Cafe cuối ngõ... cô gái nhỏ của tôi!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hôm nay nhân dịp trung thu, một mình dong ruổi trên những con đường xưa, lượn lờ phố xá, vô tình thế nào lại tìm được cái quán cafeDân cafe nên thấy lạ là phải check luôn, cũng như các bác hay check hàng vậy Chút hoài niệm về Hà Nội xưa chợt ùa vềNó khác quá, khác quá chừng.Hà Nội của tôi ngày trước không náo nhiệt như bây giờ.Em gái Hà Nội thanh lịch nhưng vẫn dịu dàng đằm thắm trong tà áo dài thướt tha.Những hàng cây xanh bóng dịu dàng đung đưa trong cái se lạnh của mùa thu.Lá vàng rơi, lá vàng rơi.Bước đi dưới những hàng cây, bên em. Ôi chao cái cảm giác ngọt ngào ấy nay còn đâu.Vô quán ngồi cảm giác gì đó ấm áp thân thương, cô gái của tôi trong chiếc áo thun hồng ngồi đấy, trên tay là điếu thuốc vô tư lự, thỉnh thoảng lại nhâm nhi ly cafe.Em và tôi mỗi người một bàn, trong cái không khí ngập ngụa khói thuốc và những vòng tay siết chặt xung quanh.Muốn chạy qua làm quen rồi lại chẳng đủ dũng khí, nhấp ngụm cafe thả mình trong những suy nghĩ miên man.Em về, tôi cũng lững thững thanh toán.Hy vọng lần sau sẽ gặp lại em.Chợt trong đầu văng vẳng đâu đó bài thơ

Cuối ngõ ấy là quán cà phê quenAnh đã tin vì uống cà phê mà mắt em đen đến thếVì viên đá tròn xinhVì bông hoa be béMà nụ cười em trong hơnCuối ngõ ấy anh vẫn tìm nỗi cô đơnKhi anh nhìn trong mắt em và không thấy mình trong đóCà phê nâu, màu môi em đo đỏNỗi thất vọng màu gì, em có biết không?Cuối ngõ ấy có bao người mà em nói thật đôngAnh chỉ thấy toàn người lạNgười lạ thì chẳng là gì cảThế giới thu vào một mái tóc emCuối ngõ ấy anh đã tìm được một thói quenMột thói quen dễ thương giữa chật chội cuộc đời và bộn bề toan tínhChỉ cần em và buổi chiều thanh tịnhMột ly nâu đủ ấm áp nụ cườiCuối ngõ ấy anh đã tìm thấy một góc nhỏ cuộc đờiAnh đã trao, dẫu rồi em không nhận...

"Thêm chút đường cà phê có ngọt?Thêm chút tình mình có thuộc về nhau?"HN- 09/15/2016

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro