cách vách công ty tổng tài đích nữ vương trợ lý

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cách vách công ty tổng tài đích nữ vương trợ lý

Trợ lý nữ vương của tổng tài công ty bên cạnh

Tác giả: Kiru

Edit: Khả Dương

Thể loại: Đoản văn đam mỹ, hài, nhẹ nhàng, HE

Văn án.

Tóm lại đây là một chuyện xưa giữa vật hi sinh công cùng với vật hi sinh thụ.

Cốt: Ôn nhu công x Nữ vương thụ

Phụ: Tổng tài công x bình phàm thụ

Đôi lời của Dê: Thực ra Dê cũng muốn chỉnh sửa sao cho nó thuần Việt nhất, nhưng mà có đôi chỗ vẫn để từ Hán Việt, bởi Dê nghĩ nghe như vậy thì xuôi tai hơn… cho nên mọi người có thấy sạn thì thông cảm nhớ… ^^~

Chương 1:

Thuộc tính của công, vì hắn là nhân vật chính trong đam mỹ văn, cho nên được đưa ra là một tuyệt thế công, vô cùng tốt, bộ dạng đẹp trai, có tiền, có quyền, cho nên không cần nhiều lời, tiếp đó là vừa ôn nhu lại…. Có điểm vợ hiền, đúng vậy, hắn biết nấu cơm. Có thể khái quát trong một câu nói, đây đại khái chính là nam thứ điển hình trong ngôn tình văn đi. Sau đó, công chính là tổng giám đốc của một công ty, ba hắn là chủ tịch.

Mà thụ thì, chính là một nữ vương thụ lạnh lùng kiêu ngạo, bộ dạng cũng thực…. Xinh đẹp. Năng lực làm việc rất cao, nhưng bởi vì y thích vị tổng tài nọ, nên nguyện ý làm trợ lý tổng tài cho người ta.

Thụ thích vị tổng tài kia a… Chính là tạo hình nhân vật tổng tài điển hình trong tiểu thuyết a, lãnh khốc a, lãnh huyết a, bị muỗi cắn đốt nhang muỗi làm cháy công ty cũng mặc kệ a, mặc dù có năng lực nhưng nhìn vào thật đáng sợ a, vừa thấy người ta thì tà mị cười, sau đó lại nói nhỏ rằng dù ngươi có la rách họng cũng không ai đến cứu ngươi a, bạo công a…

Nhưng mà nữ vương thụ vẫn thích tổng tài này, không biết là do bị cận thị nặng hay là dính ghèn.

Mà ôn nhu công đây, kỳ thật cũng có người mình thích, chính là tiểu học đệ! Tiểu học đệ là một bình phàm thụ, bình phàm đến mức không thể bình phàm hơn, cho nên nếu lấy y làm nhân vật chính thụ trong đam mỹ văn mà nói, chắc chắn sẽ bị tổ đội văn dòm ngó qua loa, đại khái chỉ có thể dán mác “ngốc manh thụ”. Bất quá, giữa cuộc sống bình thường thì ai sẽ thích một người không có gì nổi bật như vậy a, ánh mắt của ôn nhu công chính là bị dính ghèn đấy ạ! Bất quá  trên người bình phàm thụ cũng có một hai cái ưu điểm chứ lị, cho nên bình phàm thụ có chút… đại khái chính là… Thiện lương và tinh thần phấn đấu.

Tổng tài biết nữ vương thụ thích hắn, bất quá hắn lạnh lùng như vậy, khẩng định là sẽ cố tỏ vẻ khinh thường rồi, thích là chuyện của ngươi, miễn không ảnh hưởng đến công việc, hảo hảo làm tốt công tác mới là trọng yếu.

Ôn nhu công vốn muốn sắp xếp bình phàm thụ làm việc ở công ty của mình, cơ mà bình phàm thụ muốn tự mình lập nghiệp, đã cự tuyệt giúp đỡ của ôn nhu công, nói chính mính sẽ làm được. Vì thế bình phàm thụ đã tìm được một công việc, là một tiểu viên chức nho nhỏ trong công ty của tổng tài công.

Sau đó, chính là tình huống như thế này, bình phàm thụ mắc lỗi khắp nơi, chỗ nào cũng chọc tới tổng tài công, sau đó tổng tài liền sử dụng chút thuộc tính S, cảm thấy thiếu thốn một chút thuộc tính M, và rồi coi trọng bình phàm thụ! Đừng có hỏi hắn cảm thấy thế nào, có lẽ là bởi vì thấy người này thiện lương, có lẽ là cảm thấy người này có hương vị bình thường như thức ăn trên bàn của mẹ, có lẽ cảm thấy tính cách tạc mao của y thật khả ái, có lẽ là cảm thấy tinh thần lạc quan của hắn thật hấp dẫn người, tóm lại, tiểu thuyết ngôn tình bình thường gọi là nam chính thích nữ chim sẻ, còn tiểu thuyết đam mỹ thì gọi là công thích bình phàm thụ, ở đây chính là tổng tài thích cũng như thế cả thôi.

Cho nên nói a, ánh mắt của họ sao lại ra nông nỗi ấy a, trong đầu nghĩ thế nào a!

Cho nên về sau, chúng ta có tình tiết ôn nhu công và tổng tài công trở thành tình địch.

Mà nữ vương thụ kia, sau khi hoàn thành công tác, chợt thấy tổng tài công thực để ý bình phàm thụ, cảm thấy bình phàm thụ không vừa mắt, cho nên →_→ bằng mọi cách tìm ra bình phàm thụ.

Bình phàm thụ vốn dĩ dây thần kinh có điểm thô to, cho nên không cảm giác được, nhưng về sau cũng chú ý đến một chút không thích hợp, hình như nữ vương thụ không xem mình vừa mắt a.

Cho nên bình phàm thụ có điểm uể oải, khiến cho công việc không được tốt, tâm sự với ôn nhu công, mong hắn cho mình một chủ ý, gì mà làm thế nào để hòa đồng với đồng nghiệp linh tinh. Vì thế ôn nhu công tư vấn cho y một vài chủ ý, cũng bắt đầu để ý đến nữ vương thụ, người này trước kia cùng với tổng tài công bàn bạc làm ăn đã từng gặp qua, năng lực công tác tốt, vô cùng tốt, nếu đặt ở vị trí trợ lí này quả thực chính là nhân tài không được trọng dụng, bất quá không nghĩ tới tâm địa lại độc ác như rắn rết vậy, lại đi làm khó xử tiểu học đệ yêu quý của ta. Vốn dĩ muốn nhẫn lại nhưng lại không thể nhẫn, vì thế ôn nhu công bắt đầu tìm đến nữ vương thụ gây phiền phức.

Thủ đoạn của ôn nhu công có đểm ngây thơ… Được rồi, là vô cùng ngây thơ! Tỷ như, giữa trời mưa lái xe gần bên người nữ vương thụ, tiện thể làm nước bắn hết lên người y, hoặc là khi nữ vương thụ đến công ty của hắn bàn chuyện làm ăn, hắn sẽ gây đủ loại khó xử, còn không cẩn thận làm dổ cà phên lên người y nữa. Nữ vương thụ vẫn cắn răng nhịn.

Mà đồng thời, bình phàm thụ bắt đầu thực thi kế hoạch mà ôn nhu công đề nghị, nhưng nữ vương thụ thấy y vẫn không vừa mắt, không thể hóa giải được, cho nên vẫn gây khó khăn cho y.

Kết quả là chuyện bắt nạt này đã bị tổng tài công thấy được, mà bên cạnh đó tổng tài công đã thích bình phàm thụ mất rồi, đương nhiên sẽ không để người mình thích chịu ủy khuất, cho nên tìm nữ vương thụ nói chuyện một chút….. Được rồi, là đơn phương cảnh cáo, nói y phải cách xa bình phàm thụ một chút. Khiến nữ vương thụ thật khổ sở a.

Tổng tài công tuy rằng đối với người khác rất lạnh lùng, nhưng mà đối với người mình thích đưng nhiên là không như vậy, cho nên dưới sự tấn công ôn nhu của hắn, bình phàm thụ đã…. rơi vào tay giặc. Đáng thương cho chân chính ôn nhu công, rõ ràng hắn mới chính là người ôn nhu thật sự. Cho nên nói, quả nhiên là có đối lập mới có hiệu quả, tổng tài công trước mặt mọi người thì khi dễ bình phàm thụ, mặt sau lại cưng chiều sủng nịnh hết mình, mọi người có thấy điểm bất đồng ở đây không, đây chính là chứng Stockholm tổng hợp. Cũng không thể nói đây là rơi vào tay giặc a, bởi vì nơi này vốn là địa bàn của tổng tài công, huống chi quần chúng nhân dân lúc nào cũng thích nghe về câu chuyện về chim sẻ biến thành phượng hoàng a.

Vì thế, sau khi tổng tài công bắt được bình phàm thụ, bọn họ sẽ sống cùng nhau a! Cho nên nữ vương thụ hoa lệ đã thất tình!!!!!!

Đồng thời còn có ôn nhu công nữa.

Khi ôn nhu công nghe được tiểu học đệ nói mình đã thích người khác, hơn nữa lại là tổng tài chỉ có trong tiểu thuyết ở công ty bên cạnh, nhất thời cảm giác giống như bị sét đánh cháy đen thui.

Tiểu học đệ nhìn ôn nhu công đang hóa thạch, nói, học trưởng, anh làm sao vậy, anh sẽ không…. Sẽ không coi thường đồng tính luyến ái đi?

Ôn nhu công làm sao có thể thốt ra được rằng hắn đã thầm mến y thật lâu rồi, cho nên cũng chỉ nói mình không hề kỳ thị đồng tính luyến ái, chỉ là cảm thấy rất kinh ngạc, bởi vì luôn nghĩ em sẽ tìm một nữ sinh khả ái ngây thơ mà thôi…..

Đúng vậy, làm sao ôn nhu công có thể kỳ thị đồng tính luyến ái được, hắn chính là một lão đầu trong số đó a!

Ôn nhu công thất tình, trong lòng nghẹn ứ một cỗ khí nóng giận, giận chó đánh mèo, trách cứ khi nữ vương thụ đến đây, y đã thích tổng tài công nhiều năm như vậy rồi, sao không tóm lấy hắn vào tay, để bây giờ hắn cướp mất tiểu học đệ của mình!

Nữ vương thụ thích tổng tài công, rất nhiều người đều biết chuyện.

Vì thế khi ôn nhu công thất tình, trực tiếp tìm đến nữ vương thụ gây phiền toái. Lái xe làm ướt hết y mới chỉ là chút lòng thành, đổ cà phê lên người y có là gì to tát, ôn nhu công trực tiếp bắt đầu hưởng thụ thói quen bắt nạt nữ vương thụ! Ơ! Tại sao phương hướng phát triển tại hai công ty lại hoàn toàn bất đồng như vậy!

Nữ vương thụ cuối cùng cũng nhìn ra điểm không thích hợp khi đến đây. Tổng giám đốc hào hoa phong nhã của công ty bên cạnh hóa ra lại là loại mặt người dạ thú sao? Cho nên nữ vương thụ tức giận đến bùng nổ, đặc quyền cao nhất ở đây vẫn là chủ tịch. Làm bắn nước lên người ông đây thì ông liền quét sơn lên xe ngươi, đổ cà phê vào người ông thì ông đổ trà lại, như vậy không tệ đi. Ông cũng bắt đầu tiếp khách kiểu của ngươi, làm cho ngươi không thể nào sung sướng!

Tóm lại, họ đã quên mất chuyện thất tình của mình.

2.

Dù họ có đánh nhau cũng phải có điểm tiến triển.

Một buổi tối đẹp trời nọ, dưới sự dẫn dắt của bạn bè, nữ vương thụ đã đến gay bar.

Đây là lần đầu tiên y tới nơi này, khó tránh khỏi có chút khẩn trương, mặc dù mặt ngoài nhìn y vẫn lãnh diễm và cao quý như vậy.

Sau đó bởi vì không cẩn thận nên bị người ta hạ thuốc! Dù sao nữ vương thụ vẫn là thụ mà thôi, trong cái vòng luẩn quẩn bé nhỏ này, người vừa có điểm tà mị, lại mang theo chút phong cách thanh tao, khẳng định là khẩu vị được hoan nghênh.

Mà lúc này, bạn của y đang rất cao hứng, đùa bỡn nam nhân.

Đáng thương cho nữ vương thụ, không  bảo vệ được tấm thân xử nam, đúng vậy, nữ vương thụ vẫn là xử nam!

Vì thế một kẻ có bộ dáng đáng khinh đem nữ vương thụ đến WC, vừa lúc đấy, gặp ôn nhu công đang rửa tay.

Kỳ thật ôn nhu công cũng bỏ đi, bất quá bởi vì bạn bè lôi kéo cho nên mới tới nơi này, cũng muốn tìm ai đó làm quen, nói không chừng có thể quên bình phàm thụ, bạn bè đều nói, không nên thắt cổ  chết vì một cái cây, huống chi bình phàm thụ còn chưa phải là của mình.

Ôn nhu công vô cùng kinh ngạc nhìn nữ vương thụ bị nam nhân đáng kinh phi lễ, đã vậy lại còn ở WC mà nghênh ngang, nam nhân đáng khinh phát hiện ôn nhu công đang nhìn chằm chằm mình, liền trừng mắt, lại phát hiện bộ dáng đối phương cũng không tệ, vì thế đã nói, muốn cùng chơi 3P không.

Ôn nhu công cuối cùng cũng nhìn ra điểm thích hợp ở đây, tuyệt đối là nữ vương thụ bị loại vô sỉ này hạ dược, vì thế ôn nhu công trở thành anh hùng cứu mỹ nhân, cho nam nhân đáng kinh một quyền, dù sao ôn nhu công cũng từng luyện qua, cái gì mà Judo… một quyền tung ra, nam nhân đáng kinh nhất thời choáng váng, cả người chỉ muốn hôn mê.

Không có nam nhân đáng khinh chống đỡ, nữ vương thụ cả người mềm nhũn ngã xuống.

Mặc dù bình thường ôn nhu công vốn không nhìn nữ vương thụ vừa mắt, nhưng dù sao đây cũng là ân oán cá nhân, hắn vẫn rất khâm phục năng lực làm việc của người này, lúc này đương nhiên không thể khoanh tay đứng nhìn, vì thế rất có tinh thần hiệp nghĩa lôi nữ vương thụ về nhà, tại vì hắn không biết nữ vương thụ ở đâu, cho nên đành mang về nhà mình.

Ôn nhu công ở cùng với ba mẹ, ba mẹ cũng biết hắn là đồng tính, nhưng tư tưởng của ba mẹ rất cởi mở, đồng tính thì đồng tính, không phải rất nhiều nam nhân nổi tiếng cũng là đồng tính đó hay sao? Cho nên hai vị lão nhân gia tự thuyết minh rằng con trai ta thực vĩ đại a! Ây, có phải đã lạc quan quá hay không?

Ôn nhu công nhớ là ba mẹ của ôn nhu công vừa mới đi du lịch, cho nên hắn mới dám đem người về nhà, bởi vì người bị như thế này cũng không tiện đưa đến bện viện.

Nhưng mà hắn không nghĩ tới, khi hắn mang người về nhà, ba mẹ hắn đang ngồi xem ti vi…. Vì thế bốn con mắt trừng rất lớn, nhìn con trai đang đỡ một người nhìn rất được, nhưng nhìn tình trạng hiện tại thật không giống nam nhân. Ôn nhu công rất là xấu hổ, nhưng vẫn nên mang người ta về giường đã, vì xảy ra vấn đề ngoài ý muốn, ôn nhu công đành mang người về phòng mình.

Hai lão nhân ngồi đối diện nhau, trong nháy mắt – “Đây chính là con dâu của mình sao?”

Chủ tịch nhớ lại, có lẽ là như vậy, đứa nhỏ này ông đã thấy, chính là trợ lý tổng tài của công ty bên cạnh. “Tuy chỉ là một trợ lí, nhưng năng lực làm việc không tệ a, nhi tử bắt được y rất tốt. Nha, hắc hắc hắc, không sai, đem y về đây, tương lai của công ty chắc chắn sẽ rất phát triển.”

Chủ tịch phu nhân gật đầu tỏ vẻ đồng ý, có vợ hiền trợ giúp con trai, quả là không tệ.

Vì thế ôn nhu công không biết rằng ở dưới lầu, ba mẹ của mình đã ghép mình và nữ vương thụ thành một đôi.

Khi ôn nhu công đem người đặt lên giường của mình, nhìn sắc mặt của nữ vương thụ đỏ lên, không biết tà niệm ở đâu sinh ra, muốn hôn y. Nhưng khi hắn vừa muốn hôn, thì bác sỹ đến, tụt cảm xúc. Ôn nhu công tỏ vẻ vô cùng tiếc nuối, “Không đúng, tiếc nuối cái gì, sao mình phải tiếc nuối a?”

Bác sỹ kiểm tra nữ vương thụ một chút, kiểm tra xong thì tiêm thuốc, sau đó dặn dò ôn nhu công vài câu, nói cho hắn biết tiếp theo phải làm như thế nào, sau đó liền rời đi.

Ôn nhu công nhìn nữ vương thụ đã dịu đi, thở dài nhẹ nhõm một hơi, ra khỏi phòng đi tìm ba mẹ, nên giải thích một chút, nếu không bị ba mẹ hiểu lầm cũng không hay.

Bất quá hiểu làm thì cũng đã hiểu lầm rồi. Bọn họ trách cứ ôn nhu công, “Sao con không ở cùng người ta a? Mà cậu ấy bị làm sao vậy?”

Ôn nhu công đương nhiên không thể nói là cậu ấy bị chuốc dược nọ kia, vì thế đành nói dối thành phát sốt.

Sau đó chủ tịch phu nhân đã nói, “Trách không được nhìn mặt lại hồng như vậy. Được rồi, con mau đi chăm sóc người ta đi.”

Ôn nhu công tưởng phải giải thích rất nhiều, bởi vì nhìn ba mẹ giống như hiểu lầm vô cùng sâu sắc, nhưng lại không biết nói thế nào, thôi thì cứ hiểu lầm đi, cũng chẳng thành sự thật được, liền đi vào nhìn nữ vương thụ.

Nữ vương thụ đúng ra rất được a, thời điểm ngủ sẽ im lặng, lông mi lại thật dài, vừa nhìn đã muốn sờ, vì thế ôn nhu công liền vuốt ve một chút. Đôi môi hồng hồng, nhìn đã muốn hôn, vì thế ôn nhu công liền….. Không hôn, hắn vẫn có điểm lý trí.

Ôn nhu công nhớ lại, lúc ngủ thật hiền lành, nhưng tại sao khi tỉnh dậy lại xù lông cắn người cơ chứ, hắn nhớ rõ ngày đó, nữ vương thụ liền hắt một chén trà vào đũng quần hắn, nghĩ lại còn đau, đó là trà nóng a….

Một lúc lâu sau, ôn nhu công đi rửa mặt qua loa rồi đi ngủ, có chuyện gì thì ngày mai nói cũng được. Sau khi tùy tiện tắm rửa một chút ôn nhu công liền chui tọt vào ổ chăn mà ngủ, dù sao cũng đều là nam nhân cả thôi, cùng nhau ngủ cũng không có gì to tát.

Vì thế, nữ vương thụ được đồng hồ sinh học đánh thức vào buổi sáng liền phát hiện, mình bị ôn nhu công ôm ngủ, rất kinh hách, nhớ lại chuyện tối hôm qua, hình như mình bị trúng thuốc, sau đó mặt mũi liền tái nhợt. Sau đó lại phát hiện mình vẫn còn mặc quần áo, trên người cũng không có chỗ nào không thoải mái, yên lặng thở dài nhẹ nhõm một hơi, sau đó quay đầu sang ôn nhu công, “Chẳng lẽ tối qua mình đè hắn?”

Ngay khi nữ vương thụ miên man chìm trong đống suy nghĩ của mình, ôn nhu công liền tình dậy, nhìn thấy khuôn mặt của nữ vương thụ được nắng mai chiếu xuống, tóc gáy còn hơi bung lên lại cso cảm giác rực rỡ, ôn nhu công liền không suy nghĩ được gì cả, hôn nữ vương thụ một cái, nói chào buổi sáng.

Tình hình này nhìn kiểu gì cũng giống một đôi phu thê đã mấy chục năm ngủ cùng một chỗ!

Nữ vương thụ nhất thời liền phát hỏa, nụ hôn đầu tiên của mình a!

Vì thế nữ vương thụ liền tặng cho ôn nhu công một cái tát, sau đó rời giường.

Ôn nhu công tự biết mình đuối lí, cho nên cũng không nói gì cả…..

Sau đó nữ vương thụ liền hỏi vì sao mình lại ở cùng một chỗ với ôn nhu công, nơi đây là nơi nào, tối hôm qua đã xảy ra chuyện gì.

Ôn nhu công liền nói cho y biết đã xảy ra cái gì, hơn nữa còn cố ý nhấn mạnh + bịa đặt một đoạn nữ vương thụ đã cố tình tỏ ra dâm đãng thế nào quyến rũ mình lên giường, chính mình lại giống như Liễu Hạ Huệ cự tuyệt dụ dỗ của y. Nữ vương thụ nghe xong mà mặt đỏ tai hồng, hồng đến mức giống như màu của trái cà chua. Ôn nhu công thấy thế thì vô cùng vui vẻ. Bất quá, hắn vẫn xem nhẹ năng lực ác độc trong lời nói của nữ vương thụ, chỉ nghe nữ vương thụ nói: “Ha ha, như vậy mà anh cũng không có phản ứng gì sao, chẳng lẽ là mắc bệnh liệt dương.”

Nói xong nữ vương thụ liền đi ra ngoài, cũng không thèm cho ôn nhu công một cơ hội biện bạch.

Ôn nhu công thật sự tức đến rụng cả răng, bất quá chỉ có thể tự mình nuốt xuống.

Ba mẹ công đều rời giường, nhìn thấy nữ vương thụ đi ra, nhất thời hai mắt liền sáng lên.

Ba mẹ liền nhiệt tình mời y ở lại ăn sáng.

Nữ vương thụ rất lễ phép nhưng lại nhẹ nhàng cự tuyệt, ba mẹ chỉ có thể tiếc nuối nhìn y rời đi.

Sau đó hung hăng trừng mắt nhìn công một cái, cho rằng nhất định chính hắn đem con dâu yêu quý của hai người làm tức giận đến mức bỏ đi rồi, thật đúng là vô tích sự.

Công tỏ vẻ mình rất vô tội, người ta mới sáng sớm không những bị người ta đánh còn bị ba mẹ lườm cho cháy mặt. Rõ ràng là người tốt mà! Oán khí không có chỗ phát tiết, ôn nhu công chỉ có thể chọc chọc trứng chần nước sôi. Sau đó đã bị mẹ đánh cho một phát: “Không được làm hỏng thức ăn!”

Ôn nhu công vô cùng ủy khuất.

3.

Sau ngày ấy, hai người vẫn gặp nhau.

Chỉ có điều đã không còn giương cung bạt kiếm như trước đây, gặp mặt chỉ nói khách sáo một hai câu, người bên ngoài nhìn thấy chẳng thấy khách sáo đâu, chỉ thấy không khí ấy thật “tình cảm”.

Nữ vương thụ vẫn luôn cảm kích ôn nhu công đã cứu y trong quán bar, cho nên thái độ cũng không tệ lắm, ngược lại lại khiến ôn nhu công không thích ứng được.

Hai người ở trong quán bar uống rượu, uống nhiều lắm, liền mở máy hát karaoke.

Ôn nhu công chế nhạo nữ vương thụ, nói y làm trợ lý nhiều năm như vậy, giúp người ta kiếm không ít tiền, cuối cùng lại không túm được người ấy.

Nữ vương thụ cười ha ha, nói hắn không phải cũng giống như vậy, bên tiểu học đệ nhiều năm như vậy, cuối cùng lại bị người ta cướp mất.

Ôn nhu công nói, “Đúng là giống nhau.”

Nữ vương thụ nói, “Làm sao có thể giống nhau được, người kia của tôi còn biết tôi thích hắn, hắn không thích tôi tôi cũng không có cách, còn anh, cậu ta căn bản chưa từng biết anh thích cậu ta, chỉ sợ, cậu ấy còn không biết anh cũng là người đồng tính đi! Thật là đồ ngốc đáng thương a!”

Nữ vương thụ cười nhạo không chút hạ thủ lưu tình.

Ôn nhu công bị nói đến ủ rũ.

Nữ vương thụ vẫn tiếp tục lời nói ác độc của mình, “Bọn họ đều bảo anh ôn nhu à, tôi thấy anh chính là yếu đuối, khúm núm, không biết tranh thủ mà nắm chặt cơ hội, cho nên mới bị người ta xen ngang. Tôi đây cũng từng tranh thủ qua, cũng không cần tiếc nuối, mặc dù bại bởi một người như vậy thực không cam lòng, còn anh??? Ha ha…”

Ôn nhu công vốn muốn quên đi mọi chuyện, nhưng lại bị người khác đào ra mà nói.

Nhưng ngại xấu mặt nên không thể nào tức giận, chỉ có thể uống rượu, uống rượu, uống rượu, uống rượu.

Cho nên cuối cùng, ôn nhu công vẫn say cho dù tửu lượng tốt lắm, còn người có tửu lượng không tốt lắm là nữ vương thụ cũng không mấy thanh tỉnh.

Bất quá nữ vương thụ vẫn có đủ lí trí mà hành động, đem kẻ say như chết kia dìu ra khỏi quán bar, đóng gói mang về nhà mình, tuy rằng lần trước y đã tới nhà ôn nhu công, nhưng mà tình huống hiện tại lại lộn xộn thế này, thật sự lười giải thích, đành mang về nhà mình.

Su khi đem người mang về, y cũng rất có lòng mà đem ôn nhu công ném lên sô pha, còn mình thì tắm rửa xong liền lên giường đi ngủ.

Y cảm thấy mình không bỏ lại hắn ở quán bar chính là đã hết lòng quan tâm giúp đỡ rồi.

Vì thế ôn nhu công đáng thương cứ như vậy mà ngủ thẳng cẳng đến khi thức dậy, sáng sớm tỉnh lại, không những đau đầu, mà còn bị sái cổ. Tư thế ngủ trên sô pha không đúng.

Nhìn cảnh vật xung quanh, ôn nhu công liền phát hiện mình đang ở một địa phương xa lạ, trong một cái nhà trọ hạ cấp, phòng khách đóng đầy đinh, trên tường còn ẩm mốc, cái bàn cạnh cửa sổ đặt không ít sách, thất loạn bát tao, cửa phòng cũ nát.

Ngay khi ôn nhu công đang chăm chú quan sát, cửa phòng ngủ đột nhiên mở ra, nữ vương thụ mặc duy nhất một cái quần tam giác nhỏ cùng với cái áo phông quá cỡ lò dò đi ra.

Cổ áo phông rất lớn nên có thể thấy không sót chút xương quai xanh nào, ôn nhu công nhìn mà cảm thấy miệng mình có điểm khô.

Nhìn xuống bên dưới, đó là đôi chân tinh tế thon dài, rõ ràng là đang câu dẫn hắn mà.

Ôn nhu công cảm thấy mình bắt đầu nóng dần lên.

Nữ vương thụ dụi dụi mắt, rốt cục thấy được ôn nhu công đang ngồi nghệt mặt trên sô pha, liền hỏi, “Sao anh còn chưa đi?”

Sau đó liền đi vào WC, không thèm để ý đến hắn.

Ôn nhu công nhìn theo, cái WC kia cũng bé tí tẹo.

A, đúng là đồ keo kiệt.

Cuối cùng ôn nhu công vẫn làm bữa sáng cho nữ vương thụ rồi mới đi.

Bởi vì hắn vô tình phát hiện nữ vương thụ không ăn sáng, cảm thấy như vậy là không tốt, vì thế thấy trong tủ lạnh có chút nguyên liệu nấu ăn, trứng gà, hắn liền làm trứng chần nước sôi.

Ôn nhu công nói, “Không ăn sáng là không tốt.”

Nữ vương thụ nói, “Anh quản nhiều như thế làm cái gì?”

Ôn nhu công giận, lòng tốt của mình đặt không đúng chỗ, “Không cho tôi quản thì thôi, được, tôi đi.”

Vì thế ôn nhu công bước đi.

Nữ vương thụ ăn trứng, uống sữa, thấy ôn nhu công thở phì phì bước đi như vậy, cũng hiểu được lời nói của mình vừa rồi có bao nhiêu nghiêm trọng.

Bất quá……. Nữ vương thụ lại nghĩ, một đại nam nhân nhỏ mọn, có chút xíu đã tức giận rồi, không trách đến giờ vẫn chưa có người yêu.

Vì thế tiếp tục vô tư mà ăn trứng.

Sau lần đó, lần gặp tiếp theo của hai người là sau khi tan tầm.

Ôn nhu công chắc chắn sẽ không thừa nhận chuyện mình tức giận mà trốn tránh nữ vương thụ.

Ôn nhu công vừa lái xe rời gara liền thấy nữ vương thụ từ tòa nhà bên cạnh đi ra, không biết vì sao liền có ý tưởng muốn đưa y một đoạn đường.

Không đợi hắn thực hiện ý tưởng, đã thấy nữ vương thụ bị xe đụng phải.

Nữ vương thụ, y, ở hành lang cho người đi bộ, bị một chiếc, xe đạp nhi đồng, đụng phải.

Ôn nhu công bị tình huống này làm cho

!

Người đi bộ ven đường cũng

.

Người bạn nhỏ đi xe đạp vô cùng sợ, bởi vì mình vừa gây ra rắc rối. Cậu bạn nhỏ nói không nên lời, khóc nức nở hỏi: “Chú ơi, chú không sao chữ? Cháu… Cháu không hề cố ý….”

Nữ vương thụ dương nhiên sao có thể so so với cậu bạn nhỏ, chỉ ngồi xổm xuống nhìn thương thế của mình. Sau đó vừa động, phát hiện cổ chân bị trặc. Nghĩ nghĩ, lúc này chỉ còn cách tự túc bắt xe đi bệnh viện viện.

Ôn nhu công sau một hồi

cũng đã xuống xe, dù sao hắn và nữ vương thụ cũng có thể coi như là….. bạn bè một thời gian, không thể làm lơ coi như không phát hiện được.

Ôn nhu công nói với nữ vương thụ, “Để tôi đưa cậu đi bệnh viện.”

Có cu li miễn phí, nữ vương thụ cũng không nói thêm nữa, nói đã làm phiền, sau đó vào xe của ôn nhu công mà đến bệnh viện.

Nữ vương thụ nói, lái xe đến bệnh viện tiểu khu XX là được.

Tiểu khu XX chính là khu nữ vương thụ ở.

Ôn nhu công nhớ lại cảnh tượng mấy ngày hôm trước, cảm thấy nơi này vốn không phải dành cho người ở, huống chi bây giờ nữ vương thụ còn đang bị thương. Ôn nhu công dù sao cũng là ôn nhu, cho nên tính đem người mang về nhà mình dưỡng bệnh.

Nữ vương thụ cũng không thật sự muốn đồng ý, dù sao mình có phải là phế nhân đâu, hơn nữa quấy rầy nhà người ta cũng không tốt.

Ôn nhu công nói, “Tôi không để ý, cậu để ý làm cái gì? Ba mẹ tôi hiếu khách lắm. Cậu không cần khách khí đâu. Còn xem tôi là bạn bè không?”

Đương nhiên, ba mẹ hiếu khách kỳ thật là do ôn nhu công tán dóc thôi.

Nữ vương thụ muốn nói chúng ta là bạn bè khi nào, nhưng lại nhịn xuống, dù sao nữ vương thụ vẫn nhận biết được lời nói ác độc của mình.

Vì thế nữ vương thụ nghĩ nghĩ nói, “Tôi đến nhà anh không có đồ dùng sinh hoạt, vô cùng bất tiện a.”

Ôn nhu công lập tức vỗ ngực nói thẳng thắng, “Dùng của tôi a.” Nhưng khi nhìn đến sự khác biệt về hình thể giữa hai con người, cũng không nói được gì cả, cho nên đành nói, “Vậy trước hết về nhà cậu, thu thập hành lý.”

Cho nên, nữ vương thụ chỉ có thể thỏa hiệp, ai bảo bác sỹ thực tập kia đem chân mình gói thành cái bánh chưng cơ chứ. Rõ ràng chỉ là trẹo chân, mà kết quả thành ra cứ  như là gãy hẳn.

Nữ vương thụ đến ở nhà ôn nhu công, được mọi người nhiệt liệt hoan nghênh.

Nói ra cũng có chút khoa trương, nhưng mà cũng không kém như vậy là mấy, ít nhất ba mẹ ôn nhu công vô cùng cao hứng, càng nhìn con dâu, càng lúc càng thấy thuận mắt hơn.

Đang nói đến lý do nữ vương thụ bị thương, mẹ của công oán trách bảo ôn nhu công quá mức bất cẩn, tại sao lại có thể để nữ vương thụ bị thương nặng như vậy.

Cho nên………. Nữ vương thụ nghĩ, hai vị lão nhân gia lại hiểu lầm cái gì đây?

Ôn nhu công lại nghĩ, cũng không phải mình đi xe đạp đâm vào, tại sao lại có liện quan đến mình?

Bất quá hắn không có đem mấy lời này nói ra, chỉ cười đáp vâng vâng…

Vì thế không khí của bữa cơm vô cùng quỷ dị.

Sau khi ăn xong, ôn nhu công bảo người giúp việc thu xếp phòng khách một chút để cho nữ vương thụ đến ở. Phòng khách ở ngay cạnh phòng của ôn nhu công, tiện thể chiếu cố người bên cạnh.

Mẹ của công nhìn thoáng qua ba của công, ý tứ rằng, “Tại sao lại ở phòng khách?”

Ba của công nhẹ nhàng lắc đầu nói, “Người trẻ tuổi đương nhiên là còn thẹn thùng, làm sao có thể dễ dàng nói cho chúng ta biết được, chúng ta không nên chen ngang a.”

Mẹ của công thở dài, “Không phải vẫn nói nhiệt tình của tuổi trẻ không có gì có thể cản trở, vì sao thời điểm mấu chốt như vậy lại lo lắng vớ vẩn cơ chứ.”

Ôn nhu công thấy ba mẹ mình nghĩ về bọn họ như vậy, chỉ muốn hộc máu mà thăng thiên.

4.

Nữ vương thụ ở trong nhà ôn nhu công nửa tháng liền trở về.

Ba mẹ công đều vô cùng luyến tiếc.

Trong lúc này, nữ vương thụ được chăm sóc cẩn thận, cả người đã béo lên một vòng. Đương nhiên, vẫn thuộc phần tử gầy ốm →_→.

Mà ôn nhu công thì, ngày đầu tiên nữ vương thụ vào ở, liền nói với y, “Tắm rửa có gì bất tiện thì cứ nhờ tôi, tôi giúp cậu.”

Nữ vương thụ đỏ mặt đem hắn đuổi ra ngoài.

Ôn nhu công thấy nữ vương thụ đỏ mặt như vậy, vốn dĩ trong tư tưởng vô cùng thuần khiết mong muốn giúp người làm niềm vui liền nảy sinh một ít ý tưởng thiếu nhi không nên biết gì đó, vì thế cũng đỏ mặt thep, mắng một tiếng, “Thèm vào, tôi cũng không phải là sắc lang.”

Bởi vì ở nhà của ôn nhu công mười mấy ngày nay, nữ vương thụ đều được ôn nhu công đưa đi đón về.

Sau đó cũng rất tự nhiên mà trở thành tâm điểm của thông tấn xã vỉa hè.

Mọi người nghị luận vô cùng sôi nổi:

- Hình như nữ vương thụ đang cặp kè với tổng giám đốc của công ty bên cạnh?

- Cũng được a, nữ vương thụ rất tốt, mà tổng giám đốc công ty kế bên cũng rất được, hai người vô cùng xứng đôi.

- Như vậy cũng tốt, nữ vương thụ cuối cùng cũng không chết theo mối thâm tình với tổng tài của chúng ta, tổng tài của chúng ta vốn không giống người trong hiện thực a!

- A…a… Vì sao nam nhân có bộ dạng đẹp trai đều là đồng tính?

- A, tôi thấy đồng tính cũng tốt.

……… Bên trong, nữ vương thụ cũng lười phản bác, mặc kệ cho bọn họ muốn nói gì thì nói đi.

Bình phàm thụ đương nhiên cũng nghe thấy đề tài nghị luận này, sau đó còn nổi hứng đi làm sớm rình xem, cuối cùng phát hiện đúng là học trưởng của mình đưa nữ vương thụ đi làm.

Bình phàm thụ bị dọa rồi. Chẳng lẽ học trưởng của mình là một người đồng tính sao?

Tổng tài công sủng nịnh vân vê hai má bình phàm thụ nói, “Hóa ra em không biết?” Nhưng mà tổng tài công sẽ không nói cho bình phàm thụ biết chuyện học trưởng của y thích y đâu. Vại dấm chua của tổng tài công chính là vô địch thiên hạ.

Bình phàm thụ lắc đầu không biết. Lại mỉm cười nói, “Như vậy cũng tốt, nữ vương thụ cuối cùng cũng tìm được tình yêu của mình, cũng sẽ không vì thích anh mà khổ sở nữa. Em tin học trưởng chắc chắn sẽ mang lại hạnh phúc đến cho anh ấy! Em cũng không phải lo lắng anh ấy tranh giành anh với em nữa!” Nói xong, bình phàm thụ liền hôn tổng tài công một cái.

Ánh mắt của tổng tài công ngay lập tức liền thay đổi, ban ngày ban mặt trở thành dã thú động dục, nhéo mông bình phàm thụ một cái, nói y là tiểu yêu tinh, sau đó ngay trong văn phòng mà xử lý thứ đã đứng lên, cả văn phòng ngập tràn hơi thở ám muội, có ai đó thuận tiện tiêu hóa cơm trưa.

Sau đó ta có tổng kết bên dưới, qua mười mấy ngày sớm chiều ở chung, kết quả là, thái độ của nữ vương thụ đối với ôn nhu công đã tốt lên rất nhiều, ít nhất xem hắn như là bạn bè chân chính.

Chân của nữ vương thụ đã hoàn toàn khỏi hẳn, ôn nhu công lấy danh nghĩa chúc mừng y mà mời y đi ăn cơm.

Nữ vương thụ không thể từ chối.

Bữa tối dưới ánh nến, không khí mập mờ ái muỗi, có điều cả hai đương sự không nghĩ nhiều như vậy.

Hai người rất bình thường ăn bữa tối, ôn nhu công rót một chén, nữ vương thụ uống một chén.

thế hai người đương nhiên là lại say rượu.

Sau đó bọn họ lại đến nhà của nữ vương thụ. Tuy rằng ôn nhu công chẳng ưa thích chỗ này tý nào, nhưng mà cố gắng ở thôi, thật sự chẳng muốn di chuyển a/

Bất quá lần này ôn nhu công không phải ủy khuất nằm trên sô pha mà ngủ qua đêm, hắn đã có thể leo lên giường của nữ vương thụ, thật đáng mừng.

Vì thế cho nên bọ họ sẽ say rượu loạn tính sao? Đáp án……Không có loạn tính ở đây.

Ôn nhu công hôn rồi sờ soạng nữ vương thụ một phen, để lại ở trên cổ, trên xương quai xanh vài cái ô mai, rồi mới thỏa mãn ngủ.

Mà nữ vương thụ so với hắn nhỏ bé hơn, cho nên đành thuận theo như vậy.

Sau đó ngày hôm sau đi làm, nữ vương thụ phát hiên mọi người nhìn mình bằng ánh mắt vô cùng kỳ quái, đến WC nhìn một chút, phát hiện trên cổ mình có cả đống ô mai, nhất thời đen mặt.

Bình phàm thụ càng ngày càng có vẻ bà tám. Giữa trưa, khi đi lên văn phòng tổng tài tìm tổng tài công ăn cơm, khi đi ngang qua bàn công  tác của nữ vương thụ nhìn thấy trên cổ y có một khối hồng ngân, ánh mắt tái đi, vọt lẹ vào văn phòng tìm tổng tài công tám chuyện – kinh thiên động địa! Nữ vương thụ rốt cuộc đã bị ăn rồi sao?!

Mà ở bên kia, ôn nhu công nghiễm nhiên không biết bởi vì đêm qua nhất thời quật khởi, làm hại nữ vương thụ trở thành trung tâm bát quái, còn đang nghĩ, đêm nay sẽ mang nữ vương thụ đi đâu ăn cơm.

Sau đó, hắn phát hiện nữ vương thụ tức giận không thèm nhìn mặt hắn đã là thời điểm tan tầm.

Ôn nhu công tìm đến nữ vương thụ muốn mời y đi ăn cơm, nữ vương thụ rất chi là cao quý và lãnh diễm cự tuyệt, nói không cần, thái độ cũng không tốt cho lắm.

Ôn nhu công liền buồn thiu, người này lại làm sao thế, tự nhiên lại nói chuyện không được tự nhiên như vậy?

Sau đó liền nhìn chằm chằm vào nữ vương thụ, nhìn xem hôm nay có phải bị quỷ bám đuôi. Vì thế cũng rất tự nhiên thấy được chứng cứ chuyện xấu tôi hôm qua mình lưu lại.

Ôn nhu công sờ lên cổ của nữ vương thụ, có điểm nghi hoặc nói, “Nơi này…….”

Ôn nhu công đã không nhắc đến thì thôi, vừa nhắc tới, nữ vương thụ nay lập tức phát hỏa, đánh bốp vào hàm trư trảo của ôn nhu công, xoay người bước đi.

Để lại chỗ đó ôn nhu công đang ngẩn người.

Lúc này bình phàm thụ vừa đi qua, phát hiện học trưởng của mình, lại thấy phía xa là nữ vương thụ, vẻ mặt đồng tình nói, “Sư huynh, chắc chắn bởi vì tối hôm qua anh rất không ôn nhu, cho nên anh ấy mới có thể tức giận, anh tự giải quyết cho tốt đi!”

Sau đó liền lên xe của tổng tài công.

Tổng tài công liếc nhìn ôn nhu công một cái, cười tà mị, tựa hồ như muốn nói, đồ ngốc nhà ngươi, trách không được người ta chạy mất.

Ôn nhu công cảm thấy vô cùng căm tức.

Vì thế nữ vương thụ tự nhiên lại thấy rùng mình.

Trong công ty của nữ vương thụ hiện nay đề tài bát quái hot nhất chính là – nhất định tổng giám đốc công ty bên cạnh kia chẳng chút nào ôn nhu, cho nên mới khiến nữ vương thụ mấy ngày hôm nay mới đáng sợ giống như phụ nữ đến thời kỳ mãn kinh, chậc chậc, thật không ngờ a, tổng giám đốc kia nhìn qua vô cùng thanh nhã lịch sự, không nghĩ đến khi trên giường lại có thể mặt người dạ thú, bá dạo, quỷ súc như vậy.

Lọt vào tai của nữ vương thụ, sau vài lần hít sâu sau đó tỉnh táo lại, nói, “Mấy người nhàn hạ quá rồi phải không? Đi làm báo cáo tiêu thụ đi! Nói xong tiêu sái rời đi.

Mấy người đồng nghiệp vừa nói huyên thuyên nhất thời lệ rơi đầy mặt, “Ai bảo cậu lắm mồm a, hu hu hu… lại phải tăng ca thêm mấy tiếng đồng hồ… hu hu hu… Nhưng mà người ta chỉ nói thật tôi mà… hu hu hu”

Lại một bước chuyển biến mới, đó là nữ vương thụ lại phải chịu khổ mà thẳng tiến đến bệnh viện.

Bởi vì thói quen xấu của nữ vương thụ là không ăn sáng, cho nên dẫn đến thiếu máu và tụt huyết áp, sau đó rất không phụ sự kỳ vọng của mọi người mà té xỉu, sau đó được đưa đi bệnh viện.

Kỳ thật thì chỉ là té xỉu thôi, có gì lớn lao đâu! Cho ăn chút đường gluco, uống chút thuốc điều trị là OK, nhưng mà tình huống té xỉu của nữ vương thụ không giống như vậy, không phải kiểu “Ôi, người ta muốn ngất xỉu” sau đó dịu dàng nhẹ nhàng nằm ra đất, mà là “rầm” một tiếng, đầu va vào góc bàn thủng một lỗ, chảy bao nhiêu là máu! – Bình phàm thụ đã miêu tả qua điện thoại cho ôn nhu công như thế.

Ôn nhu công gấp đến mức không kịp hỏi y té xỉu sao lại gọi điện thoại cho tôi, tôi cũng không phải là gì của y, liền thốt ra hỏi, “Bệnh viện nào vậy?”

Sau đó ôn nhu công liền cấp tốc chạy đến bệnh viện, vọt vào phòng bệnh, sau đó liền thấy nữ vương thụ trên đầu có một vòng băng gạc, đôi mắt nhắm nghiền, sắc mặt trắng bệch, ôn nhu công thấy thế vô cùng đau lòng, y gầy đi so với lúc ở nhà mình nhiều quá.

Tổng tài công và bình phàm thụ rời khỏi phòng bệnh, đem không gian tặng lại cho ôn nhu công.

Đôi tay của ôn nhu công run run khẽ vuốt má của nữ vương thụ, thở dài, “Tại sao lại không cẩn thận như vậy, sao lại làm hư thân thể của mình?”

Người khác còn tưởng nữ vương thụ tự sát, hiện tại hai người họ đang diễn cảnh sinh ly tử biệt, ngược luyến tình thâm khổ ải tình trường.

Khi nữ vương thụ tỉnh lại, trời đã tối, sau đó phát hiện người ngồi bên cạnh mình chính là ôn nhu công.

Nữ vương thụ hỏi, “Sao anh lại ở đây?”

Ôn nhu công nói, “Cậu té xỉu ở công ty, sau đó lại bị thương ở đầu, cho nên được đưa dến bệnh viện, rồi tôi ở lại bồi cậu.”

“À…”

Đại khái vửa tỉnh lại đầu óc còn có chút hỗn độn, cho nên nữ vương thụ không có theo đuổi tới cùng.

Sau đó, nữ vương thụ nói, “Tôi đói bụng.”

“Tôi đi mua, cậu muốn ăn cái gì?

Nữ vương thụ cũng không phải là người ăn kiêng, nói, “Cái gì cũng được.”

Ôn nhu công gọi bác sỹ đến kiểm tra, còm mình thì đi ra ngoài mua điểm chúc, cháo hoa, canh xương hầm nữa.

Nữ vương thụ hỏi, “……Không cho hạt tiêu sao?”

“Vết thương của cậu còn chưa khỏi, không ăn đồ có hạt tiêu.”

Nữ vương thụ chỉ bĩu môi, không nói lời nào.

Nữ vương thụ ăn xong mới nhớ ra, “Anh ăn tối chưa?”

Ôn nhu công nói, “Cứ tưởng cậu sẽ quên tôi, yên tâm đi, tôi mua cơm hộp rồi.” Nói xong liền mở ra một cái hộp cơm có rất nhiều thịt, nữ vương thụ thấy vậy, liền có cảm giác nghiến răng nghiến lợi.

Nữ vương thụ ở lại trong bệnh viện ngây người cả đêm, ngày hôm sau liền xuất viện, dù sao cũng không phải là thương thế lớn lao gì.

Ôn nhu công vẫn có chút lo lắng, bảo nữ vương thụ đến nhà hắn ở.

Nhưng nữ vương thụ một mực từ chối, y nói, “Tứ chi vẫn còn toàn vẹn, không cần người khác hỗ trợ gì cả.”

Ôn nhu công bất đắc dĩ, sau đó nhớ ra nguyên nhân nữ vương thụ té xỉu là do không ăn sáng, liền quyết định ngày ngày chuẩn bị bữa sáng cho y.

Vì thế, ngày hôm sau, cuối tuần, thời gian là 7 giờ sáng, nữ vương thụ bị chuông cửa đánh thức, vô cùng tức giận.

Vẻ mặt hầm hầm mở cửa, liền phát hiện khuôn mặt cười của ôn nhu công đang đứng trước cửa.

Nữ vương thụ cảm thấy như thế này, tại sao lại cảm thấy khuôn mặt cười kia khi đánh thức giấc ngủ của y lại vô cùng ti tiện nhỉ?

Bất quá, tục ngữ đã có câu, không đánh người đang cười với mình, huống chi người ta còn mang cho mình bữa sáng, nữ vương thụ để người vào nhà, còn mình thì đi rửa mặt.

Ôn nhu công mang đến hai phần ăn sag, nói đúng hơn thì là ôn nhu công dùng ăn sáng với nữ vương thụ, nữ vương thụ độc miệng nói, “Cuối tuần mà anh còn dậy sớm như vậy, rảnh rỗi quá hả?”

Ôn nhu công cũng đã quen với lời nói ác độc của nữ vương thụ, cho nên cũng hiểu y vì thẹn thùng nên mới nói như vậy, nhún nhún vai tỏ vẻ ta đây đại nhân đại lượng, mặc kệ đồ tiểu nhân nhà ngươi phỉ báng. Nữ vương thụ cũng quét mắt một cái, cũng tỏ vẻ, ta đây lười so đo với đồ tự kỷ nhà ngươi!

Sau đó ôn nhu công cứ như vậy, bất chấp nắng mưa bão tố, ngày ngày đến ăn sáng cùng nữ vương thụ, quan hệ của hai người ngày càng ái muội.

Tỷ như có đôi khi hai người vào gay bar uống rượu, khong muốn bị người khác quấy rối liền giả bộ tình nhân.

Dù sao hôn thân thiết một chút cũng chẳng mất gì, cho nên có những lần gặp kẻ cố tình không tin, ôn nhu công liền trực tiếp hôn nữ vương thụ.

Lúc đầu, nữ vương thụ cũng không thích như vậy, nhưng sau khi quen rồi, cũng thấy không sao cả.

Vì thế hai người chuyển từ hôn môi đơn thuần chuyển sang hôn lưỡi!

Sau khi hôn xong, ôn nhu công cảm thán, “Cảm giác thật không tệ!”

Nữ vương thụ mắng một câu, “Thao!”, tại sao tim lại đập nhanh như vậy?

5.

Theo lý thuyết mà nói, hai người đều đã thân thiết như vậy, cũng nên kiểu gì cũng phải có đột phá cảm tình, cho nên điểm đột phá ấy, họ đã lén lút đến đây.

Nữ vương thụ uống rượu với ôn nhu công, say rượu. Sau đó nữ vương thụ lại bắt đầu ác độc nói, “Không thấy anh đi tìm tình nhân, ầy, không phải là không được đấy chứ?”

Là nam nhân, làm sao có thể dễ dàng tha thứ cho người nói mình ‘không được’ cơ chứ.

Ôn nhu công cũng khó tránh khỏi việc nói lời ác độc, “Cậu cũng vậy còn gì? Không phải vẫn còn là xử nam chứ?”

Tuy rằng….. Nữ vương thụ đích thị chính là xử nam, lớn như vậy còn là xử nam… loại chuyện này nói ra có bao nhiêu mất mặt. Lúc này, y túm cổ áo ôn nhu công, đến gần nói, “Tôi có phải là xử nam hay không, anh thử xem chẳng phải sẽ biết hay sao?”

Ý tại lời nói chính là: kỹ thuật của tôi tốt lắm, anh sẽ vô cùng thích! Về việc căn cứ ở đâu ra…. nhún vai, ít nhất kỹ thuật dùng tay không tệ.

Ôn nhu công nghe xong, tiện thể hôn nữ vương thụ một ngụm, nói, “A, sợ cậu quá, để xem đến lúc đó ai làm ai thích còn chưa biết đâu.”

Vì thế hai người cứ dây dưa như vậy, cứ như như vậy mà đi thuê phòng, tình huống này, đã không thể quay lại được nữa rồi.

Sau đó chính là tắm rửa, hôn môi, chơi đùa…

Áo mưa cùng bôi trơn đều được mua ở trên đường. Cửa hàng bán đồ này được mở ngay cạnh gay bar, khi ông chủ nhìn thấy hai người công thụ đi vào, ánh mắt liền sáng lên – tìm được dê béo!

Xét về thể lực, nữ vương thụ không thể nào so sánh với ôn nhu công được, chỉ một lúc đã bị ôn nhu công áp chế trong lòng.

Trên thực tế thì y bị ôn nhu công đùa bỡn đến toàn thân nhão ra, muốn vùng vẫy cũng không có bao nhiêu khí lực – dù sao cũng là xử nam a.

Ôn nhu công càng làm lại càng hưng phấn, thân thể của nữ vương thụ cùng thân thể của mình thật sự vô cùng phù hợp, một chút phản ứng ngượng ngùng cũng thật khả ái a.

Ôn nhu công cảm thấy bản thân mình sắp không nhịn được, vì thế liền vội vã khuếch trương, sau đó tìm cách đi vào, thật sự là một chút cũng không phù hợp với kế hoạch đề ra.

Sau đó, khi mới đi vào được một chút, nữ vương thụ đã phải cố gắng chống đỡ đau đớn, trách không được tên hỗn đản này lúc ấy mua áo mưa có side lớn như vậy, mình còn cười nhạo hắn đeo một tí sẽ tuột ra… đến bây giờ… đúng là tự mình làm bậy không thể sống mà!!!

Nữ vương thụ sợ đau, cho nên nước mắt đều đã tràn ra, giãy dụa không muốn làm, cái gì mà khí chất nữ vương đều vứt hết, dường như trở thành một tiểu nhược thụ.

Bất quá làm sao có thể không làm!? Cho dù tác giả đồng ý nhưng độc giả cũng sẽ không đồng ý a!

Huống chi, ôn nhu công như cung đã lắp tên, làm sao có thể dừng lại, lúc này đã trở thành quỷ súc… Ôn nhu công trước hết ngăn chặn cánh tay đang khua loạn của nữ vương thụ, cúi người hôn môi y, phân tán đi lực chú ý, sau đó khi nữ vương thụ đã dần dần trầm tĩnh lại thì động thân một cái đi vào, muốn hét nhưng lại bị ôn nhu công chặn môi không hét được, chỉ rên lên một tiếng… Ôn nhu công cảm thấy thật may mắn, lúc ấy mà đưa đầu lưỡi vào chắc chắn sẽ bị cắn đứt.

Đợi cho nữ vương thụ thích ứng được, liền chậm rãi đong đưa, quỷ súc trộn lẫn với ôn nhu, nữ vương thụ dần dần cảm thụ dược một chút khoái cảm.

Sau khi phát tiết một lần, hai người ôm nhau nằm nghỉ ngơi một hồi, cảm thụ một chút dư vị, sau đó ôn nhu công lại rục rịch. Cái gì mà cấm dục đã lâu, cái gì mà thực tủy biết vị, tóm lại lý do đầy đủ, vô cùng hợp lý.

Ôn nhu công ôm nữ vương thụ, chậm rãi hôn môi trước cảm giác thực ôn tồn.

Mà nữ vương thụ đang chìm đắm trong suy nghĩ mình đã không còn là xử nam, không để ý ôn nhu công đang hôn loạn trên người.

Vì thế, chờ đến khi y phục hồi tinh thần, phát hiện ôn nhu công lại bắt đầu công thành đoạt đất… Lúc ấy, đã chậm rồi.

Hậu quả của việc quá miệt mài chính là ngủ quên.

Khi ôn nhu công tỉnh lại đã là 8h, mà nữ vương thụ 9h mới tỉnh.

Tóm lại đã qua thời gian đi làm, muộn sẵn rồi.

Cho nên đơn giản là nghỉ làm thôi!

Nhân sỹ trong công ty đều đoán rằng chắc chắn nữ vương thụ đã bị ôn nhu công làm cho không xuống giường được!

→_→ quá chuẩn xác luôn.

Nữ vương thụ đúng là không xuống giường được, bởi vì ôn nhu công phát hiện y hình như bị sốt.

Nữ vương thụ có chút dỗi hờn, không để ý đến ôn nhu công, bởi vì tối hôm qua ôn nhu công đã làm y đến ba lần.

Cái gì? Mấy người nói ba lượt không nhiều, một đêm bảy lần mới đủ tư cách? Đi mà bắn thử 7 lần xem, cuối cùng có tinh tẫn nhân vong hay không? Ba lượt, cho dù “không nhiều lắm”, nhưng đối với một xử nam mà nói, như vậy là không ít rồi. Tuy rằng nữ vương thụ cũng được hưởng thụ a, được lên đỉnh a, khoái cảm toàn thân a, nhưng làm sao có thể quên được đau đớn chứ!

Cho nên nữ vương thụ ngạo kiều, bơ ôn nhu công một hồi, – mọi người xác định đây không phải là thẹn thùng chứ?

Ôn nhu công ở trong khách sạn chiếu cố, chăm sóc nữ vương thụ một ngày, chờ y hạ sốt, mới đem người về nhà, sau đó… ngượng ngùng dặn y phải cố gắng nghỉ ngơi.

Nữ vươngthụ: “Hừ!”

Mà nhân lúc chăm sóc, ôn nhu công ra ngoài gọi cho tổng tài công một cuộc điện thoại, xin  phép cho nữ vương thụ nghỉ.

Tổng tài công tà mị chế nhạo, “Như thế nào? Làm quá kịch liệt dẫ đến ngất xỉu? Quả là nhìn không ra a?”

Ôn nhu công trực tiếp cúp điện thoại.

Nhưng vừa cúp, tổng tài công liền gọi lại, “Cậu ta là cấp dưới của tôi, cho nên nếu anh đối xử với cậu ta…. Chính anh tự lường trước kết quả đi…”

Đối xử với cậu ấy như thế nào? Không tốt? Ta đây 24 giờ bên cậu ấy! Ăn xong thì sao? Ta có bỏ đi đâu! Bội tình bạc nghĩa? Ta còn chưa bắt đầu! Ôn nhu công phát hỏa trong bụng, trong lời nói chứa đựng điểm kỳ quái: “Cậu ấy chỉ là trợ lý của anh thôi, sao phải coi trọng như vậy?”

Ý tứ là lúc trước người ta theo đuổi thì không thèm để ý, xem thường, giờ ở bên ta vui vẻ, thì lại quan tâm cái gì.

Cũng không biết trong lời này có bao nhiêu là tư vị ghen tuông.

Tổng tài công nói, “Tuy cậu ấy chỉ là trợ lý, nhưng tôi coi trọng cậu ấy, năng lực công tác tốt, hân tài khó gặp, đợi cậu ấy rèn luyện một thời gian sẽ thăng chức tăng lương, cảnh cáo anh, đừng có cướp người của tôi!”

“Cậu ấy hiện tại đã là người của tôi.”

Tổng tài công tiếp tục tà mị cười nói, “Vậy cũng phải để cậu ấy tự thừa nhận mới được.”

Ôn nhu công chán nản cúp điện thoại.

Cho nên tổng tài công kết luận, có đôi khi chính vì như vậy mà lại khiến cho người ta chán ghét.

6.

Sau khi trải qua quan hệ thân thể, thái độ giữa hai người có biến hóa vô cùng kỳ diệu.

Nữ vương thụ đột nhiên trở nên lãnh đạm, bất quá ôn nhu công lại cho rằng người ta đang thẹn thùng.

Mà ôn nhu công vẫn như cũ, sáng sang đưa điểm tâm, tối tối đưa về nhà, kẻ ngốc cũng có thể nhìn ra hắn đang theo đuổi người!

Cho nên, đúng như vậy, ôn nhu công đang theo đuổi nữ vương thụ.

Cùng với người xa lạ làm một lần có thể nói là tình một đêm không quá hiếm gặp, nhưng mà nữ vương thụ không phải người xa lạ, ăn xong liền bỏ đi chẳng phải liền mất một người bạn. Nhưng nếu nói cái gì cũng chưa phát sinh, ôn nhu công lại cảm thấy như vậy là không nên, thái độ của nữ vương thụ cũng biểu hiện hắn không chu đáo. Huống chi mình đối với y cũng có hào cảm, nhớ ngày đó nữ vương thụ nói hắn yếu đuối, không biết nắm cơ hội mà để tiểu học đệ bị người khác cướp mất, hiện tại đã có thể buông xuống tình cảm với tiểu học đệ, mà thích nữ vương thụ rồi, ít nhất cũng phải học được tranh thủ, bằng không lại bị y cười nhạo.

Ôn nhu công hạ quyết tâm hành động nhanh chóng!

Mà nữ vương thụ vẫn giữ thái độ lãnh đạm, bởi vì y không thể cười cười nói nói bình thường với nam nhân đã làm mình khóc trước mặt hắn. Có thể là thẹn thùng, cũng có thể là ngạo kiều, tóm lại là tâm tình khẳng định sẽ có biến hóa.

Rồi sau đó thái độ của ôn nhu công cũng không vì thế mà bất hòa với y, ngược lại còn thân thiết hơn, đối lập với thái độ của nữ vương thụ, y cảm thấy bản thân mình đã quá để ý rồi, chẳng có chút khí phách nam nhân nào cả, chẳng qua chỉ là 1 lần thôi mà, có cái gì to tát, có ai cấm bạn bè không được làm như vậy đâu. Vì thế nữ vương thụ không lãnh đạm nữa, yên tâm đón nhân các loại ân cần của ôn nhu công,

Ôn nhu công cảm thấy thời cơ đã chín muồi, vào một buổi sáng đẹp trời đưa nữ vương thụ đến công ty, sau khi nữ vương thụ xuống xe, liền kéo nữ vương thụ lại, hôn hắn một chút.

Nữ vương thụ vô cùng sửng sốt, mặc dù bọn họ cũng đã từng hôn, cùng không phải một lần, nhưng tình huống ấy không giồng như bây giờ, tên hỗn đản này đang có ý tứ gì?

Ôn nhu công thấy nữ vương thụ bị mình làm cho sửng sốt, cảm thấy sao mà khả ái như vậy, vô cùng thân thiết nhéo mũi của nữ vương thụ, nói “Mau xuống xe đi, không sẽ bị muộn giờ làm.”

Nữ vương thụ đỏ bừng mặt, vội vã mở cửa xe, tìm đường chạy mất.

Nhóm đồng nghiệp vừa vào cửa công ty liền thấy khuôn mặt đỏ chín của nữ vương thụ, sau đó lại thấy được xe của ôn nhu công, nghĩ rằng, sáng sớm đã ân ân ái ái rồi, thật đúng là thân mật hết mức mà.

Kế tiếp, mỗi buổi sáng, mỗi buổi tối trước khi nữ vương thụ xuống xe, đều bị ôn nhu công giữ chặt hôn một chút. Đầu tiên chỉ là nụ hôn ngây thơ, hôn nhẹ một cái là được rồi, ngẫu nhiên chạm môi một cái, nữ vương thụ cũng thành thơi quen, nhưng vào một buổi tối nọ, nữ vương thụ nghĩ ôn nhu công cúi người hôn một chút rồi sẽ đi, thái độ của ôn nhu công lại vô cùng khác thường, cúi đầu hôn sâu.

Nữ vương thụ bị hắn hôn đến không thở nổi, sau đó cảm nhận được một bàn tay với vào trong áo của mình, vuốt ve vòng eo.

Nhất định là cố ý!

Bởi vì vòng eo của nữ vương thụ vô cùng mẫn cảm, thời điểm bị quấy rối không tự chủ được muốn chạy trốn, nhưng phía sau chính là chỗ tựa lưng, thật sự không trốn vào đâu được, vì vậy chỉ có thể xoay đến xoay đi, trốn tránh hàm trư trảo.

Nữ vương thụ vừa bị hôn, vừa bị sờ soạng rốt cục không chịu nổi, phát ra tiếng kêu rên, nắm lấy tay của ôn nhu công, muốn ngăn động tác của hắn lại.

Không ngờ sau khi ôn nhu công rút tay từ trong áo ra, lại bắt lấy tay y, kéo đến khố hạ của chính mình, đè lại chỗ nọ đã sưng lên, đồng thời tay kia điều khiển ghế ngồi ngã xuống.

Ôn nhu công ngừng lại hôn môi, ngẩng đầu, từ trên cao nhìn xuống nữ vương thụ, ánh mắt sáng ngời, mang theo tình cảm ấm áp chân thật.

Nữ vương thụ bị hắn nhìn đến run rẩy.

Sau đó ôn nhu công thở dài một hơi, buông tay nữ vương thụ ra, gục đầu lên vai của nữ vương thụ, âm thanh buồn buồn nói, “Là anh nóng vội, thật xin lỗi.”

Nữ vương thụ thấy hạ thân của hắn sưng lớn, sẽ không thoải mái chút nào.

Sau đó có lẽ do bóng đêm thật đẹp, có lẽ thấy ôn nhu công đáng thương, có lẽ là nữ vương thụ mềm lòng yếu đuối…. Cho nên, nữ vương thụ cầm lấy hạ thân của ôn nhu công, xoa nắn, động tác mang theo dỗi hờn cùng thô lỗ.

Ôn nhu công hít một ngụm khí lạnh, hơi thở dồn dập, cũng không dám có động tác dư thừa nào chỉ có thể liếm nhẹ cổ của nữ vương thụ.

Nữ vương thụ dùng lực nhéo ôn nhu công một cái, nói, “Anh đừng có mà cơ hội!”

Ôn nhu công lúc này mới phát hiện, nữ vương thụ cũng có phản ứng.

Ôn nhu công suy nghĩ, thoạt nhìn em cũng đâu có thờ ơ.

Sau đó cảm thấy mình có vẻ nhàn hạ. Vì thế ôn nhu công liền giúp nữ vương thụ cởi dây thắt lưng cùng khóa quần, cầm hạ thân của nữ vương thụ ngậm vào miệng.

Lần đầu tiên nữ vương thụ bị như vậy, khoái cảm khiến y rên rỉ tựa như mèo nhỏ, hạ thân càng lúc càng căng cứng.

Sau đó nữ vương thụ liền bắn ra, vương khắp mặt của ôn nhu công.

Ôn nhu cầm khăn tay, vừa lau, vừa cười nói, “Đã bao nhiêu ngày rồi em không có tự giải quyết?”

Nữ vương thụ không thèm để ý đến hắn.

Ôn nhu công nắm tay nữ vương thụ, thì thầm bên tai, “Anh giúp em thư thái, cũng nên đền đáp anh một chút đi.”

Nữ vương thụ chỉ có thể nhận mệnh tiếp tục. Không phải các cụ đã dạy rằng lễ thượng vãng lai sao.

Sau đó, hai người tựa hồ đã trở nên ăn ý hơn rất nhiều, hôn môi cũng không chỉ còn là một mình ôn nhu công chủ động nữa, khi tâm tình tốt, nữ vương thụ cũng sẽ hồi đáp. Ôn nhu công có cảm giác được biến hóa này, quả nhiên phải luôn luôn cố gắng tranh thủ.

Quan hệ của hai người trong lúc đó tựa như một tầng cửa sổ giấy, chỉ cần chọc một chút là hỏng. Có điều song phương đều không nói gì, cửa sổ giấy vẫn bảo toàn rất tốt.

Ôn nhu công nghĩ, nếu như bản thân mình đã chủ động, vậy thì làm đến cùng đi. Vì thế liền lên kế hoạch, cuối tuần đưa nữ vương thụ ra ngoại thành dạo chơi. Non xanh nước biếc thích hợp để thả lòng tâm tình, cũng dễ khiến con người ta sinh ra xúc động.

Sau đó, ở trong khu rừng nhỏ, ôn nhu công nói với nữ vương thụ.

Cũng chăng phải lời nói ngây ngô gì, ôn nhu công nói, “Hai ta ở chung đi!”

Nữ vương thụ ngắm nhìn phong cảnh, thật lâu sau, lâu đến mức ôn nhu công tưởng y dùng trầm mặc để cự tuyệt, nữ vương thụ mới trả lời. “Ân.”

Thanh âm nhẹ nhàng, nếu không phải ôn nhu công vẫn đang nín thở chú ý, chỉ sợ sẽ không nghe được.

Ôn nhu công thật cao hứng, độ cong của khóe miệng ngày càng lớn, dấu không không được nội tâm vui mừng, mà hắn cũng không biết phải dấu ra sao.

Sau đó bọn họ đương nhiên là ở cùng.

Ôn nhu công ghét bỏ phòng cũ của nữ vương thụ, vừa cũ nát, vừa không thoải mái, nữ vương thụ lại không muốn ở nhà của ôn nhu công, quấy rầy ba mẹ. Hoặc có thể nói là tạm thời y chưa thể quen được với ánh mắt nhìn con dâu bảo bối của ba mẹ công, cho nên ôn nhu công liền đi tìm phòng ở. Ba mẹ công cảm thán, thật sự là con lớn không thể giữ được, nghe xong, trên mặt ôn nhu công tràn đầy hắc tuyến.

Ôn nhu có cảm giác thành gia, làm việc cũng vô cùng phấn khích, liền đối với công nhân viên trong công ty vô cùng ôn hòa dễ chịu.

Sau đó giống như lời nói của tổng tài công, nữ vương thụ mặc dù vẫn làm trợ lý như trước, nhưng quyền lực tăng lên không ít, tiền lương cũng tăng rất nhiều, có điều cũng đồng nghĩa với việc công việc nhiều hơn, tăng ca cũng nhiều hơn.

Ôn nhu công vô cùng sầu khổ, bởi vì không thể cùng nữ vương thụ ngày đêm làm việc.

Bất quá cho dù nữ vương thụ có làm việc ít đi một chút, cũng sẽ không đồng ý cho ôn nhu công ý kiến ý cò về việc ‘tăng ca’ ở nhà. Y đối với nhu cầu của ôn nhu công không dám lơi lỏng, cho nên chỉ dám để cho ôn nhu công được phóng túng một chút ở thời điểm cuối tuần.

Tóm lại cuộc sống rất vui vẻ, rất hạnh phúc. Ôn nhu công và nữ vương thụ rất hạnh phúc. Tổng tài công và bình phàm thụ cũng hạnh phúc không kém, vì thế cho nên chỉ có những gợn sóng HE thôi!

========== Hoàn===========

Đại khái là như thế, cứ như vậy mà xong.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro