Chương 10: Hạ - Ngày 9 tháng 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trên chiến trường, xe tăng có thể coi như là lực lượng xung phong tuyến đầu. Sau những đợt bắn pháo mở màn trận chiến, xe tăng sẽ tấn công đằng trước, mở đường cho bộ binh ở phía sau. Xe tăng vừa công vừa thủ, thật không khác gì những chú voi chiến bằng sắt thép. Do đó, xe tăng luôn là mục tiêu đầu tiên của địch, hỏa lực từ pháo và vũ khí chống tăng thường xuyên nhắm thẳng xe tăng mà bắn. Mấy món này không phải dạng vừa, pháo địch bắn tới tấp, những đường đạn kia phải nói là "xảo quyệt" hết sức.

Mà những thứ này hiển nhiên không phải đồ chơi của nhóm trẻ ranh ngoài đường, nhất là tên lửa chống tăng. Cái tên của nó nói lên tất cả, tên lửa chống tăng (còn gọi là pháo tự hành chống tăng) là loại vũ khí dùng để chống lại xe tăng và các xe thiết giáp hạng nặng. Nếu như xe tăng được phát triển và nâng cấp liên tục thì tên lửa chống tăng cũng vậy. Dẫu sao thì trên đời này, cái gì cũng có khắc tinh của nó.

Hiển nhiên Thiều và các thành viên khác của xe tăng đều là những kẻ đã quá quen mặt với "đối thủ truyền kiếp" - tên lửa chống tăng. Không ít lần bọn họ gặp phải tình cảnh nguy cấp khi bị cả một dàn pháo và tên lửa chống tăng bao vây, trên đầu còn có vài chiếc máy bay ném bom. Mỗi lần đánh xong trận như này, Niên đều mệt bở hơi tai, vỗ vỗ ngực mình, nói:

- Hú hồn hú vía. Cứ đà lày thì trước khi bị tên nửa chống tăng bắn trúng, tớ đã bị ló dọa cho linh hồn nắc nư bay khỏi xác rồi.

Nhiều lúc Thiều cũng phải tự nhủ, chắc lúc đó số phải đỏ chóe mắt người thì cả bọn mới thoát chết trong gang tấc, chứ với cái kiểu rảnh hơi thì hú hét của anh trưởng và kỹ năng lái xe "điệu nghệ" hết chỗ nói của Đảo thì sao thoát được màn mưa đạn kia. Trước kia, có đôi khi Lữ sẽ kéo Thiều ra một góc riêng, chụm đầu với nhau, rủ rỉ nói xấu hai người còn lại. Hai tên pháo thủ, nghe gì bắn nấy, chỉ là hơi sợ xe tăng rung lắc mạnh và tiếng hò hét thất thường của trưởng xe. Thành thật mà nói, không mấy ai thích cái cảm giác đang tập trung thì bị giật mình và buộc phải nghiêng người theo quán tính đâu. Lữ còn từng than thở:

- Rồi xong hai đứa mình, có đi sớm thì cũng chả ngạc nhiên mấy.

Lâu rồi cũng quen, tầm này cả Lữ và Thiều đều đã rèn được tuyệt kỹ. Mặc cho tên trưởng xe có hú hét như thế nào, hay tên lái xe múa tay bẻ lái ra sao, hai tên pháo thủ vẫn làm việc cá nhân như cũ, bắn pháo thì cứ bắn, nạp đạn thì cứ nạp, chẳng ảnh hưởng gì nhiều. Kể ra, trong xe có Niên như một chiếc loa báo động và cái phong cách lái xe bất chấp tất cả của Đảo thì khả năng thành công chạy thoát của họ khá cao, ít nhất trong lòng Thiều là như vậy.

Thiều đinh ninh, chắc các trận tiếp theo họ vẫn có thể trở về, thể nào khi chiến tranh kết thúc, cả thảy bốn người bọn họ cũng được vẹn nguyên về nhà. Không phải Thiều tự tin hay gì, cậu chỉ đặt toàn bộ niềm tin của mình vào ba người đồng đội bên cạnh mà thôi. Có anh trưởng Niên, bên ngoài có cái gì, người bên trong biết hết. Có pháo thủ Lữ, dù chưa chắc bắn phát nào trúng phát đó, ít nhất xe bọn họ vẫn góp công phá vỡ phòng tuyến địch. Có lái xe Đảo, nguy hiểm cách mấy thì cả bọn vẫn chạy thoát được.

Chỉ có mỗi mình Thiều...

Đôi lúc, Thiều không biết cậu ở đây làm gì nữa. Cậu như lạc lõng vào một cõi vô định nào đó, lặng thầm sống cho qua ngày, đến được ngày nào hay ngày nấy. Cậu vẫn là một anh lính nạp đạn, lâu lâu thì lên dùng súng máy, chẳng qua sau đó cậu là gì, Thiều cũng không rõ.

Cậu thấy mình thật thừa, cuộc sống của cậu thì vô vị vô cùng. Thiều đạt được ước mơ của mình thì sao chứ, nó cũng chẳng phải người.

Thiều bị chính suy nghĩ của mình ảnh hưởng rất nhiều, con người cậu cứ thích miên man nghĩ ngợi thế đấy. Nhất là sau sự kiện lần đó, Thiều lại thu hẹp mình lần nữa. Cậu đã vô tình đẩy ba người đồng đội ra xa, để lại một mình cậu trong cái góc ọp ẹp của xe tăng cùng chiếc hộp đạn và một cái bóng mờ mờ của ai đó.

***

Ngày 9 tháng 4 năm 1972.

Bốn giờ sáng.

Trời còn hơi mờ, xa xa thấp thoáng chút ban mai. Những người lính tăng – thiết giáp thức giấc từ sớm, nay đang sôi nổi chuyện trò, vận động cơ thể giữ sức khỏe. Thiều đứng đợi bên cạnh, lẳng lặng nghe ba người đồng đội nói chuyện. Hôm nay bọn họ sẽ đánh hướng Đông Hà.

- Nần này sẽ có hai C (1) xe tăng cùng tấn công với E36 và E102 (2) của F308, chưa đến nượt bọn mình lên cứ bình tĩnh đi.

Niên khoanh tay nói. Chàng ta có vẻ thong thả đáo để, chắc do bọn họ chưa cần ra trận nên vậy. Đảo không nói gì, nom không quan tâm hôm nay làm gì. Lữ lại hỏi:

- Anh trưởng biết họ tấn công chỗ nào không?

Niên đáp:

- Hình như nà mấy điểm cao phía Tây Đông Hà, điểm nào thì quên rồi.

Lữ bĩu môi, ai mà chẳng biết đánh ở Tây Đông Hà, cái cậu muốn hỏi là địa điểm cụ thể để cậu kịp hóng hớt cho ngày này bớt chán. Giờ thì hay rồi, hỏi cũng như không vậy. Lữ bực mình phồng má, quay sang nhìn hai người còn lại. Đảo duỗi người, đánh một cái ngáp rồi mới chậm rãi lắc đầu. Thiều ngoảnh mặt sang chỗ khác, chăm chú nhìn vào những chiếc xe tăng xếp thành hàng, nói:

- Tớ chỉ nhớ điểm cao 35 gì đó, những chỗ khác không nhớ lắm.

Lữ cười toe toét, sáp lại ôm vai Thiều. Cậu chàng hí hửng:

- Ây dà, nhớ một điểm là tốt rồi. Tớ nghe được cái gì đều kể cho cậu hết luôn. Thiều cứ yên tâm đi, bao sống động, bao đặc sắc nhé.

Thiều mím môi, gật gật đầu đáp ứng. Cậu không mong chờ được nghe Lữ kể chuyện cho lắm, cứ gật đầu cho có trước thôi. Lữ và Niên lại mỗi người một câu, trò chuyện đến quên cả trời đất. Đảo lim dim nghe hai người họ tán gẫu, không biết có vào tai được câu nào không. Thiều chần chừ một lúc, sau đó gạt nhẹ tay Lữ xuống. Thấy Lữ có vẻ bất ngờ nhìn mình, Thiều nói:

- Tớ hơi mỏi người, đi ra kia hít thở chút đã.

Nói rồi, cậu không chờ Lữ đáp lời mà cứ thế rời đi. Lữ nghiêng đầu, không biết Thiều lại làm sao. Cậu rầu rĩ nói với hai người còn lại:

- Không biết hai người để ý không, hai năm nay Thiều đều tránh tớ.

Đảo đã tỉnh ngủ hơn chút rồi, cậu dụi dụi mắt, cũng nói:

- Cả ba đứa đều bị tránh cả, không phải chỉ mình cậu thôi đâu.

Lữ phiền muộn lắc đầu, thở dài:

- Không giống nhau. Ít ra Thiều còn nói đôi ba câu với các cậu, với tớ á, cậu ấy như thể sợ phải nói thêm câu nữa ấy chứ.

Niên mở miệng an ủi Lữ, thấy cậu ỉu xìu gục đầu thì cũng buồn. Chàng gõ đầu mình cân nhắc một hồi, thử gợi ý:

- Hai lăm rồi mà ba đứa mình chưa nàm được trò gì, chẳng bằng hôm lày hỏi nuôn một thể đi, đằng lào chả rảnh.

Đảo chau mày tỏ vẻ không đồng ý. Cậu nói:

- Có hỏi cũng chẳng được gì, hoặc Thiều sẽ trốn, hoặc cậu ấy sẽ đáp qua loa để qua mặt cả ba thằng đấy. Cậu ấy không muốn nói thì thôi, mình cứ ở cùng cậu ấy là được rồi. Hai năm qua đã thế, thêm hai năm, năm năm cũng chẳng hề gì. Rồi cũng tự cậu ấy nói ra thôi.

- Cậu nạc quan ghê nhỉ. Đâu phải cậu không biết, Thiều đã không muốn lói thì đời nào cậu ấy chịu lói ra. – Niên buồn bực giậm chân. - Chuyện của Thiều chỉ mình Thiều rõ, chắc bạn thân của cậu ấy cũng biết chun chút, cơ mà nghe đâu anh bạn lày hi sinh rồi.

Đảo quay mặt đi, không đáp lời mà chỉ khẽ thở dài. Dường như chính cậu chàng cũng mơ màng không rõ tiếp theo nên làm thế nào. Cả ba trầm mặc đứng đó, mãi đến khi tiếng pháo lại vang lên.

Lữ giật mình, một suy đoán táo bạo đột nhiên hiện lên trong đầu. Cậu ngập ngừng cất tiếng:

- Có khi nào...

Cậu lần lừa mãi, không chịu nói cả câu khiến Niên càng bực bội vì sốt ruột. Chàng hít một hơi thật sâu, sau đó túm áo Lữ lắc lắc mấy lần, giục cậu mau nói.

Lữ rụt rè gỡ tay Niên khỏi cổ áo mình. Cậu chần chừ mở miệng, giọng nhỏ xíu, đến nỗi chỉ Niên ở gần nhất mới nghe được:

- Có khi nào... Có khi nào bởi vì sự hi sinh của bạn thân mà Thiều...

Lữ không nói hết câu, nhưng cũng vừa đủ để Niên hiểu. Chàng sững người, có vài chuyện chàng chưa từng nghĩ đến nay lại hiển hiện rõ ràng đến vậy. Đảo thấy hai đứa bạn thẫn thờ, tò mò ghé vào hỏi thử, Niên đành thấp giọng giải thích.

Đảo im lặng một hồi, chợt hỏi:

- Nếu đã vậy, thế thì làm sao để Thiều mở lòng với bọn mình đây?

***

Làn khói thuốc hòa vào trong không khí sớm mai, lượn lờ quanh chóp mũi Thiều. Cậu kẹp điếu thuốc giữa hai ngón tay, hơi nghiêng đầu, lắng tai nghe từng tiếng pháo vang rền. Thiều hút vào một hơi thuốc, lấp đầy lá phổi bằng những mảnh khói xam xám, rồi thở ra. Khói thuốc mờ ảo như làn sương mỏng, phủ che tầm mắt cậu, lại tản ra theo chiều gió bay. Đứng hút thuốc một lúc lâu, Thiều mới quăng đầu thuốc xuống đất, dùng mũi chân dụi tắt.

Cậu ngước mắt nhìn ra xa. Dưới những rặng mây sớm xếp chồng lên nhau, giữa âm thanh rền vang như sấm dậy, từng chiếc xe tăng rời khỏi vị trí, từ từ tiến về trận địa. Chẳng mấy chốc nữa, những chiếc xe kia sẽ lao đi thật nhanh, khuất khỏi tầm mắt. Có khi sẽ quay về, có khi sẽ vĩnh viễn ở lại chiến trường, cũng có khi sẽ bị địch bắt lấy. Trước khi ra trận, mỗi người bọn họ đều chuẩn bị sẵn tinh thần cho những biến cố có thể xảy ra, chẳng qua vẫn không tránh khỏi lo lắng trong lòng.

Thiều ngẩn ngơ đứng tại chỗ lâu thật lâu, đến tận khi trời sáng hẳn mới rời khỏi. Mùi thuốc quanh người cậu đã bị gió thổi tán đi rồi, họa chăng vẫn còn ám một chút ở trên quần áo. Lữ tinh mũi, ngửi ra được mùi thuốc còn vương trên người Thiều. Cậu ngạc nhiên hỏi:

- Thiều còn biết hút thuốc nữa hở?

Thiều gật đầu một cái coi như đáp lại. Trong đám lính bọn họ, kiểu gì cũng có ông giấu gói thuốc, có ông giữ bật lửa, thậm chí có ông chôm được bộ bài tây từ chỗ thằng địch nào đó. Biết hút thuốc cũng không lạ lắm, đặt ở trên người Thiều thì khác. Vốn trong ấn tượng của ba người đồng đội, Thiều ngoan với ít nói, sang đại đội bộ binh có năng động hơn chút, nhưng chưa ai từng thấy Thiều hút thuốc bao giờ.

Ngay cả khi từ đại đội bộ binh trở về, Thiều đã từng mang theo mùi khói thuốc bao giờ đâu. Chứng tỏ bên đó các anh cũng không hoặc hiếm khi hút, vậy nên cũng không biết là ai đã dạy Thiều trò này.

Lữ nhìn Thiều một mình ngồi bó gối cạnh chiếc xe tăng, đáy lòng âu sầu không thôi.

Chừng hai tiếng sau, hai trung đoàn 36 và 102 thành công chiếm vài mỏm đồi, song chưa ai kịp mừng rỡ, quân địch đã lập tức phản công. Chiến trận tiến vào giai đoạn căng thẳng, bầu trời nơi chiến trường xám ngoét những mảng khói chồng chéo lên nhau, mùi máu tươi thấm đượm cả súng đạn. Gương mặt ai nấy đều nhễ nhại mồ hôi, lấm lem vệt khói đen nhẻm.

Giữa trời, những tia sáng màu trắng xẹt ngang, tựa như những viên sao băng lao xuống mặt đất giữa ban ngày. Tiếng nổ vang rền, đất đá bắn tóe lên, che đi thân hình những người lính. Cột khói xám đen bốc cao, chạm tới tận trời. Mùi thuốc súng nồng nặc pha thêm mùi máu tanh tưởi lan tỏa trong không khí, mồ hôi thấm đẫm lưng áo. Những người lính nấp sau những vật cản, chốc chốc vươn người ra bắn vài phát đạn. Mưa đạn rợp trời, có người may mắn tránh được, có người lại vĩnh viễn bỏ mình ở đó. Chỉ là chưa có ai tiến thêm được bước nữa, địch đánh trả quyết liệt quá.

- Không được rồi, phải điều thêm xe tăng đến đột phá thôi.

Niên nhận được thông báo, hớt ha hớt hải chạy tới tìm các đồng đội. Bốn người ngay lập tức chuẩn bị, đội lên mũ bảo hiểm, nhanh chóng vào vị trí trên xe tăng. Từng người kiểm tra thiết bị, theo lệnh của các trưởng xe, một phân đội xe tăng chậm rãi rời hầm, sau đó tăng tốc chạy đến chiến trường.

- Lay địch đang bắn trả kịch liệt, E36 muốn phá vỡ cục diện giằng co. Do đó chúng ta đến mở đường cho họ, tấn công lên điểm cao.

Niên nghiêm túc tóm tắt lại tình hình, mắt không rời kính ngắm trưởng xe, thỉnh thoảng lại lên tiếng chỉ đường cho Đảo. Thiều nghe đến "E36", chợt thấy căng thẳng cùng lo âu, không biết bọn anh Sáo ra sao rồi. Cậu túm chặt ống quần mình, tiếp tục nghe Niên nói.

Tình hình nguy cấp, ngay cả Niên cũng không rảnh rỗi để ngắm cảnh với nói đùa. Chàng toàn nói đến nhiệm vụ trước mắt, luôn miệng dặn dò họ phải nghe theo chỉ huy, không được để hồn bay trên mây, cố hết sức hoàn thành nhiệm vụ. Nói đến mức khát khô họng, Niên nuốt một ngụm nước miếng rồi im lặng, tập trung quan sát bên ngoài. Trong xe giờ chỉ còn tiếng động cơ xe tăng gầm rú, tiếng hít thở đầy căng thẳng của bốn người bọn họ. Phải biết, tình thế phải khẩn trương cỡ nào thì trung đoàn 36 mới phải điều thêm phân đội xe tăng tới.

Thiều không tính hỏi thêm về tình huống, tự nhủ chừng nào đến được chiến trường rồi biết. Ai ngờ bầu không khí im ắng trong xe tăng không kéo dài được bao lâu, Lữ đột nhiên mở lời:

- Thiều ơi, tớ muốn hỏi này. Tại sao hai năm nay cậu lại tránh chúng tớ thế? Nếu chúng tớ có gì không tốt, cậu có thể nói thẳng mặt mà, chúng tớ sẽ không giận đâu.

Ba người còn lại ngạc nhiên ra mặt. Niên trợn to mắt lườm Lữ một cái, lại liếc nhìn thử biểu cảm của Thiều. Thấy Thiều có vẻ hơi khó chịu, chàng hắng giọng, nói:

- Khụ... Đang núc cần nghiêm túc, vấn đề cá nhân để sau hẵng lói đi.

Lữ từ chối. Cậu ngồi thẳng lưng, chăm chú nhìn vào ống ngắm xạ thủ của mình, dù cậu biết ngoài kia làm gì có mục tiêu. Lữ cảm thấy hồi hộp, mặt ửng đỏ như cà chua, cậu lại không giữ được cái vẻ muốn nghiêm túc tâm sự. Cậu lắp bắp:

- Ph... Phải là lúc này cơ! Nếu... nếu để ra ngoài mới hỏi, kiểu... kiểu gì Thìu... Thiều cũng sẽ trốn tránh. Chẳng bằng hỏi bây giờ, không ai rời se... xe tăng được.

Không sai, nếu cứ phải ở bên ngoài mới hỏi, chắc chắn Thiều sẽ bỏ chạy, trốn ở một góc mà họ không tìm thấy. Còn ở trong xe tăng này, tuy rằng có thể xảy ra một trận cãi vã, hoặc là Thiều giấu nhẹm đi không nói, nhưng ít nhất, cả bốn người bọn họ đều bị bó buộc ở đây mấy tiếng đồng hồ, không ai đi được.

Đảo lựa chọn im lặng lái xe, Niên cũng vờ như đang tập trung nhìn bên ngoài, tai lại dỏng lên nghe ngóng. Tiếc là, dẫu bọn họ có trông chờ thế nào, Thiều vẫn ngậm chặt miệng không nói gì.

- Thiều à...

Lữ gọi, giọng điệu nài nỉ. Trong bốn người bọn họ, Lữ được coi là kiểu người dát nhất, cũng lắm lời nhất. Chẳng hiểu sao một người dễ ngượng như Lữ lại thích láu ta láu táu mở đầu các câu chuyện nữa. Đối với người quen lâu năm thì không nói làm gì, chứ với người lạ thì cứ kỳ cục sao sao. Chẳng qua, nhờ cái tính này của Lữ mà ba người có can đảm chờ Thiều đáp lời.

- Các cậu biết để làm gì?

Thiều hỏi ngược lại, nom khá bực dọc. Cậu không muốn kể lể gì cả, cảm thấy không cần thiết, cũng không nhất thiết phải kể cho ba người này. Lữ gượng cười, dường như đang tự tiếp thêm tự tin cho mình. Cậu cúi đầu, mân mê những ngón tay, nhẹ giọng nói:

- Thì bốn đứa mình đâu chỉ là đồng đội thôi đâu, bọn mình còn là bạn nữa mà. – Lữ ngoảnh đầu lại, cười với Thiều, nói tiếp. – Cậu chỉ cần biết là bọn tớ luôn quan tâm đến cậu, có những thứ cậu không cần gánh một mình đâu. Có chúng tớ đây rồi, cậu cứ thoải mái chia sẻ thôi. Bạn bè không phải là như vậy sao?

Việc đặt câu hỏi như bình thường từ lâu đã không còn hiệu quả, để dẫn Thiều từng bước tâm sự với bọn họ, Lữ đành phải đánh đòn tình cảm. Trông cậu út Thiều loắt choắt vậy thôi, thực chất Thiều thuộc kiểu người đặt nặng tình nghĩa. Vì thế mà Thiều cùng lắm là nổi nóng, xa lánh bọn họ chứ không quát nạt, mắng mỏ, chửi bới hay lao vào đánh nhau. Vào những khoảnh khắc cần sự cảm động thế này, anh trưởng Niên thường ngồi ngoài quan sát, để Đảo lên tiếng nói thay. Bốn người làm việc ăn ý với nhau một thời gian dài, lúc này đây cũng vậy, Đảo tự động hiểu ý mà vừa lái xe, vừa nói:

- Đúng đó Thiều. Cậu có nhớ không, cái hồi bọn mình từ bốn thằng lạ hoắc lạ huơ dần trở thành một đội với nhau ấy. Hồi đó, tớ không nghĩ mình có thể sống với ba thằng ất ơ các cậu lâu đến thế. Đến nay thì có gì của tớ mà các cậu không biết nữa không?

Lữ vặc lại, cậu chúa ghét cái từ "ất ơ" này nên thuận miệng kể tuốt luốt cái quá khứ khó tả của Đảo. Ngày mới quen, Đảo là một thằng oắt loai choai tự giới thiệu là mười tám tuổi, thực tế phải trừ đi một tuổi mới ra tuổi thật của Đảo lúc bấy giờ. Đừng nhìn bây giờ Đảo kiệm lời, biết quan tâm người khác mà lầm, cách đây chừng bốn năm trước, Đảo là một tên nhóc biết ảo tưởng đáo để. Cậu từng khoe bản thân nằm mơ lái tiêm kích bắn rơi máy bay địch, sau lại đổi thành có tiềm năng lái xe ở đường Trường Sơn.

Cuối cùng thì đúng là đi lái xe thật, cơ mà là lái xe tăng.

Kể ra cũng ngầu.

Bị người khác kể lại quá khứ đáng quên, Đảo ngượng đến phát cáu. Cậu không chịu thua, cũng đào lại chuyện ngày xưa của Lữ. Trước giờ Lữ cái gì cũng dát, chỉ mỗi chơi dại là không. Có hồi nọ, Lữ nghe ngóng đâu là các anh bộ binh có bộ bài tây để giải trí, thế là chú bé Lữ nằng nặc đòi cả bọn cũng phải có. Ba đứa còn lại tưởng cả bọn sẽ đi hạ một cái xe tăng địch, cuỗm luôn đồ của chúng nó nên mới đồng ý. Ai dè vào một đêm hôm khuya khoắt nào đó, Lữ lén dắt cả bọn đi "mượn" một bộ bài của quân mình. Kết quả, đi chẳng được mấy bước, cả bọn bị bắt ngay tại trận, hại bốn thằng cùng bị kỷ luật, ngại chết đi được.

Nhớ lại ngày đó, Lữ đỏ chín mặt. Cậu cãi lại, rõ ràng hôm đó cậu căn chuẩn "thiên thời, địa lợi, nhân hòa" rồi, đâu biết được thủ trưởng bị khó ngủ nên thức đến nửa đêm đâu. Thấy hai người Lữ, Đảo chí chóe với nhau. Niên thích chí cười hô hố, vỗ đùi đen đét. Thiều cũng nhoẻn miệng, sau đó lập tức bày vẻ làm thinh. Cậu lặng mình nhìn Lữ thuật lại sự tích nhát gái của Niên, Đảo còn thêm mắm dặm muối cho câu chuyện đó, làm Niên cũng bực cả mình.

Ba người họ bắt đầu thi nhau lật lại mấy chuyện xưa xửa xừa xưa, không chọc cho người kia tức cái ngực thì không chịu thôi. Thiều vẫn ở chỗ của lính nạp đạn, buồn bã quan sát tương tác của ba người đồng đội. Nhìn họ, Thiều nhớ tới năm đó, khi cậu và Dịch đều chưa đi làm bộ đội, hai đứa bọn cậu cũng như bọn Niên bây giờ vậy.

Bất giác, Thiều cảm thấy tủi cho cái thân mình. Cậu không tin tưởng lời Lữ nói, chủ yếu là vì tâm lý của cậu thôi. Sau khi Dịch mất, chính cậu chưa từng xem ai là bạn cả, chắc chỉ có mỗi mấy người anh Sáo là ngoại lệ. Cậu không tham gia vào câu chuyện của đồng đội mà chỉ im ỉm ngồi đó, lặng lẽ nhớ lại quá khứ đã lâu. Thiều sụt sịt, cúi mặt xuống hòng che đi hốc mắt hoe đỏ từ lúc nào.

- Còn Thiều nữa!

Nghe Đảo đột nhiên nhắc đến tên mình, Thiều ngẩng mặt lên, ra chiều khó hiểu. Ba người kia không để ý thấy vẻ mặt của cậu, vẫn mải mê nói chuyện.

- Ừ phải rồi, năm đó Thiều lần đầu ôm viên đạn pháo xe tăng, ngơ ngơ hỏi bọn mình một câu rất ngớ ngẩn. Hai người có nhớ không?

Câu này là Lữ nói. Niên hất cằm, ngả ngớn đáp lại:

- Nhớ chứ, nhớ chứ!

Niên kể lại, ngày đầu tiếp xúc với xe tăng thật sự, Thiều như đang nằm mơ, cả người lơ lửng suốt một ngày, đôi lúc còn cười ngu với người khác. Khi ôm viên đạn pháo vào lòng, cậu ngơ ngác nhìn trời, nhìn đất, nhìn người ta, cuối cùng mới nhìn viên đạn. Đạn pháo của xe tăng T-54 (3) dài ngang chân người, nặng chừng hai cân, không biết có đập vào mạch não nào của Thiều không mà cậu hỏi bọn họ:

- Cái này dùng làm bóng đá được không thế?

Để diễn tả lại chính xác ngữ điệu của câu này, Niên phải ho khù khụ vài tiếng, bóp mũi của mình, cố không để bản thân nói ngọng. Lữ và Đảo cười nghiêng ngả như được mùa, còn kể ngày đó Thiều bị đám bọn họ trêu thế nào. Đảo kể, có lần thấy Thiều lén ôm một viên đạn, bế nó đi qua đi lại như dỗ em bé, miệng lẩm bẩm mấy câu hát ru. Lữ chêm thêm vào, hôm đó cậu cùng Thiều nghe một chị du kích (nghe bảo đã có ba con rồi) tả cách ôm em bé, Thiều tò mò nên muốn thực hành thử xem.

Thiều bụm mặt, nỗi tủi thân vừa rồi bay biến đâu hết, chỉ để lại nỗi nhục khó quên, cùng với đó là một niềm vui be bé. Cậu không ngờ mấy chuyện cũ như thế mà nhóm người này vẫn chưa quên, hay là nói, chuyện xấu của người khác thì không ai quên được cả. Chẳng qua, Thiều nhận ra ba người không có ý gì khác, chỉ đơn thuần kể lại, thuận tiện trêu chọc cậu mà thôi.

Như những người bạn vậy ấy.

Thiều ngẩn người, thầm lặp lại từ "bạn bè". Sao ba người đồng đội lại đối xử với cậu như bạn bè thế nhỉ? Là họ giờ mới như thế, hay tại cậu chưa từng để ý nhỉ? Thiều giật mình, tự hỏi liệu đồng đội có phải là bạn của cậu không, cậu có thể tiếp nhận họ không.

Thiều không chắc nữa.

Ba người họ sống cùng cậu bốn năm, cùng chung một chiếc xe tăng, cùng ăn ở, cùng tắm rửa rồi cùng chiến đấu. So ra, thời gian cậu ở cạnh họ không ít hơn Dịch là bao, có khi còn nhiều hơn chút. Thiều hồi tưởng lại những ngày ở cùng với đồng đội, phát hiện cậu đã thực sự cảm thấy vui vẻ, cho dù có lên chiến trường, cậu vẫn chẳng thể sợ hãi nổi vì Niên pha trò cho cả bọn. Ngay cả hai năm này, cậu lảng tránh bọn họ, những người đồng đội vẫn lặng lẽ đi theo để quan tâm cậu, không bỏ ngày nào cả.

Những người đồng đội này là bạn của cậu, luôn là vậy.

- Thiều ơi, có nhớ tớ đã lói gì không?

Từ bao giờ, bầu không khí trêu chọc lẫn nhau trở về với vẻ hồi hộp, nghiêm trang như lúc ban đầu. Theo lời của Niên, câu nói năm xưa dần xuất hiện trong đầu của Thiều. Nó như bị cậu phủ bụi lâu ngày nên sốt ruột muốn nhảy xồ ra đánh vào đầu cậu một cái để cậu tỉnh người lại, nhìn lên hiện tại một chút thôi cũng được.

- Chúng mình nà một đội, còn nà một nhóm bạn đó, thiếu một thì hỏng rồi.

Thiều nén những tiếng nghẹn dưới đáy lòng. Cậu quay mặt đi, bối rối không dám nhìn đồng đội. Có lẽ bọn họ đã đoán được phần nào, không thì cũng cảm giác được đôi chút rồi.

Thiều chán nản nghịch hai bàn tay mình. Thì ra trước giờ cậu đều tự nghĩ lung tung đâu đâu, cứ nhớ về cái quá khứ cổ lỗ sĩ không thể quay lại. Dịch là một người rất quan trọng với cậu, là lý do khiến cậu trân trọng cái gọi là "tình bạn" nhất, cũng là lý do khiến "tình bạn" trở thành cột chống quan trọng nhất trong đời cậu. Nhưng sau cùng, Dịch đã là quá khứ rồi, điều cậu cần làm bây giờ là nghiêng đầu sang bên cạnh, nhìn xem hiện tại cậu đang có những gì.

Ồ, vậy ra ở cái góc xe tăng ọp ẹp nọ, có cậu, có hộp đạn và bóng dáng Dịch quanh quẩn. Nay, cái góc đó mở rộng ra, bóng hình của Dịch dần mờ nhạt. Không gian trong xe tăng trở nên hoàn chỉnh, nó chật hẹp, bí bách với hàng loạt thiết bị cồng kềnh, nhưng cậu không còn ở một mình, bởi trong không gian này, ba người đồng đội cùng ngồi chung với cậu.

Và ở ngoài xe tăng, một đại đội bộ binh cũng vẫy tay chờ cậu ghé chơi.

- Cậu có thể chia sẻ cho chúng tớ, biết đâu chúng tớ giúp được gì thì sao.

Lữ nói. Thiều xoa xoa mặt mình, không gật đầu, cũng không đáp lại. Ba người biết cậu đang suy nghĩ, dù hiện tại Thiều không ngồi xổm, họ bèn cho cậu không gian riêng tư để cậu tự cân nhắc.

Thình lình, một tiếng nổ uỳnh vang bên ngoài xe tăng. Hình như là có viên đạn nào va chạm vỏ xe, làm toàn bộ xe rung lắc dữ dội. Đảo vội đánh tay lái, Niên hốt hoảng dùng kính ngắm nhìn xung quanh, hô lên:

- Không xong, M48 Patton (4)!

Lữ cũng nhìn qua ống ngắm. Cách chiếc T-54 của bọn họ không xa là một xe tăng M48 Patton của quân địch đang đậu, có vẻ đã ở đó đợi sẵn từ lâu. Từng chiếc M48 Patton lần lượt khai hỏa, mục tiêu là phân đội T-54 bọn họ. Lúc này ai cũng vội vàng, Thiều lập tức xua hết những suy nghĩ luẩn quẩn trong đầu, nhanh chóng nạp đạn, để Lữ bắn đáp trả.

- Mai phục?

Trong lúc ngơi tay, Thiều tranh thủ đoán thử. Niên gật đầu, căng thẳng nói:

- Có thể.

Đảo ngồi vặn vặn cổ tay, vẻ như sẵn sàng lái xe chạy lấy người bất cứ lúc nào, hỏi một câu không đầu không đuôi:

- Mấy?

Niên không trả lời vội mà nheo mắt nhìn qua ống ngắm trưởng xe, miệng lầm bầm mấy tiếng khó hiểu, hẳn thanh niên này đang chửi thề. Lúc sau, nét mặt Niên dần trở nên khó ở. Chàng đáp:

- Chỉ thấy một, hiên ngang gớm. Cơ mà ở gần đó có cái công sự, chắc bên trong giấu thêm. (5)

- Có bộ binh không? – Lữ hỏi. Kính ngắm của xạ thủ không giống với kính ngắm của trưởng xe. Cậu chỉ có thể nhìn được mục tiêu, những thứ khác khá khó. Trưởng xe lại có thể nhìn được nhiều hơn, thậm chí trực tiếp chỉ định mục tiêu cũng được.

Ví dụ như bây giờ, Niên nhắm vào một mục tiêu gần nhất, nhấn nút trái. Tháp pháo di chuyển hướng thẳng vào mục tiêu, Lữ lên tinh thần, bắt đầu ngắm bắn. Thiều nạp đạn liên tục, để Lữ bắn trả vài phát. Niên lo lắng lên tiếng:

- Mỗi xe tăng thôi. Thiều không cần nên dùng súng máy đâu, cái đó chẳng ăn nhằm gì bọn này. – Niên quan sát kỹ lưỡng, phân công nhiệm vụ trước mắt cho mỗi người. Nói xong, chàng méo mặt dặn thêm. – Mà bắn vừa phải thôi, cả xe chỉ có ba mươi tư viên (6) cho pháo chính thôi đó.

Lữ phản bác:

- Rồ à. Không biết bên kia có bao nhiêu, giờ không bắn cản chúng nó, bị nó bắn nổ thì chết cả lũ.

Đảo cũng hùa theo:

- Thật chứ, bùm cái là cả bốn thằng khỏi thở tiếp luôn đấy.

Riêng Thiều tán thành với ý của trưởng xe. Trên chiến trường, số lượng đạn còn bao nhiêu cũng quan trọng lắm. Bản thân cậu là một lính nạp đạn, pháo thủ, hết đạn bắn thì chỉ còn cái mạng này dùng để liều thôi, mà liều xong có sống nổi không thì cậu không biết được. Thiều đợi mọi người nói xong mới rụt rè giơ tay, nêu ý kiến của mình:

- Bắn thì bắn, mình vẫn nên giữ chút đi. Nếu nó có đuổi theo, mà cũng chưa chắc đâu, thì mình lại bắn thêm vài viên. Đằng nào mình vẫn cần phải giữ lại một ít để còn mở đường cho E36 nữa chứ.

Niên gật đầu đồng ý, nhân tiện giải thích thêm về cái lợi của việc tiết kiệm đạn, thành công thuyết phục hai người kia không nên ham chiến quá. Hai người bọn Lữ chịu lắng nghe, không phản bác nữa, tiếp tục tập trung vào việc của mình.

Ầm... Đoàng...

Qua kính ngắm trưởng xe, Niên có thể nhìn thấy hết những gì diễn ra bên ngoài. Cái xe tăng M48 Patton đứng đợi bọn họ đã chạy mất tăm mất tích, giờ chỉ thấy đạn pháo đang bắn đến đây. Niên không định đuổi theo, đề phòng lại mắc thêm cái bẫy nữa thì dở. Chàng dặn Đảo phải di chuyển sao cho không bị chúng nó bắn trúng, lại nhắc Thiều sẵn sàng nạp đạn bổ sung và Lữ phải tập trung nhìn vào ống ngắm. Chỗ hiện tại của bọn họ là một chốn đồng không mông quạnh, chỉ độc một cái công sự đang giấu không biết bao nhiêu xe tăng địch.

M48 Patton của Hoa Kỳ được trang bị một máy đo khoảng cách chuyên dụng, khiến cho loại xe tăng này có khả năng bắn chính xác mục tiêu cao hơn T-54. Có thể nói địch đang áp dụng lợi thế này một cách triệt để, bởi thường thì máy đo khoảng cách sẽ được lắp cho các món vũ khí thiên về phục kích và tác chiến từ xa như tên lửa chống tăng, trong khi xe tăng cần di chuyển liên tục, không thể đứng yên làm bia ngắm được.

Rõ ràng, chúng nó chờ đội xe tăng này tới để mai phục tiêu diệt.

Đáy lòng nặng trĩu, Niên đăm đăm nhìn về hướng công sự. Thêm một viên đạn bay tới, lao thẳng tới chỗ bọn họ. Niên thấy bất an, lập tức bảo Đảo lái xe tránh khỏi. Viên đạn sượt ngang vỏ ngoài, tạo thành âm thanh ken két chói tai. Chiếc tăng nghiêng ngả tránh thoát, xích xe cào lên mặt đất.

Vì để đảm bảo tầm nhìn tốt hơn, Niên mạo hiểm mở nắp tháp pháo, ló nửa người ra bên ngoài. Trời bụi mù, mặt đất toàn là vết lõm, vết xích xe tăng chồng lên nhau. Cỏ cây bẹp rúm, đá sỏi bị nghiền thành vụn. Mùi súng đạn xộc thẳng vào mũi, khét lẹt khó ngửi.

- Toàn mùi chì cháy.

Niên bịt mũi, nom ghét bỏ ra mặt. Không ít trưởng xe cũng giống như Niên, vươn người khỏi tháp pháo xem tình hình.

Đùng... Đoàng...

Nhác thấy có đạn pháo vun vút lao tới, Niên nhanh nhảu cúi người chui tọt xuống, nếu chậm thêm chút nữa thì bay nửa người mất. Chốc sau, chàng lại ngoi lên lần nữa, kịp chứng kiến một chiếc xe T-54 khác bị trúng phải đạn. Vốn tưởng sẽ không có việc gì lớn, ngờ đâu đạn bay đến tới tấp, bắn nổ chiếc T-54 nọ.

Bùm...

Tiếng nổ inh tai, đâm từ màng nhĩ vào tận tim người lính. Xe tăng nọ bốc cháy, ngọn lửa cao vút đốt tới tận mây. Ánh lửa cam đỏ cháy hừng hực, lan khắp chiếc xe, nuốt trọn. Ngọn lửa vui mừng nhảy múa, phảng phất như là một tên sát nhân đang cười sung sướng, hằm hè đối mắt với Niên vậy.

Tiếng kêu khóc đau đớn tan đi trong cơn gió tháng tư, mùi khói đạn chết chóc hòa vào khí thở. Lòng người quặn thắt lại, từng sợi thần kinh căng chặt, mắt mở trừng trừng nhìn đám lửa chiến tranh mang đi những sinh mạng tươi trẻ.

- Cháy... Cháy rồi!

Niên thảng thốt hô lên, gương mặt hiện rõ vẻ không thể tin được. So với xe tăng M48 Patton, loại xe tăng T-54 có lớp vỏ giáp ngoài cứng cáp hơn, trọng lượng cũng nhẹ hơn, ắt hẳn có thể chạy thoát. Rồi hiện thực cho chàng nhận thấy được, dù cái mai rùa có cứng thế nào thì vẫn có khả năng bị đập vỡ, phòng vệ có kỹ cách mấy thì vẫn bị phá hỏng mà thôi.

Chúng nó muốn diệt sạch xe tăng ở đây!

Niên sợ hãi đổ mồ hôi. Chàng luống cuống lau tay trên ống quần mình, lo lắng nhìn quanh quất. Giờ đây, chàng bị buộc phải đứng giữa hai lựa chọn, một là chạy thẳng tới chiến trường, hai là tìm cách hạ xe tăng địch. Hiển nhiên lựa chọn đầu tiên là sáng suốt nhất, song chàng không có can đảm bỏ chạy lấy mình như vậy. Trong chiếc xe tăng T-54 kia là những người chàng quen biết, chàng không nỡ để bọn họ chỉ ra đi như thế. Nói chàng tính đàn bà cũng được, bảo chàng ủy mị cũng thế, Niên không thể bỏ mặc người mình ở lại. Đặc biệt là bên bộ binh vẫn cần đến bọn họ, chàng nên tìm cách giảm thiểu thương vong nhất có thể, đảm bảo vẫn có xe đến được chiến trường.

Đoạn, chàng thấy một cái gì đen đen ló ra từ trong công sự, lòng chắc mẩm đó là xe tăng địch. Niên ra hiệu cho Thiều nạp đạn, đồng thời cúi người ngồi xuống, điều khiển kính ngắm tới vị trí mà chàng phát hiện. Trước khi ra lệnh bắn, Niên nghiêm trang hỏi cả đội:

- Lếu chạy không kịp thì các cậu có sợ không?

Cả đội hiểu ý của Niên, rằng bọn họ sẽ phải ở lại chiến đấu sống còn với những chiếc M48 Patton đang phục kích. Thế thì sao chứ, trưởng xe đã sẵn sàng luôn rồi còn đâu. Lữ nghe vậy thì bĩu môi, làu bàu:

- Lạy ông, ông đã làm theo ý bản thân trước rồi mới nhớ đến bọn con đó ạ.

Thiều tặc lưỡi, trỏ tay vào hộp đạn, nói:

- Đạn đã lên nòng rồi, không bắn không được đâu đó.

Còn Đảo, cậu chàng đảo mắt nhìn ba người đồng đội, giọng nhẹ bẫng:

- Đó là chạy không kịp thôi đúng không? Vậy thì hi sinh là vinh quang.

Niên nhoẻn miệng cười. Đúng thế, sống chết là do số trời cả rồi, để đến được đây, họ đã không dễ dàng gì, còn cần ngại chi việc phải đối diện thần chết một lần nữa. Chẳng qua, chàng không chắc cả bọn sẽ còn quay về được, không biết còn có thể được nghe Thiều nói cho họ hay về câu chuyện của cậu ấy hay không. Nghĩ thế, chàng lẳng lặng chuyển tầm nhìn sang hướng Thiều.

Thiều để ý ánh nhìn của anh trưởng, ngầm hiểu nỗi băn khoăn của Niên. Cậu rũ mắt, cậu đã biết tấm lòng của ba người đồng đội, đằng nào thì họ cũng nói đến vậy rồi. Thiều cũng biết vấn đề là ở chỗ cậu, cậu nên tự mình giải quyết cho tốt, giống như anh Sáo năm đó từng nói với cậu.

- Nếu có cơ hội, tớ sẽ kể cho các cậu nghe.

Thiều mỉm cười, như là mây tản nắng lên. Trước sự ngạc nhiên của đồng đội mà lặp lại câu nói ấy một lần nữa. Niên gạt sự vui mừng sang một bên, vội vàng hô lệnh bắn. Lữ hăng máu ngắm bắn thật chuẩn, đạn pháo rơi trúng mục tiêu, trông qua vẫn không thấy xi nhê gì. Niên nhíu mày, lại lệnh bắn thêm lần nữa.

Uỳnh...

Chiếc xe tăng của họ đột ngột lắc lư mãnh liệt, cảm tưởng như một chiếc thuyền sắp bị sóng bão ào tới lật nghiêng đến nơi. Đạn bay ra từ phía công sự, lao thẳng đến chỗ bọn họ. Cả một hàng đạn pháo xe tăng vây kín bọn họ, gần như không có đường thoát. Đảo hoảng hốt cầm lái, gầm lên giận dữ:

- Mẹ kiếp!

Niên bình tĩnh hơn, cẩn thận nhìn ra bên ngoài:

- Cháy thêm một xe tăng rồi.

Lữ xị mặt, than vãn:

- Khiếp, như thể canh sẵn vậy ý.

- Chúng nó mai phục mình mà, dĩ nhiên là canh sẵn rồi. Anh trưởng, giờ sao đây? – Thiều hỏi.

Sắc mặt Niên kém đi trông thấy, chắc bên ngoài lại cháy thêm một xe tăng, hoặc chàng cũng phát hiện mình và đồng đội đã rơi vào cái lưới khác do địch giăng sẵn. Lòng những người còn lại chùng xuống, nặng nề thở dài. Nói là thấy mục tiêu chui ra, chẳng bằng nói là chúng nó nhử mồi hấp dẫn hỏa lực, dẫu sao thì cũng không ai chơi phục kích mà ngu tới mức để lộ mình ra cả. Niên nhắm mắt, chốc sau mở ra, hạ quyết tâm nói:

- Niều thôi.

Nghĩa là cả bọn sẽ dùng toàn bộ đạn pháo, bắn sập được cái công sự thì tốt, bằng không thì cũng gắng chạy thoát thân. Trưởng xe đã ra quyết định, người còn lại chỉ có nước nghe theo. Ba người mím môi gật đầu, im lặng làm việc mình. Thiều đếm số đạn còn lại, báo với Niên. Niên hít sâu một hơi, chỉ huy các thành viên nã pháo về hướng công sự.

Nơi này là chiến trường của xe tăng. Khoảng đất trống không, mọi sự vật bị tàn phá bởi pháo đạn, lửa và xích xe tăng. Tháp pháo xoay quanh, bắn tới tấp vào công sự. Bức tường thủng lỗ chỗ, dần dà chẳng trụ được lâu mà đổ sập xuống. Cát bụi mù mịt bay tung trời, sau đó tán đi, lộ ra vài chiếc xe tăng địch trong đó. Đếm sơ qua cũng phải tám chiếc. Thiều báo lại số đạn không còn nhiều, nếu hết cách thì cậu ấy sẽ phải lên tháp pháo dùng súng máy. Niên không đồng ý, lúc này bọn địch bắn như không thiếu đạn, Thiều lên tháp pháo không khác nào nộp thêm một mạng cho chúng nó, ngay cả Niên cũng đã yên vị ngồi trong xe tăng rồi.

Bọn giặc này rất ưa phóng đại sự việc. Chỉ bắn hỏng một xe tăng mà chúng nó còn có thể huênh hoang kêu đã bắn cháy sạch mười xe tăng, huống chi là số lượng lính quân ta thương vong dưới tay chúng nó cũng không ít.

Mắt thấy chỉ còn hai xe ở lại, trong đó có xe họ, Niên chuẩn bị nhắc Đảo phóng hết tốc lực chạy đi. Ngay lúc này, bọn địch lại nã một đợt đạn, bắn cháy chiếc xe tăng thứ tư. Ngồi trong xe tăng, Niên không nghe thấy, cũng không ngửi thấy mùi gì. Thế nhưng, khi nhìn cột khói đen thùi lùi, cùng với cảnh tượng của chiếc xe tăng cháy đầu tiên, Niên tưởng như đã ngửi được mùi khét và sự tuyệt vọng của người bên trong. Mắt chàng đỏ au, Niên kìm lại cơn giận vừa nổi lên, khàn giọng hỏi Thiều còn bao nhiêu đạn.

- Đ** m* chúng nó! - Thiều chửi thầm một câu rồi hét lên với Niên. - Mình vừa bắn hết rồi, thế mà chỉ mới làm lủng một bức tường!

Lữ cũng gào toáng họng:

- Làm sao bây giờ? Chạy?

Lữ vừa dứt lời, đạn của địch đúng lúc bay tới,không biết có phải đã chờ đợi khoảnh khắc này rất lâu không nữa. Đường đạn rơi ở phía trước bọn họ, đương khi cả bọn bất ngờ không kịp phản ứng thì chúng lại thừa cơ nã thêm mấy phát. Đảo luống cuống điều khiển xe tránh đạn, còn vừa đánh lái vừa văng tục.

Trúng bẫy rồi! Bọn chúng biết chắc mình sẽ niều nên chờ mình hết đạn đây mà! Niên tự nhủ, giờ phải nàm sao đây?

Lại thêm hai làn đạn pháo lao tới xe tăng bọn họ, lần này ngắm vào vị trí thùng nhiên liệu.

- Chết!

Niên thét lên. Ba người còn lại cũng biết là không xong rồi. Đảo nhanh tay lái xe chuyển hướng, né tránh viên đạn trong gang tấc. Cậu muốn xoay chuyển tình huống, gào lên bảo Niên mau chóng tìm đường thoát. Niên định vươn người khỏi tháp pháo, Lữ lại hét lớn ngăn cản:

- Niên! Có tìm thì tìm ở kính ngắm, đừng đi lên!

- Không còn cách nào cả!

Niên đáp lại. Điểm nhìn qua kính ngắm không rộng rãi bằng tự mình ra khỏi tháp pháo, việc vươn người khỏi tháp pháo giúp chàng chỉ huy tốt hơn nhiều. Vả lại, Niên là trưởng xe, chịu chút nguy hiểm để trợ giúp các đồng đội thì có sao đâu.

- Niên, đúng đó, đừng ra! - Thiều cũng lớn tiếng bảo.

Có biết bao nhiêu trường hợp trưởng xe vừa ló người ra đã bị bắn hạ rồi, mà một khi thiếu trưởng xe, các thành viên khác sẽ dễ rơi vào hoảng loạn. Trước kia họ bạo gan thì cũng thôi, vì ai cũng dám chắc Niên có thể an toàn vào xe nấp. Bây giờ đã khác trước, kẻ địch bắn tứ tung, chẳng biết có bao nhiêu đứa đang mai phục, Niên mà đi ra thì hi sinh là cái chắc.

Xe bọn họ cần Niên.

Thiều liếc hộp đạn bên cạnh, lập tức đưa ra quyết định:

- Để tớ...

Cậu chưa kịp nói xong, chiếc xe tăng bảo vệ họ bấy lâu nay lại rung lắc, nghiêng ngả muốn ngã xuống. Các thiết bị cồng kềnh như định đè hết lên người cả bốn. Không gian vốn đã bí bách nay lại càng thêm ngột ngạt, thoang thoảng có mùi xăng bị đốt. Chèn lên tiếng động cơ là những âm thanh rít gào của đám đạn pháo địch, ầm ầm dội thẳng vào xe tăng bọn họ.

Lửa nhen nhóm lên rồi.

Chiếc xe bị lật nghiêng, xích xe như đã tận hết sức lực, lỏng lẻo tung ra. Bốn người đồng loạt ngã đập vào các thiết bị cứng rắn, bên tai không có gì ngoài những tiếng cồm cộp khi cơ thể trơ xương đập mạnh lên khối sắt thép cứng rắn. Cơ thể đau nhức, xương không khác nào bị chày cối giã lên, khiến họ cảm tưởng chỉ cần đập thêm vài lần nữa thôi, xương thịt của họ sẽ vỡ vụn thành những bãi nhầy. Từng người rên rỉ kêu đau, dẫu có chuẩn bị đến thế nào thì khi ngày này đến, họ vẫn chẳng thể tưởng tượng được.

Bốn người gắng gượng bò dậy, lại vì kiệt sức mà trượt ngã. Họ ngỡ ngàng nhìn nhau, đều thấy được vẻ không cam, bất lực của người đồng đội. Ánh lửa vây quanh, Niên không quan tâm bên ngoài như thế nào nữa, chàng nhất định phải đưa đồng đội rời khỏi xe tăng. Niên ở gần nắp tháp pháo nhất, dùng chút lực còn lại trong cơ thể đẩy mở nó ra, nhưng dẫu có thế nào, nắp tháp pháo cũng không mảy may nhúc nhích. Bị kẹt rồi, nắp tháp pháo kẹt rồi! Phải chăng xe tăng bị lật ngửa, nắp tháp pháo đè lên mặt đất, bịt kín lối thoát cuối cùng của họ?

Niên thẫn thờ ngước nhìn đồng đội. Bọn họ đều nằm ngã trên những thiết bị cồng kềnh, cả người run rẩy chịu đựng cơn đau, loáng thoáng thấy vết máu gai mắt sau lớp áo. Từng người một thấy ánh mắt của Niên, biết chắc lần này bọn họ thật sự xong rồi. Đứng trước cái chết, họ vẫn theo bản năng sợ hãi, muốn òa lên khóc thật to vì không cam lòng, vì thương cho chính mình cũng như đồng đội bên cạnh. Song, họ lại không thể không nén xuống, bĩnh tĩnh đối mặt.

Họ là lính mà.

Pháo tự hành chống tăng còn chưa làm gì được họ, chỉ bị lửa thiêu cháy mà thôi, ngoài chết hơi lâu tí thì chẳng có gì phải căng cả. Bộ dạng ai nấy thật luộm thuộm, chỉ có quân hàm hình xe tăng phản chiếu lại ánh lửa, lóe lên quầng sáng chói lòa.

Niên nhịn đau, vươn tay ra đầu tiên. Lần lượt những người khác cũng vươn tay tới người gần nhất, nắm chặt.

- Rồi chúng mình chung một nấm mồ nhỉ?

Lữ nói đùa, giọng yếu xìu, cứ cách một lúc là lại kêu đau y đúc cậu ấm lần đầu tập thể thao cả ngày. Ba người gượng cười, cái kiểu kéo khoé miệng để nặn thành một nụ cười này trông thật kinh khủng nhưng không ai buồn chê cả. Niên than thở:

- Không ngờ một đời anh hùng của tôi kết thúc bằng cách chung mộ với ba thằng đực rựa.

- Ha ha...

Bốn người tay nắm chặt tay, nói đùa một câu, như là để an ủi, lại tựa như tiếp thêm sức mạnh cho đồng đội.

Bùm... bùm...

Hai tiếng nổ vang lên liên tiếp, đám cháy hưng phấn chạy khắp xe tăng, nuốt chửng tất cả. Ánh đỏ cam chạm tới đôi mắt mỗi người, in sâu trong những giây phút cuối cùng. Nhịp thở khó khăn, lồng ngực như chứa đá tảng và trái tim vì khó thở mà đập càng lúc càng nhanh. Giọt nước lăn dài theo đường nét gương mặt, không biết là mồ hôi hay là nước mắt. Giữa ngọn lửa cháy phừng phừng, từng người mấp máy một câu tạm biệt. Rồi họ chậm rãi nhắm mắt lại, âm thầm chịu đựng nỗi đau bị lửa thiêu.

Chết cháy là một cái chết thật đau đớn. Ngọn lửa sẽ cắn trọn cơ thể ngay cả khi con người vẫn còn tỉnh táo, bắt buộc con người phải nhận lấy nỗi đau bị lửa liếm qua da thịt, cắn đến tận xương. Thậm chí, đám cháy sẽ nhồi vào lá phổi một đống khói đen ngòm, ngăn cản luồng không khí lưu thông trong cơ thể, để rồi con người sẽ vì ngạt khói mà ra đi.

Từng giây trôi qua là thêm một tầng tuyệt vọng, cái chết đã chực chờ ngay bên cạnh rồi. Những hơi thở chậm lại, cảm giác cháy da cháy thịt lại như biến đi đâu mất, thay vào đó là một sự lạnh lẽo lạ lùng. Cái se này sao mà thân thuộc thế, làm cậu không khỏi nhớ lại những ngày xưa cũ ngoài Bắc.

Người ta vẫn thường hay nói rằng, khi sắp chết, con người sẽ chủ động nhớ về những chuyện đã qua trong cả đời này. Những ký ức như những thước phim đời sống thường nhật, chiếu lại lần lượt cho tới khung cảnh cuối cùng trong chiếc xe tăng. Nhiều bóng người vội vã lướt qua, sau cuối chỉ còn lại ba tấm lưng gầy guộc thấm đẫm mồ hôi. Họ đi trước cậu vài bước, nhưng những bước chân của họ lại nặng nề tưởng chừng như vẫn còn canh cánh điều gì. Bất chợt họ dừng lại, ngoảnh đầu đợi cậu đuổi theo.

Đã đến lúc Thiều phải đi rồi.

Thiều ra lính năm mười bảy. Ở độ tuổi mà bạn cùng lứa còn cắp sách tới trường, cậu đã một mình nhập ngũ, ngồi lên chiếc xe tăng cậu hằng ao ước.

Thiều hi sinh ở tuổi hai mốt. Tuổi đôi mươi, một tuổi đẹp biết mấy, xán lạn và tràn trề sức sống như nắng mùa hạ, lại là thời điểm kết thúc của một sinh mệnh.

Nắng tắt rồi.

Mây giăng kín trời, mưa phủ mặt đất, xóa mờ vết xích xe tăng. Gió se se, ngọn lửa lụi tắt, chỉ để lại đống đổ nát im lìm nằm giữa mảnh đất hiu quạnh.

Ngày 9 tháng 4 năm 1972, trung đoàn 36 và trung đoàn 102 không thành công tấn công ở Tây Đông Hà, trái lại, quân ta bị tám xe tăng M48 Patton mai phục, bắn cháy năm xe tăng. (7)

***

Chú thích:

(1) C: cách gọi tắt của đại đội.

(2) E102: Trung đoàn 102, hay còn gọi là trung đoàn Thủ Đô, thuộc sư đoàn 308. E là cách gọi tắt của trung đoàn.

(3) Xe tăng T-54: là một thế hệ xe tăng sản xuất tại Liên Xô và trang bị cho quân đội nước này từ năm 1947. (Wikipedia)

(4) M48 Patton: là tên một loại tăng thuộc thế hệ xe tăng hạng trung Patton do Hoa Kỳ thiết kế. Nó được các đồng minh của Hoa Kỳ trong Chiến tranh Lạnh, nhất là NATO, sử dụng rất phổ biến. (Wikipedia)

(5) Trên Wiki của chiến dịch Trị - Thiên chỉ ghi ngày 9/4 có 8 chiếc M48 Patton mai phục ở một công sự.

(6) Theo Wiki của xe tăng T-54, loại xe này có thể mang theo 34 viên đạn cho pháo chính, đời xe T-55 mới mang được 43 viên. Vì trên Wiki của chiến dịch Trị - Thiên có ghi là "phân đội xe tăng T-54" nên tôi để là 34.

(7) Thông tin này được tham khảo cả ở trên Wikipedia và "Nhật ký Quảng Trị 1972" của Lê Quang Đạo.

Tác giả tám nhảm: Ngay từ đầu, Thiều được định là em út nhưng đi trước các anh rồi. Kể ra tôi đã sửa sự hi sinh của Thiều mười lần có lẻ luôn rồi đó, từ phiên bản lính bộ đến phiên bản lính tăng, bản này có thể coi là bản tôi hài lòng nhất. Chương 10 hơi dài, ngót nghét 20 trang word của tôi, tôi cũng hãi vì sự bùng nổ ý tưởng này.

Thông tin về xe tăng đều được tôi tìm trên internet, xem vài video và kết hợp với trí tưởng tượng của tôi mới ra cái chương này chứ tôi cũng chưa từng thấy xe tăng bắn nhau bao giờ (họa hoằn lắm thì tôi có xem trailer game War of Tanks :D), cũng không hoàn toàn nắm chắc kết cấu của xe tăng. Vậy nên tôi mạn phép để ở đây một câu: nội dung không có tính tham khảo, xin cảm ơn.

Phần Hạ chính thức khép lại, tiếp theo là phần Cháy, mong mọi người tiếp tục đón đọc. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro