♥️Chương 167♥️

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Biết được Phượng Lâm Hà lừa gạt mang người của bọn họ đi, các vị trưởng lão giận đến dựng cả râu, mắt trợn trừng, khuôn mặt già nua đỏ bừng vì tức giận.

"Ăn cây táo rào cây sung! Đồ ăn cây táo rào cây sung này!"

"Đừng mắng nữa. Nếu người Phượng Lâm Hà mang đến là Vương hậu giả thì Vương hậu thật đâu? Có phải cô ấy đã nhìn thấy trái tim rồi không?"

Khả năng này khiến cho sắc mặt của các trưởng lão đều rất khó nhìn.

Quan nội vụ đi tới, các trưởng lão cả giận nói: "Ông cười tủm tỉm cái gì? Có tin tức tốt sao?"

"Đúng thế."

"Chẳng lẽ là...?"

"Bệ hạ đã thu hồi trái tim về rồi."

! ! !

Niềm vui bất ngờ khiến các trưởng lão nội các muốn nhảy dựng lên vì sung sướng, như đã nhìn thấy cảnh tượng Quốc vương và Vương hậu đại hôn rồi, thậm chí trong tương lai còn có thể sinh ra một vị tiểu chủ nhân, nghĩ đến đó họ lại cảm động muốn khóc.

...

Vô số ý nghĩ lóe lên trong đầu Tống Sư Yểu, thân phận của Giang Bạch Kỳ là gì? Cô có lợi ích gì để trao đổi với Quốc vương mới có thể gặp được Giang Bạch Kỳ?

Xe dừng ở quảng trường bên ngoài vương cung, trong quảng trường vẫn còn rất nhiều người đi dạo, dắt chó. Khi đoàn kỵ sĩ cưỡi ngựa tuần tra đi qua, các cô gái còn phấn khởi nhỏ giọng thét lên.

"Đẹp trai quá đi!"

"Đàn ông trong vương cung tính về mặt khí chất đúng là đỉnh nhất."

"Tôi nghi ngờ lúc vương cung chọn kỵ sĩ có phải đều là xem mặt mà chọn người không, nếu không thì sao ai cũng đẹp trai quá vậy? Không biết lúc nào sẽ thả ra cho chị em phụ nữ trẻ độc thân đây..."

"..."

Có quá nhiều người, nhưng Tống Sư Yểu không thể đợi được, cô đeo kính râm và khẩu trang, đẩy cửa bước ra khỏi xe.

Người thường không thể đến gần đội kỵ sĩ và quân đội, nếu không sẽ bị coi như kẻ thù, hơn nữa còn đang có rất nhiều người vây xem họ. Vì vậy, Tống Sư Yểu lại đi tới trung tâm ứng tuyển ở vương cung, vừa tới đã sửng sốt.

Cô nhìn thấy một người trong trung tâm ứng tuyển.

Người này đeo kính, có mái tóc ngắn, mặc đồng phục hầu gái với một nụ cười công nghiệp hoàn hảo trên mặt, lúc khẽ đẩy kính mắt lên trong mắt lóe qua một cái nhìn khôn khéo. Đó là Y Mộng trong tập thứ năm.

Không, diện mạo cô ta khác với nhân vật trong thế giới ảo, nhưng khí chất bên ngoài và cách ăn mặc lại hoàn toàn tương tự. Chỉ trong một khoảnh khắc Tống Sư Yểu còn tưởng mình đã nhìn thấy cùng một người.

Mức độ trùng lặp này... là bản sao nhân cách của cô ta ư? Bản sao này ở thế giới thực cũng làm công việc này sao?

Y Mộng nhìn thấy Tống Sư Yểu cũng sửng sốt, sau đó nhanh chóng bước đến cung kính nhấc váy lên: "Vương... cô Tống."

Quả nhiên là bản sao nhân cách của cô ta.

Trong lòng Tống Sư Yểu dâng lên một dự cảm không tốt. Cô tháo kính râm và khẩu trang xuống, thử mở miệng: "Tôi muốn gặp Quốc vương bệ hạ."

Các nhân viên của trung tâm ứng tuyển đều nhao nhao trừng mắt, đầu tiên là bởi vì họ nhận ra đây là người phụ nữ nổi tiếng nhất Đế quốc, Tống Sư Yểu, thứ hai là vì lời lẽ táo bạo của cô. Gặp Quốc vương? Cho dù bây giờ Tống Sư Yểu là người được cả Đế quốc điên cuồng yêu thích thì cũng không có tư cách chủ động đến yết kiến Quốc vương, mấu chốt là Tống Sư Yểu không phải là một nhân vật kiêu ngạo và thô lỗ như vậy.

Xong rồi, nữ hầu trưởng đại nhân sắp mắng người rồi.

Tuy nhiên, Y Mộng lại không mắng ai cả, cô ta có vẻ hơi khó xử, nhưng sau khi do dự một lúc cô ta liền nói: "Xin hãy đợi một chút."

Y Mộng bước sang một bên liên lạc với ai đó, cô ta nói vài câu, một lúc sau lại bước tới.

"Xin mời đi theo tôi, cô Tống."

Các nhân viên của trung tâm ứng tuyển ở phạm vi ngoài cùng của khu vực làm việc của vương cung, họ không có được vinh dự nhìn thấy vương cung, thậm chí còn không biết tên cụ thể của nữ hầu trưởng, chỉ có thể trợn mắt há mồm sững sờ tại chỗ. Tại sao nữ hầu trưởng lại có thái độ như vậy với Tống Sư Yểu?

Y Mộng mời Tống Sư Yểu lên xe nhưng cô ta lại không đi theo, thay vào đó, cô ta chỉ đứng ở ngoài cụp mắt nhìn xuống, cung kính chờ xe rời đi.

Tống Sư Yểu nhìn bóng dáng cô ta trong gương chiếu hậu đang dần đi xa, cụp mắt xuống, nắm chặt tay để trên đùi.

Trong vương cung cực kỳ náo nhiệt.

Đáng lẽ đây là khoảng thời gian nhàn nhã nhất nhưng những người hầu cả nam và nữ lại đang vội vã làm thêm giờ.

"Mau lên, cánh hoa phải không có một chút dấu vết héo úa nào! Bảo vườn hoa gửi những bông tươi nhất đến đây!"

"Vương hậu thích ăn cái gì? Có phải là nên chuẩn bị cái gì ăn không?"

Các trưởng lão nội các trong bộ xương già đã nằm ngủ rồi, nhưng nghe nói Tống Sư Yểu sẽ đến, bọn họ lại lập tức đứng dậy thay đồ ngủ ra, mặc vào bộ lễ phục chính thức trang trọng nhất của mình, mà lại quên mất chưa chắc Tống Sư Yểu sẽ muốn gặp họ.

Tống Sư Yểu xuống xe trước chính điện, người ra đón cô là quan nội vụ của Quốc vương, hành vi cử chỉ và cảm giác ông ta mang lại ngược lại không giống như người trong thế giới ảo, không giống Y Mộng. Điều này khiến cô nhất thời cảm thấy rối loạn, giống như hiện thực và giả tưởng đang lẫn lộn với nhau, khiến cô hơi sững sờ mất một lúc. Cô lắc đầu thật mạnh muốn làm cho mình tỉnh táo lại.

Quan nội vụ vừa hồi hộp vừa phấn khích dẫn Tống Sư Yểu đi vào. Ông ta biết Tống Sư Yểu đến đây để làm gì, cô đến tìm Giang Bạch Kỳ, nhưng Giang Bạch Kỳ đã nhập trở lại vào cơ thể Quốc vương, hòa làm một với Quốc vương rồi. Cô tìm Giang Bạch Kỳ cũng có nghĩa là muốn tìm Quốc vương.

Qua hành lang lộng lẫy, cô bước vào một đại điện rộng mở, phía trên đại điện, chủ nhân của vùng đất này đang ngồi trên ngai vàng, phản chiếu trong con ngươi của Tống Sư Yểu.

Mặc dù đã chuẩn bị tâm lý, nhưng khi nhìn thấy gương mặt giống hệt Giang Bạch Kỳ, trái tim Tống Sư Yểu vẫn không kìm được đập thình thịch, siết chặt ngón tay.

Tống Sư Yểu cụp mắt: "Quốc vương bệ hạ."

Quốc vương nhìn cô, trái tim trong ngực đập mạnh dữ dội thậm chí còn thấy đau. Trong nhất thời hắn không phân biệt được là cảm xúc của mình hay là của Giang Bạch Kỳ.

"Ngồi đi."

"Không cần." Tống Sư Yểu đi thẳng vào chủ đề.

"Xin thứ lỗi cho sự bất kính của tôi, tôi tuyệt đối không cố ý xúc phạm ngài, mà chỉ vì tôi nhận sai người. Người đó là nguyên nhân khiến tôi đến đây, tôi nghĩ nhất định ngài đã biết từ lâu rồi."

Quốc vương nhìn Tống Sư Yểu, môi mỏng mím chặt, nhất thời trầm mặc không nói gì.

Trong lòng quan nội vụ sốt sắng, lập tức đứng lên nói: "Cô Tống, chuyện này tạm thời gác lại đã, có một chuyện cô càng cần biết hơn."

"Xin mời nói." Tống Sư Yểu chịu đựng sự sốt ruột trong lòng, bình tĩnh hỏi.

"Có lẽ người thông minh như cô thì cũng đã đoán được rồi."

"Hãy nói thẳng đi."

"Cô là người định mệnh của Quốc vương bệ hạ."

Tống Sư Yểu hít sâu một hơi, quả thực như cô đã đoán, mọi chuyện đều đã quá rõ ràng. Quốc vương trong thế giới ảo, Y Mộng ở thế giới thực, mọi chuyện đều nói cho cô biết đây là thật, dù cho cô có cảm thấy khó tin, thấy hoang đường đến mức nào. Nhưng sau đó cô lại nói không hề do dự: "Tôi có thể lập tức giải trừ khế ước."

Cơ mặt quan nội vụ cứng lại, ông ta cảm giác được nhiệt độ trong đại điện chợt giảm mạnh, trong lòng sợ hãi không dám nhìn tới sắc mặt của Quốc vương bệ hạ, cười khan: "Cô Tống, tôi còn chưa nói xong."

Tống Sư Yểu nhìn ông ta, quan nội vụ có thể cảm nhận được sát khí từ cô.

"..." Tôi khổ quá mà. Ông ta vụng trộm đẩy mắt kính, biết tự Quốc vương chính miệng nói ra thì rất khó khăn, nên vẫn cần phải nói thay: "Cô đang tìm Giang Bạch Kỳ, mà Giang Bạch Kỳ thật ra chính là người định mệnh của cô, Quốc vương bệ hạ."

"... Cái gì?" Tống Sư Yểu nghi ngờ tai mình bị ảo giác.

"Giang Bạch Kỳ là Quốc vương bệ hạ."

"Đường đường là quan nội vụ của Quốc vương mà lại dám nói hươu nói vượn trêu đùa người khác ở trên đại điện hay sao?" Sắc mặt Tống Sư Yểu trầm xuống, giọng điệu dịu dàng trở nên nghiêm nghị, lộ ra vẻ bài xích rõ ràng.

Nhiệt độ trong đại điện lại giảm xuống, quan nội vụ gần như cảm nhận được cái lạnh thấu xương thịt.

"Cô Tống, chẳng lẽ cô không cảm nhận được sao? Giữa Giang Bạch Kỳ và Bệ hạ có một điểm đặc thù là rất giống nhau. Chẳng lẽ cô không nghĩ đến lý do vì sao ư?" Quan nội vụ cảm thấy hoang mang vô cùng. Ông ta không rõ tại sao Tống Sư Yểu phải phản ứng lớn như vậy, bài xích đến như vậy. Đây chẳng phải là chuyện vẹn toàn cả đôi bên à? Cô sẽ có được Giang Bạch Kỳ và cả Quốc vương.

"Giống nhau, nhưng cũng không phải hoàn toàn giống nhau." Tống Sư Yểu nói dứt khoát rồi nhìn về phía Quốc vương nói: "Ngài không phải Giang Bạch Kỳ."

"Giang Bạch Kỳ là trái tim của ta." Quốc vương cuối cùng cũng mở miệng.

Một vị Quốc vương không cần phải nói lời nói dối như vậy, Tống Sư Yểu cũng không nghĩ mình hấp dẫn đến mức khiến người này phải nói ra lời nói dối như vậy.

Thế giới xung quanh trở nên im lặng, đầu óc Tống Sư Yểu trống rỗng, cô không suy nghĩ được gì nữa. Lập tức trong đầu cô hiện lên rất nhiều chuyện trong quá khứ. Giang Bạch Kỳ rất tự ti, anh không tin được cô sẽ yêu mình, dù anh xuất sắc đến vậy nhưng vẫn luôn lo được lo mất, trong lòng anh luôn có cảm giác yếu đuối và âm thầm lo lắng một ngày nào đó cô sẽ vứt bỏ mình... Thì ra là thế, tất cả mọi việc đều đã có đáp án.

Bởi vì anh biết mình có một đối thủ cạnh tranh rất khó đối phó, thậm chí có thể người đó mới là người định mệnh thật sự của cô. Anh cảm thấy mình chỉ lợi dụng lúc người đó vắng mặt cướp đi một phần tình cảm từ cô, cho nên anh mới bất an như vậy, không dám yên tâm tận hưởng niềm hạnh phúc khi yêu cô.

Trong thế giới tâm hồn khô héo của Tống Sư Yểu đã sinh ra những chồi non mới, mảng màu xanh mới đã xuất hiện trên vùng đất khô cằn nhưng đột nhiên lại trở nên khô héo toàn bộ thêm một lần nữa. Cô như đang đứng trên cây cầu độc mộc trên vách đá, cả người lung lay sắp đổ.

Quan nội vụ nhìn sắc mặt trắng như tờ giấy của cô, lúc này cô như bị giáng một đòn nặng nề, ngay cả sắc mặt Quốc vương cũng trở nên khó coi lạ thường, ông ta vội nói: "Cô Tống, cô đừng buồn như vậy. Bệ hạ và Giang Bạch Kỳ là cùng một người..."

Tống Sư Yểu: "Không phải là cùng một người."

"Làm sao có thể không phải chứ? Chẳng lẽ trái tim và cơ thể của một người có thể không là một sao?"

"Nếu Giang Bạch Kỳ là trái tim của ngài thì điều đó chứng tỏ ngài chán ghét tôi nên mới vứt bỏ trái tim của mình." Tống Sư Yểu lẩm bẩm: "Trái tim bị vứt bỏ đã đến bên cạnh tôi để bảo vệ tôi. Anh ấy đã chăm sóc tôi, bảo vệ tôi, trao tất cả cho tôi. Còn ngài, ngài biết những gì tôi đang trải qua nhưng chỉ ngồi trên đài cao quan sát giống như những kẻ phán xét tôi, phán xét từng cử chỉ của tôi, phán xét tâm hồn tôi, xem tôi có đủ tư cách làm người định mệnh của ngài hay không."

Cô ngẩng đầu nhìn Quốc vương, hai mắt đã đỏ bừng: "Có đúng không? Quốc vương bệ hạ?"

Quốc vương suýt chút nữa thì bóp nát tay vịn, tim đau như dao cắt, nhưng hắn không nghĩ cách làm trong quá khứ của mình có gì sai: "Chẳng lẽ em có thể vô duyên vô cớ yêu một người sao? Thế gian nói tình yêu đều không có đạo lý, nhưng luôn có một nguyên nhân khiến cho thứ tình cảm đó được sinh ra. Loại cảm giác này xuất hiện có thể là vì ngoại hình, hoặc là vì tính cách, nhân phẩm. Trước tập thứ tư ta đã biết rõ về em rồi."

Tống Sư Yểu mỉm cười: "Xem ra ngài động lòng với tôi thật sự là vinh hạnh lớn của tôi nhỉ Quốc vương bệ hạ. Nhưng ngài cũng giống như những người đó, sở dĩ động lòng với tôi là vì nhìn thấy những gì tôi muốn cho các người xem mà thôi."

Cơn tức giận và bi thương của Tống Sư Yểu mạnh mẽ đến mức ngay cả quan nội vụ cũng có thể nhìn ra bằng mắt thường huống chi là Quốc vương, vốn có khả năng cảm nhận được cảm xúc của cô.

Quan nội vụ hoàn toàn không ngờ tới kết quả như vậy, chẳng lẽ Tống Sư Yểu không nên biết Giang Bạch Kỳ là trái tim của Quốc vương, lập tức coi hai người là một rồi vui vẻ chấp nhận sao? Cho dù trong khoảng thời gian ngắn khó có thể tiếp nhận thì cũng không nên tức giận như vậy chứ, cũng chỉ vì Quốc vương không kịp thời ra tay sao? Nhưng lý do của Bệ hạ cũng là chuyện bình thường của con người mà!

"Cô Tống, cô... cô có thể tưởng tượng Bệ hạ và Giang Bạch Kỳ giống nhân cách phân liệt. Cho dù họ có tính cách khác nhau thì họ vẫn là một..."

"Câm mồm!" Tống Sư Yểu hét lên, cả người cô càng run rẩy dữ dội hơn. Cô đã có thể suy đoán ra phần nào tình hình lúc trước. Con mèo chết vì Quốc vương kéo Giang Bạch Kỳ ra nhập lại vào trong thân thể mình.

Cô gần như đã quên đi rất nhiều ký ức của kiếp trước, thậm chí cô đã sắp quên đi ở kiếp đó mình đã đau khổ thế nào rồi. Vậy mà vào giờ phút này, những ký ức đó lại điên cuồng trỗi dậy trong đầu cô, hết sức rõ ràng, sâu sắc, khiến cho cô đau thấu tận xương tủy.

Chẳng lẽ Giang Bạch Kỳ chỉ xuất hiện ở kiếp này? Chẳng lẽ người định mệnh của cô đột nhiên ở kiếp này mới có sao? Nhất định không phải, vậy nói cách khác, vị Quốc vương bệ hạ được gọi là người định mệnh này của cô đã ngồi yên không thèm quan tâm đến cô trong kiếp trước, hắn đã khoanh tay đứng nhìn, cho đến tận khi cô chết cũng không hề ra tay. Cho dù hắn chỉ cần động một ngón tay, không thậm chí chỉ cần một câu nói thôi, là hắn đã có thể thay đổi vận mệnh của cô.

Có thể là hắn có lý do của mình, là phản kháng hoặc là chống lại số phận, hay không quan tâm đến chuyện sinh tử của một người xa lạ đều được, dù có bao nhiêu lý do thì liên quan gì đến cô? Tại sao lại muốn cô phải thông cảm cho hắn?

Nếu ngay từ đầu đã chọn coi thường thì tại sao không thể coi thường đến cùng? Cứ làm hai người xa lạ như cũ đi? Tại sao lại muốn cướp Giang Bạch Kỳ? Chỉ vì cô được cứu rỗi bởi Giang Bạch Kỳ sao? Hay vì cô trùng sinh, tính toán được mọi chuyện trong chương trình phán xét chính nghĩa, biến mình thành một bông hoa sen gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn, còn kiếp trước thì cô lại lộ ra một bộ mặt khác quá xấu xí, yếu đuối nhu nhược, không mạnh mẽ như kim cương nên hắn mới thờ ơ?

Thực sự nực cười, quá mức nực cười!

"Làm sao mới có thể giải trừ khế ước?" Tống Sư Yểu lạnh lùng hỏi. Vừa nghĩ đến suy nghĩ của mình luôn bị một người dòm ngó là cô lại thấy buồn nôn. Nếu đã chán ghét cô thì sao còn không tìm cô để giải trừ? Là vì sợ cô bám riết không tha à. Người này quả thực đã tự cho mình là một vị Quốc vương siêu phàm rồi. Vậy thì tất nhiên cô phải thỏa mãn tâm nguyện của hắn, giữa hai người họ không cần có bất kỳ mối liên quan gì hết.

_________________

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro