Chương 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Những hình ảnh mà Băng Nhi chỉ thấy trong tưởng tựng mà giờ đây Băng Nhi đã thấy ở hiện thực

Trưa hôm đó

Cốc cốc

-Em thay đồ song chưa?
-...
-từ từ

Băng Nhi bước ra với một bộ vấy đen và áo somi trắng, còn sỏa tóc nữa chứ làm cho Gia Minh như mất hồn

-làm gì nhìn em dữ vậy?

Băng Nhi cười thẹn thùng

Anh ta vén tóc của Băng Nhi lên nói

-em đẹp lắm!...

Băng Nhi cười

Hai người đi đến khu trò chơi, chơi đủ hết tất cả trò chơi
-em mệt chưa?
Băng Nhi nhìn Gia Minh rồi nói trong lòng
"Em không bao giờ mệt khi ở bên cảnh anh, vì em sợ qua ngày mai anh sẽ lạnh nhạt với em nữa, em rất sợ"

-để anh đi mua nước cho em, đợi anh ở đây nha.

Gia Minh quay đi, đột nhiên Băng Nhi nắm tay Gia Minh lại.

-đừng bỏ rơi em nha!

Gia soa đầu Băng Nhi cười

-ngốc qúa, anh làm sao bỏ rơi công chúa nhỏ của anh được.

Anh ta từ từ đi khỏi tầm mắt của Băng Nhi.

Băng Nhi ngồi đợi Gia Minh quay lại nhưng đợi hoài đợi mãi không thấy anh ta quay lại

Hoàng hông trải dài trên mặt hồ Băng Nhi lê những buớc chân nặng nề, đi về một mình dười ánh hoàng hông
Băng Nhi cũng ngồi xuống ghế đá nhìn ánh hoàng hông biến mất

Bồng tối đã bao trùm lấy cả thành phố
Băng Nhi vẫn bước những bước chân nặng nề đó

Bỗng trước mặt của Băng Nhi là 3 tên lu manh với vẽ mặt thèm muốn như những con thú dữ đang đối

-đi đâu mà tối vậy cô em...có cần tuội anh đưa về không

Hằn nói giọng dang

-không cần em về một mình được rồi... Cảm ơn mấy anh

Cô ta bước qua hắn có vẽ rục rè
Hắn càng lại không cho đi

-đâu có được để anh đưa em về

Hắn vuốt tóc Băng Nhi

-anh làm gì vậy? Tôi la lên đó.
-tao thách mầy la đó.

Băng Nhi la lên

-CỪU TÔI VỚI

Hằn tán cô một cái

Băng Nhi nhanh chân chạy đi

-đứng lại con khốn

Băng Nhi chỉ biết chạy về phía trước, và va phải một thanh nên vì trời tối qúa nên không nhìn thấy mặt anh ta

Băng Nhi nói với giọng kiệt sức

-cứu..tôi..với!

Anh ta đở Băng Nhi ngối dưới gốc cây rồi một mình đánh hạ 3 tên lu manh đó, mắt dùm Băng Nhi không nhìn thấy nhưng Băng Nhi vẫn cảm thấy anh ta đã bị thương

-anh có sao không?
-tôi không sao chỉ bị thương ngoài da thoi mà
-chảy máu nhiều qúa
-ui...
-nhà anh ở đâu
-...
-đi thẳng là tới

Băng Nhi diều anh ta đi

-đây hả?
-uk
-anh ở một mình hả?
-uk
––––––––––––––––––––––––––––—

-ngồi xuống đi! Tôi băng vết thương cho
-ui....nhẹ nhẹ
-xin lỗi!

-cô tên gì
-Băng Nhi
-nhìn cô chắc học lớp 9, 10 gì thoi
-uk tôi học lớp 10...song rồi anh nghỉ đi

Băng Nhi đứng dậy
-cảm ơn anh đã cứu tôi

Rồi Băng Nhi quay đi nhưng lại quay lại hỏi

-anh tên gì
-Hạ Khắc Duy
-uk...nếu có gặp lại tôi sẽ đải anh một chầu.

Tiếng của hai người nói chuyện vui vẻ đã lấp đầy cả căn phòng vốn im lặng.

Sáng thứ 2 hứa hẹn những điều vui vẻ sẽ tới, Băng Nhi lấy cặp rồi đi ra học

Những tiếng chim vang lên như đang chào Băng Nhi một ngày mới.

Dừng như là không phải vì, khi bước vào trường thì tất cả ánh mắt điều dồn về phìa của cô và bắt đầu xì xấm

"Con nhỏ đó đúng là mặt dầy mà"

"......."

Bỗng Khả Hân xuất hiện và chỉ vào mặt của cô nói

-mầy là thể loại gì vậy, không hiểu tiếng người hả? Gia Minh là của tao

Khả Hân đưa tay lên định tán vào mặt của Băng Nhi nhưng có một cánh tay cảng tay của Khả Hân lại

-Hả...??? Gia Minh
-anh
-đi khỏi nơi nầy thoi!

Gia Minh nắm tay Băng Nhi đi

Khả Hân tức giận bỏ đi

Băng Nhi rút tay lại, mặc dù không muốn

-....
-sao vậy công chúc...?
-...
-giận anh hả?, anh xin lỗi tại nhà anh có chuyện gấp
-....
-đừng giận nữa mà!

Băng Nhi vừa khóc vừa nói

-có biết xuyết nữa em đã bị tên lu manh làm nhục rồi không

Gia Minh ơm Băng Nhi vào lòng

-anh xin lỗi

Băng Nhi vổ vổ vào ngực của Gia Minh khóc thúc thích

-anh đừng bỏ em một mình nữa nha!

Anh ta hôn lên chán cô

-anh hứa!

Cô ta miểm cười rồi lao nước mắt

"Trong lớp"

Khả Hân đứng trước cửa đợi Băng Nhi vào lớp và chỉ vào ngực của cô nói

-Mầy hãy chánh xa anh Gia Minh ra! Mầy không sừng với ảnh, một người nghéo như mầy làm gì sứng với người giàu như ảnh

Băng Nhi ngước mặt lên rồi cười nhết môi với cô ta

-hạng người như cô không sứng với anh Gia Minh, một người chỉ biết dùng thủ đoạn để chiếm đoại thứ mình muốn thì không sứng đáng, Gia Minh là tao!

Những lới nói đầy tàn nhẩn đó lại được thốt ra từ miệng của một người hiền lành như Băng Nhi, làm cho Khả Hân khiếp sợ

Băng Nhi bước đi ngang qua Khả Hân và nói

-cuộc chiến chỉ mới bắt đầu!

"Sao em lại bị tổ chức bọ cạp đỏ bắt vậy?"
"Em cũng không biết nữa."
"Tổ chức đó chỉ làm theo lới sai khiến thoi."
"Thật sao!"
"Uk đó là một tổ chức ngầm mà"

Gia Minh vẩy tay với Băng Nhi
Băng Nhi đi đến gần và nói

-hôm nay cho em ngồi với Tiểu Điềm nha!, em xin lỗi

Gia Minh khẻ buồn
Băng Nhi khề mặt mình vào sát mặt Gia Minh và hôn nhẹ lên má của anh ta

Gia Minh chết lặng
"Từ đó tới giờ mình là chủ động vậy mà...."

Cả lớp hét lên vì hành động của Băng Nhi

Tiểu Điềm nói nhỏ với Băng Nhi

-cậu đang yêu hả?

Băng Nhi đỏ mặt rồi gât gật đầu

Reng reng
-ra chơi rồi! Đi ăn thoi Băng Nhi

Tiểu Điềm nắm tay Băng Nhi kéo đi, Gia Minh cũng đi theo sau

Cantin
-cho em một phần cơm không trừng!

-cho em một phần như em ấy.

Băng Nhi quay qua nhìn, trước mặt cô là Khắc Duy

-ủa? Anh Duy anh học trường này hã?
-uk

Khắc Duy cười
-đi thoi

Khắc Duy định ngồi ngang mắt của Băng Nhi thì Gia Minh đắc phấn cơm của mình xuống trước Khắc Duy ngồi kế anh ta

-em ăn cái này đi!
-em ăn cái này đi!

Tiểu Điềm ngồi kế Băng Nhi cười

-Hai người đùng là

Băng Nhi nổi giận bỏ đi

Gia Minh nhìn anh ta rồi bỏ đi

-Băng Nhi đợi anh!

Khắc Duy cười

Băng Nhi ngồi dười gốc cái và suy nghỉ đến những lời Khả Hân nói lúc sáng

"Mầy hãy chánh xa anh Gia Minh ra! Mầy không sừng với ảnh, một người nghéo như mầy làm gì sứng với người giàu như ảnh"

-mình thất là không sứng với ảnh mà!

Gia Minh từ sau lưng bước tới cầm một cái kẹo

-Nè! Vui lên, buồn nhìn xấu lắm

Băng Nhi ôm Gia Minh nói

-sao anh lại thích em?

Gia Minh im lặng rồi nói

-tại vì em là liều thuốc để trị bệnh cho anh, từ khi em đến anh đã bỏ được qúa khứ đau buồn ấy.
-qúa khức gì?
-ngày xưa tại anh đồi ăn bánh rato nên mẹ anh đã bị tay nạn

Gia Minh lao nước rồi cười

-bỏ đi giờ anh có em rồi, vậy anh hỏi em chừng nào em mới hế yêu anh
-ngày gió ngường thỏi là ngày em hết yêu anh

————————————————

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro