Chương 9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương chín
Từ nhà Trương Thụ Hằng chạy ra, tôi đi tới bệnh viện tâm thần, tất cả chuyện này nhất định là âm mưu của người tâm thần kia, tôi phải đích thân hỏi anh ta, sau khi tôi tiếp nhận bệnh viện này, tôi sẽ khiến anh ta sống không bằng chết!
Khi tôi hung hăng đẩy cánh cửa phòng bệnh thì nghe giọng nói của bệnh nhân A khàn khàn truyền tới: "Anh đang gặp nguy hiểm lớn."
Tôi cười lạnh: "Tất cả chuyện này là do anh và Trương Thụ Hằng thông đồng phải không? Tuy tôi không biết anh ta làm sao có thể biết được năm đó là do tôi nhốt anh ta trong phòng thay đồ, nhưng anh chỉ có thể khai thác thông tin về tôi từ Trương Thụ Hằng đúng không? Anh giả như không biết gì hết rốt cục là có mục đích gì?"
"Cái bóng của anh nói cho tôi biết tất cả, về Trương Thụ Hằng, về..." Bệnh nhân A dùng giọng nói đặc biệt kì lạ của mình từ từ phun ra từng chữ một:
"Thuốc an thần liều cao?"
Tôi đứng chôn chân tại chỗ, trong phút chốc cảm thấy trời đất quay cuồng.
Tôi gào lên điên dại: "Đừng có giả thần giả quỷ nữa, không thể nào, mày không thể nào biết được!" Dựa vào cảm giác đại khái, tôi tìm thấy cái công tắc đèn trong bóng tối, sau khi mở đèn, ánh sáng mạnh mẽ chiếu rọi trên người tôi, tôi nhìn thấy cái bóng của mình, cái bóng đen đậm như bóng tối của một hang động không đáy.
"Anh chịu thua đi." Hắn nói.
"Chịu thua? Dưới chân tao là vực thẳm hun hút, mày lại nói tao chịu thua?"
"Để tao xem xem, mày rốt cục là thứ quái vật gì?" Tôi đưa tay chụp lấy ngọn đèn và quay nó về phía giọng nói của hắn phát ra. Nếu như có một tấm gương soi hình ảnh của tôi lúc này, tôi trong đó nhất định điên cuồng đến vặn vẹo.
Ánh sáng chiếu trên cơ thể hắn, hắn không có tóc, cũng không có lông mày, gầy như que củi, thương hại nhìn tôi.
Tôi thấy hắn mặc một cái quần đùi màu trắng, đứng dưới sàn nhà với đôi chân trần.
Mà dưới chân của hắn...
Không có cái bóng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro