Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

“Tôi sợ cái bóng”
Bệnh nhân A ẩn mình trong bóng tối phía sau ngọn đèn nói với tôi.
“Hả? Tại sao?” Tôi mở cuốn sổ ghi chép đặt trên đùi, cầm bút bắt đầu viết.
“Bởi vì cái bóng sẽ ăn người ta.” Anh ta sau khi suy nghĩ rất lâu thốt ra một câu như vậy, tôi lập tức lên tinh thần, cảm thấy cuộc đối thoại phía sau nhất định sẽ rất hấp dẫn.
“Anh phát hiện ra từ khi nào?” Tôi không hỏi tiếp tại sao. Tôi biết, muốn tiếp cận những bệnh nhân hoang tưởng loại này, bước đầu tiên là phải tự giả dạng mình thành giống như họ.
“Năm tôi bảy tuổi…” Anh ta dường như đã lâu không mở miệng nói chuyện, tốc độ nói rất chậm, mang cảm giác trì trệ.
Tôi kiên nhẫn yên lặng chờ ghi chép.
“Ngày sinh nhật tôi năm đó, bố tôi nấu cho tôi một nồi lẩu, bố nói với tôi đó là thịt thỏ.”
“Hưm hưm…” Anh ta đột nhiên thấp giọng cười thành tiếng, câu nói sau đó khiến tôi kinh ngạc chấn động không thốt nên lời.
“Tôi biết, đó là thịt mẹ tôi, bố tôi muốn lừa tôi, nhưng tất cả đã bị tôi nhìn thấy hết.”
“Lúc bố tôi cãi nhau với mẹ tôi, tôi không đi học, tôi trốn trong tủ quần áo, tôi thấy mẹ khóc đẩy bố tôi, bố tôi lấy đèn ngủ đặt ở đầu giường đập vào đầu mẹ, một nhát, hai nhát, ba nhát…”
Bệnh nhân A lại cười, tôi nghe được một nỗi đau mơ hồ ẩn giấu trong tiếng cười đó. Quỷ tha ma bắt, tôi cũng không hiểu sao trong tiếng cười lại có thể nghe ra được sự đau khổ, nhưng thật sự là tôi cảm thấy như vậy.
“Trên mặt đất có rất nhiều máu… Hahaha, cứ như xác pháo giấy đỏ rơi sau đêm giao thừa vậy. A, tôi nhớ có một năm vào giao thừa, bố cho tôi cưỡi lên cổ ông đốt pháo, thật là vui quá đi…”
“Sau đó thì sao?” Tôi nghe đến mê mẩn, không biết từ bao giờ đã vướn người ra phía trước, tay nắm chặt cây bút, thậm chí quên cả ghi chép.
“Sau đó? Sau đó cái bóng ăn bố tôi rồi.” Câu nói này dường như đã rút cạn mọi sức lực của anh ta, anh ta đưa tay tắt đèn. Dần dần, bóng tối tan ra nuốt chửng lấy tôi.
Tôi biết, ý anh ta muốn tiễn khách. Tuy tôi nghe đến mức toát mồ hôi lạnh, rõ ràng là anh ta cố ý để lộ một số tình tiết, nhưng tôi biết hôm nay chỉ có thể kết thúc ở đây. Tôi tin là bây giờ tôi có hỏi anh ta cái gì đi nữa, anh ta cũng sẽ không nói một chữ.
Tôi chỉ có thể quay về phía anh ta gật gật đầu, tuy nhiên trong bóng tối đen đặc này, tôi không dám khẳng định anh ta có thể nhìn thấy hay không.
Tôi rời đi, đi qua hai cánh cửa và một cái hành làng dài và tối om. Trước mắt tôi dần dần sáng ra một một hội trường với những người đi qua đi lại, dường như là một thế giới khác.
Nơi đây là bệnh viện tâm thần của thành phố A, bệnh nhân tâm thần đó tên là “bệnh nhân A”, là người bệnh đặc biệt nhất của bệnh viện này.
Tôi tên Hà Cảnh Thần, là sinh viên y năm ba, chủ yếu nghiên cứu tâm thần học lâm sàng. Bệnh nhân A là đối tượng nghiên cứu tôi đã chọn. Tôi sẽ đem bài nghiên cứu về anh ta viết thành luận văn tốt nghiệp.
Khi đi ra khỏi cổng bệnh viện, trong đầu tôi vẫn đang chấn động bởi nội dung trong cuộc nói chuyện lần đầu tiên giữa tôi và người bệnh tâm thần nọ. Cái bóng biết ăn người, suy nghĩ mới mẻ và đầy hứng thú biết bao.
Bởi vậy nói, bệnh nhân của bệnh viện tâm thần nên đi viết tiểu thuyết, biết đâu lại trở thành một tiểu thuyết gia nổi tiếng.
Tôi đến lúc này mới nghĩ đến, lúc nãy tôi đã bỏ qua rất nhiều tình tiết quan trọng. Bệnh nhân A nói, ngày sinh nhật bảy tuổi của gã hôm đó, bố gã nấu một nồi lẩu thịt mẹ gã, sau đó thì sao? Gã có ăn không?
Anh ta đột nhiên nhảy vô nói “cái bóng ăn bố tôi” là sao, ăn là ăn thế nào? Tại sao lại ăn? Sau khi ăn thì sao?
Tôi ấn ấn thái dương để thần kinh đang hưng phấn quá đà của mình bình tĩnh lại. Tôi nhất định phải gặp lại anh ta lần nữa.
Một chiếc xe mui trần màu đỏ dừng lại trước mặt tôi, cô gái đang lái xe hạ kính cửa xe xuống cười ngọt ngào với tôi, cô có một mái tóc dài như thác nước và gương mặt xinh đẹp, hơn nữa cô còn có một đôi chân dài miên man trắng bóc, đây cũng là nguyên nhân khiến tôi thích cô ấy.
Cô ấy là bạn gái của tôi, Tô Y Nhiên.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro