4.Ôn nhu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Warning !!! : Sử dụng một số từ ngữ thô tục và dìm hàng Min Suga rất nhiều nên mong các bạn không bày tỏ thái độ, vì tôi đã cảnh báo rồi :))

____________________________________

Đêm khuya vô cùng tĩnh mịch, bên ngoài có vài tiếng chó sủa mèo gào thỉnh thoảng làm tan đi cái yên lặng của buổi đêm.

Đã một giờ sáng.

Và Jungkook đã ngủ được hơn một tiếng.

Có nghĩa là họ đã làm tình với nhau gần 5 tiếng đồng hồ trước khi cậu ngất đi.

_Taehyung's POV_

Khẽ kéo nhẹ chiếc chăn màu trắng để đắp lên thân người đã đầy đủ quần áo của em, tôi còn không dám cử động mạnh vì sợ em thức giấc.

Đêm nay tôi không ngủ.

Vì tôi bận ngắm nhìn thiên thần của lòng tôi đang ngủ say.

Có lẽ em rất mệt, rất đau. Phải rồi, em đã ngất đi kia mà. Tôi biết, tôi đã quá nhẫn tâm với em, tôi bắt em phải thỏa mãn cho nhu cầu tình dục của mình. Thế nhưng tôi không kìm lại được dục vọng, cứ mỗi lần nhìn thấy em, tôi thực lòng chỉ muốn lao đến, để cái huyệt của em ôm chặt lấy tôi. Tôi khao khát em, tôi muốn em đến điên dại. Mỗi lần em van xin tôi, tôi biết em đau lắm chứ, tôi cũng muốn có thể nhẹ nhàng hơn một chút. Nhưng em quá câu dẫn người khác thiên thần của tôi ơi...Nhìn thấy em nức nở, van xin tôi ở bên dưới, những tiếng rên rỉ vừa oán than vừa kích dục của em khiến tôi không thể nào ngừng lại hành vi thô bạo của mình được...

Tôi khẽ vuốt những sợi tóc rối bết mồ hôi trên trán em, để có thể ngắm nhìn em thật rõ. Khuôn mặt em ngay cả lúc ngủ say cũng thật đẹp. Đôi môi mấp máy chưa bao giờ mất đi sức sống, hàng mi dài che đi vẻ u buồn bên trong đôi mắt em. Em đẹp thật. Em có biết tôi đã say mê cái vẻ đẹp này suốt ba năm nay rồi không? Ba năm qua lúc nào tôi cũng khát khao em, tôi muốn được gần em, được ôm hôn em như những cặp tình nhân thật sự. Nhưng tôi lại sợ em ghét tôi, và tôi sẽ không thể được ở bên em. Còn bây giờ, chỉ có mấy tháng nữa thì chúng ta đã không thể gặp nhau nữa, tôi đã hoảng loạn như thế nào em biết không. Tôi lo sợ cuộc đời mình thiếu vắng em, sẽ không được nhìn em cười mỗi ngày, cũng không thể nhìn thấy cơ thể đầy quyến rũ của em nữa. Tôi chỉ còn mỗi cách này thôi Jungkook à...

Đó là, chiếm lấy em.

Tôi muốn có được em, và tôi chỉ có thể trở thành một tên tiểu nhân, điên cuồng dục vọng như vậy. Sau mỗi lần làm tình, nhìn em khóc tôi thực hối hận, nhưng tôi chẳng thể nào buông bỏ được em.

Tôi yêu em.

Vì yêu em nên tôi muốn có em.

Tôi muốn em phải thuộc về tôi, mãi mãi....

Thân thể em, trái tim em, và tình yêu của em, tôi nhất định phải khiến tất cả đều thuộc về tôi.

Em bị nỗi đau thể xác giày vò, còn tôi, tôi lại bị em giày vò trái tim mất rồi.

Tôi thực phát điên vì em mất. Nhưng tôi cam tâm tình nguyện, làm kẻ điên để được yêu em.

Jungkook, em có nghe những lời tôi đang thi thầm không?

Em vẫn ngủ say, đúng vậy, hãy ngủ đi, để giấc ngủ mang theo nỗi đau của em. Vì ai biết ngày mai, em sẽ phải như thế nào...

Tôi hôn lên môi Jungkookie, một nụ hôn nhẹ nhàng, không điên cuồng, không khát khao dục vọng. Bây giờ em thật ngoan ngoãn, em chẳng hề kháng cự nụ hôn của tôi. Nhưng em lại oằn mình, phát ra vài tiếng rên rỉ nào đó:

- Ưm..a..a...

Thực là, có lẽ em gặp ác mộng mất rồi. Tiếng rên rỉ của em lúc này đã đánh thức con quái vật trong người tôi rồi đấy em biết không...mùi hương của em, khiến tôi mê mẩn thật đấy. Tôi chẳng thể kìm nén được suy nghĩ rằng mình muốn em đến thế nào. Tôi leo lên giường, ngồi phía trên em, nhưng lại cố không chạm vào thân thể em để tránh làm em thức giấc. Tôi một lần nữa lại hôn em, tôi ngấu nghiến cánh đào nhỏ nhắn ấy một cách thật mãnh liệt. Chốc chốc em lại phát ra những tiếng mị tình ấy, làm tôi cứ lo sợ em thức giấc. Cả người tôi bây giờ thật nóng bức, phải, là cơ thể trắng trẻo của em sau lớp áo ngủ đang mời gọi tôi. Tôi nhẹ nhàng cởi từng nút chiếc áo của em ra. Rồi những gì hiện ra trước mắt khiến tôi thật chết lặng đi. Những dấu hôn đỏ của tôi hằn khắp người em, cả những vết bầm tím mà tôi đã cấu vào người em khi em ngoan cố không chịu nghe lời tôi. Tôi miết bàn tay mình dọc theo những vết bầm đó, trong lòng đau xót tột cùng. Tôi sao lại hành hạ em ra nông nổi này...Tôi cúi xuống hôn vào những vết thương ấy, hi vọng có thể xoa dịu nỗi đau của em.

- A...a...

Lại rên rỉ nữa rồi. Tôi cứ tưởng em tỉnh giấc nhưng khi nhìn lại thì em vẫn đang say giấc. Mơ thấy cái gì không biết nữa...Nhịp thở của em cứ vang lên đều đều, khuôn ngực phập phồng ngay trước mặt mời gọi tôi...Nóng quá, cả người tôi thực nóng bức...Tôi muốn "ăn" em quá đi...Tôi hất chiếc chăn qua một bên, tay lần xuống chiếc quần của em, vừa định kéo nó xuống thì chợt tôi nghe tiếng nức nở của em.

- Hức...tha cho..tôi..đi..tôi không..chịu..được...a....nhẹ...một ch..út..........

Trái tim tôi như vỡ ra làm trăm mảnh.. Hóa ra từ nãy đến giờ em mơ thấy tôi đang hành hạ em sao. Chẳng lẽ tôi ám ảnh em đến cả trong giấc mơ vậy à...

Dù cơn dục vọng trong người tôi đang bùng lên như một ngọn lửa, nhưng nhìn em ngay cả trong mơ cũng van cầu tôi như thế, thực tôi có chút không đành lòng...Tôi còn gần em dài lâu, vậy thì cớ gì lại không thể buông tha em một đêm như vậy...Nghĩ vậy, tôi kéo áo em lại, cài cẩn thận từng chiếc cúc. Tôi leo xuống giường, rồi nhẹ nhàng kéo chăn đắp cho em, tôi lau những giọt nước mắt nóng hổi trên má em, hòa với những giọt mồ hôi. Tôi lại một lần nữa hôn môi em, thực ngọt ngào..

- Ngủ ngoan đi thiên thần của tôi. Hãy tận hưởng sự bình yên đêm nay nhé.

Rồi tôi lặng lẽ rời khỏi phòng, nhẹ nhàng vặn nắm cửa lại không dám gây tiếng động. Tôi nên để em được trọn giấc.

Xuống nhà rồi tôi mới thấy được mớ hỗn độn mà tôi và em đã gây ra ban nãy. Gối chăn trên sô pha bị đá văng lung tung xuống sàn nhà, khiếp hơn nữa là tinh dịch ở khắp nơi. Khi nãy tôi đã bắt em phải phục vụ mình đủ tư thế ở mọi vị trí, nên những dấu vết này cũng không có gì đáng ngạc nhiên. Nhưng để thế này thì chẳng tốt lành gì, nên tôi bắt tay vào việc dọn dẹp. Nghe có vẻ hơi khùng khi mà dọn dẹp giữa lúc đêm khuya này nhưng sáng ngày mai em chắc chắn không thể di chuyển được, tôi đành làm giúp em vậy.

Trong lúc dọn dẹp thì chiếc điện thoại em để quên trên bàn có tin nhắn, tôi tò mò mở ra xem, ba mẹ của em thông báo vì một số lý do cá nhân nên sẽ ở lại quê thêm hai ngày nữa mới về. Tuyệt, còn gì daebak hơn. Hai ngày tiếp theo cũng là hai ngày cuối tuần. Trên lớp không có giờ, ba mẹ tôi cũng chẳng màng tới việc tôi lêu lỏng đầu đường xó chợ nào. Hai ngày này tôi nhất định phải tận hưởng cảm giác cùng với em. Nghĩ vậy, tôi hăng hái hẳn lên, làm việc không mệt mỏi. Chợt điện thoại em lại rung lên lần nữa, lại một tin nhắn. Tôi mở lên xem, và có chút không vui trong lòng.

"From: Yoongi hyung

Dạo này em ổn không? Anh nhớ em quá"

Đáng ghét. Gã Yoongi này vẫn giữ liên lạc với em sao. Không loại trừ khả năng hai người có tình cảm với nhau, nếu không sao hắn lại gởi một tin nhắn mùi mẫn đến vậy chứ. Tôi bấu chặt chiếc điện thoại như muốn bóp nát nó ra từng mảnh. Gã Yoongi khốn nạn đó, không tốt lành gì đâu Jungkook ơi, gã chó chết đó, tôi vẫn còn nhớ rất rõ hắn đã gây ra vết thương cho tôi thế nào.

Tôi còn nhớ rất rõ, ba năm trước khi tôi và em mới vừa bước vào trường. Tôi biết hắn rất thích em, trái tim của một kẻ đang yêu đơn phương em nói cho tôi biết điều đó. Tôi ghét hắn ra mặt, và tôi nghĩ hắn có lẽ cũng biết Taehyung tôi yêu em. Hình như hắn không thích điều đó. Không, phải nói là hắn không thích điều đó. Bởi tôi còn nhớ, ngày hôm đó hắn đã dằn mặt tôi thế nào.

Chỉ có em vẫn cứ tin tưởng hắn thôi.

Tôi nhớ rõ khuôn mặt ác quỷ đó đã hành hạ tôi, và bản tính dâm tà của gã đã khiến cho tôi có một nỗi đau lớn nhất đời, cả về thể xác lẫn tâm hồn. Gã chó ấy không ngừng ra vào, và bắt tôi phải gọi gã như một ông hoàng, tôi lúc đó thực chẳng khác một tên nô lệ thấp hèn cả. Tôi đã phải van xin gã - như gã yêu cầu - tôi phải gọi gã là "ngài", là "đấng tối cao". Khốn nạn thật, bây giờ nhớ lại thì bao nhiêu oán hận của tôi lại  bùng lên như ngọn lửa được đổ xăng vào vậy.

Em có nhớ ban nãy khi em van xin tôi, gọi tôi là ngài đã khiến tôi căm phẫn thế nào không. Bởi nó làm tôi nhớ lại quá khứ ba năm trước. Thật đáng sợ.

Không, là bởi vì tôi hận thằng chó đẻ đó.

Gã biến khỏi trường, cũng là lúc tôi đã có thể tự do với tình yêu của mình. Vậy mà không ngờ gã vẫn còn bám dính lấy em. Khốn, khốn thật.

Tôi không kìm được bực tức, liền nhắn lại một tin cho hắn.

"To: Yoongi hyung

Em đang bận làm tình với người khác. Đừng có làm phiền"

Trong lòng thực hả dạ khi nghĩ đến cái bản mặt tức tối của gã. Tôi không quan tâm đến nó nữa, vứt chiếc điện thoại ra một bên rồi lên sô pha đánh một giấc.

Khi tôi đi ngủ thì đã là 2 giờ sáng.

_End Taehyung's POV_

_ Jungkook's POV_

Tôi đang ở đâu?

Quang cảnh này sao giống như phòng kỹ viện mà tôi hay thấy trên TV.

Có kẻ đang đến, hắn, là hắn, tên ác dâm Kim Taehyung

Hắn không nói không rằng đến bên cạnh tôi, thì thầm một vài câu vớ vẩn gì đó, tôi chỉ nghe được loáng thoáng "Tôi muốn chiếm lấy em". Thực đáng sợ. Rồi hắn nhào đến tôi, hôn lên môi tôi, không chần chừ mà lột phăng bộ quần áo trên người tôi. Tôi sợ hãi, van xin hắn, nước mắt cứ không ngừng rơi.

Đừng, đừng mà..

Nhưng hắn không nghe thấy thì phải, hắn cư nhiên xâm nhập bên trong tôi. Đau quá, sợ quá...

Tôi hét lên thống khổ, nhưng miệng lại phát ra những lời dâm dục.

A..a....

Rồi tôi cảm thấy cơ thể  mình nhẹ bẫng đi, hắn không còn đè trên người tôi nữa, hắn biến đâu rồi? Thôi kệ, biến đâu cũng được, chỉ cần hắn đừng hành hạ tôi nữa thì tốt rồi.

Tôi mệt rồi.

Tôi thực sự rất mệt. Bên cạnh tôi có một cái giường. Tôi muốn ngủ. Tôi khép mắt lại, hi vọng một giấc ngủ bình yên. Trước khi ngủ tôi còn nghe văng vẳng bên tai "Ngủ ngon đi thiên thần của tôi". Ai vậy? Ai đang nói vậy? Và ai là thiên thần? Nhưng mà sao dịu dàng quá vậy, chẳng bằng cho tên dâm tặc Taehyung kia, phải chi hắn cũng đối xử với tôi như thế... Nhưng tôi không đủ tỉnh táo để quan tâm nữa, tôi mệt. Và tôi ngủ thiếp đi.

_End Jungkook's POV_

__

Sáng hôm sau.

Tiếng chim hót lảnh lót và những ánh nắng ngập tràn căn phòng khiến Jungkook mở mắt tỉnh dậy.

- A....

Cậu rên lên đau đớn. Nỗi đau nơi hạ thể truyền đến khiến cậu bật khóc. Cậu chợt nhớ đến ngày hôm qua đã bị tên Taehyung kia hành hạ như đồ chơi thế nào, thậm chí cả trong giấc mơ cũng không tha cho cậu. Jungkook run lên sợ hãi, rồi nắm chặt tấm chăn. Cậu thực sợ..hắn đã đi chưa..

Cạch

Phòng cửa được mở ra. Hắn bước vào với một nụ cười nhẹ nhàng khác hẳn vẻ đểu giả thường ngày. Hắn từ từ tiến đến giường Jungkook, giật phăng chiếc chăn của cậu ra.  Jungkook khó nhọc dịch chuyển về phía đầu giường. Cậu sợ hắn sẽ giở trò, nếu như thế cậu thực sự chịu không nổi. Nơi đó của cậu vẫn còn rất đau. Vì vậy mà mỗi lần cậu nhích ra xa hắn, nước mắt lại trào ra, miệng kêu la thống khổ. Hắn thấy cậu quằn quại như thế thì tay nắm chân cậu lại không cho di chuyển, khiến cậu thập phần hoảng sợ. Hắn nhìn cậu cười rồi nói:

- Đừng sợ.

Bảo cậu đừng sợ à, khó quá. Cậu run run nhìn hắn, hai tay vẫn nắm chặt chiếc áo trên người như một món vũ khí phòng thân duy nhất còn lại. Hắn phì cười trước vẻ sợ sệt đáng yêu đó rồi bất ngờ nhấc bổng cậu lên, bế cậu đi thẳng xuống lầu mặc cậu kêu la sợ hãi:

- Đừng..mà....anh..muốn làm gì...

Hắn để cậu tựa vào lòng, thì thầm:

- Tôi không bế thì cậu xuống giường được chắc. Yên tâm, tôi không làm gì đâu.

Rồi hắn bế cậu xuống phòng tắm.  Jungkook có hơi hoảng, cảnh ân ái đáng xấu hổ ngày hôm qua hiện lên trước mặt cậu, cậu vùng vẫy muốn thoát khỏi hắn. Nhưng hắn lại nắm chặt cậu lại không cho di chuyển, nhẹ nhàng giúp cậu rửa mặt, đánh răng. Jungkook từ sợ hãi chuyển sang ngạc nhiên. Hắn thực sự sẽ không làm gì chứ....Không, cậu không tin đâu.

Xong xuôi hắn đặt cậu lên ghế ở bàn ăn, rồi ân cần dọn các món ăn ra cho cậu. Jungkook vẫn chưa thể nhận định được tình hình hiện tại thì hắn lên tiếng:

- Ăn đi. Nguội bây giờ.

Cậu rụt rè cầm nĩa lên, lấy một miếng thịt cho vào miệng. Tuy cơn đau vẫn âm ỉ nhưng vị ngon của miếng thịt khiến cậu cũng bớt khổ sở phần nào. Cậu vui vẻ dùng bữa dù không biết tại sao hắn lại thay đổi như thế. Chợt nhớ lại tình hình, cậu hỏi:

- Tại sao anh ở đây?

- Bố mẹ cậu hai ngày nữa mới về, tôi muốn ở đây.

Cậu tròn mắt nhìn hắn ngạc nhiên. Tuy bây giờ hắn có chút ôn nhu, nhưng ai dám chắc hai ngày này cậu không bị hành hạ.

- Không..không được...

- Tại sao? Tôi muốn ở đây. Cậu cấm được tôi à? Cậu muốn chọc giận tôi?

Rồi lại trở về vẻ mặt gian ác khiến Jungkook rùng mình lắc đầu, thôi kệ, dù gì ở một mình, cậu cũng không thể tự lo thân. Hắn biết cậu đang đau đớn, còn chăm sóc thế này, chắc không nỡ đè cậu ra mà làm. Chợt nhớ ra mình bỏ quên điện thoại ở đâu, cậu hỏi:

- Điện thoại..của tôi?

- Tôi vứt ngoài sô pha.

Rồi nhớ lại tin nhắn hôm qua của Min Yoongi, hắn hằn học:

- Cậu vẫn còn liên lạc với tên khốn Min Yoongi?

Jungkook ngạc nhiên nhìn hắn, hôm qua Yoongi hyung nhắn tin cho cậu sao. Và hắn sao lại gọi anh là tên khốn chứ. Cậu đặt nĩa xuống bàn, run lên giận dữ:

- Anh không được xúc phạm Yoongi hyung. Hyung ấy là người tốt.

Hắn bị thái độ của cậu làm bất ngờ. Trước giờ chưa bao giờ tỏ vẻ giận dữ với hắn thế này. Vì tên chó đó sao, haha, Jungkook, xem ra không dạy dỗ em, em không thể ngoan ngoãn được.

Hắn đứng bật dậy, nắm lấy tay cậu, gằn lên:

- Cậu còn bênh hắn?

- Tôi chỉ nói sự thật. Ít ra hyung ấy tốt hơn anh. - Cậu nhăn nhó vì bị nắm mạnh tay.

Tốt ư? Buồn cười, em thực sự ngây thơ quá Jungkook ơi.

-Tôi cấm cậu không được có quan hệ với hắn.

- Tại sao chứ? Anh không được quản tôi. - Jungkook chu mỏ cãi lại. Có lẽ vì thái độ ôn nhu của hắn từ sáng giờ khiến cậu được nước làm tới.

- Được, để xem tôi quản cậu thế nào.

Nói rồi hắn một tay siết hai tay cậu lại, tay kia xé rách bộ quần áo cậu. Jungkook thấy thế thì hoảng loạn tột đỉnh. Hắn sẽ lại...Không..cậu..rất đau..

Hắn đưa tay xuống cặp mông của cậu, không vội vào mà xoa nắn bên ngoài, nhưng đã quá đủ để cơn đau trỗi dậy. Jungkook gào lên thảm thiết, nước mắt tuôn ra theo cơn đau:

- AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAa..........Đau...đ...au...quá................đừn..g...đừng...mà...Á........á..........aaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa....

Hắn vẫn lạnh lùng tác động đến nơi đó, thỉnh thoảng còn cố tình ấn mạnh vào khiến Jungkook quằn quại với đau đớn. Cậu nhìn hắn trong nước mắt:

- Đừn..g...đừng mà...tha ch..o...AAAAAAA.....ch.oo..tôi....đừng..m..à......xin..anh....AAAA

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro