C5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

5.

Theo lý thuyết mà nói, hai người đều đã thân thiết

như vậy, cũng nên kiểu gì cũng phải có đột phá

cảm tình, cho nên điểm đột phá ấy, họ đã lén lút

đến đây.

Nữ vương thụ uống rượu với ôn nhu công, say

rượu. Sau đó nữ vương thụ lại bắt đầu ác độc

nói, “Không thấy anh đi tìm tình nhân, ầy, không

phải là không được đấy chứ?”

Là nam nhân, làm sao có thể dễ dàng tha thứ

cho người nói mình ‘không được’ cơ chứ.

Ôn nhu công cũng khó tránh khỏi việc nói lời ác

độc, “Cậu cũng vậy còn gì? Không phải vẫn còn là

xử nam chứ?”

Tuy rằng….. Nữ vương thụ đích thị chính là xử

nam, lớn như vậy còn là xử nam… loại chuyện này

nói ra có bao nhiêu mất mặt. Lúc này, y túm cổ

áo ôn nhu công, đến gần nói, “Tôi có phải là xử

nam hay không, anh thử xem chẳng phải sẽ biết

hay sao?”

Ý tại lời nói chính là: kỹ thuật của tôi tốt lắm, anh

sẽ vô cùng thích! Về việc căn cứ ở đâu ra…. nhún

vai, ít nhất kỹ thuật dùng tay không tệ.

Ôn nhu công nghe xong, tiện thể hôn nữ vương

thụ một ngụm, nói, “A, sợ cậu quá, để xem đến

lúc đó ai làm ai thích còn chưa biết đâu.”

Vì thế hai người cứ dây dưa như vậy, cứ như như

vậy mà đi thuê phòng, tình huống này, đã không

thể quay lại được nữa rồi.

Sau đó chính là tắm rửa, hôn môi, chơi đùa…

Áo mưa cùng bôi trơn đều được mua ở trên

đường. Cửa hàng bán đồ này được mở ngay cạnh

gay bar, khi ông chủ nhìn thấy hai người công thụ

đi vào, ánh mắt liền sáng lên – tìm được dê béo!

Xét về thể lực, nữ vương thụ không thể nào so

sánh với ôn nhu công được, chỉ một lúc đã bị ôn

nhu công áp chế trong lòng.

Trên thực tế thì y bị ôn nhu công đùa bỡn đến

toàn thân nhão ra, muốn vùng vẫy cũng không có

bao nhiêu khí lực – dù sao cũng là xử nam a.

Ôn nhu công càng làm lại càng hưng phấn, thân

thể của nữ vương thụ cùng thân thể của mình

thật sự vô cùng phù hợp, một chút phản ứng

ngượng ngùng cũng thật khả ái a.

Ôn nhu công cảm thấy bản thân mình sắp không

nhịn được, vì thế liền vội vã khuếch trương, sau

đó tìm cách đi vào, thật sự là một chút cũng

không phù hợp với kế hoạch đề ra.

Sau đó, khi mới đi vào được một chút, nữ vương

thụ đã phải cố gắng chống đỡ đau đớn, trách

không được tên hỗn đản này lúc ấy mua áo mưa

có side lớn như vậy, mình còn cười nhạo hắn đeo

một tí sẽ tuột ra… đến bây giờ… đúng là tự mình

làm bậy không thể sống mà!!!

Nữ vương thụ sợ đau, cho nên nước mắt đều đã

tràn ra, giãy dụa không muốn làm, cái gì mà khí

chất nữ vương đều vứt hết, dường như trở thành

một tiểu nhược thụ.

Bất quá làm sao có thể không làm!? Cho dù tác

giả đồng ý nhưng độc giả cũng sẽ không đồng ý

a!

Huống chi, ôn nhu công như cung đã lắp tên, làm

sao có thể dừng lại, lúc này đã trở thành quỷ

súc… Ôn nhu công trước hết ngăn chặn cánh tay

đang khua loạn của nữ vương thụ, cúi người hôn

môi y, phân tán đi lực chú ý, sau đó khi nữ vương

thụ đã dần dần trầm tĩnh lại thì động thân một

cái đi vào, muốn hét nhưng lại bị ôn nhu công

chặn môi không hét được, chỉ rên lên một tiếng…

Ôn nhu công cảm thấy thật may mắn, lúc ấy mà

đưa đầu lưỡi vào chắc chắn sẽ bị cắn đứt.

Đợi cho nữ vương thụ thích ứng được, liền chậm

rãi đong đưa, quỷ súc trộn lẫn với ôn nhu, nữ

vương thụ dần dần cảm thụ dược một chút khoái

cảm.

Sau khi phát tiết một lần, hai người ôm nhau nằm

nghỉ ngơi một hồi, cảm thụ một chút dư vị, sau

đó ôn nhu công lại rục rịch. Cái gì mà cấm dục

đã lâu, cái gì mà thực tủy biết vị, tóm lại lý do

đầy đủ, vô cùng hợp lý.

Ôn nhu công ôm nữ vương thụ, chậm rãi hôn môi

trước cảm giác thực ôn tồn.

Mà nữ vương thụ đang chìm đắm trong suy nghĩ

mình đã không còn là xử nam, không để ý ôn nhu

công đang hôn loạn trên người.

Vì thế, chờ đến khi y phục hồi tinh thần, phát hiện

ôn nhu công lại bắt đầu công thành đoạt đất…

Lúc ấy, đã chậm rồi.

Hậu quả của việc quá miệt mài chính là ngủ quên.

Khi ôn nhu công tỉnh lại đã là 8h, mà nữ vương

thụ 9h mới tỉnh.

Tóm lại đã qua thời gian đi làm, muộn sẵn rồi.

Cho nên đơn giản là nghỉ làm thôi!

Nhân sỹ trong công ty đều đoán rằng chắc chắn

nữ vương thụ đã bị ôn nhu công làm cho không

xuống giường được!

→_→ quá chuẩn xác luôn.

Nữ vương thụ đúng là không xuống giường được,

bởi vì ôn nhu công phát hiện y hình như bị sốt.

Nữ vương thụ có chút dỗi hờn, không để ý đến ôn

nhu công, bởi vì tối hôm qua ôn nhu công đã làm

y đến ba lần.

Cái gì? Mấy người nói ba lượt không nhiều, một

đêm bảy lần mới đủ tư cách? Đi mà bắn thử 7 lần

xem, cuối cùng có tinh tẫn nhân vong hay không?

Ba lượt, cho dù “không nhiều lắm”, nhưng đối với

một xử nam mà nói, như vậy là không ít rồi. Tuy

rằng nữ vương thụ cũng được hưởng thụ a, được

lên đỉnh a, khoái cảm toàn thân a, nhưng làm sao

có thể quên được đau đớn chứ!

Cho nên nữ vương thụ ngạo kiều, bơ ôn nhu công

một hồi, – mọi người xác định đây không phải là

thẹn thùng chứ?

Ôn nhu công ở trong khách sạn chiếu cố, chăm

sóc nữ vương thụ một ngày, chờ y hạ sốt, mới

đem người về nhà, sau đó… ngượng ngùng dặn y

phải cố gắng nghỉ ngơi.

Nữ vươngthụ: “Hừ!”

Mà nhân lúc chăm sóc, ôn nhu công ra ngoài gọi

cho tổng tài công một cuộc điện thoại, xin phép

cho nữ vương thụ nghỉ.

Tổng tài công tà mị chế nhạo, “Như thế nào?

Làm quá kịch liệt dẫ đến ngất xỉu? Quả là nhìn

không ra a?”

Ôn nhu công trực tiếp cúp điện thoại.

Nhưng vừa cúp, tổng tài công liền gọi lại, “Cậu ta

là cấp dưới của tôi, cho nên nếu anh đối xử với

cậu ta…. Chính anh tự lường trước kết quả đi…”

Đối xử với cậu ấy như thế nào? Không tốt? Ta

đây 24 giờ bên cậu ấy! Ăn xong thì sao? Ta có bỏ

đi đâu! Bội tình bạc nghĩa? Ta còn chưa bắt đầu!

Ôn nhu công phát hỏa trong bụng, trong lời nói

chứa đựng điểm kỳ quái: “Cậu ấy chỉ là trợ lý của

anh thôi, sao phải coi trọng như vậy?”

Ý tứ là lúc trước người ta theo đuổi thì không

thèm để ý, xem thường, giờ ở bên ta vui vẻ, thì

lại quan tâm cái gì.

Cũng không biết trong lời này có bao nhiêu là tư

vị ghen tuông.

Tổng tài công nói, “Tuy cậu ấy chỉ là trợ lý,

nhưng tôi coi trọng cậu ấy, năng lực công tác tốt,

hân tài khó gặp, đợi cậu ấy rèn luyện một thời

gian sẽ thăng chức tăng lương, cảnh cáo anh,

đừng có cướp người của tôi!”

“Cậu ấy hiện tại đã là người của tôi.”

Tổng tài công tiếp tục tà mị cười nói, “Vậy cũng

phải để cậu ấy tự thừa nhận mới được.”

Ôn nhu công chán nản cúp điện thoại.

Cho nên tổng tài công kết luận, có đôi khi chính vì

như vậy mà lại khiến cho người ta chán ghét.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro