[Muội Thúc] Eo của Lê Sóc không còn là eo

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Aka《 Eo: Em khổ mà em hổng nói được 》《 Ghi chép về việc eo của Lê Sóc gặp nạn 》


Lê Sóc cảm giác mình gần đây bị sao quả tạ chiếu. Cụ thể mà nói, là eo của anh luôn luôn gặp xui xẻo.


Ngay tại buổi tối mấy hôm trước, Lê Sóc và Triệu Cẩm Tân sau khi làm xong nằm ở trong bồn tắm tắm, lúc Lê Sóc đi ra nhặt vịt vàng nhỏ vừa vặn trợt chân, eo vừa khéo đụng vào cạnh bên bồn tắm. Eo vốn đã có chút đau nhức bị đả kích lần hai.


Ngày hôm sau, Lê Sóc vốn tưởng rằng không có gì lại bị Triệu Cẩm Tân mang đi nhà anh họ ăn chùa cơm, thế nhưng lúc dọn dẹp chén bát anh cúi xuống nhặt một cây đũa rơi dưới đất, rắc một cái. Cái eo vốn cũng không thoải mái lắm lần thứ ba gặp bạo kích. Lúc anh được đưa đi bệnh viện chụp phim, lão Trung y nhìn mảng lớn bầm tím cùng loang lổ vết hôn ở hông anh, cũng không nghĩ nhiều, trầm giọng "Chàng trai, phải tiết chế!"


? ? ?


Lê thúc thúc trong lòng khổ, Lê thúc thúc không muốn nói.


Triệu Cẩm Tân thật sự là đau lòng Lê thúc thúc, lệnh cho anh ở nhà nghỉ ngơi thân thể (ừm, phần trên).


Kinh thành 188


Giản Tùy Anh: @ Lê Sóc gần đây anh sao vậy? Khá hơn chút nào không? Tôi nghe Thiệu Quần nói eo anh bị thương.


Lê Sóc: Đã đỡ hơn rất nhiều, cám ơn cậu quan tâm.

Ôn Tiểu Huy: ?


Ôn Tiểu Huy: Lê đại ca bị làm sao ạ?


Lê Sóc: Tiểu Huy, anh cảm thấy em không biết thì tốt hơn. . .


Thiệu Quần: Dẫu sao cái eo hết đụng chỗ này va chỗ kia, nói ra thật mất mặt ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha


Lê Sóc: Cậu im miệng.


Yến Minh Tu: Ồn ào chướng mắt tôi.


Lý Trình Tú: Thiệu Quần!


Thiệu Quần: Được rồi, vợ. Em biết rồi, vợ. Ha ha ha ha ha ha


Triệu Cẩm Tân: Anh tôi đã cười một ngày, đừng để ý tới anh ấy.


Ôn Tiểu Huy: Sao lại thành như vậy? Do Thiệu Quần? Hay là tên nhóc Triệu Cẩm Tân kia?


Lê Sóc: Là anh không cẩn thận.


Thiệu Quần: "Không cẩn thận"  ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha


Lê Sóc: Xui xẻo thôi! ! !


Triệu Cẩm Tân: Nếu là thật do em gây ra đã tốt.


Lê Sóc: Hử? Lần đầu tiên không phải do em gây ra à? Tiểu bại hoại?


Triệu Cẩm Tân: Hí hí * ଘ (♡̷⸝⸝•༝•⸝⸝)੭̸✩


Chu Tường: Anh có phải gần đây gặp xui xẻo liên tiếp không?


Giản Tùy Anh: Hơn nữa còn là bị thương ở cùng một vị trí nhiều lần.


Lê Sóc: Đoán chừng là vậy đi, thế nhưng nghĩ lạc quan, sau khi gặp xui xẻo nhất định sẽ có chuyện tốt.


Lý Trình Tú: Lê đại ca, em hầm canh xương. Chờ buổi chiều em mang cho anh.


Thiệu Quần: Vợ, để em đi! Anh bận bịu vất vả rồi!


Ôn Tiểu Huy: Chúng ta cũng đi thăm Lê đại ca đi @ Lạc Nghệ


Lê Sóc: Cám ơn mọi người.


Để bảo đảm an toàn của vợ mình, Thiệu Quần quyết định tự mình đem canh đưa đến trước mặt Lê Sóc, thuận tiện biểu diễn một chút quan hệ ngày càng hữu hảo ngay cả ni lông cũng không bằng của hắn và Lê Sóc.


Nhưng mà, Thiệu Quần nói hắn thật không phải cố ý, thật chỉ là chân vấp đất bằng té một cái... . . . Có người tin không?


Khi chồng chồng Lạc Ôn chạy đến, liền nghe được một tiếng hét thảm từ trong nhà truyền tới. Một mảnh binh hoang mã loạn.


Cái eo vốn đã không ổn của Lê Sóc bị tưới đầy canh nóng cùng với bị người đàn ông thân cao 1m88 cân nặng không rõ đè lên, tựa như hoàn toàn hỏng mất. Thiệu Quần cả người đều là mộng ép nằm ở ngang hông Lê Sóc, Triệu Cẩm Tân căn bản không để ý tới cái gì tình anh em mười mấy năm, kéo hai chân Thiệu Quần hất sang một bên, đi lên kiểm tra tình huống trước mắt. Lý Trình Tú từ phòng vệ sinh cầm ra khăn lạnh lau phần eo bị phỏng của Lê Sóc, Ôn Tiểu Huy cũng vội vàng vòng qua Thiệu Quần đi xem vết thương trên eo anh.


Thiệu Quần: ? ? ?


Lạc Nghệ chính là hết sức bình tĩnh quay phim lại toàn bộ quá trình, toàn bộ quá trình. Thật ra thì cậu cũng không bình tĩnh như vậy, khóe miệng không khống chế được điên cuồng nhếch lên, không dám nói lời nào, dẫu sao trường hợp nghiêm túc như vậy bật cười cũng không tốt.


Thiệu Quần: ... . . . Xin lỗi


Lê Sóc: Tôi ĐM cám ơn cậu.


Kinh thành 188 


Lạc Nghệ: [video]


Giản Tùy Anh: Á~


Giản Tùy Anh: Tiểu Quần Tử, cậu làm chút việc của người đi mà.


Bạch Tân Vũ: Không bị phỏng chứ ? Đi bệnh viện xem qua chưa ?


Triệu Cẩm Tân: Đi rồi, đang bôi thuốc.


Triệu Cẩm Tân: May mà anh ấy đang đắp chăn, nếu không. . . Nếu không... Anh


Tống Cư Hàn: Nhìn đã thấy đau, chắc chắn không phải cố ý chứ?


Nhậm Diệc: Cung Ứng Huyền is watching you


Cung Ứng Huyền: Cần tôi phổ biến một chút quy định luật pháp liên quan không?


Thiệu Quần: Tôi ĐM không phải cố ý, mấy người không tin tôi à?


Giản Tùy Anh: Không tin


Lý Ngọc: Không tin


Tống Cư Hàn: Không tin


Cố Thanh Bùi: Mặc dù biết quan hệ giữa cậu và Lê tổng hòa hoãn không ít, nhưng đây đúng là chuyện cậu có thể làm ra.


Ôn Tiểu Huy: Không tin →_→


Lý Trình Tú: Thiệu Quần, anh tin tưởng em.


Thiệu Quần: Vợ! ! ! !


Triệu Cẩm Tân: Nếu eo của Lê thúc thúc xảy ra chuyện gì không thể vãn hồi. Anh liền không xong đâu, Thiệu Quần.


Giản Tùy Anh: Ấy ấy ấy, chỉ mặt gọi tên rồi này. Quần nhi, cậu thật sự chọc giận Cẩm Tân rồi.


Du Phong Thành: Lúc đánh người cần chú ý một chút, nhớ đó là anh ruột cậu.


Triệu Cẩm Tân: Anh họ


Du Phong Thành: Ừm, vậy không có gì. Đánh đi.


Lê Sóc: Tôi không sao, chẳng qua là phỏng nhẹ, cùng với có chút tổn thương phần mềm.


Triệu Cẩm Tân: Lê thúc thúc!


Lê Sóc: Tôi cũng tin tưởng Thiệu Quần "có chút" vô ý thôi.


Lê Sóc: @ Yến Minh Tu xin hỏi một chút, vị đại sư cậu nói kia gần đây có thì giờ rảnh không? Tôi muốn đi gặp.


Yến Minh Tu: Ừ. Tôi sẽ nhắn số điện thoại cho anh.


Ôn Tiểu Huy: "có chút"


Thiệu Quần: ... . . .


Triệu Cẩm Tân: Lê thúc thúc ˃̣̣̥᷄⌓˂̣̣̥᷅


Lê Sóc: Cẩm Tân ngoan, bác sĩ cho phép vào rồi.


Triệu Cẩm Tân: Yeah!


Lê Sóc nhìn Triệu Cẩm Tân tiến vào "Cẩm Tân bảo bối, ôm Lê thúc thúc một cái được không nào?"


"Lê thúc thúc, cẩn thận eo của anh..." Lời tuy nói như vậy, nhưng mắt Triệu Cẩm Tân tối lại khi cậu đối mặt làm nũng với Lê Sóc.


" Cục cưng, anh đã bị như vậy rồi, em còn không cho anh một cái ôm an ủi một chút sao?"


Triệu Cẩm Tân cẩn thận ôm Lê Sóc vào trong ngực, tận lực không chạm vào eo của anh. Lê Sóc ngược lại không khẩn trương, trán để ở trên vai Triệu Cẩm Tân dụi một cái. Hơi thở tràn đầy mùi hương của Triệu Cẩm Tân làm cho lòng anh an tâm.


Xấp xỉ hai tháng chỉ được ăn canh không thịt, Triệu Cẩm Tân chắc chắn sẽ không để cho anh họ nhà mình cảm thấy tốt hơn mình đâu.


Cre: lanqing891

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro