10.0 | bạc xỉu.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

đi vào cổng trường, chaeyoung mới thò cằm ra từ trong cổ áo.

đồng phục trên người dài đến gối, áo khoác rộng rãi bao lấy cơ thể giống như đang giương cánh buồm, mang theo nhiệt độ cơ thể trên người yoon oh.

bây giờ cô vẫn còn nhớ vẻ mặt của nữ sinh kia, mắt trừng to, hai má ửng đỏ, giống như kinh ngạc nhìn yoon oh bao nhiêu, thì không tình nguyện bấy nhiêu.

khoảnh khắc yoon oh chùm áo khoác lên người cô, nữ sinh kia cắn chặt răng.

cảnh đó làm cô có cảm giác quen thuộc.

chaeyoung nghĩ thật lâu, mới nhớ tới cô ấy chính là nữ sinh hồi tuần trước đưa nước cho yoon oh nhưng cậu không nhận.

cho dù không cam lòng, cô ấy cũng chẳng thể nói không được.

bởi vì đều là đồng phục, mà yoon oh không sửa gì cả.

cho nên nữ sinh kia đen mặt lại, vẫn để bọn họ đi vào.

yoon oh dắt xe đạp về phía nhà xe, chaeyoung đuổi theo, muốn cởi đồng phục trên người xuống trả lại cho cậu.

"cảm ơn..."

dường như đoán được cô đang định nói gì, cậu quay đầu lại thấp giọng nói.

"không cần trả cho tớ, cậu cứ mặc đỡ đi."

"tí nữa còn có tiết thể dục giữa giờ, hội học sinh cũng sẽ kiểm tra. cậu mặc đi, tránh bọn họ lại trừ điểm."

"nhưng mà..."

chaeyoung nhìn sắc mặt cậu tái nhợt, một câu quan tâm bị nghẹn ở cổ họng.

"có phải cậu đổ bệnh rồi không ?"

thời tiết dạo gần đây rất ngột ngạt, mùa hè thường nóng không chịu nổi, căn bản sẽ chẳng có ai mặc áo tay dài đến trường học.

hơn nữa sắc mặt cậu tái nhợt, hốc mắt ửng đỏ, vừa nhìn là biết bị cảm không nhẹ.

bây giờ đưa áo khoác cho mình, thật sự không phiền sao?

chaeyoung còn muốn hỏi, nhưng bên cạnh đã có người gọi tên trước cô. yoon oh quay đầu lại đáp một tiếng, thấp giọng chào tạm biệt với chaeyoung, cất bước đi về phía bên kia.

chaeyoung đứng yên nhìn bóng lưng cậu, khựng lại thật lâu, rốt cuộc ngón tay đặt trên khóa kéo vẫn buông xuống.

——

bởi vì mặc áo khoác không hợp với dáng người, nên khi học thể dục vào tiết thứ hai, chaeyoung đã hấp dẫn không ít ánh mắt của người khác.

cô cuộn tay áo lên, lộ ra cổ tay thon dài.

tập xong thể dục buổi sáng, các lớp lần lượt trở về phòng học.

jisoo đi bên cạnh chaeyoung, kéo cánh tay cô hỏi

"chaeyoung, sao đồng phục của cậu lớn thế? không phải của cha eun woo chứ !?"

quan hệ giữa chaeyoung và eun woo rất tốt, đây là chuyện mà sau một tuần đổi lớp mọi người mới hay biết.

cũng không phải biểu hiện của bọn họ quá thân mật, chỉ là eun woo không quan tâm lắm đến tất cả nữ sinh khác, chỉ riêng với chaeyoung là nói gì nghe nấy.

các tổ trưởng chẳng ai thu được bài tập của cậu, nhưng chỉ cần chaeyoung ra mặt, nhất định cậu sẽ ngoan ngoãn nộp.

lại còn đặt biệt danh riêng "cún con" nữa chứ.

không trách được jisoo dám trêu chọc thế này.

chaeyoung chỉ lắc đầu, nói không phải.

trên đường về có đi qua lớp của yoon oh, mấy ông nam sinh kia trông thấy chaeyoung, có lẽ nhớ chuyện yoon oh từng uống nước của cô, nên cứ nháy mắt lia lịa nhận chị dâu.

chaeyoung bị dọa lập tức thu hồi ánh mắt, nhanh chóng bước nhanh không dám nhìn nữa.

——

trở về đến lớp, tiết thứ ba là tiết hóa.

giáo viên chuẩn bị dạy một tiết thí nghiệm, sau khi tất cả mọi người điền xong phiếu báo cáo, cô nhờ chaeyoung thu lại và mang đến phòng làm việc.

park chaeyoung nghe lời làm theo, lúc quay về tình cờ đi qua lớp trọng điểm tự nhiên.

lớp 1-1 đang có tiết toán, chaeyoung không kìm được thốt lên

"đúng là lớp đầu có khác..."

từ đầu đến cuối lớp ai nấy đều nghiêm túc nghe giảng, nhưng mà hình như chỗ ngồi gần cửa sổ cứ thấy thiếu thiếu.

àaaaaa ra là chỗ ngồi của yoon oh, cô thường xuyên thấy cậu ngồi đó giảng bài cho các bạn.

chaeyoung cứ tự thắc mắc, tập thể dục buổi sáng cũng không thấy, giờ trong phòng học cũng không thấy luôn, vậy cậu đi đâu mấy rồi ?

chaeyoung cứ vậy mà ôm cái bụng lo lắng về lớp học.

--

tiết cuối cùng của buổi sáng là ngữ văn, giáo viên bật cho cả lớp một bộ phim, yêu cầu sau khi xem xong viết đoạn văn cảm nghĩ. khác với các bạn, chaeyoung không tài nào chuyên tâm được, cứ nhìn xuất thần về tủ đồ trước mặt.

áo khoác mà yoon oh cho cô mượn đã được gấp chỉnh tề đặt trong đó rồi.

chaeyoung nhớ đến tình trạng lúc sáng sớm của cậu, có chút lo lắng.

không biết sức khỏe của cậu thế nào rồi?

có phải bị cảm rồi không?

cậu không ở phòng học, là do bệnh quá nghiêm trọng sao?

...

chaeyoung càng nghĩ càng cảm thấy không yên tâm, đợi đến khi qua đoạn cao trào của phim, liền xin phép giáo viên, nói bụng mình không thoải mái, cần ra ngoài một chút.

giáo viên vừa cho phép, cô lao thẳng một mạch đến cửa sổ lớp bên cạnh.

vẫn chẳng thấy yoon oh đâu.

nam sinh bàn cuối thấy cô cứ đứng chôn chân như vậy, ra vẻ hiếu kì.

sau khi liên tục liếc mắt qua bốn năm lần, mất kiên nhẫn bèn thò đâu ra hỏi :"cậu tìm thằng yoon oh hả ?"

chaeyoung không nói lời nào.

để tránh tình cảnh lúng túng, cậu bạn đó cười hì hì :"cậu tới không đúng lúc rồi, thằng yoon oh không có trong lớp."

"vậy cậu ấy ở đâu thế ?"

nam sinh bĩu môi, giọng nói hời hợt.

"phòng y tế đấy, phát sốt 38°C, cậu nói xem còn có thể đi đâu chứ ?"

chaeyoung đứng hình mất 5 giây.

cô biết sức khỏe cậu đang không tốt, nhưng không hề ngờ tới sẽ nghiêm trọng như vậy.

cậu sốt cao như thế, sao còn cho cô mượn áo khoác chứ?

chaeyoung nói một tiếng với cảm ơn qua loa, liền chạy tới phòng y tế dưới tầng.

--

phòng y tế nằm ở tầng hai khu nhà tổng hợp, khi chaeyoung đến, cửa sổ đóng chặt, bên trong không có tiếng động nào.

chaeyoung gõ cửa, không có người trả lời.

cô ở ngoài chờ một lúc, thấy không khóa, mới đẩy cửa bước vào.

không có giáo viên ở đây, toàn bộ phòng y tế chỉ có tiếng bước chân rất nhỏ của cô.

chaeyoung tìm một vòng, cũng chẳng thấy yoon oh.

đang lượn lờ vòng quanh, bỗng phía sau tấm rèm màu lam trước mặt vang lên tiếng ho khan trầm thấp. cô dừng bước chân lại, đi vào bên trong.

sau tấm rèm, quả nhiên có bạn học đang ngồi nghỉ.

yoon oh một tay khoác trên ghế, tựa đầu vào. không gian chật hẹp không chứa nổi đôi chân dài của cậu, cậu tùy ý giãn người ra trước. tay kia cắm một ống chích trong veo, chai thuốc phía trên nhỏ giọt được phân nửa. không biết cậu ở chỗ này đã bao lâu, hít thở vững vàng, sắc mặt tốt hơn một chút so với lúc sáng.

chaeyoung thở phào nhẹ nhõm, yên lặng nhìn.

vốn dĩ định cứ thế rời đi, nhưng thấy nhiệt độ điều hòa hơi thấp. lo cậu bị cảm còn chưa khỏe sẽ bệnh nặng hơn. đúng lúc trên giường bên cạnh có một tấm chăn, liền rón rén đi qua, lấy xuống đắp lên người cậu.

yoon oh rất cao, là chuyện mà cô vẫn luôn biết rõ.

nhưng khi ngồi mà cũng không thấp hơn mình, chuyện này khiến người ta hơi khó chấp nhận được.

chaeyoung đè xuống cảm giác không cam tâm trong lòng, đắp kín cho cậu, vừa định thu tay lại thì trông thấy lông mi yoon oh khẽ run.

cô sững sờ, quên cả nhúc nhích.

yoon oh thong thả mở mắt, nhìn cô trực diện. rõ ràng là vừa mới tỉnh ngủ, mang theo chút mông lung mù mịt, nhưng ánh mắt lại trầm tĩnh, giọng nói khàn khàn

"cậu đang làm gì thế?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro