Chương 83

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi nói xong chuyện Cố Vân, công kích của lão thái thái đương nhiên chuyển về Cố Cách Cách, ánh mắt sắc bén như dao, nói: "Tôi còn tưởng cô bỏ trốn theo chồng, từ nay về sau không quay về nữa."

Cố Cách Cách bởi còn thương tâm vì mấy lời bà nói trước đó, không còn hứng trí cãi nhau với bà, chỉ tức giận nói: "Nếu mẹ không muốn nhìn thấy con, con đi là được."

Cố Vân vội vàng ngăn nàng lại: "Tiểu muội, sao em có thể nói chuyện với mẹ như vậy."

Thanh âm lão thái thái lạnh lẽo: "Thế nào, giờ cánh cứng ngắc, tôi cũng không được nói cô hai câu?"

Cố Cách Cách hùng hổ: "Dù sao người con cũng đã mang về nhà, có đồng ý hay không do mẹ nhìn rồi lo liệu."

Lão thái thái cả giận nói: "Thái độ của cô kiểu gì vậy, muốn thế nào tôi còn phải nhìn sắc mặt cô sao?"

Cố Cách Cách còn muốn nói nữa, nhưng Cố Vân giữ chặt nàng: "Tiểu muội, em còn định nói." Cố Cách Cách lúc này mới im lặng.

Lão thái thái không định buông tha:"Muốn gì cứ nói thẳng, nếu là tôi không đồng ý, cô sẽ định làm gì?"

Cố Cách Cách bỏ tay Cố Vân ra, tức giận nói: "Miêu Tư Lý rốt cuộc có điểm gì không tốt, mà mẹ không đồng ý cho chúng con kết giao?"

Lão thái thái nghe nàng nói vậy, không giận ngược lại cười: "Hắc, hai nữ nhân cùng một chỗ, cô còn cho là đúng lý hợp tình!"

Thanh âm cãi nhau bên trong quá lớn, trực tiếp truyền ra phía ngoài, Miêu Tư Lý ngồi cùng lão nhân tán gẫu cũng nghe thấy được, nói tiếng xin lỗi với ông rồi đứng dậy đi về phía chiến trường, vừa bước vào liền thấy cảnh Cố Cách Cách và lão thái thái đang đối diện trừng mắt, vội vàng chen giữa hai người, đối mặt với Cố Cách Cách hỏi: "Không phải cần hảo hảo nói chuyện với dì sao, sao lại cãi nhau như vậy?"

Cố Cách Cách nhìn thấy Miêu Tư Lý, lập tức ủy khuất, mắt đỏ bừng: "Bà ấy rất không nói lý lẽ."

Lão thái thái hừ lạnh: "Sao cô không nói tôi ác thêm chút nữa đi." Đồng thời âm thầm kinh ngạc, đây là lần đầu bà nhìn thấy con gái út mình yếu thế trước mặt người, hơn nữa kiểu này chính là đang làm nũng, Cố Cách Cách làm nũng? Điều này có thật sao!

Miêu Tư Lý cầm lấy tay Cố Cách Cách, sau đó mới lễ phép kêu một tiếng: "Dì."

Lão thái thái ôn hoà nói: "Có gì chỉ giáo."

Trước khi tới đây, Miêu Tư Lý cũng đã có chuẩn bị tâm lý, cho dù là hai lão nhà Cố gia vẫn không thích nàng, không chịu tiếp thu nàng, thì nàng cũng sẽ mặt dầy nhịn xuống. Nàng từng nói với Cố Cách Cách, muốn dùng thành ý cảm động cha mẹ nàng, đó không phải là lời nói xạo, hơn nữa hai lão nhà Cố gia thêm một ngày không tiếp nhận nàng, thì chiếc kim trong lòng Cố Cách Cách một ngày chưa được nhổ ra, nàng không muốn Cố Cách Cách vì nàng mà khó xử.

Miêu Tư Lý vừa định cất lời, lại đột nhiên kêu "A" một tiếng.

Ba người trong phòng bếp đều bị nàng làm hoảng sợ, biểu tình kinh ngạc nhìn nàng, chỉ thấy Miêu Tư Lý nhanh chóng đi qua người lão thái thái, tắt ga trên bếp: "Canh gà bị khét rồi."

Cố Cách Cách thiếu chút nữa bật cười, nhưng sau khi nhìn mặt lạnh của lão thái thái, lại cố gắng nhịn.

Vẫn là Cố Vân nói: "Phòng bếp khói dầu nhiều, chúng ta ra ngoài nói chuyện đi."

Lão thái thái hừ một tiếng, dẫn đầu đi ra ngoài, Cố Vân theo ở phía sau, còn Cố Cách Cách thì giữ chặt Miêu Tư Lý: "Mẹ của tôi nói năng chua ngoa dễ đâm người, nói không dễ nghe em cũng đừng để ý, nói qua được thì tốt, không nói qua được cũng không sao, ngàn vạn lần đừng ủy khuất mình."

Miêu Tư Lý thấy Cố Cách Cách hoàn toàn không giống như lần trước về nhà đối mặt cha mẹ khi băn khoăn trùng điệp, mà lần này hoàn toàn đứng ở phía nàng, trong lòng rất cảm động, hôn môi nàng nói: "Em có chừng mực, tin tưởng em."

Cố Cách Cách đương nhiên không muốn nhìn thấy cha mẹ mình và Miêu Tư Lý có xung đột, nhưng sớm muộn gì cũng phải đối mặt ngày này, từ đáy lòng nàng hy vọng cha mẹ mình có thể nhận Miêu Tư Lý, như vậy nàng và Miêu Tư Lý cùng một chỗ mới an tâm. Nhìn bộ dạng như đã chuẩn bị trước hết thảy của Miêu Tư Lý, thoáng thả lòng, đáp trả nàng một nụ cười tươi.

Hai người đi ra ngoài, ngồi xuống đối diện lão nhân và lão thái thái, Cố Vân thì ôm Đa Đa trên đùi, ngồi ở salon bên cạnh, thân phận của nàng hôm nay chính là người hòa giải, nhưng nếu thực có cãi vã nàng quả thật không biết giúp ai...

Đống thuốc bổ chất chồng như núi của Miêu Tư Lý mang tới vẫn đặt trên bàn chưa kịp cất.

Lão thái thái liếc mắt nhìn rồi châm biếm: "Đây là hàng siêu thị bán đại hạ giá à, hay là chê chúng tôi lớn tuổi?"

Cố Cách Cách lập tức tiếp lời: "Đây đều là mua cho cha con." Ngụ ý cũng không phải cho mẹ, ngày hôm nay quả thực nàng muốn đối lập với lão thái thái.

Trước lúc mà lão thái thái định nổi giận, lão nhân nói vội vàng: "Là hai hôm trước tôi gọi điện cho Cố Cách Cách, nói gần đây thân thể không khỏe."

Lão thái thái hừ lạnh: "Thân thể ông không khỏe còn không phải vì Tam tiểu thư nhà ông gây tức giận sao, bác sĩ nói ông nên ăn nhẹ chứ không nói ông phải uống thuốc bổ máu, ông không thiếu máu mà là huyết áp cao."

Cố Cách Cách còn tưởng đây là lời lão nhân nói vì hòa giải giúp nàng, ai ngờ thân thể của ông là không tốt thật, vội hỏi: "Cha, cha không sao chứ?"

Lão nhân chưa kịp cất lời, lão thái thái đã trả lời giúp ông: "Coi như mạng ông ấy lớn, chưa bị tức chết bởi cô."

Cố Vân ở bên giải thích: "Tuần rồi chị cùng cha đi bệnh viện kiểm tra thường kỳ, bác sĩ nói huyết áp cha hơi cao, nhưng không có việc gì cả."

Lão nhân cũng bổ sung: "Không có việc gì, mẹ con chuyện bé xé ra to."

Bất quá Cố Cách Cách cũng cảm thấy áy náy, gần đây nàng chỉ lo chuyện tình cảm của mình, mà thật sự quên cha mẹ đến tận Indonesia.

Miêu Tư Lý vội vàng bới từ đống thuốc bổ ra vài hộp, nói: "Thúc thúc, cái này có thể trợ giúp cho sức khỏe của ngài."

Lão nhân gật gật đầu: "Có tâm."

Miêu Tư Lý lại lấy thêm vài hộp từ trong đó, vẻ mặt tươi cười nói với lão thái thái: "Dì, mấy hộp này đều là đồ dưỡng sắc đẹp, dù người có khí chất tốt như dì vốn cũng chẳng cần, không giống như mẹ cháu coi chúng nó như bảo, một ngày không dùng mà hệt như già thêm chục tuổi." Không biết Miêu Nhã sẽ có cảm tưởng gì khi nghe thấy những lời con gái đánh giá mình...

Người ta nói không ai đưa tay đánh khuôn mặt tươi cười, huống chi còn là nịnh nọt, hơn nữa lão thái thái cũng chưa từng thấy Miêu Nhã dù hơn 40 tuổi vẫn đẹp như yêu nghiệt, tuy trên mặt còn viết "Tôi sẽ không rơi vào bẫy của cô", nhưng đã không nói thêm lời chanh chua nào, coi như nhận.

Miêu Tư Lý đứng thẳng eo, nâng cao giọng nói: "Thúc thúc, dì, tuy chúng ta không phải là lần đầu tiên gặp, nhưng cháu vẫn muốn giới thiệu lại một lần, cháu là Miêu Tư Lý, Tư Lý trong dốc cạn, cháu sinh ở một gia đình không cha, cho nên rất hâm mộ những gia đình giống như của chú dì, có một đôi cha mẹ ân ái, còn có tỷ muội lớn lên cùng nhau."

Lão thái thái không khách khí cắt đứt nàng: "Nếu cô muốn nhận Cách Cách làm tỷ tỷ, tôi không phản đối."

Miêu Tư Lý nói chuyện với lão thái thái, nhưng ánh mắt không rời xa Cố Cách Cách, thâm tình nói: "Cháu là thật tâm yêu chị ấy."

Mặc dù đã dây dưa vấn đề này một thời gian dài, nhưng mỗi khi nhìn thấy hai nữ nhân (Trong đó còn có một là con gái mình) bộ dạng ân ái, huyết áp lão thái thái vẫn cứ tăng lên, một tay đắp lên vai lão nhân, một tay xoa huyệt Thái Dương, hỏi: "Lão Cố à, tôi rốt cuộc đã tạo ác nghiệt gì, mà sinh ra một đứa con gái không giống người thường như vậy, ông có chắc Cố Tiểu Tam là tôi sinh chứ?"

Lão nhân trả lời chắc chắn: "Là bà sinh."

Những người khác: "..."

Miêu Tư Lý: "Cháu biết điều này hai người rất khó nhận, nhưng cháu vẫn thiệt tình hy vọng cả hai có thể thành toàn."

Lão thái thái châm chọc nói: "Cô tưởng là đang diễn Tây Sương Ký à, tình cảm có thể chỉ nói hời hợt vậy sao."

Miêu Tư Lý cũng không giận, hỏi lại: "Không biết ở trong lòng dì, hạng người gì mới xứng đôi Cách Cách?"

Lão thái thái không hề nghĩ ngợi thốt ra: "Lộc Minh."

Miêu Tư Lý phản bác bà: "Khâu Lộc Minh quả thật là vĩ đại, nhưng còn rất nhiều người tốt hơn anh ta, chẳng qua anh ta chỉ là người đến trước làm chủ."

Lão thái thái nói: "Cách Cách nhà chúng tôi cũng không phải vĩ đại nhất trên đời, chỉ cần điều kiện như Lộc Minh là đủ."

Miêu Tư Lý hỏi: "Cháu muốn hỏi dì, ngoài giới tính là không thể so sánh, Khâu Lộc Minh còn tốt hơn cháu điều gì?"

Lão thái thái nắm bắt lấy trọng điểm, nói: "Cô cái gì cũng tốt cả, nhưng chỉ một điểm là đã không thể được, chúng tôi cần là 'Con rể', chứ không phải 'Nữ nhân'."

Miêu Tư Lý không chút yếu thế: "Nhưng Cách Cách cần là hạnh phúc, chứ không phải 'Nam nhân'."

Lão thái thái nghẹn lời, nhất thời không thể nghĩ ra nói điều gì tiếp.

Miêu Tư Lý lại thêm một đòn: "Hai người không có tình yêu cùng một chỗ thì liệu có hạnh phúc gì, nói đến cùng cả hai cũng chỉ vì mặt mũi của mình thôi."

Lão nhân luôn không nói gì chợt đột nhiên nói: "Vậy cô có thể lấy gì cam đoan cả hai cùng một chỗ sẽ tốt đẹp? Tôi và mẹ Cố Cách Cách lúc còn trẻ cũng vì đủ nguyên nhân từng cãi vã rất nhiều lần, nếu không phải bởi vì ba đứa con gái cùng tờ giấy hôn thú có lẽ đã sớm chia lìa, cô không nên xem thường tờ giấy đỏ đấy, nó còn nặng hơn ngàn vạn lời nói tâm tình của cô, nó không chỉ quan hệ đến việc phân chia tài sản, còn có thể quản thúc hành vi người ta. Nếu như không có nó đảm bảo, sao có thể mặc gió mặc mưa cùng đi qua cả đời?"

Lão thái thái bổ sung nói: "Đừng bảo với tôi là cả hai ra nước ngoài đăng ký, đó chỉ là trào lưu chơi đùa của giới thanh niên thôi, để ở trong nước thì đó cũng chỉ là một tờ giấy lộn, không có chút giá trị pháp lý nào. Trừ khi các cô đến nước đó ở hẳn, nếu như vậy khác gì với cướp người, chúng ta ngậm đắng nuốt cay nuôi con gái lớn, kết quả lại sống ở hai đầu Địa cầu, không phải như vậy rất tàn nhẫn với chúng tôi sao?"

Ánh mắt mọi người đều đặt trên Miêu Tư Lý, ngay cả Cố Cách Cách cũng vẻ mặt chờ mong nhìn nàng, đương nhiên nội tâm nàng đã sớm có đáp án, nhưng không biết Miêu Tư Lý sẽ trả lời thế nào.

Miêu Tư Lý nắm lấy tay Cố Cách Cách, nhẹ nhàng vuốt ve ở lòng bàn tay, mặc dù là lão thái thái hỏi, nhưng nàng lại nói với Cố Cách Cách: "Phải, em thừa nhận em không biết có thể yêu chị bao lâu, càng không biết chị có thể yêu em bao lâu được, nhưng em thật sự rất muốn cùng chị một chỗ, cho dù có một ngày chúng ta thật sự chia tay, vậy thì sao chứ, điều đó chẳng khác gì như mình không thể biết còn có thể sống bao nhiêu ngày, chị nhìn anh trai em còn trẻ như vậy đã mất, cho nên chúng ta nên nghĩ đến cuộc sống trước mắt, mà không phải buồn lo vô cớ cho tương lai không xác định. Em sẽ không lo âu vì điều đó, mà chỉ biết càng quý trọng chị hơn, quý trọng từng giây từng phút chúng ta cùng một chỗ." Còn một câu mà nàng không nói, ngay cả bảo hiểm nhân mạng nàng cũng đề tên Cố Cách Cách, giấy đăng ký kết hôn thì làm gì.

Cố Cách Cách ôm lấy cổ Miêu Tư Lý, gắt gao siết chặt, không nói điều gì, chỉ để tùy ý nước mắt tuôn rơi.

Lão thái thái còn định nói nữa, nhưng lão nhân đã lắc đầu với bà.

*

Đầu tiên là Lục gia, sau lại đến Cố gia, Cố Cách Cách và Miêu Tư Lý giống như vừa trải qua hai Thế chiến, lúc trở về chỗ ở đã kiệt lực hoàn toàn, nhưng sau khi tắm rửa xong nằm trên giường lại thấy tinh thần phấn chấn, lòng các nàng chưa bao giờ gần như bây giờ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#cách