[Lý Giản] Dám bắt nạt Lý Ngọc?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

*Ngọc Ngọc một mình mở công ty.


Có tình cờ hay không, đối thủ cạnh tranh lần này của Lý Ngọc đã từng đụng Giản gia, lần trước bị Giản Tùy Anh làm cho tổn thương nguyên khí nặng nề. Lần này cạnh tranh, vị Vương tổng này hơi có chút ý muốn lưới rách cá chết.


Lý Ngọc vì chuyện này bận bịu sắp nửa tháng, Giản Tùy Anh mỗi lần nhìn thấy Lý Ngọc sau khi về nhà dưới mắt bầm đen cũng có chút hối hận ban đầu để cho Lý Ngọc tự lập công ty.


Lý Ngọc giống như có thể đọc ý nghĩ, "Giản ca, em không có chuyện gì, mới vừa gây dựng sự nghiệp không phải đều như vậy sao, anh ban đầu so với em còn mệt mỏi hơn đi."


Ngắn ngủi một câu nói thành công đem đề tài chuyển tới Giản Tùy Anh, Giản Tùy Anh bắt đầu nói về lịch sử gây dựng sự nghiệp gian khổ của mình, "Lý Ngọc, có cần anh làm gì em cứ việc nói, chớ ngại."


Lý Ngọc sờ mũi một cái, "Giản ca, anh và anh trai em để cho em tự mình làm không phải là muốn rèn luyện em sao, tin tưởng em."


Giản Tùy Anh gật đầu, hắn tin tưởng Lý Ngọc.


Lại một buổi tối bận rộn, Lý Ngọc làm thêm giờ xong, sau khi đi vào hầm đậu xe cũng cảm giác được không đúng, phía sau có người.


Chỉ thấy bảy tám người quần áo đen, trong tay không có vũ khí dáng người thô kệch hướng Lý Ngọc nhào tới, thân thể Lý Ngọc phản ứng trước đầu óc, cùng bọn họ đánh nhau, nắm tay va chạm da thịt.


Mặc dù Lý Ngọc luyện qua mấy năm quyền anh, nhưng cuối cùng vẫn là một mình không địch lại một đám, trên mặt bị thương, mắt thấy an ninh nghe được động tĩnh sắp chạy tới, người áo đen cầm đầu quăng ra một câu "Lý tổng thức thời liền sớm từ bỏ cạnh tranh, nếu không lần sau có thể không chỉ là mấy người chúng ta đơn giản như vậy đâu" liền chạy.


Lý Ngọc ngồi trên xe phiền não gãi đầu, lo lắng vết thương trên mặt làm sao về nhà, suy đi nghĩ lại liền gọi cho Giản Tùy Anh:


"Giản ca, em tối nay làm thêm giờ, không thể về nhà."


"A? Lại làm thêm giờ à bảo bối."


" Ừ, em tối nay làm gấp cho xong, sau đó tìm sẽ có thời gian thật tốt bồi anh."


"Nếu không anh đi công ty em?"


"Không cần Giản ca, công ty còn một đống người, yên tâm đi mà."


"Còn nữa, Giản ca, em rất nhớ anh."


"Biết rồi, Lý lão nhị, anh nói với em, qua đợt này em phải đền bù anh thật tốt đó."


"Biết rồi Giản ca."


Giản Tùy Anh cúp điện thoại, luôn cảm thấy trong giọng nói Lý Ngọc mang điểm ủy khuất, nhưng Lý Ngọc tháng này đã có mấy ngày đều không về nhà, Giản Tùy Anh cũng không nghĩ nhiều, suy nghĩ qua khoảng thời gian này mình mang Lý Ngọc đi ra ngoài chơi mấy ngày.


Lý Ngọc nghĩ nghĩ tối nay nên đi đâu, lướt điện thoại, đột nhiên liếc thấy dãy số của anh trai:


" Anh, em tối nay có thể đến nhà anh ngủ một đêm không?"


"Làm sao? Em với Tùy Anh gây gổ?"


"Không có chuyện gì."


" Được, mau tới đi."


Lý Ngọc dọc theo đường đi tâm loạn như ma, vết thương thế này làm sao có thể lừa gạt được Giản Tùy Anh, Vương tổng đó xử lý như thế nào, bất tri bất giác đã lái đến nhà Lý Huyền.


Lý Huyền mở cửa nhìn thấy Lý Ngọc trên đầu chảy máu, vội vàng kéo người vào nhà, Lý Ngọc kể đầu đuôi gốc ngọn cho Lý Huyền, "Em không muốn để cho Giản ca lo lắng, nên tới chỗ anh."


Lý Huyền nghe khó chịu, "Không nỡ để cho hắn đau lòng, em liền chịu để cho anh em đau lòng, thằng nhóc vô lương tâm."


Lý Ngọc lập tức nhích lại gần Lý Huyền, " Anh, anh nói gì vậy. Chuyện này đừng nhúng tay vào, em có thể xử lý tốt."


Lý Huyền có chút tức giận, "Anh có thể không quản sao, em là em trai anh."


Lý Ngọc tính khí bướng bỉnh nổi lên, " Anh, thân phận của anh đừng để ý những chuyện này, đối với anh không tốt."


"Được được được, anh bất kể."



Sau khi bác sĩ đến xử lý vết thương cho Lý Ngọc xong, hai anh em liền mỗi người về phòng, Lý Huyền sợ ngủ chung mình xoay mình đụng Lý Ngọc nên đi phòng cho khách ngủ.


Lý Ngọc ở trên giường trằn trọc trở mình, không ngủ được, nhớ Giản ca, thật ủy khuất, nhớ Giản ca.


Lý Huyền ở trên giường trằn trọc trở mình, không ngủ được, lo lắng em trai, cực kỳ tức giận, lo lắng em trai. Vì vậy đứng dậy gọi điện thoại, " Này, tiểu Vương đấy à, ngày mai giúp tôi tra một chút thành viên ban giám đốc của địa sản Hoành Thụy, đúng, cũng họ Vương."


Giản Tùy Anh ở nhà trên giường cũng trằn trọc trở mình, không ngủ được, nhớ Lý Ngọc. Ngày mai sẽ đi tìm Lý Ngọc!


Giản Tùy Anh ngày hôm sau đến công ty Lý Ngọc, nhưng được báo cho biết Lý Ngọc hôm nay không tới, gọi điện cho Lý Ngọc thằng nhóc này còn tắt máy, cuối cùng gọi cho Lý Huyền.


Giản Tùy Anh giận đùng đùng gõ cửa, ra mở cửa là Lý Huyền, "Nhẹ một chút, Lý Ngọc còn ngủ." 


Giản Tùy Anh càng tức giận, "Thằng nhóc kia còn dám ngủ? Một đêm không trở về nhà làm gì vậy?"

Lý Huyền trong lòng đánh trống, em trai nhà mình mỗi ngày phải trải qua cuộc sống dầu sôi lửa bỏng gì thế này?


Lý Ngọc bị động tĩnh dưới lầu đánh thức, mơ mơ màng màng xuống lầu. Giản Tùy Anh nhìn thấy băng vải trên đầu Lý Ngọc lỗ mũi liền chua xót. Lý Ngọc dụi dụi mắt, thấy rõ người tới là ai phản ứng đầu tiên là che đầu mình, "Anh! Không phải đã nói không nói cho Tùy Anh sao!" 

Giản Tùy Anh vừa tức vừa đau lòng, "Cho anh nhìn một chút, bị thương có nặng không." 

Lý Huyền quả thực không cách nào nhìn thẳng dáng vẻ hai người muốn hôn hôn lại ngại có mặt mình, "Hai ngươi đó, không có chuyện gì thì mau về nhà, Lý Ngọc chỉ bị thương nhẹ, về nhà các người mà ân ái đi."

Sau khi về nhà Giản Tùy Anh vừa nói lời trách cứ Lý Ngọc, trái tim nhỏ của hắn vừa đau lòng còn không kịp. Sau khi Lý Ngọc ngủ, Giản Tùy Anh lặng lẽ đi tới sân thượng, lấy điện thoại ra.


"Bạch Tân Vũ, em mau phái hai vệ sĩ tới bảo vệ Lý Ngọc một chút."


Đang cùng Du Phong Thành dính chung, Tiểu Bạch chợt ngồi dậy, "Anh! Xảy ra chuyện gì! ?"


Giản Tùy Anh giận không chỗ phát tiết, "Con mẹ nó, bị lão cố nhân Vương tổng của Hoành Thụy giở trò, tao nhìn hắn là không muốn sống mà."


Tiểu Bạch sốt ruột kêu, "Em thấy không cần tìm người ở công ty em, em với Du Phong Thành đi bảo vệ Lý Ngọc, hắn gan to bằng trời còn dám bắt nạt người nhà chúng ta."


Giản Tùy Anh sau khi cúp điện thoại lại đứng ở sân thượng hồi lâu, rút ra một điếu thuốc, "Lý tổng à, gần đây mảnh đất kia của Hoành Thụy. . . ." "Lưu tổng, đầu tư của ông ở Hoành Thụy. . . ." "Chu tổng, gần đây như thế nào rồi, có vụ mua bán dễ có muốn hay không làm. . ."


Bạch Tân Vũ nới với Du Phong Thành tiền nhân hậu quả, Du Phong Thành lập tức chuẩn bị ra trận. Lý Ngọc đối với hai người bọn họ mà nói không chỉ là người nhà càng nhiều hơn chính là bạn chung một chí hướng, ba người cùng nhau chơi game bắn súng cùng nhau uống bia. Con mẹ nó lại dám động Lý Ngọc.


Lý Ngọc vết thương rất nhanh đã khỏi, thế nhưng vị Vương tổng kia lại không tốt lắm.


Tất cả đồng bạn hợp tác toàn bộ rút vốn, dưới cờ có một mảnh đất giá trị nhất còn bị Chu tổng của Kiệt Uy thu mua, công ty sắp phá sản.


Liên tiếp gặp tai nạn, Hoành Thụy cho tới nay ở dưới sự che chở của một vị quan cao, mà vị này đột nhiên ngã ngựa, lão tổng của Hoành Thụy có thể đối mặt với việc phải vào tù.


Tuyết lại thêm sương, Vương tổng bị hai vị nam nhân không biết tên đẹp trai vây ở hẻm nhỏ đánh cho một trận, bề ngoài một vết thương cũng tìm không ra nhưng cả người trên dưới đau một tháng.


Lý Ngọc nhìn báo cáo, buồn cười nhìn bốn người trước mặt.


Anh làm?


Lý Huyền lắc đầu, "Anh không đánh người."


Anh làm?


Giản Tùy Anh lắc đầu, "Anh cũng không đánh người."


Hai người làm?


Bạch Tân Vũ cùng Du Phong Thành mới vừa định gật đầu, bị Giản Tùy Anh trừng một cái đổi thành lắc đầu, "Nếu như là hai chúng tôi, hắn bây giờ phải ở ICU."


Lý Ngọc cười, tại sao lại đối với cậu tốt như vậy chứ.


Fin.


Tiểu kịch tràng:


Lý Huyền: Dám bắt nạt Lý Ngọc? Cũng không nhìn một chút anh nó là ai. 😠


Giản Tùy Anh: Dám bắt nạt Lý Ngọc? Cũng không nhìn một chút người đàn ông của cậu ấy là ai. 😠


Bạch Tân Vũ & Du Phong Thành: Dám bắt nạt Lý Ngọc? Anh em, đã thấy qua lính đặc chủng đánh người chưa? 😠


Cre: https://laierjintuopuyigoumei.lofter.com/

Tiểu Ngọc Ngọc tâm can bảo bối của Giản ca mà, muốn bắt nạt là bắt nạt à :3

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro