Oneshot

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Note: trong mơ tao/em ; thực tại tao/mày

Summary:

Katsuki đang ở trong phòng bệnh, trước mặt anh là một loạt chiếc cũi bằng kim loại. Tất cả đều trống ngoại trừ một chiếc.

Bên trong đó, một hình hài nhỏ bé đang ngọ nguậy, nhẹ nhàng lắc lư chiếc cũi. Khi Katsuki nhìn vào bên trong, có một đôi mắt xanh mở to ngước lên nhìn anh.

Bản năng mách bảo anh rằng, anh chẳng còn chút nghi ngờ nào khi đứa bé ấy mỉm cười với anh—rạng rỡ đến chói mắt với chiếc núm trắng trong miệng. Giống như một mũi kim đâm vào tim anh, khiến anh bất lực không thể không đưa tay vào và ôm lấy cục cưng quý giá đó lên.

"Izuku," anh nói, nhưng cái tên phát ra nghe rất méo mó, khàn khàn và nghe như bị giằng xé.

Đứa bé trong tay anh vẫn tiếp tục cười, vươn những bàn tay nhỏ xíu chạm vào gương mặt của Katsuki. Anh khuỵu xuống, ôm chặt em bé vào lòng và nghiêng đầu vào những nắm tay chưa hề có những vết sẹo ấy.

---

Katsuki chết và du hành thời gian để gặp những bóng ma trong quá khứ của Izuku trong khi Edgeshot chữa lành trái tim của anh. Hoặc đại loại thế.

*

Katsuki thầm nghĩ, "Vậy, Izuku? Liệu tao còn có thể bắt kịp mày chứ?"

Mày có thể đợi tao không?

Tất cả những gì anh nhìn thấy là ánh sáng. Một phần nào đó trong tâm trí, anh nghĩ rằng đây là một điều xấu. Nhưng anh không còn đủ sức để quan tâm nữa. Anh nghĩ đến Izuku.

Izuku... Nếu lúc đó tao nắm tay mày, liệu giờ tao có thể ngang hàng với mày không?

Đợi đã. Cảm giác dữ dội và mãnh liệt dâng trào.

"Izuku."

"Tao không muốn chết."

Nhưng đã quá muộn, và anh cũng biết điều đó.

---

Katsuki đang ở trong phòng bệnh, trước mặt anh là một loạt chiếc cũi bằng kim loại. Tất cả đều trống ngoại trừ một chiếc.

Bên trong đó, một hình hài nhỏ bé đang ngọ nguậy, nhẹ nhàng lắc lư chiếc cũi. Khi Katsuki nhìn vào bên trong, có một đôi mắt xanh mở to ngước lên nhìn anh.

Bản năng mách bảo anh rằng, anh chẳng còn chút nghi ngờ nào khi đứa bé ấy mỉm cười với anh—rạng rỡ đến chói mắt với chiếc núm trắng trong miệng. Giống như một mũi kim đâm vào tim anh, khiến anh bất lực không thể không đưa tay vào và ôm lấy cục cưng quý giá đó lên.

"Izuku," anh nói, nhưng cái tên đó phát ra một cách méo mó, khàn khàn và nghe như bị giằng xé.

Đứa bé trong tay anh vẫn tiếp tục cười, vươn những bàn tay nhỏ xíu chạm vào gương mặt của Katsuki. Anh khuỵu xuống, ôm chặt em bé vào lòng và nghiêng đầu vào những nắm tay chưa hề có những vết sẹo ấy.

Anh không biết tại sao, nhưng nước mắt anh cứ chảy ra.

Có lẽ là vì Izuku quá nhỏ bé và yếu ớt.

Có lẽ là vì Katsuki tìm thấy em ấy ở đây, một mình, không có ai chăm sóc.

Hoặc cũng có thể vì anh đã khao khát cảm nhận sự chạm vào của Izuku từ lâu, và cuối cùng anh cũng được làm điều đó. Nhưng như vậy vẫn chưa đủ.

Anh nghĩ rằng cái chết sẽ mang lại cho anh sự giải thoát, chứ không phải là khiến anh càng cảm thấy khao khát nhiều hơn. Ý nghĩa của nỗi khao khát trong cái chết là gì, nếu nó vĩnh viễn không bao giờ được thỏa mãn?

"Tao sẽ nhớ em lắm," anh nói, giọng vẫn khàn. "tao chưa bao giờ biết cuộc sống mà không có em, và giờ... Giờ tao sắp phải đi đến một nơi mà em không thể theo cùng." Izuku bắt đầu nhăn nhó và bất an, khiến Katsuki phải siết chặt tay mình hơn. "Tao không muốn em đến đấy, nghe rõ chưa?" Katsuki gằn giọng, và Izuku khựng lại, môi dưới em run rẩy, ngực bắt đầu nấc lên. "Shh, shh, đừng mà, bé con," Katsuki đặt môi mình lên trán Izuku, rồi lên má, và hít lấy mùi hương của em. "Em sẽ ổn thôi, Izuku. Em sẽ trở thành anh hùng số một như em vẫn luôn mong muốn. Mọi người sẽ yêu em rất nhiều." Anh rúc cả khuôn mặt vào cái hõm nhỏ trên vai của Izuku. Làm sao mà họ có thể không yêu chứ?

Ở đâu đó xa xa, một tiếng chuông vang lên, và tim Katsuki lại co thắt đau đớn.

Đôi tay Katsuki run rẩy trên chiếc chăn của Izuku, và anh co người lại vì đau. Giống như có thứ gì đó đang đâm vào trái tim anh.

Anh ngất đi.

---

Khi anh tỉnh lại lần tiếp theo, anh nghe thấy tiếng Izuku khóc. Những tiếng nấc nhỏ, ngực em phập phồng khiến bụng Katsuki quặn thắt ngay cả khi anh chưa mở mắt.

Anh ngồi dậy một cách nhẹ nhàng, đặt một tay tay lên ngực như thể để ngăn chặn cơn đau ở đó.

Izuku giờ đã năm tuổi; Katsuki chỉ cần nhìn thoáng qua là đã biết, dù anh không chắc tại sao mình lại biết điều đó. Cậu bé đang ngồi trên sàn, chỉ cách Katsuki một cánh tay, đôi tay nhỏ đang dụi vào mắt trong khi nước mắt vẫn chảy.

Điều đó làm tan nát trái tim Katsuki. Nhưng rồi—

"Nếu không có quirk thì mình sẽ không bao giờ có thể làm anh hùng cùng với Kacchan." Izuku thầm nói, và Katsuki chỉ muốn xé toạc trái tim mình ra và dâng nó cho em.

"Bé con à, không sao đâu." Katsuki nói, gạt bỏ cơn đau trong ngực khi anh vuốt lọn tóc xoăn của Izuku ra sau. "Em vẫn sẽ trở thành một anh hùng."

Một mắt của Izuku nhắm lại dưới sức nặng của bàn tay Katsuki khi em ngước lên nhìn. "Kacchan?"

Katsuki gật đầu, cảm thấy lòng mình tràn ngập dịu dàng trước phiên bản nhỏ bé này của Izuku, "Ừm, tao đây." anh thì thầm. "Kacchan của em."

"Kacchan giờ lớn quá đii!" Izuku đứng dậy, bước đến trước mặt Katsuki và chạm vào mặt anh, "Sugoi," em thì thầm đầy ngưỡng mộ, giọng nhỏ nhẹ nhưng ngọt ngào.

Katsuki nghiêng người đón nhận cái chạm vào đó. Anh có thể đốt cháy cả thành phố và san phẳng lục địa vì đứa trẻ này. "Em sẽ trở thành một anh hùng tuyệt vời nhất." anh nói, mắt nhắm nghiền khi làn da anh đón nhận sự vuốt ve dịu dàng của Izuku.

"Nhưng em không có quirk gì cả." Izuku nhỏ nhẹ đáp, khẽ như thể em xấu hổ khi phải nói ra điều đó.

Katsuki mở mắt, "Em sẽ làm được thôi." anh hứa, "Nhưng kể cả khi không có, tao vẫn tin chắc rằng em sẽ trở thành một anh hùng." Anh mỉm cười, chạm nhẹ vào mũi Izuku, cảm nhận những tiếng cười khúc khích phát ra từ miệng nhỏ của em. "Nếu có người có thể làm được, thì chắc chắn đó là em."

Điều đó, hơn bất cứ điều gì khác, khiến Izuku cảm động. Đôi mắt em đột ngột ngấn lệ, và em ôm chặt lấy cổ Katsuki. "Cảm ơn anh Kacchan, cảm ơn anh."

Katsuki đang ôm em thì cảm thấy trái tim mình ngừng đập. Cảm giác như có một sức nặng khủng khiếp kéo anh về phía trước. Anh vô tình ngã người lên Izuku, suýt chút nữa đè bẹp em dưới sức nặng của chính mình.

"Kacchan? Kacchan!" Izuku hoảng loạn, vỗ nhẹ khắp mặt và đầu Katsuki. "Anh bị thương sao?"

"Tao ổn, tao ổn mà." Anh sắp chết, nhưng anh không thể nói điều đó với Izuku. Katsuki không muốn nỗi đau trong mắt em là thứ cuối cùng anh nhìn thấy.

Anh cũng không muốn nói dối Izuku trước khi ra đi.

Katsuki ôm lấy khuôn mặt nhỏ nhắn của Izuku và nói với em, trong cơn đau và tâm trí mờ mịt, "Em là tình yêu của đời tao." anh dịu dàng vuốt ve má Izuku. "Hãy nhớ điều đó khi em lớn lên. Làm ơn hãy nhớ lấy."

Izuku chớp chớp đôi mắt tròn xoe, rồi em mỉm cười. Nụ cười ấy rạng rỡ và chân thật đến mức một lần nữa xuyên thủng trái tim Katsuki. "Em cũng yêu Kacchan."

Katsuki nhắm mắt lại, cảm thấy nụ cười nở trên môi mình. Giờ cậu có thể yên nghỉ rồi, "Tao biết rồi."

---

Lần tiếp theo anh tỉnh lại là khi đang quỳ gối trong sân sau trường cấp hai của mình. Anh nhận ra ngay lập tức nhờ cái ao cá koi đang ở ngay trước mặt anh.

Anh chớp mắt nhìn những con cá trắng và đỏ như thể vừa tỉnh dậy từ một giấc mơ. Anh cảm thấy mệt mỏi, uể oải và chết tiệt, anh chỉ muốn nằm xuống và ngất đi một lần nữa.

Rồi một cuốn sổ tay cháy xém màu xanh rơi xuống ao, khiến bầy cá giật mình rồi nhanh chóng bị thu hút khi chúng bắt đầu bơi quanh, tò mò về vật thể lạ.

Katsuki lập tức đứng bật dậy trong tích tắc, ngẩng đầu nhìn qua cửa sổ của lớp học cũ. Anh ôm lấy ngực, tim anh đập thình thịch.

Anh nghe thấy tiếng cười khúc khích của những bạn học cũ và tiếng lầm bầm của chính bản thân anh hồi cấp hai khi anh bước về phía cổng trường trung học. Không ai trong số họ để ý đến anh.

Katsuki chưa bao giờ muốn nghiền nát ai đó đến chết ngay lúc này, khi nhìn thấy phiên bản cũ của chính mình. Không một tên ác nhân điên rồ nào anh từng chiến đấu khiến anh cảm thấy ghê tởm như phiên bản này của bản thân. Tay anh giật giật, tầm nhìn mờ đỏ, anh đã đi được nửa đường thì tiếng lẩm bẩm quen thuộc làm anh khựng lại.

"Đồ ngốc! Nếu tớ thật sự nhảy xuống, cậu sẽ bị buộc tội bắt nạt tớ đến mức tự tử đó!" Izuku nhăn mặt, đứng trước ao. "Suy nghĩ trước khi nói đi!"

Cảm giác như hàng ngàn mảnh vỡ thủy tinh găm vào bụng anh.

Izuku đứng đó, lo lắng điều gì sẽ xảy ra với Katsuki nếu em thực sự làm theo những lời nói không thể tha thứ đó.

"Izuku," anh gọi, giọng khàn khàn; nếu không phải đang đau lòng đến thế, chắc hẳn anh đã cảm thấy xấu hổ vô cùng.

Izuku giật mình, quay lại nhìn anh, mắt em mở to khi nhìn thấy anh. "Kacchan?!" Em lùi lại một bước theo phản xạ, và điều đó khiến Katsuki đau lòng thêm. "Tớ không gọi cậu là đồ ngốc đâu, tớ thề! Thật ra cậu là người thông minh nhất lớp chúng ta – có lẽ là cả trường nữa, nhưng – nhưng," Izuku dừng lại, hít một hơi sau tất cả những lời nói đó. Em nghiêng đầu, nhìn Katsuki chăm chú. "Anh không phải Kacchan của em."

"Tao là của em, tao luôn là của em." Katsuki nói, bước chậm rãi về phía Izuku, tay giơ lên một chút để không làm em giật mình. "Nhưng em nói đúng, tao không phải là thằng khốn nạn trong giai đoạn này."

Mắt Izuku mở to dần theo từng lời của Katsuki, nhưng rồi em nhíu mày. "Đừng gọi Kacchan như thế."

"Em vẫn còn bênh vực cậu ta ngay cả sau những gì cậu ta vừa nói với em à?" Katsuki gầm lên vì khó tin.

Izuku giật mình đến nỗi suýt ngã ngược xuống ao. Katsuki muốn tự đấm vào mặt mình.

Anh xoa xoa mặt, siết chặt nắm đấm rồi hạ xuống. Anh bước tới trước cho tới khi song song với mặt ao và quỳ một bên gối để Izuku không phải ngẩng đầu lên nhìn anh. "Tao xin lỗi, tao không cố ý làm em sợ." anh lắc đầu, "Tao chỉ không hiểu làm sao em vẫn có thể quan tâm đến phiên bản đó của tao trong khi tao chỉ toàn tàn nhẫn với em."

Izuku khoanh tay trước ngực, nhìn Katsuki với đôi mắt ngấn lệ. "Vậy anh thực sự là Kacchan tương lai sao?"

Katsuki chớp mắt, rồi cười khẩy, "Ừ, tao đoán là vậy." anh xoa thái dương. Anh đang nhảy khỏi thực tại hay là anh đã chết? Hôn mê? Tại sao anh chỉ nhìn thấy Izuku? Ờ thì, không. Chỉ có việc nhìn thấy Izuku là điều duy nhất có ý nghĩa trong tất cả những điều này. "Chết tiệt, chuyện này rối rắm thật."

Izuku cúi người xuống trước mặt anh, tay vẫn khoanh lại, đôi mắt em sáng lên như khi nhìn thấy một quirk mới hoạt động. "Anh to lớn và cơ bắp quá đi!" Em thản nhiên nói và không hề ngượng ngùng. "Em cá là anh có thể tạo ra những vụ nổ lớn hơn nhiều so với bây giờ."

"Đương nhiên rồi." Katsuki cười khẩy, để lời nói hào hứng của Izuku bao phủ anh như một liều thuốc an thần. "Tao có thể tạo ra hàng loạt vụ nổ khiến tao nhanh hơn nữa."

"Ngầu quá đi!" Izuku xuýt xoa.

"Giờ không chỉ riêng lòng bàn tay đâu, tao còn có thể tạo ra những vụ nổ trên khắp cơ thể mình."

Izuku há hốc miệng, em nhìn Katsuki với đôi mắt lấp lánh đầy sao. Rồi, nụ cười của em dịu lại và em nói, nhỏ đến mức Katsuki gần như bỏ lỡ nó, "Kacchan sugoi."

"Là nhờ em cả đấy."

Vẻ mặt của Izuku gần như khiến trái tim Katsuki tan vỡ thêm lần nữa. Buồn bã, hy vọng và hoài nghi dịu dàng cùng một lúc.

"Tao nghiêm túc đấy." Katsuki nhấn mạnh. "Mọi thứ tao có bây giờ là nhờ em. Tao mạnh thế này chỉ vì nhờ em." anh lắc đầu, "Em không hiểu mình quan trọng với tao thế nào đâu." anh khịt mũi, khinh thường, "Em vẫn chưa hiểu vì VŨ TRỤ DƯỜNG NHƯ ÂM MƯU CHỐNG LẠI CHÚNG TA THÌ PHẢI." anh hét lên, ngửa mặt nhìn trời. "Nhưng em là thế đấy," anh tiếp tục với giọng điệu bình thường, nhìn chằm chằm vào đôi mắt mở to của Izuku. "Em rất quan trọng và tao xin lỗi vì đã đối xử tàn nhẫn với em. Tao vẫn không hiểu tại sao em có thể chịu đựng được tao."

"Ừ thì," Izuku nói, ngập ngừng đưa tay lên chạm má anh. Katsuki ngay lập tức nghiêng đầu vào lòng bàn tay em, Izuku bật cười, "vì em luôn tin rằng anh xứng đáng, chỉ đơn giản là vì anh tuyệt vời đến thế nào." Izuku vuốt nhẹ mái tóc Katsuki, một cách nhẹ nhàng và trân trọng đến mức khiến cổ họng anh đau. "Giờ đây, em nhận ra mình còn đúng hơn những gì em từng tưởng tượng nữa."

Giờ thì trái tim tội nghiệp của anh lại nhói đau thêm. "Tao nhớ em." anh nói, bất lực và lạc lối.

Izuku vuốt ve má anh, "Em không còn ở bên anh nữa sao?"

Katsuki nghĩ về lúc chuẩn bị cho cuộc chiến, cùng nhau rồi lại phải chiến đấu một mình, mong ước được ở cạnh Izuku và rồi – "Chúng ta bị chia cắt và giờ tao không biết làm thế nào để quay lại."

Izuku chống cằm suy nghĩ, Katsuki cảm nhận được sự dịu dàng sâu sắc và vô tận đến mức anh muốn ôm chặt Izuku trong vòng tay. "Anh đang du hành thời gian hay em đang ở trong đầu anh?"

Katsuki không ngạc nhiên khi Izuku có thể thu hẹp vấn đề một cách dễ dàng như vậy, nhưng anh thấy bực vì bản thân không nghĩ đến điều đó trước. Đầu anh mơ hồ. "Tao không biết." anh nói, hoàn toàn vô dụng.

"Giây phút cuối cùng anh đã nhớ đến điều gì?"

"Tao–" anh bắt đầu rồi đột ngột ngừng lại, nhìn vào mắt Izuku. Làm sao anh có thể nói rằng anh nghĩ mình đã chết khi nhìn vào đôi mắt to tròn, hiền lành đó?

Anh không biết liệu đây có phải là hành trình mà linh hồn anh đang trải qua trước khi bước vào thế giới bên kia hay không, hay anh đang hôn mê và tất cả những điều này chỉ nằm trong đầu anh – hoặc nếu nó là sự thật và đây thực sự là Izuku. Nhưng anh biết rằng, dù là gì đi nữa, anh cũng không muốn trở thành nguyên nhân khiến Izuku đau lòng. Thật ngu ngốc, thật sự, bởi nếu anh thực sự đã chết, Izuku sẽ sớm nhận ra và cảm nhận nỗi đau mà Katsuki không bao giờ có thể xoa dịu, nhưng ít nhất Katsuki sẽ không phải ở lại để chứng kiến điều đó.

"Tao đã bị thương." cuối cùng anh thừa nhận.

Mắt Izuku mở to đầy lo lắng như Katsuki đã biết trước, và tay em lơ lửng quanh người anh như thể muốn kiểm tra xem anh bị thương ở đâu, "Ở đâu cơ? Có sâu không?"

Katsuki nắm lấy bàn tay em và giữ chúng lại "Không sao đâu mà. Giờ tao đâu có chảy máu đâu?"

Izuku cau mày nhưng rồi cũng im lặng, "Chắc vậy..." em lẩm bẩm, rồi đột nhiên sáng bừng lên, "Có lẽ anh cần ngủ một giấc, rồi khi tỉnh dậy, anh sẽ trở lại nơi mình thuộc về."

Katsuki gật đầu chậm rãi, "Nghe hợp lý một cách kỳ lạ nhỉ?"

Izuku cười rạng rỡ, và Katsuki thở dài trước nụ cười đó.

Anh thò tay xuống hồ nước, lấy cuốn sổ tay cho Izuku. Nó đã cháy đen và ướt sũng nước, Katsuki xấu hổ đưa nó cho Izuku, "Tao xin lỗi vì chưa từng đối xử tử tế với em."

"Không sao đâu, Kacchan." Izuku mỉm cười, nhẹ nhàng và thấu hiểu. "Bây giờ anh đã tốt hơn rồi mà." em đón lấy cuốn sổ tay và đặt nó bên cạnh đầu gối. Em nhìn Katsuki với nụ cười e thẹn khiến lồng ngực Katsuki bùng lên một ngọn lửa. "Anh có thể nằm xuống đây," Izuku vỗ lên đùi mình, "em không phiền đâu."

"Tao sẽ chết vì em mất thôi." Katsuki nói một cách dữ dội.

Izuku chớp mắt nhìn anh, rồi bật cười khúc khích, "Được nghe điều đó rất vui, nhưng em thà anh đừng nói còn hơn." Izuku cười ngọt ngào. "Nào, nghỉ ngơi đi." giọng em có phần nài nỉ hơn.

"Ừ, được rồi." Katsuki khàn giọng, vừa khiêm nhường, vừa mềm mỏng và vừa tội lỗi. Anh thả người xuống, tựa má lên đùi Izuku. Ngực anh run lên vì một tiếng thở dài. Lâu lắm rồi Katsuki mới cảm thấy được an ủi và quan tâm như vậy. Có lẽ, anh thực sự đang chết dần, và đây chỉ là khoảnh khắc cuối cùng để tìm thấy sự bình yên và chấp nhận điều đó.

Những ngón tay lướt qua mái tóc Katsuki, chạm nhẹ nhàng như thể anh mong đợi rằng em sẽ rụt tay lại bất cứ lúc nào, nhưng tất nhiên, đó là điều cuối cùng Katsuki muốn, vì thế anh càng bấu víu chặt hơn vào lòng Izuku.

Anh cảm nhận được một cái gì đó mềm mại lướt qua trán mình, rồi một tiếng thì thầm:

Hãy ở lại với tớ, Kacchan.

---

"Kacchan!"

"Kacchan?"

Kacchan, cậu đang ở đâu?

Tên của anh lặp đi lặp lại nhiều lần từ cùng một giọng nói. Katsuki sẽ trở về từ cõi chết chỉ vì giọng nói đó.

"Tao đây." anh khàn giọng, tỉnh dậy khi vẫn đang đứng trên đôi chân của mình bằng cách nào đó. Anh cảm thấy đầu mình như bị ai đó vừa dùng búa tạ đập vào, và trời ạ, trái tim chết tiệt của anh cũng đau nhói.

"Kacchan, trời ơi, có chuyện gì vậy?" Izuku đột ngột xuất hiện trước mặt anh, em ấy đang tìm kiếm chấn thương trên người Katsuki, "Cậu bị thương ở đâu à?"

Katsuki không thể trả lời, anh quá bận ngắm nhìn Izuku vì đây không phải là Izuku của anh. Đây không phải là một Izuku mà anh biết.

Izuku nâng niu má anh, "Baby, cậu vẫn chưa trả lời tớ." với đôi mắt to và dịu dàng, "Cậu đau chỗ nào?"

Izuku này đã trưởng thành hơn.

Và em ấy vừa gọi Katsuki là 'baby'.

Và Katsuki thích nó. Thực sự, anh thích điều đó đến mức anh bỗng cảm thấy khó xử khi phải lựa chọn giữa 'baby' hay là 'Kacchan'.

Anh không thể chọn. Ôi trời, đừng bắt anh phải chọn. Trái tim anh không đủ mạnh mẽ để chịu nổi điều đó.

"Tao—" anh cố hắng giọng, chớp mắt ngỡ ngàng trước cảnh tượng trước mặt. "Ổn. Tao nghĩ vậy."

"Cuối cùng thì cậu cũng xuất hiện." Izuku nở một nụ cười rạng rỡ, cơ thể em dường như thả lỏng vì nhẹ nhõm, "Tớ bắt đầu lo rằng đã đánh mất cậu đâu đó trong tâm trí rồi."

Katsuki không thể ngừng nhìn chằm chằm vào Izuku.

Trời, đây có phải là điều anh sẽ bỏ lỡ không?

Mẹ kiếp.

Katsuki cảm thấy choáng váng. Anh không biết có phải do vấn đề về tim hay chỉ là do nhìn thấy một Deku trưởng thành, mạnh mẽ hơn.

Izuku thật đẹp – vẫn luôn như vậy, nhưng có điều gì đó về phiên bản trưởng thành này của Izuku khiến trái tim Katsuki rung động – hay là một thứ tình cảm sến súa nào đó. Anh cũng không biết nữa. Bộ não của anh dường như bị nghiền nát như chính trái tim anh vậy.

Anh hoàn toàn không biết chuyện quái gì đang xảy ra, anh chỉ biết rằng Izuku thật đẹp, ấm áp và an toàn, ngay cả khi đây là một Izuku mà Katsuki chưa từng gặp trước đây. Em vẫn là bến đỗ an toàn của Katsuki, anh chỉ muốn ngã vào vòng tay đó và để Izuku ôm lấy mình.

Chỉ một lúc thôi.

Cho đến khi trái tim anh không còn đau nữa.

"Tao nghĩ tao sắp chết rồi." anh thốt ra, nhận ra rằng anh không muốn nói dối Izuku này như anh đã làm với những Izuku khác. "Tao nghĩ mình đã chấp nhận điều đó, rằng tao đã sẵn sàng nhưng giờ tao không còn chắc chắn nữa." anh lắc đầu, ghét bản thân mình khi hành động đó khiến đầu anh đau nhức. "Còn quá nhiều thứ tao muốn làm, và tao... tao nhớ em."

"Cậu không chết đâu."

Giọng nói đó chắc nịch đến mức khiến sống lưng Katsuki dựng đứng. Như thể một mình Izuku sẽ đối đầu với Thần Chết để giữ mạng sống cho anh. Anh hiểu Izuku, anh hoàn toàn tin rằng Izuku sẽ làm điều đó. Điều đó khiến anh mỉm cười.

"Được rồi, tao rất vui vì điều đó, vì tao sẽ rất tức giận nếu chết bây giờ và bỏ lỡ cơ hội được chứng kiến em trưởng thành thế này." Katsuki không ngại ngùng mà lướt ánh mắt dọc theo cơ thể Izuku. Anh đã qua cái thời chờ đợi khoảnh khắc thích hợp rồi, trái tim anh giờ chỉ còn là miếng thịt sống, nếu anh thoát ra khỏi cơn hôn mê/vòng lặp du hành thời gian này, anh sẽ lập tức tỏ tình với Izuku ngay. Hãy ghi nhớ lời của anh, anh thề với bà già của mình và tất cả những thứ đó. Anh đã hết kiên nhẫn rồi.

Izuku trưởng thành này bật cười, và Katsuki như chìm đắm trong tình yêu, "Trời ơi, cậu giống anh ấy quá nhưng lại không hoàn toàn như thế." em nói, mắt đảo khắp khuôn mặt Katsuki. "Tớ nghĩ cậu đã từng kể tớ về chuyện này."

Katsuki phấn chấn, "Vậy, đây thực sự là tương lai? Tao thực sự đang du hành thời gian?"

"Có vẻ vậy." Izuku khẽ cười, lướt ngón tay cái qua má Katsuki, "Cậu đang ở trong cơ thể Kacchan của tớ mà."

Katsuki nhìn xuống cơ thể mình và ngay lập tức nhận ra những chiếc găng tay mảnh mai hơn, và – anh chớp mắt, ừm. Bây giờ anh biết tất cả những bài tập mà anh cố giết mình bằng nó sẽ sớm mang lại kết quả. Anh mỉm cười; Izuku của anh sẽ phát điên lên khi nhìn thấy anh như thế này. Chết tiệt, anh nhớ Izuku như thể thiếu lá phổi vậy. "Tao muốn trở về với em." anh nói, nhìn vào Izuku.

"Cậu sẽ làm được thôi." Izuku gật đầu, quỳ xuống trước mặt anh, "Cậu đã du hành đến đây bằng cách nào?"

"Bằng cách ngủ thiếp đi trên đùi em." Katsuki nói, cũng quỳ xuống. anh thích đối diện với Izuku như thế này, như thể họ là hai người ngang hàng, đứng chung một mảnh đất, nhìn nhau như thể họ sắp trao nhau lời thề. Một ngày nào đó.

Một ngày chết tiệt nào đó, anh thề.

"Ồ." Izuku mỉm cười, và Katsuki lại bị cuốn hút bởi nụ cười quen thuộc nhưng giờ trông lại khác biệt đó. Rõ ràng là đẹp trai hơn, với quai hàm sắc nét nhưng trông vẫn mềm mại – cảm ơn trời, nếu Izuku hoàn toàn mất đi đôi má phúng phính đó thì Katsuki có lẽ sẽ không còn ý chí sống nữa – mái tóc xoăn vẫn rối bù, nhưng là một kiểu rối được chăm chút. Và đôi mắt cùng những nốt tàn nhang thì vẫn đẹp như mọi khi. Người đàn ông này đã gọi anh là 'baby', Katsuki đang ở trong thân xác của chính mình chắc chắn phải cảm thấy mình là gã may mắn nhất trong vũ trụ.

"Kacchan, cậu ổn chứ?"

Katsuki chớp mắt, rồi nhún vai, "Tao chỉ đang ngắm cảnh thôi."

Izuku lại cười và lắc đầu, "Trời ạ, giá mà tớ có thể quay ngược thời gian để cảnh báo chính mình, vì quá khứ của tớ sắp có một cú sốc lớn."

"Tao không thể chờ đến lúc thấy được điều đó." Katsuki cười toe toét, rồi làm mình thoải mái hơn bằng cách nằm xuống đùi của Izuku.

"Hmm."

"Sao thế?" Katsuki hỏi, không thèm mở mắt, anh đã bắt đầu cảm thấy buồn ngủ.

"Chắc giờ tớ mới hiểu tại sao cậu luôn ngủ ngon khi nằm trên người tớ."

Katsuki mơ màng, "Giờ em mới nhận ra à?" Anh nghĩ mình đã lắc đầu, nhưng cũng không chắc nữa. Anh cảm thấy nặng nề quá. "Em luôn là nơi an toàn của tao."

Ngay cả trước khi tao nhận ra điều đó.

Katsuki nhớ lại những lần hiếm hoi anh tìm đến Izuku chỉ để có thể khóc và giải tỏa cảm xúc của mình. Bởi vì dù cho anh không thể chịu nổi khi nhìn thấy Izuku, anh vẫn biết rằng chỉ có Izuku mới thực sự hiểu được mình.

Và mỗi lần như vậy, anh luôn nhận được chính xác điều mình cần.

Giống như bây giờ. Với lời thì thầm bên tai mình, "Tớ sẽ đợi cậu."

Hãy quay lại với tớ.

---

Lần này thì khác.

Cảm giác giống như một giấc mơ hơn bất kỳ lần nào trước đây.

Tuy nhiên anh vẫn cảm nhận được lớp áo cotton khi anh lăn người qua, và lòng bàn tay anh dính đầy những viên sỏi khi anh cố chống người dậy bằng đầu gối.

Nhưng đây không thể là gì khác ngoài một giấc mơ.

Bởi vì thế giới đột nhiên trở nên lớn hơn gấp ba lần, nếu có điều gì đó khiến anh ghét, thì đó là cảm giác trở nên nhỏ bé.

"Izuku?" anh gọi bằng một giọng nhỏ xíu khiến anh dừng lại và nhìn xuống bản thân mình –

CÁI QUÁI GÌ THẾ NÀY?

Anh bật dậy, giật lấy quần áo và tóc của mình. Anh là một đứa nhóc 4 tuổi? "Cái gì thế này?" Tại sao điều này lại xảy ra với anh?

Anh vùi mặt vào hai bàn tay tí hon và hét lên trong đó.

"Kacchan?"

Ồ.

Katsuki đã tuyệt vọng đến mức nào khi chỉ cần nghe thấy giọng nói đó cũng đủ để anh cảm thấy tỉnh táo lại thế? "Izuku," anh nói, không phải là đang mè nheo.

"Kacchan!" Một Izuku trông giống hệt như em hiện ra từ sau bụi cây, có vẻ lo lắng nhưng đầy quyết tâm. "Trời ơi mừng quá đi, cuối cùng cũng tìm thấy cậu." em ôm chặt Katsuki vào lòng. "Tớ lo lắng lắm."

Katsuki thả lỏng trong vòng tay Izuku, anh cảm thấy an toàn và biết rằng anh có thể đương đầu với bất kỳ điều gì tiếp theo chỉ cần Izuku ở bên cạnh. "Tao chỉ là một đứa trẻ, tại sao em không hoảng sợ?" anh lẩm bẩm vào cổ Izuku.

"Vì đây chỉ là một giấc mơ."

Katsuki ngẩng đầu lên để nhìn vào khuôn mặt Izuku. Anh ôm lấy khuôn mặt Izuku bằng hai bàn tay nhỏ xíu và cau mày nhìn, "Sao em lại biết điều đó?"

Izuku cũng cau mày suy nghĩ, "Tớ không... tớ không biết tại sao, chỉ là tớ biết thôi?"

Katsuki hừ nhẹ, gật đầu. Giống như anh cũng biết điều đó ngay khi anh vừa 'tỉnh' lại ở đây, có lẽ vậy. Nhưng rồi – "Vậy, em ở trong giấc mơ của tao," anh cảm thấy môi dưới của mình run lên ngoài tầm kiểm soát. "em không phải thật."

Izuku lắc đầu, phát ra những âm thanh an ủi và xoa lưng anh giống như anh thực sự là một đứa trẻ, "Nhưng tớ trông rất thật, đúng không? Và điều đó mới là quan trọng mà?"

"Quan trọng cho cái gì?"

"Cho vai trò của tớ ở đây, ngay từ đầu."

"Vậy vai trò đó là gì?"

"Cậu nói cho tớ biết đi, Kacchan."

Đầu Katsuki quay cuồng, nên anh tập trung ánh mắt vào hõm giữa xương đòn của Izuku và hít thở sâu. Em có ba nốt tàn nhang ở đó; nếu nối chúng lại, chúng sẽ tạo thành một hình tam giác. Katsuki đã luôn muốn đặt môi mình lên đó. Khi anh ngước đầu nhìn lên, anh bắt gặp dòng suối quen thuộc và một thân cây cũ kĩ dùng làm cầu bắc qua nó.

"Chết tiệt." anh lẩm bẩm. "Cuối cùng cũng lại quay về đây, đúng không?"

"Có vẻ vậy," Izuku ậm ừ, "nhưng đây là tâm trí của cậu mà."

"Khoan, từ từ thôi, đồ khốn." Katsuki cười khẩy và Izuku nhăn mặt.

"Cảm giác thật sai trái khi cậu nói mấy lời đó bằng khuôn mặt nhỏ xíu của cậu."

"Hah!" Katsuki hét lên, hai tay chống hông. "Tao dễ thương chứ còn gì nữa!"

"Vậy, Kacchan," Izuku kéo anh quay lại với tình hình hiện tại, "vai trò của tớ ở đây là gì?"

Katsuki vòng tay ôm lấy Izuku và vùi mặt vào cổ em. "Dẫn tao về."

"Sao cơ?" Giọng Izuku vẫn kiên nhẫn vô cùng.

"Là ánh sáng ở cuối con đường của tao." Katsuki lẩm bẩm, không chịu buông ra. "Để đưa tao quay về." Phần tiếp theo thật khó để nói ra, nhưng dù cổ họng thắt chặt và nước mắt rưng rưng, cuối cùng anh cũng thừa nhận, "Vì tao sợ."

"Cậu sợ điều gì?"

"Tao sợ rằng tao sẽ lạc vào cuối con đường và không quay lại được nữa, nhưng ít nhất nó cũng không đáng sợ đến thế nếu em ở đó cùng tao."

Vòng tay của Izuku quanh anh siết chặt hơn, và Katsuki cảm thấy như mình đang ở trên thiên đường. Anh thực sự không ngại chết nếu đây là cách anh ra đi.

"Tớ đoán là đến lúc đi ngủ rồi." Izuku nói, giọng nhỏ nhẹ và gượng gạo. Như thể em ấy cũng sợ hãi.

"Ừ." Katsuki ôm chặt lấy em, dựa đầu lên vai Izuku và nhắm mắt lại.

Izuku đưa tay vuốt dọc lưng anh, mỗi lần vuốt ve đều kết thúc bằng một cái vỗ nhẹ trước khi bắt đầu lại từ đầu. Những ngón tay của em luồn qua phần tóc ngắn ở gáy của Katsuki, khiến anh cảm thấy buồn ngủ.

Em sẽ trở thành một người cha tuyệt vời, Katsuki nghĩ, ấm áp và mơ hồ.

Vòng tay của Izuku thật an toàn. Anh biết rằng chẳng điều gì có thể làm tổn thương anh khi có vòng tay ấy bảo vệ.

Ổn rồi.

Anh đã an toàn.

Cuối cùng anh cũng có thể ngủ yên.

---

"Chúng ta đang mất cậu ấy!"

"Bakugou-san, tỉnh lại!"

Tỉnh lại đi!

Katsuki rên rỉ. Những con muỗi nhỏ, phiền phức cứ liên tục kêu réo bên tai anh. Anh cố gạt chúng ra và quay lại giấc ngủ; anh muốn cảm nhận bàn tay của Izuku đang ôm lấy anh thêm lần nữa.

Nhưng bóng ma của ký ức đó đã dần tan biến, khiến anh lạnh lẽo, cô đơn và khó chịu.

Ngực anh run lên với một tiếng nức nở. Anh đã quá mệt mỏi khi phải làm tất cả mọi thứ một mình. Izuku đáng lẽ phải ở bên anh cho đến phút cuối.

"Izukuuu," anh rên lên, và anh hoàn toàn có lý do để làm vậy. Sau tất cả những gì đã trải qua, anh xứng đáng có quyền được than vãn.

Có tiếng kéo ghế lớn vang lên vội vã, rồi như có ai đó loạng choạng đập vào giường của Katsuki, khiến nó rung nhẹ một chút. "Kacchan!"

Katsuki quay đầu về phía giọng nói, cố gắng mở mắt—nhưng chúng dường như bị dính chặt lại, thật phiền phức. "Izuku?"

"Phải, phải," tên mọt sách ngốc có vẻ đang khóc; Katsuki có thể nghe thấy tiếng thút thít, và cảm nhận một giọt nước rơi lên tay anh. "tớ đây. Tớ xin lỗi, tớ xin lỗi."

"Này," Katsuki nhíu mày, cố gắng mở mắt thật mạnh. Tất cả những gì anh làm được chỉ là nhấc một ngón tay lên một chút. "không được phép xin lỗi."

Có một tiếng khịt mũi thật mạnh, rồi Izuku nức nở, "Tớ ghét việc cậu bị thương vì tớ."

Cuối cùng, Katsuki cũng mở được mắt. Izuku trông rất thảm hại, khuôn mặt em đỏ ửng và ướt đẫm nước mắt, khắp người trầy xước với một băng gạc lớn trên mắt trái và cánh tay phải được băng bó. "Trời ạ, mày đúng là một cảnh tượng đáng nhìn đối với đôi mắt chết tiệt của tao." Katsuki thở dài.

Vì em ấy là thật. Izuku thật sự ở đây.

Anh đã quay lại hiện tại, trở về với thời gian của mình. Trở về với Izuku của mình.

"Mày lúc nào cũng khóc xấu xí như thế, nhưng chết tiệt, nhờ thế mà trông mày trở nên đẹp trai hơn."

Ngực Izuku đập mạnh khi em chớp mắt nhìn Katsuki, "H-hả?"

Katsuki nhíu mày. Anh vừa nói nhầm à? Kệ đi, "Mày là người đẹp trai nhất mà tao từng nhìn thấy."

"Kacchan," Izuku lùi lại một chút, "tớ nghĩ chúng ta nên gọi y tá—tớ đáng lẽ phải gọi họ ngay khi cậu vừa tỉnh lại." em buông tay khỏi lan can giường của Katsuki và định quay đi.

Bàn tay của Katsuki vươn ra, nắm lấy tay em, "Không, không, không! Đừng có đi đâu cả!"

Izuku ngay lập tức quay lại, cúi người qua lan can, sự lo lắng hiện rõ trên từng lỗ chân lông, "Tớ không đi đâu cả, Kacchan, tớ hứa. Tớ chỉ định gọi y tá thôi."

"Tao không cần họ, không cần ai khác." Katsuki hét lên. "Tao chỉ cần mày."

Má Izuku đỏ ửng một cách đáng yêu, Katsuki bỗng cảm thấy một sự thôi thúc mạnh mẽ và đáng báo động muốn cắn vào đó. "Ừm, được rồi." Izuku đáp.

"Chuyện gì đã xảy ra?"

Môi dưới của Izuku run rẩy, "Cậu đã chết."

"Phải, tao biết." Katsuki phẩy tay. "Ý tao là, sau đó?"

"Ồ, ừm," Izuku nghiêng đầu suy nghĩ. "tớ nghĩ là tớ đã chết?"

"HẢ?" Katsuki bật dậy, nhìn kỹ Izuku để xem xét những vết thương trên người em giờ đã được băng bó. "Chuyện đó xảy ra như thế nào?"

"Có gì đó sai sai về việc tớ sử dụng One for All." Izuku trầm ngâm. "Nhưng rồi cậu đã hồi sinh và mang tớ trở lại, và cùng nhau, chúng ta đã đánh bại All for One và Shigaraki."

"Tao chẳng nhớ gì cả."

Izuku có vẻ nhẹ nhõm hơn, "Ừm, tớ cũng thế. Bác sĩ nói có thể là do sốc."

Katsuki gật đầu, "Cũng hợp lý."

"Bây giờ họ gọi chúng ta là Wonder Duo."

Katsuki suy nghĩ một lúc rồi quyết định, "Nghe hay đấy."

Izuku sáng bừng lên như một ngôi sao, "Ừm, tớ cũng thích!"

"Tao sẽ giết và chết vì mày—HAH! Và tao đã thực sự làm được!"

"KACCHAN!"

"Sao? Nói sớm quá à?" Katsuki cười phá lên. "Nhưng đúng mà."

Izuku bĩu môi, nhưng sau một lúc em nói, "Cậu phải biết rằng, tớ cũng cảm thấy như vậy."

Có thể là do thuốc, nhưng cũng có thể là do Izuku Midoriya, Katsuki thấy mình ở trong trạng thái lâng lâng. Anh ước rằng cảm giác này sẽ kéo dài mãi mãi, suốt quãng đời còn lại với Izuku. "Tao hy vọng mày hiểu rằng, giờ khi mày đã nói điều đó, tao sẽ mặc định rằng chúng ta sẽ kết hôn vào một ngày nào đó. Nên là, hãy coi đây là một lời cầu hôn, ngay lúc này."

"Và sao? Không có nhẫn à? Thậm chí không có nhẫn giấy luôn?" Tên mọt sách ngốc đó đáp trả. "Tớ mong đợi nhiều hơn từ cậu đấy, Kacchan."

Katsuki cười lớn khiến tim anh thắt lại một chút. Chết tiệt, anh hạnh phúc quá, "Tao yêu mày."

Đôi mắt của Izuku ngấn lệ, "Tớ cũng yêu cậu."

"Tao còn rất nhiều điều muốn kể với mày, nhưng chết tiệt, lại đây." anh đưa tay lên mặt Izuku, khi em nghiêng người vào, anh kéo Izuku lại, để trán họ chạm vào nhau.

Anh sẽ kể cho Izuku về chuyến du hành thời gian của linh hồn mình vào một lúc nào đó. Nhưng hiện tại, anh chỉ muốn tận hưởng khoảnh khắc này.

Izuku đang ở đây, Katsuki không đẩy em ra và Izuku cũng không rời đi. Không ai có thể chia cắt họ.

Katsuki có thể nghỉ ngơi thêm một lúc nữa.


END

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#bakudeku