Chương 100: Lem Lén Nhìn Bạn Họ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Theo chiếc xe phía trước kia."

Máu trong người Mạnh Quỳnh cũng kích động, mới vừa rồi anh đã nhìn thấy Nhung Nhung, còn có hai đứa con của bọn họ, anh cũng nhìn ra được cô rất yêu hai đứa nhỏ, bọn họ rất hạnh phúc!

Nhìn cô đem hai đứa bé sắp xếp ở trên xe, anh không nhịn được muốn thay thế cô, cô vẫn như năm năm trước, thân thể mỏng manh như vậy, làm thế nào có thể gánh vác nổi hai đứa bé đây?

Trong lòng đầy tự trách, nếu năm năm trước mình sớm biết bản thân yêu cô sâu đậm tận xương tủy, anh cũng sẽ không bỏ qua ba người bọn họ lâu như vậy!

Năm năm trước, tình yêu của Nhung Nhung dành cho anh, sao anh lại hoài nghi cô?

Anh nhớ lúc mới bắt đầu theo đuổi cô, cô luôn dùng ánh mắt ái mộ nhìn mình, nhưng anh luôn một mực tránh né, vẫn luôn bị thù hận mê hoặc, đến cuối cùng, gây tổn thương cho cô, cũng làm đau nhói tim mình!

Xe chở Phi Nhung dừng lại trước khu vui chơi, Mạnh Quỳnh nhìn bóng dáng mảnh mai kia đem Ninh Ninh ôm vào trong ngực, trong lòng ngẩn ra, muốn từ trong tay cô đón lấy, nhưng anh biết, hiện tại anh chỉ có thể đứng từ xa nhìn cô!

Cô mang theo hai đứa bé đi dạo khắp nơi, trên mặt ba mẹ con cũng tràn đầy nụ cười, duy nhất khiến Phi Nhung cảm thấy kỳ quái chính là cô vẫn cảm thấy có một ánh mắt quen thuộc dừng ở trên người của cô, giống như ánh mắt ở bên ngoài nhà trọ!

Nhưng mỗi khi cô nhìn sang, cũng vẫn không thấy gì!

"Mẹ, con mệt rồi, con muốn ăn kem."

Mới từ vòng xoay ngựa gỗ đi xuống, Ninh Ninh được Phi Nhung ôm vào trong ngực, nó ôm lấy cổ của mẹ, ở trên mặt cô hôn một cái, cực kỳ vang dội. Cô cảm thấy thật ấm áp

"Được, chúng ta đi ăn kem!"

Bỏ lại cảm giác kỳ quái đó, Phi Nhung một tay ôm Ninh Ninh, một tay dắt Cảnh Hạo, ba người đi vào trong tiệm, mà ở cách đó không xa, một người đàn ông chống gậy lẳng lặng nhìn theo, ánh mắt theo sát bóng dáng kia, đột nhiên, một thanh âm non nớt vang lên ở phía sau anh, mang theo vài phần trách cứ

"Cha không tuân theo cam kết!"

Mạnh Quỳnh đột nhiên ngẩn ra, cái giọng nói này anh sao lại không nhận ra, nhìn lại trong tiệm kem, chỉ thấy có hai mẹ con, trong lòng đã hiểu ra

Xoay người nhìn cậu bé trước mắt, trong lòng đầy khổ sở

"Cha chỉ muốn len lén đến nhìn mẹ con, con yên tâm, cha sẽ không để cho mẹ nhìn thấy bộ dạng này của cha!"

Cảnh Hạo nhàn nhạt liếc anh một cái, như không muốn chấp nhận lý do này!

Mạnh Quỳnh thật cảm thấy bất đắc dĩ, ai có thể nghĩ tới người đàn ông bá đạo không ai bì nổi năm năm trước, lúc này lại khúm núm, sợ đắc tội đối với một đứa bé trai!

Anh quá nhớ Nhung Nhung rồi, đã không thể đợi cho tới khi mình khôi phục mới đến gặp cô!

"Con không muốn làm cho mẹ thương tâm."

Cảnh Hạo mở to mắt, cố ý không nhìn người đàn ông cao lớn hơn mình rất nhiều ở trước mắt, chợt cậu thấy mẹ từ trong tiệm ra ngoài, hướng về phía cửa bên này chạy tới, trong lòng cả kinh

"Nguy rồi, mẹ tới!"

Oanh một tiếng, đầu Mạnh Quỳnh muốn nổ tung, nghe Phi Nhung kêu tên Cảnh Hạo ngày càng gần, nhất thời cứng ngắc ở đó, không dám quay đầu lại!

Cô tới rồi, anh...  Nên làm gì bây giờ?

"Cảnh Hạo, sao lại chạy ra ngoài? Con đang nói chuyện với ai vậy?"

Phi Nhung nhìn một bóng lưng, đôi mày thanh tú khẽ nhíu lại, bóng lưng. Người này... Quá mỏng manh!

Sao cô có cảm giác cực kỳ giống Mạnh Quỳnh, nhưng cô lại nhớ rõ, anh to lớn, cùng bóng lưng người đàn ông trước mắt này chênh lệch rất nhiều

"Mẹ, chúng ta mau vào đi..., Ninh Ninh ở một mình sẽ rất sợ."

Cảnh Hạo nhạy bén chạy lên trước, lôi kéo tay cô, cố gắng đem sự chú ý của Phi Nhung dời đi, nhưng cái cảm giác quen thuộc ấy vẫn quanh quẩn trong đầu Phi Nhung, cô nhìn không chớp mắt bóng lưng trước mắt, chuyện đã xảy ra hôm nay càng làm cho cô thêm kinh ngạc, cô thậm chí cảm thấy thật sự là Mạnh Quỳnh ở xa quan sát mình và hai đứa nhỏ

"Tiên sinh... Chúng ta..." chúng ta quen biết sao?

Nhưng cô còn chưa nói hết, liền nghe thấy giọng nói vội vàng của người đàn ông

"Xin lỗi, chúng ta không biết nhau!"

Trong lòng Mạnh Quỳnh cuồng loạn không ngừng, anh muốn quay đầu lại, đem người phụ nữ anh thương nhớ nhiều năm kéo vào trong ngực, cảm thụ sự tồn tại của cô, nhưng anh lại không muốn làm cho cô nhìn thấy bộ dáng chật vật của mình lúc này!

Phi Nhung chau mày, giọng nói vội vàng của anh làm cho cô càng muốn biết người đàn ông này rốt cuộc là ai!

Từng bước từng bước hướng đến cái bóng lưng kia, không biết vì sao, cảm giác đó trong lòng càng ngày càng mãnh liệt, sẽ là Mạnh Quỳnh sao? Sẽ là anh sao?

Mạnh Quỳnh nghe tiếng cô đang đi về phía mình, trong lúc bối rối, chống gậy chạy về phía trước, nhưng hai chân vẫn không thể bước đi nhanh được, lại thêm không cẩn thận, cả người té nhào xuống đất

Trong lòng Phi Nhung đột nhiên đau xót, anh ta đang trốn tránh mình!

Biết được điều này, cô càng bước nhanh hơn.

Mạnh Quỳnh không để ý cơn đau, gian nan đứng dậy, giờ phút này, anh chỉ nghĩ cố gắng nhanh thoát khỏi tầm mắt của Phi Nhung, anh không tưởng tượng nổi bộ dạng này của mình nếu bị cô nhìn thấy sẽ như thế nào, cô ấy sẽ ghét anh sao?

Anh nhớ, năm năm trước, cô ngẩn người nhìn gương mặt anh tuấn của anh, nhưng hiện tại gương mặt anh vẫn như cũ, nhưng có vẻ nhiều tang thương.
Cô sẽ thích sao?

Nhiều chữ không hiện ra trong đầu, Mạnh Quỳnh càng thêm muốn trốn tránh

Nhưng một đôi tay lại đỡ cánh tay của anh, Mạnh Quỳnh đột nhiên ngẩn ra, hơi thở quen thuộc truyền đến, rất gần, rất chân thật

"Anh không sao chứ?"

Phi Nhung quan tâm hỏi, cô muốn xem diện mạo của người đàn ông trước mắt nhưng anh ta vẫn cố ý tránh né

"Không sao..."

Mạnh Quỳnh có chút nghẹn ngào, cô đang quan tâm anh! Nhưng nếu cô nhìn thấy rõ anh, còn có thể quan tâm sao? Anh cũng không có quên, bản thân đã tổn thương cô như thế nào!

Càng đến gần anh, cảm giác quen thuộc càng mãnh liệt, chưa từ bỏ ý định cô thừa dịp đỡ anh, đi tới trước mặt, cố ý nhìn thẳng vào mặt của anh

Khi thấy rõ ràng gương mặt đó, cô ngẩn người, ánh mắt hai người giao nhau, thời gian như ngưng đọng lại

Là anh! Nguyễn Mạnh Quỳnh!

Nhưng... Nhìn anh từ trên xuống dưới, tại sao anh lại mỏng manh, khác xa với Mạnh Quỳnh trong trí nhớ của cô!

"Nhung Nhung..."

Không cách nào trốn tránh, Mạnh Quỳnh nhìn chằm chằm người phụ nữ trước mắt, nhẹ nhàng kêu tên cô, giọng nói có chút nghẹn ngào, anh muốn cười với cô, nhưng nước mắt lại không nhịn được chảy ra.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro