cácc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chap 215 :

Thằng Luân nhìn tôi sững sờ, nó lò dò lại gần thì thào hỏi :

- Mày làm sao thế ?

- Kệ tao !

Tôi giận dữ nện cuốn sách xuống mặt bàn đánh rầm một phát nữa làm hết thảy bạn bè trong lớp đều sửng sốt quay lại nhìn mình.

- “ Phật cũng có lửa chứ, được nước làm tới hả ? “ – Tôi bực tức nghĩ thầm trong đầu.

- Có gì thì từ từ nói chứ đâu cần thiết phải tỏ thái độ như vậy ? Nhất là với con gái nữa chứ, bạn Nam ! - Thừa nước đục thả câu, thằng Minh Huy ngay lập tức chêm dầu vô lửa.

- Hê, có liên quan gì không ? – Tôi hừ nhạt.

- Không, nhưng thấy bất bình thì nói thôi !

Thằng Huy vừa dứt lời thì toàn bộ mọi người đều ồ lên một tiếng hưởng ứng nó hệt như vừa được nghe tổng thống diễn thuyết xong. Và trong khi tôi còn đang ngớ người ra thì nó lại chêm thêm một câu :

- Cơ mà mình giải toán xong rồi, bạn kiểm tra đi nhé !

Khỏi cần nhìn tôi cũng biết là nó làm đúng đáp án, lắc đầu hừ mũi rồi chẳng buồn nói gì, tôi ngồi phịch xuống ghế, nhìn chằm chằm vào mặt bàn cố nguôi cơn giận đang trào lên lúc này. Tôi giận Tiểu Mai một, giận thằng Huy mười, vì đầu đuôi cơ sự của ngày hôm nay đều toàn bộ do một tay nó mà ra. Nếu nó không có có ý đồ đểu cáng thì tôi đã chẳng nhọc công trong suốt thời gian qua làm gì. Dù sao tôi cũng không trách Tiểu Mai được gì, vì đến cùng nàng cũng chỉ là lo cho cái sự học tập của tôi thôi, chứ nào biết những gì đang diễn ra trong tôi. Vừa nãy quả đúng là tôi quá bộp chộp nóng nảy rồi, tự tay mình dâng tặng lợi thế cho thằng Minh Huy.

Chỉ… thương cho Tiểu Mai, sau khi chứng kiến tôi nổi điên bất ngờ thì nàng chẳng thể giải bài trên bảng được nữa, chỉ lẳng lặng bỏ về chỗ ngồi, gương mặt lạnh lùng không giấu nổi nét buồn vô hạn, mặc cho mấy nhỏ bạn ái ngại an ủi. Thật tình là tôi sai lầm nặng nề rồi, đã chẳng giữ cho nàng tránh khỏi thằng Huy được thì giờ lại còn làm cho nàng buồn hơn. Bất giác tôi đâm ra mủi lòng, ngần ngừ một hồi rồi lấy ra mảnh giấy nhỏ, viết vào dòng chữ :

- “ Xin lỗi Mai… lúc nãy Nam sai rồi, đừng giận nha ! “

Viết xong rồi thì tôi lại chẳng dám gửi, cứ ngập ngừng không biết nhờ ai để đưa thư giúp, hai bên tai lùng bùng vì đám bạn bè trong lớp đang rần rần cười giỡn như giặc.

- “ Có nên gửi không ? Thế này thì mất mặt quá….. ! “ – Cái tính sĩ diện hão lại nổi lên trong tôi, khiến tay mình chùng xuống.

- “ Phải gửi thôi, dù gì cũng là mình sai mà ! “ – May thay tôi gạt danh dự qua một bên, quyết định lấy đại cục làm trọng.

- Luân, gửi giúp tao ! – Tôi đưa mẩu giấy sang cho nó.

- Cho ai ? – Thằng Luân thắc mắc.

Tôi nhăn mặt, kín đáo hất đầu về hướng dãy bàn trên của tổ 1 :

- À, ừ, hiểu rồi ! – Nó gật đầu hiểu ý, bắt đầu đưa thư theo kiểu truyền tin.

Tôi ngồi hồi hộp chờ đợi mẩu thư đến tay Tiểu Mai mà tim đập binh binh liên hồi, khi nàng ngạc nhiên nhận thư từ tay nhỏ Yên ù thì tôi lại càng lăn tăn tợn, chỉ muốn chui phứt xuống gầm bàn cho đỡ nhục. Thế nhưng tôi chả thể làm trò hề đó được, nên chỉ ngó lơ ra ngoài cửa sổ, cố ngăn không cho mình nhìn sang chỗ Tiểu Mai dù rằng đôi mắt nó chẳng chịu nghe lời chút nào.

Tiểu Mai nhìn mẩu giấy trong vài giây rồi chẳng nghĩ ngợi gì, đặt bút viết ngay. Ít phút sau, mẩu thư lại đến tay tôi, gần như là tay run lẩy bẩy, tôi mím môi mở thư ra :

- “ Không dám, mình nào có tư cách gì chứ ! “

Vừa đọc xong thì tôi chợt thấy hụt hẫng, hệt như mình đang lọt thỏm vào một khe vực sâu không thấy đáy, tối om và mờ mịt. Chẳng thà Tiểu Mai giận tôi, và mắng sa sả trong thư cũng hệt như ở ngoài thì tôi còn đỡ áy náy, vậy mà giờ nàng nói kiểu như khách sáo với một người qua đường đến như vậy là xem như tôi bị cho ra rìa rồi.

- “ Xong….chả được gì lại còn bị giận, thế này thì thất bại toàn tập rồi ! “ – Tôi rầu rĩ nghĩ.

Giờ ra chơi, tôi thẫn thờ ra ngoài ghế đá ngồi, đang hơi hối tiếc vì từ chối chầu nước bọn Khang mập định đãi tôi cho hạ hỏa thì chợt thấy phía bên hành lang sân trường, thằng Minh Huy đang mặc sức tán hươu tán vượn với Tiểu Mai cạnh bên. Nàng có vẻ buồn bã, chỉ lặng yên cầm sổ tay đi kế thằng Huy về hướng văn phòng Đoàn.

Tôi không hiểu vì sao khi nhìn thấy Khả Vy đi cùng tên Vũ thì tôi chỉ đơn thuần cảm thấy buồn bã, thế nhưng giờ đây nhìn Tiểu Mai đang cạnh bên thằng Minh Huy thì tôi lại thấy tức điên lên, quên cả luôn cảm giác hối lỗi khi nãy.

Và đó lại là một sai lầm nữa của tôi….., ghét lây sang cả Tiểu Mai.

Sai lầm nối tiếp sai lầm, đưa tôi đi từ thất bại này đến thất bại khác, từ vị trí đang nắm thóp thằng Minh Huy thì giờ đây tôi đã trở thành kẻ tội đồ của bạn bè trong lớp, khi mà bị gán tội “ lạm dụng chức quyền “ để kêu thằng Huy liên tục lên bảng giải Toán, và cả tội danh “ thất lễ “ với con gái là Tiểu Mai. Để rồi một bữa nọ, không biết có phải là ai xui khiến gì không mà tự dưng có một thằng bạn cùng lớp ở tổ 3 đột ngột đứng dậy nói um lên :

- Huy làm cán sự Toán đi, có thằng Nam cũng như không !

Phải nói là trước giờ trong lớp chưa từng có ai dám nói như thế, bởi lẽ một khi nói ra thì họ phải tự xem lại bản thân có giỏi bằng tôi không, tiếng nói có quyền lực hay không, vì cán sự Toán thì bao giờ cũng gọi là oai phong lẫm liệt. Thế mà thời gian qua, khi mà ai nấy đều ngấm ngầm thừa nhận rằng thằng Minh Huy có thể giỏi Toán ngang với tôi, về khoản giúp đỡ bạn bè tận tình thì lại vượt trội hơn tôi, nhưng lại chả có ai đứng ra nói thẳng. Bởi vậy chỉ cần một người lên tiếng thì đám đông ngày trước âm thầm giờ đây sẽ nhất loạt hưởng ứng, và lớp tôi lúc này là như thế :

- Ừ, đúng rồi đấy !

- Ông Nam bữa giờ điểm toán thấp tè à, Huy cao hơn nhiều !

- Từ từ, nói cô chủ nhiệm đã !

Vừa thẹn vừa giận, tôi cay đắng không biết phải tỏ thái độ hay hành động gì cho phải, chỉ biết miết tay vào thân viết mà lầm bầm nguyền rủa cái điệu bộ cười tự mãn của thằng Huy lúc này. Suốt từ đó đến giờ ra chơi tôi chả dám ngẩng mặt lên nhìn ai, mãi tới khi xuống đến căn- tin ngồi cùng hội bàn tròn thì tôi mới thở dài não ruột, nhìn đồng bạn anh em đang ái ngại quanh mình.

- Thôi, đừng buồn ! - Thằng Luân vỗ vai tôi an ủi.

- Buồn quái gì ! – Tôi hừ mũi.

- Ghét cái mặt thằng đểu đó thiệt ! - Tuấn rách thu nắm tay lại.

- Hay tao kể hết cho Mai với mấy nhỏ con gái nghe cho rồi ! – Khang mập tức tối.

- Kể cái gì ? – Dũng xoắn thắc mắc.

- Điên, mày có kể ra cũng không ai tin, khác nào đi đồn bậy, còn chưa hiểu lúc này nó đang được lòng cả lớp à ? – Tôi lắc đầu ngao ngán.

- Mà kể chuyện gì ? - Thằng Chiến chen vào hóng chuyện.

- Ừ…..thì….. ! – Khang mập đưa mắt nhìn tôi ý chừng muốn hỏi.

- Kể đi ! – Tôi nhăn mặt.

Thằng mập y lời, liếm môi trầm giọng kể ra toàn bộ những gì mà hai thằng tôi trước giờ giữ bí mật với cả nhóm, mà thằng này nó cũng có khiếu kể chuyện, cứ chốc chốc dừng lại tạo sự gay cấn đưa mắt nhìn cả bọn rồi lại chầm chậm tiếp lời.

- Là vậy đó !

Thằng Khang vừa dứt xong câu chuyện là cũng cùng lúc với Dũng xoắn ném luôn cái ly nhựa ra ngoài sân :

- Tổ bà nó, mất dạy thế à !

- Khốn, nó dám chửi A1 tụi mình mới nhục chứ ! - Tuấn rách mặt mũi hầm hố.

- Từ từ, giờ có nói ra cũng chưa chắc mọi người đã tin ! - Thằng Luân nhíu mày đáp.

- Sao không ? Cả đám tụi mình cùng đi nói ra hết là được thôi ! – Dũng xoắn tức tối.

- Ừ, để chiều nay tao kể cho em Huyền biết, là cả đám con gái biết thôi ! – Khang mập vung tay đầy quả quyết.

- Vô ích, mày cứ kể đi ! – Tôi lắc đầu bất lực, biết là chả thể nào cản được sự manh động của đám bạn lúc này.

Không ngoài dự đoán của tôi, sáng ngày hôm sau Khang mập rầu rĩ vác mặt lên báo cáo kết quả chiến dịch vạch mặt hôm qua của nó :

- Xui, nói sao em Huyền cũng không chịu tin !

- Mày nói sao mà nó không tin ? – Đám thằng Dũng chưng hửng.

- Thì kể như hôm qua tao kể cho tụi mày nghe vậy đó, vậy mà em nó toàn bảo tao đặt điều, đến lúc tao làm vẻ nghiêm trọng thì em nó mới nói sẽ để từ từ coi sao, haizz ! - Thằng mập thở dài thảm não.

- Bảo rồi không nghe ! – Luân khùng lắc đầu đáp.

- Tao thiệt là chả hiểu đám con gái bị thằng kia nó bỏ bùa mê thuốc lú gì rồi nữa ! - Thằng Chiến nhíu mày trầm tư.

Nhưng tôi biết chẳng phải là do bùa mê thuốc lú gì, cũng không phải là do Khang mập chậm chân, mà chỉ là thằng Huy đã mưu sâu tính kỹ, nó đi trước đám bọn tôi đến vài chục bước ngay từ khi nó còn vừa mới chân ướt chân ráo đi vào A1. Chỉ đơn giản một điều, với đám con gái thì đi ăn nó toàn giành trả tiền, giờ ra chơi thì hào phóng đãi nước với trái cây, với tụi con trai thì nó hăng hái giải bài. Thế thì lúc này dựa vào đâu mà người ngoài sẽ tin những lời của đám 7 thằng tụi tôi, đám rảnh rỗi sinh nông nổi học lực cùng lùi như bọn tôi chứ, đó hoàn toàn là chuyện bất khả thi !

Chap 216 :

Sau tất cả những nỗ lực không thành trong việc giữ cho Tiểu Mai tránh xa khỏi thằng Huy, tôi đâm ra chán nản và quay trở lại thành thằng Nam bất cần đời ngày trước. Không còn thức khuya luyện toán nữa, buổi sáng tôi lại dậy sớm tập thể dục, đến trường xong rồi vào quán game online cắm đầu đến tối mịt mới về. Và Tiểu Mai có lẽ đối với tôi giờ đã chuyển sang thành ghét thật, nàng không còn xuống chỗ tôi truy bài hay hỏi han nữa, mà thay vào đó là những bài tập nàng soạn ra, cần nói gì thì chỉ ghi vào trong giấy viết :

- “ Đoạn này học kĩ lại công thức, sau đó áp dụng vào chia thì ! “

- “ Phải thuộc các dãy động từ bất quy tắc, mỗi ngày học 3 từ là có thể thuộc hết ! “

- “ Bài kiểm tra kế tiếp sẽ nằm trong những dạng bài này… như này….. ! “

Những dòng chữ trìu mến ngày xưa tôi hay được nhìn trong quyển sổ tay Guitar của nàng giờ đã thay bằng những nét chữ lạnh lùng và văn phong vô cảm. Tôi biết đây là do lỗi của tôi, tại tôi nóng tính hành sự thiếu suy nghĩ nên mới khiến Tiểu Mai tức giận như vậy. Thế nhưng, lí do của tôi đâu phải là xấu ? Tôi thật tâm chỉ muốn giúp nàng thôi mà ?

Thỉnh thoảng khi dắt xe ra khỏi quán game sau gần 6 giờ đồng hồ liên tục nhìn vào màn hình, tôi hoa mắt bước ra và vô tình chạm mặt Tiểu Mai đang lững thững dạo bộ theo hướng ngược lại. Hai đứa nhìn nhau và yên lặng, dường như chỉ trong một chốc mà thôi nhưng tôi cảm nhận được, cả tôi và nàng đều có rất nhiều điều muốn nói.

Tôi muốn được giải thích, tôi muốn được xin lỗi, tôi muốn trở thành bạn bè, không, là bạn “đặc biệt “ của Tiểu Mai, tôi muốn được nàng quan tâm như trước kia. Vì giờ đây tôi hoàn toàn cô độc, không ai để tôi có thể sẻ chia, có thể nói những gì trong lòng chất chứa.

Tôi cũng không biết Tiểu Mai có gì muốn nói với tôi hay không, cũng có lẽ là có, cũng có thể tôi sai. Nhưng vậy thì cớ sao những lúc buổi đêm, những khi gặp nhau giữa dòng người tấp nập, tôi và nàng lại đứng sững lại, và ánh mắt nàng như biết nói, ẩn chứa đôi điều mà tôi ước gì mình có thể được nghe, có thể được biết.

Bởi lẽ bây giờ, hơn lúc nào hết tôi đã thấm thía rất rõ thế nào là cảm giác cô độc, cảm giác bị người mình yêu thương phũ phàng bỏ rơi. Tôi vì Khả Vy mà kiên quyết dứt khoát với Tiểu Mai, và cũng chính Khả Vy vài tháng sau đó đã lạnh lùng chia tay với tôi không một lời nói.

Vậy mà buồn thay, sau tất cả những gì đã xảy ra, giờ đây hai đứa tôi chỉ có thể lặng nhìn và rồi bước ngang qua nhau. Có lẽ Tiểu Mai đang ngán ngẩm vì thấy tôi sa sút trầm trọng, đắm chìm vào game online. Thế nhưng nàng đâu biết, và có lẽ tôi cũng không biết, rằng tại sao trong hàng chục quán game khắp thành phố, tôi lại chỉ chơi độc nhất ở một nơi này. Bởi lẽ, nơi này gần với nhà Tiểu Mai, có thể tận sâu trong tiềm thức, tôi muốn điều kết thúc một ngày của mình là được nhìn thấy nàng, dù chỉ là lặng yên cũng được.

Đến tận bây giờ, khi chỉ còn một mình thì tôi mới nhận ra điều đó, nhận ra chẳng phải ngẫu nhiên mà mỗi khi đi dạo tôi đều rẽ ngoặt từ đường biển vào đường Tuyên Quang. Chẳng phải giả vờ chối bỏ gì khi mà mỗi lần ngang qua nhà nàng, ngang qua cánh cổng sắt màu đen, tôi đều cố rướn tai lên để nghe xem có tiếng dương cầm từ bên trong vang lên hay không.

Ít nhất là cho đến lúc này, mọi thứ tôi làm đều là vì Tiểu Mai.

Thế nhưng sự đời lại không đơn giản như vậy, bởi có lúc tôi bất chợt thấy thỉnh thoảng Tiểu Mai lại đi cùng thằng Minh Huy, khi thì rảo bước trong hành lang trường, khi thì sóng đôi đạp xe ở ngoài phố. Những lúc ấy, tôi lặng người đi mà nghe tim mình chợt nhói lên, cái nhói này tôi chưa từng cảm nhận được khi thấy Khả Vy cùng Vũ, cứ vừa có gì đó ghét bỏ, vừa có gì đó ghen tị, lại có cả nỗi ước gì mình được thế vào chỗ đó.

Tâm sự là vậy, còn khi đến lớp, khi phải giáp mặt với nàng một cách trực tiếp thì tôi lại chẳng thể nào nói ra hay thể hiện được những điều ấy, mà thay vào đó là tôi cố chứng tỏ mình cũng lạnh lùng vô cảm không kém gì Tiểu Mai. Nàng cứ lo việc của nàng, tôi cứ cắm đầu vào những suy nghĩ về những gì tôi cho là cần nghĩ, dù là đầu óc cứ trống rỗng mông lung.

Giờ chủ nhiệm tuần này là cuộc thi “ Hái hoa học tập “ thường niên, như mọi năm và chiếu theo lệ cũ, lớp tôi tự phân ra thành 4 nhóm và 3 nhóm sẽ đi sang lớp khác, 1 nhóm còn lại sẽ làm chủ nhà. Năm trước thì cán sự Anh và Toán sẽ đi cùng nhau, cũng tức là nếu y theo năm nay thì tôi sẽ vẫn chung nhóm với Tiểu Mai. Thế nhưng chả rõ thằng phó bí thư Minh Huy nó to nhỏ gì với cô chủ nhiệm mà cuối cùng cô tuyên bố :

- Huy chung nhóm với Nam và Mai nhé !

- Ơ…. phó bí thư phải ở lại mà cô ? - Một số đứa sửng sốt.

- Huy dạo này học tốt, cô cho đi theo nhóm để trợ giúp mọi người, còn vị trí tổ chức sẽ giao cho Khang nhé ! – Cô Thảo tiếp lời.

Vậy là thằng Khang dù ghét thằng Minh Huy nhưng cũng cười tươi rói, vui vẻ nhận làm người quản trò để tránh đi màn tra tấn kiến thức sắp tới. Chỉ có tôi lúc này là mặt mày bí xị, âm thầm đi sau cùng trong hàng và ấm ức chứng kiến thằng Huy đang vung tay chém gió từa lưa với Tiểu Mai :

- Thôi, tập trung chuyên môn ! – Dũng xoắn vỗ vai tôi.

- Biết rồi, mày lo cho mày đi ! – Tôi nhăn mặt đáp.

- Mày giờ cũng hơn gì tao đâu, tí dính phải câu nào Anh ngữ là mày tiêu chắc ! – Nó nheo mắt nhìn tôi.

- Tao chỉ bực cái thằng đang tí toét đằng trước thôi ! - Thằng Chiến sầm mặt nhìn lên phía trên.

- Kệ nó, làm gì được nó đâu ! – Dũng xoắn thở dài bất lực.

Và đúng là bọn tôi chả làm gì được thằng Huy thật, suốt cả 45 phút của cuộc thi, tôi chống cằm nhìn thằng Huy và Tiểu Mai thi nhau trả lời các câu hỏi cứu bồ cho đồng bạn, thằng này thỉnh thoảng lại quay sang tấm tắc khen Tiểu Mai những câu hoa mĩ khiến nàng đỏ bừng mặt. Theo tôi thì nó toàn nói sáo rỗng nhờ cái mồm trơn như bôi mỡ, ấy vậy mà những đứa con gái khác lại khoái ra mặt, cứ xuýt xoa nhìn thằng Huy mãi. Và cả buổi trời Tiểu Mai chẳng nhìn tôi lấy một phút nào, có lẽ vì tôi thật sự là đã chìm lỉm luôn rồi, mặc cho thằng Duy Anh A2 cứ nhấp nha nhấp nhổm hóng tôi lên bảng để so tài như năm trước, và đối thủ của nó thì cứ ì ạch trên bàn chả thèm ngóng chuyện thế gian.

- Nóng lắm rồi, nó huênh hoang mà chả ai nói gì ! - Thằng Luân bức bối sau khi bị thằng Huy chỉ đích danh nhóm nó đứng bét trong đợt thi đua này !

- Kệ nó ! - Thằng Quý hừ mũi.

- Nó có phải lớp phó học tập đâu mà chỉ thẳng mặt tao bảo tao phải cố gắng, nó không biết là các nhóm khác chênh lệnh thực lực hơn sao ? – Luân khùng vẫn còn tức giận, và hiếm khi tôi thấy nó mất bình tĩnh như lúc này.

- Mày còn đỡ, nó còn nói với cô Thảo là tao xao lãng công tác lớp đây nè, chả biết phó bí thư thì lớn lắm hay sao nữa ? – Đến lượt Khang mập ấm ức.

- Mà sao thấy mày bình thản thế Nam ? - Bọn nó đồng loạt quay sang hỏi thằng im lặng từ nãy đến giờ là tôi.

- Tao ức quen rồi ! – Tôi thở dài ngao ngán.

Nhưng mọi sự làm cả bọn ấm ức còn chưa dừng lại ở đó, khi mà giờ ra chơi sáng ngày hôm sau, lúc tôi vừa nhét sách vào hộc bàn định ra căn-tin kiếm ổ bánh mì lót dạ thì chợt nghe xôn xao ngoài hành lang và tiếng mọi người xì xào bàn tán.

- Gì thế ? – Khang mập nghe động liền trờ sang.

- Chả biết, thôi ra ngoài uống nước đi ! - Bọn thằng Tuấn khoác vai nhau xuống chỗ tôi.

Và ít giây sau thì cửa lớp nghẹt cứng đến nỗi đám 7 thằng bọn tôi chẳng thể nào chen chân ra ngoài được, chỉ vì…. giữa hành lang lúc này là nguyên phái đoàn con trai A6 lính lác của thằng Minh Huy đang xếp hai hàng dọc sau lưng nó. Và thằng Huy thì hiên ngang dẫn đầu, tay ôm bó hoa hồng to tướng cùng hộp quà với giấy gói màu sặc sỡ. Chẳng cần phải khó khăn gì để đoán ra ai là người thằng Huy muốn tặng quà :

- Tặng Mai nè ! - Thằng Huy bước tới, miệng nở một nụ cười mà bọn con gái trong lớp lúc này hết thảy đều xuýt xoa vì ghen tị.

- Ơ…….. ! - Tiểu Mai nhất thời bất ngờ chẳng biết phải làm gì.

- Cảm ơn Mai vì hôm qua đã giúp lớp mình đứng nhất trong “ Hái hoa học tập “, giờ mình thay mặt cả lớp tặng bạn món quà này ! - Thằng Huy tiếp lời, và đặt bó hoa vào tay Tiểu Mai.

Cái lí do tặng quà của thằng Huy rõ là vớ vẩn, vì kết quả thi còn chưa biết, cả rõ là quà này chỉ mình nó tặng chứ quỹ lớp có trích ra đâu mà nói là của lớp. Thế nhưng cái sự hoành tráng của màn tặng quà này lại có sức mạnh phớt lờ tất cả những điều vô lí ấy, cộng thêm tràng vỗ tay rào rào từ đám đông hiếu kỳ xung quanh, Tiểu Mai không còn cách nào khác, nàng miễn cưỡng nhận bó hoa và hộp quà từ tay thằng Huy :

- Ừ…. cảm ơn Huy nhiều nhé ! – Nàng đỏ mặt gượng cười.

- Hì, không có gì mà, đúng không mọi người ? - Thằng Huy cười thống khoái, hỏi một câu vô thưởng vô phạt, và đám con trai lính lác phía sau của nó lại hùa theo hưởng ứng.

- Đúng, đúng ! – Và cả đám vỗ tay rào rào.

- Thôi, nhìn gì nữa ! - Bọn thằng Luân kéo tay tôi lôi đi.

Và tôi lúc này thì đã gần như hoàn toàn bất động, trong đầu chỉ biết nghĩ đến câu nói quen miệng :

- “ Ôi…..đệch, có phải không trời……! 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro