🌸Chương 122🌸

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

/Aaaaa tôi bắt đầu căng thẳng rồi đây!/

/Thẻ bài màu đen này xem ra rất có cảm giác áp lực!/

/Cảm giác quá trâu bò, tại sao phòng livestream của Tống Sư Yểu lại đỉnh thế này/

/Đem ra so thì thật sự hai phòng livestream kia kém quá xa/

Thẻ bài màu đen lật lên, màu đen hóa thành những vụn sáng màu đen dần dần biến mất, để lộ mặt bài trong suốt, trên mặt bài trong suốt không phải là những hoa văn và chữ đơn giản, mà có hình vẽ nổi bật. Trên tấm thẻ bài này là một nữ thần được bao quanh bởi ngọn lửa.

Càng có lực uy hiếp hơn so với thẻ bài sơ cấp, khiến cho người ta nhìn thấy mà không hiểu sao lại sinh ra một loại cảm giác rung động.

Diêm Ác nhìn về phía Tống Sư Yểu. Những người khác cũng nhìn về phía cô.

Tống Sư Yểu: "Chúc mừng anh, ngay thẻ bài đầu tiên đã rút trúng thẻ SR có thể thăng cấp, Ngòi Lửa."

Ngòi Lửa? Thứ gì vậy?

Tống Sư Yểu: "Đặt Ngòi Lửa ở trong cơ thể mình, anh sẽ có được năng lực của lửa."

Tống Sư Yểu nói xong, gậy gỗ trên tay nhẹ nhàng vung lên, trước mắt mọi người bỗng dưng xuất hiện ảo ảnh, trên thân thể của người đàn ông có được năng lực của lửa xuất hiện một con rồng lửa, nhấn chìm một thành phố bên trong biển lửa. Giống như một vầng thái dương, anh ta bước đi bên trong biển lửa kia, thiêu cháy mạnh mẽ mà tàn nhẫn, thiêu trời diệt đất.

Tất cả mọi người đều bị ảo ảnh trước mắt lay động, cho dù ảo ảnh đã biến mất cũng không thể hoàn hồn lại được.

Thẻ bài màu đen hóa thành ánh sáng, tiến vào bên trong cơ thể của Diêm Ác. Trong nháy mắt Diêm Ác cảm thấy cơ thể nóng lên, có thứ đồ gì đó đang chạy tán loạn xung quanh cơ thể, không hề yên phận. Nó chạy đến đầu ngón tay của anh ta, đầu ngón tay lập tức toát ra một ngọn lửa nhỏ giống như cái bật lửa, sau đó ngọn lửa nhỏ biến mất, nó lại chạy đến bả vai, lại tỏa ra một ngọn lửa nhỏ, sau đó bắt đầu thiêu đốt quần áo của anh ta.

... Má!

Diêm Ác vội vàng vươn tay phủi đi ngọn lửa trên vai, kết quả không những không phủi tắt, ngược lại càng lúc càng lớn. Lâm Úy Kỳ vội vàng cầm bình chữa cháy qua, phun cho anh ta một lát, cuối cùng lửa mới dập tắt được. Diêm Ác cảm thấy được thứ đồ trong cơ thể đã ỉu xìu lại, dù rất rón rén thu mình nhưng vẫn nằm yên trong cơ thể anh ta.

Năng lực kiểm soát của Diêm Ác rất mạnh, anh ta thử vươn ngón trỏ, vài giây sau, ngón trỏ đã toát ra ngọn lửa nhỏ. Ngọn lửa bùng cháy, nhẹ nhàng đong đưa, anh ta không cảm thấy đau đớn chút nào.

Tim đập rộn lên, máu huyết tuôn trào, bất kể là Diêm Ác hay là những người đứng xem, trong đầu đều dấy lên phong ba bão táp.

Đây chẳng phải là siêu năng lực ư? Đây là sự thật sao?

Diêm Tiếu lập tức hỏi: "Có thể thăng cấp là ý gì?"

Tống Sư Yểu: "Ý ở đây là khả năng có thể huấn luyện để trở nên mạnh mẽ. Bây giờ nó rất yếu ớt, chỉ là cấp bậc SR (siêu hiếm có) thôi, nhưng anh có thể cho nó phát triển thành SSR (siêu siêu hiếm có). Nếu anh có đủ khả năng, nó thậm chí có cơ hội phát triển thành cấp bậc UR (hiếm có cực đoan)."

Sau khi trên mặt Diêm Ác đã rút đi vẻ kinh hãi, thì lập tức nở một nụ cười tươi rói hơi mang nét điên cuồng. Bàn tay toát lên ngọn lửa nắm chặt lại, ngọn lửa biến mất bên trong lòng bàn tay anh ta: "Cái này thật sự quá kích thích."

Có được loại năng lực này, chẳng phải anh ta sẽ mặc sức phi ngang phi dọc trên thế giới này hay sao? Tống Sư Yểu nói thế giới này sẽ biến thành chiến trường, chắc có nghĩa là để tranh cướp loại thẻ bài này mà thế giới sẽ rơi vào hỗn loạn.

Nhưng, vậy thì có sao? Một khi có được loại năng lực này rồi thì sẽ chắc chắn không bao giờ khước từ được. Từng trông thấy biển lớn là sẽ xem thường sông nhỏ. Có thể lên trời xuống đất, ai sẽ bằng lòng làm một người bình thường đây?

Đây chính là thẻ bài cao cấp sao? Không phải là mấy thứ đồ nhỏ bé nữa, mà là định nghĩa lại bản thân, không khác nào một cuộc tân sinh cả.

/Thôi xong luôn, mấy kẻ có tiền này sắp phát điên rồi/

/Nếu như tôi có tiền, nếu như rút thẻ có thể cho tôi những thứ này, tôi cũng phải điên cuồng rút, dù mất hết tài sản cũng quất!/

/Quả nhiên là không cùng tầng mây. Thẩm Phương với Tô Điềm Điềm cũng cung cấp siêu năng lực, nhưng mà phương thức bọn họ trông không được đẳng cấp như cách của Tống Sư Yểu/

/Phán quan cung cấp siêu năng lực, tôi xem mà mặt không cảm xúc, cảm giác rất tầm thường. Nhưng giờ Tống Sư Yểu cung cấp siêu năng lực, tại sao tôi lại kích động đến nỗi da đầu ngứa ngáy thế này?/

Đôi mắt Giang Bạch Kỳ hơi nheo lại, quả nhiên, đây là tai họa ngầm nhất định phải loại bỏ.

Tiếng hít thở trong sảnh đều đã trở nên nặng nề hơn. Ánh mắt của những thuộc hạ mà các nhà mang đến cũng đỏ lên, khát vọng và lòng tham cuồn cuộn trào lên điên cuồng, còn có cả sự sợ hãi đối với loại sức mạnh này nữa, tất cả đều hóa thành năng lượng, xông về phía Tống Sư Yểu.

Những người của ba gia tộc khác lại vô cùng hối hận, vừa rồi đã chậm hơn Diêm Ác một bước, nếu không có lẽ Ngòi Lửa này đã bị bọn họ thu vào trong túi rồi! Nhưng mà bây giờ, bọn họ chỉ có thể kiên nhẫn chờ đợi, bởi vì lần rút thẻ của Diêm Ác vẫn chưa hề kết thúc.

Diêm Ác đè xuống dã tâm cuồn cuộn cùng sự vui mừng khôn xiết trong lòng, đến lật thẻ bài màu đen thứ hai.

Quá đáng tiếc, thẻ bài thứ hai là thẻ trống.

Thẻ bài thứ ba, cũng là thẻ trống.

Thẻ bài thứ tư, là một con dao nhỏ bình thường.

Thẻ bài thứ năm, là một viên Tịch Cốc Đan.

Thẻ bài thứ sáu, là thẻ trống.

Thẻ bài thứ bảy, là một tấm khăn lau ký ức.

Thẻ bài thứ tám và thẻ bài thứ chín, cũng là thẻ trống.

Rất rõ ràng, thẻ bài cấp trung và cấp cao không thể nào rút ra dễ dàng được.

Thẻ bài cuối cùng luôn khiến cho người ta căng thẳng và mong đợi nhất, Diêm Ác hít sâu một hơi, lật ngược nó lại.

Lại là một tấm thẻ bài SR Ngòi Lửa.

Thẻ bài hóa thành ánh sáng, tiến vào trong cơ thể của Diêm Ác, Diêm Ác lập tức cảm giác được ngọn lửa nhỏ trong cơ thể của chính mình, trở nên hoạt bát hơn một chút. Hóa ra thăng cấp là cũng có thể thông qua rút thẻ mà được, hiển nhiên cũng có thể thông quan huấn luyện nào đó để thăng cấp, nhưng mà điều này tuyệt đối không nhanh hơn so với rút thẻ.

Vẫn là câu nói cũ kia, chuyện có thể nạp tiền để trở nên mạnh mẽ hơn trong nháy mắt, vì sao phải tốn thời gian bỏ công? Những người có tài nghèo khổ cần phải vất vả như vậy, người có tiền thì không cần.

"Có thể tiếp tục rút nữa không?" Diêm Ác hỏi.

"Tất nhiên."

Tống - người đứng sau màn - sắp đặt trò chơi - Sư Yểu, đương nhiên không thể để cho Diêm Ác dễ dàng rút ra thẻ bài Ngòi Lửa tiếp được, nhoáng cái đã để anh ta thăng cấp thành công. Đó là chuyện tuyệt đối không có khả năng. Hai tấm thẻ bài Ngòi Lửa được tung ra chính là một củ cà rốt mới. Thẻ bài sơ cấp đã không còn có thể khiến cho người chơi hệ đốt tiền cấp bậc đỉnh cao như bọn họ sinh ra khát vọng mạnh mẽ nữa, cần phải đổi một củ cà rốt mới để kích thích.

"Một ván nữa."

"Thêm một ván nữa."

"Thêm năm ván nữa!"

"Thêm mười ván nữa!"

"Này! Diêm Ác, anh cũng đủ rồi đấy!" Những người của gia tộc khác đã đợi được một lúc lâu rồi mà vẫn không thấy anh ta dừng tay, bèn bất mãn lên tiếng.

"Ai quan tâm mấy người, tranh thủ về nhà ăn cơm đi, còn muốn chúa tể mời cơm mấy người à?" Diêm Ác cười gằn nói, làm gì có ai chủ động nhường cơ hội rút thẻ này cho bọn họ, ngu đần.

Diêm Ác vẫn chỉ rút được thẻ bài sơ cấp, lúc này cuối cùng đã rút ra một tấm thẻ bài SR quý giá có khả năng thăng cấp. Không phải Ngòi Lửa mà là một luồng Băng Phách, để nó tiến vào trong cơ thể là sẽ đạt được năng lực của băng.

Trong cơ thể của Diêm Ác đã có Ngòi Lửa rồi, vậy là bèn quay đầu nhìn về phía thân tín của anh ta: "Diêm Tù, qua đây."

Diêm Tù và những thuộc hạ khác của Diêm Ác đều kinh hãi nhìn về phía Diêm Ác. Trong lòng bọn họ cực kỳ hâm mộ và khát khao loại sức mạnh này, nhưng bọn họ cũng đã tận mắt nhìn thấy, biết được loại sức mạnh này phải tốn bao nhiêu tiền của mới có thể có được, không ngờ chủ nhân sẽ cho bọn họ.

Diêm Tù là một người đàn ông cao lớn khỏe mạnh, đi đến trước mặt Diêm Ác. Trong ánh mắt trung thành tràn đầy sóng nước rung động, anh ta vốn dĩ đã là con chó trung thành rồi, bây giờ có lẽ sẽ càng trung thành hơn, chủ nhân nói anh ta đi chết có khi anh ta cũng không hề do dự chút nào.

Một luồng Băng Phách được đưa vào trong cơ thể của Diêm Tù. Chỉ trong nháy mắt, nhiệt độ cơ thể của anh ta từ từ giảm xuống, đến gần anh ta là có thể cảm nhận được khí lạnh.

Các thuộc hạ của những gia tộc khác thèm muốn đến nỗi ánh mắt đều đỏ lên.

Ba đại thế gia căm tức đến mức nghiến răng nghiến lợi, càng hối hận lúc trước đã chậm hơn một bước rồi để cho Diêm Ác giành trước. Trong lòng cũng càng cực kỳ lo lắng hơn, Diêm Ác rút thêm một thẻ bài, chẳng khác nào bọn họ đã tụt lại phía sau nhà họ Diêm một bước.

Bọn họ đã hiểu rõ, chỉ cần Tống Sư Yểu cho phép, Diêm Ác sẽ không ngừng rút thẻ. Anh ta vội vàng muốn thẻ Ngòi Lửa để bản thân mình mạnh mẽ hơn. Dù sao công dụng của một cái bật lửa cũng không phải quá lớn, nhưng rút được những thẻ bài khác cũng có thể đưa cho thủ hạ dùng. Một gia tộc mạnh mẽ cũng không chỉ dựa vào một cường giả là có thể làm được. Đến lượt bọn họ, bọn họ chắc chắn cũng sẽ không nhường cơ hội rút thẻ cho những người khác.

Mà lúc này, Giang Bạch Kỳ cúi đầu xuống, lấy điện thoại ra gõ từng chữ, đôi mắt to màu xám chẳng khác nào đôi mắt của một người máy vật chất vô cơ, bình tĩnh lạnh lùng, như dòng chảy ngầm dưới mặt biển, dù yên ả nhưng đủ để nhấn chìm người khác.

Tin nhắn thứ nhất, là gửi cho Cục giám sát: Giám sát những người trong danh sách sau "tất cả các khách hàng đã giao dịch với Tống Sư Yểu"

Tin nhắn thứ hai, là gửi cho phòng số 9: Diêm Ác và Diêm Tù của nhà họ Diêm, cần phải loại bỏ.

Tin nhắn thứ ba, là gửi cho ngài Tổng thống: đã xác nhận vị cao nhân này có nguy cơ rất lớn tới an ninh, phải diệt trừ.

Lúc này, cuối cùng Tống Sư Yểu không để Diêm Ác tiếp tục rút nữa, mà điều gay go là, cô cũng không cho những người khác rút.

Ngoại trừ nhà họ Diêm ra, hôm nay ba gia tộc lớn còn lại không thu hoạch được gì cả. Nhưng cũng không có cách nào, không ai dám cò kè mặc cả với Tống Sư Yểu, chỉ có thể tràn đầy lo lắng mà rời đi. Mặc dù lúc đó đã qua nửa đêm nhưng bọn họ không ngủ mà lập tức nghiêm túc tổ chức cuộc họp gia tộc.

Người của bốn đại thế gia lần lượt rời khỏi biệt thự này, chỉ có Giang Bạch Kỳ là đường hoàng ở lại nơi này, hơn nữa anh còn đi lên trên tầng. Tư Kiều và Lâm Úy Kỳ hoàn toàn không phát hiện ra sự tồn tại của anh, cảm giác tồn tại mỏng manh đến mức như mặc áo choàng tàng hình, ngay cả những người đang xem livestream cũng đều không hề chú ý tới sự tồn tại của anh, chỉ có ánh mắt cong cong của Tống Sư Yểu là nhìn anh đi tới đi lui.

Anh ấy không biết mình có thể nhìn thấy anh ấy.

Thú vị chết mất thôi.

Giang Bạch Kỳ tìm được phòng ngủ của Tống Sư Yểu, trong không khí thoang thoảng mùi hương của cô, bỗng chốc khiến cho anh hoa mắt say mê. Anh lắc lắc đầu, để cho bản thân tỉnh táo lại. Sao lại thế này? Trông thấy chúa tể kia thì tim đập tăng tốc, vào phòng của người ta thì hoa mắt say mê, đầu óc mơ màng, có lẽ đây cũng là năng lực kỳ lạ nào đó của cô ta.

Thật sự quá nguy hiểm, bất kể cô ta là thứ gì, cô ta xuất hiện trên thế giới này chính là mầm tai họa, nhất định phải ngăn cản khi mọi việc còn có thể ngăn chặn được.

Tất nhiên cũng có thể lựa chọn kiểm soát cô ta, nhưng mà không ai có thể chống cự lại sự hấp dẫn của thẻ bài. Chính phủ cũng là do loài người tạo thành, tồn tại của cô ta chính là một tai họa ngầm to lớn, cho nên cách tốt nhất chính là giết chết cô ta.

Trông cô ta có vẻ không thể giết chết được, nhưng mà, Giang Bạch Kỳ cũng đã xác định, có thể giết chết cô ta được, chỉ cần có thể đến gần cô ta thôi. Không chỉ là cô ta, hai người ở thành phố C cũng vậy. Đợi đến khi mình giải quyết gọn gẽ mối nguy hiểm nhất này trước, sau đấy sẽ đi tiêu diệt hoàn toàn hai tai họa ngầm khác vậy.

Tống Sư Yểu... vô cùng thú vị, lúc anh điều tra cô, phát hiện cô không có một bức ảnh nào chụp rõ mặt, kể cả hai người bạn học Thẩm Phương và Tô Điềm Điềm của cô ta nữa. Giống như bọn họ đột nhiên xuất hiện trên thế giới này, nhưng người khác lại nhớ rõ bọn họ là ai, đã trải qua những gì, còn có cả ba mẹ. Những bức ảnh khuôn mặt mờ nhạt, nhưng trong mắt những người khác thì đều rõ ràng, chỉ có ở trong mắt mình là không rõ thôi, rốt cuộc là vì sao chứ?

Giang Bạch Kỳ đứng ở trong góc phòng, trên tay có thêm một con dao nhỏ, dao nhỏ linh hoạt xoay chuyển vài vòng giữa những ngón tay thon dài với khớp xương linh hoạt của anh, gương mặt anh không chút thay đổi nhìn cánh cửa kia, đợi Tống Sư Yểu bước vào.

Anh nghe thấy tiếng bước chân.

Tống Sư Yểu đi tới cửa, đẩy cửa ra, bước vào.

...

Tác giả có lời muốn nói:

Không ngờ tập này Kỳ Kỳ nhà ta lại muốn giết chết vợ mình!

__________________

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro