7.0 | cơm chiên.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

lần đầu tiên chaeyoung phát hiện con trai cũng có thể nấu ăn ngon như thế.

bình thường trong nhà đều do mẹ cô xuống bếp, mặc dù thỉnh thoảng cha cô có giúp đỡ, nhưng tài nấu nướng thật sự không dám khen tặng. mấy anh họ, em họ đều không đụng tới việc bếp núc. cho nên khi yoon oh bưng chén cơm chiên lên, cô vô thức ngồi thẳng người.

màu sắc của cơm chiên ở trước mắt rất đẹp, mùi thơm xông vào mũi, mỗi hạt cơm được bọc trong lớp lòng đỏ trứng mềm xốp, phối hợp với đậu nành và rau cải xanh tươi, khá làm người ta muốn động đũa.

yoon oh thấy cô không nhúc nhích, nhếch miệng hỏi :“sao vậy ? còn đang lo tớ có mưu đồ, bỏ thuốc ở bên trong sao ?”

chaeyoung liền vội vàng lắc đầu.

đương nhiên... không phải vậy, cô chỉ hơi bị khiếp sợ thôi.

bây giờ có rất ít người biết tự nấu cơm, cô cũng chỉ biết nấu cháo hay mì ăn liền thôi.

buổi sáng mẹ bảo đến nhà yoon oh ăn cơm, cô vốn dĩ không ôm chút hy vọng gì.

không nghĩ tới...

chaeyoung múc một thìa cho vào trong miệng.

quả thật ngon như lúc vừa mới nhìn thấy vậy.

cô yên lặng ăn vài miếng, ngẩng đầu thấy yoon oh đứng đối diện cầm ly nước, không chớp mắt nhìn mình.

khẽ ho khan vài tiếng, hỏi :“trong nhà chỉ có mình cậu thôi sao ? cậu thường tự nấu cơm à ?”

yoon oh gật đầu, ừ một tiếng.

"cha cậu đâu ?"

nụ cười bên môi yoon oh khẽ ngưng lại, biểu cảm lạnh nhạt, nét mặt cứng đơ.

"ông ấy đi rất lâu rồi."

chaeyoung hiểu rõ ý của câu này. ngón tay nắm chặt cán thìa, trong mắt toát ra vẻ áy náy, không biết làm sao nuốt trôi ngụm cơm trong miệng.

"thực sự xin lỗi."

nhưng yoon oh không quan tâm đến, người dựa vào bàn ăn, cong môi nói sang chuyện khác :“ăn ngon không ?”

chaeyoung ra sức gật đầu.

"vậy thì ăn nhiều một chút."

“mẹ tớ vừa gọi điện, nói dì park và mẹ có thể bảy giờ mới về đến nhà.”

bây giờ mới 5 giờ 50, còn khoảng 1 tiếng nữa thì hai người mới trở về.

chaeyoung khẽ ồ một tiếng.

không biết là ý thức được bản thân mình nói sai, hay là thật sự rất đói bụng, trong thời gian kế tiếp, chaeyoung cũng không mở miệng nói chuyện.

yoon oh ở phòng khách xem tivi. sau khi cô ăn xong thì chủ động bưng bát đũa đến phòng bếp rửa.

“không cần dọn đâu, đặt ở đó đi để tớ rửa là được rồi.”

nhưng chaeyoung không nghe thấy.

nhà cậu và nhà chaeyoung có kết cấu hoàn toàn tương phản, phòng khách đối diện với phòng ăn, đi qua quầy bar chính là phòng bếp. bên trong là phòng ngủ và phòng sách.

chaeyoung ngựa quen đường cũ, đợi đến lúc yoon oh đi tới thì cô đã thoải mái rửa xong đũa chén.

chỉ là tủ đựng bát nhà yoon oh hơi cao, chaeyoung nhón chân lên, nhưng cũng không đủ với tới.

yoon oh đứng bên cạnh nhẹ nhàng cười, giúp cô mở tủ ra, duỗi tay nhận lấy bát đũa từ chỗ cô.

"cậu ở nhà cũng làm việc giống thế sao?”

ý của cậu là chỉ cô tay chân vụng về.

"à...không"

từ trước đến giờ, công việc nhà đều do cha cô tranh làm.

"không phải tay cậu bị thương đấy chứ ?"

yoon oh chợt khựng lại, cánh tay đang nâng giữa không trung cứng đờ.

"sao cậu biết ?"

"lúc nãy cậu xới cơm hay cầm đũa đều dùng tay trái, lại còn đeo bao cổ tay, cậu bị thương nghiêm trọng không ?"

trong khoảnh khắc này, yoon oh không biết nên mở miệng thế nào.

cô gái trước mặt có đôi mắt đen láy, giọng nói mang theo sự quan tâm.

rõ ràng đều là chi tiết nhỏ, nhưng cô lại có thể nhạy cảm nắm bắt được.

từ trước đến giờ cậu chưa từng nói lý do mang bao cổ tay với bất kỳ ai.

cũng cho rằng mình che giấu cực kì tốt.

tim yoon oh đập mạnh, loạn nhịp hồi lâu, đôi mắt rủ xuống, khẽ cười.

"cũng không nghiêm trọng lắm đâu."

vậy thì tốt rồi.

chaeyoung gần như không nghi ngờ, cũng không hỏi nhiều. sau khi giúp cậu dọn dẹp đồ đạc xong liền đi đến cửa trước nói lời tạm biệt.

yoon oh tiễn cô ra ngoài cửa. cô về đến nhà, mới phản ứng được đồ ăn vặt và kẹo mình mua đều để quên ở nhà kế bên.

"bỏ đi..."

"coi như là tặng quà đáp lễ vậy."

——

ngày hôm sau, chaeyoung vẫn thức dậy rất sớm, cùng yoon oh luyện tập tiếng anh.

dù sao yoon oh cũng đã giải thích lí do. hơn nữa, nếu tiếng anh của cô tốt, đối với ai cũng sẽ không còn điểm xấu.

vì vậy trông thấy một cô gái cầm sách vở nghiêm túc, chăm chỉ học bài ở vườn hoa dưới chung cư. 

bên cạnh cô là một nam sinh cao ráo, khi cô tạm ngưng thì cậu sẽ mở miệng nhắc nhở đôi câu.

giọng nói trong veo, như con suối vỗ vào vách đá.

Ánh nắng sớm mai chiếu lên người họ, lờ mờ như ở trong sương mù.

ngay cả ánh mắt của người lớn đi làm lướt ngang qua cũng không giấu được vẻ bùi ngùi.

——

cuối tuần cứ như thế trôi qua, rất nhanh đã đến thứ hai.

lần này chaeyoung khá may mắn, không sợ bị trễ xe bus nữa.

chẳng những thế, cô còn phá lệ đến rất sớm.

không có một bóng người trong lớp, cô chờ một lát, mới có học sinh lần lượt đi vào. phần lớn đều do chưa làm bài tập nên đến lớp sớm để bổ sung. 

mặc dù khi đổi lớp xong, chaeyoung vẫn giữ vai trò lớp trưởng, nhưng cô đã sớm coi việc này như không, mở một mắt nhắm một mắt.

tiết đầu tiên vào buổi sáng là tiếng anh, giáo viên phụ trách là một cô giáo hơn 50 tuổi.

trước kia chaeyoung cảm thấy cô ấy giảng bài buồn tẻ nhàm chán, nghe vài phút liền bắt đầu thất thần. nhưng hôm nay lại ngồi ngay ngắn chỉnh tề, ghi nhớ - chép bài - nghe giảng vô cùng nghiêm túc.

những ngữ pháp thoạt nhìn không có đầu mối kia hình như cũng thay đổi, không còn đáng ghét đến thế. 

một buổi sáng rất nhanh đã kết thúc, chaeyoung cùng bạn học đến căn tin ăn trưa, rồi trở lại phòng học nghỉ ngơi.

cửa sổ phòng học đóng chặt, máy điều hòa cũng bật rất thấp.

trường của họ quản không nghiêm lắm, có thể tùy tiện dùng công cụ truyền thông, thường xuyên có nam sinh lén bật video vào buổi trưa.

hôm nay cậu ta bật một bộ phim kinh dị, âm thanh ma mị kết hợp với hoàn cảnh âm u, chaeyoung không kiên trì được bao lâu thì cầm ly nước ra ngoài phòng học.

bên ngoài, cha eun woo đang dựa vào lan can nói chuyện với một nam sinh khác.

trông thấy cô đến, mặt giãn ra cười nói.

"cún con!"

chaeyoung khẽ gật đầu, đứng ở bên kia.

"sao cậu không vào phòng học, phim có hay không ?"

"tớ không thích. còn cậu thì sao, sao cũng ra đây ?"

"tớ ghét ngột ngạt, nên ra ngoài hít thở không khí."

thật sự là hít thở thông khí sao? chaeyoung nhìn tàn tro màu trắng rơi xuống trên đầu ngón tay cậu, không nói gì.

không biết tại sao nhớ tới hôm đó ở siêu thị gần nhà, yoon oh mua một hộp thuốc lá.

là cậu hút ? hay là mua giúp người khác ?

vào lúc cô đang ngẩn người, eun woo cất bước đi đến bên cạnh, nghiêng người hỏi :“cún con! cuối tuần này cha cậu và cha tớ gặp nhau, cầu xin cậu đó, có thể giúp tớ buông vài câu khen ngợi không ?”

"haiz...cậu lại làm cái gì rồi ?"

cậu chỉ mái tóc, dáng vẻ vô lại.

“còn không phải vì cái này sao, chủ nhiệm lớp đi mách với cha tớ rồi. ông ấy cảnh cáo sẽ trừ không ít tiền tiêu vặt của tớ.”

chaeyoung nghe vậy, lúc này mới phát hiện chẳng biết tóc cậu đã nhuộm thành màu hạt dẻ lúc nào rồi.

cha của eunwoo và cha của chaeyoung là bạn thời cấp hai, sau này một người nhập ngũ, một người làm thương nhân, nhưng quan hệ lại rất thân thiết, vẫn là bạn tốt nhiều năm.

cho nên từ nhỏ chaeyoung và eunwoo đã quen biết nhau, từ tiểu học, cấp hai, cấp ba, bọn họ đều học cùng một trường.

chỉ là lên trung học phổ thông mới bắt đầu chung lớp.

park chaeyoung rất dễ nói chuyện, không nghĩ ngợi nhiều liền đồng ý.

cha eun woo cực kì vui vẻ, xoa đầu cô.

"cún con của tớ là tốt nhất !"

chaeyoung khom lưng tránh né, nhưng vẫn không thoát được, bị cậu mạnh mẽ xoa đầu.

"này..."

chaeyoung tức giận, đang định phản kháng thì thoáng nhìn thấy bóng dáng quen thuộc.

ở cửa sau lớp kế bên, liền thấy yoon oh đứng đó, dựa người vào khung cửa, đôi mắt ánh nâu sẫm lẳng lặng nhìn họ.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro