[Hàn Cố/Yến Chu] Thiết lập nghề nghiệp sai lầm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hai hàng nước mắt trong suốt chảy xuống trên má Hà Cố.


Anh với lấy một cái khăn tay lau nước mắt, che lại nửa gương mặt nhỏ, chỉ lộ ra mi mục tuấn lãng cùng một đoạn sống mũi thanh tú, lông mày nhíu lại, hai gò má bị nước mắt ướt mềm, nước mắt từng giọt từng giọt nối đuôi nhau rơi xuống, kéo theo hàng mi dày rậm kia nhẹ nhàng run lên, giống như con bướm vỗ cánh tung bay, đẹp đẽ mà yếu ớt.


Ngón tay anh nhỏ dài mà trắng, khăn tay màu xám tro, món đồ trang sức không hoa văn, một khối vải đơn giản mềm mại, nước mắt tràn ra khắp nơi trên mặt vải, làm màu xám càng lúc càng đậm, ngón tay anh càng trắng hơn, càng sạch sẽ.


Tay áo ngủ đơn bạc tuột xuống một đoạn ngắn, cổ tay cùng một đoạn nhỏ cánh tay trắng ngần hiện ra, tuy có chút thanh tú, cũng rõ ràng là đường cong có lực của đàn ông, nhưng bởi vì ức nghẹn cùng run rẩy không cầm được mà tỏ ra nhỏ bé hết sức, khiến cho người ta muốn xoa dịu tất cả đau đớn của anh.


Rõ ràng là một người đàn ông thân dài vai rộng, ở trên ghế sa lon co lại thành một khối lại nhỏ như vậy, tựa như một bàn tay liền có thể ôm lấy.


Tống Cư Hàn tim đau không chịu nổi.


Kia từng giọt lệ giống như là dung nham vậy làm phỏng thân thể hắn, hắn nguyện ý bỏ ra bất kỳ giá nào, chỉ cần Hà Cố không khóc.


Vành mắt hắn cũng đỏ lên, là bởi vì Hà Cố đang khóc; hắn đem Hà Cố kéo vào trong ngực, từng điểm từng điểm hôn lên nước mắt của anh.


Hà Cố buông lỏng thân mình tựa vào ngực hắn, có ý lệ thuộc vào hắn, mang theo điểm được người dung túng lâu ngày mà yếu ớt, cuối cùng hắn cũng hài lòng một chút, lại nếm được mùi vị tim bị móng vuốt hung hăng của con mèo cào đau, sau đó lập tức bị cái đuôi êm ái nhung mượt quét qua—— hắn đối với Hà Cố thật không có biện pháp nào.


Tống Cư Hàn hai tay bưng lấy mặt Hà Cố, thương tiếc nhìn đuôi mắt  và chóp mũi của Hà Cố đỏ lên vì khóc, thanh âm khàn khàn cũng không biết làm sao.


"Đừng khóc, lòng em cũng tan nát. . . Anh chỉ khóc mãi. . ."


"Cư Hàn. . . Ô a. . . Cư Hàn. . . ."


Hà Cố ôm chặt cổ Tống Cư Hàn, đem mặt vùi vào hõm vai của hắn, cả người khóc đến run rẩy.


Lòng Tống Cư Hàn đều bị móng vuốt mèo cào đau, hắn ôn nhu vuốt tấm lưng đang phát run của Hà Cố, trấn an người yêu hai mươi chín tuổi của mình giống như đang an ủi một con mèo bảo bối sơ sinh —— trên thực tế, hắn đích xác là cưng chiều Hà Cố như vậy.


Hà Cố ôn nhu chững chạc, là một chàng trai hiểu chuyện, có thể tin cậy, là một đồng nghiệp ưu tú và cấp trên trong công ty, là người bạn tốt yên lặng nhưng sẽ hết sức tương trợ.


Nhưng hắn gọi Hà Cố là 'Bảo bảo', hắn thật muốn đem Hà Cố cưng chiều thành một em bé, ở trước mặt hắn không cần chững chạc, không cần phải hiểu chuyện, có thể khóc cười không kiêng kỵ, buồn vui do tâm, mệt mỏi không cần cậy mạnh, mất hứng không cần âm thầm nhẫn nhịn, tốt nhất là chơi xấu nũng nịu không nói phải trái, yêu cầu hắn hái xuống trăng sáng ban ngày, tìm được trân châu giữa sa mạc.


Tống Cư Hàn và Hà Cố càng sống chung càng trẻ lại, bởi vì Hà Cố cưng chiều Tống Cư Hàn, Tống Cư Hàn cũng cưng chiều Hà Cố.


Có người cưng chìu, hai gò má đều căng bóng mỉm cười, trong mắt đều là ánh sao sáng ngời.


Vào ngày làm việc cuối cùng trước kỳ nghỉ ở Thanh Diễn, Hà tổng và Cố tổng ở trong phòng họp tầng cuối làm xong công việc, đến đúng năm giờ, Tống tiên sinh đeo kính đen mở ra cửa kính, xác nhận một cái công việc đã hoàn thành, Thanh Diễn hai vị đương gia đang nói chuyện phiếm, lập tức ôm Nhị đương gia liền đi.


Hà tổng mê muội, Tống tiên sinh giải thích: "Tan việc, chúng ta đã nói xong nghỉ sẽ đi du lịch."


Hà Cố mờ mịt nháy mắt một cái: "Đi chỗ nào a?"


Tống Cư Hàn: "Không nói cho anh, em đã lên kế hoạch tốt."


Hà Cố: "Hành lý của anh. . ."


"Chuẩn bị xong."


"Giấy tờ của anh. . ."


"Đã đem theo."


"Vậy em để anh xuống, tự anh đi." Hà Cố giãy giụa hai cái.


Tống Cư Hàn càng nhấc Hà Cố lên, ôm càng chặt hơn. "Hơi nhẹ."


Thanh Diễn Nhị đương gia một thân tây trang, vùi mình vào trong ngực áo khoác của Tống tiên sinh giống như là đà điểu, chỉ lộ ra một đôi tai tựa như hạt lựu, đỏ mềm hạnh phúc.


Cố Thanh Bùi buồn cười nhìn tự nguyện bị vác đi Nhị đương gia cùng người vác Nhị đương gia ở bên ngoài cửa kính cùng nhau vẫy tay hướng hắn nói lời từ biệt, kìm lòng không đặng liên tưởng đến...


Một con Samoyed bự, ngậm một con mèo trắng nhỏ, mèo kéo đuôi dài, huy móng vuốt hướng hắn vẫy vẫy bái bai.


Tống Cư Hàn đối với Hà Cố càng ngày càng tốt, ừm. . . Loại tâm tình quỷ dị vui vẻ yên tâm này là chuyện gì xảy ra...


Hắn ngây ngẩn một hồi, có người hôn hắn kéo hắn tỉnh lại.


"Tan việc rồi chứ!" Nguyên Dương bất mãn trợn mắt nhìn hắn: "Em nhìn thấy Tống Cư Hàn với Hà Cố đã đi!"


" Được." Hắn bưng mặt Nguyên Dương hôn một cái: "Về nhà nghỉ ngơi thôi."


Cái ôm của Tống Cư Hàn vào lồng ngực rộng khiến cho người an tâm, tất cả cưng chiều cùng thâm tình đều là dành riêng cho anh. Ở trong ngực hắn, Hà Cố nghẹn ngào nói: "Chu Tường. . . Chu Tường anh ấy. . ."


" Ừ, em biết."


Tống Cư Hàn khẽ nhíu mày, một nụ hôn chứa đựng vô hạn thương tiếc cùng ôn nhu rơi vào trên mi tâm Hà Cố.


Hà Cố mới vừa ngừng một chút nước mắt lại vỡ đê.


"Chu Tường anh ấy chết thật thê thảm!"


Yến Minh Tu đem Chu Tường ôm ở trên đầu gối, dây dưa triền miên miên, môi lưỡi quấn quýt.


Yến Minh Tu đè Chu Tường xuống ghế sa lon, Chu Tường thuận thế nằm xuống, sóng mắt gợi tình, giữa hai món đồ ngủ lộ ra một đoạn eo nhỏ.


Bầu không khí vừa vặn, Yến Minh Tu khát vọng kêu 'Tường ca', điện thoại vang lên.


Yến Minh Tu không kiên nhẫn nhấn từ chối, đầu ngón tay bắt đầu cởi ra nút áo từng cái từng cái một, hắn cảm nhận được eo Chu Tường run rẩy, sau đó. . .


Tiếng chuông giống như đòi mạng vang lên.


Cho dù Yến Minh Tu có tu dưỡng khá hơn nữa, vẫn là không nhịn được đá ghế sa lon một cái.


"Đệt!"


Chu Tường trấn an nắm gáy của hắn, nghiêng đầu, mờ mịt chớp mắt hai cái mới nhìn rõ ai điện tới.


"Là thầy Tống, tiếp đi, có thể có việc gấp."


Yến Minh Tu trong lòng cũng có chút bận tâm bạn tốt, buồn buồn ừ một tiếng, đem điện thoại di động thả vào bên tai.


" Này, Cư. . ."


"Minh Tu, cậu không bị sao đó chứ?"


Yến Minh Tu: ?


"Cậu mẹ nó có thể để ý Chu Tường một chút hay không, đừng để cho anh ta đóng mấy vai đẹp trai mạnh mẽ bi thảm hoài vậy!"


Yến Minh Tu: ? ? ?


"Nhận cũng được đi, mấy tên hiệp khách, quốc sư, đại sư huynh, tiểu tướng quân kia có thể có một kết cục tốt đẹp hay không! ? A? ? ? Cậu nhìn vợ mình ngày ngày ở trong phim này phim kia chết đi chết lại, không phải nhảy xuống vực thì chính là vạn tiễn xuyên tâm, không phải hộc máu chính là hồn phi phách tán, cậu mẹ nó không đau lòng sao? ?"


Yến Minh Tu: ? ? ? ? ?


"BE liền BE đi, tôi chỉ muốn biết Chu Tường rõ ràng có ông trời già đuổi theo hắn đút mãn hán toàn tịch tại sao trễ như vậy mới nổi, diễn xuất này liền mẹ nó trực tiếp giết lung tung —— "


"Phụt."


Nằm ở dưới người Yến Minh Tu, Chu Tường không nhịn được cười ra tiếng.


Trước một giây Yến Minh Tu quăng điện thoại, Chu Tường nhận lấy điện thoại di động: "Thầy Tống, ai, chào anh chào anh, e hèm, quả thật có chút quấy rầy. . ."


Tống Cư Hàn: "Tôi không biết các người sớm như vậy đã bắt đầu, xin lỗi Ừm thầy Chu."


Chu Tường nhìn Yến Minh Tu một cái, đuôi mắt tựa như giận lộ vẻ cười, Yến Minh Tu bị câu hồn tựa như trong quá khứ.


Chu Tường một bên vuốt tóc Yến Minh Tu một bên hỏi: "Thầy Tống, là Hà Cố vừa xem phim của tôi sao? Ừm. . . Một tập đại kết cục tôi chết kia . . . A phải không, vừa khóc thật thảm à. . . Giúp tôi  xin lỗi anh ấy nhé, tôi không phải cố ý làm anh ấy khóc. . . . . A cám ơn khen ngợi, giọng ca của thầy Tống cũng là càng ngày càng hay.. . Ừm, được, được, tôi sẽ cân nhắc nhận nhiều phim truyền hình và điện ảnh có HE. . . . . Ha ha ha Hà Cố ban đầu xem phim của tôi cũng là bởi vì thầy Tống hát ca khúc chủ đề mà. . . . Ừm, tốt, bái bai thầy Tống."


Chu Tường cúp điện thoại, ở trên màn hình bấm mấy cái, Yến Minh Tu dụi dụi hõm vai anh, lẩm bẩm: "Hắn muốn em quản anh quay phim gì, hừ, hắn làm sao không quản Hà Cố làm hạng mục gì chứ?"


"Thầy Tống đau lòng Hà Cố mà, nếu là em ở trước mặt anh khóc anh cũng đau lòng nha, chúng ta đem lòng so với lòng, bảo bối chớ tức giận, được không?"


Chu Tường giơ giơ điện thoại cho Yến Minh Tu xem, "Anh bật im lặng rồi."


Anh cầm tay Yến Minh Tu thả vào chiếc nút áo duy nhất còn cài của mình, giọng ôn nhu.


" Cục cưng, tiếp tục nào."


Yến Minh Tu kích động nhào tới.


Fin.


Thiên Tiên: Fan only của Hà Cố, không chịu thừa nhận mình là fan cp Hàn Cố. Yến mỹ nhân: Lúc ấy không biết nói gì nữa, rất muốn nhảy xuyên qua điện thoại đánh hắn một trận.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro