🌱Chương 175: Phiên ngoại 2🌱

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Phượng Lâm Hà vẫn đang mặc đồ ngủ thì bị sự vui mừng của Tống Sư Yểu đánh thức, vậy là cũng chẳng kịp thay quần áo, mặc nguyên bộ đồ ngủ với đôi dép bông rồi chạy xuống. Anh kinh hãi nhìn Tống Sư Yểu ngồi xổm ở phía đối diện, nhìn chằm chằm chậu hoa cực lớn kia mọc ra hai phiến lá nhỏ: "Đây thật sự là Giang Bạch Kỳ à?"

Tống Sư Yểu gật đầu: "Hoa Nương Tựa của tộc bọn họ đấy, cùng nhau sinh trưởng, Hoa Nương Tựa nảy mầm thì Kỳ Kỳ cũng nảy mầm."

"... Ồ." Đối với con người sinh ra từ bào thai mà nói, phương thức sinh trưởng của tộc này đúng là quá thần kỳ.

Giang Bạch Kỳ nảy mầm rồi, đương nhiên Tống Sư Yểu sẽ càng bảo vệ anh chặt chẽ hơn, ngoại trừ ban đêm đi ngủ và ban ngày thỉnh thoảng phải ra ngoài làm việc thì dường như không rời một tấc. Sau khi nảy mầm, tốc độ sinh trưởng của Hoa Nương Tựa nhanh lên, ngày nào cũng phát triển, nhanh chóng biến từ hai phiến lá nhỏ thành một dây leo thon dài, sau đó không lâu lại mọc ra một cái mới, cứ thế cứ thế... Nhanh chóng biến thành rất nhiều dây leo bé nhỏ, mềm mại, dần dần phủ kín mặt ngoài chậu hoa lớn.

Nhưng dây leo đó trong suốt, gân lá màu vàng, ban đêm sẽ phát ra ánh sáng nhè nhẹ, cực kỳ huyền ảo.

Khi Tống Sư Yểu ngồi bên chậu hoa, những dây leo đó luôn bất tri bất giác hướng về phía người cô, quấn lên cổ tay cổ chân cô. Buổi tối khi cô về phòng ngủ, ngày hôm sau khi tỉnh lại, nhìn từ ban công xuống, cũng sẽ phát hiện dây leo vươn về phía phòng ngủ của cô, cô rất nghi ngờ nếu kéo mấy dây thừng nối chậu cây với ban công, liệu nó có bám vào bò lên không nữa.

Vốn dĩ Tống Sư Yểu có chút lo lắng nếu nó cứ dài ra, tràn ra khỏi chậu hoa rơi xuống đất thì phải làm sao, đất bên ngoài chậu hoa là đất của Quốc vương, sinh trưởng trên đất của người khác không hay cho lắm. Thế nên cô chuẩn bị cho nó một giá đỡ để nó leo lên, nhưng không ngờ lại phát hiện, những dây leo này bắt đầu kết thành đoàn cùng nhau sinh trưởng. Từng lớp dây leo mỏng manh biến thành một dây leo dày, sau đó biến thành một khóm phồng lên, cuối cùng kết thành một nắm tròn xoe bồng bềnh.

Nắm tròn trong suốt này thay đổi mỗi ngày, không ngừng to lên, nhưng lúc nào cũng buộc chặt với nhau, cảm giác mềm mại dần biến mất, trở nên căng cứng, cho tới khi cố định thành một kích thước, những đường gân vàng óng ánh, thỉnh thoảng Tống Sư Yểu nhìn chăm chú, cứ luôn cảm thấy hình như nó đang vận chuyển thứ gì đó vào giữa nắm tròn kia.

"Kỳ Kỳ ở bên trong sao?" Tống Sư Yểu ghé sát vào mặt trên dây leo, muốn tìm một khe hở để nhìn vào bên trong, nhưng xoay mấy vòng cũng không tìm được khe hở nào.

Phượng Lâm Hà thấy vậy cũng trèo lên thang, tò mò muốn liếc mắt nhìn một cái, nhưng lại bị thứ đồ vô hình nào đó ở bên ngoài chậu hoa ngăn lại. Anh không thể bước về phía trước.

"Ơ?" Phượng Lâm Hà duỗi tay chạm vào, cảm giác được trong không khí có một vật cản, vừa mềm vừa cứng, dù sao cũng không thể tiến vào.

Tống Sư Yểu đi tới, lại không sờ được chướng ngại nào cả.

Phượng Lâm Hà: ...Rồi ok, hiểu rồi, hiểu rồi.

Tống Sư Yểu thêm một cái lồng vào chậu hoa, vì thế chậu hoa liền biến thành một ngôi nhà nhỏ, nóc nhà có thể mở ra đóng lại, muốn phơi nắng là có thể phơi nắng, muốn che mưa là có thể che mưa.

Thời gian thấm thoát thoi đưa, xuân đi thu tới, Hoa Nương Tựa trưởng thành bắt đầu rụng lá, lá rơi xuống đất, hoà tan, được thổ địa hấp thu, rồi lại được thổ địa cung cấp chất dinh dưỡng. Vào một buổi tối nọ, Tống Sư Yểu bỗng nhiên cảm nhận được điều gì đó, cô chợt tỉnh lại trong màn đêm, đến dép cũng không kịp xỏ mà đã vội vàng chạy xuống lầu.

Nắm tròn trong căn nhà nhỏ khẽ động, những dây leo quấn lấy nhau dần dần buông lỏng, giống như có sinh mệnh, thả ra, rơi trên mặt đất.

Tống Sư Yểu thở dồn dập, bò lên thang, mở cửa ra.

Bên trong cửa đã không còn nắm tròn, những dây leo đó lại biến thành dáng vẻ mềm mại như ban đầu, rũ trên một lớp dày trên mặt đất, bên trên dây leo, có một chàng trai đang say ngủ.

Tóc đen nhánh, làn da tái nhợt, mỗi một bộ phận đều rất xinh đẹp, là dáng vẻ mà Tống Sư Yểu quen thuộc nhất.

Mình đang nằm mơ sao?

Tống Sư Yểu ra sức nhéo mặt mình, cảm thấy đau, xác nhận đây không phải mơ.

Cô không nhịn được mà nín thở, giẫm lên dây leo mềm mại, đi tới bên cạnh anh, ngồi xổm xuống, vươn tay nhẹ nhàng chạm vào làn da anh.

Mềm mại, ấm áp, ngón tay trượt xuống bàn tay anh, luồn qua khe hở ngón tay, nhẹ nhàng nắm lấy. Cảm giác quen thuộc khiến khoé mắt cô có chút ửng đỏ, đang định buông ra thì bỗng nhiên bị nắm chặt lấy.

Tống Sư Yểu ngước mắt lên, đối diện với đôi mắt xám quen thuộc, lồng ngực cô run lên, bổ nhào tới ôm chặt lấy anh: "A Kỳ!"

Giang Bạch Kỳ cũng ôm chặt lấy cô, không ngừng hôn lên tóc cô: "Xin lỗi, để em đợi lâu rồi."

"Không sao, trở về là tốt rồi, trở về bên cạnh em là được rồi."

Trong lòng đất tăm tối, ngày nào anh cũng nghe thấy tiếng cô nói, cảm nhận được hơi thở của cô, anh cố gắng muốn nảy mầm, không lúc nào không ra sức cầu nguyện, nỗ lực cầu xin, dùng sức hấp thụ năng lượng như có như không của đất.

Cầu xin người, hãy để tôi mọc ra, tôi muốn có cơ thể, không muốn để cô ấy thất vọng. Tôi không muốn gì khác, cũng sẽ không chiếm đoạt đất của bất cứ ai, sẽ không giết bất kỳ vị chủ nhân nào, trừ khi người đó làm tổn thương tới người tôi yêu. Tôi muốn sinh trưởng, tôi muốn sinh trưởng, tôi muốn sinh trưởng, sinh trưởng...

Thì thà thì thầm, không ngừng lẩm bẩm, không lúc nào ngơi nghỉ, chấp niệm đến nỗi người chết cũng bị anh làm cho sống dậy.

Cuối cùng, anh dường như nghe được một tiếng thở dài bất đắc dĩ, sau đó trong đất sinh ra năng lượng mạnh mẽ, điên cuồng hướng về phía anh. Anh tham lam hấp thụ, cơ thể bàng trướng tới mức đau đớn cũng không dừng lại, trong đầu chỉ muốn nảy mầm, muốn trở thành người. Sau đó, cuối cùng, có thứ gì đó như sắp nổ tung trong cơ thể anh, mọi sức lực hướng về nơi đó, cảm giác đau đớn biến mất, anh cuối cùng cũng thật sự có thể hoá thành một hạt giống, rồi nảy mầm.

Anh liều mạng sinh trưởng, cuối cùng lại một lần nữa được ôm lấy cô.

Họ ra sức hôn nhau, ôm nhau, giống như muốn phát tiết hết tình cảm bên trong mình, khiến Hoa Nương Tựa rối loạn. Đợi đến hừng đông, Giang Bạch Kỳ ngắt một nhánh trong đó, những dây leo thừa lại bắt đầu khô héo, hoà tan, bị thổ địa hấp thụ không sót một mảnh.

Tống Sư Yểu lấy quần áo đã chuẩn bị sẵn cho anh mặc vào, dắt anh đi gặp anh trai.

Thế là mới sáng sớm, Phượng Lâm Hà lại bị em gái đánh thức.

Anh ấy cụp xuống đôi mắt còn đang ngái ngủ, mở cửa ra: "Giang Bạch Kỳ lại làm sao thế?"

"A Kỳ ở đây." Tống Sư Yểu giơ hai tay đang nắm chặt lấy nhau của hai người lên.

Giang Bạch Kỳ: "Anh trai."

Lúc này Phượng Lâm Hà mới nhìn thấy Giang Bạch Kỳ, trái tim đập lỡ một nhịp, vẻ mặt hãi hồn: "... Vãi."

Tống Sư Yểu: "..."

Cảm giác tồn tại bí ẩn của Giang Bạch Kỳ, không ngờ vẫn còn!

Đôi mắt to màu xám của Giang Bạch Kỳ nhìn Tống Sư Yểu, có chút căng thẳng, lặng lẽ siết chặt tay cô: "Em từng nói thích."

Tống Sư Yểu từng nói thích cảm giác tồn tại mờ nhạt này của anh, chỉ có một mình cô liếc mắt một cái là có thể nhận ra anh, chú ý tới vẻ đẹp của anh. Thế nên anh dựa theo dánh vẻ Tống Sư Yểu thích mà sinh trưởng, cũng không hề thay đổi.

Tống Sư Yểu bật cười, hôn lên ngón tay anh: "Em thích, anh thế nào em cũng thích."

Giống như em có ra sao, anh đều yêu.

Vành tai Giang Bạch Kỳ hơi ửng đỏ, trái tim tràn đầy niềm vui sướng.

...

Không lâu sau khi Giang Bạch Kỳ có được cơ thể, Tống Sư Yểu nhận được mấy bức thư, tới từ mấy vị Vương hậu vài năm trước đã trợ giúp cô. Trong thư là thiệp chúc mừng.

Hoá ra khoảnh khắc Giang Bạch Kỳ ra đời, các Quốc vương đều cảm nhận được sự ra đời của một vị chủ nhân mới. Lúc trước họ không cảm nhận được vị chủ nhân đất nào ngã xuống, mà nếu vị chủ nhân mới này có ba mẹ sinh ra thì họ sẽ không cảm nhận được.

Nếu không ai ngã xuống thì không có người mới ra đời, thế nên họ liền phỏng đoán, hẳn là Tống Sư Yểu đã thành công rồi. Họ đều thấy mừng thay cô.

"Chủ nhân à..." Tống Sư Yểu ngồi trên ghế, xem xong thiệp chúc mừng, không khỏi nhìn về phía chậu hoa lớn phía sau, bật cười. Chủ nhân có thổ địa diện tích nhỏ nhất trên thế giới chính là Kỳ Kỳ nhà cô rồi. Ừm, diện tích bằng một cái thùng xe tải, trải rộng ra chút, vừa hay có thể dùng để trồng rau ăn.

Ồ, Giang Bạch Kỳ đang xới đất của mình kìa.

Anh coi mảnh đất này như bảo bối, không để người khác mang đi dù chỉ một chút, lúc trước nhà họ Phượng mở yến tiệc, có mấy đứa trẻ nghịch ngợm tới, chạy vào nghịch đất, lấm lem một đống, Giang Bạch Kỳ tức giận đe dọa, khiến mấy đứa trẻ sợ hãi chạy đi.

Tuy so với những mảnh đất khổng lồ khác thì chỗ đất ít ỏi này chẳng là gì, vậy mà cũng keo kiệt muốn chết. Nhưng đối với Giang Bạch Kỳ mà nói, đây là Tống Sư Yểu làm cho anh.

Diện tích đất lớn nhỏ gì đó, dù là Tống Sư Yểu hay Giang Bạch Kỳ đều không để ý, nếu Tống Sư Yểu muốn nửa kia của mình là một vị Quốc vương, vậy thì đã không từ chối người định mệnh trước đây của cô rồi. Tống Sư Yểu không có dục vọng này, đương nhiên Giang Bạch Kỳ cũng sẽ không có.

Hơn nữa anh từng hứa hẹn với đất mẹ rằng sẽ không giết hại bất kỳ một ai trong cùng tộc, anh không biết đất mẹ có nhớ rõ chuyện này hay không, dù sao thì anh cũng sẽ không mạo hiểm, anh muốn ở bên Tống Sư Yểu thật dài lâu.

"Đợi sau này Quốc vương nghĩ thông rồi chúng ta đi du lịch đi, em luôn muốn tới Apato thăm quan, nghe nói rất đẹp." Tống Sư Yểu nói: "Sau đó, nơi nào có cảm giác thoải mái thì chúng ta ở đó lâu chút, không thoải mái thì rời đi sớm hơn."

"Được."

"Còn muốn ăn thật nhiều đồ ăn ngon nữa."

"Được."

"Trong phạm vi khả năng của mình, giúp đỡ những người cần được giúp đỡ."

"Được."

Tống Sư Yểu thả lỏng rúc vào lòng anh, cảm thấy thế giới thật êm đềm, bình yên, mọi thứ nặng nề trong quá khứ đều đã cách cô rất xa. Cô thoải mái nhắm mắt lại, cảm nhận được bàn tay anh nhẹ nhàng vỗ về, từ đỉnh đầu cô tới sau gáy, từng chút, từng chút, đưa cô vào giấc mộng ngọt ngào.

_______________

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro