Chương 2: Trùng phùng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nửa năm sau, tại vùng núi Hymalaya.

"Tháng bảy tháng tám ở Nepal là mùa mưa, cũng là mùa vắng khách du lịch." Tài xế dùng thứ tiếng Anh bập bõm giải thích: "Người rất thưa thớt. Nếu các vị nhất định đi, tôi sẽ giới thiệu nhà nghỉ do bạn thân của tôi mở..."

Thật ra bốn người khách trên xe cũng đều có trình độ tiếng Anh gà mờ.

Hai người là người Nga, hai người còn lại là người Hoa trưởng thành ở nước Nga. Gà mờ và gà mờ gặp nhau có một ưu điểm, tôi hiểu ý anh, anh cũng nghe hiểu lời tôi nói, hai bên có thể giao tiếp bình thường.

Lúc này, bên ngoài cửa xe mưa tuôn xối xả, con đường quốc tế tới Nepal lầy lội bởi nước mưa. Gọi là đường quốc tế, nhưng thật ra không bằng con đường núi tới Tây Tạng ở Trung Quốc.

Cách lớp cửa kính là làn nước mưa mờ mịt, tầm mắt của Ôn Hàn dừng lại ở đám du khách đeo ba lô bên đường. Bởi vì trời mưa lớn, rất nhiều người bỏ lại phương tiện giao thông, đeo ba lô đựng hành lý, đi bộ về phía chân núi Hymalaya.

"Tôi thấy, các vị cũng sắp phải xuống xe rồi." Người tài xế thở dài: "Nepal bị kẹp giữa Trung Quốc và Ấn Độ nên cái gì cũng bị hạn chế. Ấn Độ không cho bọn họ làm một con đường tử tế."

"Ý anh là, chính phủ Ấn Độ hạn chế?" Người ngồi ngay sau tài xế là Vương Văn Hạo đẩy gọng kính trên sống mũi, mở miệng truy vấn: "Tại sao Ấn Độ không cho Nepal sửa đường?"

"Nepal có ba mặt giáp Ấn Độ, một mặt giáp Trung Quốc. Chàng trai trẻ, cậu thử nghĩ đi, nếu Nepal làm đường tốt, người Ấn Độ sẽ không thấy thoải mái."

Ôn Hàn im lặng lắng nghe, ánh mắt cô đột nhiên dừng lại ở một điểm.

Ban đầu, cô chỉ nhìn thấy một người đàn ông đội mũ của bộ đồ leo núi màu đen che nửa gương mặt. Dù trời mưa nhưng người đó vẫn đeo kính râm đen, giống ngôi sao điện ảnh chỉ hận không thể che hết toàn bộ dung mạo. Đúng lúc cô nhìn người đó, anh ta bất chợt tháo kính, quan sát xe ô tô duy nhất vẫn còn miễn cưỡng chạy trên đoạn đường sạt lở mà cô đang ngồi.

Đôi mắt của người đàn ông vô cùng đặc biệt...

Là Lạt ma cô từng gặp ở Tây Tạng?

Lạt ma đã hoàn tục?

Không thể nào, có lẽ cô đã nhìn nhầm người.

Xe ô tô lắc lưng nghiêng ngả trong vũng bùn, cả người Ôn Hàn bị bật lên, rồi lại đập xuống chỗ ngồi. Đầu óc cô vẫn nghĩ đến Lạt ma hoàn tục, do đó cô quay đầu tìm kiếm theo phản xạ có điều kiện. Xe ô tô đã đi qua đoạn đường đó, mưa vẫn rơi ào ào. Tầm mắt Ôn Hàn không rõ ràng, nhưng cuối cùng cô vẫn tìm thấy hình bóng của người đàn ông ngay tức khắc. Lúc này, trong tay anh ta xuất hiện một khẩu súng màu đen. Ở giây tiếp theo, giơ tay nhằm vào một khách ba lô vừa đi qua xe ô tô của cô.

"A."

Tất cả mọi người quay sang Ôn Hàn. Cô há hốc miệng, trợn mắt nhìn ra ngoài cửa sổ. Đáng tiếc xe ô tô đã đi qua ngã rẽ, người đàn ông hoàn toàn khuất dạng.

Vương Văn Hạo không hiểu tại sao Ôn Hàn hoảng sợ, anh vỗ vai cô: "Em nghỉ ngơi một lúc đi, lát nữa chúng ta phải xuống xe, có lẽ phải đi bộ bảy tám tiếng đồng hồ mới đến thủ đô của bọn họ."

Ôn Hàn vẫn chưa định thần, trong đầu cô toàn là cảnh tượng vừa rồi. Nghe Vương Văn Hạo nói xuống xe, cô lập tức nghĩ đến Lạt ma hoàn tục cầm súng. Ngộ nhỡ xuống xe, anh ta đuổi theo thì sao?

"Em vừa nhìn thấy có người cầm súng." Cô túm cánh tay Vương Văn Hạo, nói nhỏ bằng tiếng Nga.

Agassi, cô gái người Nga ngồi sau ghé sát: "Cậu nhìn thấy gì? Súng ư?"

"Là súng." Ôn Hàn đáp, ngữ điệu run run.

Thật ra Ôn Hàn đã từng nhìn thấy súng ở Moscow. Moscow là nơi xã hội đen khống chế nửa thành phố, súng ống không phải là thứ đặc biệt. Chỉ là ở nơi đất khách quê người, ngay dưới chân núi Hymalaya đột nhiên bắt gặp cảnh tượng này, cô cảm thấy rất đáng sợ. Nhóm của cô đến đây du lịch, nếu gặp phải phần tử vũ trang chống chính phủ, bọn cô sẽ làm thế nào để ứng phó?

Nhưng nhỡ cô hoa mắt, vị Lạt ma đó chỉ cầm thứ màu đen chứ không phải súng thì sao?

Chỉ vì câu nói của Ôn Hàn, mấy người đồng hành đều tỏ ra căng thẳng, hỏi tài xế xem có thể tiếp tục lái xe về phía trước hay không. Người tài xế chỉ tay xuống mặt đường đã bị sụt lún, từ chối đề nghị của bọn họ. Mọi người xuống ô tô, đeo hành lý đội mưa tiếp tục đi bộ, bọn họ không hẹn cùng rảo bước nhanh hơn.

Ôn Hàn mấy lần định quay đầu, bị Vương Văn Hạo ngăn lại: "Nơi này đúng là có phần tử vũ trang chống chính phủ, em đừng quay đầu. Nếu gặp phải bọn họ, chúng ta và họ còn có thể coi như không nhìn thấy nhau."

Mọi người tỏ ra thần hồn nát thần tính, Ôn Hàn cũng không nói cho họ biết, nửa năm trước cô từng gặp người cầm súng ở Tây Tạng.

May mà mọi người đều lớn lên ở Moscow, ít nhiều không lạ lẫm với những cuộc đối đầu của xã hội đen nên không đến nỗi sợ hết hồn hết vía. Bọn họ chỉ trầm mặc tiến bước về phía trước.

Đi bộ sáu tiếng đồng hồ, cuối cùng bọn họ cũng đến thủ đô Kathmandu của đất nước Nepal.

Lúc này, mưa đã ngừng rơi. Bốn người toàn thân đầy bùn đất, đi vào thành phố tụ tập nhiều du khách. Ôn Hàn không tìm đến nhà trọ người tài xế giới thiệu, mà đến nhà nghỉ nhỏ cô đã gọi điện thoại đặt từ trước. Bốn người hỏi đường rất lâu, đi vào một ngõ lát đá hẹp và dài. Ôn Hàn vừa nhìn tấm danh thiếp trên tay, vừa đối chiếu biển hiệu của các nhà nghỉ. Cuối cùng, cô dừng lại ở một góc.

Ôn Hàn nói với mọi người: "Chắc là nơi này."

Agassi thở phào: "Mình phải tắm nước nóng một phát mới được, mình cần hồi sinh." Cô vừa nói vừa khoác vai Ôn Hàn: "Có phải cậu nhìn nhầm không đấy? Tuy nhiên nhìn nhầm cũng tốt, giúp chúng ta có thể rút ngắn thời gian. Bình thường đi đến đây cũng phải mất bảy tám tiếng đồng hồ."

Ôn Hàn giơ tay, đẩy cánh cửa gỗ của nhà nghỉ. Khi tiếng bản lề cửa kẽo kẹt vang lên, một cậu bé ngẩng đầu lặng lẽ nhìn bọn họ.

Là dung mạo người Ấn Độ điển hình.

Agassi mỉm cười, lẩm bẩm một câu bằng tiếng Nga: "Trời ạ, chúng ta đi bộ sáu tiếng đồng hồ, lại quay về Ấn Độ hay sao?"

Rum, anh trai Agassi cười nói: "Ở đây có nhiều người Ấn."

Đằng sau vang lên tiếng rì rầm nho nhỏ, Ôn Hàn bắt đầu nói chuyện với cậu bé gác cửa. Thằng bé khá nhanh nhẹn, giở quyển sổ màu vàng, tìm đến tên Ôn Hàn: "Tên này phải không?"

Ôn Hàn gật đầu: "Ở đây chắc chắn có nước nóng đấy chứ?"

"Có."

Thằng bé đưa bọn họ lên tầng ba. Nơi này còn ba căn phòng trống.

Thằng bé giải thích tầng hai đã có người đặt phòng, chỉ còn lại tầng ba và tầng bốn. Có nghĩa một người phải ở tầng bốn. Vương Văn Hạo liếc qua ba người, chủ động đề xuất bản thân lên tầng bốn.

Ôn Hàn nói nhỏ bằng tiếng Nga với Vương Văn Hạo: "Em thề tầng hai chắc chắc vẫn còn phòng trống. Bây giờ là mùa ít khách, em đã hỏi những người từng đến đây. Thời điểm này phần lớn khách sạn và nhà nghỉ đều không có người ở. Thằng bé nói vậy chỉ nhằm mục đích khiến chúng ta cảm thấy, nhà nghỉ này rất đắt khách."

Lúc nói câu này, ánh mắt cô vụt qua tia gian manh, khóe môi mỏng cong cong trông rất cuốn hút.

Vương Văn Hạo tiện miệng đáp: "Vậy sao?"

Anh ta chẳng bận tâm đến việc nhà nghỉ còn trống hay đầy khách, anh ta chỉ muốn ở cùng phòng với cô.

Vương Văn Hạo dự định tìm một ngôi chùa ở đất nước này để tỏ tình với Ôn Hàn. Tuy anh ta không tin Phật giáo nhưng Ôn Hàn là một Phật tử ngoan đạo. Anh ta có thể chiều theo tín ngưỡng của cô. Vấn đề quan trọng hơn cả, Vương Văn Hạo đã chờ đợi từ năm cô mười tám tuổi, cho đến bây giờ khi cô đã bước vào tuổi hai mươi.

Anh ta sắp mất hết sự nhẫn nại. Eva của anh ta khiến người khác chỉ muốn phạm tội, nhưng lại không chịu để người khác tiến lại gần.

Vương Văn Hạo từng ám chỉ rất nhiều lần, tuy nhiên vẫn chưa có cơ hội tiến thêm một bước.

Ôn Hàn, Ôn Hàn.

Tại thủ đô Kathmandu của đất nước Nepal này, anh ta sẽ biến cô thành người phụ nữ của anh ta trước khi anh ta cưới cô, khiến cô không thể chạy thoát.

Vương Văn Hạo đưa Ôn Hàn vào phòng. Trước khi rời đi, anh ta tháo cặp kính, nhìn cô bằng ánh mắt dịu dàng: "Em hãy đi tắm rồi ngủ một lúc, Ôn Hàn bé bỏng của anh."

Bắt gặp tình cảm dễ nhận biết trong đáy mắt anh ta, Ôn Hàn mím chặt môi.

Mẹ nuôi nói, Vương Văn Hạo sẽ là bạn trai lý tưởng.

Ôn Hàn nhanh chóng gội đầu và tắm rửa sạch sẽ. Cô dùng khăn mặt lau gần khô tóc. Sau đó, cô đứng tựa vào cửa sổ, vừa quan sát ngõ nhỏ không người, vừa nghĩ xem tối nay ăn gì. Nhớ đến Vương Văn Hạo, quả thực cô không thể tìm ra một khuyết điểm trên con người anh ta. Anh ta dịu dàng tinh tế, công việc ổn định, lại rất yêu cô.

Đã biết như vậy, nếu bây giờ cô mở miệng nói ra câu "ở bên nhau" trước, có lẽ anh ta sẽ càng yêu cô hơn?

Ôn Hàn vẫn có chút đắn đo như thường lệ. Nhưng cô lại cảm thấy nên chấp nhận Vương Văn Hạo, dường như đây là sự lựa chọn tốt nhất. Nhắm mắt cô cũng có thể tưởng tượng cuộc sống yên ổn trong tương lai. Cô quyết định lần này sẽ không do dự.

Ôn Hàn buông khăn mặt, thay áo sơ mi màu xanh da trời nhàn nhạt, bên ngoài quấn khăn choàng vai mua ở Ấn Độ, mỉm cười với cô gái trong gương.

Sau đó, cô rời phòng đi lên tầng bốn. Tầng bốn vô cùng yên tĩnh, bốn căn phòng đều khép chặt cửa.

Vừa rồi Ôn Hàn vào phòng trước nên không biết Vương Văn Hạo ở phòng nào.

"Vương Văn Hạo." Ôn Hàn dùng tiếng Nga gọi khẽ một tiếng. Ở đây chắc chỉ có Vương Văn Hạo nghe hiểu tiếng Nga, anh nhất định sẽ nhanh chóng ra ngoài, không kinh động đến người khác.

"Không có ai sao?" Ôn Hàn chau mày, ngó nghiêng quan sát bốn cánh cửa.

"Sao lại không có người nhỉ?" Cô tiếp tục lẩm bẩm.

Đột nhiên ở bên trái phía sau vang lên tiếng động. Rõ ràng là tiếng bản lề cửa cũ kỹ ma sát, mới phát ra âm thanh kỳ lạ như vậy.

Cuối cùng Vương Văn Hạo cũng nghe thấy tiếng cô gọi.

Ôn Hàn mỉm cười. Nhưng vào thời khắc quay người, cổ tay cô đã bị túm chặt, sau đó cô bị một lực mạnh lôi vào căn phòng tối mờ mờ.

Cánh cửa đóng chặt ngay tức thì.

Lưng Ôn Hàn đập vào cánh cửa gỗ, một thân hình cao lớn đè lên người cô. Thân thể cô bị bao bọc bởi hơi ấm xa lạ và nguy hiểm. Đầu óc Ôn Hàn trống rỗng. Ở giây tiếp theo, một đôi môi đè xuống môi cô. Trước khi Ôn Hàn có phản ứng, đầu lưỡi lạnh lẽo nhanh chóng tách môi cô tiến vào trong, cuốn lấy đầu lưỡi cô rồi tiến sâu vào cổ họng.

Ôn Hàn định giãy giụa, nhưng có hai ngón tay cứng như sắt đã kẹp chặt cổ họng của cô, khiến cô không dám động đậy.

"Suỵt, đừng có la hét, đừng giãy giụa. Tôi thích phụ nữ ngoan ngoãn một chút."

Cuối cùng đối phương cũng mở miệng. Một điều bất ngờ là anh ta dùng tiếng Nga nói nhỏ bên tai cô.

Từ trước đến nay, Ôn Hàn không hề hay biết, sức lực của một người đàn ông lại có thể lớn đến vậy. Cô không thể nuốt nước bọt, cũng không thở nổi. Mọi cảm giác và hy vọng sinh tồn đều phụ thuộc vào cổ họng của cô, giờ đây bị bàn tay một người đàn ông khống chế. Cô ngước đầu, liền chạm phải đôi mắt của người đàn ông.

Là anh ta...

Sống lưng Ôn Hàn lạnh toát, thân thể cô run rẩy, bởi vì thiếu dưỡng khí, cũng bởi vì người đàn ông trước mặt.

Người xuất gia ở cao nguyên Tây Tạng trầm lặng nửa năm trước, người đàn ông cầm súng trong cơn mưa lớn vài tiếng đồng hồ trước, và người đàn ông hiện đang vén váy, vuốt ve đùi cô.

Hình như anh ta đã quên cô.

Mình đang ở dưới địa ngục chăng? Đây là địa ngục phải không?

Đôi mắt đan phượng không bao giờ gặp ở phái mày râu đang nheo nheo, dò xét Ôn Hàn. Vào giây phút đó, cô chỉ cảm thấy anh ta giống ngọn núi Hymalaya trong gió tuyết, có một sự uy hiếp không người nào dám đối mặt và nỗi nguy hiểm không thể dự đoán trước.

Ôn Hàn không ngừng bấm móng tay vào cửa gỗ. Bởi vì thiếu dưỡng khí, đầu óc cô bắt đầu choáng váng, trước mắt cô xuất hiện một vùng sáng trắng.

"Em thật đẹp." Người đàn ông thì thầm bên tai cô: "Vẻ đẹp của em khiến thần hồn tôi điên đảo."

Ngón tay anh ta bắt đầu thăm dò tìm kiếm, từ đùi người phụ nữ đến lớp vải cuối cùng. Anh ta dùng hai ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve, giống như lần đầu tiên chạm vào nơi nhạy cảm đó.

Anh ta nghiêm túc như làm quen với các góc và cấu tạo của vật thể trước khi hạ bút vẽ.

Căn phòng này rất lạnh.

Ngón tay của anh ta cũng rất lạnh, lưu luyến ở nơi nhạy cảm nhất của Ôn Hàn. Anh ta nhẫn nại vuốt ve, nhưng phát hiện cơ thể cô không có sự thay đổi đặc biệt, tựa hồ một bé gái chưa trải qua chuyện đời.

Ngoài run rẩy, cô chỉ biết khóc.

Ngược lại, cơ thể của người đàn ông nhanh chóng có phản ứng.

Trình Mục Vân kéo gấu áo sơ mi khỏi cạp quần, bắt đầu cởi thắt lưng.

Ôn Hàn ra sức thở hổn hển nhưng vẫn không có không khí. Ngược lại, cô càng cảm thấy khó thở.

Cô muốn lên tiếng, nhưng nước mắt không ngừng chảy xuống.

"Cô bé, sao em cứ khóc mãi thế?" Trình Mục Vân dùng tiếng Nga nói nhỏ, như thủ thỉ với người tình: "Hay là em thích trò khác biệt?"

Lúc này, người đàn ông không còn là con rắn nằm ngủ say dưới chân Phật tổ. Con rắn chiếm cứ đường ranh giới một thời gian dài đã từ từ thức tỉnh. Nó ngóc cao thân thể của mình, thè cái lưỡi đỏ tươi về phía Ôn Hàn.

Người đàn ông lại một lần nữa phủ môi xuống.

Đầu lưỡi của anh sục sạo trong khoang miệng Ôn Hàn, quấn lấy đầu lưỡi của cô, hút hết chút dưỡng khí cuối cùng. Ngón tay kẹp cổ Ôn Hàn hơi thả lỏng, để cô có thể hít thở, sau đó lại tàn nhẫn hút sạch.

Nơi này là đường Thamel, khu vực tụ tập của nhiều du khách nước ngoài.

Nơi này xuất hiện vô số khách du lịch đeo ba lô đến từ nhiều quốc gia, đâu đâu cũng là nhà nghỉ khách sạn. Thậm chí bên ngoài cửa sổ còn có người cất cao giọng hát bằng tiếng địa phương, có âm nhạc của người Ấn. Ôn Hàn nghe thấy cả tiếng cười của Agassi từ tầng dưới vọng lên.

Còn tầng trên cùng, phòng giặt đồ cũng lao xao tiếng nói chuyện.

Tất cả đều rất gần và rõ mồn một. Nhưng cô không thể làm gì cả.

Trong căn phòng này, trong nụ hôn mang tính cướp đoạt của người đàn ông, khí oxy dần rời xa thế giới của cô. Đầu óc cô thậm chí xuất hiện ảo giác, lồng ngực đau buốt kinh khủng.

Ôn Hàn không ngừng rơi lệ, nước mắt chảy theo gò má xuống mu bàn tay người đàn ông.

Dòng nước mắt dinh dính, ấm nóng.

Cảm giác bàn tay ươn ướt, Trình Mục Vân đột nhiên mất hết hứng thú: "Tôi không thích cưỡng ép người khác. Đây nên là chuyện khiến chúng ta vui vẻ mới đúng."

Mọi sức mạnh khống chế người cô biến mất. Trình Mục Vân cuối cùng cũng buông Ôn Hàn. Anh cài lại thắt lưng nhưng chẳng thèm "đóng thùng" áo sơ mi, giống như người đàn ông lười nhác mặc quần áo qua quýt sau cuộc ái ân.

Ôn Hàn chỉ biết thở lấy thở để. Bởi vì quá vội vàng, cô tựa vào cánh cửa ho sặc sụa. Cô không biết bị siết cổ một lúc lâu lại đáng sợ đến vậy. Thấy người đàn ông trước mặt cúi xuống đất nhặt khăn choàng, cô lập tức giơ tay, định đẩy người anh ta và mở cửa chạy trốn.

Nhưng trước mặt Ôn Hàn dường như là một linh hồn chứ không phải con người, anh ta có phản ứng nhanh nằm ngoài sức tưởng tượng. Tay cô còn chưa chạm vào người anh ta đã bị anh ta vòng khăn buộc chặt.

"Em đúng là... rất đặc biệt. Lẽ nào vừa rồi tôi thô lỗ quá?" Trình Mục Vân vẫn giữ bộ dạng biếng nhác, anh cầm hai tay Ôn Hàn giơ lên cao, ấn vào cánh cửa: "Hay là... Tôi và những người khách em từng gặp không giống nhau, em muốn để lại ấn tượng sâu sắc cho tôi?"

"Anh..." Cổ tay Ôn Hàn đau buốt. Cô chợt hiểu ra vấn đề, tại sao cô bất thình lình bị lôi vào đây. Nỗi sợ hãi như sắp rơi xuống địa ngục vừa rồi được thay thế bằng cảm giác nhục nhã trong giây lát. Cô tức giận đến mức không thể thốt ra câu hoàn chỉnh: "Buông tôi ra, tôi không phải là gái làng chơi." Bởi vì vừa bị ho và bực tức, giọng nói của cô trở nên hơi khàn khàn.

Toàn thân Ôn Hàn như bị đóng trên cây thập giá. Cô trừng mắt nhìn người đàn ông trước mặt, thể hiện sự phẫn nộ đến cực điểm.

"Không phải sao? Vậy em đến cửa phòng tôi làm gì?"

"Cứ xuất hiện ở bên ngoài cửa phòng của anh đều là gái làng chơi à?"

"Nhưng em nói tiếng Nga." Trình Mục Vân lẩm bẩm.

"Tôi là người Moscow, đương nhiên nói tiếng Nga. Bạn tôi ở tầng này, tôi đến tìm anh ấy, là anh tự dưng kéo tôi vào, rồi... rồi..." Thấy Ôn Hàn lắp bắp, Trình Mục Vân nhẹ nhàng bổ sung: "Có hành động khiếm nhã với em."

Người đàn ông này...

Ôn Hàn thề, chắc chắn cô bị mây đen che mờ mắt, nên lúc gặp anh ta ở ngôi chùa, cô mới cảm thấy anh ta là người đàn ông có ánh mắt thuần khiết nhất trong số những Lạt ma cô từng gặp ở Tây Tạng.

Trình Mục Vân cụp mi, thản nhiên thưởng thức bộ ngực của Ôn Hàn. Vạt áo phía trước bị kéo sang bên, để lộ làn da trắng và dường cong đẹp đẽ theo hơi thở phập phồng của cô.

Máu trong thân thể Ôn Hàn sôi sục, nhưng cô vẫn nín thở, ép không cho nước mắt rơi xuống: "Buông tôi ra."

"Suỵt... Em đừng la hét. Ở đây loại người nào cũng có, chỉ không có người thích đứng ra bảo vệ chính nghĩa."

Lúc nói câu này, ánh mắt của người đàn ông không hề xuất hiện ý cười.

Trong đôi mắt đó chỉ có dò xét đánh giá và một chút cợt nhả vẫn còn sót lại. Ôn Hàn vẫn không quên hai ngón tay cứng như sắt kẹp ở cổ mình. Cô biết một khi không vui, anh ta sẽ...

Hơn nữa anh ta có súng.

Ôn Hoàn cố gắng không để bản thân bộc lộ sự yếu đuối: "Nếu đã biết bản thân nhầm lẫn, anh hãy thả tôi đi."

"Chi bằng chúng ta đâm lao thì theo lao?" Trình Mục Vân cúi thấp người ghé sát mặt cô: "Em xem đi, khách của tôi còn chưa đến, tôi lại thích em như vậy. Em cứ coi như gặp một người đàn ông ngoại hình không tồi có hứng thú với em, cứ coi nơi này là một quán bar nhỏ hay nhà nghỉ nào đó ở Moscow?"

"Buông tôi ra..." Ôn Hàn cảm thấy bản thân sắp suy sụp. Người đàn ông này đáng sợ gấp ngàn lần những tên say rượu ở quán bar.

"Người đẹp lớn lên ở Moscow nên hưởng thụ cuộc gặp gỡ tình cờ lãng mạn này mới đúng."

Ôn Hàn nhìn chòng chọc anh ta. Sự phẫn nộ, nhục nhã và sợ hãi hòa quyện trong lòng cô.

Đây đúng là tình huống trong phim điện ảnh hạng ba tồi tệ nhất. Sự nhầm lẫn hoang đường, cái cớ hoang đường có thể che lấp tình huống đáng sợ này?

"Đừng nhìn tôi bằng ánh mắt đó, em hãy coi như gặp người đàn ông bị em mê hoặc ở quán bar." Cuối cùng, Trình Mục Vân cũng từ bỏ trò chơi chỉ một mình anh độc diễn. Anh buông người Ôn Hàn, nhặt khăn choàng đưa cho cô: "Đừng coi tôi là tội phạm cưỡng bức. Tôi chỉ mắc một sai lầm bất cứ người đàn ông nào cũng cũng phạm phải... đó là điên đảo thần hồn vì cái đẹp nên đánh mất lý trí."

Ôn Hàn giật khăn choàng, khoác lên người mình: "Tôi có thể đi được chưa?"

"Hoàn toàn không có vấn đề." Trình Mục Vân nhún vai, đồng thời mở cửa cho cô.

Vào thời khắc cánh cửa mở ra, cả hai đều ngẩn người. Cô gái trẻ ở ngoài cửa cũng sững sờ, cô lẩm bẩm bằng tiếng Nga: "Trời ạ, sao còn có người khác ở đây?"

Ôn Hàn nghe ra ý tứ trong câu nói của cô gái trẻ.

Cuối cùng cô cũng được chứng thực, người đàn ông kia không nói dối. Anh ta thật sự đợi một cô gái biết nói tiếng Nga đến... phục vụ đặc biệt.

Người đàn ông ở sau lưng gác tay lên khung cửa, nhẹ nhàng gõ ngón tay vào cửa: "Bây giờ em tin lời tôi nói là thật rồi chứ?"

Thân thể Ôn Hàn nóng rực, nhưng chân tay lạnh toát. Cô quay đầu trừng mắt với Trình Mục Vân rồi chạy một mạch xuống tầng dưới. Cô gái trẻ ở sau lưng cất tiếng cười khúc khích, nhanh chóng biến mất sau cánh cửa.

Ôn Hàn chạy xuống phòng mình, rút chìa khóa mở cửa. Bàn tay cô run bần bật, khó khăn lắm cô mới có thể tra chìa khóa vào ổ, sau đó đẩy cửa vào phòng.

Ôn Hàn tựa người vào cánh cửa, thở hồng hộc.

Tại sao đi đâu cô cũng gặp người đàn ông đó?

Cho dù sự việc lần này là "hiểu nhầm", nhưng Ôn Hàn vẫn không quên thân phận kỳ lạ của anh ta ở Tây Tạng và cảnh tượng giơ súng dưới chân núi Hymalaya.

Ôn Hàn muốn đi tắm, nhưng lúc cởi quần áo, thân dưới của cô có cảm giác khô nóng khó diễn tả. Đầu óc cô vụt qua cảm xúc khó chịu khi ngón tay của anh ta vuốt ve thân dưới của cô.

Cô muốn làm dịu sự sỉ nhục này nhưng không thể kiềm chế. Bởi cô luôn nghĩ đến người đàn ông đó, và hành động của anh ta.

Hai chân Ôn Hàn mềm nhũn. Cô định lên giường nằm nghỉ một lúc, ngẫm nghĩ xem nên nói với mấy người bạn đồng hành thế vào về chuyện này. Cả nhóm mới đến đây, đã phải lập tức bỏ đi? Nói thế nào cho hợp lý bây giờ? Nếu Vương Văn Hạo biết sự thật, liệu anh có đi tìm người đàn ông đó tính sổ? Nhưng người ta đã giải thích là hiểu nhầm... hiểu nhầm cô thành gái làng chơi...

Món nợ này tính thế nào? Đòi bồi thường hay đánh nhau một trận?

Cô không tin có người đánh thắng anh ta.

Hơn nữa, cô cũng rất khó mở miệng kể chuyện bản thân bị hiểu nhầm thành loại phụ nữ đó.

Trong lúc Ôn Hàn nghĩ ngợi linh tinh, bà chủ nhà nghỉ đột nhiên đến tìm. Khi mở cửa, Ôn Hàn phát hiện cô vẫn khoác chiếc khăn choàng, dưới khăn choàng là áo sơ mi xộc xệch. Sau khi mở cửa để bà chủ vào phòng, Ôn Hàn vội đi nhà vệ sinh thay áo phông ngắn tay cotton khác.

Bà chủ là Hoa kiều. Ban đầu Ôn Hàn đặt nhà nghỉ ở trên mạng, cũng bởi vì dòng máu của bà chủ.

Dù sao trong cốt tủy của cô cũng mang dòng máu người Hoa. Sự tin tưởng này xuất phát từ bản năng.

Mái tóc dài của bà chủ dùng cái trâm vén lên, vắt ra sau gáy. Cổ tay chị ta đeo chuỗi hạt gỗ đàn hương. Chị ta mỉm cười nói với Ôn Hàn bằng thứ tiếng Trung ngượng nghịu nhưng vẫn khá chuẩn xác: "Tôi có một khách quen đã thanh toán toàn bộ chi phí của nhóm các cô. Trong những ngày tới, các cô không phải trả tiền ở, tiền thăm quan du lịch và hành trình thám hiểm núi Everest."

Everest là đỉnh núi cao nhất trái đất so với mực nước biển, khoảng 8850 mét, nằm ở biên giới giữa Nepal và Trung Quốc.

Ôn Hàn ngẩn người, cô lập tức đoán ra là ai.

"Anh ấy nói." Bà chủ cười khẽ một tiếng: "Anh ấy điên đảo thần hồn vì cô, nên anh ấy cam tâm tình nguyện bỏ số tiền này."

"Tôi không cần." Nghĩ đến hành vi của người đàn ông, Ôn Hàn lại rùng mình. Trong đầu cô hiện lên ánh mắt của anh ta lúc kẹp cổ họng cô.

"Anh ta là khách quen của nhà nghỉ?" Ôn Hàn hỏi.

"Đúng vậy." Bà chủ mỉm cười: "Anh ấy thường đến đây, căn phòng trên tầng bốn thuộc về anh ấy dài hạn."

"Trước đây anh ta là Lạt ma, chị có biết điều này không?"

"Tôi biết, anh ấy từng nhắc tới." Bà chủ không mấy bận tâm.

Nhưng anh ta còn mang theo súng.

Ôn Hàn không nói câu này. Cô vẫn chưa hết hoảng hốt. Thậm chí nghe bà chủ tiết lộ anh ta là khách quen, cô càng sợ hãi hơn. Nỗi sợ hãi lan tỏa từ đáy lòng rất khó giải thích. Từ trước đến nay, cô chưa từng sợ người nào như vậy.

Bà chủ lại hàn huyên hai câu rồi đứng dậy đi ra ngoài. Tới hành lang, không hiểu chị ta nghĩ ra điều gì, đột nhiên quay người nói: "Nhóm của các cô có hai nam giới, nể mặt đều là người Hoa, tôi sẽ âm thầm bảo thằng bé trông cửa đưa bọn họ hai khẩu súng phòng thân. Cô cũng biết đấy, bây giờ ở nơi này có rất nhiều phần tử chống chính phủ, không được yên bình cho lắm. Việc quản lý súng ống cũng rất lỏng lẻo, cứ đề phòng bất trắc thì hơn."

Ôn Hàn im lặng. Bà chủ đã đi đến đoạn vòng của cầu thang. Bên ngoài chỉ còn lại tiếng bước chân cồm cộp trên cầu thang gỗ.

Ôn Hàn về phòng, hồi tưởng lại câu nói của bà chủ và một loạt ấn tượng của cô về người đàn ông. Bỗng dưng cô cảm thấy hoài nghi, lẽ nào anh ta thật sự chỉ là một người xuất gia hoàn tục bình thường, chẳng có gì khác biệt? Bởi vì người ở đây cũng thường mang theo súng phòng thân. Hơn nữa cô đã gặp "khách" mà anh ta nói, chứng tỏ anh ta thật sự nhận nhầm người.

Nghĩ thì nghĩ vậy nhưng Ôn Hàn vẫn không yên tâm. Cô ăn tối ở phòng của Agassi, sau đó kiếm cớ gọi cô ta cùng cô xuống tầng một. Tầng một có hai máy tính kết nối internet, coi như trang bị tương đối tốt so với nơi khác trong thành phố. Vương Văn Hạo và Rum cũng xuống dưới, nói muốn đi dạo quanh Thamel. Bởi vì nơi này đến chín giờ là tối om nên phụ nữ không thích hợp đi ra ngoài, để bọn họ ở lại nhà nghỉ lên mạng càng an toàn hơn.

Lúc bốn người xuống dưới, cậu bé gác cửa người Ấn Độ đang ngủ gà ngủ gật. Nghe tiếng bước chân, cậu ta giật mình nhìn bọn họ.

Ôn Hàn chỉ tay vào máy tính. Cậu bé hiểu ra vấn đề, kêu hai cô gái trẻ khởi động máy tính, nhập mật mã giúp bọn họ.

"Cậu cần nhận email gấp đấy à?" Agassi không có hứng thú với internet, cô ta buồn chán gõ gõ bàn phím.

Ôn Hàn vào một diễn đàn mở, tìm đến phần giới thiệu về nhà nghỉ này.

Không nằm ngoài dự đoán, dân mạng đều khen bà chủ ân cần chu đáo. Bởi vì khi trao đổi thông tin đặt phòng với khách, bà chủ hay để lại tên Hồ Thần nên bị dân mạng đặt biệt danh "Tiểu Hồ Ly". Bọn họ để lại lời nhắn: "Người Hoa đi Nepal hãy tìm đến nhà nghỉ của Tiểu Hồ Ly, chắc chắn là hàng tốt giá rẻ lại rất an toàn", "Trà sữa Nepal trong quán của Tiểu Hồ Ly rất ngon", "Tôi thật sự muốn đi lại một lần. Lần trước tôi còn tình cờ gặp một người đàn ông biết nói tiếng Nga. Anh ta rất hài hước, được mọi người yêu mến. Nghe nói anh ta từng là hòa thượng..."

Ánh mắt Ôn Hàn dừng lại ở câu này. Cô xem ngày tháng, là ba tháng trước.

Anh ta đúng là khách quen của nhà nghỉ, hơn nữa chưa bao giờ tỏ ra kị húy khi nói về quá khứ của mình.

Mọi ý nghĩ không hay, nỗi ngờ vực và phỏng đoán đều bị sự thật trước mắt xóa tan. Ôn Hàn thậm chí tìm không ra điểm đáng ngờ của người đàn ông để nói với bạn đồng hành, cô cảm thấy anh ta là nhân vật vô cùng nguy hiểm.

Cửa nhà nghỉ ở sau lưng có tiếng động, kéo theo một tiếng chuông đồng.

Dưới tầng một tràn ngập mùi nhang đặc biệt. Ban đầu Ôn Hàn chọn nơi này, cũng bởi vì bà chủ nhà nghỉ là tín đồ Phật giáo thành kính. Ngay cả cách bài trí của nhà nghỉ cũng khiến người khác có thể cảm nhận một cách sâu sắc tín ngưỡng của chủ nhân ở đây.

Trong lúc Ôn Hàn nhìn chằm chằm vào màn hình đến mức thất thần, đằng sau đột nhiên xuất hiện một cánh tay chống xuống mặt bàn cạnh người cô: "Xem ra em đã nảy sinh lòng hiếu kỳ về tôi. Tôi có nên vui mừng vì chuyện này không?"

Người đàn ông vừa trở về từ buổi đêm của Kathmandu. Toàn thân anh tỏa ra mùi vị đặc trưng của thành phố.

Thần bí, xù xì, bụi bặm dặm trường.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro