Chương 12

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tôi như ý thuận lợi lấy được chiếc kéo, đó là một chiếc kéo cũ rích han gỉ nhìn không ra đã có từ ngày tháng nào.
Tôi trở lại phòng của bệnh nhân A, nếu chiếc kéo này không thể cắt được cái bóng của tôi, vậy thì nó sẽ đâm xuyên qua tim của kẻ bệnh hoạn này.
Tôi ngồi xổm xuống, lấy chiếc kéo ra, đặt ở điểm tiếp giáp giữa chân tôi và cái bóng trên đất, lúc đưa lưỡi kéo tôi còn nghe được rõ tiếng cắt sắc ngọt.
Tôi dừng kéo lại xem xét, giữa cái bóng và chân tôi xuất hiện một vết cắt rõ rệt.
Tôi vui mừng vô hạn, nhanh tay cắt hơn nữa, khi cả cái bóng sắp được cắt rời khỏi tôi, tôi đột nhiên cảm giác hình như có gì đó không đúng nhưng lại không biết là tại sao, động tác cũng dừng lại.
Sau đó, đuôi mắt tôi nhìn thấy bệnh nhân A đi về phía tôi nhanh như cắt, hắn hét lên và đẩy tôi ra, khi ngã vào tường, tôi ngạc nhiên nhìn thấy cái bóng của mình vẫn đang nằm trên đất.
Bệnh nhân A đứng trên cái bóng của tôi, giơ hai tay, ngẩng đầu nhìn lên.
Tôi nhìn thấy cái đầu trọc lóc của hắn bắt đầu mọc tóc, mọc lông mày, ngũ quan dần dần biến đổi, cái thân xác khô như que củi đang cao lớn dần lên.
Trong lúc hắn ta thay đổi, tôi thấy tóc của tôi từng đám, từng đám rơi lả tả, tay chân dần dần khô quắt lại.
Sau cùng, tôi nhìn thấy…chính tôi.
Gương mặt, thân thể của bệnh nhân tâm thần đã trở nên giống tôi y như đúc!
Chuyện gì thế này? Nỗi lo sợ sục lên như hàng ngàn con kiến gặm nhấm từ bên trong, tôi bất lực bò trên mặt đất, đầu đụng vào chân bàn, một cái gương rơi xuống đất, vỡ toang.
Từ mảnh gương trên sàn tôi nhìn thấy tôi, không có tóc, không có lông mày, khô như cây củi.
Tôi đã biến thành bệnh nhân A!
“Đây là âm mưu! Mày và Trương Thụ Hằng câu kết hãm hại tao!” Tôi gào lên rum rẩy, âm thanh trầm đục và khàn khàn.
“Hại anh chỉ có bản thân anh thôi.” Bệnh nhân A đắc ý đi tới, ngồi xổm trước mặt tôi: “Hà Cảnh Thần, anh hủy hoại cuộc đời của Trương Thụ Hằng đương nhiên phải bồi thường rồi. Anh tự cho là mình thông minh tột đỉnh, không lưu lại bất cứ bằng chứng nào, nhưng anh không nghĩ mà xem, sau khi Trương Thụ Hằng bị nhốt trong phòng thay đồ, anh là người được cộng điểm vì đạt “Học sinh ba tốt”, thi đậu vào trường y đúng như ý nguyện, bây giờ lại cưới được Tô Y Nhiên – người con gái năm đó trong mắt chỉ có mình Trương Thụ Hằng, không nghi ngờ anh thì nên nghi ngờ ai đây?”
“Thực ra Trương Thụ Hằng lúc đầu chỉ là nghi ngờ, sau cùng, không phải chính anh đã thừa nhận với anh ta rồi sao?” Bệnh nhân A vỗ vỗ tay như đang xem một vở kịch hay.
“Đúng ra, Trương Thụ Hằng không cần dùng cách tiêu cực như vậy để đưa anh vào cái bẫy của tôi. Chỉ là, Trương Thụ Hằng phát hiện Tô Y Nhiên có gì đó khác thường, sau lại phát hiện ra anh mỗi ngày đều cho Tô Y Nhiên uống lượng lớn thuốc an thần. Để bảo vệ Tô Y Nhiên, anh ta chỉ còn cách kiên quyết tự sát để dựng màn kịch bị cái bóng của anh giết chết.”
“Tình cảm của nhân loại, thật là vừa phức tạp vừa vĩ đại.”
“Hahaha...” Tôi đột nhiên cười lớn.
“Mày cũng chẳng phải loại tốt đẹp gì, mày đến thịt mẹ mày cũng đã ăn, mày chỉ là một người hèn nhát, có tư cách gì mà chỉ trách tao!” Tôi gào lên chỉ vào tên tâm thần nọ, nhưng tiếng kêu chỉ thều thào như một người sắp chết.
“Anh còn không hiểu sao?” Bệnh nhân A nhìn tôi tội nghiệp, phủi quần đứng dậy, từ trên cao nhìn xuống tôi: “Vốn dĩ không hề có chuyện bố tôi giết mẹ tôi, cũng không có chuyện cái bóng ăn người, đó chỉ là câu chuyện để dẫn dụ anh tới đây với tôi thôi, đây là ác báo mà chính anh phải gánh lấy!”
“Vui vẻ mà sống ở đây đi, anh sẽ sống rất lâu đó.” Bệnh nhân A quay người bỏ đi, đột nhiên nghĩ ra gì đó, dừng bước lại.
Hắn đi tới trước mặt tôi, quay đèn chiếu lên thân thể tôi lúc đó đang vặn vẹo một cách khó chịu.
“Nhìn anh xem, thật là giống một con giòi.”
--- Hết ---

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro