💮Chương 160💮

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Tống Sư Yểu mở cửa sổ ra, quả nhiên nhìn thấy mèo của cô trèo lên cành cây trong sân, đang ở trên tầng ba, lao về phía tầng bốn kêu điên cuồng.

"Đừng kêu nữa, biết rồi, còn kêu nữa sẽ làm phiền đến mọi người đấy." Tống Sư Yểu bất đắc dĩ nói với nó.

Con mèo cong người, xù lông lên, làm thế nào cũng không dịu xuống, nhưng vẫn biết điều ngậm miệng lại, sau đó nhẹ nhàng ấm ức kêu vài tiếng.

Quốc vương nhìn con mèo kia, mặt như sương lạnh, đôi mắt càng thêm lạnh lẽo, ở dưới tựa như có ngàn lớp sông băng đang tan ra, phát ra tiếng đất nứt kinh hãi.

Trong đầu hắn hiện lên cuộc giao chiến ngắn ngủi với Giang Bạch Kỳ ở tập bốn, lúc đó hắn cảm thấy rất vớ vẩn nực cười, một trái tim mà lại muốn chống đối chủ nhân, còn vọng tưởng muốn cướp đi thứ thuộc về chủ nhân. Hiện giờ cảm giác nực cười hoang đường đó vẫn tồn tại, nhưng còn có thêm cả sự tức giận.

Tống Sư Yểu hít sâu một hơi, quay đầu nhìn về phía Quốc vương: "Quốc vương bệ hạ, tên của ngài là?"

/???/

/Làm sao thế?/

/Hình như có gì đó kỳ lạ, sao anh ấy không nói mình là Giang Bạch Kỳ? Không có lý gì bốn tập trước đều tên là Giang Bạch Kỳ, tập này đột nhiên lại đổi tên chứ?/

/Lẽ nào Quốc vương không phải là Giang Bạch Kỳ? Nhưng phản ứng của Tống Sư Yểu.../

/Giang Bạch Kỳ của tập này quả thật khác biệt rất lớn với bốn tập trước, đột nhiên tất cả mọi người đều nhớ rõ dáng vẻ anh ấy, cảm giác tồn tại kỳ lạ cũng biến mất, phản ứng khi đối mặt với Tống Sư Yểu cũng không giống, chỉ có thể nói liệu đây có phải là một NPC trùng hợp giống Giang Bạch Kỳ như đúc không/

Đương nhiên Quốc vương có tên, cũng đương nhiên không thể là một cái tên gọi bình thường như "Giang Bạch Kỳ". Nhưng đó không phải chuyện con người cần biết. Quốc vương biết cái tên mà Tống Sư Yểu muốn nghe, cũng không phải là tên thật của hắn.

Trong đầu hắn không khỏi nghĩ tới khi Tống Sư Yểu nghe được cái tên xa lạ sẽ lộ ra vẻ mặt như thế nào, không ngờ hắn lại cảm thấy khó chịu không chấp nhận nổi, thế nên hắn không thể nào mở miệng được.

Bầu không khí bỗng chốc trở nên căng thẳng.

"Quốc vương bệ hạ." Quan nội vụ đứng ở ngoài cửa cảm thấy kỳ lạ, đúng lúc đứng ra lên tiếng: "Nội các Hoả quốc gửi thư xin cứu viện khẩn cấp tới."

Quốc vương Hoả quốc tàn bạo vô cùng, dân chúng khổ sở không thôi, vì có Đế quốc là hàng xóm nên nội các thường xin Đế quốc cứu trợ, tìm kiếm vật tư chữa bệnh và chi viện khoa học kỹ thuật, có vẻ cũng hy vọng hắn có thể giết chết Quốc vương nước mình để một tân vương ra đời. Nếu không thì trực tiếp cầu xin chính phủ nhân loại của đế quốc cũng được, cần gì phải nhất định liên lạc với vương cung.

Không khí có kẻ thứ ba xen vào, trở nên nhẹ nhàng hơn chút, lần đầu tiên Quốc vương có cảm giác bị áp bức thế này.

"Em là người định mệnh của ta, được chú định là Vương hậu của quốc gia này. Có lẽ em vẫn chưa chuẩn bị sẵn sàng, tôi sẽ cho em thêm thời gian." Quốc vương nói. Hắn không quen nói những lời thế này, giọng điệu có hơi cứng nhắc, vẻ mặt cũng không được tự nhiên.

Dứt lời, khoảnh khắc hắn xoay người rời đi, đôi mắt màu bạc lạnh lùng liếc về phía con mèo bên ngoài cửa sổ.

Con mèo một lần nữa xù lông, cả người không đứng vững trên cành cây, ngã từ trên cây xuống.

Đúng lúc Tống Sư Yểu đang nhìn Quốc vương nên bỏ lỡ cảnh tượng này, tới khi cô quay đầu lại chỉ nhìn thấy cành cây trống rỗng. Cô ngó xuống dưới xem, ở dưới quá tối, không thể nhìn thấy gì cả.

"Kỳ Kỳ?"

"Meo~" Phía dưới truyền tới một tiếng đáp lại.

Tống Sư Yểu thở phào một hơi nhẹ nhõm: "Người đi rồi, mày mau về đi."

"Meo~" một tiếng giống như đang nói "được".

Hành lang bên ngoài cửa yên tĩnh không một tiếng động, Quốc vương và người của hắn lặng lẽ tới cũng lặng lẽ đi.

Tống Sư Yểu đi trên hành lang thông thoáng, đúng lúc nhìn thấy hình ảnh một hàng siêu xe rời đi bên ngoài khu nhà, khí thế hoành tráng, uy nghiêm áp bức, người đi đường thậm chí còn không dám chụp ảnh.

Có chút kỳ lạ. Đột nhiên nhìn thấy người muốn gặp, sự vui vẻ trong nháy mắt và bi thương bất ngờ khiến cô kích động, nhưng sau khi những cảm xúc này lắng xuống, Tống Sư Yểu bắt đầu cảm thấy có gì đó không đúng.

Tuy cả tướng mạo và thân hình của Quốc vương, thậm chí cả khí thế toát ra trên người đều giống hệt Giang Bạch Kỳ, nhưng vẫn có gì đó kỳ lạ. Là ánh mắt hắn nhìn cô sao? Hay là lời hắn nói không dễ nghe?

Phản ứng của con mèo cô nuôi cũng không bình thường, sao nó lại có địch ý lớn với Quốc vương như vậy? Đây là thế giới thực tế ảo, mèo trong thiết lập của ekip chương trình chắc hẳn không phải nhân vật quan trọng gì, thậm chí vì sao họ phải thiết kế nó chứ?

Ở thế giới thực, con mèo không hề ngọt ngào như mèo trong thế giới thực tế ảo, hàng xóm trong khu nhà cũng chưa phát hiện cô nuôi mèo, nó luôn đi theo từ phía xa, nhìn theo, không cần cô cho ăn, thỉnh thoảng mới cho cô sờ một chút, trong mắt người khác chưa từng xem nó là "mèo của cô".

Thậm chí... ngày Hoắc Hải chết, chắc hẳn nó cũng đã chết rồi.

Ekip chương trình tìm ở đâu ra ảnh chụp của con mèo này, rồi làm tới giống y hệt như vậy?

...

Lúc này, ở dưới lầu.

Không nhìn thấy Tống Sư Yểu, con mèo thẳng lưng lại, dịu lông xuống, nhưng cảm xúc cảnh giác vẫn còn ở trong mắt, loáng thoáng có chút sợ hãi, cơ thịt cả người căng ra, tựa như bất cứ lúc nào cũng có thể nhảy khỏi vị trí.

Đối diện với nó, Quốc vương đứng đó với vẻ mặt vô cảm. Mái tóc dài màu bạc buông xuống như thủy ngân, thẳng tắp trên lưng hắn, lộ ra khuôn mặt uy nghiêm tuấn mỹ, thần linh cũng không thể mạo phạm.

Bóng dáng hắn đổ dài dưới ánh trăng, bao trùm lên con mèo xấu xí đến mũi cũng không có, bóng dáng kia giống như có thể hóa thành ác quỷ bất cứ lúc nào, cắn nuốt nó.

"Giờ biết sợ rồi à?" Quốc vương nhìn nó với vẻ mặt vô cảm: "Vừa rồi không phải gan lớn lắm sao?"

Đôi mắt màu xám của Giang Bạch Kỳ hơi rung lên, anh không biết vì sao bản thân mình lại có cảm xúc này, ngửi được mùi vị này, sinh ra nỗi sợ theo bản năng, vừa sợ hãi, vừa căm hận. Hiện giờ anh là mèo, không thể nói chuyện, nhưng Quốc vương lại nghe thấy tiếng lòng của anh, vì anh là một bộ phận của hắn.

"Xem ra ngươi là bản sao nhân cách, thế nên đã bị hệ thống kiểm soát, ức chế trí nhớ, ngay cả bản thân là ai cũng quên mất." Khoé miệng Quốc vương nhếch lên đầy trào phúng, giống như đang nhìn một kẻ tầm thường bắt chước người khác.

"Sản phẩm phụ thuộc suy cho cùng cũng chỉ là sản phẩm phụ thuộc, giống như một món đồ trang sức ở chân, vậy mà cũng muốn đảo khách thành chủ, nực cười." Quốc vương nói.

Trong nháy mắt, giống như bị thứ gì đó kích thích, đầu lập tức muốn nổ tung, cơ thể mèo lắc lư, trong đầu hiện lên vô số hình ảnh, đôi mắt mèo màu xám mờ mịt chớp mắt một cái, sau đấy bỗng dưng rõ ràng lên, thống hận nhìn Quốc vương trước mắt, Giang Bạch Kỳ nghiến răng nghiến lợi nói: "Ngươi không xứng."

Quốc vương cười lạnh: "Ta không xứng? Ngươi xứng chắc? Chỉ là một trái tim bé nhỏ, sinh ra ý thức của mình là tưởng bản thân thật sự là con người sao?"

"Ngươi không xứng." Giang Bạch Kỳ lặp lại lời nói.

Vương quyền không thể mạo phạm, huống hồ Giang Bạch Kỳ lại là một bộ phận của hắn, trong mắt Quốc vương, anh căn bản không xứng được xem là con người, chỉ là một trái tim mà thôi. Sắc mặt Quốc vương trầm xuống, lông trên người Giang Bạch Kỳ không khống chế được mà xù lên.

Là một bộ phận của Quốc vương, hơn nữa còn là bộ phận bị Quốc vương vứt bỏ, anh quả thật không thể đấu lại chủ nhân của vùng đất này. Anh có dục vọng, có dục vọng thì sẽ sợ hãi, anh sợ tới gần hắn, sợ hắn nhét anh vào lại cơ thể, cắn nuốt anh.

Vừa sợ hãi vừa căm hận.

Nhưng Quốc vương lại lộ ra một nụ cười: "Ngươi cho rằng ta sẽ ra tay với ngươi sao?"

Trong lòng Giang Bạch Kỳ dâng lên dự cảm chẳng lành.

Quốc vương: "Ta ở thế giới thực, hẳn là sắp bắt được ngươi rồi."

Tuy rằng thân thể ở trong thế giới thực tế ảo là bản sao nhân cách, nhưng Quốc vương suy cho cùng vẫn là Quốc vương, hệ thống thế giới thực tế ảo là do hắn chế tạo ra, từ khi bản thể của hắn được đưa vào, hắn đã biết cơ thể mình ở bên trong thế giới giả có mục đích gì. Cảm nhận hiện giờ của hắn, chính là cảm nhận của Quốc vương ở thế giới thực, hắn chính là bản thân mình ở hiện thực.

Đây là thế giới thực tế ảo, ra tay với Giang Bạch Kỳ không có ý nghĩa gì cả. Cứ trực tiếp tìm thấy anh trong thế giới thực là mọi thứ sẽ kết thúc.

Hắn khinh thường, không muốn nói bản thân mình là Giang Bạch Kỳ, nhưng tình cảm của Giang Bạch Kỳ đối với Tống Sư Yểu khiến hắn cảm thấy khó chịu. Nếu đã vậy, chỉ cần thu trái tim này về, vậy thì Giang Bạch Kỳ sẽ là một bộ phận của hắn, tình cảm của Tống Sư Yểu đương nhiên chính là giành cho hắn. Sự thật là vậy.

Lông trên người Giang Bạch Kỳ như muốn nổ tung, đồng tử co rút lại.

Khoé miệng Quốc vương cong lên, xoay người rời đi.

...

Ở thế giới thực.

Chó nghiệp vụ thăm dò khắp nơi, quân đội của Quốc vương mặc quân trang kỵ sĩ đặc chế, trang bị kiếm và huy chương hoa hồng, tướng mạo đoan trang, dáng người đĩnh đạc, khí thế kinh người, cư dân trong tòa nhà lén nhìn,nhưng cũng không ai dám chụp trộm.

"Đang làm gì thế nhỉ?"

"Lo chuyện nhà người ta làm gì, đây là chuyện mình có thể tò mò linh tinh được chắc? Hay là lại đăng lên mạng hỏi người ta xem?"

"Tôi chỉ hỏi thôi mà, anh sao thế?"

"Câm miệng câm miệng ngay, đó không phải quân của Chính phủ, đó là kỵ sĩ của Quốc vương đấy!"

"..."

Mệnh lệnh của Quốc vương cao hơn pháp luật, kỵ sĩ của Quốc vương làm việc, quân nhân bình thường đương nhiên cũng phải tránh. Không biết Quốc vương đang tìm cái gì, Chính phủ có muốn giúp đỡ cũng chỉ có thể phái mấy người vây quanh, người ra vào đều phải trả lời câu hỏi được đưa ra.

Tuy rằng hầu hết mọi người đều không dám tò mò linh tinh, nhưng dù sao cũng có người bị hỏi, lắm người nhiều miệng, dần dần tin tức vẫn bị người có tâm đào ra.

"Mèo? Anh chắc chắn chứ?" Phượng Lâm Hà nhíu mày. Quốc vương đang tìm một con mèo? Con mèo nào mà cao quý như vậy, kỵ sĩ của Quốc vương còn phải tốn công tự mình ra mặt tìm kiếm?

"Làm sao tôi biết được là có chắc hay không, dù sao thì cũng nói như vậy đấy, tôi không thể điều tra thêm nữa! Có cho tôi thêm tiền tôi cũng không dám nghe ngóng chuyện của Quốc vương bệ hạ đâu!" Tình báo thuê thường ngày luôn gan lớn doạ người cũng bắt đầu trở nên rụt rè. Dù sao thì tiền lúc nào kiếm chả được, còn cái mạng quèn này thì chỉ có một thôi.

Biết đối phương không muốn điều tra thêm nữa, Phượng Lâm Hà cũng không bắt ép.

Tình báo kia e sợ xong, sau đó vừa quay đầu là đã giao tin tình báo này cho những khách hàng khác muốn biết. Một tình báo ưu tú là phải biết dùng một tin để kiếm được tiền của mấy nhà.

Giả sử như Quốc vương thật sự đang tìm một con mèo đi, địa điểm tìm mèo lại là trường học của Tống Sư Yểu, rồi nhà trọ, viện mồ côi trước đây cô từng ở, vậy con mèo đó có quan hệ với Tống Sư Yểu? Cho dù có quan hệ đi nữa thì tìm nó để làm gì? Một con mèo thôi mà. Đã thế còn phải đào ba thước đất lên tìm như vậy?

"Quốc vương, Giang Bạch Kỳ trông giống Quốc vương nhưng khiến người ta không nhớ nổi, Tống Sư Yểu, mèo." Lam Ngọc chơi đùa với đồng tiền xu trên tay, ngón tay cái không ngừng lướt qua hoa văn trên bề mặt đồng xu.

"Cứ luôn cảm thấy có một đáp án, sắp được tìm ra rồi." Lam Diệu chau mày, vẫn còn thiếu một chút nữa. Đáp án dường như ở ngay đó rồi, nhưng lại không thể nào nắm bắt được.

...

Tống Sư Yểu đột nhiên ngẩng đầu, giống như nghĩ tới gì đó, hô hấp cô trở nên dồn dập, bước nhanh về phía cửa sổ.

"...Kỳ Kỳ?"

_________________

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro