dung nhập vào vòng sinh hoạt của Chu Cẩn Hành, thật hy vọng có thể chia sẻ bớt ưu phiền của hắn. . .


Nhưng điều đó vĩnh viễn cũng không thể. Chỉ riêng loại xã giao thường xuyên này của Chu Cẩn Hành thôi, Đinh Tiểu Vĩ khẳng định cả đời mình cũng không thích ứng nổi.


Uống sạch một hơi ly rượu trái cây, anh tựa vào trên ghế khẽ thở dài, thật hy vọng thời gian có thể trôi nhanh một chút, tuy nói anh là một người đàn ông đã hơn ba mươi tuổi, sóng gió gì còn chưa thấy qua? Nhưng dưới loại hoàn cảnh phải ở đây đợi này làm cho trong lòng anh thật không nắm chắc. . .


"Này, đã lâu không gặp."


Đỉnh đầu bỗng nhiên truyền tới một thanh âm thiếu đánh, Đinh Tiểu Vĩ mí mắt đều không ngước lên chút nào đã cảm giác được một người không khách khí ngồi xuống bên cạnh mình.


"Tôi chưa từng nghĩ anh hôm nay sẽ đến." Người nọ tự nhiên buông xuống một đĩa thịt nướng đang ăn, nói: "Anh cùng không khí nơi này hoàn toàn xa lạ."


Đinh Tiểu Vĩ dời sang bên cạnh một chút, không để ý tới hắn.


"Là hắn để cho anh cùng hắn tới sao? Anh ở chỗ này không cảm thấy không được tự nhiên à?"


Đinh Tiểu Vĩ cố nén nội tâm không kiên nhẫn, trả lời: "Tôi cũng không nghĩ tới cậu sẽ đến. 

Không phải còn ở trong trường học làm học sinh ba tốt sao?"


"Việc học mặc dù là nặng nề một chút, nhưng tôi nói thế nào cũng là người của Chu gia nha. . ." Chu Tông Hiền thờ ơ cười một tiếng, rồi nói tiếp: "Nhưng anh không giống vậy. Anh biết không? Mới vừa rồi bọn họ cũng đang bàn luận người tài xế mộc mạc đó rốt cuộc là ai."


Đinh Tiểu Vĩ liếc mắt, sẳng giọng: "Bọn họ thật đúng là thần thông quảng đại nha, lần đầu tiên gặp mặt sẽ biết tôi là tài xế? Cậu nếu là muốn khích tôi, thủ đoạn cũng quá thấp. Nói sao tôi bây giờ đã không làm tài xế nữa."


"Coi như không làm tài xế, cũng không có nghĩa là anh có thể bay lên cành cao biến thành phượng hoàng nha." Chu Tông Hiền một bên cười một bên quan sát vẻ mặt Đinh Tiểu Vĩ, mặc dù nhìn ra được người đàn ông này đã hết sức che giấu nội tâm gợn sóng, nhưng dẫu sao anh là một người đơn thuần giấu không được chuyện, Chu Tông Hiền hài lòng phát hiện Đinh Tiểu Vĩ dao động —— đúng như hắn suy đoán vậy.


"Anh cũng không cần đối với tôi địch ý lớn như vậy, tôi lại chưa từng tổn hại qua anh. Ban đầu ở nhà anh ăn chùa ở chùa ngủ chùa nửa năm, cuối cùng trở mặt không nhận người cũng không phải là tôi."


Đinh Tiểu Vĩ hiển nhiên không có ý định cùng hắn thảo luận tiếp, động tác đứng dậy mạnh mẽ làm cái ghế đụng vào phía sau tường trắng, "kít" trên bức tường trắng lóa xuất hiện hai vệt đen.


"Thế nào rồi? Anh không phải tha thứ cho hắn rồi sao? Tại sao còn tức giận như vậy nha." Khóe mắt Chu Tông Hiền cười cong cong, dáng vẻ trêu ngươi của hắn thật là làm cho Đinh Tiểu Vĩ tức nổ phổi.


"Chuyện của chúng tôi liên quan gì đến cậu chứ?"


"Thế nào lại không liên quan? Hắn là anh hai tôi, tôi quan tâm một chút đến đời sống tình cảm của anh mình cũng không được?" Chu Tông Hiền nhún nhún vai, đột nhiên thu giọng nói: "A đúng rồi, anh hai có phải là không nói cho anh chị hai hôm nay cũng tới? Anh biết chị hai của tôi chứ? À không, bây giờ nên gọi là chị hai trước, chị ấy là thiên kim của một tập đoàn kim loại màu, rất lợi hại."


Hai chữ kia đối với Đinh Tiểu Vĩ mà nói có chút đột ngột, anh ngây người tại chỗ tiêu hóa nửa giây, lòng dần dần trầm xuống.


"Như vậy thì thế nào?"


"Thế nào à? Anh không ngại sao?" Chu Tông Hiền cười ra vẻ thú vị nói: "Chị ấy là vợ trước của chồng anh nha, cùng anh ngủ qua cùng một người đàn ông."


Cuối cùng cũng chịu không nổi khiêu khích nữa Đinh Tiểu Vĩ hạ thấp giọng quát: "Cậu có phải là rảnh lắm không? ! Có thời gian đi quản chuyện hư hỏng của người khác không bằng quản mình trước đi? Tôi nói cho cậu biết, Chu Cẩn Hành không phải chồng tôi. . ."


Cậu ấy rõ ràng là vợ tôi.


Đinh Tiểu Vĩ dừng một chút, nghĩ nghĩ lại cảm thấy mình có chút ngây thơ mới đi cãi nhau chuyện này, huống chi anh căn bản không cần thiết giải thích quá nhiều với Chu Tông Hiền, dẫu sao đóng cửa chính là anh cùng Chu Cẩn Hành sống qua ngày, ai là chồng ai là vợ liên quan quái gì đến người khác.


Anh đem lời nhanh chóng chuyển: "Ba cậu bị điều đi công ty ở Canada, cậu cũng bị anh hai cậu đá tới trường học, đại cuộc đã định, có thể hay không mạnh mẽ một chút nhận thua? Ngã gục giãy giụa như vậy có ý nghĩa gì chứ?"


Sắc mặt Chu Tông Hiền nhất thời trở nên hết sức khó coi."Anh nói ai thua? ! Cái người dựa vào bán mông như anh có tư cách gì. . ."


"Tông Hiền." Phía sau truyền tới một giọng nói lạnh lùng, khiến cho không khí giương cung bạt kiếm giữa hai người trong nháy mắt liền nguội xuống. Quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Chu Cẩn Hành mặc một âu phục kiểu Anh quốc màu đen, sóng lưng thẳng tắp, ánh mắt lưu ly lạnh thấu xương chặt chẽ khóa ở trên người Chu Tông Hiền, cả người đều mang tư thái không giận tự uy.


"Em nói quá nhiều, em biết nên làm thế nào chứ ?"


"Cái gì làm thế nào? Tôi lại không nói sai."


"Anh hy vọng em có thể ý thức được sai lầm của mình, tự mình chủ động xin lỗi Đinh tiên sinh. Em cũng biết chú Hai một mực quanh năm ở Canada công tác, nếu là bên này phát sinh chuyện gì cũng không thể lập tức chạy về, cổ phần công ty chính của ông ấy là dựa vào Hoành Vận của chúng ta, em cũng sẽ không muốn thấy được năm nay việc chia chác sẽ phát sinh biến số gì, để cho lão nhân gia ông ấy lo lắng chứ ?" Chu Cẩn Hành dừng lại nửa giây, lại thay bộ kia ánh mắt nhu hòa."Tông Hiền, em tuổi tác không còn nhỏ, anh hy vọng em có thể làm một người đạt tiêu chuẩn người của Chu gia, không khiến nhà chúng ta mất mặt."


Chu Tông Hiền dĩ nhiên là không dám đối đầu với Chu Cẩn Hành bây giờ. Hắn hung hãn đụng Đinh Tiểu Vĩ một cái, lúc bước nhanh đi qua bên người anh nhỏ giọng nói câu "Xin lỗi".


Lời xin lỗi không có thành ý chút nào này nói thật cũng không khiến cho Đinh Tiểu Vĩ vui vẻ lên.


"Đinh ca xin lỗi, em cũng không nghĩ tới đứa nhỏ này sẽ ở đây nói bậy bạ." Chu Cẩn Hành lo lắng nói: "Nó không có nói gì lung tung với anh chứ? Sắc mặt anh nhìn qua không tốt lắm."


"Không có, tại chính anh không quen không khí nơi này mà thôi." Đinh Tiểu Vĩ phẩy phẩy tay, miễn cưỡng cười nói: "Em đi xã giao đi, không cần để ý tới anh."


"Đinh ca." Chu Cẩn Hành đến gần anh một bước, tay đặt ở phía sau eo anh."Chúng ta đi về trước đi? Anh dẫu sao là lần đầu tới, để cho anh đợi quá lâu cũng không tốt."


"Kia sao có thể? Em là Chu gia. . ."


"Có ba em một mình ở đây đã đủ, chúng ta đi thôi? Em mang anh đi ăn đêm." Chu Cẩn Hành giảo hoạt nháy mắt với anh một cái.


Cuối cùng là rời đi không gian làm người ta hít thở khó khăn kia, ngồi ở trong buồng xe của Chu Cẩn Hành, Đinh Tiểu Vĩ tùy ý mở ra vài nút áo sơ mi, phảng phất mệt lả vậy dựa vào trên ghế.


Trước khi đi anh cố ý hướng các tân khách nhìn thêm một cái, từng người đẹp trang phục lộng lẫy tham dự tranh nghiên đấu lệ, ai cũng không rơi xuống hạ phong, mỗi một người trên người đều có một loại quý khí bẩm sinh, cùng anh loại cỏ cây xuất thân bình dân này quả thật cao thấp liền thấy rõ.


Mặc dù anh không biết ai mới là thiên kim tập đoàn kim loại màu, nhưng Đinh Tiểu Vĩ rõ ràng thấy Chu Cẩn Hành trước khi rời biệt thự cùng một người phụ nữ trẻ tuổi mặc trang phục màu tím gật đầu một cái, mà đối phương cũng hơi gật đầu với cậu ấy, khuôn mặt trong trẻo lạnh lùng dâng lên nụ cười thản nhiên.


Trực giác nói cho anh, cô ta chính là vợ trước của Chu Cẩn Hành, là mẹ ruột của Ngôn Ngôn.


Mặc dù trong lòng tự nhủ với mình không nên bị Chu Tông Hiền ảnh hưởng, nhưng cái trao đổi ánh mắt cuối cùng với người đẹp thân sĩ này thật lâu quấn quanh ở trong lòng anh, cho nên sau khi hai người ăn xong một bữa tiệc hải sản phong phú, trên đường về khách sạn anh còn là một bộ buồn buồn dáng vẻ không vui, làm cho Chu Cẩn Hành cuối cùng vẫn là không nhịn được ngừng xe ở ven đường, nghiêng đầu ngắm nói: "Đinh ca, Tông Hiền nói cái gì với anh?"


"Hửm? À. . . Không có gì."


Chu Cẩn Hành không dấu vết thở dài một cái."Đinh ca, anh vẫn là chưa tin em sao?"


Đinh Tiểu Vĩ bị sự ủy khuất trong giọng nói của hắn làm cho có chút chột dạ, anh lầu bầu nói: "Thật không sao mà, em chớ nghĩ nhiều."


"Được rồi." Thấy Đinh Tiểu Vĩ rõ ràng không định nói nhiều, Chu Cẩn Hành cũng không muốn tiếp tục truy hỏi, chỉ có thể một đường không nói lái xe trở lại khách sạn.


Mặc dù ngoài miệng không nói ra, nhưng tâm tình Đinh Tiểu Vĩ đúng là không tốt lắm.


Anh cũng không muốn mình quá hẹp hòi, nhưng đầu mình không nghe lời vẫn là không nhịn được nghĩ, khi anh cùng Chu Cẩn Hành tốt đẹp nửa năm kia, thật ra thì người ta căn bản đã có gia đình; khi anh cùng Chu Cẩn Hành ở trên giường triền miên, vợ hắn liền ôm bụng bự một mình phòng trống.

Đệt. . . Cái này là chuyện gì chứ?


Cho dù Đinh Tiểu Vĩ cũng chưa tính là một người đạo đức cao gì cho cam, nhưng cái tình huống này hơi có chút vượt quá phạm vi tiếp nhận của anh. Từ khi bọn họ cùng nhau tới nay, anh một mực ôm tâm tình qua một ngày là một ngày cùng Chu Cẩn Hành sinh hoạt chung một chỗ, một mực cố ý thuyết phục mình đừng đi nghĩ những thứ kia có hay không có, nhưng là buổi tối hôm nay bị Chu Tông Hiền như vậy thô bạo đơn giản xé rách ngụy trang của anh, anh mới bỗng nhiên sợ hãi ý thức được, có lẽ anh căn bản vẫn chưa hoàn toàn tha thứ cho Chu Cẩn Hành.


Nhưng là bọn họ đã sớm bắt đầu lần nữa lên đường, Chu Cẩn Hành đối với anh tốt cũng là quá rõ ràng. Cho dù trong lòng còn ôm cầm hoài nghi và không tín nhiệm, anh bây giờ cũng không có biện pháp giống như một oán phụ vậy cùng Chu Cẩn Hành lật nợ cũ, như vậy bụng dạ cũng quá hẹp hòi.


Rõ ràng anh đã một mực tận lực trốn tránh không nghĩ đến, khi vợ Chu Cẩn Hành có bầu hắn lại như không có chuyện gì xảy ra ở đó trong nhà nhỏ giả bộ mất trí nhớ, còn dẫn dụ một lão già như anh lên giường.


Cái này coi là chuyện gì đây?


"Đinh ca, em cảm thấy anh tối nay thật là lạ." Chu Cẩn Hành tắm xong trên người chỉ khoác một áo choàng tắm đơn bạc, cầm một ly sữa bò ấm đi tới trước mặt Đinh Tiểu Vĩ. "Tông Hiền nói cái gì với anh? Thật không thể nói cho em sao?"


Đinh Tiểu Vĩ nhìn vào sâu thẳm trong con ngươi chở đầy lo âu kia, lại hồi tưởng lại nửa năm qua Chu Cẩn Hành đối với mình chiếu cố tỉ mỉ chu đáo, trong lúc nhất thời cũng không khỏi cảm thấy mình quả thực kiểu cách. Anh nhìn đối phương toét miệng cười một tiếng: "Hắc, em sao lại giống đàn bà vậy, đã nói không có gì mà."


Chu Cẩn Hành đột nhiên dừng nói, hai con ngươi xinh đẹp chăm chú nhìn Đinh Tiểu Vĩ nửa ngày, mới cuối cùng cũng tựa như thua trận vậy chậm rãi dời đi, nhét ly sữa bò vào trong tay Đinh Tiểu Vĩ, mỉm cười nói: "Đinh ca, anh cứ xem tivi đi, em đi tập chạy một chút."


Đinh Tiểu Vĩ ngồi ở trên ghế sa lon uống sạch sữa bò, tầm mắt nhiều lần liếc vào phòng thể dục. Trong ti vi diễn cái gì anh hoàn toàn không có xem vào trong mắt, trong lỗ tai tràn đầy đều là âm thanh vận hành máy chạy bộ, cùng với tiếng bước chân từng bước từng bước vững vàng của Chu Cẩn Hành.


Anh nhắm mắt một cái, cảm thấy một mực bực bội trong lòng cũng không phải là một biện pháp, liền đứng dậy từ từ đi tới phòng thể dục.


Trên cổ Chu Cẩn Hành khoác lạnh nhạt thờ ơ một cái khăn lông, quần áo thể thao ướt mồ hôi dán vào trên lưng cứng rắn của hắn, da thịt trắng nõn hiện lên khỏe mạnh sáng bóng, tỏ ra hấp dẫn lại mê người.


Đinh Tiểu Vĩ cưỡng bách mình tập trung tinh thần, sau đó liền mở một máy khác bên cạnh, đạp lên chậm rãi chạy. Chạy một hồi, Đinh Tiểu Vĩ thở mạnh cảm thấy tâm tình chất chứa cũng không sai biệt lắm, liền giả bộ tùy ý mở miệng hỏi: "À đúng rồi, hôm nay yến hội mời những người nào vậy?"


Chu Cẩn Hành không dừng động tác lại, ánh mắt vẫn nhìn phía trước: "Trước kia cùng Chu gia hợp tác qua, hoặc là những người có tiềm lực hợp tác."


"Ừm? Vậy có phải người nào em cũng quen?"


"Không kém bao nhiêu đâu, nhưng luôn sẽ có mấy  người em không ấn tượng, nói thí dụ như người của chú Hai bên kia."


"Như vậy à. . . Kia có người nào em tương đối quen thuộc không?"


Lúc này Chu Cẩn Hành đột nhiên tạm ngừng máy chạy bộ, xoay đầu lại lẳng lặng nhìn chăm chú Đinh Tiểu Vĩ: "Đinh ca, anh có lời cứ việc nói thẳng đi."


Đinh Tiểu Vĩ sững sốt một chút: "Anh không có cái gì muốn nói. . ."


"Anh là muốn hỏi thăm chuyện vợ trước của em, đúng không?"


Bị trực tiếp vạch trần, Đinh Tiểu Vĩ mặt mũi nhất thời không nén giận được, lập tức tiêu sái nhảy xuống máy chạy bộ đi tới cánh cửa ."Anh không có nhỏ mọn như vậy đâu, đều là chuyện đã qua chẳng lẽ anh còn sẽ để ý sao. . ."


"Đinh ca, anh chẳng lẽ không phải để ý sao?" Chu Cẩn Hành cười khổ nói: "Cũng như vậy lâu, em cho là giữa chúng ta cũng hẳn coi như là quyết định, nhưng tại sao em có lúc vẫn cảm thấy em căn bản không rõ anh đang suy nghĩ cái gì?"


Nghe được câu này, không biết tại sao nhất thời giận không chỗ phát tiết. Đinh Tiểu Vĩ chợt dừng bước, quay đầu liếc về phía Chu Cẩn Hành: "Anh có để ý hay không thì sao chứ? Chuyện đã qua có thể thay đổi sao?"


"Đinh ca, không phải anh nói chuyện đã qua sẽ để cho nó thành quá khứ sao? Em thừa nhận em trước kia là thật có lỗi với anh, nhưng là em bây giờ. . ."


"Đúng vậy, cho nên anh không phải một mực nói không sao ư? !" Đinh Tiểu Vĩ không khống chế được giọng của mình, giận dỗi đi về phòng ngủ."Anh không muốn trò chuyện cái đề tài này."


"Đinh ca." Chu Cẩn Hành bỗng dưng kéo cổ tay Đinh Tiểu Vĩ, nói: "Anh có phải căn bản không tín nhiệm em không?"


"Anh tin em mà, anh lúc nào không tin em? !"


"Sau khi em rời đi, anh cũng chưa từng tin tưởng em nữa." Chu Cẩn Hành mặt như màu đất, hiếm có khó duy trì vẻ ung dung trước sau như một trên mặt. "Anh tại sao còn chưa tin em đối với anh là thật lòng? Nửa năm qua này, em một mực phí hết tâm tư làm ấm lòng anh, em muốn cho anh biết em sẽ không để cho anh thất vọng lần nữa. Ngay cả lần này mang anh tới Hồng Kong. . ."


"Tiểu Chu, chúng ta đừng nói cái này được không? ! Em đối với anh có phải là thật lòng hay không có liên quan gì ở đây? Nên qua vẫn là phải qua, coi như là vì đứa trẻ cũng tốt, vì ai cũng tốt. . . Đúng, là anh không bỏ được em, là anh còn thích em, cho nên anh quyết định cho chúng ta một cơ hội nữa, nhưng là. . ."


Nhưng là cái gì chứ ? Anh đột nhiên ngừng lại, trong đầu khuấy thành một đoàn mù mịt, cũng không biết mình rốt cuộc muốn nói cái gì.


Nhưng mà ngay tại lúc Đinh Tiểu Vĩ còn đang ngẩn người, Chu Cẩn Hành vẻ mặt đầy tổn thương."Nhưng là cái gì. . . ? Đinh ca, nhưng là anh đã không tin em nữa đúng không? Anh không tin em cũng có trái tim, em cũng sẽ thật lòng yêu một người. . ."


Đinh Tiểu Vĩ ngẩng mặt lên, hít sâu một hơi."Tiểu Chu, chúng ta cần gì phải vì chuyện này gây gổ chứ ? Chúng ta không trở về được quá khứ, mọi người trong lòng cũng biết rõ mà? Anh. . . Anh bây giờ chỉ hy vọng có thể cùng em tốt hơn, anh . . . Linh Linh nó đã không thể chịu đựng một lần nữa mất đi em, chúng ta bây giờ cũng tốt vô cùng, vậy đủ chưa? Chúng ta không cần bàn lại vấn đề có tín nhiệm hay không được không? Anh đã ba mươi bốn tuổi, đã sớm qua cái tuổi vì tình tình yêu đứt ruột xé gan. Tiểu Chu, nói thật đi, anh là thật đã từng hận em, thậm chí đời này cũng không muốn gặp lại em. Nhưng nếu. . . Chúng ta đều như vậy, anh cũng nghĩ nói với mình không cần nhìn lại nữa. . ."


"Anh có phải để ý việc em từng kết hôn, còn có con?" Chu Cẩn Hành kéo tay anh, nghiêm túc giải thích: "Em với mẹ của Ngôn Ngôn là hiệp nghị hôn nhân, giữa hai bên căn bản cũng không có tình cảm. Em lúc ấy đối với anh là không kiềm chế được, anh không cần nghĩ nhiều. . ."


"Em nói hai người không có tình cảm, vậy Ngôn Ngôn là thế nào sinh ra?"


(Chị ấy là vợ trước của chồng anh nha, cùng anh ngủ qua cùng một người đàn ông. )Thanh âm của Chu Tông Hiền không đúng lúc vang lên bên tai, Đinh Tiểu Vĩ cũng không biết nội tâm nóng nảy ưu tư rốt cuộc từ đâu tới. Anh nhìn chằm chằm Chu Cẩn Hành: "Em đừng nói với anh, hai người chẳng qua là nắm tay Ngôn Ngôn bé nhỏ liền lòi ra."


"Đinh ca, anh không tin em như vậy? Em nói với anh, Ngôn Ngôn là. . ."


"Được rồi Tiểu Chu, đừng nói. Anh không muốn biết." Đinh Tiểu Vĩ khẽ thở dài một hơi, nói: "Là Đinh ca không tốt, không nên cùng em nói cái này. Anh không muốn biết, thật, sau này cũng đừng nhắc tới."


"Đinh ca. . ."


"Chúng ta đừng nói những chuyện không vui kia nữa, cuộc sống sau này vẫn phải là trải qua thật tốt."


Đinh Tiểu Vĩ vỗ vai Chu Cẩn Hành một cái: "Em cũng đừng nghĩ anh hẹp hòi như vậy, anh là đàn ông mà."

Anh hôn lên môi Chu Cẩn Hành, cười nói: "Cùng tắm đi, sau đó ngủ sớm một chút."


Nhưng là khiến cho anh chuẩn bị không kịp là rõ ràng anh đều đã chủ động lấy lòng, Chu Cẩn Hành nhưng giống như một pho tượng đá vậy đứng tại chỗ không nhúc nhích, mặt rũ xuống không thay đổi nói: "Đinh ca, em cũng không biết em có thể làm thế nào."


Đinh Tiểu Vĩ trong lòng lộp bộp một tiếng, trong lòng đột nhiên không khỏi chột dạ.


Chu Cẩn Hành cũng không nhìn anh, tự nhiên nhẹ giọng nói: "Đinh ca, anh thật đời này cũng không muốn tha thứ cho em sao?"


Anh nhất thời sững sốt. Cảm giác giống như có thiên ngôn vạn ngữ nghẹn ở cổ họng, ưu tư mãnh liệt lần nữa kích thích lồng ngực anh, nhưng thủy chung không cách nào hội tụ thành lời văn chính xác, không cách nào đối với người yêu trước mặt biểu đạt tâm tình của mình.


Rõ ràng bọn họ đang ở ngay trước mắt nhau, nhưng cảm giác giống như cách xa xôi vạn dặm.


Còn không đợi anh phản ứng kịp, Chu Cẩn Hành đi ngay vào trong phòng ngủ thay quần áo, cầm chìa khóa xe lên đi ra ngoài cửa."Đinh ca, anh ngủ trước đi, em muốn một mình đi ra ngoài một chút."


Ở trước lúc cửa phòng đóng lại, anh không biết làm sao nhỏ giọng kêu câu "Cẩn Hành", nhưng thủy chung không có truyền vào trong tai đối phương, anh liền trơ mắt nhìn bóng lưng Chu Cẩn Hành rời đi, giống như ngày đó bọn họ hôn từ giã ở đầu đường.


Phảng phất hắn vừa đi như vậy, liền sẽ không trở lại nữa.


Anh cũng không biết mình tức giận cái gì.


Đinh Tiểu Vĩ đi tới trên ban công lặng lẽ rút ra gần nửa gói thuốc lá, nhìn từng ánh sao sáng, bỗng nhiên lại nhớ tới câu kia của Chu Cẩn Hành "Anh bây giờ tại sao lại nghiện thuốc lá như vậy", kết quả là liền đứng lên lặng lẽ đem tàn thuốc cũng cầm ra phòng đi vứt.


Trở lại bên trong phòng, căn phòng sang trọng rộng hơn ba trăm mét vuông cũng chỉ có một mình anh.


Anh đã từng có thói quen cô độc, nhưng sau khi Chu Cẩn Hành hai lần xông vào cuộc sống của anh anh đã hoàn toàn thay đổi. Chẳng qua là tách ra một lúc, anh đã không ức chế được nội tâm đối với Chu Cẩn Hành nhớ nhung.


Anh cho tới bây giờ không phải một người thẹn thùng không thừa nhận tình cảm của mình, ban đầu đối với Chu Cẩn Hành thích chẳng qua tỉnh tỉnh mê mê, chỉ biết là mình muốn cùng hắn một mực sống cùng nhau, đóng cửa lại ai còn để ý đến ánh mắt thế tục. Về sau mảnh thật lòng phó thác đi ra bị rớt bể, anh cho là mình có thể đem mình hoàn toàn vũ trang, cuối cùng nhưng ở trước mặt Chu Cẩn Hành lại nát bấy bại trận.


Anh đối với Chu Cẩn Hành là có nhiều yêu thì có nhiều hận, có nhiều hận thì có nhiều yêu.


Lòng người chẳng qua là tạo từ thịt, đặc biệt Đinh Tiểu Vĩ còn là một người đặc biệt mềm lòng.


Cho dù trong lòng đối với Chu Cẩn Hành còn có ngăn cách, vẫn đang lo lắng đối phương không biết ngày nào lại sẽ ném xuống anh cùng Linh Linh mà chạy, nhưng sâu trong nội tâm đối với Chu Cẩn Hành từ trong thâm tâm yêu thích cho tới nay cũng chưa từng gián đoạn.


Anh thật không muốn cùng Chu Cẩn Hành gây gổ, có bao nhiêu vợ chồng chính là như vậy liền khiến cảm tình ồn ào không đáng có. Anh cũng không phải để ý quá khứ của Chu Cẩn Hành, dẫu sao chính anh cũng mang cô con gái, Chu Cẩn Hành không chỉ không lưu tâm còn xem Linh Linh như con ruột, anh có lập trường gì đi để ý Chu Cẩn Hành có con trai đây.


Chu Cẩn Hành nói qua hắn là trời sanh gay, hướng về phía phái nữ căn bản không có phản ứng sinh lý, mà hắn cùng vợ trước lại là hiệp nghị hôn nhân, vậy nói không chừng. . .


Tại sao không nghe hắn nói hết lời chứ?


Anh rốt cuộc nóng nảy cái gì?


Anh trở về lại trong phòng khách bật ti vi, mở máy điều hòa không khí tối đa, cuốn một cái chăn đầu óc trống rỗng nhìn chằm chằm màn ảnh ti vi.


Anh nghe không hiểu tiếng Quảng, trên ti vi đang nói cái gì anh cũng không biết. Anh chẳng qua là có chút chịu không nỗi không gian yên tĩnh, anh cần tìm kiếm một chút kích thích bên ngoài, để cho đầu óc mình có thể bình thường một chút.


Lúc này tiết mục tống nghệ đột nhiên gián đoạn, chuyển thành tin tức thực tế báo cáo tại hiện trường.


". . . Tối nay lúc mười giờ năm mươi sáu phút, phát sinh một vụ tai nạn đụng xe liên hoàn gồm chín xe. Địa điểm xảy ra chuyện là ở đường Di Đôn khu Vượng Giác, một chiếc xe công tơ nơ đang lưu thông trên đường cao tốc bởi vì một xe đột nhiên chuyển làn mà không kịp phanh xe dẫn đến dồn lật sang bên, thân xe đánh về phía xe cần cẩu cùng làn, đụng một chiếc taxi cùng với ba xe con, sau đó lại đụng ngã lăn mấy chiếc xe riêng bên cạnh xe cần cẩu. . ."


Bây giờ hình ảnh là một mảnh hỗn loạn, trên đường xe chạy mờ tối bừa bãi những thân xe cùng mảnh vụn, cứu hộ tới gấp rút cứu ra những người bị thương bị mắc kẹt, mà Đinh Tiểu Vĩ ở trong ống kính chợt lóe lên thấy một chiếc thân xe quen thuộc, hình dáng hư hại nghiêm trọng, đuôi xe thậm chí đã lõm xuống lòi cả máy móc. . .


Nhất thời trong đầu anh trống rỗng.


Đến khi anh tỉnh hồn lại, anh đã ngồi ở trên taxi.


Cũng may tài xế biết nói tiếng phổ thông, anh quơ tay múa chân một vòng, trong miệng lẩm bẩm vừa nói "Tai nạn xe cộ" hai chữ, tài xế  đạp cần ga."Phải đi đường Di Đôn đúng không? Nhưng lúc này kẹt xe hẳn rất nghiêm trọng, tôi sẽ cố hết sức đi."


Quả nhiên, xe không chạy bao lâu liền bị đoàn xe rồng rắn thật dài chặn lại. Tài xế thân thủ nhìn một chút đoàn xe phía trước không thấy điểm cuối, nhức đầu nói: "Xem ra mất hai ba giờ cũng đến không. . . Cậu thật phải đi sao? Ở nhà các loại tin tức không phải tương đối rõ ràng?"


Lời nói ra khỏi miệng tài xế liền lắc đầu một cái, biết mình đã biết còn hỏi.


Khi người quan trọng sinh tử còn không biết trước, ai lại có thể an tâm đợi ở nhà xem các loại tin tức?


Nhìn vẻ mặt lo lắng của Đinh Tiểu Vĩ đã nhanh muốn khóc, ông an ủi: "Không có chuyện gì, bây giờ còn chưa có báo cáo thương vong, nói không chừng mọi người cũng chỉ là bị thương nhẹ mà thôi ?"


Đinh Tiểu Vĩ cũng không nghe vào tai lời an ủi của ông. Anh bây giờ chỉ muốn một cái tát tát chết mình một giờ trước. Nếu không phải anh kiểu cách, nếu không phải anh không có chuyện gì cùng Chu Cẩn Hành gây gổ không vui, bây giờ bọn họ khẳng định đang ở trong chăn trong cái ôm nóng ấm, anh không phải ở đầu đường xứ lạ lòng lo lắng như lửa đốt, đem tất cả thần linh mà anh biết cũng dời ra ngoài cầu khẩn một phen, chỉ hy vọng Tiểu Chu của anh có thể bình an vô sự.


Nếu là chuyện làm lại một lần, anh nghĩ anh vẫn là hy vọng ban đầu Chu Cẩn Hành ra đi không từ giã chẳng qua là lừa dối anh, mà không phải thật xảy ra tai nạn gì.


Liền giống như bây giờ, một lần lại một lần gọi vào điện thoại của Chu Cẩn Hành nhưng không được đáp lại, anh rất hy vọng Chu Cẩn Hành chẳng qua là cố ý giận dỗi anh, mà không phải là. . .


"Tiểu tử, cậu nếu là thật lo lắng không bằng trực tiếp chạy tới đi ? Đường Di Đôn chính là một đường thẳng, sẽ không lạc đường."


Đinh Tiểu Vĩ sững sốt một chút, sau đó lập tức móc ra mấy tờ giấy nhét vào trong tay tài xế, thật nhanh nhảy xuống xe chạy như điên.


Cẩn Hành.


Cẩn Hành.


Cẩn Hành.


Trong lòng một mực yên lặng nhớ tới tên của hắn, hai chân không dám buông lỏng chút nào. Anh dọc theo những dáng dấp xe chạy về phía trước như bay, gió đêm cũng thổi trên mặt anh ấm áp, tim dâng lên nỗi đau nhói rậm rạp chằng chịt.


Cuối cùng cũng thấy cách đó không xa dải phòng tuyến ngăn cách của cảnh sát vây lại, Đinh Tiểu Vĩ thậm chí không kịp thở một cái liền tăng tốc độ chạy về phía trước. Hiện trường chất đầy phóng viên cùng đám người vây xem, ánh đèn liên tục chớp sáng tiếng rắc rắc của máy ảnh vang khắp nơi, nhân viên cấp cứu đều đâu vào đấy đem người bị thương nhanh chóng đưa lên xe cứu thương, cảnh sát đang bận lấy lời khai của nhân chứng, cũng có những người thân của người bị thương nghe tin chạy tới hiện trường, không có ai sẽ chú ý Đinh Tiểu Vĩ ở trong đám người mặt mày xanh lét, đang nhìn chung quanh không ngừng tìm kiếm.


Anh ở trong đống xe phát hiện xe thể thao của Chu Cẩn Hành bị đụng nát bét, nhưng từ trong ra ngoài cũng tìm không thấy bóng dáng của tên con lai đẹp trai kia.


Đây là lần thứ tư trong đời anh cảm nhận được loại nóng nảy đến mức tận cùng này nhưng không thể làm gì, hai lần đầu đều là vì con gái anh, không nghĩ tới lần thứ ba, thứ tư đều lại là vì cùng một người đàn ông, thậm chí là một người đàn ông đã từng lừa dối anh, phản bội anh, chủ động vứt bỏ anh.


Nhưng anh cái gì đều không muốn truy cứu nữa, cái gì đều không muốn nhắc lại, giờ phút này anh chỉ khẩn cầu trời cao có thể đem Chu Cẩn Hành hoàn hảo trở về bên người anh, chuyện đã qua lẽ ra để cho nó hoàn toàn thành quá khứ, người sống phải thản nhiên một chút, đối với mình hay đối với tất cả mọi người đều tốt.


Đang lúc anh giống như một con con ruồi không đầu khắp nơi loạn đụng, bỗng nhiên bị người từ phía sau dùng sức kéo cánh tay, dẫn anh thẳng tắp rời khỏi đám người huyên náo.


Cảm giác được khí tức quen thuộc kia, cặp mắt Đinh Tiểu Vĩ liền nhất thời mơ hồ. Anh lời gì đều không nói được, sau khi dừng bước lại giống như thần kinh kiểm tra người này từ trên xuống dưới mỗi một xó xỉnh, cũng may trừ một ít vết bầm và trầy da nhỏ cũng không có gì khác đáng ngại.


Chu Cẩn Hành cũng là một đường trầm mặc, mặc cho hai tay Đinh Tiểu Vĩ ở trên thân thể hắn sờ loạn, sự lo âu đến lòng tuyệt vọng của anh phảng phất cũng có thể xuyên thấu qua đầu ngón tay truyền tới, trực tiếp đốt đau da thịt hắn.


Đến cuối cùng, Đinh Tiểu Vĩ thương tiếc sờ đám vải thưa sau ót Chu Cẩn Hành, một bên cười một bên nghẹn ngào nói: "Thế nào lại là đụng vào đầu, lần này chẳng lẽ lại phải mất trí nhớ nữa. . ."


Chu Cẩn Hành chăm chú nhìn anh hồi lâu, đột nhiên cánh tay vòng ở trên eo Đinh Tiểu Vỹ ôm chặt lại, kéo người vào trong ngực.


"Thật xin lỗi Đinh ca, em lại để cho anh lo lắng."


"Nói lời gì vậy? Người một nhà mà, không sao thì tốt rồi." Đinh Tiểu Vĩ hít hít nước mũi, định thần nhìn vải băng bó của Chu Cẩn Hành, cũng sắp nhìn ra một lỗ thủng. "Khối vải to như vậy. . . Có đau không?"


"Không đau. Thật may lúc ấy em kịp thời quẹo cua, xe trước mặt cũng chỉ đụng vào đuôi xe của em, nhưng là em vô tình va phải kính chắn gió."


Đinh Tiểu Vĩ lúc này mới thoáng thở phào nhẹ nhõm, tiện tay xoa xoa hốc mắt ửng đỏ."Em tại sao không nhận điện thoại của anh?"


Chu Cẩn Hành từ trong túi cầm ra điện thoại di động đã vỡ te tua."Đụng thành như vậy, không có cách nào nhận."


Thấy Chu Cẩn Hành bình an vô sự, Đinh Tiểu Vĩ cũng không muốn nói thêm gì. Anh nắm tay Chu Cẩn Hành, nhẹ nhàng nắn bóp ngón tay hắn: "Chúng ta lúc nào có thể đi?"


"Cũng không lâu nữa, mới vừa rồi cảnh sát đã lấy khẩu cung."


Đinh Tiểu Vĩ gật đầu một cái, nhưng là tim tựa như vẫn phảng phất treo ở cổ họng, dưới chân mỗi một bước đều không quá mức chân thực.


Chu Cẩn Hành thấy vậy vội vàng đỡ eo anh, nói: "Đinh ca, thật xin lỗi."


"Hừm, xin lỗi gì chứ. . . Phát sinh tai nạn xe cộ cũng không phải là em muốn. . ."


"Đinh ca, em đáp ứng với anh, sau này vô luận phát sinh chuyện gì, em cũng sẽ không bỏ anh lại một mình rời đi nữa."


Đinh Tiểu Vĩ không nói gì, đứng tại chỗ an tĩnh nhìn Chu Cẩn Hành.


"Em biết. . . Em trước kia làm những chuyện rất quá đáng, em cũng không cầu anh tha thứ. Nhưng em hy vọng anh thật có thể cho em thêm một cơ hội, tin tưởng em sau này sẽ không nói dối với anh nữa, tin tưởng em bất kể chuyện gì sẽ không bỏ lại anh và Linh Linh nữa." Chu Cẩn Hành cười khổ một tiếng, nói: "Mới vừa rồi lúc phát sinh tai nạn, toàn bộ trong đầu em đều ở đây nghĩ. . . Nếu như em thật như vậy chết đi, em lại một lần nữa đối với anh không từ mà biệt, anh nhất định sẽ hận em cả đời chứ ?"


Đinh Tiểu Vĩ lắc đầu một cái, môi hơi giật giật.


"Đinh ca, liên quan đến hôn nhân của em, em không có lừa gạt anh, cũng không có lừa gạt bất kỳ người nào. Em cùng với mẹ Ngôn Ngôn là hiệp nghị kết hôn, em cùng cô ấy biết rất lâu, chúng em không phải vợ chồng thật sự, cô ấy là số ít người biết em đối với phái nữ không phản ứng được. . . Bối cảnh trong nhà cô ấy cũng rất phức tạp, vì lợi ích của song phương chúng em vốn là định một mực duy trì hôn nhân trên danh nghĩa, không can thiệp vào cuộc sống của nhau." Chu Cẩn Hành dừng một chút, nhẹ nhàng lau gò má Đinh Tiểu Vĩ, cặp mắt tràn đầy nhu tình."Nhưng em nói cho cô ấy biết, em đã tìm được đối tượng muốn cùng chung sống suốt quãng đời còn lại, không thể giữ danh nghĩa vợ chồng với cô ấy nữa."


Thân thể Đinh Tiểu Vĩ run lên, trên mặt từng trận nóng đến thiêu cháy. Anh chợt nhớ tới Chu Cẩn Hành lần đầu tiên cùng anh nhắc tới mấy chữ kia (đối tượng muốn cùng chung sống suốt quãng đời còn lại), nội tâm anh không hiểu sao lại tức giận.


Chu Cẩn Hành dựa vào cái gì lại xông vào trong cuộc sống của anh, đem nguyên tắc hơn ba mươi năm qua của anh toàn bộ lật tung thành một đám hỗn độn sau đó lại phủi mông một cái bỏ đi, sau đó lại mặt dày vô sỉ xuất hiện ở bên người anh, nói mình cái gì đều có, chỉ thiếu một người cùng chung sống suốt quãng đời còn lại?


Cái thứ cháu trai con rùa này miệng đầy lời nói dối, đem sự vật có giá trị lợi dụng bên người nghiền ép đến không còn dư lại chút xíu nào, xong liền không có chút nào lưu luyến một cước đá văng. . . Thứ người như vậy a, ai đến gần đều muốn chạy xa.


Nhưng cho dù là như vậy, anh vẫn là khống chế không được lòng mình.


Coi như bị hắn lừa dối qua tổn thương qua, anh vẫn là không ngừng được thích Chu Cẩn Hành. Biết rõ mình đã qua tuổi vì tình yêu không để ý hết thảy, nhưng vẫn nguyện ý vì hắn dốc hết toàn lực, ban đầu đem danh nghĩa  "bạn giường"  ngã gục giãy giụa không ý nghĩa gì, luôn cảm thấy nếu là ngày nào Chu Cẩn Hành lại lặp lại tình trạng cũ, anh cũng có thể tiêu sái dắt Linh Linh rời đi, từ đây mỗi người một bầu trời, chết già không lui tới với nhau.


Anh đã từng ngây thơ tin tưởng mình có thể làm được như thế.


Đến khi cảnh sát cuối cùng cũng thả bọn họ rời đi, xa xa đường chân trời đã dần dần sáng lên.Hai người ở ven đường chờ một hồi lâu cũng không bắt được xe, Chu Cẩn Hành liền đề nghị cùng nhau đi bộ về khách sạn, thuận đường tìm quán ăn ăn điểm tâm, Đinh Tiểu Vĩ cũng không phản đối.


Sáng sớm khu Du Tiêm Vượng bớt đi sóng người huyên náo, chỉ có những người dậy sớm đi làm mắt buồn ngủ chậm rãi đi, mặt trời chiếu lên Chu Cẩn Hành một tầng ánh sáng, đẹp mắt giống như kết tinh của mẹ tự nhiên đúng dịp dùng tay tinh tế điêu khắc. Đinh Tiểu Vĩ trong lúc nhất thời nhìn ngây ngô, không nhịn được đến gần đối phương nửa bước, nắm lấy bàn tay hắn.


Chu Cẩn Hành giật mình quay đầu lại, nhưng trong mắt kinh ngạc lập tức hóa thành nụ cười ôn nhu. Hắn đổi khách thành chủ dắt tay Đinh Tiểu Vĩ, hai cánh tay giống như trẻ con một trước một sau đung đưa.


Đinh Tiểu Vĩ nhất thời bị hắn chọc cười."Rõ ràng trước đây không lâu mới phát sinh qua chuyện đáng sợ như vậy, em thế nào thật giống như một chút cũng không sợ nha?"


"Có anh ở bên em, em còn có cái gì phải sợ?" Chu Cẩn Hành trả lời như chuyện đương nhiên.


Hai người liền vậy thì an tĩnh dắt tay bước chậm đi tới trước, một lát sau Chu Cẩn Hành đột nhiên nói: "Đinh ca, em có thể hỏi anh một chút không?"


"Cái gì?"


"Mới vừa rồi Tông Hiền nói em là chồng anh, anh tại sao lại chối?"


Hắn vốn là nghĩ làm bộ như không nghe được, nhưng trải qua tối nay vẫn là quyết định không nên đem lời bực bội trong lòng. Phải biết nếu không phải lúc ấy nghe được Đinh Tiểu Vĩ không kịp đợi muốn cùng hắn phủi sạch quan hệ, sau đó Chu Cẩn Hành có lẽ cũng sẽ không mất kiên nhẫn như vậy.


Không nghĩ tới Đinh Tiểu Vĩ lại bật cười, nói: "Em thật sự không phải mà, em rõ ràng chính là vợ anh."


Chu Cẩn Hành thật đúng là không ngờ tới sẽ là câu trả lời này, ngơ ngẩn nửa giây sau cũng cười lên."Anh lại gọi loạn đi."


Đinh Tiểu Vĩ cho tới bây giờ đều không phải là một người coi trọng ánh mắt người ngoài, hai người chung một chỗ lâu như vậy, hắn vẫn luôn không bỏ được để cho mình chịu đựng một tia ủy khuất.


Hắn tại sao trong lúc nhất thời cũng không nhớ ra được vậy chứ.


Khi hai người đi tới chỗ tiếp giáp của Du Ma và Tiêm Sa, Đinh Tiểu Vĩ nhìn sóng nước lấp lánh trên mặt biển, tâm cảnh một mảnh điềm tĩnh nhu hòa.


Thứ anh theo đuổi hơn nửa đời người thật ra thì đã sớm được anh vững vàng siết trong tay.


"Cẩn Hành."


"Ừ ? Thế nào Đinh ca?"


"Nếu là em dám không nói một lời liền rời khỏi anh lần nữa, anh cùng em không xong đâu."


Chu Cẩn Hành nghe vậy khẽ run, nhưng lập tức ôn nhu cười lên.


"Đinh ca, anh cũng không thể cùng em "xong" được, chúng ta cả đời đều không thể kết thúc."


END.


Cre: http://lambertandleon.lofter.com/

Thích fic này ghê luôn, nên là làm một lèo gần 10k từ chỉ trong mấy tiếng đồng hồ, hiếm khi siêng đột xuất thế này. Chu Đinh không phải bias của mình nhưng mình rất thích đọc fic Chu Đinh, có lẽ vì chính truyện không hoàn mĩ, còn nhiều vấn đề để khai thác nên thường fic của cặp này lại thú vị.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro