♥️Chương 164♥️

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Cảm giác đối nghịch với thần của vùng đất này quá mức khủng bố, tuy bọn họ lăn lộn trong thương trường giết người không thấy máu, tồn tại ở gia tộc tràn đầy âm mưu quỷ kế cũng đã xem như thân kinh bách chiến, không biết sợ rồi. Nhưng vừa thấy người này đã vô thức rùng cả mình.

Mèo con nằm rạp xuống thấp hết mức có thể, toàn thân cảnh giác, cảnh giác người bên ngoài, cũng cảnh giác nhìn chằm chằm người trong xe. Người này là ai? Sao tự nhiên ở đâu chui ra? Liệu có phải có âm mưu gì nữa không?

Đối phương thoạt nhìn rất tuấn tú, mặc vest đi giày da, đôi mắt xanh biếc, tay cầm trượng khẩn trương nắm chặt, ngón tay đeo nhẫn bảo thạch, cách ăn mặc được xem như sang trọng. Người này cho anh cảm giác quen thuộc mơ hồ.

Ai vậy?

"Là Giang Bạch Kỳ đúng không?" Đối phương nhìn anh, gọi một tiếng, mang vẻ mặt thăm dò nghiên cứu.

Anh càng thêm cảnh giác.

"Xem ra là cậu rồi." Phượng Lâm Hà nhìn phản ứng của anh thì nhẹ nhàng thở phào một hơi. Lại nhìn ra ngoài cửa sổ, khoảng cách với xe của Quốc vương chỉ có không tới năm mươi mét nhưng lại khiến người ta thấy dài lâu và giày vò vô cùng. Toàn bộ mọi thứ cứ chậm lại, anh nghe được tiếng tim mình đập như sấm dậy. Nếu Quốc vương phát hiện con mèo này trên xe anh, cảm thấy anh đối địch với mình thì hậu quả...

Thoáng ngừng một lát, Phượng Lâm Hà nói: "Tôi là anh vợ của cậu."

Giang Bạch Kỳ: "..."

Nhất thời không rõ người này là Evans hay Văn Anh Đình trong tập hai. Nhìn đôi mắt này thì chắc là Evans.

"Ngài ấy không thể cảm ứng được sự tồn tại của cậu đúng không?" Phượng Lâm Hà hít sâu một hơi. Nhưng thật ra trong lòng đã sớm có đáp án. Nếu Quốc vương cảm ứng được Giang Bạch Kỳ ở đâu thì đã không cần kỵ sĩ mất công tốn sức tìm kiếm như vậy. Nhưng dù thế vẫn rất căng thẳng.

Chiếc xe mang dấu ấn vương cung kia gần ngay trước mắt.

"Thịch, thịch, thịch..."

Ánh mắt Phượng Lâm Hà tựa như xuyên qua kính chắn gió, thấy được hình dáng Quốc vương ngồi trên ghế sau.

Hai chiếc xe chậm rãi chạy ngang qua nhau.

Bàn tay nắm trượng của Phượng Lâm Hà đã ướt đẫm mồ hôi, mãi đến khi chiếc xe kia cách ra một khoảng, đồng thời xe mình quẹo sang hướng khác, không thể thấy bóng dáng nó từ kính chiếu hậu nữa thì mới thở phào.

Giang Bạch Kỳ nhìn Phượng Lâm Hà chằm chằm, như đang khó hiểu sao anh ấy lại giúp anh.

"Không phải vì cậu." Phượng Lâm Hà nói.

Anh ấy khát vọng tình thân, sau đấy đã cảm nhận được tình thân từ Tống Sư Yểu. Tống Sư Yểu chính là em gái anh ấy. Người làm anh trai bảo vệ hạnh phúc cho em gái có gì không được à? Anh ấy đoán rằng giữa Giang Bạch Kỳ và Quốc vương tồn tại liên hệ đặc thù nào đó. Đương nhiên là không tưởng tượng ra Giang Bạch Kỳ lại là trái tim của Quốc vương. Anh ấy chỉ nghi ngờ Giang Bạch Kỳ là anh em sinh đôi của Quốc vương thôi.

Tống Sư Yểu trong tập hai chính là một nữ tác giả, sức tưởng tượng cực phong phú, làm cho khả năng liên tưởng của anh trai cũng tăng mạnh vượt bậc. Anh ấy cho rằng Quốc vương và Giang Bạch Kỳ là song sinh, một người sống ngoài sáng, một người ẩn sâu trong tối. Một mạnh một yếu, thế như nước lửa.

Tống Sư Yểu có thể là người định mệnh của cả hai anh em. Nhưng rõ ràng Tống Sư Yểu chỉ có thể ở bên một người thôi. Từ tập năm cũng có thể nhìn ra, có lẽ hai người đều thích Tống Sư Yểu, nhưng Giang Bạch Kỳ trả giá càng nhiều hơn. Từ tập thứ nhất Giang Bạch Kỳ đã liên tục làm bạn bên cạnh Tống Sư Yểu, giúp đỡ cô, yêu cô, cũng là người Tống Sư Yểu yêu thích. Kết quả Quốc vương ở ngoài sáng muốn đập chậu cướp hoa, muốn thay mận đổi đào, muốn giết Giang Bạch Kỳ giệt khẩu.

Hành vi này quá đê tiện, lúc Tống Sư Yểu chịu khổ thì không thấy người đâu, đến giờ nhờ có Giang Bạch Kỳ làm bạn và giúp đỡ, kiếm được cơ hội rửa sạch oan khuất thì lại xuất hiện cướp đoạt công lao. Phượng Lâm Hà làm anh trai, nghĩ đến chuyện này là tức không chịu được. Hơn nữa anh ấy còn rất hài lòng với cậu em rể Giang Bạch Kỳ!

Lúc này, một chiếc xe chợt tiến lại gần.

...

Quốc vương bỗng nhiên quay đầu, nhìn về phía chiếc xe vừa đi ngang qua chuyển vào hướng khác: "Quay đầu!"

Lái xe phản ứng rất nhanh, lập tức quay đầu đuổi theo Phượng Lâm Hà.

Bọn họ nhanh chóng đuổi theo chiếc xe kia, đối phương không chút đề phòng, đi rất thong thả.

Tiếp đó, xe Phượng Lâm Hà bị xe theo sau hạ lệnh cưỡng chế dừng lại.

Phượng Lâm Hà siết cây trượng mạnh đến mức như muốn bóp nát viên bảo thạch lớn nạm trên đó.

"Mở xe ra, người trên xe đi xuống." Một kỵ sĩ nói.

Xe không có người lái, Phượng Lâm Hà sợ lái xe nhát gan xảy ra chuyện nên ngồi xe không người lái. Nghe kỵ sĩ nói xong, anh ấy cũng xuống xe.

Kỵ sĩ tìm tòi cẩn thận một vòng trong xe, lại hoàn toàn không thấy mèo đâu.

Phượng Lâm Hà: "Cái này..."

Quốc vương không xuống xe, chỉ nhìn chằm chằm Phượng Lâm Hà qua cửa kính. Phượng Lâm Hà cảm nhận được ánh mắt như nhìn thấu lòng người kia thì dựng cả tóc gáy, trên mặt lại duy trì vẻ hoang mang và hơi nhút nhát.

May là Quốc vương đã lập tức dời ánh mắt đi, thoáng cau mày, trong đôi mắt bạc đầy vẻ không vui.

Kỵ sĩ về tới trên xe, cùng Quốc vương rời đi.

Phượng Lâm Hà thở phào một hơi nhẹ nhõm.

May quá.

Anh ấy ném giấy vụn vào thùng rác. May là Giang Bạch Kỳ không rụng lông, máu và bụi bẩn còn dễ lau, nếu rụng lông thì đã không thể dọn sạch trong thời gian ngắn như vậy.

...

Cách đó hai con phố, trong một chiếc xe khác, mèo nhỏ thương tích đầy mình đối diện với một đôi song sinh.

"Sao tự nhiên lại biến thành mèo?" Lam Diệu nghi hoặc hỏi.

Lam Ngọc: "Chủ nhân vùng đất có rất nhiều sức mạnh mà loài người chúng ta không thể tưởng tượng được đâu."

"Hai người quen biết nhau từ trước khi Tống Sư Yểu bị Hoắc Hải hại rồi đúng không?" Lam Diệu nói. Mà cũng không cần Giang Bạch Kỳ trả lời cái gì, đáp án đã rõ ràng rồi, người có đầu óc đều nhìn ra được, "Thua không oan." Anh ta lẩm bẩm.

Bọn họ đã thua ngay từ lúc bắt đầu, Giang Bạch Kỳ đã đi trước quá nhiều. Đúng là vận mệnh.

...

Không ai ngờ được con mèo tam thể nỏ mạnh hết đà, hoàn toàn bị vây như cá trong chậu lại sẽ biến mất không còn tăm hơi. Vất vả lắm mới bắt được con mèo tam thể kia, nhưng lại không phải con mèo ngay từ đầu tìm được. Chẳng trách chạy nhanh như vậy.

Tìm một con mèo giữa lòng đế đô một trăm hai mươi triệu dân cư chẳng khác nào mò kim đáy biển. Lúc trước bọn họ có phạm vi tập trung nên mới tìm được, giờ nó bất ngờ biến mất, muốn truy tung thì khó đến mức nào?

Tâm trạng Quốc vương rất tệ, bầu không khí trong vương cung cũng căng thẳng lên, toàn bộ Chính phủ nhân loại và bộ ngành tương quan của vương cung đều bị điều động, dù mò kim đáy biển cũng phải mò.

"Nhưng sao Quốc vương bệ hạ không nói thẳng nó ở nơi nào luôn?"

"Suỵt, Bệ hạ làm vậy đương nhiên là có lý do của ngài ấy."

"Đúng vậy."

"..."

"Có phải chúng ta nên đón Vương hậu ra trước không?" Các trưởng lão nội các thương nghị.

"...Ông dám không?"

"..." Không ai dám. Ngẫm lại phản ứng của Tống Sư Yểu đối với thân phận người định mệnh trong tập năm, bọn họ có hơi nhút nhát.

"Vẫn nên chờ Bệ hạ lấy lại trái tim đặt vào cơ thể đi đã."

Đến lúc ấy chắc chắn không còn vấn đề gì nữa, bởi Tống Sư Yểu cũng không còn lựa chọn khác.

...

Không ai sẽ đăng chuyện Quốc vương gióng trống khua chiêng tìm mèo lên mạng. Đây không phải chuyện bọn họ có thể tò mò, thảo luận lên trang truyền thông. Bởi vậy lúc này ồn ào nhất vẫn là chuyện của Tống Sư Yểu.

/Đoàn thẩm tra của Quốc vương hành động chưa?/

/Khi nào mới có kết quả?/

/Có ai nghĩ đến chuyện đoàn thẩm tra không tìm được chứng cứ chứng minh Tống Sư Yểu vô tội thì làm sao bây giờ không?/

/Không phải đâu! Như vậy ngược quá, tôi không chịu nổi đâu! Người của đoàn thẩm tra đều là tinh anh siêu trâu bò cơ mà? Chắc chắn toàn bộ trinh thám lợi hại nhất đều ở đó, sao có thể không tra ra vụ án không có một chút ly kỳ nào như đây được!/

/Nhưng đã qua hai năm rồi, rất nhiều chứng cứ không còn nữa.../

/Nếu đoàn thẩm tra thật sự không thể trả lại sự trong sạch cho Tống Sư Yểu thì chúng ta chỉ có thể xin giảm mức hình phạt đến lớn nhất, cô ấy có một trăm triệu phiếu, theo quy tắc thì pháp viện phải tham khảo ý nguyện của dân chúng, tiến hành giảm án.../

/Nhưng làm vậy vẫn rất bực bội! Rõ ràng cô ấy vô tội mà! Nhà họ Hoắc đúng là rác rưởi, sao còn không đóng cửa đi chứ! Mau đi chết đi!/

Sau thời gian đầu vui mừng vì Tống Sư Yểu, mọi người lại bắt đầu quan tâm đến chuyện án kiện. Nếu chẳng may chứng cứ đều bị tiêu hủy, đoàn thẩm tra không tìm được chứng cứ thì phải làm sao bây giờ? Lo lắng kéo dài ba ngày, cuối cùng đoàn thẩm tra cũng lên tiếng công bố kết quả.

..

Nhà tù của Tống Sư Yểu rất yên tĩnh, chỉ có tiếng kim giây đồng hồ vẫn đang chạy tích tắc, âm thanh vang vọng trong không gian, đánh thẳng vào lòng người.

Thời gian trôi quá chậm. Cô về thế giới thực được mấy ngày rồi?

Cô rất am hiểu nhẫn nại và chờ đợi, đã lấy được một trăm triệu phiếu, ra ngoài là chuyện đương nhiên. Theo lý mà nói, đến lúc này rồi hoàn toàn không cần sốt ruột, nhàn nhã chờ đợi là được rồi. Nhưng ngược lại, cả đêm cô đều không ngủ được, đáy lòng lo lắng không thôi, sốt ruột muốn rời khỏi nhà giam này.

Lòng cô vướng bận một người, người kia khiến cô trằn trọc không ngủ được, lòng như lửa đốt.

Cô nhìn chằm chằm đồng hồ, nhìn thời gian thong thả trôi qua. Cuối cùng, ngoài nhà tù truyền tới tiếng bước chân.

Ôn Khải Uyển, nữ cảnh ngục phụ trách nhà tù của cô chạy tới, vui phát khóc.

"Cô Tống! Có kết quả rồi!"

...

Nguyên nhân Hoắc Hải chết là do hít thuốc phiện chứ không phải bị Tống Sư Yểu đẩy chết. Thậm chí Tống Sư Yểu đẩy gã cũng là hành động tự vệ hợp pháp, cô vô tội.

Đã tra ra, còn rõ ràng cực kỳ, chứng cứ đều không chút sơ sẩy. Báo cáo khám nghiệm tử thi, lời chứng của đám bạn lêu lổng với Hoắc Hải đêm trước, lời chứng của cảnh sát biết sự thật...

Nhân chứng vật chứng quá nhiều.

Vụ án này vốn dĩ do một đám người tiến hành giao dịch quyền tiền chế tạo mà ra. Cũng chính là một người mẹ mất con điên cuồng cần tìm một nơi phát tiết thôi. Người mẹ kia không thể thừa nhận bản thân thất trách khiến con trai biến thành rác rưởi, cuối tự tìm đường chết. Vậy nên cô gái vô tội không tiền, không bối cảnh cứ thế bị kéo xuống địa ngục, mặc người tra tấn phát tiết.

Dù ngày đó Tống Sư Yểu không có ở đấy, cái chết của Hoắc Hải cũng vẫn xảy ra thôi. Gã ta hút quá nhiều thuốc cấm, tinh thần lúc nào cũng vây trong trạng thái phấn khởi điên cuồng. Lại thêm cồn và thức đêm trong thời gian dài, đột tử là chuyện tất nhiên.

Cùng với kết quả án kiện, đoàn thẩm tra còn công khai trừng phạt với toàn bộ người dính líu tới vụ án này. Không làm tròn trách nhiệm, thất trách... danh sách liên tiếp được công bố.

Chuyện cư dân mạng lo lắng đã không xảy ra.

Bọn họ thở phào nhẹ nhõm, sau khi mừng rỡ như điên thì bắt đầu mắng chửi điên cuồng, hận không thể gõ bàn phím ra tia lửa. Mắng đến rơi nước mắt, bi phẫn không thôi.

Fans dũng mãnh xông vào khắp các công ty nhà họ Hoắc, điên cuồng đập phá. Rất nhiều công nhân đều kết toán bỏ việc, có người khó chịu còn hùa theo dân chúng, gia nhập đội ngũ đập phá.

"Cái này... hy vọng cô không chê." Ôn Khải Uyển hơi thẹn thùng đưa cho Tống Sư Yểu bộ quần áo mà mình đi mua về cho cô.

"Cảm ơn cô." Tống Sư Yểu mỉm cười.

Cô thay quần áo mới, chải lại mái tóc dài hơi rối, đi cùng Ôn Khải Uyển ra ngoài dưới cái nhìn chăm chú của rất nhiều phạm nhân nữ và nữ cảnh ngục.

Fans còn đang chiến đấu trên chiến trường mạng, muốn mượn ngôn ngữ ác độc giết chết đám người không biết xấu hổ kia. Ai ngờ được kết quả vừa công bố một giây trước, giây sau Tống Sư Yểu đã được vô tội phóng thích. Vậy nên ngoài cổng ngục giam an tĩnh cực kỳ, không có lấy một bóng người.

Ánh mặt trời hôm nay thật đẹp, gió rất thoải mái, nhẹ nhàng mơn man tóc cô, vạt váy trắng cũng phiêu động.

Tống Sư Yểu hơi nheo mắt, nâng tay che lại ánh sáng hơi chói này, hít sâu một hơi, hốc mắt nóng bỏng.

Tự do...

Cô ngày càng nôn nóng, muốn gặp Giang Bạch Kỳ.

"Cô muốn đi đâu? Tôi đưa cô đi được không?" Ôn Khải Uyển hỏi.

Tống Sư Yểu đang định nói gì thì đã thấy một chiếc xe đi tới, đỗ trước mặt cô.

_________________

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro