Nếu gia chủ đoàn là trùm xã hội đen

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Quần Tú


"Lão đại, tên khốn kia lại dám lừa dối tình cảm của anh, anh có muốn bọn em dạy dỗ hắn một trận không?"

"Thôi bỏ đi." Lý Trình Tú ngăn lại bọn thủ hạ như muốn bùng nổ, mặt đầy tịch mịch thu thập hành lý: "Dạy dỗ hắn cũng được gì đâu."


"Nhưng mà lão đại. . ."


Mấy tháng sau.


"Trình Tú! ! Anh chờ một chút, Trình Tú! ! Trình. . . ! !" Thiệu Quần bị một đám thủ hạ cưỡng ép ấn trên đất, trong miệng bị nhét một chiếc vớ thối."Ô ô ô ô ô ——? ! (Các người muốn làm gì? ) "


Sau đó Thiệu Quần liền bị ném xuống cống.


Lạc Ôn


"Thường Hành? A, ta quản hắn là Thiên vương lão tử nào chứ, ai dám khi dễ người của ta, xem ta gọt hắn thế nào! !"


Qua không lâu, trên giang hồ đồn hắc bang lão đại Ôn Tiểu Huy bị mỹ nhân mê mẩn tâm trí, thậm chí không tiếc vì hắn vén lên một mảnh gió tanh mưa máu, cuối cùng thành công đem thế lực Thường Hành nhổ tận gốc, tiêu diệt một lần.


Sau đó Ôn Tiểu Huy cùng Lạc Nghệ hạnh phúc vui vẻ bên nhau.


Muội Thúc


"Lão đại, tên nhóc Triệu Cẩm Tân kia lại dám lừa dối tình cảm của anh, để anh em bọn em đi dạy dỗ hắn? !"


Lê Sóc cắn môi dưới, trong đáy mắt đều là thâm trầm."Quen đi, coi như chưa từng quen biết hắn là được."


"Còn tên Thiệu Quần kia? Không thể cũng bỏ qua cho hắn chứ ? !"


". .. Ừ, dạy dỗ hắn một trận."


Sau đó Thiệu Quần đang trên đường truy thê lại lần nữa bị ném xuống cống.


Chu Đinh


"Đệt. . . Ăncủa lão tử, uống của lão tử, ngủ với lão tử, quay đầu liền không nhận người? ! Các anh em, đánh cho thằng cháu trai con rùa kia một trận! !"


"Vâng! Nhất định phải trả thù cho lão đại! ! !"


Qua mấy ngày, Chu Cẩn Hành vừa mới bình phục không lâu đã bị đánh bể đầu, lần nữa bị ném xuống biển.


Lý Giản


Sau khi lấy xuống mảnh vải bịt mắt, Lý Ngọc liền thấy Giản Tùy Anh đứng ở trước mặt trên cao nhìn xuống hắn.


"Lão đại, thằng nhóc này lại dám tính kế với anh, nhìn bọn em đánh hắn tàn phế! !"


"Đừng đụng vào hắn." Giản Tùy Anh đưa tay ngăn lại thủ hạ đang định hành hung Lý Ngọc.


Lý Ngọc cảm động nói: "Giản ca. . ."


Sau đó Giản Tùy Anh liền nhấc chân hung hăng đạp một cước vào bụng cậu."ĐM, Lý lão nhị cậu đi chết đi! !"


Du Bạch


"Lão đại, anh vì cản một súng thay thằng cháu trai rùa rút đầu này, mới làm hại sau này không trở thành tay súng bắn tỉa được phải không? !"


Bạch Tân Vũ nhìn Du Phong Thành bị trói gô trước mặt, còn bị đánh mắt sưng xanh tím, trong lúc nhất thời không nói ra lời.


Du Phong Thành vội la lên: "Tân Vũ anh nghe tôi nói, người tôi thích vẫn luôn là anh, vẫn luôn là anh! !" "Nói nhảm nhiều như vậy! ! Các huynh đệ lên, đánh chết hắn! !"


Mắt thấy những người đó lại chuẩn bị vây đánh Du Phong Thành, Bạch Tân Vũ vội vàng ngăn ở trước mặt hắn hét lớn: "Đủ rồi, dừng tay! ! Đừng đánh! !"


"Nhưng mà lão đại. . ."


"Nếu kêu tôi một tiếng lão đại vậy thì phải nghe lời tôi! ! Không cho phép đánh hắn!"


Du Phong Thành cảm động đến thiếu chút nữa bật khóc: "Tân Vũ, em yêu anh. . ."


Nguyên Cố


"Lão đại, cái lão già họ Nguyên kia lại dám tung ảnh của anh khắp nơi! Nhìn xem chúng ta chỉnh chết hắn! !"


Cố Thanh Bùi đưa tay ngăn lại đám thủ hạ đang manh động, tỉnh táo nói: "Chớ làm lớn chuyện, chúng ta không làm chuyện phạm pháp, lấy công ty hắn vào tay là được rồi."


"Vâng, lão đại. Còn thằng con?"


Cố Thanh Bùi sắc mặt trầm xuống, nhắm mắt một cái, chậm rãi nói: "Đừng động vào hắn. . . Quên đi."


Hàn Cố


"Lão đại! ! Tên nhóc Tống Cư Hàn kia lại định lừa dối anh, cùng đàn bà kết hôn! ! Chúng ta đi đem cái chân thứ ba của hắn phế! !"


"Chớ làm loạn."


"Lão đại, anh không phải định chỉ như vậy bỏ qua cho hắn chứ ? !"


Hà Cố phiền lòng lắc đầu một cái, nói: "Ta đi nước ngoài du lịch giải sầu một chút."


Hà Cố đi xong không lâu, Tống Cư Hàn vội vã chạy tới trong nhà của bọn họ, mở cửa liền hô lớn: "Hà Cố ——! !"


Sau đó hắn liền bị đám thủ hạ ở trong nhà đánh cho một trận tơi bời.


Yến Chu


"Mẹ kiếp! ! Lão đại, tên nhóc tóc vàng kia lại dám trói anh lại? ! Còn dám XXOO anh? ? ! Chúng tôi phải đánh hắn! !"


"Bỏ đi. . . Tôi không muốn nói chuyện này nữa." Chu Tường thống khổ đỡ đầu, nói: "Bây giờ tỉnh lại đã tốt, tôi sau này không muốn gặp lại hắn."


"Nhưng mà, lão đại. . ."


"Đừng nói nữa."


Chu Tường ngày đó lấy cớ đi WC rời đi, sau đó Yến Minh Tu vẫn luôn không tìm được anh, bận rộn bể đầu sứt trán, cho đến một ngày nào đó hắn nhận được một tin nhắn ẩn danh nói là biết tung tích của Chu Tường, Yến Minh Tu nghĩ cũng không nghĩ liền lật đật chạy tới địa điểm gặp mặt.


Sau đó hắn liền bị đám thủ hạ ẩn núp ở nơi đó đánh cho một trận.


Cung Nhậm

Ngày nào đó Cung Ứng Huyền nhận tin báo chạy tới phòng karaoke, nhìn thấy Nhậm Diệc bị một đám côn đồ cắc ké vây vào giữa, đang mặt đầy thú vị nhìn hắn: "Ai ~ lão Cung, em cuối cùng cũng tới."

"Anh có thể giải tán đám thủ hạ của mình được không, chớ cả ngày lẫn đêm đều hại tôi không tỉnh tâm."


Nhậm Diệc đến gần Cung Ứng Huyền một bước, tiến tới bên tai hắn thấp giọng nói: "Vì anh nhớ lão Cung mà ~ "


Gò má Cung Ứng Huyền trong nháy mắt đỏ bừng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro