💮Chương 154💮

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Ngón tay mảnh khảnh dùng sức cọ ngang qua góc tường, nhưng đầu ngón tay vẫn sạch sẽ như trước. Y Mộng vươn mặt, hít thở làn hơi nước dày đặc phía trước, lúc này cô ấy mới phát hiện phía trước là một tấm thủy tinh, sạch sẽ đến mức có thể khiến người ta không hay biết gì đâm đầu vào. Rèm cửa sổ được kéo lên, phất phơ trong gió, không một hạt bụi bẩn, mùi huân hương thoải mái xộc vào mũi...

Y Mộng kinh ngạc nhìn về phía cô gái trẻ tuổi đằng sau mình.

Cô đang mặc đồng phục thống nhất dành cho nữ hầu, nhưng lại toả sáng hơn các nữ hầu khác nhiều, ôn nhu thoải mái mà không mang theo tính công kích, nhưng lại đủ để thu hút ánh mắt tất cả mọi người. Tư thế tiêu chuẩn, động tác tao nhã đứng thẳng ở nơi đó, như một đoá hoa hồng trắng duyên dáng yêu kiều... cất giấu gai nhọn thật nhỏ nhưng vô cùng sắc bén, không phải một đoá hoa hồng ai cũng có thể tùy ý nhào nặn.

Cô nở một nụ cười dịu dàng với Y Mộng, nói: "Bài khảo hạch của tôi hợp lệ chứ?"

Y Mộng hít sâu một hơi: "Hợp lệ đến mức không thể hợp lệ hơn nữa. Mặc dù đến cả những khe hở nhỏ nhất trong toàn bộ cung điện tôi cũng không bỏ qua, nhưng vẫn không thể tìm được một chút bụi bẩn nào. Cô có thể chính thức nhậm chức ở vương cung, bắt đầu làm việc được rồi."

Tống Sư Yểu cụp mắt đáp vâng.

Chúng nữ hầu đều ngây người, không ngờ Tống Sư Yểu lại vượt qua cuộc huấn luyện ma quỷ của Y Mộng, hơn nữa còn dùng thành tích khiến Y Mộng phải khiếp sợ để thông qua.

Nhưng đây mới chỉ là bắt đầu thôi.

Cái tên Tống Sư Yểu rất nhanh sau đó liền được truyền khắp vương cung.

Nhân tài trong vương cung nhiều không đếm xuể, mỗi một nhân viên công tác đều có thể được xưng tụng là thiên tài nếu đặt trong thế giới người thường, nhưng ở đây không có người tài giỏi nhất, chỉ có người tài giỏi hơn. Ngoại hình của nữ hầu cũng đều từ mức trung bình trở lên, bởi vậy, nếu chỉ dựa vào một khuôn mặt xinh đẹp thì không thể có tên tuổi trong vương cung này được.

Vấn đề ở chỗ, cô thật sự khiến người khác cảm thấy quá khó tin.

Ngoại trừ những kỹ năng cơ bản một nữ hầu cần có ra, cô còn biết rất nhiều thứ vặt vãnh, hơn nữa còn tỉ mỉ cực kỳ, khiến người khác cảm thấy được quan tâm đến từng chân tơ kẽ tóc.

"Bả vai tôi thực sự nhức không chịu nổi nữa rồi..."

Lúc Tống Sư Yểu đi ngang qua nghe nói như thế, cô hơi ngoảnh mặt, rời đi. Lúc quay lại đã mang theo thuốc và dụng cụ, hơi nước nóng hổi kèm theo mùi thuốc phun lên bả vai, 30 phút sau nhức mỏi trên vai đã dịu đi hơn nửa, lại phun thêm hai lần nữa liền không còn cảm giác gì.

"Câu hỏi này rốt cuộc có vấn đề ở đâu vậy..." Một đám người túm tụm lại với nhau, trầm tư suy nghĩ.

Tống Sư Yểu đang thu dọn bàn ghế bên ngoài thò đầu nhìn thoáng qua: "Thử làm thế này xem sao? Đặt điều kiện A lên điều kiện S thử xem."

Ể? Họ quay đầu nhìn nhìn, rồi lại quay đầu nhìn nhìn, lúc ánh mắt nhìn theo Tống Sư Yểu, chỉ nhìn được bóng lưng mảnh khảnh xinh đẹp của cô.

"Này! Có ai không mau giúp với!" Có người hoảng sợ kêu lên.

Chỉ thấy có nhân viên công tác đột nhiên không thể thở được ngã xuống đất, nữ hầu và nam hầu đều biết cấp cứu cơ bản, nhưng mấy người tiến lên rồi mà vẫn không thể giúp người kia hô hấp thông thuận lại.

Tống Sư Yểu nhìn một lát rồi nhẹ nhàng đẩy mọi người ra: "Có lẽ là dị ứng."

Tống Sư Yểu nhét một viên thuốc giải độc vào miệng người kia, bảo anh ta nuốt xuống, một lát sau xe cấp cứu cũng chạy tới, người đã sắp trợn ngược mắt cũng khôi phục lại bình thường.

Tống Sư Yểu đứng dậy tiếp tục công việc, nhiệm vụ hôm nay của cô là quét dọn Tàng Thư Quán. Mà sau lưng cô là những ánh mắt ngưỡng mộ không thôi.

Tống Sư Yểu thầm nghĩ rằng, phương thuốc mình học được ở Đan tông trong tập ba vẫn có tác dụng thật trong thế giới thực tế ảo, dù sao thì cũng cùng là một thế giới số liệu mà.

"Sư Yểu, cô lợi hại quá!"

"Còn có gì mà cô không biết nữa không vậy?"

"Có thể chỉ tôi với được không?"

...

Tống Sư Yểu chính thức làm việc ở vương cung được một tuần, đi ra đi vào bắt đầu được mọi người vây quanh, thời gian nghỉ ngơi vẫn luôn được vây kín mít. Tâm lý hâm mộ kẻ mạnh của nhân loại không bao giờ biến mất, thái độ của Y Mộng đối với cô cũng càng ngày càng tốt, nơi làm việc mà nữ hầu trưởng giao phó cho cô cũng dần dần tiến sâu vào vương cung.

/Xin hỏi bao nhiêu tiền mới có thể tuyển được một nữ hầu như Tống Sư Yểu? Gia tài 20 tỷ của tôi có đủ không?/

/Lầu trên đừng nằm mơ giữa ban ngày, tui có trăm tỷ đây nhưng đã dám nói gì chưa?/

/Chỉ có Quốc vương bệ hạ mới xứng có nữ hầu thế này thôi!/

/Quá trâu bò, không ngờ có một ngày tôi xem người ta làm nữ hầu đến mê mẩn/

/Tống Sư Yểu thật sự quá giỏi giang, đối xử với bất kỳ nhân viên công tác nào cũng đều nghiêm túc như nhau, tôi có thể cảm nhận được sức mạnh trên người cô ấy, tôi sẽ coi cô ấy như tấm gương, nỗ lực sống tiếp/

Đến lúc này, tập năm đã không còn gì đặc biệt gây chú ý rồi, nhưng tỷ suất người xem chỉ có tăng không giảm, vô cùng ổn định, không như những mùa trước, tình tiết ở tập nào tương đối yên bình thì tỷ suất người xem sẽ giảm. Rất nhiều người đã coi việc xem Tống Sư Yểu như một thói quen, họ mở phòng phát sóng trực tiếp ra, Tống Sư Yểu đang ở trong đó nỗ lực làm việc, họ cũng nổ lực làm việc, mở lên nghe tiếng động thôi cũng thấy thư thái.

Nhìn chăm chăm một người mãi thành thói quen.

Đây có lẽ cũng coi như là một loại lâu ngày sinh tình khác.

Nhưng cũng có người cảm nhận được một vài thứ đặc biệt.

/Mọi người có cảm thấy hình như Tống Sư Yểu đang tìm người không?/

/Tôi cũng cảm thấy thế, mỗi khi tới một nơi nào đó, mắt cô ấy đều đảo qua từng góc một/

/Không phải cô ấy đang tìm Giang Bạch Kỳ đó chứ?/

/Tìm Giang Bạch Kỳ? Không phải chứ? Bây giờ cô ấy đang nghĩ rằng mình đã sống lại rồi, sao lại có thể tìm một NPC trong thế giới thực được?/

Một bên khác, quan nội vụ bắt đầu nhớ thương người mà Quốc vương bệ hạ đã nói, nhưng đợi thế nào cũng không đợi được, không đợi được thì cũng thôi đi, ông còn cảm thấy tâm trạng của Quốc vương bệ hạ càng ngày càng tệ. Trực giác ông mách bảo là bởi vì người kia chậm chạp chưa tới, nhưng ông cũng không dám hỏi thử.

Chỉ cần Quốc vương bệ hạ muốn, ngài ấy có thể cảm nhận được hoạt động của bất cứ một người nào trên mảnh đất này, có thể lắng nghe thanh âm của bất cứ ai.

Quốc vương nhìn chằm chằm Tống Sư Yểu, trong đầu xuất hiện giọng nói dịu dàng êm tai của cô, cô phá vỡ sự yên lặng hết ngày này đến đêm khác trong vương cung, mang đến sự ồn ào náo nhiệt cho nơi này.

"Sư Yểu, bả vai tôi mỏi quá, có thể nhờ cô mát xa cho tôi một chút được không?"

"Được chứ, qua bên đây đi."

"Sư Yểu, hôm nay có thể đến phòng làm việc của chúng tôi không?"

"Hả, nơi làm việc của tôi hôm nay là bộ phận sinh học mà."

"Cô, cô Tống, tôi... tôi thích cô..."

"Cô Tống, tặng cái này cho cô nè..."

"..."

Đến đâu cũng đều có thể nghe được tên Tống Sư Yểu, cô trêu hoa ghẹo nguyệt khắp nơi, khiến ai cũng thích. Dù là con mọt sách ngâm mình trong công việc, hay kỵ sĩ một lòng hầu hạ Quốc vương trong vương cung đều vì cô mà nhộn nhạo, sau một yến hội loại nhỏ, lại có quý tộc bị cô thu hút sự chú ý. Nhưng từ đầu đến cuối cô đều rời xa phạm vi chủ điện, chưa từng chủ động nhắc một câu liên quan tới Quốc vương.

Không hiểu sao hắn lại cảm thấy thật bực bội.

Lẽ nào không phải là cô muốn lợi dụng cách này để nhận sự ủng hộ của mọi người, sau đó hấp dẫn sự chú ý của hắn sao? Hắn hơi tức giận, ngắt đứt cảm nhận.

...

Thế giới ảo đã được bổ khuyết hòm hòm rồi, có thể bắt đầu bước tiếp theo.

Tống Sư Yểu ngồi bên mép giường, vừa thoa kem dưỡng da vừa cụp mắt nghĩ.

Thời gian nghỉ trưa, Tống Sư Yểu lái xe điện cung đình tới bộ phận an ninh mạng vương cung, cũng chính là nơi giám sát và điều khiển hệ thống chủ của thế giới thực tế ảo.

"Cô Tống, cô đến rồi." Nhân viên công tác vừa định khoá cửa đi ăn trưa, thấy Tống Sư Yểu hai mắt liền sáng bừng lên.

"Ừm, tôi tới quét dọn, anh mau đi ăn đi." Tống Sư Yểu mỉm cười nói.

"Tôi giúp cô nhé?"

"Làm vậy sao được?"

"Được, được thôi. Nếu cô đã làm việc xong mà tôi còn chưa quay lại thì khoá cửa giúp tôi nhé." Hình như cảm thấy được biểu hiện của mình quá sỗ sàng, anh ta đỏ mặt đi hai ba bước rồi quay đầu lại nói với cô.

Tống Sư Yểu điềm nhiên như không đi vào bộ phận giám sát và điều khiển hệ thống chủ của thế giới thực tế ảo.

Nhiệm vụ chủ yếu của bộ phận này là giám sát và bảo vệ, dù sao thì người trong thế giới thực tế ảo cũng rất nhiều, mỗi ngày đều có hơn 10 vạn quân nhân tiến hành huấn luyện bên trong, còn có rất nhiều nhân tài được bồi dưỡng trong đó nữa,một số điều chỉnh của thế giới đều phải tiến hành dựa vào thao tác của thế giới bên ngoài.

Thời gian nghỉ trưa, nhân viên công tác đều đã đi ăn trưa, ở đây không có một nhân viên công tác nào cả. Tống Sư Yểu đóng cửa xong, ánh mắt liền thay đổi, cô nhanh chân bước tới trước hệ thống chủ, cắm USB đã chuẩn bị sẵn vào đầu lọc.

/!!!/

/Bắt đầu rồi! Tôi biết ngay Tống Sư Yểu chắc chắn có mục đích mà!/

/Ôi vãi!!/

Tinh thần khán giả đang xem trực tiếp chấn động, họ dán mặt tới trước màn hình, đổi thành góc nhìn của Tống Sư Yểu, ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm màn hình.

Khoảng thời gian này, khi Tống Sư Yểu tới bên này làm việc đã lơ đãng nói với nhân viên công tác ở bộ phận này không ít chuyện liên quan đến thế giới thực tế ảo, gần như đã nắm việc làm thế nào để điều khiển máy chủ trong lòng bàn tay.

Khán giả trơ mắt nhìn Tống Sư Yểu gõ ba chữ 'Giang Bạch Kỳ' vào thanh tìm kiếm NPC mà giật thót. Họ đột nhiên hiểu ra tại sao Tống Sư Yểu lại vào vương cung, không phải là vì Quốc vương, mà là vì Giang Bạch Kỳ! Tại sao lại tạo quan hệ tốt với nhân viên công tác ở các bộ phận, chính là vì muốn được họ tín nhiệm, chờ đợi cơ hội này đây!

/Tống Sư Yểu muốn có số liệu của NPC Giang Bạch Kỳ này!/

/Trời đất ơi!/

Fans CP phờ phạc ngay từ khi tập này bắt đầu, lúc này không dám tin nổi nữa, họ còn tưởng rằng tập này sẽ không có Giang Bạch Kỳ.

Sắc mặt Quốc vương ở thế giới thực trở nên khó coi, cảm thấy giống như trên mặt mình bị tát cho một bạt tai. Hắn nghĩ rằng Tống Sư Yểu vào vương cung làm nữ hầu là vì tiếp cận mình, kết quả cô lại là vì tìm Giang Bạch Kỳ! Nhưng ngoại trừ cảm giác bị vả mặt ra, trái tim hắn còn có một cảm giác khác rất kỳ lạ, nói không rõ nhìn không thấu, nhưng tóm lại rất khó chịu.

Chuyện khiến hắn càng khó chịu chính là hắn phát hiện mình trong thế giới ảo đã cắt đứt cảm nhận với Tống Sư Yểu rồi, hắn ta vẫn còn chưa biết được mục đích thật sự của Tống Sư Yểu.

Mà trong thế giới thực tế ảo, sắc mặt Tống Sư Yểu cũng trở nên khó coi.

Bởi vì cô không tìm được Giang Bạch Kỳ, cô không ngừng tìm lại tìm, nhưng cửa sổ hiện ra vẫn luôn là một chữ 'Không'. Vẻ mặt cô vô cùng kinh hãi, dường như không thể hiểu được.

/Nhất định cô ấy không ngờ rằng mình vẫn còn đang ở trong thế giới ảo, đương nhiên không thể tìm được số liệu của NPC Giang Bạch Kỳ này rồi/

/Tôi thấy hơi cảm động, so với Quốc vương cô ấy còn thích Giang Bạch Kỳ hơn. Mà nghĩ cũng đúng, kiểu người như cô ấy căn bản sẽ không để tâm đến vinh hoa phú quý/

/Tống Sư Yểu đang đắm chìm trong thế giới chương trình phán xét 'đời trước' không thể thoát ra được ư? Giang Bạch Kỳ chỉ là số liệu thôi mà/

/Số liệu thì đã làm sao? Giang Bạch Kỳ tốt như thế, yêu cô ấy thế cơ mà/

/Cô ấy căn bản không để ý tới Quốc vương, cô ấy chỉ quan tâm đến Giang Bạch Kỳ thôi/

Bên ngoài phòng làm việc truyền đến tiếng động, Tống Sư Yểu vội vàng rút USB ra, dáng vẻ khôi phục lại như thường ngày, cầm chổi quét dọn.

Cùng lúc này, cửa được mở ra.

"Cô Tống."

Tống Sư Yểu thu lại tất cả biểu cảm trên mặt mình, ôn hòa trước sau nhi một nói: "Mọi người ăn xong nhanh như vậy sao?"

"Ha ha ha đúng thế."

Là bởi vì đồng nghiệp nghe nói Tống Sư Yểu tới nên mới vội vàng ăn xong rồi phóng như bay về đây đấy.

Tống Sư Yểu vừa quét dọn vừa nói chuyện với họ, làm như vô tình nhắc đến: "Trước đây khi tôi xem chương trình phán xét rất thích một NPC kia, chỉ tiếc NPC đó chỉ xuất hiện ở một tập thôi, sau đó không thấy lại nữa."

"Vậy hả? Cô nhớ NPC đó tên là gì không?" Quả nhiên họ lập tức mắc câu.

"Nhớ chứ, nhưng mà không phải nói mỗi tập đều sẽ tổ chức lại sao? Tên cũng sẽ thay đổi mà."

"Không sao hết, NPC từng dùng tên gì đều sẽ được ghi lại trong hệ thống chủ hết."

"Giang Bạch Kỳ."

Người kia nóng lòng muốn xum xoe Tống Sư Yểu, lạch cạch lạch cạch gõ cái tên này ra, nhưng kết quả tìm kiếm lại là 'không'.

"Không thể nào, cô chắc chắn mình không nhớ sai tên chứ?"

"Không có đâu."

"Chuyện này..."

"Không còn cách nào khác để tìm ra NPC này được sao?" Tống Sư Yểu không cam lòng hỏi lại, nụ cười hơi gượng gạo.

"Có lẽ chỉ có Quốc vương mới biết được còn cách gì nữa không thôi."

Tống Sư Yểu rời khỏi bộ phận an ninh mạng, ánh mắt thay đổi thất thường, ngón tay cô vô thức sờ vào sợi dây chuyền trên cổ.

Đương nhiên cô biết sẽ không tìm được Giang Bạch Kỳ, dù sao đây cũng là trong thế giới thực tế ảo. Nhất định Giang Bạch Kỳ đang ở nơi nào đó trong thế giới này đợi cô, nhưng cô cũng không sốt ruột, thế giới thực mới là nơi hai người bên nhau dài lâu, chuyện cô cần làm bây giờ là diễn cho xong vở kịch này.

Vì thế, cô đứng dậy, ngồi lên xe điện vương cung, lái xe về chính điện.

...

Tống Sư Yểu không phải là nữ hầu phụ trách chính điện nên không thể tùy ý ra vào được, tới lối vào liền bị kỵ sĩ canh phòng cản lại.

Tống Sư Yểu đã chuẩn bị từ sớm rồi, cô liên lạc với đồng nghiệp làm việc trong chính điện: "Cô đưa sợi dây chuyền này cho quan nội vụ đại nhân bên cạnh Quốc vương giúp tôi đi."

Đây không phải là yêu cầu gì quá đáng, chỉ là một chuyện nhỏ thôi, người đồng nghiệp vô cùng có hảo cảm với Tống Sư Yểu lập tức đồng ý.

Quan nội vụ vẫn đang nghĩ tới vị khách không mời mà tới, người đợi mãi mà chẳng thấy đâu kia rốt cuộc là ai, còn đến nữa hay không, thì bất chợt nghe thấy tiếng gọi của nữ hầu. Ông quay đầu lại nhìn một cái, sợi dây chuyền màu đỏ tươi kia liền đập vào mắt, đồng tử ông co rụt lại.

Ông cầm sợi dây chuyền, vội vàng chạy ra ngoài điện, liền nhìn thấy Tống Sư Yểu đang đứng đó. Cô gái đứng dưới ánh nắng, trông có vẻ vô cùng tao nhã, cao quý, hào quang rực rỡ, nhưng quần áo mặc trên người lại là đồng phục nữ hầu.

Trong nháy mắt ông liền hiểu được, thì ra là như thế! Cô chính là vị khách không mời mà tới, nhưng lại lề mề không tới kia, Quốc vương bệ hạ biết cô tới, nhưng hết lần này đến lần khác cô chỉ đảo quanh bên ngoài chủ điện, vì thế nên mới khiến Quốc vương bệ hạ nôn nóng khó chịu như thế.

Đây chính là người định mệnh đấy, muốn đuổi cũng đuổi không được, hơn nữa ông còn cảm thấy hình như Quốc vương bệ hạ cũng không phải không muốn nhìn thấy cô.

"Cô đợi chút." Quan nội vụ nói xong thì liền quay người chạy vào trong, lễ nghi gì đó đều bị vứt sau đầu.

Quốc vương đang nhíu mày xem văn kiện bộ phận Khoa học kỹ thuật đưa tới, nhiệt độ quanh người cực thấp.

Quan nội vụ nhanh chân chạy tới, hắn không vui ngẩng đầu lên, đang muốn nói chuyện thì đã nhìn thấy ông mở lòng bàn tay ra, một sợi dây chuyền hình giọt nước màu đỏ tươi đang nằm trong đó.

Động tác của hắn hơi ngừng lại, nếp nhăn nơi mi tâm vô thức giãn ra, khoé môi cũng khẽ nhếch lên.

Cuối cùng cũng đến rồi. Hắn còn nghĩ rằng cô vẫn muốn giả vờ nữa chứ.

_________________

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro