CAM CHỊU

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Author:whisper


Rõ ràng là trời đã định trước , tại sao vẫn không chịu từ bỏ?

Trong hậu đài.

"Thẩm Mộng Dao, chúng ta có thể nói chuyện không?" Viên Nhất Kỳ ngồi ở trên ghế ngẩng đầu lên hỏi.

"Chị cảm thấy giữa chúng ta không có chuyện gì hay để nói" Thẩm Mộng Dao vừa nói vừa mang mic chuẩn bị lên sân khấu.

Viên Nhất Kỳ nghe thấy tiếng call bên ngoài liền không nói gì nữa. "Tại sao ngay cả một cơ hội chị cũng không cho em?" Cảm giác thất vọng này của Viên Nhất Kỳ kéo dài thẳng đến khi buổi công diễn kết thúc, tất cả mọi người đều đang chuẩn bị về nhà. Đột nhiên tay Thẩm Mộng Dao bị một lực khống chế lại, Thẩm Mộng Dao quay lại nhìn, lại một lần nữa thấy khuôn mặt quen thuộc.

"Em muốn làm gì?" Thẩm Mộng Dao hỏi.

"Đi theo em" Viên Nhất Kỳ nói xong liền nắm tay Thẩm Mộng Dao bước ra ngoài.

Gần sắp bước tới cửa, Thẩm Mộng Dao liền kéo Viên Nhất Kỳ lại, "Viên Nhất Kỳ, em không sợ sao? Em không sợ bị Fans biết sao?" Thẩm Mộng Dao hỏi thẳng.

Viên Nhất Kỳ ngây người, em nhớ lại khung cảnh năm 18 bị vô số lời bình luận không tốt ập đến với họ, thời điểm đó bọn họ hoàn toàn là bị sụp đổ, nhưng phần lớn nguyên nhân dẫn đến bị sụp đổ không phải từ những ngôn luận đến từ thế giới bên ngoài, mà chính là sự ngăn cách ở giữa chính em và chị gái. Tâm trí của em chỉ toàn là cảnh chị gái khóc, em do dự, em sợ hãi chị gái của mình sẽ lại lần nữa tổn thương.

Sự do dự của Viên Nhất Kỳ khiến cho Thẩm Mộng Dao nghĩ rằng em ấy đang sợ hãi. "Buông tay, không nên phá hủy tiền đồ tốt đẹp của em." Thẩm Mộng Dao đã sớm nghĩ đến cảnh tượng này từ lâu, nhưng trong mắt vẫn có một tia mất mát không thể che giấu.

Viên Nhất Kỳ buông tay.

Lúc Thẩm Mộng Dao quay người chuẩn bị rời đi, đột nhiên trên đầu bị một chiếc mũ che lại. Viên Nhất Kỳ đi tới trước mặt Thẩm Mộng Dao, giơ tay giúp Thẩm Mộng Dao đeo khẩu trang, "Tiền đồ của hai chúng ta đều không thể bị hủy hoại, nhưng em và chị cũng sẽ không buông tay." Viên Nhất Kỳ nói.

Thẩm Mộng Dao ngẩng đầu lên nhìn thấy được sự kiên định trong mắt của Viên Nhất Kỳ, cô cảm thấy mình không thể trốn thoát.

"Rõ ràng là ông trời đã định trước là không có khả năng, tại sao em vẫn không chịu từ bỏ?" Thẩm Mộng Dao cố nén nước mắt hỏi.

"Bởi vì đối tượng chính là chị" Viên Nhất Kỳ nói xong liền dẫn Thẩm Mộng Dao rời đi từ cửa sau.

Làm gì có ông trời nào định trước, chỉ có em có yêu chị hay không. Lời nói này. Bởi vì chị , em có thể "Nghịch Thiên Cải Mệnh", cũng có thể buông bỏ xuống sự kiêu ngạo vốn có của mình.


Về sau, "Chị có biết tại sao em phải chọn tiền đồ của mình không?" Viên Nhất Kỳ đột nhiên hỏi.

"Sợ hãi?" Thẩm Mộng Dao buông Trừ Tịch xuống, nhìn Viên Nhất Kỳ nói.

"Em chọn tiền đồ của mình là vì muốn kiếm tiền để nuôi chị và cũng không phụ lòng sự kỳ vọng của các Fans. Em chọn tiền đồ của chị vì sự nỗ lực và ước mơ của chị, chọn chị là bởi vì em yêu chị" Viên Nhất Kỳ rất nghiêm túc nói.

"Tiểu Hắc, sao tự nhiên em lại ngọt như vậy, chị có chút không thích ứng được. ửa ửa ửa........" Thẩm Mộng Dao cười nói.

"Đó là đương nhiên, cũng không nhìn xem là ai?" Viên Nhất Kỳ vẻ mặt tràn đầy đắc ý.

Sau đó cả căn phòng 336 liền truyền ra toàn tiếng kêu của ngỗng, không cần hỏi cũng biết đây là tiếng cười đặc trưng của Thẩm phu nhân.

Câu chuyện kết thúc tại đây, hy vọng những ai thích họ đều có thể vui vẻ, thật nhiều sức khỏe. ʕ • ̀ ω • ʔ

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro