phiên ngoại

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Phiên ngoại 1

“Tiểu thư, xin hỏi cô tìm ai?”

Đây là một công ty được trang hoàng theo phong cách hiện đại, người vừa nói là một nữ tiếp tân có khuôn mặt trái xoan đáng yêu, tươi cười ngọt ngào, thanh âm cũng rất ngọt, ai gặp cũng thích, quả thực rất thích hợp với vị trí tiếp tân này.

Điền Điềm bị người khách nhìn cũng đánh giá lại, dáng người cao gầy, khoảng một mét bảy, còn thêm đôi giầy cao gót hơn 10 cm, nên đứng cao hơn nàng cả một cái đầu. Người khách nữ sau khi gỡ kính râm xuống lộ ra khuôn mặt vô cùng xinh đẹp, chiếc váy liền áo màu đen làm nàng vừa cao quý lại có chút lạnh lùng, may nụ cười rất động lòng người, không khiến người ta vì khí tràng của nàng mà cảm thấy quá xa cách.

Nữ nhân rất lễ phép nói: “Tôi tìm Miêu tổng.”

Nữ nhân này dù là ngoại hình hay khí chất đều không thua kém với Tổng giám đốc, nếu không là bẳng hữu chắc cũng là quản lý cấp cao của một công ty, nhưng Điền Điềm vẫn theo thông lệ hỏi: “Cô có hẹn trước không?”

Nữ nhân nói: “Có, tối hôm qua tôi có nói với cô ấy hôm nay sẽ tới công ty.”

Điền Điềm lặng đi một chút, cái đó gọi gì là hẹn trước?

Nhân lúc cô còn đang do dự thì nữ nhân kia đã đi thẳng tới hành lang.

Điền Điềm vội vàng ngăn trước mặt nàng, nói: “Tiểu thư, xin chờ một chút, Miêu tổng đang họp. Tôi cần phải gọi điện xác nhận mới có thể cho cô vào.”

Nữ nhân nhìn nàng một chút, với tay cầm thẻ nhân viên trước ngực nàng: “Điền Điềm, quả nhiên người cũng như tên, cô thật đáng yêu. Yên tâm đi, cô để tôi vào Miêu tổng sẽ không trách cứ cô, nhưng gọi điện thoại trước cũng được, nói cho cô ấy biết tôi họ Cố là được rồi.”

“Họ Cố?” Họ rất quen thuộc, Điền Điềm linh quang chợt lóe, buột miệng hô, “Giám đốc phu nhân!”

Người này đương nhiên là Cố Cách Cách, nét mặt nàng lúc này hệt như vừa bị sét đánh, kéo kéo khóe miệng, không thừa nhận cũng không phủ nhận.

Điền Điềm thấy nàng chấp nhận, không nhịn được khen một câu: “Thật xinh đẹp.” Sau đó lập tức nhiệt tình, “Tôi dẫn cô tới phòng họp.”

Cố Cách Cách lại lắc đầu nói: “Không cần, cô ấy đang họp, không nên quấy rầy, cô dẫn tôi đi thăm quan công ty một chút là được.”

“Được.” Điền Điềm nhiệt tình đi trước dẫn đường.

Phòng ốc tuy nhỏ nhưng rất đầy đủ, công ty dù chỉ có khoảng mười mấy người, nhưng bao gồm hết phòng thiết kế, phòng thị trường, phòng khách hàng, cũng như tài vụ… Tất cả đều trong một văn phòng lớn. Không hổ danh là làm thiết kế, bố trí nội thất rất tân thời, gam màu tuy chỉ có đen và trắng, nhưng không hề có chút không khí nặng nề, các phòng đều được liên kết với nhau. Vì các trưởng phòng đều đã đi họp, nên lúc này chỉ còn mấy người đang vây quanh một chiếc bàn kiểu quầy bar nói chuyện cười đùa, thấy Điền Điềm dẫn Cố Cách Cách vào liền tò mò nhìn qua.

Điền Điềm giới thiệu với bọn họ: “Bạn của Miêu tổng, Cố tiểu thư.”

Tất cả đều có phản ứng giống hệt Điền Điềm, lập tức nhận ra vị mỹ nhân đầy khí chất này là Giám đốc phu nhân, vội vã đứng dậy xum xoe…

Nhưng chỉ được vài phút thì cửa phòng họp mở, Miêu Tư Lý dẫn đầu bước ra, trên người mặc chiếc áo sơ mi trắng Gucci mùa thu mới nhất, duyên dáng gọn gàng, tay áo được vén lên đến khuỷu, quần dài ôm sát màu đen, bước đi trên đôi giày cao gót nhọn, nàng vẫn tinh lệ chói mắt dù đứng lẫn trong đám người. Bất quá trên khuôn mặt đeo mắt kính không gọng thì đang cau có hệt như có người thiếu nàng năm trăm vạn, ngoại trừ nữ nhân đi bên cạnh thì tất cả những người còn lại đều như chó nhà có tang cúi thấp đầu.

Miêu Tư Lý luôn xem tập hồ sơ trên tay nên không thấy được Cố Cách Cách, vừa bước ra khỏi phòng họp liền dừng lại quay đầu, nói với bang chúng dưới tay: “Tôi mặc kệ Emily kia là thần hay người, nếu Tú Thành trang viện lại bị cô ta cướp mất thì tất cả cút hết cho tôi! Mệt một đám còn tự xưng là tinh anh, nhiều người như vậy mà ngay cả một nữ nhân cũng không đấu được, cần các người có ích lợi gì!”

Những người khác đều không dám hé răng nói một lời, chỉ có nữ nhân đứng bên cạnh Miêu Tư Lý không nhanh không chậm nói: “Kira, em tức giận cũng vô dụng, chủ của Tú Thành đã chọn tác phẩm ba năm trước Emily đưa đi tham gia triển lãm ở Pháp rồi, trừ phi chúng ta có thể thiết kế tương tự như vậy rồi giảm giá xuống thấp nhất, nếu không chẳng làm được gì đâu.”

“Cô điên à, tương tự? Vậy chẳng phải ăn cắp sao? Tôi cần là cần bọn họ thay đổi chủ ý, nhận phương án của chúng ta.” Miêu Tư Lý liếc nàng một cái rồi nói tiếp, “Emily kia đúng là không biết thần thánh phương nào, đông một súng tây một pháo, hành tung kỳ quái, hừ, nói trắng ra chẳng phải đang giả quỷ? Có bản lĩnh thì ra ngoài sáng đấu một chọi một, tôi không tin mình thua cô ta.”

Những người khác lập tức phụ họa, có người nói theo ‘Đúng vậy.’, có người lại nhát gan chỉ nói thầm, chỉ riêng nữ nhân kia nói: “Tôi thấy Emily cũng sắp lộ diện rồi, các hoạt động gần đây rất thường xuyên, không chỉ đoạt hợp đồng của chúng ta mà còn cả của cộng sự cô ta nữa, khiến ai ai cũng phẫn nộ, rêu rao như thế mục đích rất rõ ràng, cô ta sắp hiện thân.”

Miêu Tư Lý oán hận: “Vậy thì càng tốt, chỉ trốn trong tối đánh lén là hành vi của tiểu nhân!”

Cố Cách Cách hỏi Điền Điềm: “Người phụ nữ bên cạnh Miêu Tư Lý là ai?”

Điền Điềm nói: “À, đó là Phan Ngữ Lâm, trưởng phòng thiết kế.”

“Đến công ty bao lâu rồi?” Cố Cách Cách lại hỏi.

“Khoảng nửa năm, rất lợi hại, là phụ tá đắc lực của Miêu tổng.”

Cố Cách Cách như có suy nghĩ gì gật đầu, còn định hỏi đã kết hôn hay chưa, nhưng thấy bộ dạng Phan Ngữ Lâm biết chắc là chưa, trang điểm tinh xảo, cách ăn mặc điển hình hồ ly tinh, đẹp đẽ nhận người, chỉ không biết cô ta thích nam nhân hay nữ nhân. Mắt thấy một đám người đều đưa thân thích Emily ra ân cần hỏi thăm một lần, Cố Cách Cách rốt cuộc nghe không được nữa, liền kêu lên, “Miêu Tư Lý.”

Miêu Tư Lý quay đầu lại thấy được Cố Cách Cách, mặt vừa mới lạnh như mùa đông nháy mắt đã qua tới ba tháng mùa xuân, tươi cười sáng lạn, ba bước đi tới hỏi: “Sao chị lại tới đây?”

Cố Cách Cách cười nhẹ: “Luôn không có cơ hội đến xem, nên hôm nay vừa lúc đi qua liền ghé vào.”

“Chị tới vừa lúc.” Miêu Tư Lý kéo tay nàng, kêu mọi người lại nói, “Tôi giới thiệu với mọi người, đây là…”

Miêu Tư Lý chưa nói hết lời đã bị mọi người kêu lên cắt đứt: “Giám đốc phu nhân a.”

“Thì ra mọi người cũng biết.” Miêu Tư Lý ôm lấy eo Cố Cách Cách, rất đắc ý nói:

“Không lừa mọi người chứ, xinh đẹp ha!”

Trên mặt Cố Cách Cách vẫn giữ nụ cười tươi thoải mái, nhưng từ trong kẽ răng đã nặn ra mấy lời chỉ đủ Miêu Tư Lý nghe: “Em đủ rồi đấy, điều thứ nhất trong ước pháp tam chương, không cho phép thân mật ở nơi công cộng, càng không thể tùy tiện nói ra quan hệ của chúng ta.”

Miêu Tư Lý cũng nói đủ để Cố Cách Cách nghe được: “Đây là công ty của em nên không tính là nơi công cộng, hơn nữa tất cả đều là người một nhà, không cần khách khí như vậy.”

Cố Cách Cách còn muốn nói nữa thì thấy Phan Ngữ Lâm đi đến trước mặt nàng, vươn tay nói: “Daisy Phan Ngữ Lâm, lần đầu tiên gặp mặt.”

Miêu Tư Lý giúp nàng bổ sung: “Trưởng phòng thiết kế, học tỷ của em, học muội của chị.”

Cố Cách Cách bắt tay đáp lại: “Trùng hợp như thế?”

Phan Ngữ Lâm mỉm cười giải thích: “Kỳ thật cũng không tính trùng hợp, tôi và Kira quen biết nhau ở trường, bởi vì đọc cao học nên còn tốt nghiệp sau Kira nữa. Sau khi ra trường, vừa lúc công ty cô ấy thiếu người, nên mới được mời vô.”

Miêu Tư Lý hết sức khen ngợi: “Daisy rất có năng lực, ở chỗ em xem như chịu thiệt.”

Cố Cách Cách thấy Phan Ngữ Lâm được giám đốc Miêu Tư Lý khen mà không chút tỏ ra khiêm tốn, còn tự nhiên hào phóng nhận liền càng thấy hứng thú hơn, cười nói với Miêu Tư Lý: “Nhân viên tốt như vậy thì đừng để người ta chạy.”

“Đương nhiên rồi.” Miêu Tư Lý không quên bản chức của mình, còn nói, “Mọi người ở đây đều là tinh anh được em tuyển lựa về, tất cả đều rất vĩ đại, chỉ cần mọi người làm tốt, tôi cam đoan tất cả đều có tiền đồ.” Nàng đã hoàn toàn quên hết tất cả những lời không cần bọn họ vừa nãy.

Cố Cách Cách nhìn nàng làm bộ ra dáng bà chủ, cảm thấy rất buồn cười, trêu ghẹo nói: “Nói đến tôi cũng phải xiêu lòng a.”

Phan Ngữ Lâm tiếp lời: “Lúc ở trường tôi có nghe thấy đại danh của Cố tiểu thư, không nghĩ Cố tiểu thư lại không làm ngành này, thật sự rất đáng tiếc.”

Miêu Tư Lý ở bên cũng đệm thêm: “Nói thật, Cố Cách Cách, ngay cả em cũng chưa thấy qua tác phẩm của chị. Học đại học khổ cực như vậy mà chị định thật sự bỏ quên sao?”

Cố Cách Cách cười: “Không bỏ, ngẫu nhiên có thể dựa vào nó kiếm thêm chút tiền, tôi chỉ thấy hứng thú với ngành trang điểm hơn thôi.”

Miêu Tư Lý lập tức nói: “Như vậy tốt nhất, sau này chúng ta phân công làm việc, MUMU sẽ giao cho chị, còn em sẽ chuyên tâm xử lý công ty này, biến nó thành lớn giống như MUMU.”

Cố Cách Cách tà mắt liếc nàng: “MUMU giao cho tôi? Em để tôi vất vả được vậy sao?”

Miêu Tư Lý vừa định biểu đạt tấm lòng, thì đột nhiên phát hiện chỗ không đúng, vội vàng nghiêm mặt nói: “Mọi người làm việc đi.” Nói rồi lôi kéo Cố Cách Cách đến phòng làm việc của mình.

Trước khi vào cửa Cố Cách Cách quay đầu lại nhìn, quả nhiên thấy Phan Ngữ Lâm vẫn còn đang nhìn theo cả hai, khẽ nhếch miệng mỉm cười với nàng rồi đóng cửa lại.

Phan Ngữ Lâm thì không khỏi giật mình, nghe danh không bằng gặp mặt, nữ nhân này rất không đơn giản.

Miêu Tư Lý đóng cửa chớp, còn thả xuống hai bức màn rất dày, chắc chắn bên ngoài sẽ không nghe thấy được gì rồi, mới ôm Cố Cách Cách chặt vào lòng, định hôn nàng.

Nhưng Cố Cách Cách đã dùng ngón tay chặn lên môi nàng: “Khoan đã.”

Miêu Tư Lý khó hiểu nhìn nàng.

Cố Cách Cách giãy khỏi vòng tay Miêu Tư Lý, ngồi xuống ghế sô pha, trên tay đã còn có thêm một chiếc thước dài, đây là trước khi vào cửa nàng đã tiện tay cầm lấy, gõ nhẹ lên lòng bàn tay nói: “Nói đi, Phan Ngữ Lâm đó là thế nào?”

Miêu Tư Lý nhìn bộ dạng hưng sư vấn tội của nàng, biết là nàng ghen, trong lòng buồn cười lại ra vẻ không biết hỏi: “Thế nào là thế nào?”

Cố Cách Cách hừ lạnh: “Em mù hay sao mà không nhìn ra cô ta có ý tứ với em, đừng nói với tôi là em không biết.”

Miêu Tư Lý ngồi xuống bên nàng: “Đã nói với chị rồi, bộ dạng trêu hoa ghẹo nguyệt không phải lỗi của em, có càng nhiều người ái mộ thì em càng có mặt mũi, chị cũng được thơm lây thôi.”

“Vậy sao.” Cố Cách Cách giống như vừa quyết định xong một chuyện trọng đại, nói, “Vậy tôi cũng không giấu em nữa, gần đây có một người liều mạng theo đuổi tôi. Nào là tặng hoa, mời đi ăn cơm, tôi đều cự tuyệt. Nhưng em đã nói như vậy thì có lẽ tôi sai, chuyện có mặt mũi như vậy sao tôi phải cự tuyệt chứ. Tối nay anh ta còn mời tôi đi chèo thuyền, rồi lên đỉnh núi ngắm sao, nghe rất lãng mạn, có lẽ tôi cũng nên đáp ứng anh ta một lần.”

“Đương nhiên không được!” Miêu Tư Lý lập tức xù lông, “Anh ta hẹn chị một ngàn lần, chị phải cự tuyệt một vạn lần, sao có thể đáp ứng chứ?”

Cố Cách Cách híp mắt nhìn nàng: “Em thì được, còn tôi lại không?”

Miêu Tư Lý lập tức giơ tay thề: “Thực sự chỉ là quan hệ đồng nghiệp.”

Cố Cách Cách nhìn bộ dạng nghiêm túc của nàng, bật cười lên tiếng, rồi cầm tay nàng hạ xuống: “Chỉ nói giỡn với em thôi, đừng tưởng thật, nếu ai tôi cũng ghen, không bằng tìm một sợi dây thừng cột em lại với tôi một tấc không rời cho rồi.”

Miêu Tư Lý đi đến gần, cọ lên mặt nàng nói: “Chỉ sợ chị sẽ chán.”

“Sẽ không.” Cố Cách Cách để lên trán của nàng, “Kỳ thật tôi không sợ người khác thích em, chỉ sợ Cao Ngôn thứ hai xuất hiện.”

Miêu Tư Lý nhẹ nhàng lắc đầu: “Ngoài chị ra không còn có người thứ hai nào đáng để em thật tâm trả giá.”

Cố Cách Cách hôn môi nàng: “Tin em.” Sau đó đột nhiên đẩy nàng ra, dùng thước đo chọc chọc vào người nàng, “Lúc này mới thực sự là tính sổ với em đây.”

Miêu Tư Lý còn chưa kịp hồi phục tinh thần lại sau dịu dàng, ngơ ngẩn hỏi: “Tính sổ cái gì?”

Cố Cách Cách lạnh buốt nói: “Giả làm quỷ? Đánh lén? Hành vi tiểu nhân? Miêu Tư Lý, em vừa rồi mắng thật sung sướng nhỉ!”

Miêu Tư Lý giờ mới hiểu: “Nga, chị nói Emily, em mắng thế còn nhẹ, nếu cô ta mà dám đứng trước mặt em, chị tin không, em sẽ mắng cô ta đến kêu cha gọi mẹ, đến không biết mình tên là gì.”

Cố Cách Cách nhướng mày nói: “Nếu cô ta họ Cố, tên Cách Cách đây?”

“Em sẽ mắng…” Miêu Tư Lý đột nhiên trừng to mắt, vẻ mặt không thể tưởng tượng hỏi, “Thật sự là chị sao?”

Cố Cách Cách hỏi lại: “Em nói xem?”

Tuy Miêu Tư Lý ngoài miệng mắng Emily không đáng một đồng, nhưng đáy lòng vẫn luôn vô cùng bội phục đối thủ ấy. Tác phẩm của nàng ngoài tính nghệ thuật, còn rất mang phong cách riêng, thể hiện ước mơ mà nàng tiến tới, giống như một đại hiệp một người một ngựa lưu lạc giang hồ, tuy không nhất định sẽ tạo dựng lên đại nghiệp, nhưng lại đầy mị lực cá nhân, giống như một hấp dẫn luôn khiến người ta say sưa nói đến. Còn nàng luôn kỳ vọng có được cơ hội gặp Emily, bây giờ Cố Cách Cách lại nhận nàng là Emily, Miêu Tư Lý nhất thời không biết phải nói gì, chỉ hỏi lại: “Thật là chị sao?”

Cố Cách Cách thấy vẻ mặt kinh ngạc của nàng, trong lòng cũng không yên, không biết Miêu Tư Lý sau khi biết sẽ nhìn nàng thế nào. Vừa rồi thấy nàng ra sức mắng mình, giống như thật sự rất hận, nói: “Tôi không muốn giấu em, chỉ là không có cơ hội nói ra.”

Chợt thấy Miêu Tư Lý vỗ đùi nói: “Em thật là ngốc mà, sao lại không đoán ra là chị chứ, bản thiết kế tốt như vậy, làm việc quỷ dị như vậy, ngoài chị ra thì còn ai được.”

Trên đầu Cố Cách Cách hiện ra ba đường hắc tuyến, là chê hay là khen nàng đây?

Miêu Tư Lý nhìn nàng nói: “Em luôn muốn gặp chị, không nghĩ chị lại ở ngay bên cạnh em, loại cảm giác này thật sự rất thần kỳ!”

Cố Cách Cách tiếp tục im lặng.

Miêu Tư Lý kích động nói: “Emily, thần tượng của em, thật không ngờ là Cố Cách Cách, sao lại chị lại là Cố Cách Cách!”

Cố Cách Cách: “…Hình như em đang nói ngược?”

Miêu Tư Lý vung tay lên: “Mặc kệ, dù sao người trong lòng em lại là một, thực là một kết quả không ngờ.”

“Ân? Khi không biết tôi chính là Emily thì em vẫn luôn để Emily trong lòng?” Vẻ mặt Cố Cách Cách dần trở nên nguy hiểm, tuy nàng là Emily, Emily chính là nàng, nhưng nàng lại tính toán chi ly với cả mình…

Miêu Tư Lý nhìn nàng đặc biệt bất đắc dĩ nói: “Cố Cách Cách, em quyết định đặt thêm cho chị một biệt danh mới.”

Cố Cách Cách đã sớm thích ứng với lối suy nghĩ chuyển không ngừng của nàng, theo lời hỏi: “Biệt danh gì?”

“Đố phụ.” Miêu Tư Lý nói xong cũng lui xa ra ba thước.

Cố Cách Cách lại không tức giận, còn cười nói: “Độc phụ, người đàn bà chanh chua, đố phụ, vừa nãy còn ‘Quỷ’, Miêu Tư Lý từ giờ phút này trong vòng ba tháng đừng đụng tới tôi.”

Miêu Tư Lý lập tức kêu rên: “Không phải chứ.”

“Sợ ít à, vậy nửa năm cũng được, hay một năm đi.”

Miêu Tư Lý hét lên “Không cần!” Cả người bổ nhào qua, đặt nàng lên mặt ghế sô pha mềm mại, đáng thương nói: “Đừng đùa vậy mà.”

“Đây là em tự chuốc lấy, xứng đáng…” Cố Cách Cách còn chưa dứt lời sắc mặt đã thay đổi, giảm giọng nói, “Em muốn chết à, đây là văn phòng đấy.”

Miêu Tư Lý cũng không phản bác: “Dù sao cũng không ai vào.”

“Nhưng, sao có thể… A… Miêu Tư Lý, dừng lại~” Cố Cách Cách muốn khép hai chân lại, tại sao hôm nay lại mặc váy chứ, rất là thuận tiện cho Miêu Tư Lý…

Trong mắt Miêu Tư Lý càng thêm nhiệt tình, si ngốc nhìn nàng nói: “Làm sao bây giờ, Cố Cách Cách, mỗi lần gặp chị em lại không kìm lòng được.”

Cố Cách Cách ôm lấy cổ nàng, đối diện nói: “Tôi cũng vậy, nhưng lúc này thật sự không được.”

Miêu Tư Lý khẽ mím môi: “Vì sao không được, ngày đèn đỏ của chị lại chưa tới.”

Cố Cách Cách: “…Em là giám đốc cần làm gương, vẫn là để đến tối đi…” Nói xong mặt liền đỏ.

Miêu Tư Lý tuy rất không muốn nhưng vẫn nghe lời đứng dậy, giúp nàng sửa sang lại quần áo, cười híp mắt nói: “Nếu vậy thì buổi tối chị nhất định phải để mặc em ăn.”

Cố Cách Cách: “…” Tại sao có cảm giác người là dao thớt, mình là thịt cá, hơn nữa còn là tự mình hiến thân. Vốn định cho nàng bất ngờ không ngờ thành hiểu sai ý, Cố Cách Cách nói thẳng, “Kỳ thật tôi mới mua một căn nhà, buổi tối chúng ta tới đó.”

“A? Vì sao?” Miêu Tư Lý khó hiểu hỏi. Đây đúng là điều ngoài ý muốn, “Không phải đang ở tốt sao?”

Cố Cách Cách liếc nàng một cái: “Là em cảm thấy tốt thôi. Em không thấy mỗi khi cô tới tìm mẹ, chỉ cần chúng ta ở đó là cả hai đều rất khó chịu sao?”

“Cả hai vừa thấy mặt đã tranh cãi, làm sao thấy khó chịu chứ?”

Cố Cách Cách thở dài: “Như em nói đó, kỳ thật trong lòng cả hai đều có nhau, chỉ là khúc mắc quá sâu, hai mươi mấy năm ân oán, không thể nói xóa là xóa hết được. Nên để cho cả hai có không gian riêng bên nhau, coi như chỉ dùng tâm sự cũng được. Có chúng ta ở đó, hai người chắc chắn không thoải mái, không thể mở rộng lòng ra, như vậy đến khi nào mới gỡ khúc mắc được, điều chúng ta làm chỉ có thể là vậy.”

Miêu Tư Lý gật đầu: “Cũng là chị thận trọng, em là con gái mà chẳng suy nghĩ chu đáo được thế. Nhưng vì sao phải mua thêm nhà?” Ngừng một chút nói tiếp, “Ở nhà chị mua em cảm thấy mình như là thụ.”

Cố Cách Cách: “…” Gõ đầu nàng một cái nói: “Từ khi đại tỷ dọn sang sống chung với đại tẩu, thì chỗ cũ kia của tôi đã bỏ trống rồi, vốn định dọn về nhưng nghĩ lại thấy hơi nhỏ, nếu hai chúng ta ở thì không sao, có điều nếu thêm người nữa thì lại không thoải mái.”

“Thêm người?” Miêu Tư Lý giật mình, “Ý chị là cục cưng?”

Cố Cách Cách gật đầu: “Ân, qua năm sau tôi cũng ba mươi rồi, tôi không muốn để quá tuổi sinh con.”

“Sinh con vất vả lắm, em không muốn chị chịu khổ.” Miêu Tư Lý cắn răng nói, “Để em sinh cho!” Trên mặt là vẻ khẳng khái hy sinh.

Cố Cách Cách cười cười sờ mặt nàng: “Em có tâm là tốt rồi, lần trước bị tai nạn xe em đã chịu khổ sở, nên lần này để tôi. Hơn nữa em còn bận sự nghiệp, sao có thời gian chứ, tôi thì không có chí hướng lớn như em, tôi chỉ cần có em và cục cưng là đủ.”

Có một người tri kỷ khéo hiểu lòng người như vậy Miêu Tư Lý còn có thể nói gì, cho nàng một nụ hôn triền miên, hôn đến một nửa lại ngừng nói: “Vậy thì gọi điện cho đại tẩu xin nghỉ sinh con đi, nghỉ đến khi cục cưng có thể đến trường là được.”

Cố Cách Cách: “…”

Miêu Tư Lý vừa chạm đến môi nàng, Cố Cách Cách lại nhớ tới một chuyện: “Vừa nãy em nói Tú Thành trang viện muốn bản thiết kế của tôi phải không?”

Miêu Tư Lý: “Đúng vậy, nhưng bây giờ biết là chị rồi thì em sẽ không tranh giành nữa.”

“Em không thể làm mất lòng tin của nhân viên, như vậy đi, tôi sẽ tặng cho em bản thiết kế đó.”

Miêu Tư Lý vội vàng lắc đầu: “Thế làm sao được, đó là tâm huyết của chị.”

“Vậy sao…” Cố Cách Cách nghĩ một chút rồi nói, “Nếu không tôi trao đổi với em là được, em đưa cho tôi một bản thiết kế của mình.”

“Ý này hay, tuy em cảm thấy mình thiết kế không thua chị, nhưng em sẽ không phản đối, sau này em sẽ vẽ một bản trả chị.”

Cố Cách Cách lại nói: “Bản tôi muốn em đã sớm vẽ xong rồi.”

“A? Bản nào nhỉ?” Miêu Tư Lý hỏi.

Cố Cách Cách cười nói: “Chính là bản mà tối hôm từ nhà tôi về, em đã trốn trong phòng vẽ đó.”

Miêu Tư Lý biết đó là bản vẽ nào, đấy chỉnh là cuộc sống ước mơ của nàng, không nghĩ tới bây giờ tất cả sắp trở thành hiện thực, nhìn Cố Cách Cách cảm động nói: “Cảm giác như giấc mơ đã thành sự thật!”

Cố Cách Cách gật đầu, sóng mắt lưu động nhìn nàng.

Trái tim Miêu Tư Lý bỗng đập nhanh hơn, nàng không thể chờ đến đêm được nữa…

Phiên ngoại 2 

Cố Vân đã đi Thâm Quyến một chuyến, ngoài việc làm một ít thủ tục sang tên thì việc chính là thu hồi số quần áo cũ. Nhà vẫn không đổi khóa, bên trong vẫn như trước.

Nằm ở trên tường là một bức ảnh cưới thật lớn, điều này khiến cho Cố Vân nhớ lại rất nhiều chuyện xưa. Từ lúc còn là một cô gái đến bây giờ là một bà mẹ đơn thân, rất nhiều lần đầu tiên dường như đều là trải qua với Lý Tư Phàm, mối tình đầu, nụ hôn đầu, lần đầu quan hệ, lần đầu kết hôn, lần đầu sinh con, lần đầu ly hôn. Những gì nên trải qua nàng đều đã trải qua, không nên trải qua nàng cũng đã, nếu nói không đau buồn thì chỉ là lừa gạt, dù sao cùng người nam nhân đó trải qua rất nhiều, thậm chí khi đã ly hôn nửa năm, có người yêu mới, ngẫu nhiên nhớ lại vẫn cảm thấy buồn thương.

Tủ quần áo đã trống một nửa, cảm giác có chút vắng vẻ, bên trong còn rất nhiều quần áo mới, thậm chí có một số còn chưa từng mặc. Đây đều là Lý Tư Phàm mua, tuy có đẹp đẽ quý phái nhưng không hợp ý hắn, cũng giống như nàng với Lý Tư Phàm, trong mắt mọi người bọn họ rất xứng đôi, nhưng đáng tiếc đến cùng là không thích hợp.

Rút cuốn album từ trên giá sách xuống, phát hiện ảnh chụp trong đó chỉ còn một nửa, ngoài những ảnh nàng chụp cùng Đa Đa, thì không có một tấm hình nào có mặt Lý Tư Phàm, coi như không để lại cho nàng, tốt xấu cũng nên để lại cho Đa Đa ảnh chụp cha mình chứ, hắn đúng là đoạn tuyệt.

Sau khi thu dọn xong, tất cả chỉ là nửa vali quần áo, hôn nhân bảy năm chỉ sót lại chừng này, khiến Cố Vân không khỏi cười khổ.

Trước khi đi nàng lấy trong túi ra chiếc nhẫn kết hôn, vốn định ném đi nhưng cuối cùng không bỏ được, nhiều thứ không phải cứ ném đi là có thể quên hết, hơn nữa nàng cũng không muốn quên, dù sao cũng từng có tốt đẹp. Mở ngăn kéo bàn trang điểm ra nhìn thấy nhẫn của Lý Tư Phàm, bên dưới là một tờ giấy được gập lại cùng chi phiếu. Cầm lấy giấy mở ra, thấy được nét chữ của Lý Tư Phàm:

“Vợ yêu quý, anh biết mình đã không còn tư cách gọi em như vậy, nhưng anh muốn gọi, bởi trong lòng anh em vĩnh viễn là nữ nhân anh muốn có được cả đời này. Kỳ thật anh biết được vấn đề của chúng ta là gì, không phải anh không muốn đối mặt mà là anh không dám đối mặt, vì ít nhiều đó là do anh cố ý làm.

Em là một điều tốt đẹp đến khiến người ta liều lĩnh, còn anh lại là kẻ tự ti không từ thủ đoạn, năm đó khi em do dự giữa sự nghiệp và tình yêu, đã làm anh hết sức lo sợ, thậm chí bởi vì anh bức hôn mà em nói lời chia tay, đối với anh đó chính là tận thế, cho nên anh mới nảy ra ý định tội lỗi muốn đem gạo nấu thành cơm. Bởi vì anh biết, dù ở trong thời đại tình yêu chóng váng này, em vẫn là một nữ nhân đầy truyền thống, chỉ nhận một người có đến cuối cùng, và anh đã thắng. Sau lần đó, em không để ý người nhà phản đối, bỏ cả cơ hội xuất ngoại thăng chức gả cho một kẻ nghèo hai bàn tay trắng như anh, một kẻ vô tích sự. Em còn đưa tiền ra sức giúp anh gây dựng sự nghiệp, sau khi công ty ổn định, chỉ vì một câu anh không muốn em xuất đầu lộ diện mà em buông hết thảy về nhà giúp chồng dạy con. Có câu nói tu mười năm mới được ngồi cùng thuyền, tu trăm năm mới được chung gối ngủ, nhất định là anh đã tu phúc khí mấy đời, mới có thể đời này gặp được em.

Anh nghĩ cuộc sống của chúng ta sẽ hạnh phúc như mơ ước, nhưng xem ra đó chỉ là giấc mộng Nam Kha. Anh không nghĩ trải qua lần không thoải mái đó lại tạo cho em bóng ma tâm lý, anh từng cố gắng cứu chữa tổn thương mình đã gây ra, nhưng đáng tiếc thất bại. Bởi vì em không phải đối với việc ấy có bóng ma, mà là có bóng ma với chính bản thân anh, trong đáy lòng em bài xích.

Lúc mới bắt đầu anh là trốn tránh, sau lại phát hiện thế giới bên ngoài thật sự hấp dẫn rất nhiều, từ lầm lạc rồi đến mê luyến, cuối cùng anh đã sa vào. Anh biết điều đó là không công bằng với em, nhưng anh yêu em, luyến tiếc buông bỏ, chỉ có thể để quan hệ của chúng ta trở thành đồng sàng dị mộng.

Rồi đến khi gặp được Trình Tình, anh rơi vào hoàn cảnh giống em năm đó lựa chọn giữa sự nghiệp và tình yêu, anh mới biết khi em gả cho anh chịu bao hy sinh, hơn nữa vẫn luôn hy sinh cho tới bây giờ. Anh gần như không chút do dự lựa chọn sự nghiệp, bởi vì điều đó đều tốt với em hay anh, số phận của anh là dựa vào nữ nhân để tiến bước, còn em hẳn là càng cần một người đáng giá hơn để yêu, và phó thác trọn đời.

Nếu đã chuẩn bị cho ly hôn thì anh cũng lật tung mọi việc, dùng thái độ ác nghiệt đối với em và Đa Đa, nhưng anh không nghĩ đã làm đến vậy mà em vẫn luôn dung nhẫn. Em còn nhớ lời em nói không, em nói muốn cho con của chúng ta có một gia đình đầy đủ, giờ khắc đó anh thật sự muốn làm lại từ đầu, đáng tiếc quá muộn. Trình Tình có xã hội đen bảo vệ, cô ấy uy hiếp anh lựa chọn để lại mạng hay để người, không chỉ mạng của anh mà còn cả em và Đa Đa nữa. Anh tưởng mình tìm được một tiền đồ rộng mở, không ngờ lại là chui đầu vào rọ, có lẽ là báo ứng đi, trước kia anh đối với em thế nào, giờ phải nhận lại cả vốn lẫn lời.

Ngày đó nhìn thấy Lộc Minh bảo vệ em như vậy anh thực sự vừa vui mừng vừa đau lòng, vui vì em đã tìm được một người tốt hơn anh rất nhiều, đau lòng vì em là điều tốt đẹp nhất với anh mà giờ phải dâng cho người khác, một gia đình êm ấm đã bị phá hủy trong tay anh. Thật ra anh đã cố ý vứt chi phiếu lên mặt em, chỉ để em có quyết tâm đoạn tuyệt ký tên vào tờ ly hôn đó.

Anh biết Đa Đa là con mình, nhưng đáng tiếc anh không xứng là cha nó, cho nên anh đã lấy hết hình chụp của mình để trong ký ức của nó hoàn toàn không còn bóng dáng một người cha như anh. Nó có một người mẹ như em là đủ, cuộc sống của nó sẽ tốt hơn nhiều.

Anh luôn là một người tự ti, tự ti thường thường tự phụ, cho nên anh chưa từng một lần xin lỗi em, lại càng không thể nói ra những lời này, chỉ có thể viết để lại. Anh không cầu xin em tha thứ, mà chỉ muốn nói ra hết những lời từ đáy lòng mình. Vợ, anh yêu em, từ đầu đến cuối không hề thay đổi, đáng tiếc người như anh không thể có hạnh phúc, nên anh không hối hận khi ly hôn với em.

Công ty anh đã bán, ngoài tiền thỏa thuận ly hôn năm trăm vạn còn lại toàn bộ gửi trong ngân hàng. Mật mã chính là ngày đầu tiên chúng ta gặp nhau (Anh vĩnh viễn nhớ rõ ngày đó, em mặc một chiếu áo len đan màu trắng đứng trước gió mái tóc phiêu diêu, thật thanh thuần, xinh đẹp). Đây là điều duy nhất anh có thể làm, hy vọng em nhận lấy. Còn căn nhà đã từng là tổ ấm của chúng ta này, cũng đã chuyển sang tên em, để lại hay bán tùy em quyết định. Còn anh, giờ đã là kẻ đi trên dây thép, từ nay về sau sẽ không xuất hiện trước mặt mẹ con em, đừng nhớ nhung hay thù hận. Luôn yêu em, Lý Tư Phàm.”

Cuối thư chữ viết đã bị nhòe, hiển nhiên là bị nước mắt làm ướt. Cố Vân có thể tưởng tượng đến bộ dạng Lý Tư Phàm lúc viết phong thư này, nước mắt càng trào ra dữ dội. Lý Tư Phàm có sai, nàng sao lại không sai chứ, nếu bọn họ có thể sớm thẳng thắn với nhau, chắc chắn sẽ không có ngày này. Đáng tiếc như lời Lý Tư Phàm nói, hết thảy đều không thể quay về.

Cố Vân lấy di động ra, không gọi cho Lý Tư Phàm mà là gọi cho Diệp Mạn Điệp, khóc không thành tiếng: “Mình nhớ cậu.”

Trong điện thoại, Diệp Mạn Điệp ôn nhu nói: “Mình chờ cậu trở về.”

Cửa vừa mới mở ra Cố Vân đã vứt hết hành lý trên tay xuống, ôm lấy Diệp Mạn Điệp, đẩy nàng sát vào cửa mà hôn. May mà các nàng ở tại tiểu khu sa hoa mỗi tầng chỉ có một gia đình, bằng không hình ảnh tình cảm mãnh liệt như vậy bị người khác nhìn thấy nhất định sẽ chảy máu mũi.

Diệp Mạn Điệp dùng bao dung lớn nhất đón nhận nụ hôn đầy tính chiếm đoạt này, nàng không biết đã xảy ra chuyện gì với Cố Vân nhưng nàng biết, giờ phút này nữ nhân vô cùng yếu đuối đó cần mình.

Một lúc lâu sau Cố Vân mới buông nàng ra, đôi môi bị hôn đến sưng đỏ, hai mắt đẫm lệ mơ hồ nhìn Diệp Mạn Điệp: “Mình nghĩ trong lòng đã không còn anh ta nữa, mà anh ta chẳng qua chỉ để lại một phong thư, vậy mà đã khiến mình có xúc động muốn quay đầu lại, trước đó mình đã nói rằng yêu cậu, tại sao lòng lại trở nên không kiên định như thế?”

Diệp Mạn Điệp cười lắc đầu: “Trước khi cậu đi thì mình còn chưa xác định, nhưng bây giờ mình đã xác định cậu thật sự yêu mình. Tuy hơi muộn hơn so với kỳ vọng của mình, nhưng không sao, mình quyết định tha thứ cho cậu.”

Cố Vân bị nàng trêu chọc nín khóc mỉm cưởi, thương cảm trong lòng cũng bớt đi không ít, bán tín bán nghi hỏi: “Đúng hay sai vậy?”

“Nếu trong lòng cậu không có mình, hoặc chưa lựa chọn tốt thì cậu sẽ không trở về với thời gian ngắn nhất, hơn nữa chưa kịp vào nhà cũng đã khẩn cấp cưỡng hôn.” Diệp Mạn Điệp nói xong liếm chút môi mình, “Ân, hương vị nhớ nhung.”

“Nhưng trên đường về mình thật sự đã nhớ lại rất nhiều chuyện trải qua cùng anh ta, hơn nữa đều là những kỷ niệm tốt đẹp, nghĩ đến những giờ phút khắc sâu ấn tượng thì thậm chí còn có cảm giác động tâm.” Cố Vân không có chút giấu diếm.

Diệp Mạn Điệp đem hành lý vào nhà, đóng cửa: “Cả hai sống chung với nhau lâu như vậy làm sao có thể nói quên là quên ngay được, mình cũng không quên quá khứ của mình và Vũ Huân. Đó là một phần trí nhớ, những chuyện đã trải qua vì sao phải quên, chỉ có những kẻ đứng núi này trông núi nọ mới có thể quên hết tất cả.”

“Có lẽ cậu đúng, mình thật sự bị anh ta cảm động nhưng lại không muốn gặp lại anh ta.” Cố Vân thâm tình nhìn nàng, “Người mình muốn thấy nhất là cậu.”

Diệp Mạn Điệp nắm tay nàng đi đến nhà ăn, chỉ lên bàn cơm có món thịt bò nướng nói: “Cho nên không uổng phí công mình chuẩn bị bữa tối thịnh soạn cho cậu, mình rất ít xuống bếp, cậu là người thứ hai được thử tay nghề nấu nướng của mình. Thế nào, cảm động không?”

Cố Vân gật đầu: “Ân, mình đi tắm rửa trước đã.”

Đợi Cố Vân vào phòng tắm rồi, Diệp Mạn Điệp mới thở dài nhẹ nhõm, nàng thật sự lo lắng Cố Vân sẽ đổi ý không về. Lấy một đôi nến từ trong tủ ra, châm lửa, sau đó mở một chai rượu đỏ lâu năm, rót ra hai ly đế dài rồi tắt đi đèn phòng ăn, ngọn nến sáng ánh vàng tạo thành một không khí vô cùng lãng mạn.

Lung linh ánh nến, hương thuần rượu đỏ, mỹ nhân động lòng.

Cố Vân khi đi ra nhìn thấy một màn duy mỹ như vậy, tim không nén được đập nhanh hơn.

Diệp Mạn Điệp nhìn Cố Vân mặc bộ áo ngủ gợi cảm, dù chưa uống rượu cũng đã thấy say.

Cố Vân định ngồi xuống đối diện thì đã bị Diệp Mạn Điệp kéo ngồi lên đùi nàng, Cố Vân phải ôm lấy cổ nàng mới ngồi yên được, phả hơi thở bên tai: “Mình đói.”

Diệp Mạn Điệp tri kỷ nói: “Mình cắt thịt bò đút cho cậu.”

Cố Vân lại cự tuyệt: “Không.” Sau đó điều chỉnh tư thế ngồi, can đảm giạng chân ở trên đùi, hai tay ôm lấy cổ Diệp Man Điệp, tới sát khuôn mặt thì thầm nói, “Mình muốn ăn cậu.”

Tim Diệp Mạn Điệp lập tức đập loạn, ánh nến chiếu lên càng khiến khuôn mặt nàng đỏ tươi, hào phóng gật đầu: “Được.” Sau đó nhắm mắt lại.

Cố Vân vén những sợi tóc trên trán nàng sang hai bên, ngón tay vẽ hình khuôn mặt nàng từ mắt cho đến mũi, rồi tới đôi môi đỏ mọng thì dừng lại. Dùng môi thay cho tay hôn lên, cảm giác mềm mại, hương vị ngọt ngào, cảm giác động tâm khiến nàng nhanh chóng sa vào.

Tay Diệp Mạn Điệp cũng len qua mép váy dưới, vuốt ve bờ lưng mềm như tơ, hơi tách khoảng cách giữa cả hai, di chuyển bàn tay qua bộ ngực sữa không bị áo ngực che chở, nhẹ nhàng xoa bóp, đỉnh ngọn mềm mại lập tức trở nên căng đầy, Diệp Mạn Điệp thỏa mãn đi xuống.

Cố Vân vội vàng đè lại bàn tay đang trượt xuống phía dưới bụng mình, dời môi thở nhẹ nói: “Đã nói để mình ăn mà.”

Diệp Mạn Điệp cười nhẹ: “Không phải giống nhau sao?” Rõ ràng Cố Vân vừa mới tắm xong nhìn càng ngon miệng.

“Đương nhiên không giống.” Cố Vân lôi bàn tay còn trong áo ngủ của mình ra ngoài, để cùng một chỗ với tay kia, nhìn xung quanh một lượt.

Diệp Mạn Điệp khó hiểu hỏi: “Cậu tìm gì?”

Cố Vân trả lời: “Mình muốn tìm xem có dây thừng không.”

Diệp Mạn Điệp: “…” Cố Vân khi nào lại có loại khẩu vị ác liệt như vậy, vẻ mặt hắc tuyến nói, “Mình không động là được.”

Cố Vân vẻ mặt không tin: “Cậu chắc chắn?” Diệp Mạn Điệp lần nào cũng nói như vậy nhưng cuối cùng bị áp luôn là nàng, cho nên Miêu Tư Lý mới cười nhạo nói, số họ Cố các nàng nhất định là thụ…

“Chắc chắn.” Diệp Mạn Điệp còn giơ một tay lên, “Mình thề.”

Cố Vân vừa lòng đứng dậy: “Vậy còn được.” Hai ba lần cái cởi đi y phục của nàng, kỳ thật Diệp Mạn Điệp cũng chỉ mặc đồ ngủ, nhưng nhiều hơn một bộ đồ lót bên trong và tạp dề bên ngoài.

Lúc trên người Diệp Mạn Điệp chỉ còn lại đồ lót thì trên mặt nàng rốt cục có vẻ xấu hổ, không phải vì mặc thiếu mà vì hai người vẫn còn ở bên cạnh bàn ăn, có chút yếu ớt nói: “Hay là về phòng trước đã?”

Cố Vân lại rất hứng thú phẩy tay, nói: “Không cần.” Một lần nữa dùng tư thế khiêu gợi ngồi lên trên đùi nàng, dùng ánh mắt câu hồn nhìn nàng từ trên xuống dưới, sau đó từ từ nói, “Mình chưa bao giờ mê luyến thân thể của một người nào như vậy, cho nên thường xuyên lo lắng có phải mình đối với cậu chỉ vì ham muốn hay không, nếu quả thật thế thì mình không thể tha thứ cho mình.”

“Cậu đã nghĩ thế thì nói rõ rằng cậu không phải.”

“Vậy còn cậu? Cậu đối với mình thế nào?” Cố Vân hỏi.

Ánh mắt Diệp Mạn Điệp có chút u oán: “Mình cứ tưởng cậu đã sớm cảm nhận được.”

Cố Vân đọc được đáp án trong mắt nàng, nhưng vẫn không thấy đủ, nàng muốn một đáp án chính thức hơn, đương nhiên, không cần là hiện tại, việc cần làm lúc này là hưởng dụng mỹ thực mà thôi, bởi vì nàng thật sự đói bụng… Cắn lên chiếc cổ thon nhỏ của Diệp Mạn Điệp, thong thả đi xuống dừng ở trên đỉnh bội lôi, dùng sức mút vào, mỹ vị đến khiến nàng muốn nuốt trọn. Đồng thời không quên câu dẫn, dùng chân mình nhẹ nhàng ma xát lên đùi Diệp Mạn Điệp, không cần chạm vào cũng cảm giác được giữa hai chân nàng đã dấy lên nhiệt tình…

Tuy mặt ghế ngồi ăn cơm rất mềm mại nhưng cũng không thể thoải mái bằng trên giường, tư thế ngồi này khiến Diệp Mạn Điệp có chút khó chịu, nhưng nụ hôn của Cố Vân làm thân thể nàng khó nhịn như bắt lửa, ngoài việc phát ra tiếng rên rỉ nhẹ nhàng thì không thể làm gì khác, bởi vì đã đáp ứng Cố Vân không thể động…

Cố Vân đã trượt xuồng khỏi đùi nàng, hai tay giữ lấy vòng eo mảnh khảnh, chân quỳ trên tấm thảm dày, môi hôn ẩm ướt lưu luyến trên vùng bụng bằng phẳng khiêu gợi. Dường như Cố Vân cố ý dây dưa giày vò làm Diệp Mạn Điệp thở gấp liên tục, nhưng lại không chịu đi xuống an ủi nơi cần làm yên lòng.

“Cậu…” Cuối cùng Diệp Mạn Điệp không chịu được nhắc nhở, rồi lại không biết nên mở miệng ra sao, nên chỉ nói được một tiếng rồi ngừng lại.

Cố Vân ngẩng đầu giúp nàng nói nốt lời cuối: “Cầu mình.” Nàng đúng là có rất nhiều hứng thú tà ác.

Nhưng nữ vương rốt cục vẫn là nữ vương, trong nháy mắt thu hồi toàn bộ khát vọng, trong mắt nàng giờ chỉ còn lại ơn trạch.

Giằng co một lát cuối cùng Cố Vân bại trận, nghiến răng nghiến lợi nói: “Xem như cậu lợi hại!” Sau đó không hề báo trước chôn ở giữa hai chân nàng, dùng phương thức khác trả thù lại…

Quả nhiên sau khi hét lên một tiếng, cả người Diệp Mạn Điệp tan thành một vũng nước mặc Cố Vân muốn làm gì thì làm…

Hai người đã sớm không còn lý trí như lúc ban đầu, cùng đưa đẩy, hòa tan trong ý loạn tình mê, ngón tay thon dài rất nhỏ của Cố Vân nằm sâu trong thân thể nóng ẩm của Diệp Man Điệp, ấn vào sâu trong còn lưỡi vân vê bên ngoài…

Ngay tại thời điểm mấu chốt thì phát sinh một việc ngoài ý muốn, tiếng chuông cửa vang lên. (Khi viết đoạn này tác giả thực là tà ác…)

Việc ngoài ý muốn ấy khiến thân thể Diệp Mạn Điệp lập tức cương cứng, tiếng rên rỉ cũng ngưng lại, dùng ánh mắt bảo Cố Vân rời khỏi nàng.

Cố Vân thế nhưng không ra khỏi thân thể Diệp Man Điệp, còn dán chặt tới nhẹ giọng nói: “Nhất định là Tiểu muội và Tiểu Lý, hai đứa biết mình hôm nay trở về nên lại đây. Chắc chắn là cố ý, mặc kệ hai đứa chờ ở bên ngoài.”

“Hai người đó chờ ở bên ngoài, chúng ta ở bên trong…” Diệp Mạn Điệp nghĩ đến cảnh đó đã thấy da đầu giật giật, nhưng các nàng lúc này quả thật không thể gặp người. Hơn nữa thân thể mẫn cảm dưới sự ẩn nhẫn càng khiến nhiệt tình tăng mạnh, không nói một lời mà chủ động hôn môi Cố Vân, tiếp tục việc dang dở cho đến khi hoàn toàn phóng thích…

Cố Vân nhìn thân thể mềm mại động lòng dưới thân mà tràn ngập cảm động, cầm lấy tay Diệp Mạn Điệp hôn lên đầu ngón tay nàng, động dung nói: “Bây giờ mình khẳng định cũng như xác định nói cho cậu biết, Diệp Mạn Điệp, mình yêu cậu. Mình đã yêu một nữ nhân, loại cảm giác này thực kỳ diệu, khiến mình muốn giữ lấy cậu, không muốn chia sẻ cậu với ai, mình chỉ hy vọng cậu thuộc về một mình mình. Đến bây giờ mình mới biết được, thì ra tình yêu chân chính là trong mắt không thể có thêm người khác xen vô.”

Diệp Mạn Điệp nhìn nàng, bá đạo nhưng không kém ôn nhu nói: “Mình cũng hi vọng người nam nhân kia hoàn toàn biến mất khỏi cuộc đời cậu.”

“Còn cậu?” Đôi mắt Cố Vân ngấn nước đợi chờ, nàng hi vọng có được câu trả lời chắc chắn.

Diệp Mạn Điệp ôm lấy cổ nàng, đứng dậy: “Đi theo mình, mình sẽ cho cậu biết câu trả lời.”

Ngã xuống giường lớn, Diệp Mạn Điệp áp nàng dưới thân, lấy tốc độ nhanh nhất giữ lấy nàng, sau đó dùng âm thanh khiêu gợi nói: “Mình đối với cậu là nhất kiến chung tình.”

Thì ra là thế!

Cố Vân tan chảy trong sự ôn nhu vô hạn của nàng, cùng nàng đan vào nhau triền miên, cũng đã quên luôn bên ngoài vẫn có hai người đang chờ, dù tiếng chuông cửa không ngừng vang lên…

Ngoài cửa.

Mỹ nhân tóc nâu nói: “Tôi nói rồi đừng có tới, em lại không nghe. Xem đi, bị bơ ngoài cửa này!”

Mỹ nữ tóc đỏ nói: “Cái này càng chứng tỏ hai người trong đó đang làm vài chuyện không nên làm.”

Mỹ nhân tóc nâu: “Nên em mới cố ý tới quấy rối?” Trên thực tế người luôn bấm chuông cửa là nàng…

Mỹ nữ tóc đỏ: “Vốn chỉ định tới ăn trực, ai biết cả hai sớm như vậy đã trình diễn tiết mục hoa đăng.”

Mỹ nhân tóc nâu: “Em thôi đi, đâu phải ai cũng như em đói bụng làm liều, không xem thời gian, không xem địa điểm.”

Mỹ nữ tóc đỏ: “Không được chị đồng ý, thì em có mười lá gan cũng không dám làm a.”

“Ý của em tất cả là lỗi của tôi?”

“Ai nói không phải chứ!”

“Miêu Tư Lý, em nhất định phải chết.”

“Không phải chứ, lại chiêu đó sao?”

“Đối phó với em chỉ một chiêu là đủ.”

“Đừng mà, lần trước cấm dục một tuần lễ, quả thật sống một ngày bằng một năm, chị không thể tàn nhẫn với em thế được.”

“Nói cũng đúng, một tuần có vẻ tàn nhẫn, như vậy một tháng đi, tôi muốn em biết thế nào là tàn khốc!”

“…”

“Thân ái, đem đồng hồ của em ra bắt đầu đếm ngược đi.”

“…”

Cái gọi là tự gây nghiệt không thể sống, Cố Cách Cách đã miêu tả sinh động cho Miêu Tư Lý xem.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro