Chương 67: Biết Là Yêu Nên Không Muốn Dứt Bỏ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Cám ơn anh!"

Trên mặt Phi Nhung hiện lên nụ cười chân thành, không biết vì sao đối với người đàn ông đã từng làm mình tổn thương này, cô lại tin tưởng đến vậy

Có lẽ vì trong mắt anh ẩn chứa sự chân thành, hay bởi vì, cô đã chịu quá nhiều tổn thương, nên đã không còn sợ sự đả kích nào nữa!

Trong lòng Kiều Nam ấm áp, chỉ là một câu cám ơn thôi, anh đã cảm thấy rất vui sướng, trong lòng chợt nhói đau

Anh không ngừng tự hỏi bản thân, Kiều Nam ơi Kiều Nam, yêu cầu của mày đâu có thấp mà sao chỉ vì một câu nói mà đã cảm động, thấy vui mừng đến vậy?

Có một số việc mà bản thân nghĩ sẽ không bao giờ xảy ra nhưng rồi nó cũng đến, làm cho mình không kịp trở tay nhưng lại khiến người ta không muốn từ bỏ

Cả hai người đều cố chấp, Phi Nhung đối với Mạnh Quỳnh, anh đối với cô, biết rõ là sẽ gặp tổn thương nhưng vẫn quyết không từ bỏ

"Nhưng... Em phải làm theo một yêu cầu của anh!"

Kiều Nam nhíu mày, giữ giọng bình thản, che giấu tâm trạng rối rắm của mình, có lẽ mình đang lo lắng không biết làm sao để thuyết phục cô.

Phi Nhung khẽ cau mày, giống như đã biết chắc anh sẽ nói câu này!

"Yêu cầu không được quá đáng!"

Cô sợ anh lại yêu cầu cô là người phụ nữ của mình

"Sẽ không quá đáng, yên tâm, anh sẽ không làm em tổn thương!"

Trong mắt Kiều Nam ẩn chứa sự kiên định, anh sẽ không bao giờ tổn thương cô một lần nào nữa!

Phi Nhung cười, ngay cả chính cô cũng không biết mình có tình cảm gì đối với Kiều Nam, hận sao? Nhưng vẫn tin tưởng anh. Bạn bè sao? Nhưng cô không muốn cùng anh có quan hệ dây dưa tình cảm nam nữ!

Trong lòng cô là thật là mâu thuẫn!

Cảm thấy những suy nghĩ cứ quanh quẩn trong đầu mình sẽ ảnh hưởng không tốt tới thai nhi, Phi Nhung nhẹ nhàng sờ lên bụng mình, để cảm nhận sự sống của đứa bé

"Trong bụng tôi thật sự đang có một đứa trẻ sao?"

Cảm giác thật thần kì!

"Đương nhiên, đứa bé là kết tinh của hai người đấy!"

Mặc dù trong lòng anh rất quý đứa bé này nhưng đứng ở lập trường của anh vẫn có chút gì đó không đành lòng, sao vậy chứ? Đứa bé này là con của Phi Nhung, cô với Mạnh Quỳnh là vợ chồng có con là chuyện thường tình, anh khó chịu cái gì chứ?

Kiều Nam hít thở thật sâu, đỡ tay cô

"Em muốn xem hình hài con của mình không?"

"Có thể ư?"

Phi Nhung đôi mắt sáng lóng lánh, trong mắt chứa đựng mong đợi sáng lấp lánh như sao trời, khiến Kiều Nam không thể dời mắt, khiến anh vô phương cự tuyệt cô

"Dĩ nhiên là được, đi, anh sẽ đưa em đi!"

Nếu đứa bé làm tâm trạng cô vui vẻ, anh sẽ nguyện làm bất cứ điều gì để chiều lòng hai mẹ con cô

Kéo tay Phi Nhung, Kiều Nam cùng cô đi tới khoa phụ sản...

Cô nằm ở trên giường, bác sĩ thoa lên bụng một lớp gel lành lạnh, qua máy siêu âm, Phi Nhung cuối cùng đã thấy được con của mình, nhỏ như vậy, nhưng lại khiến nước mắt cô rơi xuống không ngừng

Cuối cùng, cô đã tin mình đang mang thai, thật sự đang mang thai, con của cô và Mạnh Quỳnh đang dần lớn lên trong bụng cô!

"Em xem, sao lại khóc như vậy chứ, nhỡ sau này đứa bé ra đời không biết cười thì sao, đến lúc đấy phải trách em đấy!"

Kiều Nam thấy cô nở nụ cười hạnh phúc, cũng vui vẻ cười theo, trong mắt tràn đầy yêu thương

"Ba mẹ hạnh phúc, thương yêu nhau như vậy, đứa trẻ nhất định sẽ luôn vui vẻ, tươi cười thôi!"

Kiểm tra cho Phi Nhung là một phụ nữ trung niên, vị bác sĩ thấy họ như một đôi vợ chồng chờ mong sự ra đời của đứa con đầu lòng. Đây là một đôi trai tài gái sắc, nhất định đứa bé sinh ra cũng là một thiên sứ xinh đẹp

Lời của bác sĩ, khiến nụ cười Phi Nhung bỗng chốc cứng đờ, nhận ra Kiều Nam đang nắm tay của mình, mà bụng của cô đang lộ rõ trước mặt anh, trên mặt bỗng hiện lên vẻ lúng túng, muốn che bụng của mình lại, vội vàng muốn giải thích với bác sĩ

"Không phải vậy, chúng tôi..."

"Thật xin lỗi, cô ấy quá xấu hổ!"

Kiều Nam trong mắt thoáng qua tia gian trá, rút khăn giấy ra, nhẹ nhàng lau chùi trên bụng cô, hành động này khiến vị bác sĩ rất hài lòng, không ngừng gật đầu

"Đúng là một người chồng biết chăm sóc vợ, cô thật là có phúc!"

Vừa nói vừa cười vui vẻ đi ra khỏi phòng, cho đôi vợ chồng có không gian riêng.

Phi Nhung nghe vậy, càng thêm lúng túng, nhưng tâm trạng Kiều Nam lại rất tốt, tỉ mỉ giúp cô lau chùi, trong lòng của anh có đôi chút mong đợi, anh hi vọng có một ngày, anh có thể đứng bên cạnh cô, trở thành chồng của cô!

Nếu ngày đó đến thì anh sẽ là người đàn ông hạnh phúc nhất thế gian!

Trên đường trở về, Kiều Nam nhẹ nhàng đỡ cô, hai người cùng im lặng. Kiều Nam cảm thấy hình như cô không vui, anh cũng biết tại sao cô không vui, trong lòng thở dài

"Nhung Nhung, vừa rồi..."

"Tôi hiểu anh muốn tốt cho tôi, anh không muốn vị bác sĩ ấy biết anh không phải là chồng của tôi. Anh sợ bác sĩ nhìn tôi bằng ánh mắt khác, có đúng hay không?"

Phi Nhung nói, thực ra cô không trách Kiều Nam khi làm bác sĩ hiểu nhầm là chồng của cô, mà cô không vui bởi lời nói của bác sĩ khiến cô nhớ tới Mạnh Quỳnh

Ba mẹ yêu thương nhau như vậy, đứa trẻ nhất định sẽ cảm thấy vô cùng hạnh phúc!

Nhưng cô cùng anh đang ở trong tình trạng...

Trong lòng đột nhiên nhói đau, đứa bé sẽ cảm thấy hạnh phúc sao? Hay cảm thấy đau khổ?

"Em không giận là tốt rồi!"

Kiều Nam thở phào nhẹ nhõm, trước mặt cô, anh phải luôn cẩn thận

"Em đã thấy đói bụng chưa?"

Kiều Nam nhớ ra cô chưa ăn gì, nghĩ đến hộp cơm, không khỏi khẽ nguyền rủa, vừa rồi anh không thấy cô, hộp cơm đã rơi xuống đất, không thể ăn được nữa!

Đi tới cửa phòng bệnh, Kiều Nam bảo

"Em chờ chút, anh đi mua đồ ăn cho em!"

Nói xong, liền sải bước đi, Phi Nhung đứng lặng ở đó, nhìn bóng lưng vội vã của Kiều Nam

"có lẽ anh thật sự là một người đàn ông tốt, nhưng với em... Không là gì cả!"

Cô biết Kiều Nam thích mình, nhưng không muốn quan tâm tới lòng của anh, cô không thể đáp lại anh, trong lòng cô đã có Mạnh Quỳnh, không thể chứa thêm người đàn ông nào khác!

Im lặng đi vào phòng bệnh, Phi Nhung tay vẫn không rời bụng mình, trên mặt hiện ra nụ cười dịu dàng

"Bảo bối à, mẹ yêu bảo bối nhiều lắm!"

Khi Kiều Nam mua hộp cơm quay trở về, anh đứng lại trước cửa phòng bệnh, nghe được giọng của cô truyền ra từ trong phòng

"Quỳnh..."

Nghe cái tên ấy, trong lòng của anh đau nhói, đau đớn từ từ lan tràn, anh đã nghe được cái tên mà trong lòng Phi Nhung hằng mong nhớ.

NewYork, nước Mĩ

Phi Nhung cùng sóng đôi đi bên cạnh Kiều Nam, vừa xuống máy bay liền hỏi thăm tình hình của Mạnh Quỳnh, cô rốt cuộc đã đến, cùng với đứa con trong bụng!

Anh nếu biết cô mang thai, có vui mừng hay không?

Trong đầu hiện ra gương mặt nghiêm nghị dần trở nên ôn hòa, thương yêu, cô  khó nén vui sướng trong lòng

"Bảo bối, chúng ta sắp được nhìn thấy ba con rồi!"

Cô khẽ vuốt bụng của mình, hành động này không qua khỏi tầm mắt Kiều Nam

"Nhung Nhung, vừa xuống máy bay, chúng ta ngồi nghỉ ngơi nói chuyện chút đã!"

Kiều Nam khóe miệng hiện ra vẻ tươi cười, thận trọng ôm Phi Nhung

"Không, không cần, em không mệt, bây giờ dẫn em tới gặp Mạnh Quỳnh được không?"

Cô cầu xin, nhận thấy trong mắt Kiều Nam hiện lên tia đen tối, lập tức liền nói lại

"Anh không cần đưa em đi đâu, anh chỉ cần nói cho em biết địa chỉ, tự em sẽ đi gặp anh ấy!"

Cô biết Kiều Nam với Mạnh Quỳnh hai người không đội trời chung, huống chi nếu anh biết Kiều Nam đưa cô đến, lại thành một hiểu lầm khó lí giải

Trong lòng chợt đau nhói, Kiều Nam làm bộ như không để ý, nhún vai một cái

"Thế nào? Lợi dụng xong lại muốn đẩy anh ra? Nhung Nhung, anh đau lòng quá đi mất!"

Nói xong cố ý tiến gần mặt cô, nói đùa, ngửi thấy trên người cô tản ra mùi thơm nhàn nhạt, Kiều Nam trong lòng rung động, dùng hết sức để bình tâm

/Nhung Nhung à! Em cũng đã biết ảnh hưởng của em với anh càng lúc càng lớn, nếu một ngày em nỡ rời xa anh, lòng anh không biết sẽ đau đớn đến thế nào nữa!/

"Ha ha... Kiều đại ca, lời anh nói thật là, anh biết rõ..."

Cô liếc nhìn Kiều Nam, biết anh đang nói đùa. Lúc cô ở bệnh viện, Kiều Nam luôn bên cạnh chăm sóc, nói không cảm động là giả dối, cô hiểu lòng của Kiều Nam, nhưng ngoài tình bạn ra cô không thể cho Kiều Nam thứ tình cảm nào khác

Cô cố ý gọi anh là Kiều đại ca, anh nghe vậy khuôn mặt thoáng chút cứng đờ!

Thông minh như Kiều Nam, làm sao không biết cô đang suy nghĩ cái gì, cô gọi anh "Kiều đại ca" là muốn đặt ra khoảng cách, nói cho anh biết, cô chỉ coi anh là anh trai thân thiết!

Trong lòng đau nhói, không nói gi thêm, anh tự an ủi mình, một tiếng "Kiều đại ca" cũng biểu hiện cô đối với anh đã không còn hận ý, xem ra bao nhiêu công sức anh bỏ ra cũng không phải uổng phí

Phi Nhung là một cô gái đơn thuần, ai đối tốt với cô, cô sẽ không quên, hơn nữa cũng sẽ đối xử tốt với người đó hết lòng, người phụ nữ này rất dễ mềm lòng!

Mặc dù anh khiến cô bị tổn thương nặng nề như vậy, cô cũng có thể dần dần tha thứ, anh không biết mình nên vui hay buồn nữa!

"Được rồi, biết em là cô gái tốt, sẽ không làm anh phải đau lòng, vậy hãy nghe anh, trước hết nên nghỉ ngơi thật tốt. Không nên để bảo bối trong bụng mệt mỏi, nếu em không nghỉ ngơi đứa bé sẽ không vui đâu!"

Kiều Nam giống như ánh mặt trời ấm áp, đôi mắt lục sắc sáng lấp lánh, nhẹ nhàng đưa tay ôm eo bên trái Phi Nhung, chỉ có mượn lý do này anh mới có cơ hội thân mật với cô

Trong lòng thở dài, có thể len lén chăm sóc cô, cũng nên thỏa mãn rồi!

"Nhưng..."

Cô khẽ cau mày, cô thật sự rất mong nhìn thấy Mạnh Quỳnh
"Sao? Vậy em gọi "Kiều đại ca" là giả vờ hay sao?"

Kiều Nam nhíu mày, lộ ra vẻ không vui và đau lòng

"Sao thế được? Vậy... Được rồi!"

Trong lòng Phi Nhung có chút không đành, nhưng cũng không cách nào cự tuyệt

Có được sự đồng ý của cô, Kiều Nam khóe miệng hiện ra nụ cười rạng rỡ, lúc này hành khách vội vã không ngừng di chuyển, suýt chút nữa va vào cô, Kiều Nam đưa tay kéo bả vai cô vào lòng mình, mới tránh được

"Có sao không?"

Kiều Nam nhíu chặt lông mày, quan sát Phi Nhung, vừa rồi khiến anh lo lắng quá.

"Em không sao, cảm ơn anh"

Cô cảm kích nhìn Kiều Nam, không biết vì sao, Kiều Nam khiến cô cảm thấy an toàn, giống như có anh ở bên, cô sẽ không bao giờ phải chịu bất cứ tổn thương gì!

Phi Nhung cười khổ, mấy ngày trước, cô còn hận người đàn ông này, nhưng mỗi lần nhìn anh chăm sóc mình chu đáo, cô lại không thể thờ ơ được

Kiều Nam trong lòng như có dòng nước ấm chảy qua, đôi mắt xanh lục sáng lên, thấy cô muốn thoát khỏi vòng tay của mình

"Ở đây có quá nhiều người, cơ thể của em giờ không được khỏe, em cũng đã gọi là anh một tiếng "Kiều đại ca", coi như là vì bảo bối, tạm thời cứ để anh dìu em đi!"

Câu nói của Kiều Nam thật hợp tình hợp lí, khiến Phi Nhung không cự tuyệt được, hít thở thật sâu, cô thả lỏng thân thể của mình, dịu dàng để cho tay Kiều Nam ôm nhẹ bả vai của mình, hai người cùng nhau đi ra ngoài sân bay

Ở một nơi cách đó không xa, một đôi mắt sắc bén đang nổi lên một cơn cuồng phong

Mạnh Quỳnh sắc mặt âm trầm, vừa rồi không phải ảo giác, người phụ nữ ấy đúng là cô!

Đáng chết!

Anh mới đi có mấy ngày, cô liền cùng người đàn ông khác thân mật đi du lịch rồi sao?

Nghĩ đến giữa hai người có quan hệ thân mật, Mạnh Quỳnh nắm tay thật chặt, người đàn bà đáng chết!

Mấy ngày nay trong đầu anh lúc nào cũng nghĩ tới cô, nhớ mong cô mỗi ngày, cho dù hận cô, anh cũng muốn mỗi ngày được nhìn thấy cô. Vậy nên anh cố gắng giải quyết công việc càng nhanh càng tốt, mấy đêm không có chợp mắt, chính là muốn có thể sớm quay về gặp cô, nhưng...

Người phụ nữ đáng chết này lại có thể đường hoàng cùng Kiều Nam đến Mĩ!

Hành động của bọn họ vừa rồi, giống như một đôi vợ chồng hạnh phúc!

Vợ chồng! Trong mắt anh bắn ra ánh sáng lạnh lẽo, hay cho một đôi vợ chồng!

"Tổng giám đốc, máy bay sắp cất cánh, ngài xem..."

An Điền nhắc nhở, đi theo tổng giám đốc nhiều năm, anh đương nhiên có thể đoán được tổng giám đốc đang giận tím mặt.

"Hủy bỏ!"

Anh ra lệnh một cách lạnh lùng, như muốn đem người đối diện đóng băng

"Quỳnh... Anh không phải nói là..."

Tôn Tuệ San dĩ nhiên cũng nhìn thấy cảnh tượng vừa rồi, đang đắc chí, nghĩ thầm Mạnh Quỳnh tận mắt thấy Phi Nhung cùng tình nhân qua lại, lần này cô có nhảy xuống sông cũng không rửa hết tội!

Nhưng nhìn đến vẻ mặt của anh, hoàn toàn không như cô ta mong đợi!

Cô ta biết trong lòng Mạnh Quỳnh hết sức quan tâm Phi Nhung

"Chuyện bên này còn chưa xử lý xong, sao có thể về được!"

Khóe miệng nâng lên ý tàn nhẫn, nhìn hai bóng dáng đã biến mất từ lâu, Phi Nhung ơi Phi Nhung, muốn cùng tình nhân mặn nồng ân ái sao? Vậy cũng nên hỏi anh có cho phép không chứ!
___________________________

T cọc ông na9 ghê á ta ơi, ko có chịu suy nghĩ gì hết;-;

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro