Cách thể hiện tình cảm của loài mèo

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Atsushi chưa bao giờ được học cách thể hiện tình cảm. Và các thành viên Cơ quan không phải là những người tốt nhất để cậu cố gắng học hỏi theo. Vì vậy, cậu dựa vào bản năng. Bản năng cho biết bạn hãy dụi đầu vào họ, nhắm mắt trong thời gian dài và phát ra những âm thanh kỳ lạ.

Bản năng vô dụng.

Atsushi đã muốn học cách thể hiện tình cảm hay cụ thể hơn là cách đón nhận tình cảm ngay từ khi cậu gia nhập Cơ quan. Cậu chưa bao giờ thực sự biết được điều đó trong trại trẻ mồ côi, chỉ đôi khi nhìn thấy những đứa trẻ khác được xoa đầu và được bế. Nhưng điều đó rất sai khi áp dụng trong những tình huống này. Cậu cũng cảm thấy thật ngu ngốc khi cố tra cứu nó trên internet. Đó không phải là điều bạn nên tự biết? Atsushi nghi ngờ rằng cậu cũng sẽ nhận được câu trả lời mà cậu cần. Vì vậy, cậu đã quan sát.

Cậu đã mất khá nhiều thời gian để ghi chú từng thành viên trong Cơ quan thể hiện tình cảm như thế nào, cách mà cậu không quen sử dụng chúng. Cậu nghĩ có lẽ anh em Tanizaki sẽ là người tốt nhất để bắt đầu, nhưng nhanh chóng nhận ra tình cảm của họ không phải là thứ cậu muốn thể hiện một cách công khai.

Kunikida thể hiện tình cảm của mình theo một cách khiêm khắc. Anh hung hăng quát mắng mọi người khi họ không chăm sóc bản thân đúng cách. Chủ yếu là Dazai và Atsushi, nhưng cũng có thể là Ranpo nếu anh ấy ăn quá nhiều đồ ngọt. Atsushi mất một thời gian để nhận ra Kunikida quan tâm đến anh ấysức khỏe của anh ấy chứ không chỉ rằng mọi người nên kiên định với lý tưởng của anh.

Ranpo rất khó để nhận ra, chủ yếu là vì Atshushi bây giờ tin rằng Ranpo không thể hiện tình cảm, mà chỉ muốn được cho đi. Khi anh ấy tự cho đi, anh ấy chia sẻ kẹo của mình và bám theo người đó, nói hàng giờ về điều gì đó anh ấy quan tâm, ngay cả khi người kia không quan tâm.

Cách Yosano thể hiện tình cảm vô cùng tinh tế. Cô ấy thúc giục kiểm tra, ngay cả khi không có gì lớn xảy ra và kéo dài, trông mềm mại. Có thể là một bàn tay do dự đang chải một sợi tóc vào vị trí cũ. Một bàn tay ôm lấy cổ tay cậu cảm nhận nhịp đập của cậu. Dùng khăn nhúng nước ấm để xoa máu cho cậu bé. Tình cảm của Yosano rất mềm mại và ngọt ngào, mặc dù nó hơi ngập ngừng, có thể hơi sợ hãi. Atsushi không khỏi tự hỏi có lẽ đây là tình yêu của một người mẹ?

Cách thể hiện tình cảm của Kenji dường như là phổ biến nhất. Nếu có thể quá nhiều? Cậu bé nói lớn, khuyến khích và thích đụng chạm. Ban đầu, điều đó khiến Atsushi sợ hãi và khiến cậu chùn bước. Bây giờ, ít nhất cậu chỉ nao núng vào lúc đầu, trước khi chấp nhận những cái ôm thật chặt và lâu của Kenji. Kenji thích luôn chạm vào ai đó theo những cách khác nhau, ngay cả khi cậu bé chỉ liên kết ngón út của họ. Kenji cũng rất thích nắm tay khi đi dạo và điều này lúc đầu đã khiến Atsushi xấu hổ.

Atsushi không dành nhiều thời gian cho chủ tịch nên khó hơn một chút. Nhưng cậu cũng dễ dàng đoán được rằng Fukuzawa thích vỗ đầu hoặc vai ai đó để thể hiện tình cảm. Ông ấy cũng đưa đồ ăn hoặc thức uống. Một lần ông chỉ đặt một lon cá ngừ lên bàn của Atsushi mà không giải thích gì thêm. Dazai đã cười, nhưng vẫn không nói gì mặc cho sự bối rối của Atsushi.

Dazai là người khó nhất và Atsushi vẫn không chắc mình đã thực sự hiểu ra điều đó. Nó dường như không bao giờ chân thành khi anh làm điều gì đó 'điển hình' như khen ngợi hoặc cảm động. Anh thực sự tránh xa những cái ôm của Kenji hơn Atsushi và hất Ranpo ra nếu Ranpo nằm trên người anh quá lâu. Atsushi đoán rằng có thể những trò chơi khăm mà anh ta chơi với Kunikida là một loại tình cảm, nhưng sau đó anh ấy sẽ không chơi chúng cùng với mọi người sao? Atsushi cho rằng chúng chỉ là trò giải trí và Kunikida đã đưa ra những phản ứng tốt nhất. Atsushi không thể hiểu Dazai thể hiện tình cảm như thế nào, chỉ biết rằng cậu cảm thấy bình tĩnh hơn khi Dazai chạm vào cậu.

Ừm và Akutagawa, kẻ thù của cậu. Gã là một tên lạnh lùng đến mức khốn nạn nhưng cách thể hiện tình cảm của gã một phần cũng giống như Kunikida, quát mắng và quan tâm. Gã sẽ mắng cậu ngu ngốc vào mỗi lần gặp. Khi cậu mang cái thân chưa ăn gì đến làm nhiệm vụ chung với gã, gã sẽ quăng một ổ bánh mì to đùng bảo cậu đừng cản trở, khi đang chiến đấu, gã sẽ âm thầm dùng Rashomon che chắn những chỗ dễ bị tổn thương như tim bụng và đầu cho cậu. Và mặc cho sự ngỡ ngàng khi gã miễn cưỡng đưa( tặng) Atsushi loại Chazuke thượng hạng, gã vẫn mắng cậu sao lại thích ăn mấy thứ rác rưởi này.

Atsushi cũng nhận ra rằng cậu không thể làm bất kỳ điều gì trong số những điều này. Khi cậu cố gắng sao chép một trong những cách thể hiện tình cảm của họ, cậu đã nhận được những cái nhìn kỳ lạ và Ranpo thậm chí còn cười nhạo cậu khi Atsushi đưa cho anh ấy kẹo và vụng về vỗ đầu anh ấy một lần. Cậu rất vui vì không ai trong số họ nói ra điều đó và Yosano đã bịt miệng Ranpo khi anh cố gắng làm vậy.
Còn Akutagawa thì nhìn cậu với một cái nhìn hiện rõ hai chữ "Buồn nôn" nhưng Atsushi biết gã không nghĩ như vậy.

Vì vậy, Atsushi nghĩ, vì mọi người dường như có cách riêng để thể hiện tình cảm, nên cậu cũng nên thử cách của riêng mình, thay vì sao chép. Phỏng đoán tốt nhất của cậu là lắng nghe bản năng của mình và hành động theo chúng.

Khi chúng không có vẻ gì quá kỳ lạ.

Lần đầu tiên cậu cố gắng hành động theo bản năng của mình, cậu nhắm mắt lại. Kunikida đang nói chuyện với Atsushi về nhiệm vụ cuối cùng và Atsushi bằng cách nào đó cảm thấy thực sự an toàn, vì vậy cậu nhắm mắt lại. Rõ ràng là quá lâu, bởi vì anh ấy đã cằn nhằn vì điều đó. Kunikida cho rằng cậu thật thô lỗ và sau đó hỏi Atsushi đã ngủ đủ giấc chưa. Atsushi, xấu hổ, lắp bắp xin lỗi. Cậu không thể lay chuyển được cảm giác Dazai đang nhìn mình chằm chằm.

Lần tiếp theo, cậu cố gắng chớp mắt chậm với Tanizaki, khi người kia đồng ý trông nom Kyoka thay Atsushi, trong khi cậu có một nhiệm vụ ban đêm. Cậu giật mình, khi Tanizaki đáp lại theo cách tương tự sau một giây. Atsushi đã làm điều đó một lần nữa và Tanizaki cười với cậu, vỗ vai cậu trước khi nói lời tạm biệt. Bằng cách nào đó mà không cảm thấy khó chịu ...

Vào một buổi sáng, mái tóc của Yosano đã rối tung và cô ấy tiếp tục cố gắng chải chuốt trong khi làm công việc của mình. Chiếc ghim hình con bướm nằm trên bàn của cô ấy, đã từ bỏ. Atsushi đã đề nghị giúp đỡ mà không thực sự nghĩ về điều đó. Cậu đứng phía sau Yosano nửa tiếng đồng hồ chỉ để chải tóc cho cô, cố gắng làm cho tóc suôn thẳng. Cô ấy cố gắng làm việc cùng lúc đó trong vài phút đầu tiên, nhưng sau đó ngả lưng ra ghế, thư giãn. Atsushi đã cố gắng chỉnh sửa tóc của Yosano thành một kiểu gì đó có thể chấp nhận được và đặt chiếc ghim vào. Cậu bắt gặp ánh mắt Dazai nhiều lần trong suốt quá trình.

Atsushi phản đối gay gắt khi Kyouka nhận bất kỳ nhiệm vụ nguy hiểm nào, ngay cả khi bây giờ cô ấy đã kiểm soát Năng lực của mình hoàn toàn. Phần lớn các thám tử đồng ý, vì vậy Kyoka chủ yếu làm công việc giao hàng của họ. Tuy nhiên, việc giao hàng đơn giản này đã trở thành một vụ buôn bán ma túy, và Kyoka đã vướng vào làn đạn. Quỷ Tuyết đã bảo vệ cô dễ dàng và tình hình đã được giải quyết nhanh chóng. Nó vẫn khiến Atsushi sợ hãi và khi gặp lại Kyouka, cậu đã ôm chặt cô vào lòng. Và tựa đầu họ vào nhau. Mũi của họ gần như chạm vào nhau, vì vậy cậu cũng cọ xát chúng vào nhau và siết chặt hơn. Kyoka chuyển mình sau cú sốc, giấu mặt vào cổ Atsushi và vòng tay qua lưng cậu. Cô hơi run trong vòng tay của cậu và trái tim Atsushi tan vỡ. Cậu dụi mũi vào tóc cô, đu đưa chúng một chút. Kyoka là người đầu tiên buông tay ra và Atsushi cảm thấy có một tiếng động phản đối tích tụ trong cổ họng nhưng cậu nuốt chúng vào và thả cô ra, nhưng nắm chặt tay cô. Cô ấy dường như cảm kích điều đó và siết chặt.

Sự việc đáng xấu hổ nhất là khi Atsushi gặp lại Dazai sau một nhiệm vụ khiến cậu phải xa cơ quan vào cuối tuần. Atsushi rất vui khi được gặp lại anh, định khoe một vụ án mà cậu đã giải quyết với Kenji. Họ đã đánh bại một nhóm côn đồ, nhưng đó là một chi tiết nhỏ. Dazai đã vò tóc chúc mừng cậu và Atsushi chỉ cảm thấy vui mừng và cảm kích. Vì vậy, cậu kiễng chân lên và -
cọ má mình vào Dazai.
Có một khoảnh khắc mọi người sững sờ vì sốc và Atsushi vẫn chưa thực sự nhận ra những gì cậu đang làm. Sau đó, Dazai cười, nắm chặt vai Atsushi. Nó làm cậu giật mình vì dẫu đang trong cơn choáng váng hạnh phúc, Dazai lùi lại. Cậu cũng sẽ lùi lại, nhưng Dazai siết chặt lấy cậu và làm mất đi sức mạnh của mãnh hổ. Atsushi đỏ bừng mặt tức giận khi những người còn lại của Cơ quan cũng hòa vào tiếng cười của Dazai và Atsushi muốn được chôn sâu dưới lòng đất sáu mét. Bây giờ sẽ là thời điểm tuyệt vời để Akutagawa xông vào và giết cậu.

Làm ơn đi.

Suy nghĩ của cậu bị cắt ngắn khi Dazai chạm trán vào nhau, hơi đau. Anh ấy vẫn đang cười, nhưng mắt anh ấy nhắm lại và tay anh ấy không còn nắm chặt Atsushi mà trở nên lỏng lẽo. Atsushi cảm thấy tim mình như thắt lại trong lồng ngực khi nhìn thấy người cố vấn xinh đẹp đang tin tưởng mình. 'Tôi cũng nhớ cậu' bị kìm nén lại qua tiếng cười và Atsushi vòng tay qua Dazai, luồn những ngón tay qua tóc anh.

Atsushi gần đây hơi bận rộn với công việc, vì vậy cậu rất biết ơn khi Dazai kéo cậu và Kunikida xuống quán cà phê để nghỉ ngơi. Cậu đã không gặp Lucy trong tuần qua, vì lịch trình của họ không ngừng tăng lên. Cậu biết lúc này Lucy đã thay đổi, nên cậu đi cùng Dazai mà không phản kháng, không giống như Kunikida.
Khi cậu nhìn thấy Lucy, một âm thanh kì lạ đã phát ra khỏi miệng cậu, một cái gì đó giống như một cái gì đó như là một cái huýt sáo, nhưng hạnh phúc? Nó thật kỳ lạ để mô tả, và trong khi những người khác nhận thấy điều đó, họ đã không đề cập đến nó. Lucy nghỉ ngơi nhanh chóng và ngồi xuống trong một gian hàng với họ, ôm Atsushi. Ngực cậu cảm thấy ấm áp và Atsushi không ngăn được khi những tiếng ... phì phì (?) Kỳ lạ này phát ra. Ít nhất, Lucy dường như không bận tâm và chỉ cười nhạo cậu, điều này, thành thật mà nói, giữa họ là bình thường. Điều khiến cậu xấu hổ, là Dazai đang lẩm bẩm.

"Ồ, tôi nghĩ cậu ấy sẽ grừ grừ ..."

Một lần khác, à không, rất nhiều lần cậu "nhào bột " trên người Akutagawa, đặc biệt là má và cánh tay của gã, tất nhiên là khi cả hai kiệt sức sau khi hoàn thành nhiệm vụ. Gã không ít lần mắng Atsushi, bảo cậu phiền toái nhưng cậu chỉ đáp lại như "Anh gầy quá, chẳng đã gì cả." Không biết có kích động gì gã hay không mà Gin thấy mình cần mua tủ lạnh mới để chứa đồ ăn.

Atsushi vừa làm bản báo cáo về nhiệm vụ thì cửa mở ra, Akutagawa đi vào trước sự cảnh giác của mọi người và chỉ nói " Dazai-san bảo tôi tới."

Cuối cùng thì Ranpo và Dazai ngồi xuống bàn làm việc. Ranpo đưa một cây bút về phía cậu như một cái mic. Atsushi nhướng mày bối rối, cảnh giác không biết chuyện này sẽ xảy ra.

"Thưa ông, ông có biết mình là một con mèo không?"

Atsushi ngả người trở lại chỗ ngồi của mình trong sự xen lẫn bối rối và kinh ngạc. Dazai không thể giữ vẻ mặt trung lập của mình và bắt đầu cười. Ranpo nhoẻn miệng rộng hơn nhưng vẫn tiếp tục.

"Mèo thể hiện tình cảm thông qua:"

"Nhắm mắt lại trong một thời gian dài." Dazai giữ nụ cười của mình để bắt đầu liệt kê. Kunikida nhìn vào họ, nhướng mày.

"Chớp mắt từ từ và nhào bột trên người để truyền đạt sự tin tưởng." Ranpo một lần nữa. Tanizaki đánh rơi một chồng hồ sơ. Akutagawa ho khụ một cái.

"Chải lông cho nhau" Yosano cười khúc khích tại chỗ ngồi của mình, nhưng không phản ứng gì thêm.

"Cụng đầu nhau, thật đáng yêu", Ranpo liệt kê và Kyoka nhìn lên từ nơi cô giúp Tanizaki nhặt hồ sơ của anh ấy.

"Chà má vào nhau để chào hỏi", Dazai cười khẩy với cậu và Atsushi vùi mặt vào tay của mình.

"Âm thanh! Tôi nói thay cho mọi người khi tôi nói rằng chúng tôi sẽ thấy tiếng gừ gừ tốt hơn, nhưng có vẻ như những con mèo lớn không thể làm điều đó, vì vậy chúng tạo ra âm thanh phì phì."- Ranpo kết thúc, vẫy bút xung quanh. Atsushi gục đầu xuống bàn. Đây là điều tồi tệ nhất. Bản năng của cậu đã khiến cậu thất bại. Và lòng tốt của mọi người khi không đề cập đến hành vi kỳ lạ của cậu đã biến mất. Bản năng ngu ngốc của mình chỉ là con hổ nói và bảo cậu làm những việc ngu ngốc để rồi phải xấu hổ như thế này.

"Đừng lo! Thật đáng yêu! ", Dazai thủ thỉ, vỗ về đầu. Atsushi cảm thấy bản thân hơi chết đi trong lòng.

"Hổ ngu".

Ughhhh ...

Ồ, sao cũng được.

Mãi sao này khi đã về chung nhà Akutagawa mới biết mèo "nhào bột" trên người còn có nghĩa là chúng đang muốn đánh dấu bạn là của riêng chúng. Vì vậy Akutagawa được dịp chọc ghẹo mèo lớn nhà gã và kết quả là Akutagawa phải đến PM với vết mèo cào lớn trên mặt.

____________
Happa: Chúc mừng sinh nhật Nakajima Atsushiiii. Đồng thời tôi cũng muốn gửi lời cảm ơn đến anh. Ưmmmm, thật ra cũng không biết cảm ơn cái gì nhưng mà sau khi xem xong Bungou stray dogs tôi nhận ra thế này dù bất công nhưng nó vẫn rất đẹp, đáng để chúng ta sống tiếp và trải nghiệm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro