11. Em yêu anh !

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

HyeongSeop đã thật sự đến nhà của Hyuk vào tối hôm đó.

Trong khi đó, cậu thì đang cố gắng ăn một chút gì đó để bụng của cậu không còn kêu ầm ĩ nữa, hoặc có thể nói cách khác là để nó không bị đau.

Tiếng chuông bên ngoài như đang hối thúc Hyuk hãy mau ra mở cửa vì nó kêu liên tục không ngừng, nếu đây là chung cư chắc chắn sẽ bị hàng xóm phàn nàn cho một trận.

Hyuk bước ra mở cửa và ngay lập tức nhận ra người kia, là người mà Hyuk đang 'rất giận' nghiêm túc mà nói thì cũng có nhớ một chút, nhưng chỉ một chút thôi.

Chỉ là nhớ một chút xíu thôi, đợi nào hết giận thì Hyuk sẽ nhớ HyeongSeop nhiều chút nha !

Hyuk đã có hơi bất ngờ vì tưởng rằng anh chỉ nói đùa thôi, ai mà ngờ cái người kia lại đến thật.

Hyuk thật sự muốn nhanh chóng đóng sầm cửa lại ngay lập tức, nhưng cái người họ Ahn kia lại nhanh hơn một bước, anh đưa chân của mình chặn vào cánh cửa.

Hyuk đang dùng lực khá lớn để đóng chiếc cửa lại nên chân của anh có phần hơi đau, mặc dù vậy nhưng vì tình yêu của mình nên anh cũng đã quyết tâm sẽ không rút ra cho đến khi cậu chịu mở cánh cửa.

Đành chịu trận một chút vậy.

"Hyuk à, làm ơn."

HyeongSeop nói với vẻ vờ như là 'đau đớn tột cùng', thành công khiến một Koo BonHyuk nhỏ bé động lòng, nghĩ anh đau thật liền hốt hoảng mở cửa ra.

Không nghi ngờ gì mà đỡ anh vào bên trong, để người họ Ahn kia ngồi trên sofa gần đó rồi mang vẻ mặt đầy lo lắng hỏi:

"HyeongSeop hyung có sao không ạ, em xin lỗi, em không cố ý đâu !"

Lời nói của người nhỏ hơn có hơi vội, có lẽ là vì lo lắng hoặc là đang cảm thấy có lỗi nhưng dù sao đi nữa thì trong mắt HyeongSeop những hành động, cử chỉ nhỏ nhặt này thật đáng yêu.

HyeongSeop đưa tay lớn xoa lên mái đầu của cậu, cậu lúc này ngước mắt lên nhìn thấy vẻ mặt ân cần của người trong lòng liền mang ấm ức bao lâu này mà tuôn ra ngoài.

Đột nhiên khóc òa lên, dụi mặt vào giữa hai chân HyeongSeop làm anh bàng hoàng, thật không biết nên dỗ người kia thế nào.

"Hyuk đừng khóc, em à..."

Thú thật mà nói, việc dỗ người khác đối với anh vô cùng khó khăn vì anh chưa từng dỗ ai bao giờ, Hyuk không phải là ngoại lệ ở khoản này.(?)

"Hyuk này.. chỗ đó.. tư thế này có hơi kì cục một chút."

HyeongSeop thú nhận, thật ra hình ảnh cậu úp mặt vào đùi non của anh có hơi kì cục nhưng lại đáng yêu vô cùng.

Nói chung là, chỉ cần là Hyuk, cậu có làm hành động, cử chỉ gì đi chăng nữa vẫn rất đáng yêu trong mắt anh.

Hyuk nghe lời anh nói cũng thôi khóc, đem đôi mắt sưng húp cùng hai phiếm má đã đỏ ửng mà ngước mặt lên, đột nhiên bật lên bao trọn(?) lấy môi người nào đó làm người ta bất động.

Đến khi định thần được chuyện gì đang xảy ra cùng lúc đó đôi môi của Hyuk đã rời khỏi môi của anh, mặc dù không phải lần đầu cả hai hôi môi, nhưng đây là do Hyuk chủ động áp môi lên anh trước, anh có chút vui mừng vì chuyện đó.

Không phải là một chút nữa rồi, mà là rất vui mừng.

"Hyuk này, một lần nữa đi em."

Biết trước cậu sẽ ngại ngùng chẳng chịu đồng ý, nên HyeongSeop đã tranh thủ ôm lấy hai bên má của cậu mà hôn liên tục vào đôi môi nhỏ xinh ấy.

HyeongSeop thật sự không muốn rời khỏi đôi môi này chút nào cả, nhưng nhìn người thương nhỏ trước mặt, hai hàng mi vẫn còn đọng lại trên khóe mắt do nước mắt gây ra, anh có hơi đau lòng vòng tay ôm gọn cả người Hyuk vào người.

"Anh xin lỗi, có lẽ anh đã khiến em buồn vì một hiểu lầm không đáng có, anh chắc chắn rằng đó chỉ là hiểu lầm, anh chỉ yêu em thôi Hyuk ! Sau này nếu giữa chúng ta có chuyện gì làm ơn hãy nói cho anh biết, đừng im lặng cắt đứt liên lạc với anh nữa, được chứ?"

HyeongSeop cảm nhận được nơi vai được Hyuk tựa đầu vào đã ướt, có lẽ là vì những uất ức ngày trước mà nước mắt của Hyuk không thể cầm cự được mà rơi.

"Anh cảm thấy cuộc sống của bản thân hoàn toàn đen tối khi thiếu em, anh đã cố gắng để mình không tìm đến thuốc lá và tự nhủ rằng em ghét mùi của chúng."

"Em thật sự rất yêu anh, Ahn HyeongSeop."

Hyuk cảm nhận được bản thân hiện tại vô cùng quan trọng với anh bây giờ. Cậu ban đầu chỉ muốn giúp anh ấy việc cai thuốc một chút, không ngờ lại bị sự ngọt ngào cùng khí chất tốt bụng, nam tính của người kia thu hút mà đem lòng yêu thích, để bây giờ có muốn thoát ra khỏi tình cảm này cũng thật khó khăn.

HyeongSeop mơ hồ nghĩ bản thân nghe lầm khi cậu đang thổ lộ với anh, lẽ ra anh phải là người nên nói điều đó, nhưng khi nghe được ba chữ mát lòng này cũng khiến HyeongSeop sướng điên người, chỉ muốn ôm lấy Hyuk mà hôn thật nhiều.

Và, anh đã làm điều đó.

Không ngừng hôn lên môi nhỏ của cậu mặc cho cậu cố gắng đẩy nhẹ hai vai của anh, hành động đó như một chú mèo không thích ôm ấp nhưng đối với yoongi lại giống như làm nũng.

Đêm hôm đó, bầu trời tối đen như mực nhưng vẫn đầy những ngôi sao lấp lánh, cùng một chút ánh sáng mà ánh trăng đua nhau rọi vào cửa kính ở nhà Hyuk.

Nơi có hai thân thể đang ôm lấy nhau cùng hưởng thụ một giấc ngủ thật bình yên và hạnh phúc.

Koo BonHyuk vậy mà đã kéo cậu về bên mình.

Tình yêu của cả hai đã chứng minh cho câu nói: "Nếu đã là định mệnh của nhau thì có trải qua bao nhiêu sóng gió đi chăng nữa cũng sẽ vẫn thuộc về nhau."(*)
_

End Chapter 11.

(*): Câu hoàn chỉnh của nó mình không nhớ rõ nhưng tóm tắt thì nó là vậy á.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro