Hậu cung 188 truyện

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

1.


    Ở bên kia núi, bên kia bờ biển, không biết ở trong thế giới song song nào, có một đất nước thần kỳ.


    Ở trong đất nước thần kỳ này, có một vị hoàng đế tên là Cung Ứng Huyền. Hoàng đế có một hậu cung, trong hậu cung không có oanh oanh yến yến gì, mà có chín người đàn ông hoa nhường nguyệt thẹn.


    Đúng vậy chính là Cung Ứng Huyền mà bạn đang nghĩ đó.


    Đúng vậy cũng chính là chín người đàn ông mà bạn đang nghĩ luôn.


    2.


    Nhớ năm đó, Thiên Thừa Thái hậu —— người đàn bà truyền kỳ này một tay vì hoàng đế chọn đóa hoa cao lãnh Lý Ngọc vào cung làm phi tử, nhưng là các đại thần dâng tấu nói hậu cung của hoàng đế phải đông đúc dồi dào, Cung tiểu hoàng đế không có cách nào, chỉ có thể nhờ Thái hậu giúp đỡ.


    Thái hậu vung tay lên: "Không sao,Tiểu Thập! Ngươi nhìn mẹ đây!" Sau đó Lý Ngọc có thêm tám anh em.


Hiện tại Cung Ứng Huyền hận không được chuyển kiếp trở về, một phát súng giải quyết mình lúc đó.


    3.


    Cung Ứng Huyền: Kiên nhẫn chịu đựng, còn có thể cách xa bọn họ.


    4.


    Hoàng đế không để ý đến hậu cung, hậu cung càng không để ý đến chính mình.


    Vì vậy thâm cung buồn tẻ, đêm dài đằng đẵng, bọn họ nghĩ tới nghĩ lui, quyết định không thể trải qua cuộc sống nhàm chán ngồi đếm bức tường có mấy viên gạch, bọn họ phải đi tìm ong bướm.


    Bọn họ quyết định cắm sừng hoàng đế.


    5.


    Lý Ngọc trước khi vào cung có một thanh mai trúc mã tên là Giản Tùy Lâm. Vị này là con trai thứ nhà họ Giản, trên còn có một người anh, đối với cậu không tốt lắm, cho nên Tiểu Lý Ngọc âm thầm thề phải giúp thanh mai trúc mã của mình đánh trả, vì thế cố ý học tập quyền pháp.


    Kết quả ngày hôm đó, Giản Tùy Lâm có chuyện không vào cung được, anh cả cậu là Giản Tùy Anh vừa vặn vào cung tìm khuê mật của mình là hoàng hậu để nói chuyện làm ăn, liền thuận đường viếng thăm Lý Ngọc một chút.


    Lý Ngọc canh giữ ở cửa cung đã nhìn thấy có một công tử văn nhã thân hình cao ngất, mặt mũi như ngọc, đầy vẻ phong lưu phóng khoáng, tim cậu không tự chủ đập dồn.


    "Nương nương chính là vị kia nhà lão Lý?" Giản Tùy Anh nhìn vị nương nương gương mặt say đỏ này hơi hành lễ, "Đệ đệ bệnh, ta thay nó đến hỏi thăm ngài."


    "Không cần gọi nương nương, " Lý Ngọc đỏ mặt giống như vừa uống hai bình rượu, "Nếu đã tới thì ăn bữa cơm rồi hãy đi, ta xuống bếp. Đúng rồi, ta kêu ngươi là Giản ca được không?"


    Giản Tùy Anh: ... Chuyện gì đây?


    6.


    Lý Ngọc: Muốn nắm được lòng dạ một người đàn ông, trước hết phải nắm được dạ dày hắn.


    7.


    Yến Minh Tu hôm nay rất nhàm chán,Tường ca của hắn hôm nay phải làm việc của cẩm y vệ vòng quanh kinh thành tuần tra, chính là không kiểm tra đến hắn, nếu không hắn liền có thể giữ Tường ca ở lại trong cung ôm ôm ấp ấp một phen.


    Mỹ nhân nhàm chán quyết định đi quấy rối chị em gái tốt của mình- Tống quý phi, đi tới trước cửa cung, hầu cận bên người Tống Cư Hàn là Tiểu Tùng ngăn hắn lại.


    "Ái chà Yến phi nương nương, " Tiểu Tùng vẻ mặt đau khổ cau mày nhìn hắn, "Ngài bây giờ thật là không thể đi vào."


    "Cư Hàn xảy ra chuyện à? Chuyện xấu gì thế? Nói ra để cho Bổn cung vui vẻ." Yến Minh Tu cũng không muốn làm khó Tiểu Tùng, chỉ định tìm chút tiêu khiển, nếu như có chuyện xấu của chị em gái để cho hắn vui vẻ một chút cũng là cực tốt.


    "Không phải, là chuyện tốt mà." Tiểu Tùng không biết vui vẻ hay không, "Vị kia Công bộ Hà đại nhân tới, quý phi nương nương đang biểu diễn tay không kẹp hột đào cho ngài ấy."


    Yến Minh Tu: "..."


    8.


    Giỏi lắm Tống Cư Hàn, bình thường ta muốn ngươi kẹp ngươi không kẹp, bây giờ người nhà ngươi tới ngươi lại chạy lên biểu diễn cho người ta xem. Ngươi thì có mỹ nhân làm bạn, ta lại cô tịch quạnh quẽ, thời gian mấy năm nay đều là sai lầm mà.


    Yến mỹ nhân hừ lạnh một tiếng, trong lòng nguyền rủa Tống Cư Hàn sau này chỉ có thể cùng Hà Cố kẹp hột đào.


    9.


    Sau đó Tống Cư Hàn biết được chuyện này: "Yến Minh Tu, việc ngươi làm có phải là chuyện con người làm không! Ngươi mỗi lần cầm hột đào tới để cho ta kẹp giúp ngươi, không phải là bởi vì ngươi phải đem hột đào đưa cho tình nhân của ngươi à, còn nói dùng tay kẹp ăn ngon hơn! !"


    10.


    Ôn Tiểu Huy vào cung đi xem... son phấn của cháu mình.


Cậu trong đầu thấy thèm những son phấn của các vị nương nương kia, tất cả đều là thượng phẩm, cũng không ít món chỉ có trong cung mới có.


    Lạc phi nương nương dung mạo nghiêng nước nghiêng thành, Ôn Tiểu Huy tặc lưỡi, cảm thấy ngay cả có cơ hội giúp nương nương trang điểm một lần cũng là tốt rồi.


    Lúc trò chuyện Lạc Nghệ nhìn ra ý muốn của cậu, lộ ra một nụ cười mỉm thuần lương vô hại: "Tiểu Huy ca, không bằng lưu lại nơi này cùng ta, ta đem tất cả những thứ son phấn của ta đưa cho anh được không?"


    Nhìn thấy Ôn Tiểu Huy có vẻ dao động, Lạc Nghệ tiếp tục dẫn dắt từng bước: "Mặt cũng tùy tiện để cho anh vẽ, được không?"


    Ôn Tiểu Huy điên cuồng đồng ý.


    11.


    Lạc Nghệ: Kế hoạch thuận lợi.


    12.


    Trong cung này có hai hỗn huyết mỹ nhân, một người là Hoàng quý phi Tống Cư Hàn, một người là Chu phi Chu Cẩn Hành.


    Nhắc tới Chu Cẩn Hành thật sự là tẩm ngẩm tầm ngầm mà đấm chết voi.


Hắn mượn chuyện mất trí nhớ được ân chuẩn ra cung tu dưỡng, ở bên ngoài cung bằng vào bản lãnh hiền thê lương mẫu của mình cùng với tài nấu ăn xuất thần nhập hóa, thành công quyến rũ được Đinh ca của hắn.


    Lúc trở lại không chỉ có mỹ nhân, còn có ba đứa trẻ. Mỗi ngày chăm con, dỗ con, nấu cơm muốn gì được nấy, có thể nói là một truyền kỳ trong cung.


    13.


    Nhắc tới, muốn bắt lòng của nam nhân, phải bắt được bao tử của nam nhân, đạo lý này là hắn dạy cho Lý Ngọc.


    14.


Cha của Nguyên phi có một người bạn thân, trước khi Nguyên Dương vào cung, cha y đã từng mời qua vị đại nhân kia chăm sóc dạy bảo đứa con trai bướng bỉnh bất tuần nhà mình một chút, hai người đối chọi gay gắt, từ dưới đất đấu đến trên giường.


    Sau đó Cố Thanh Bùi vì để cho Nguyên Dương tu thân dưỡng tính, đưa cho y một con chó săn nhỏ, con chó này gọi là Vượng Vượng, rất là làm cho người thích, còn có chút nghịch ngợm. Nguyên Dương cảm thấy đây cũng là nửa con trai của y và Cố Thanh Bùi, không bỏ được để nó ở nhà, liền mang vào cung ở cùng y.


    Ngày đó hơn nửa đêm, Nguyên Dương phát hiện không thấy con chó của mình, liền bắt đầu khắp nơi tìm tâm can bảo bối của y. Y đi vòng quanh trong cung kêu:


    "Vượng Vượng? Vượng Vượng?"


    "Vượng Vượng Vượng Vượng Vượng Vượng?"


    Nguyên Dương đột nhiên yên lặng.


Y đã biết ban đầu Cố Thanh Bùi tặng chó là mục đích không tốt mà!


(Vượng Vượng đọc lên đồng âm với tiếng chó sủa, nên là Cố hồ ly lừa Nguyên Dương sủa =)))


    15.


    Hoàng hậu Thiệu Quần chấp chưởng trung cung, mặc dù gã cũng không muốn làm mẫu nghi thiên hạ, nhưng là hậu cung những người này cả ngày lẫn đêm trải qua hồi lâu không ngừng chơi đùa ong bướm phần lớn vẫn là gã phải xử lý.


    Nghe nói Nguyên Dương cả buổi tối sủa gâu gâu làm hoàng hậu bị bệnh.


    Thật sự là bị bệnh, không phải là mượn cớ không muốn quản lý sự vụ, thật đó.


    16.


    Lại nói hoàng hậu ngày gần đây ăn uống không ngon, ngày càng sa sút, nhìn một người đàn ông nhanh chóng gầy mòn, người trong cung cũng gấp đến độ không xong, biểu đệ của gã cũng tới thăm nhiều lần, rất sợ ngày nào đó vị anh họ này không chịu được gánh nặng mà bỏ chạy.


    "Anh họ, anh họ, anh phải sống a, " Triệu Cẩm Tân lắc lắc cánh tay anh mình, nũng nịu "Anh nhất định phải thật khỏe, như vậy lúc em ra cung hẹn hò Lê thúc thúc, anh mới che giấu cho em được chứ!"


    Thiệu Quần: "... Lê Sóc? Tên Lễ bộ Thượng thư Lê Sóc đó? Cái tên Lê Sóc đối nghịch với ta? ? ? Hai người lúc nào lại cùng nhau? ? ?"


    "Sau khi hai anh đối nghịch, " ánh mắt Triệu Cẩm Tân ngượng ngùng, "Em vốn là muốn giúp anh đi đối phó anh ấy, kết quả em phát hiện anh ấy quá khả ái, liền len lén hạ thuốc mê trong rượu của anh ấy, sau đó $%$#&*(."


    Thiệu Quần: "... Cút ra ngoài! Thứ lỗ vốn này!"


    17.


    Thiệu Quần: Ta mệt rồi, phải mau đem mấy chuyện hư hỏng chốn hậu cung này chuyển qua cho Tống Cư Hàn xử lý để cho hắn nhức đầu đi.


    18.


    "Hoàng hậu, ngài ăn chút gì đi, " Đại Lệ ở phía dưới tận tình khuyên nhủ, "Ngự thiện phòng ngày ngày thay đổi món đem đến cho ngài, ngài cũng không thể một chút cũng không đụng."


    Thiệu Quần khoát tay một cái: "Ngươi mang lên đi, ta ăn một miếng."


    Ăn một miếng.


Ăn thêm miếng nữa.


    Ăn thêm trăm triệu miếng.


    Đại Lệ nhìn Thiệu Quần ăn như chưa từng ăn cơm, mắt cũng choáng váng.


    19.


    Thiệu Quần bao trọn ngự thiện phòng, Hoàng hậu nương nương mỗi ngày đều hướng ngự thiện phòng ngẩn ngơ, nhìn đầu bếp Lý mình thích nhất mang đồ ăn lên xuống, ngự thiện phòng khổ không thể tả, một đám tần phi khổ không thể tả.


    Người đầu tiên không chịu nổi chính là Du Phong Thành, bởi vì trong cung của hắn không có phòng bếp.


    Du Phong Thành: Không được, ta nếu không có đồ ăn ngon Tân Vũ cũng không tới chỗ ta nữa!


Anh ấy gần đây cũng cùng anh họ mình đi tới chỗ Lý Ngọc ăn cơm! !


Anh ấy không tới dùng cơm ta làm sao có thể theo đuổi vợ! !


    Không có vợ sinh hoạt ban đêm của ta làm sao mà hài hòa được! ! !


    20.


    Thiệu Quần cuối cùng cũng cảm thấy không ổn, vì vậy Du Phong Thành cho gã ra một chiêu —— anh đem phòng bếp nhỏ trong cung của mình xây dựng thêm một chút không phải được rồi sao? Còn có thể dẫn người nhà đầu bếp vào cung, nhất cử lưỡng tiện.


    Thiệu Quần cảm thấy chủ ý này tốt lắm.


    Vì vậy gã khoái trá đem công việc hậu cung giao cho Tống Cư Hàn, bắt đầu vui sướng xây cất phòng bếp.


    21.


Tống Cư Hàn bị mấy chuyện rách rưới hậu cung ép đến nỗi mỗi ngày chỉ có thể cùng Hà Cố gõ hột đào: ... Thiệu Quần, hai ta đánh một trận đi.


    Hình như lời gì đó linh nghiệm rồi.


    22.


Lúc Tống Cư Hàn mang đầu đầy châu hoa, lê váy áo to nặng của mình đến cung của Thiệu Quần, Thiệu Quần đang chỉ huy thợ mộc sửa phòng bếp, làm đến khí thế sục sôi. Triệu Cẩm Tân ngồi ở một bên trên cái ghế, vừa cắn hạt dưa vừa nhìn anh họ mình khí thế ngất trời.


    "Thiệu Quần!" Tống Cư Hàn giận không kềm được, "Ngươi biết lúc ngươi đem một đống chuyện hư hỏng giao cho ta, ta đang làm gì không?"


    "Ta ở trong cung gõ hột đào cho Hà Cố!"


Triệu Cẩm Tân đang xem trò vui cũng bị sợ rớt hạt dưa.


    23.


    Kinh hoàng! Trong thâm cung, Hoàng quý phi tịch mịch khó nhịn chỉ có thể gõ hột đào, đến tột cùng là mất đi nhân tính hay là đạo đức suy đồi!


    24.


    "Thế nào, ngươi muốn đến đánh nhau à?" Thiệu Quần ánh mắt vô cùng khinh thường, "Ban đầu Hoàng thượng phong ngươi làm Hoàng quý phi không phải là vì để cho ngươi cùng quản lý lục cung sao, nếu là người khác người ta cầu còn không được đâu."


    "Cái rắm ấy!" Tống Cư Hàn không chút do dự vạch trần nội tình, "Ban đầu là ai đi cầu Thái hậu nói chuyện hậu cung quá mức phức tạp để cho lão nhân gia người phong ta làm Hoàng quý phi quản giá một đống chuyện hư hỏng? Hả ? Ngươi năm đó đâm thận, chẳng lẽ đầu cũng ngu? !"


    Nghe tin mà đến ăn dưa- quần chúng Yến Minh Tu cười ngặt nghẽo.


    25.


    Cuối cùng hai người quyết định quang minh chính đại đấu một trận, hai người đầu đều mang đầy châu thúy, mặc váy áo to nặng, nhất thời cũng không biết ai khó khăn hơn một chút.


    " Chờ chút, " Tống Cư Hàn chỉ một quả lục lạc màu xanh lam trên đầu mình, "Đừng kéo cái này, đây là bảo bảo nhà ta tự mình làm, sáng sớm hôm nay tự tay đeo lên cho ta."


    Thiệu Quần: "..."


    Thiệu Quần: "Ta hôm nay nhất định phải kéo cái đó hết lần này đến lần khác! ! !"


    26.


    Cuối cùng các phi tử trong cung cũng kéo tới xem cuộc chiến.


    Tổng cộng cũng chỉ có chín người bọn họ, hai người đang ở nơi đó kéo châu hoa lẫn nhau, sáu người khác thì ở nơi đó thảo luận ai đang có ưu thế hơn, Triệu Cẩm Tân chia cho bọn họ một người một đống hạt dưa, Lạc Nghệ còn luôn miệng hô lên "Cố gắng lên! Đánh không tệ!"


    Tại sao là sáu người?


    Nguyên Dương mắc bận tìm chó.


    27.


    Nguyên Dương cuối cùng ở cửa cung hoàng hậu tìm được Vượng Vượng.


Y mới vừa ôm nửa con trai của mình, giương mắt nhìn một cái, hai người đàn ông quyền lực lớn nhất hậu cung đang đứng ở đó tóc tai bù xù, sáu người khác ở nơi đó cắn hạt dưa, trên đất trừ vỏ hạt dưa còn có đồ trang sức rơi đầy đất, chỉ còn một cái lục lạc ở trên đầu Tống Cư Hàn.


    Nguyên Dương: "... Coi như tôi chưa từng tới, hẹn gặp lại."


    28.


    " Chờ đã, " Lạc Nghệ phát hiện hình như có gì đó không đúng, "Tại sao chúng ta náo loạn lớn như vậy, Hoàng thượng ngay cả một động tĩnh cũng không có?"


    Mọi người nghĩ nghĩ, hình như là không đúng lắm.


    29.


    Chuyện này phải lui về khoảng thời gian trước một chút.


    Em gái ruột của Hoàng đế, tiểu công chúa Phi Lan len lén chạy ra cung, được một hiệp khách giang hồ cứu. Hiệp khách hiền lành đưa tiểu công chúa hồi cung, còn ra mắt thiên nhan.


    Kết quả hoàng đế nhìn thấy hiệp khách mặt liền bắt đầu đỏ lên, cuối cùng ấp a ấp úng nói một câu: "Ta thích ngươi, ngươi nguyện ý mang ta bỏ trốn không?"


    Giang hồ hiệp khách Nhậm Diệc: ... Ta vùng vẫy trong giang hồ nhiều năm như vậy cũng chưa từng thấy qua người như ngài.


    30.


    Thái hậu nương nương: Quên đi, thật là một đống lộn xộn.


    END.


Cre: https://lovelybaibai.lofter.com/

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro