Chap 1: Cuộc sống hôn nhân

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chap 1: Cuộc sống hôn nhân

"Bà xã, cái áo sơ-mi màu xanh để ở đâu rồi?" Khoảng tám giờ sáng, EunJung lục lọi tủ quần áo, không tìm được cái áo sơ-mi màu xanh, bèn xoay người hỏi thăm bà xã Jiyeon vẫn còn đang nằm trên giường. "Hửm ~~ không phải ở trong tủ quần áo sao?" Jiyeon lật người, kéo chăn che mặt, lầu bầu lẩm bẩm đáp lại "Tìm không thấy mới hỏi em!" EunJung trợn tròn mắt, không chịu được tiếp tục tìm kiếm. "Vậy chị ra phía sau ban công xem có hay không!" Nói không chừng là phơi xong quên đem vào, cô cũng không xác định được. "Ah!" Sau ban công là nơi họ phơi quần áo, nghe vợ vừa nói thế, EunJung lập tức chạy đến phía sau ban công, tìm trên giá quần áo đang phất phơ trong gió. Trên giá phơi đủ các loại quần áo màu sắc tươi đẹp, nhưng chỉ thiếu cái mỗi áo sơ-mi màu xanh mà chị đang tìm. "Bà xã, không có! Em rốt cuộc ném áo sơ-mi của chị  đi đâu?!" Chị tức tốc xông trở về phòng, ngồi ở mép giường đánh thức vợ. "Ai da ~~" Jiyeon phiền chán ôm chăn lật người ngồi dậy, tóc xoã rối loạn nhìn như quỷ, đang cong môi lên muốn càu nhàu, mới định mở miệng không lâu, liền như nhớ lại chuyện gì, "A" một tiếng. "Vậy em làm sao biết. . . . . . A~?" "A cái gì a? Áo sơ-mi của chị màu xanh dương đó!" EunJung muốn ngất, chị bị muộn rồi! "Em..ngày hôm qua hình như có đem một cái áo sơ mi màu xanh dương đến máy sấy quần áo để hong khô nha!" Cô gãi đầu, cười lớn xin lỗi. "Ha, ha ha ~~" ". . . . . ." EunJung á khẩu không trả lời được, sau một khắc quét đến ban công giống như cơn gió , quả nhiên trong máy sấy quần áo tìm được cái áo sơ-mi màu xanh của mình. "Em thiệt là, luôn như vậy, không nhớ lâu được." Chị cầm áo sơ mi quay lại phòng mặc vào, vừa soi gương vừa không nhịn được cằn nhằn vợ mấy câu. "Nếu sau này chúng ta có con, bằng trí nhớ của em, không chừng vừa ra khỏi cửa ngay cả đưa con đi đâu cũng quên luôn!" Trải qua sự "chà đạp" của máy sấy khô, trên áo sơ-mi tràn đầy nếp nhăn, may mắn là có thể dùng áo khoác che đi, chờ đến công ty thì dùng nước vẩy lên, cố gắng một chút có lẽ sẽ cải thiện được những nếp nhăn này, Ôi ~~ "Đừng nói quá như vậy có được hay không?" Jiyeon khẽ gắt một tiếng, kéo chăn rời giường, chui vào phòng tắm đi đánh răng rửa mặt. Nếu đã bị đánh thức, cô cũng không có ham muốn ngủ tiếp, dứt khoát rời giường xử lý đống bản thảo chồng chất cần phiên dịch của Nhà Xuất Bản một chút, tránh cho gần đến ngày tổng kết bản thảo lại bị biên tập Kim đuổi giết. "Em có tự tin như vậy?" EunJung cười khẽ, mặc bộ tây trang bước thong thả đến trước phòng tắm . "Đó là đương nhiên, vợ chị phải hơn người rồi, loại tự tin này rất hiếm có nha!" Cô rất nhanh rửa mặt xong, một chân giẫm ra khỏi phòng tắm, thoải mái cho chồng một cái ôm. "Nếu không chị cũng sẽ không cưới em, đúng không!" "Em đó!" EunJung cười, than nhẹ, vừa bực mình vừa buồn cười  nhéo nhéo cái mũi của cô. "Chị nhất định là kiếp trước phóng hoả giết người, làm chuyện gì  xấu, mới có thể cưới một người vợ thần thánh như em!" "Nói hươu nói vượn!" Cô cười khẽ, ngẩng đầu hôn lên khóe môi chồng. "Lái xe cẩn thận một chút nha!" "Đợi chút." Một cái hôn nhẹ hiển nhiên không thể thỏa mãn người đàn ông tham lam, EunJung ôm lấy eo cô, cúi đầu nhiệt tình hôn vào đôi môi đỏ mọng của cô, cho cô biết được thế nào là tiêu chuẩn của nụ hôn nồng nhiệt. "Ưm ~~ sáng sớm mà kích thích như vậy, thật không tốt lắm đâu?" Khi chị lưu luyến rời khỏi môi cô, cô liền thuận tay giúp chị sửa lại cà-vạt ở cố áo, có chút choáng váng mà nũng nịu một câu. "Có cái gì không tốt? Nếu không phải là chị đi làm không kịp, chúng ta còn có thể "yêu" nhau buổi sáng một chút!" Chị cười đến mức giống như mèo trộm được thịt, ôm eo của cô đi tới cửa chính. "Làm trò, chị cho rằng chị vẫn còn là đứa trẻ 17,18 tuổi sao?" Cô trợn mắt nhìn chồng mình một cái, khuôn mặt nhỏ nhắn ửng hồng, hiện lên nét ngại ngùng đáng yêu. EunJung nhếch đuôi lông mày, vẻ mặt trở nên có chút nguy hiểm. "Em bây giờ là chê chị lớn tuổi, không thể thỏa mãn em đúng không?" "Không có mà! Chị không cần tự ti thăm dò như vậy." Mặt cô vô tội phủ nhận. "Đáng chết!" Chị đột nhiên bỏ xuống cặp công văn, mủi chân chuyển một cái mang cô trở vào trong phòng. "Chị lập tức chứng minh cho em xem, bảo đảm em ba ngày không xuống giường được!" Jiyeon thấy nghiêm giọng, liền dùng sức kéo cánh tay của chị. "Đừng làm rộn! Chị đi làm trễ tới nơi rồi kìa!" "Sĩ diện của đàn ông quan trọng hơn chuyện đi làm gấp trăm ngàn lần!" Có thể nhẫn nại nhưng không thể nhẫn nhục, chị có thể nào bị chính vợ của mình nghi ngờ năng lực tình dục? Chị  nuốt không nổi sự khó chịu này . "Thôi em xin lỗi mà! Người ta nói nói bậy." Cô vội vàng ôm lấy chị, bưng lấy mặt của chị mà thchị minh, cho chị một nụ hôn nóng bỏng, nũng nịu ở trong lòng chị mè nheo, thậm chí nhìn chị bằng ánh mắt tình tứ. "Buổi tối sẽ bồi thường cho chị, nha?" "Em nói đó! Buổi tối ở nhà chờ chị về." Đàn ông làm sao chịu nổi vợ mình mềm mại đáng yêu làm nũng như vậy? Hai ba lần liền thua trận, xách cặp công văn lên lần nữa, mặt đắc ý dặn dò. "Được rồi được rồi, đi đường cẩn thận đó!" Cô giúp chị mở cửa chính ra, dựa vào cạnh cửa xinh đẹp phất phất tay. EunJung hài lòng gật đầu một cái, lúc này mới mang tâm trạng vui vẻ đi thang máy xuống lầu. Tiễn chồng ra khỏi nhà xong , Jiyeon đóng cửa chính, cô duỗi mạnh cái lưng mệt mỏi —— tốt! Bắt đầu công việc nào!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro