chuong 32+33+34+35+36

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 32

Ba ngày liên tiếp, Miêu Tư Lý đều uốn tại một câu lạc bộ tư nhân cao cấp có tên “Tempt club”, lúc đầu nàng còn giống như một quý cô lịch thiệp, tao nhã gọi một ly Hennessy vsop, thong thả ngồi một buổi chiều bên quầy rượu, nhưng càng về sau lại càng như kẻ nát rượu, chuốc vào bụng tất cả thứ gì thấy được trên bar. Từ các loại rượu nhãn hiệu chỉ được đề bằng tiếng Anh, đến bia rồi rượu quốc nội, cuối cùng ngay cả khi bồi bàn đổi rượu thành nước trắng, Miêu Tư Lý vẫn có thể uống một hơi cạn sạch rồi khen ngon, kêu thêm ly nữa…

Cái gọi là câu lạc bộ tư nhân, có nghĩa là chỉ phục vụ vì cá nhân giống như tên gọi, với diện tích 300 thước vuông, “Tempt” không được tính là lớn cũng không phải là nhỏ, bên trong có quầy rượu, nhà ăn, Spa, phòng thể dục, bể bơi, và một vài tiện ích khác… Đối ngoại là buôn bán, nhưng bên trong hội viên lại chẳng có mấy người, cảm giác tựa như tùy thời có thể đóng cửa, hội phí cũng là khiến người ta phải lắc đầu. Tuy nhiên Tempt cũng có điều không giống với các câu lạc bộ khác, đó chính là hội viên đều là nữ nhân.

Miêu Tư Lý vào đây qua Cao Ngôn giới thiệu, nàng thích nơi đây bởi vì môi trường tao nhã và riêng tư, còn thêm một lý do khiến nàng thường xuyên lui tới, đó chính là lão bản Tô Lam của Tempt. Một nữ nhân tài trí tao nhã, tựa như một bậc thầy chữa trị tình yêu, có thể chữa đủ mọi khó khăn nan giải, và Miêu Tư Lý chính là một trong những bệnh nhân của nàng. Miêu Tư Lý vốn đến để tìm nàng chữa thương, bất quá Tô Lam lại cùng bạn gái qua Châu Âu du lịch, để mặc tửu quỷ Miêu Tư Lý giờ đây đang giày xéo câu lạc bộ của mình (…).

Tô Lam nhận được điện thoại của nhân viên, nói Miêu Tư Lý sắp say chết ở Tempt rồi, bọn họ đều thúc thủ vô sách, mà nàng thì lại không thể trở về, vì vậy Tô Lam đành phải gọi cho Cao Ngôn, dù như vậy là phá quy củ, nhưng quả thật không còn cách nào.

Lúc Cao Ngôn đến tìm thấy Miêu Tư Lý trên ban công lầu ba của câu lạc bộ, nhìn nàng lúc ấy như hồn ma đang cuộn tròn trong góc mà nước mắt không nhịn được rơi ra.

Miêu Tư Lý như vậy nàng chỉ thấy qua hai lần, một là khi nhỏ lúc Miêu Tư Lý biết mình là tư sinh nữ, bị những tiểu bằng hữu khác cười nhạo nên khóc trốn đi. Nàng cùng Miêu Nhã gần như lật cả tiểu khu lên, mới tìm thấy thân mình nhỏ bé của nàng đang lạnh run ngồi trong góc tường, khi ấy nàng cũng là mười tuổi, lần đầu tiên biết đến cảm giác đau lòng vì một người. Vì vậy sau này dù Miêu Tư Lý có tỏ ra bao nhiêu mạnh mẽ, chỉ nghĩ đến hình ảnh xưa kia nàng lại thấy hốc mắt cay cay.

Còn một lần nữa là khi Miêu Tư Lý biết thật sự không tìm được Cố Cách Cách, nàng ôm gối ngồi trên sân thượng tòa nhà, không ăn không uống ngồi suốt một ngày một đêm, mặc kệ nàng cùng Miêu Nhã khuyên như thế nào cũng không chịu về. Có trời mới biết, lúc ấy nàng ghen tị với Cố Cách Cách đến phát điên, nữ nhân kia dựa vào cái gì mà khiến Miêu Tư Lý để ý mình như vậy.

Mà bây giờ Miêu Tư Lý lại lần nữa bất lực ngồi một chỗ, bởi vì hai con người, một là cha của Miêu Tư Lý, một là Cố Cách Cách. Hai người này thật giống như kiếp nạn của Miêu Tư Lý, luôn có thể làm nàng tổn thương từ đầu đến chân, chỉ khác là Miêu Tư Lý lúc này không sợ hãi rồi khóc, không rơi lệ vì thương tâm, mà chỉ ngồi yên lẳng lặng như không còn sự sống.

“Miêu Miêu.” Cao Ngôn bước qua, ngồi xổm bên cạnh nàng, nhẹ nhàng gọi.

Miêu Tư Lý ngẩng đầu chôn giữa hai đầu gối lên, liếc nhìn Cao Ngôn một cái nhưng chẳng nói điều gì, rồi lại chôn đầu xuống.

“Trên ban công gió lớn, chúng ta vào trước đi.” Cao Ngôn tiếp tục dùng giọng dịu dàng khuyên.

Miêu Tư Lý vẫn không để ý đến nàng.

Vì mang giầy cao gót, nên Cao Ngôn ngồi chỉ một lát liền thấy mỏi, đành đứng dậy, dùng ngữ khí hơi trách cứ nói: “Cậu có biết mấy ngày qua mình cùng dì lo lắng gần chết không, di động của cậu thì tắt máy, lại không trở về nhà, nếu vẫn không tìm thấy cậu mình định đi báo cảnh sát đấy.”

“Cậu tới đây mẹ mình biết không?” Miêu Tư Lý cuối cùng mở miệng, thanh âm khàn khàn tựa như bị dao cứa ngang qua.

Cao Ngôn nắm cánh tay Miêu Tư Lý, kéo nàng đứng dậy: “Mình chỉ nói đã tìm được cậu, không nói cho dì biết cậu ở đâu.”

Miêu Tư Lý nga một tiếng rồi ngồi xuống chiếc bàn bên cạnh, cầm lấy bình rượu trên bàn rót một ly, đảo đảo sau đó một hơi uống cạn.

Cao Ngôn đợi nàng uống xong, mới đoạt lấy chiếc ly trên tay: “Đừng uống nữa.” Rồi lại bỏ bình rượu trên bàn vào trong tủ quầy, “Đi vào tắm một cái đi, nhìn người cậu xem, nếu còn không tắm thì cả người sẽ bốc mùi.”

Miêu Tư Lý cúi đầu nhìn một chút, quả đúng như lời Cao Ngôn, quần áo nhăn nhún dán lên người, toàn thân đều là mùi rượu, ngay cả mình ngửi cũng thấy khó chịu, nhưng vẫn ngồi yên không nhúc nhích, chỉ nói: “Cậu về đi, mình muốn được ở một mình.”

Cao Ngôn ngồi xuống đối diện nàng: “Chuyện của cha cậu dì đã nói mình nghe, kỳ thật không có gì a, ông ấy là cha cậu, giúp cậu là chuyện thiên kinh địa nghĩa, hơn nữa không chỉ thế, công ty của ông ấy sau này cũng là của cậu, mình không hiểu vì sao cậu cứ kháng cự như vậy?”

Miêu Tư Lý lạnh lùng ngắt lời nàng: “Tiền của ông ta một đồng mình cũng chẳng cần, mình sẽ không nhận bất kỳ ân huệ nào của ông ta.”

“Chẳng phải trước kia cậu cũng đã nhận rồi sao, sau này không để ý là được.”

Miêu Tư Lý hừ một tiếng: “Nếu mình muốn nhận, từ năm ấy khi cậu muốn mình hỗ trợ mình đã tìm ông ta rồi.” Vừa nói xong liền áy náy nhìn Cao Ngôn, “Thực xin lỗi.”

Cao Ngôn nghe nàng nói xin lỗi, lặng đi một chút, rồi thản nhiên cười: “Việc qua nhiều năm như vậy mà cậu vẫn để trong lòng, quên nó đi, cậu thấy mình bây giờ không phải đang rất tốt sao?”

Miêu Tư Lý cụp mắt xuống: “Dù cậu có oán mình cả đời cũng được, mình cũng có kiên quyết của mình, hy vọng cậu hiểu được.”

Cao Ngôn cười nói: “Những lời này của cậu không biết mình nghe qua bao nhiêu lần, lỗ tai cũng tạo thành kén, mình với cậu quen biết nhiều năm như vậy, cậu là kiểu người gì mình còn không biết sao, từ trước tới giờ mình không hề trách cậu, hơn nữa con đường đó cũng là do mình tuyển, đến bây giờ mình cũng chưa từng hối hận qua.”

Nếu không hối hận, vì sao thường xuyên nửa đêm gọi điện cho mình, còn khóc nói không ra lời? Những lời này Miêu Tư Lý không thể nói ra khỏi miệng, mấy năm qua mỗi lần nói đến việc đó, Cao Ngôn luôn giả bộ như chẳng hề để tâm, nhưng nàng không biết làm vậy chỉ càng khiến Miêu Tư Lý thêm áy náy.

“Nếu đổi lại là Cố Cách Cách, cậu sẽ giúp cô ta chứ?” Cao Ngôn đột nhiên hỏi.

“Cái gì?” Miêu Tư Lý nghe nhưng không hiểu.

Cao Ngôn lặp lại lần nữa: “Ý của mình là, cậu sẽ vì Cố Cách Cách đi cầu cha cậu không?”

Miêu Tư Lý giọng điệu chắc chắn nói: “Nàng sẽ không yêu cầu như thế.”

Cao Ngôn nhìn vào mắt nàng nói: “Mình nói là nếu, có thể vì chuyện khác cần sự hỗ trợ của cha cậu, bây giờ cô ta đang làm ở MUMU, việc này có thể tùy thời xảy ra, cậu sẽ cự tuyệt cô ta giống như với mình chứ?”

“Mình…” Miêu Tư Lý cứng họng, nàng muốn nói là không biết, nhưng nếu lời ra khỏi miệng nhất định sẽ làm tổn thương Cao Ngôn, mà điều này quả thật nàng không biết, bởi vì chưa từng nghĩ tới. Nếu có một ngày vì Cố Cách Cách nàng có nguyện ý đi Lục Liên Thủy không?

Sự do dự của Miêu Tư Lý thực chất đã cho Cao Ngôn đáp án, nàng còn nhớ rất rõ khi Miêu Tư Lý cự tuyệt nàng đoạn tuyệt thế nào, chẳng sợ các nàng là lớn lên cùng nhau, nhưng nàng lại chẳng chút do dự. Nàng có thể vì Cố Cách Cách do dự, Cao Ngôn lại không nén được tự hỏi, người đàn bà kia rốt cuộc có cái gì hảo?

“Người đàn bà kia rốt cuộc có cái gì hảo?” Cao Ngôn hỏi ra khỏi miệng, vấn đề này nàng đã hỏi Miêu Tư Lý không dưới mấy trăm lần.

“Nàng a, một chút cũng không hảo, người vừa hung, miệng lại độc, từ trước đến giờ đều không cho mình sắc mặt tốt, lá gan thì nhỏ, ngay cả thích nữ nhân cũng không dám.” Miêu Tư Lý nghĩ đến Cố Cách Cách, khóe miệng không khỏi gợi lên nụ cười, “Nhưng mà, mình yêu nàng.”

Nụ cười ôn nhu của Miêu Tư Lý làm đau đớn ánh mắt Cao Ngôn, cười lạnh: “Cậu yêu cô ta, còn bỏ được chia tay sao?”

Một câu nói của Cao Ngôn lại kéo Miêu Tư Lý trở về hiện thực, nghĩ đến tình cảnh mình bây giờ cùng Khâu Lộc Minh ngày đó xuất hiện trong nhà Cố Cách Cách, thần sắc tức thì ảm đạm, cười khổ: “Bởi vì mình không còn tư cách thích nàng.” Dừng một chút lại nói, “Hóa ra mẹ mình cũng không thích nàng và mình một chỗ, còn hao hết tâm tư tách cả hai ra, như vậy cũng tốt, có thể chặt đứt toàn bộ si tâm vọng tưởng của mình, nguyên lai nàng cũng thật sự không thích mình, thấy mình cùng người khác thân mật nàng chẳng những không tức giận, còn cười thực là vui vẻ. Có phải nàng ước gì sau này mình không còn quấn quýt lấy nàng nữa không? Cố Cách Cách, chị từng thích tôi không? Hay là từ trước đến giờ chị chưa từng? Chỉ có tôi là thích chị như vậy.”

Miêu Tư Lý khi nói đến lời cuối cùng đã hoàn toàn quên mất còn Cao Ngôn bên cạnh, trở thành lẩm nhẩm một mình, hơn nữa còn là nói năng lộn xộn.

Cao Ngôn vỗ bàn “Ba” một tiếng, phẫn nộ đứng lên, lớn tiếng nói: “Miêu Tư Lý, tên ngu ngốc không thể cứu này! Nào có người hèn mọn thích một người như cậu, được rồi, trừ bỏ mình, mình cũng luôn hèn mọn thích cậu như vậy, đáng tiếc cậu cho đến bây giờ chưa bao giờ nhìn ra, cậu cứ ngồi ở đây say đến thối chết bẩn chết đi, để nhìn xem người đàn bà kia có đau lòng cậu nửa phần hay không, hay người ta bây giờ đã quăng được thuốc dán cao như cậu, còn không biết giờ đang tiêu dao khoái hoạt ở đâu, đại ngốc như cậu cứ tiếp tục hối tiếc đi, mình cũng không thèm quản cậu!” Sau khi mắng xong một hồi, bỏ lại Miêu Tư Lý quay đầu rời đi, đến khi tới gara mới lấy điện thoại ra gọi, “Dì, Miêu Miêu bây giờ tốt lắm, chính là còn giận thúc thúc, nhưng con sẽ hảo hảo khuyên nàng, dì cứ yên tâm!… Cũng không có nghe thấy nàng nhắc đến Cố Cách Cách, có lẽ là buông xuống rồi, nếu không ngày đó nàng cũng không đáp ứng dì… Hảo, con sẽ.”

Cao Ngôn cúp điện thoại rồi bước lên chiếc Bentley đen, nói với người lái xe mặc tây âu và đeo tai phone: “Đi sân bay.”

*

Nếu gặp nàng như thế này, Cố Cách Cách thật sự không một chút đau lòng sao?

Miêu Tư Lý nắm điện thoại di động, bấm rồi lại xóa một dãy số thân quen, sau một lúc lâu do dự, cuối cùng lấy hết dũng khí gọi đi…

Chương 33

Khi Cố Cách Cách nhận được điện thoại của Miêu Tư Lý, cũng là lúc đang cùng Cố Vân nấu cơm, nếu không phải điện thoại vang lên, có lẽ nguyên gói muối to trên tay nàng đã được đổ vào nồi canh gà, mà thực tế cũng đã đổ vào nửa gói.

Cố Cách Cách có chút do dự, nhưng cuối cùng vẫn là ấn nghe, đầu dây bên kia im lặng nửa ngày.

Hai người cùng nhau trầm mặc.

“Cố Cách Cách.” Cuối cùng đầu đây bên kia cũng truyền tới một giọng khàn khàn.

Cố Cách Cách vừa nghe được tức thì nước mắt rơi xuống, sợ lão thái thái và Đại tỷ nhìn thấy, vội vàng chạy ra ban công, mới nói một tiếng “Ân”.

Đầu bên kia nghe thấy giọng nồng đặc âm mũi của Cố Cách Cách, nước mắt cũng chảy xuống theo, hơn nửa ngày mới nhẹ nói: “Bây giờ em có chút không tốt, chị có thể qua với em không?” Kỳ thật nàng muốn đến nhà Cố Cách Cách, bất quá lại sợ nhìn thấy Khâu Lộc Minh ở đấy, cùng chứng kiến cảnh tượng cả nhà bọn họ vui vẻ hòa thuận.

Cố Cách Cách sau khi cúp điện thoại, mới trượt từ vách tường ngồi xuống ban công, khóc không thành tiếng. Nàng cũng rất nhớ Miêu Tư Lý, nàng cũng muốn nói kỳ thật tôi cũng không tốt, nhưng lời nào cũng chẳng thể nói ra, chỉ duy nhất được một từ “Ân”.

Có một lần Miêu Tư Lý cùng Cố Cách Cách đi dạo phố mua một chiếc váy trắng, lúc mặc thử chiếc váy này, Cố Cách Cách đã vứt cho Miêu Tư Lý một cái liếc mắt xem thường, nếu em định mua cho tôi chiếc váy này, vậy phiền em giúp tôi chuẩn bị luôn một chiếc xe hoa. Miêu Tư Lý khó hiểu hỏi, cần xe hoa làm gì? Cố Cách Cách vén làn váy dài tha trên mặt đất, để lộ ra gót chân xinh đẹp của nàng cùng chiếc giày cao gót 10 phân, đỡ trán nói: Đây chẳng phải là áo cưới sao? Mặc nó vào khiến tôi nghĩ đến mình phải đi lễ đường kết hôn. Miêu Tư Lý lập tức tâm huyết dâng trào, nói với nhân viên cửa hàng gởi đến cho nàng một bộ y hệt (…), nhưng sau khi được nhân viên cửa hàng lần nữa cường điệu, rằng y phục của các nàng được cắt may hoàn toàn bằng tay, mỗi kiểu dáng chỉ có duy nhất một bộ, mới xóa tan được ý tưởng không thực tế của Miêu Tư Lý muốn đưa Cố Cách Cách tới lễ đường.

Lão thái thái đang ngồi trên sô pha đọc báo, trên sống mũi là chiếc kính lão trơn, nhìn thoáng có chút giống một lão giáo sư đại học, lúc nhìn thấy Cố Cách Cách đi ngang qua với một thân trang phục lỗng lẫy, sau một hồi đánh giá từ trên xuống dưới, liền nói: “Tại sao kết hôn cũng không nói với ta một tiếng?”

Cố Cách Cách: “…”

Cố Vân nghe thấy lão thái thái nói, cũng cầm theo thái dao từ trong bếp đi ra, không mệt là mẹ con, vừa thấy Cố Cách Cách liền nói một câu y hệt: “Ôi, tiểu muội đi kết hôn nha!”

Cố Cách Cách: “…”

Chẳng muốn nói cho hai người biết mình đi đâu, Cố Cách Cách trực tiếp coi hai mẹ con như không khí, mở cửa bước ra ngoài, lưu lại lão thái thái và Cố Vân liếc mắt nhìn nhau, trên mặt cùng viết một câu nghi vấn: “Không phải thật sự đi kết hôn chứ?”

Nửa giờ sau, tân nương Cố Cách Cách (…) của chúng ta xuất hiện ở Tempt, nhìn thấy Miêu Tư Lý đang mặc một bộ bikini khiêu gợi, khoe ra dáng người ma quỷ cùng những đường cong mê người bên cạnh bể bơi. Nếu năm nay để Miêu Tư Lý tham gia cuộc thi hoa hậu Bikini được tổ chức tại Argentina, chẳng hề nghi ngờ giải quán quân sẽ nằm trong tay nàng.

Có câu nói rằng “Vật họp theo loài, người phân theo nhóm”, chỉ có đồng loại mới ở cùng nhau, chẳng thể nghi ngờ Cố Cách Cách và Miêu Tư Lý là cùng một loại. Mới nửa giờ trước, một kẻ thì như ma men buồn bã bi ai mặc trên người quần áo đầy là nếp gấp, một kẻ thì gục trên ban công khóc tê tâm liệt phế hệt như bị chồng ruồng bỏ đi, mà chỉ nửa giờ sau, một như người mẫu gợi cảm mê người mới bước xuống từ sàn Catwalk, một lại như ngôi sao cao quý trang nhã mới bước qua thảm đỏ, các nàng đều làm mình thật chói mắt triễn lãm cho đối phương xem, với ý đồ muốn che dấu đi hào quang của đối phương, đồng thời nhục nhã người đó.

Vì thế khi cả hai nhìn thấy nhau đều là sặc sỡ lóa mặt, thì đồng thời cùng nhau thất vọng, đương nhiên đó là trên nét mặt, còn tim thì chẳng ức chế nổi đập bịch bịch lên, cũng phát ra cảm khái, nàng vẫn là đẹp như vậy.

Miêu Tư Lý nở một nụ cười mê hồn: “Mấy ngày không gặp chị giống như thực tiều tụy, mắt cũng sưng lên.”

Cố Cách Cách chớp chớp đôi mắt trước khi xuất môn chỉ kịp dùng phấn màu miễn cưỡng che bớt đi sưng đỏ, cũng cười đáp lễ một nụ cười mê hồn: “Còn em giống như thật gầy, ngực cũng bị mất.”

Miêu Tư Lý theo bản năng cúi đầu, hình như nhỏ đi một chút (…), sau đó lại ngẩng lên, hắng giọng nói: “Tôi còn tưởng chị và Khâu Lộc Minh cửu biệt gặp lại, đang đằm thắm chẳng chịu đến đây.”

Cố Cách Cách cười đến phong khinh vân đạm: “Tôi cũng tưởng rằng sẽ thấy được hình ảnh em cùng Cao Ngôn massage ướt át.”

Miêu Tư Lý quăng cho nàng một biểu tình châm chọc: “Không thấy được có phải rất thất vọng không?”

Cố Cách Cách nghiêm túc gật đầu: “Có chút, nghe em nói trong điện thoại bao nhiêu đáng thương, định qua để dỗ dành em một chút, nhưng hình như tôi đoán sai, trạng thái của em hình như không tệ. tôi tới hóa ra lại thừa.”

“Chị thực hi vọng tôi thực không tốt sao?” Miêu Tư Lý cuối cùng bị ngữ khí chẳng thèm để ý của nàng chọc giận, nhưng hình như mỗi lần như vậy người bị chọc giận đều là nàng, bởi vì trong từ điển của Cố Cách Cách căn bản chẳng hề có bốn chữ Thẹn quá hoá giận.

Cố Cách Cách cười nói: “Ôi, đừng nói tôi không lương tâm như vậy, tôi là kiểu người vui sướng khi người gặp họa sao?”

Miêu Tư Lý dùng mũi hừ một tiếng: “Chị đúng là như vậy.”

Cố Cách Cách giống như bị vạch trần nói xạo, bất đắc dĩ vung tay, “Được rồi, bị em nhìn thấu, nếu em không có việc gì, vậy tôi đi đây.” Nói xong tao nhã xoay người, lưu lại một bóng lưng duyên dáng cho Miêu Tư Lý.

Miêu Tư Lý đứng nguyên bất động, nhìn Cố Cách Cách biến mất sau cánh cửa mà lộ ra vẻ mặt không thể tưởng tưởng rnổi, nữ nhân này thật sự đi mà không quay đầu lại.

Nếu là Miêu Tư Lý trước kia, nhất định sẽ da mặt dày liễu lĩnh đuổi theo, bởi vì lúc đó nàng có sự tự tin mù quáng, giống như quả tạ sắt trong môn đẩy tạ, dù có dùng búa gõ cũng chẳng vỡ ra. Mà bây giờ, tự tin của nàng giống như một quả bóng hơi, một cây kim nhỏ cũng có thể dễ dàng chọc vỡ.

Miêu Tư Lý nhảy vào bể bơi, bơi qua lại vài vòng mới dừng lại thở hổn hển, nghĩ đến Cố Cách Cách mà mũi đau xót, nước mắt lại chảy xuống, đưa tay lên lau nhưng dù thế nào cũng lau không hết, mắng một câu: Miêu Tư Lý, ngươi thật không có tiền đồ, rồi chôn cả người vào nước.

Ngực càng lúc càng nghẹn, đầu thì choáng váng bởi vì thiếu dưỡng khí, nhưng dù vậy Miêu Tư Lý lại chẳng muốn ngoi lên, có khoái cảm khi tự ngược, chợt một ý tưởng lóe lên, nếu cứ thế này đi luôn cũng tốt, sẽ không cần phải nghĩ đến những điều phiền muộn.

Đầu tiên là cảm thấy như có người kéo mình lên từ đáy nước, sau đó là không khí chui vào trong mũi, Miêu Tư Lý không nén được ra sức hít vài hơi, khi cảm thấy thông thuận mới dần dần mở mắt, nhìn thấy khuôn mặt động lòng người đang gần mình trong gang tấc thì nước mắt từng giọt lớn trào ra, sau nửa ngày mới thút thít nói: “Em… Em tưởng chị không bao giờ muốn gặp em nữa.”

Cố Cách Cách ôm lấy cổ nàng, vẻ mặt vô tội nói: “Tôi chỉ đi thay đồ tắm.”

Miêu Tư Lý vừa định nói tiếp, lại bị Cố Cách Cách dùng ngón tay ngăn trên môi: “Hư, đừng nói gì, nhắm mắt lại…”

Chỉ vừa nhắm mắt, Miêu Tư Lý liền cảm thấy trên môi chợt nặng, Cố Cách Cách đang dùng cánh môi hơi lạnh của mình dán lên môi nàng, răng của nàng bị đẩy ra bởi đầu lưỡi mềm mại, cổ họng của nàng lập tức được nhồi bởi hơi thở ngọt lành, đầu lưỡi của Cố Cách Cách đi đến đâu, như thẩm thấu vào từng tế bào, sau đó là trực tiếp hôn lên lòng nàng.

Một tay Cố Cách Cách đặt sau đầu Miêu Tư Lý, một tay ở trong nước trượt đến hông của nàng, không ngừng làm gần hơn khoảng cách giữa cả hai. Có trời mới biết, vừa nãy khi nàng nhìn thấy dáng người hoàn mỹ của Miêu Tư Lý trong bộ bikini thì đã muốn hôn nàng thế nào, hay là, vào khoảng khắc mà cả hai gặp lại sau năm năm ấy, nàng đã muốn được hôn nàng thế này, đè nén quá lâu để đến khi bạo phát, muốn giữ lại cũng không thể nào. Giờ khắc này, nàng chỉ muốn hôn thật sâu nữ nhân trước mặt, tuy đã luyện tập vô số lần trong đầu, nhưng năm năm quả thực quá lâu, lâu đến nỗi giờ nàng chỉ có thể trúc trắc liếm lấy môi Miêu Tư Lý, răng, hàm trên, và dây dưa cùng đầu lưỡi của nàng. Chỉ như vậy là không thể đủ, nàng muốn trực tiếp hôn đến lòng của Miêu Tư Lý.

Nụ hôn nhiệt liệt khiến Miêu Tư Lý thở càng khó khăn, khí lực cũng dần dần bị cạn kiệt, chỉ có miễn cưỡng dựa thân thể vào vách tường phía sau mới chống đỡ được, không đến mức ngã vào trong nước, thì cũng là hít thở không thông, dù vậy Miêu Tư Lý cũng không muốn đẩy ra người hôn nàng, nàng nguyện ý chết ngạt trong đó.

Vẫn là Cố Cách Cách suy nghĩ vì tính mạng hai người, buông Miêu Tư Lý ra, thở phì phò, ánh mắt mê ly cùng đôi môi sưng đỏ, nụ cười đẹp đẽ khiến nàng lúc này thật giống như một đóa hoa Anh túc. Miêu Tư Lý chưa bao giờ nhìn thấy Cố Cách Cách như vậy, nhất là tham muốn giữ lấy ở trong ánh mắt kia, Cố Cách Cách yêu nàng sao?

“Nói cho tôi biết, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Cố Cách Cách ôm lấy cổ Miêu Tư Lý, hơi thở nóng ấm phả lên môi, dùng giọng điệu không cho cự tuyệt ôn nhu hỏi.

Miêu Tư Lý thực sự chưa bao giờ yếu ớt thế này, một ánh mắt hay câu nói của Cố Cách Cách cũng làm nàng nhịn không được rơi lệ, nàng giống như một nhi đồng bị hứng chịu mọi ủy khuất, đến giờ phút này mới có thể khóc to lên. Ôm chặt lấy cổ Cố Cách Cách, vùi đầu vào cổ nàng đứt quãng nói ra những lời khó hiểu: “Em gặp được người cha mà mình chưa bao giờ thấy mặt, ông ta muốn em dọn về nhà ở, nhưng em không chịu, mẹ nói em là không đúng, tất cả những gì em có vốn đều là của cha bố thí cho, em mặc đồ ngủ trên đường bị ngã, có một tiểu hài tử cho em kẹo que, bất quá em làm mất rồi, sau đó em đến nhà tìm chị, nhưng lại nhìn thấy Khâu Lộc Minh, em nghĩ chỉ đã có Khâu Lộc Minh nên sẽ không quan tâm em nữa, em rất khó chịu, ngày đó kỳ thật không phải nhà em, là nhà của Cao Ngôn, em cố ý cùng Cao Ngôn diễn một màn kịch, nhưng chị lại chẳng tức giận chút nào, em nghĩ chị thật sự không thích em nữa, Cố Cách Cách, em yêu chị, chị còn yêu em không?”

Cố Cách Cách nhìn bộ dạng Miêu Tư Lý khóc đến lê hoa đái vũ, nói năng cực kỳ lộn xộn thì mắt đã sớm đỏ lên, không trả lời câu hỏi của nàng, chỉ cúi đầu nhẹ cắn lên môi Miêu Tư Lý, nói: “Chúng ta về phòng đi.”

Chương 34

Trong lúc chờ Miêu Tư Lý tắm rửa, Cố Cách Cách gọi phục vụ đưa lên một bộ dàn âm thanh, đồng thời tìm thấy trong ngăn kéo một đĩa CD tình ca, giọng trầm thấp của Trương Học Hữu chậm rãi chảy:

♫”…Tình chưa tan người đã đi, tựa như hai đường đi chẳng gặp lại, dù tương lai bao nhiêu gian khó, thì lòng tôi vẫn trao về em, đừng nghi ngờ chân ý của tôi, hãy mỉm cười đi để giữ lại ba phút hôn này…”♫

Khi Miêu Tư Lý bước ra từ phòng tắm, liền nhìn thấy Cố Cách Cách đang ngồi trên sô pha, trên tay bưng rượu đỏ, hai chân thon dài vắt chéo lên nhau, bàn chân hơi đung đưa theo điệu nhạc, đôi mắt xinh đẹp nhắm lại, nét mặt đắm chìm trong âm nhạc, ở dưới ánh đèn màu cam càng toát ra vẻ tao nhã mê người. Bởi vì chỉ mặc trên người áo tắm, da thịt tuyết trắng lộ ra dưới cổ chữ V, làm đầu Miêu Tư Lý lập tức liên tưởng đến từ cảnh xuân chợt tiết.

Hình ảnh như vậy khiến tim Miêu Tư Lý cũng theo run rẩy, bước từng bước thật nhẹ đến bên cạnh nàng, nâng cằm, hôn lên môi Cố Cách Cách. Sau ba phút hôn nồng nhiệt, mới quỳ một chân bên cạnh, bề mặt mềm mại của sô pha lập tức lún sâu, nắm thật chặt những ngón tay của Cố Cách Cách, nhẹ nói: “Em muốn cả đời làm tình nhân của chị.”

Cố Cách Cách nhìn vào đôi mắt tràn nhập ôn nhu của Miêu Tư Lý, nhẹ nhàng phun ra hai chữ “Không được”.

Vẻ mặt tràn đầy hy vọng của Miêu Tư Lý tức thì được thay thể bởi ưu thương, chưa từ bỏ ý định hỏi: “Vì sao?”

Cố Cách Cách rút tay mình ra, múa may lên không trung: “Nếu tôi có thể sống đến tám mươi tuổi, như vậy sinh mệnh cũng chỉ còn lại chưa tới 2/3, mà tôi cảm thấy một người chỉ cần sống đến sáu mươi tuổi là đủ, nên em chỉ cần giống như bài hát này, yêu nửa đời là được.”

Lòng treo lên của Miêu Tư Lý lúc này mới buông xuống, hơn nữa còn tràn đầy vui tươi, ánh mắt cũng lóe lên ánh sáng khiếp người: “Ý của chị là chị còn thích em phải không? Chị còn nguyện ý cùng em một chỗ?”

Cố Cách Cách im lặng, chỉ nhấp một ngụm rượu đỏ, vừa định cất lời thì Miêu Tư Lý lại cúi thấp đầu.

Miêu Tư Lý có chút nản chí ngã lòng nói: “Đáng tiếc bây giờ em hai bàn tay trắng, chẳng còn xứng với chị.”

Cố Cách Cách có chút buồn cười nhìn nàng, đầu Miêu Tư Lý cúi thấp đến cổ áo cũng theo thả rộng, trên mái tóc đỏ gợn sóng còn vương hơi nước, bộ dạng bây giờ của nàng đáng thương như một nhi đồng không chiếm được kẹo ăn. Điều này khiến nàng nhớ lại những ngày còn làm gia sư năm năm trước, sau khi tắm xong các nàng thường giống như bây giờ, khoanh chân cùng ngồi đối diện trên ghế sô pha hoặc giường, mùi sữa tắm thơm ngát tỏa ra bao trùm đối phương, chỉ khác nhau là, khi đó nàng đối mặt với Miêu Tư Lý không có tạp niệm, còn bây giờ trong máu lại có cảm giác dục vọng cháy lên, hơn nữa sau khi ngửi thấy mùi thơm nữ nhân trên người Miêu Tư Lý, hệt như bỏ thêm chất xúc tác vào trong huyết quản, nàng không thể quên việc chưa làm xong kia ở bể bơi.

Mà Miêu Tư Lý cúi đầu, không nhìn thấy trong mắt Cố Cách Cách lóe lên ánh lửa, cứ vậy rơi vào cảm xúc ưu sầu.

Cố Cách Cách lại uống một ngụm rượu đỏ, nhưng không nuốt vào mà lại nâng mặt Miêu Tư Lý lên, không chút dư thừa rót vào trong miệng nàng, sau đó rời khỏi đôi môi đỏ mọng đó, nhìn yết hầu Miêu Tư Lý từng ngụm nuốt xuống.

Ánh mắt của Miêu Tư Lý bắt đầu trở nên mê ly, tựa như ngụm rượu vừa nãy đã làm say nàng, cứ như vậy không hề chớp mắt nhìn chăm chú Cố Cách Cách, trong đó có cả chờ mong.

Cố Cách Cách không làm nàng thất vọng, ấn vai nàng đặt xuống sô pha, nhưng ngay khi hai đôi môi chỉ còn cách nhau trong gang tấc, Cố Cách Cách dừng lại, nhẹ nhàng tách ra hỏi: “Miêu Tư Lý, tôi muốn hỏi em một điều.”

“Ân?” Miêu Tư Lý khẽ nhíu mày, ngay lúc này lại hỏi cái gì đây.

“Em…” Cố Cách Cách dừng lại một chút, mặt bắt đầu đỏ lên, nhưng vẫn thốt ra câu hỏi: “Có hay không?”

Miêu Tư Lý không đuổi kịp suy nghĩ của Cố Cách Cách, nghi hoặc hỏi: “Có cái gì?”

Trên đầu Cố Cách Cách lập tức hiện ra ba đường hắc tuyến, còn tưởng rằng nàng đã trở nên thông minh hơn, ai ngờ vẫn là ngu ngốc như vậy, ngay cả vấn đề này cũng nghe không hiểu. Kỳ thật nàng không để ý Miêu Tư Lý có còn là thân hoàn bích, nàng chỉ muốn biết nếu không phải, vậy người may mắn đó là ai. Vén mấy sợi tóc mai bên tai nàng lên, dùng giọng thật nhẹ nhàng hỏi: “Trước đây có ai từng đối với em giống như tôi lúc này không?”

Miêu Tư Lý dù có chậm chạp đến đâu cũng có thể nghe ra ý tứ của nàng, mặt chà đỏ, vội vàng biện bạch: “Em…”

Hai chữ “Không có” chưa kịp thốt ra đã bị Cố Cách Cách nuốt vào trong miệng, nàng dời môi, dùng một giây đồng hồ ngắn ngủi làm ra quyết định, nói: “Quên đi, vẫn là tự mình tìm đáp án.”

Miêu Tư Lý nghe thấy những lời này mặt lại càng đỏ hơn, thậm chí Cố Cách Cách còn chưa chạm đến người mà nàng đã thấy mình ẩm ướt cùng cao triều, nghĩ đến cho nàng một cái kinh hỉ không phải tốt sao? Liền không nói thêm gì nữa.

Hoàn toàn không giống với lần đầu tiên khi Miêu Tư Lý muốn nàng, là lần mò cùng rối loạn, từ năm năm trước sau khi Cố Cách Cách bị vô số lần Miêu Tư Lý đẩy ngã, đã tự học thành tài (…), tuy nàng vẫn luôn là người bị áp, nhưng nàng biết hôn nơi nào là mẫn cảm, hôn nơi nào là thoải mái, hôn nơi nào làm xúc động nhanh.

Cố Cách Cách cúi đầu, thì thầm một tiếng nhỏ bên tai nàng: “Miêu Tư Lý.” Rồi bắt đầu vẽ lên bức tranh hình hồ lô, theo tuần tự (…) hôn người dưới thân, đầu lưỡi lướt qua vành tai, khuôn mặt, chóp mũi, cho đến khi dừng lại bên bờ môi mềm mại ướt át kia, mới phát hiện mọi việc phát triển dường như không thể theo khống chế của mình. Miêu Tư Lý bất quá chỉ là cuộn đầu lưỡi đáp lại, lập tức nàng đã có cảm giác như bị cắn nuốt đến hít thở không thông, sau một hồi mê muội, tim đập như muốn văng ra khỏi lồng ngực, từng tiếng thình thịch còn vang đến bên tai. Làm sao còn suy nghĩ được hôn nơi nào trước, hôn nơi nào sau, hôn nơi nào thoải mái, hôn nơi nào mẫn cảm, mỗi một chỗ của người dưới thân đều mang theo lực hấp dẫn trí mạng với nàng, hận đến nỗi không thể một ngụm nuốt vào.

Rời khỏi môi Miêu Tư Lý, hôn từng chút nhỏ vụn lên cổ của nàng, bàn tay thì lần xuống dưới dây lưng áo tắm, chỉ nhẹ nhàng kéo tức thì Miêu Tư Lý đã chân không hiện ra, Cố Cách Cách đánh giá Miêu Tư Lý hệt như đánh giá một món đồ hiếm thế trân bảo, ánh mắt dần dần trở thành nóng rực, nếu lúc này Miêu Tư Lý mở mắt ra, sẽ nhìn thấy một ngọn lửa trong ánh mắt ấy.

Bởi vì không gian sô pha nhỏ hẹp, khiến tay chân Miêu Tư Lý không thể duỗi ra, chỉ có thể gấp khúc co lên, đôi mắt nhắm chặt, hàng mi run run nói cho Cố Cách Cách biết, trong lòng nàng chắc chắn cực kỳ khẩn trương.

Cố Cách Cách kỳ thật cũng không tốt hơn bao nhiêu, nhưng vẫn tri kỷ vỗ vỗ mặt Miêu Tư Lý nói: “Chúng ta tới giường đi.”

“A?” Miêu Tư Lý mở mắt, trong đó tràn đầy ý loạn tình mê, sau một lúc lâu mới hiểu rõ lời Cố Cách Cách nói, nghe lời đứng dậy, “Nha.”

Đứng dậy rồi Miêu Tư Lý mới nhìn thấy trên người mình không còn một vật, mặt lập tức thẹn thùng vô cùng, mấy bước đã chạy trốn tới bên giường, lao vào trong chăn, chỉ lộ ra cái đầu nhìn Cố Cách Cách.

Khó được thấy Miêu Tư Lý ở trên giường còn có mặt yếu nhân, Cố Cách Cách bị nàng chọc cười, cười khẽ một tiếng, cũng hòa dịu không ít cảm giác khẩn trương, có vẻ như không cần thâm nhập cũng biết tiểu quỷ trên giường kia còn chưa qua lễ thành nhân, tâm tình vui vẻ bước qua, ôm cả Miêu Tư Lý cùng mền, đối mặt với nàng nói: “Nhìn em dường như rất sợ.”

“Ai… Ai sợ.” Miêu Tư Lý cậy mạnh phản bác, bất quá ngữ điệu khẽ run đã vạch trần nói dối của nàng.

Cố Cách Cách yêu cực bộ dạng nàng lúc này, tuy rằng không khí bị hai câu đối thoại đó làm hỏng không ít, nhưng không trọng yếu, cái quan trọng là nàng muốn có được Miêu Tư Lý hoàn toàn, không chút giữ lại. Hít sâu một hơi, kéo tấm chăn trên người Miêu Tư Lý, dùng đôi tay ôm chặt lấy nàng, hôn lên xương quai xanh tinh xảo, cổ mẫn cảm thon dài, cùng phía trên đầy đặn mềm mại.

Miêu Tư Lý cắn chặt răng, nhưng vẫn không thể kiềm nén bật ra rên rỉ, theo từng nụ hôn của Cố Cách Cách dời xuống dưới, tiếng rên rỉ càng kịch liệt hơn. Cảm giác này thật khác với khi hôn Cố Cách Cách, cả người như ngâm trong nước, sức lực hoàn toàn mất hết đi, không cách nào kiểm soát được cảm xúc trong lòng. Bàn tay vuốt ve trên người nàng rõ ràng lạnh lẽo, nhưng khi lướt qua da thịt lại tựa như ngọn lửa cháy lên, nóng đến kinh người, thậm chí có thể lưu lại vết.

“Cố Cách Cách…” Miêu Tư Lý nhịn không được gọi tên nàng.

Cố Cách Cách cũng sắp bị hòa tan trong những nụ hôn đó, môi luyến tiếc rời khỏi thân thể nàng, chỉ dùng âm mũi nỉ non một tiếng “Ân~”, trong đêm tịch liêu âm thanh đó tràn đầy hấp dẫn, giờ phút này nàng giống như một Sứ giả câu hồn.

Tâm Miêu Tư Lý lập tức hóa thành vũng nước, tay leo lên cổ nàng, rồi trượt vào bên trong áo tắm, khi chạm tới da thịt nóng bỏng giống mình thì lòng mới an định lại, sau đó bắt đầu cởi y phục của nàng, nhưng giống như làm thế nào cũng không cởi được.

Cố Cách Cách cảm nhận được bất mãn của nàng, cầm lấy tay, chỉ dẫn cho nàng cởi áo tắm của chính mình ra, sau đó lại ôm, hôn môi, dây dưa cùng một chỗ.

Da thịt mịn màng của Miêu Tư Lý nhường Cố Cách Cách thật sâu mê muội, không nhịn được hạ từng nụ hôn ấm áp trơn ướt trên người nàng, cho đến khi hôn tới mức động tình, thì toàn bộ ngại ngùng đều bị nàng vứt hết phía sau, điều gì cũng không thể nghĩ, chỉ có duy nhất một ý niệm trong đầu, Miêu Tư Lý là của nàng!

Hơi thở Cố Cách Cách mang theo run rẩy, cúi xuống nỉ non bên tai Miêu Tư Lý: “Thân ái, có thể sẽ đau.”

Miêu Tư Lý nhẹ nhàng “Ân” một tiếng, ngay cả Cố Cách Cách cũng nhẫn nại, làm sao nàng không chịu được đây? Trên mặt viết tám chữ to: Thấy chết không sờn, phóng ngựa lại đây.

Bất quá khi ngón tay Cố Cách Cách đâm thủng sâu trong thân thể Miêu Tư Lý, thì nước mắt nàng cũng không kiêng nể tuôn ra, nguyên lai lần đầu thật sự rất đau.

Làm Cố Cách Cách sợ tới mức dừng ngón tay trong thân thể nàng không dám động, sau một lúc lâu mới cẩn thận hỏi: “Em không sao chứ?”

Miêu Tư Lý không nói gì, nhưng vẻ thống khổ trên mặt đã nói hết cho Cố Cách Cách biết phải làm sao.

Khóe miệng Cố Cách Cách gợi lên nụ cười, như nàng mong muốn.

Sau một hồi tận tình dây dưa, Miêu Tư Lý run rẩy nở rộ dưới đầu ngón tay của người yêu mình, trong nháy mắt toàn bộ cảm giác như bị dìm ngập, giống chiếc lá rụng chầm chậm rơi trong gió.

Chương 35

Âm nhạc trong phòng vẫn nhẹ nhàng bay lượn trong không khí, đáng tiếc chẳng hề có ai thưởng thức.

Cố Cách Cách hôn lên trán Miêu Tư Lý, ôn nhu hỏi: “Em vẫn ổn chứ?”

“Em…” Miêu Tư Lý muốn nói “Em vẫn ổn”, nhưng khi cảm nhận được ngón tay của Cố Cách Cách vẫn còn đặt ở trong cơ thể mình, thì toàn thân như có dòng điện xẹt qua.

Cố Cách Cách cũng cảm thấy thân thể nàng hơi hơi run rẩy, khóe miệng gợi lên nụ cười, bất quá vẫn không rời ngón tay ra khỏi thân thể, mà còn nhẹ nhàng khuấy động ở trong chỗ sâu, rồi dùng thanh âm làm cho người ta phải rã rời nói: “Không nghĩ tiểu quỷ hoa tâm như em mà năm năm vẫn là thân hoàn bích, em đã làm thế nào vậy? Tôi không tin Cao Ngôn không câu dẫn em.”

Thật lâu rồi không còn được nghe Cố Cách Cách kêu nàng tiểu quỷ, khiến Miêu Tư Lý lập tức nhớ đến năm năm trước, các nàng có rất nhiều lần giống như bây giờ, hoan ái xong thường thấp giọng nói thì thầm, tuy hiện tại trái ngược với ngày ấy, nàng bị Cố Cách Cách áp dưới thân, nhưng chẳng hề ảnh hưởng tới không khí tốt đẹp lúc này. Hơn nữa nàng đã mong chờ giờ khắc này rất nhiều năm, có cảm giác như giấc mơ trở thành sự thật, đẹp đẽ đến mời nàng rơi lệ. Cuối cùng nàng đã trở thành nữ nhân của Cố Cách Cách! Đưa tay qua vòng eo mảnh khảnh của Cố Cách Cách, chạm tới một mảnh da thịt nhẵn mịn không nhịn được siết chặt thêm, thanh âm phát ra cũng có chút không rõ ràng: “Năm năm trước em đã từng nói với chị, cơ thể em cũng giống như lòng, vĩnh viễn chỉ thuộc về một mình chị.”

Thanh âm của Miêu Tư Lý mang theo hơi chút khàn khàn sau khi hoan ái, nhưng khi Cố Cách Cách nghe lại là êm dịu vô cùng, lòng run lên cảm động, nhẹ nói: “Nếu chúng ta vẫn mãi không gặp lại, chẳng lẽ em định cả đời làm xử nữ sao?”

“Em nhất định sẽ tìm được chị.” Ngữ khí của Miêu Tư Lý rất kiên định, vẻ mặt cũng trở thành chấp nhất, “Sau khi chị rời đi, việc em muốn làm nhất chính là tìm chị, rồi sau năm năm, cuối cùng em đã tìm được. Hơn nữa ông trời đối với em không tệ, chẳng những tìm được chị mà chúng ta còn… Ân…” Đầu ngón tay của Cố Cách Cách không cẩn thận lướt qua điểm mẫn cảm trong cơ thể, lời nói tức thì bị ngắt ngang, còn phát ra một tiếng than nhẹ.

Lòng Cố Cách Cách vừa được cảm động đến run rẩy, giờ lại trở thành co rút đau đớn, bàn tay xoa nhẹ khuôn mặt nàng: “Nếu em tìm thấy tôi rồi, nhưng tôi lại đã kết hôn thì em định làm sao đây?”

“Em… Không biết.” Miêu Tư Lý cũng đã từng nghĩ tới vấn đề này, thậm chí còn tưởng tượng tới Cố Cách Cách được gả cho một nam nhân anh tuấn, sinh ra một nhi đồng đáng yêu, và gia đình ba người hạnh phúc sinh hoạt. Vậy lúc đó nàng phải làm sao? Dù vậy, nhưng nàng cũng chưa từng chặt đứt ý niệm kia trong đầu, nàng muốn tìm được Cố Cách Cách, muốn có được một đáp án rõ ràng. Nàng không thể cứ mãi u mê bởi việc bị vứt bỏ, cho dù tìm được và Cố Cách Cách vô tình nói rằng chẳng còn thương nàng, vậy ít nhất cũng để nàng nhận được một lý do mà hết hy vọng.

Cố Cách Cách dán lên môi Miêu Tư Lý, tiếp diễn một nụ hôn triền miên, sau đó vẻ mặt sủng nịnh nhìn nàng nói: “Đứa ngốc.”

Miêu Tư Lý lại muốn rơi lệ, đồng thời cũng cảm nhận được ngón tay sâu trong cơ thể kia đột nhiên tăng nhanh tốc độ, tim cũng theo đó đập kịch liệt hơn. Cả người khô nóng, có chút khó nhịn hơi hơi nâng lên thân thể nghênh hợp với nàng, nhắm mắt lại, nét mặt không biết là thống khổ hay vui mừng.

Cố Cách Cách nhìn Miêu Tư Lý như vậy, lập tức ngây người. Chẳng lẽ khi nàng ở dưới thân Miêu Tư Lý hầu hạ vẻ mặt cũng là thế sao? Nàng vẫn luôn cho rằng bộ dạng mình lúc đó là rất dọa người, hóa ra lại mê người như vậy. Động tác trên tay không ngừng lại, cả thân thể phủ xuống liếm láp lên đỉnh ngực mềm mại kia, hạt trái cây đó dưới môi và lưỡi của nàng càng thêm cứng rắn…

Điều bây giờ Miêu Tư Lý có thể làm chỉ là rên rỉ và thở gấp, người đang giữ lấy nàng là nữ nhân nàng yêu mến nhất, thân thể không khống chế được run rẩy hơn.

Cố Cách Cách cảm thấy ngón tay hoạt động đến sắp chết lặng, nhịn không được cảm thán: Làm yêu quả nhiên là việc hao tổn sức lực (…), di chuyển thân thể xuống, chôn giữa hai chân của Miêu Tư Lý, dùng lưỡi thay thế cho ngón tay thon dài, hôn lên cực hạn mềm mại kia.

“A ——” Mãnh liệt kích thích nhường Miêu Tư Lý lên tiếng kinh hô, mở mắt ra, nhìn thấy Cố Cách Cách đang chôn giữa hai chân mình thì nàng muốn ngất, nữ thần của nàng thế nhưng vì nàng… Không cần Cố Cách Cách phải làm thêm động tác, Miêu Tư Lý đã đạt tới cao triều, cắn môi khó khăn nói: “Cố Cách Cách… Không cần…”

Nhưng Cố Cách Cách không dừng lại, vẫn như cũ mê hôn nàng.

Dưới những nụ hôn như nóng bỏng của Cố Cách Cách, thân thể Miêu Tư Lý như bị thiêu đốt, khi đầu lưỡi linh hoạt của Cố Cách Cách lướt qua điểm ấy thì bụng nàng nóng lên, một cỗ nhiệt lưu từ sâu trong thân thể trào ra…

Cố Cách Cách ôm Miêu Tư Lý đã xụi lơ vào lòng, hôn lên vành tai nàng, dùng giọng nhỏ đến không thể nghe thấy nói: “Tôi yêu em, bảo bối.”

Đáng tiếc Miêu Tư Lý vẫn còn chưa tỉnh dậy sau trận mê muội, nên không thể nghe, nếu không thật sự lại ngất.

Khi Miêu Tư Lý tỉnh lại chỉ thấy trên giường còn một mình nàng, đại não tức thì trống rỗng, cảm giác vui mừng đó vẫn còn lưu trong cơ thể, mà người bên gối đã không thấy đâu, chẳng lẽ là nàng nằm mơ? Muốn đứng dậy nhưng phát giác thân thể đau nhức vô lực, nhất là dưới hai chân. Nàng không thể nhớ được tối hôm qua Cố Cách Cách đã muốn nàng bao nhiêu lần, nhiều đến nỗi nàng không còn chút cơ hội phản công, vì vậy nhất định không phải nằm mộng, vết máu dưới tấm thảm dương nhung trắng kia là chứng minh hùng hồn. Nhưng Cố Cách Cách đâu rồi? Chẳng lẽ ăn xong lau sạch nàng rồi vỗ mông rời đi?

Nghĩ như vậy, Miêu Tư Lý lập tức nghiến răng nghiến lợi, lớn tiếng hét với gian phòng trống: “Cố Cách Cách, sao chị có thể như vậy chứ!”

“Tôi sao chứ?” Cố Cách Cách mặc áo tắm trên người, bước ra từ phòng vệ sinh, miệng còn đút bàn chải đánh răng, nhìn Miêu Tư Lý mơ hồ hỏi.

Mắt Miêu Tư Lý đỏ lên, tựa như vừa uống hết cả lon Red Bull, từ không thể nhúc nhích giờ đã bật người đứng dậy, nhảy xuống giường, ôm chặt Cố Cách Cách vào lòng, hôn lên môi nàng mặc kệ vẫn còn đầy kem đánh răng. Vị tươi mát của bạc hà từ phần môi tràn vào trong lòng, hóa giải hết mọi mệt mỏi phiền não tích tụ của những ngày qua, khiến lòng nàng cực kỳ thỏa mãn.

Cố Cách Cách dùng sức đẩy Miêu Tư Lý ra, vẻ mặt ghét bỏ nhìn nàng, dùng thanh âm cực kỳ khinh bỉ nói: “Miêu Tư Lý, cô có ác hay không? Tôi đang đánh răng đấy, cô không chê bẩn thì tôi cũng ngại!”

Tâm tình Miêu Tư Lý đang hảo, nên chẳng hề tính toán cùng nàng, chỉ khẽ cười bước vào buồng vệ sinh.

Cố Cách Cách cũng theo đi vào, vừa uống một hớp nước chuẩn bị súc miệng, thì thấy Miêu Tư Lý đã đứng cạnh bên, dùng khuỷu tay đẩy vai nàng, mặt cười dâm mị nói: “Tối hôm qua cảm giác thế nào?”

Vì thế mà nguyên cả ngụm nước được phun lên mặt Miêu Tư Lý, khiến Miêu Tư Lý cả người cứng đờ, tay bôi kem đánh răng được một nửa cũng dừng lại giữa không trung.

Cố Cách Cách sau khi rửa xong mặt, lại trang điểm lên trang dung tao nhã, mới bắt đầu cao thấp đánh giá Miêu Tư Lý toàn thân xích lõa một phen, tựa như một giám khảo chuẩn bị cho lời bình, sau đó gật đầu nói: “Ân, cảm giác cũng không tệ.” Sau đó chắp tay sau đít rời đi (…).

Miêu Tư Lý lại tiếp tục đờ người, hơn nửa ngày mới khôi phục tinh thần lại, nhìn qua gương thấy thân thể chính mình, có rất nhiều ấn ký màu đỏ tựa như con dấu, sắp xếp không quy luật trải dài từ cổ xuống hông, mặt lập tức nóng như cháy, hình ảnh ướt át hôm qua lại lần nữa hiện ra trong đầu, máu trong huyết quản cũng gia tăng tốc độ, khiến cả người nàng cũng chuyển thành hồng.

Lúc trở ra thì Miêu Tư Lý cuối cũng đã biết xấu hổ không còn tiếp tục xích lõa, bọc một chiếc khăn tắm lớn trên người, nhìn thấy Cố Cách Cách đã mặc chỉnh tề ngồi trên sô pha, cầm trong tay một quyển tạp chí, còn thần kỳ bưng trên tay một ly cà phê (Nàng rửa mặt bất quá chỉ có năm phút, không thể hiểu được cà phê nàng lấy từ đâu, ngửi mùi còn thấy đó là cà phê pha (…), bất quá nơi này là Tempt, nếu bạn muốn thì dù ba mươi giây cũng có người mang đến cho bạn), kéo ra bức màn dày, những tia nắng ban mai rực rỡ chiếu lên người cả hai, cảm nhận sự hoàn toàn khác biệt với ngày hôm qua. Nếu tối hôm qua cho người ta cảm giác mị hoặc xinh đẹp, thì sáng hôm nay chính là thanh lịch tươi mát, đẹp đến rung động lòng người.

Mắt Cố Cách Cách tuy vẫn nhìn tạp chí, nhưng khóe mắt đã sớm quét qua Miêu Tư Lý đang đứng ở góc kia, khăn tắm trên người chỉ che đi những bộ vị quan trọng, còn xương quai xanh mê người và đôi chân trắng nõn thon dài thì hoàn toàn bại lộ trong không khí, đã vậy còn ngồi ở tư thế khiêu gợi, làm cho người ta không nhịn được mơ tưởng hảo huyền. Vì tim đập quá mạnh, nên Cố Cách Cách vội vàng dùng tạp chí che khuất khuôn mặt bắt đầu đỏ lên của mình, giả bộ thực trấn định, nghiêm trang nói: “Thế nào, tối hôm qua chưa đủ sao? Đứng đó không mặc quần áo là muốn đến thêm lần nữa?”

Mặt Miêu Tư Lý chà đỏ, đồng thời cũng cảm thấy không thể tin, từ khi nào mà Cố Cách Cách trở nên trắng trợn như vậy, bất cứ lúc nào cũng có thể nói ra những lời khiến cho người ta mặt đỏ tim đập. Thấy nàng dùng tạp chí che mặt, cũng hiểu là nàng muốn mình đi mặc quần áo, không cãi thêm gì nhanh chóng mặc tử tế lại, rồi đến trước mặt Cố Cách Cách, rút quyển tạp chí trong tay nàng ra, lúc này mới nhìn thấy rõ ràng khuôn mặt nàng, trong lòng mừng rỡ nhưng ngoài mặt thì châm chọc nói: “Có ý đồ bất chính phải là chị mới đúng “

Cố Cách Cách uống một ngụm cà phê, dùng biểu tình đặc biệt vô sỉ nhìn Miêu Tư Lý, tấm tắc hai tiếng, không nói gì, nhưng trên mặt lại viết: Chỉ cô mà đòi tôi có ý đồ bất chính? Thật sự là quá khó khăn.

Mặc dù biết rõ là Cố Cách Cách cố ý, nhưng Miêu Tư Lý làm sao chịu nổi ánh mắt khinh thường như vậy của nàng. Một phen đoạt lấy chén cà phê trên tay Cố Cách Cách, bỏ lên bàn bên cạnh rồi vòng hai tay đặt trên lưng sô pha, vừa lúc vây Cố Cách Cách vào chính giữa. Bày ra bộ dạng hung ác uy hiếp nàng: “Chị dám nói không có cảm giác với em không?”

Cố Cách Cách mở trừng hai mắt, mặt không đỏ tim không nhảy nói dối trơn tru: “Không hề!”

“Chị!” Miêu Tư Lý chán nản, nhưng rất nhanh liền thay đổi thành khuôn mặt tươi cười, trượt tay xuống nắm lấy vai Cố Cách Cách, cúi đầu ôn nhu hôn lên môi nàng, trên đầu lưỡi còn cảm nhận được hương vị thơm nồng của cà phê.

Nếu mỗi ngày đều có một nụ hôn buổi sáng thế này thì tốt biết bao a! Hai người cùng lúc nghĩ.

Chương 36

Lòng ghen tỵ của Miêu Tư Lý lại bắt đầu bành trướng, đơn giản bởi vì Cố Cách Cách nói một câu.

Cố Cách Cách nói: “Tôi yêu em, Tempt!”

Đây là cảm khái sau hai ngày của Cố Cách Cách khi ở lại Tempt, một nơi có đầy đủ các loại phương diện giải trí, hơn nữa chẳng hề có người quấy rầy, quả thật có thể khiến người ta vui quên đường về.

Trong hai ngày này Miêu Tư Lý luôn muốn Cố Cách Cách đổi từ “Tempt” sau câu Tôi yêu em trở thành “Miêu Tư Lý”, nhưng Cố Cách Cách chết sống không chịu, mặc kệ nàng dùng biện pháp gì, Cố Cách Cách cũng chẳng chịu nói với nàng một câu “Tôi yêu em”, điều này làm Miêu Tư Lý cảm thấy vô cùng chán nản. Chết người hơn nữa là, hai ngày qua nàng luôn là người bị áp (Cố Cách Cách nói, đây là thiếu của nàng…), khi động tình thì Miêu Tư Lý luôn ôm Cố Cách Cách nói vô số lần em yêu chị, nhưng Cố Cách Cách vẫn như cũ mắt điếc tai ngơ. Làm Miêu Tư Lý hận đến nổi chỉ muốn tìm một chiếc kìm trực tiếp cạy mở hàm răng kim cương kia của nàng (…).

“Nói một chút cũng không có chết.” Miêu Tư Lý mặc trên người một chiếc áo sơmi trắng cùng quần dài đen, khoác một chiếc gillê nhỏ bên ngoài, cổ áo còn thắt nơ vàng, mái tóc quăn màu đỏ cột lên đỉnh đầu, thoạt nhìn rất giống một tuyển thủ Billiard chuyên nghiệp, tay cầm gậy tựa bên cạnh bàn, vẻ mặt ưu sầu nhìn Cố Cách Cách.

Cố Cách Cách cũng là một thân áo sơmi quần dài, bất quá là toàn bộ màu đen, trên cổ tay và cổ áo còn thêu chút họa tiết vàng, vốn là trang điểm lãnh khốc nhưng mái tóc dài màu nâu và áo choàng, cùng đôi khuyên tai tròn lớn với giày cao gót 12cm lại khiến nàng mười phần ý vị nữ nhân, đang hết sức chăm chú nhắm trái bi màu đen trên bàn.

Miêu Tư Lý đã huyên náo nửa ngày dùng đủ loại phương thức chỉ để biểu đạt về việc đó, đáng tiếc nói đến mười câu thì Cố Cách Cách cũng chỉ nghe lọt được hai ba câu, vô tình coi Miêu Tư Lý như là không khí. Điều chỉnh hảo góc rồi đánh, trái bi đen trượt dọc theo đường biên xinh xắn rơi vào trong lỗ, Cố Cách Cách lập tức vỗ tay kêu lên: “Good! Miêu Tư Lý, lại thua rồi.”

Đây là ván thứ ba của các nàng nên Miêu Tư Lý đã thua toàn cục, một phần nguyên nhân vô cùng quan trọng của ba ván thua liên tiếp này là Miêu Tư Lý căn bản chẳng hề tập trung, vì vậy khi thấy Cố Cách Cách thắng, lập tức ném gậy, vòng qua bàn từ phía sau ôm chặt lấy Cố Cách Cách, liếm cổ nàng nói: “Chị thắng rồi nên nói nhanh chút đi!”

“Nói cái gì?” Cố Cách Cách tiếp tục giả câm giả điếc, buông cây cơ, nghiêng mặt tỏ vẻ không hiểu hỏi.

Miêu Tư Lý rất không vui nói: “Nói chị yêu em a.” Những lời này nàng đã đợi hai ngày, suốt bốn mươi tám giờ qua khi chưa nghe được câu nói xác định đó, nàng cảm thấy trái tim mình như đã bị người đáo móc, lấy ra buộc hảo dây thừng rồi đặt trong gió phất phơ như chuông, thậm chí còn có thể phát ra tiếng vang thanh thúy (…).

Cố Cách Cách xoay người lại, vẻ mặt thương hại nhìn Miêu Tư Lý một lúc lâu (…) nói: “Đáng thương.” Sau khi vỗ vỗ lên mặt Miêu Tư Lý, đi đến bàn trà sau lưng nàng, bưng cốc Hồng trà đã sớm được bồi bàn đưa lên.

Miêu Tư Lý ngẩn người nửa ngày không nói nên lời, “Đáng thương” là có ý gì? Là nàng đáng thương sao? Nhưng vì sao nàng lại đáng thương? Miêu Tư Lý cảm thấy mình bây giờ thật giống như một chú chó con không chiếm được chủ nhân sủng ái, nhất thời không thể chấp nhận được loại cảm giác này, vì vậy cắn chặt răng, vẻ mặt âm tình bất định đứng trước mặt Cố Cách Cách, trong đôi mắt sáng ngời lóe lên ý nghĩ muốn ăn thịt người (Được rồi, quả thật là nàng muốn một ngụm làm thịt nữ nhân đang uống Hồng trà trước mặt này, cái động tác chậm rãi bưng chén đưa tới bờ môi đỏ mọng khiến cho người ta thèm nhỏ dãi kia chẳng giống chút nào như vừa mới đánh xong ba ván Billiard, mà giống đang chiếu một thước phim quay chậm tuyệt đẹp hơn.)

Cố Cách Cách sau ba phút bị Miêu Tư Lý không kiêng dè nhìn chăm chú, cuối cùng buông chén trà, vuốt vuốt tóc, ôm cánh tay chậm rãi nói: “Được rồi, nếu em cứ quyết bám víu lấy tôi chỉ để nghe một câu ‘Tôi yêu em’ mà được Quỳnh Dao nãi nãi rải đầy đường cái, hơn nữa còn đứng trên Top 10 của hàng từ ngữ thường dùng, vậy tôi sẽ chiều theo ý muốn của em. Em hi vọng tôi dùng tình cảm thế nào để biểu đạt đây? Cật lực gào thét? Tình ý kéo dài? Hay là lê hoa đái vũ? Đương nhiên nếu em muốn càng thêm lãng mạn bằng cách phối vào một đoạn độc thoại vô cùng phong phú, hơn nữa trong bối cảnh âm nhạc não nề, cũng không thành vấn đề. Vấn đề là, liệu sau khi nghe xong hồn em có bị sét đánh bay thẳng lên thiên đường, hay lục phủ ngũ tạng trực tiếp bị vị chua ăn mòn đến ôm bồn cầu nôn đến ba ngày ba đêm hay không?”

Không biết có phải là do hai ngày qua túng dục quá độ, mà Miêu Tư Lý đột nhiên cảm thấy có chút váng đầu, sau một hồi Cố Cách Cách bùm bùm nói, nàng sững sờ đến không hiểu nổi Cố Cách Cách đang muốn biểu đạt điều gì. Không phải chỉ một câu “Tôi yêu em” sao, là nàng nghĩ quá đơn giản hay Cố Cách Cách nghĩ quá phức tạp?

Cố Cách Cách mặc kệ Miêu Tư Lý đã lâm vào mơ hồ, bưng chén Hồng trà vừa rồi lên ừng ực uống sạch trong một hơi, sau đó còn rất khí phách dùng ống tay áo lau chút miệng (…), nói tiếp: “Có phải cảm thấy rất choáng hay không? Tôi cũng cảm thấy như vậy, vừa nghĩ đến việc phải dùng ngữ điệu tuyệt hảo nào nói ra câu nói ác tục đó, dạ dày của tôi đã muốn quay cuồng, trong ấn tượng của tôi có mấy câu rất sâu sắc như thế này ‘Tôi thật sự rất thích em, rất thích rất thích…’, hay ‘Tôi thật sự rất nhớ em, nhớ quá, nhớ quá…’, hoặc là ‘Em thật quá nhẫn tâm, quá nhẫn tâm…’ câu nào cũng là vô hạn tuần hoàn. Thương thiên a, mặt đất a, là thiên sứ nãi nãi nào nghĩ ra được những câu như vậy chứ(Phạm Vĩ & Quỳnh Dao:…), Miêu Tư Lý, em chắc chắn muốn nghe thế chứ?”

Miêu Tư Lý không nói gì, nhưng mặt bắt đầu biến sắc.

“Hoặc là chúng ta có thể thử không cần dùng phương thức biểu đạt đó.” Cố Cách Cách chắp tay sau đít đi qua đi lại hai vòng, suy tư một lát rồi mắt lóe sáng lên, “Không thì chúng ta lấy ý tưởng giống như Trương Học Hữu với Vương Tổ Hiền vậy, vừa hát vừa nhảy lên nhảy xuống? Ý kiến này hay, vừa mới mẻ lại rất hữu dụng.” Nói xong mặt chợt buồn bả, “Vấn đề là tôi không có sức khỏe như vậy, cho nên thân ái, việc này với tôi có chút khó khăn, bất quá em có thể thử xem, không phải ở Đại học em ở đội bóng rổ sao?”

Miêu Tư Lý vẫn không nói gì, hơn nữa còn bắt đầu lo lắng, không biết có phải mình đã làm một quyết định sai lầm, nàng thật sự có thể bình an qua cả đời với nữ nhân trước mặt này sao? Thực hoài nghi a.

Cố Cách Cách giơ tay lên quơ quơ trước mắt Miêu Tư Lý: “Sao không nói lời nào vậy, không phải em mong đợi thế sao?”

Miêu Tư Lý mắng một câu: “Chị là nữ nhân điên.” Sau đó bước về phía trước nhốt chặt eo nàng, ôm nàng vào lòng trực tiếp hôn lên đôi môi ưa lải nhải nhưng lại cực kỳ mê người kia. Đối phó với Cố Cách Cách thì chiêu này vĩnh viễn là hữu hiệu nhất, nếu không che miệng lại không biết nàng sẽ còn nói ra những lời kỳ quái gì đây. Đến nỗi Cố Cách Cách có yêu nàng hay không, chỉ có thể dùng tâm để cảm thụ, nếu Cố Cách Cách chịu cần thân thể nàng, ít nhất thuyết minh không phải vô tình.

Cố Cách Cách cũng đã nói đến mệt mỏi, choàng tay qua cổ nàng, tiếp nhận nụ hôn triền miên.

Ở Tempt có một điểm tốt, đó là vô luận ở thời gian nào, ở góc nào, trừ phi có yêu cầu, nếu không sẽ chẳng có ai tới quấy rầy bạn. Vì vậy các nàng có thể tùy thời tùy chỗ hôn môi, thậm chí là trình diễn một vài tiết mục nóng bỏng.

Miêu Tư Lý cởi bỏ mấy nút trên cổ áo Cố Cách Cách, hôn từ trên môi trượt xuống đến cổ của nàng, rồi lại tiếp tục cởi nút, hôn đi xuống.

Cố Cách Cách thở có chút khó khăn nói: “Không phải chúng ta nên trở về phòng trước sao?”

Miêu Tư Lý lại không còn đợi được, rõ ràng ở ngày đầu tiên gặp đã muốn có nàng, kết quả quanh đi quẩn lại đến bây giờ vẫn chỉ là lướt qua, cố tình Cố Cách Cách còn giống như yêu tinh, thường xuyên câu dẫn nàng. Nàng cũng không phải giả gái Đường Tăng, có thể không chút sứt mẻ gì trước đủ loại câu dẫn của các yêu tinh trên đường (Đương nhiên nếu đám yêu tinh kia sớm ngộ đạo, biết Đường Tăng căn bản chính là Gay, phái một vài yêu tinh giống đực đi, không chừng đã sớm bắt được người, dù sao bộ dạng của ba đồ đệ Đường Tăng thật sự cũng để cho người ta không dám khen tặng). Còn đối với Cố Cách Cách, nếu chỉ có thể nhìn mà không thể sờ đến, vậy nàng thật sự có thể chết bởi dục hỏa cháy thân.

Hôn Cố Cách Cách, di chuyển tới hướng ghế sô pha bên bàn Billiard, chân mới chạm đến Miêu Tư Lý đã vội vã áp Cố Cách Cách dưới thân, mặt da mềm mại của sô pha tức thì lún sâu hơn nửa. Cúc áo trên chiếc sơmi của Cố Cách Cách toàn bộ đã bị cởi bỏ, lộ ra mảng lớn da thịt tuyết trắng, Miêu Tư Lý thì đang cắn trên đỉnh của vùng đầy đặn mềm mại qua lớp vải bông.

Cố Cách Cách không nhịn được bắt đầu rên rỉ, tay túm chặt lớp lông mềm mại trên mặt sô pha, nhiệt tình của Miêu Tư Lý dẫn nàng nhanh chóng lâm vào.

Vốn là chuyện nước chảy thành sông, nhưng mà…

Đã xảy ra ngoài ý muốn.

Cao Ngôn kinh sợ thét lên “Các người đang làm gì vậy!” Cũng là lúc Miêu Tư Lý đang cởi chiếc quần dài màu đen của Cố Cách Cách…

Cố Cách Cách đang nằm dưới thân Miêu Tư Lý, một bên khép lại vạt áo sơmi, một bên chửi rủa trong lòng. Hai lần đến rồi dừng lại, lão nương không thể không lãnh cảm a.

Miêu Tư Lý thì nhốt chặt Cố Cách Cách, không cho cảnh xuân của nàng có nửa cơ hội được tiết ra, vẻ mặt khó chịu nhìn chằm chằm hai người đang đứng ở cửa. Nếu trong đó không có một người là mẹ nàng, nàng sẽ ngay lập tức dùng đủ các lời thô tục mắng Cao Ngôn cút ra, muốn tới thì cũng nên lựa lúc.

Miêu Nhã, yêu tinh mà đạo hạnh vượt xa qua Cố Cách Cách, tựa như nhân vật nổi tiếng mới từ tiệc rượu bước ra, một thân phục trang đẹp đẽ, chẳng những không dung tục còn toát ra vẻ cao quý ung dung, không ngừng hiển lộ ra tư thế quý phu nhân thượng lưu của bà, hơn nữa phong thái còn không chút thua kém so với đại minh tinh Cao Ngôn hào hoa phong nhã trẻ hơn bà hai mươi tuổi đứng bên cạnh. Quan trọng nhất là nét mặt của bà rất phong khinh vân đạm, thậm chí còn mang theo thiện ý tươi cười, giống như hai nữ nhân đang dây dưa trên sô pha lúc này, một trong số đó chẳng phải con gái mình.

Cố Cách Cách rốt cuộc cũng là yêu tinh luyện mãi thành thép, sau khi mặc quần áo tử tế nhanh chóng tiến vào trạng thái phòng ngự. Lần trước khi cùng Miêu Tư Lý một chỗ thì Miêu Nhã và Diệp Man Điệp đồng thời xuất hiện trước mặt, lúc này lại là dẫn theo Cao Ngôn, không biết tiếp theo có thể cẩu huyết đến nỗi trực tiếp gặp mặt cha Miêu Tư Lý. Nàng từng hơn một lần hoài nghi, có phải trên người Miêu Nhã trang bị một loại máy dò giống như rada, chỉ cần nàng và Miêu Tư Lý một chỗ, thì Miêu Nhã sẽ lập tức dùng đủ các loại phương thức, xuất quỷ nhập thần xuất hiện trước mặt của nàng, sau đó mang Miêu Tư Lý đi.

Bất quá lúc này nàng không định dễ dàng thỏa hiệp, bởi vì tất cả nhân vật chính đều đã ở đây.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro